Mới sáng sớm mà Hứa Vĩ Thành đã gọi Trình Tố Vi ra ngoài mà chẳng nói mục đích là gì, nhưng vì anh hối thúc liên tục nên cô cũng đành đi cùng anh.
Suốt dọc đường đi dù ô có hỏi thế nào thì anh cũng không tiết lộ bất cứ điều gì mà chỉ nói khi nào đến thì cô sẽ biết thôi, còn nói nhất định cô sẽ thích nơi này.
Tưởng là nơi nào, hóa ra anh lại dẫn cô đến một cô nhi viện.
Hai người cùng xuống xe, Trình Tố Vi ngỡ ngàng nhìn cô nhi viện trước mặt chẳng hiểu chuyện gì. Còn Hứa Vĩ Thành thì đi ra phía sau xe mở cốp lấy hai túi đồ rất lớn ra, tươi cười nhìn cô nàng đang ngơ ngác trước mặt, lúc này mới nói ra mục đích mình dẫn cô đến đây.
- Anh thường đến đây thăm mấy đứa trẻ, mấy hôm nay anh thấy em buồn phiền rất nhiều. Lũ trẻ ở đây rất đáng yêu, anh muốn dẫn em đến làm bạn với chúng, biết đâu sẽ giúp tâm trạng em tốt lên đấy.
Trình Tố Vi ngơ ngác nhìn anh, xong lại nhìn lên tấm bảng tên của cô nhi viện “Ước mơ”, cái tên rất yên bình và thể hiện được ao ước của những đứa trẻ mồ côi. Không hiểu sao đứng ở nơi này cảm xúc cô lại có gì đó rất khó diễn tả, giống như một nơi quen thuộc lâu rồi mới quay về vậy. Cô thở dài một hơi, lắc lắc đầu xua đi những suy nghĩ đang diễn ra trong đầu, mấy ngày nay cô cứ nghĩ những chuyện vô lí thôi. Gật đầu mỉm cười với Hứa Vĩ Thành, cô giúp anh xách một ít đồ, nhẹ giọng nói.
- Tốt thật đấy, hy vọng em sẽ có một kỷ niệm đẹp ở đây.
Hai người bắt đầu đi vào trong chào hỏi sơ quản lý cô nhi viện trước và cùng hai bảo mẫu đến phòng học vẽ gặp những đứa trẻ.
Nhìn những đứa trẻ cười rất vui vẻ khi được nhận quà, Trình Tố Vi lại không nhịn được mà rơm rớm nước mắt, cô nhìn ra trong mắt của chúng không hề hạnh phúc như cách chúng đang cười. Đúng vậy, sao có thể hạnh phúc được chứ khi bị chính người đã sinh ra mình bỏ rơi.
- Vĩ Thành, em đi vệ sinh một lát.
Cô đưa cọ vẽ cho Hứa Vĩ Thành và nói.
Hứa Vĩ Thành cầm lấy cọ vẽ của cô, gật đầu một cái nhưng vẫn nhìn theo bóng lưng cô đến khi cô đi mất, ánh mắt có chút quái lạ, sau đó mới quay lại tiếp tục hướng dẫn một bé gái vẽ tranh.
Chỉ là vì quá xúc động nên Trình Tố Vi muốn ra ngoài ổn định lại tâm trạng thôi, cô chẳng hiểu sao nơi này như có một sự gắn kết vô hình với mình. Đi dọc hành lang, cô dừng lại trước một căn phòng, nhìn tổng thể căn phòng trang trí dành cho trẻ sơ sinh, giữa căn phòng còn có một cái nôi có vẻ đã cũ. Trong đầu cô chợt xuất hiện hình ảnh một đứa trẻ đang khóc dọa cô giật mình, cũng vừa đúng lúc có một bảo mẫu đi qua, cô liền gọi bà ấy lại và hỏi.
- Đứa trẻ trong phòng này đã được nhận nuôi rồi sao ạ?
Cảm giác đó càng lúc càng chân thật, đứa trẻ vừa xuất hiện thoáng qua trong đầu cô là như thế nào? Tại sao cô lại luôn thấy đau lòng khi đi qua căn phòng này như vậy?
Bảo mẫu nhìn vào căn phòng kia và cười buồn bã.
- Đã hai mươi năm rồi, đứa trẻ bị vứt bỏ khi mới sinh ra chưa đầy một tiếng, hôm đó chúng tôi nhìn thấy nó được quấn trong một chiếc khăn rất mỏng còn dính cả máu, cảnh tượng thật sự khiến ai chứng kiến cũng không cầm được nước mắt. Cũng từ khi đứa bé được đưa vào cô nhi viện nó chẳng bao giờ khóc, cho đến một ngày, một đôi vợ chồng đến đây, vị phu nhân đó cũng rất bất hạnh vì đã mất đứa con đầu lòng của mình từ lúc nó mới sinh ra. Thần kỳ diệu là khi bà ấy bế đứa bé đó lên nó lại òa khóc, có lẽ là tiếng khóc chào đời lần thứ hai của nó. Đó cũng là người đã nhận nuôi đứa bé.
Không biết từ khi nào nước mắt đã ướt đậm cả gương mặt xinh đẹp của Trình Tố Vi, cô bất ngờ khi đưa tay chạm vào một bên má của mình mà nước mắt ướt hết các đầu ngón tay. Sao đột nhiên cô lại khóc chứ? Cứ như cô đã có mặt trong câu chuyện đó vậy!
Điều chỉnh lại cảm xúc của mình được một chút, cô tiếp tục hỏi.
- Vị phu nhân đó là ai vậy ạ?
Đúng lúc bảo mẫu định trả lời cô thì một vị sơ đi đến gọi Trình Tố Vi và còn ngầm ra hiệu cho bảo mẫu kia không được nhắc đến chuyện này nữa bằng cái lắc đầu nhẹ cùng ánh mắt khẩn cầu.
Trình Tố Vi không nhận ra điều đó, nghe sơ nói mọi người đang đợi mình nên cô cũng trở lại phòng vẽ ban nãy, nhưng trong lòng vẫn có rất nhiều điều mơ hồ không rõ ràng.
………………………………
Hôm nay là ngày Lâm Nhược Tranh xuất viện nhưng bà chỉ dặn Trình Sở Uy và Trình Dân đến đón mình, vì hôm nay cũng là một ngày đặc biệt mà bà sẽ đến một nơi, nhưng nơi này bà không thể để Trình Tố Vi biết được.
Trình Dân lái xe đưa Lâm Nhược Tranh và Trình Sở Uy đến một cô nhi viện nhưng anh không vào cùng họ. Mặc dù vậy anh cũng biết rõ họ đến đây để làm gì và đương nhiên không phải lần đầu tiên anh đưa họ đến cô nhi viện này.
Sau khi xuống xe, Lâm Nhược Tranh còn đứng nhìn trước cổng một lúc mới cùng Trình Sở Uy đi vào trong.
Cũng hai mươi năm rồi, cứ mỗi lần đến đây bà luôn mang tâm trạng của ngày hôm đó, khi mới nhìn thấy đứa trẻ đó lần đầu tiên và khi bà bế nó lên, nghe tiếng khóc đầu đời của đứa bé, trái tim bà như được hồi sinh, đứa bé đó có lẽ là món quà mà Thượng đế đã ban tặng cho bà, là đứa con thứ hai của bà. Sau khi mất đứa con đầu lòng của mình, bây giờ bà đã có thể có được cảm giác làm mẹ.
Nhìn vợ mình sụt sùi bên cạnh, Trình Sở Uy biết bà lại đang nhớ đến cuộc gặp gỡ tình cờ hai mươi năm trước. Ông lấy khăn tay đưa cho vợ mình rồi vỗ vỗ mấy cái lên vai bà, thở dài một hơi và nhắc.
- Mau vào thôi nào.
Sơ quản lý cũng ra chào vợ chồng họ, giống như thường lệ rồi sơ cùng hai người đi đến một căn phòng của trẻ sơ sinh. Căn phòng này hai mươi năm trước đã kết duyên mẹ con giữa Lâm Nhược Tranh và Trình Tố Vi.
Khi Lâm Nhược Tranh vừa định bước vào căn phòng thì bà chợt nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc mới đi lướt qua hành lang phía trước. Bà hoảng hốt lẫn tò mò đi theo để xem thử mình có nhìn nhầm không, Trình Sở Uy thấy vợ mình gấp gáp bỏ đi như vậy thì cũng ngay lập tức đuổi theo sau.
Cả hai vợ chồng đều kinh ngạc đến hãi hùng khi tận mắt nhìn thấy người mà bọn họ không bao giờ muốn để biết nơi này lại đang chơi đùa với những đứa trẻ, đang tự hỏi vì sao cô biết nơi này và cô đã biết được chuyện gì chưa thì bọn họ lại thấy người đi cùng cô. Là Hứa Vĩ Thành đã đưa Trình Tố Vi đến đây! Nhưng làm sao Hứa Vĩ Thành lại biết cô nhi viện này? Chắc chỉ là tình cờ thôi nhỉ? Lâm Nhược Tranh hít thở dồn dập, bà không dám tưởng tượng nếu Trình Tố Vi biết được bí mật mà bà đã giấu cô suốt hai mươi năm.
- Xin hỏi sơ, hai người họ mới đến đây lần đầu hay sao ạ?
Trình Sở Uy vừa nhìn Trình Tố Vi đang chơi cùng lũ trẻ vừa hỏi sơ quản lý.
Sơ cũng nhìn đôi nam nữ kia, cười hiền hậu và giới thiệu.
- Cậu thanh niên đó đã làm bạn với mấy đứa trẻ gần một năm nay rồi, mỗi lần cậu ấy đều đến một mình nhưng hôm nay lại đặc biệt dẫn bạn gái đến. Nhìn mấy đứa trẻ chơi vui như vậy chắc là rất quý cô gái này.
Lâm Nhược Tranh nghe xong thì nhìn về phía bọn họ lần nữa, cứ như bị ma rượt, bà hớt hải chạy khỏi đó. Trình Sở Uy thấy vậy liền xin lỗi sơ rồi chạy theo vợ mình.
……………………………….
Từ sau lần lựa chọn đến bệnh viện gặp Lâm Nhược Tranh thay vì tận mắt xác nhận kẻ đang cố gắng phá hủy mình thì Tô Vận lại để mất dấu kẻ đó một lần nữa. Đầu mối duy nhất là tên đã lẻn vào Vịnh Uyên Ương kia cũng đã bị giết để diệt khẩu nên bây giờ tất cả đều trở về điểm xuất phát ban đầu.
Tô Vận đang tập trung đọc từng trang văn kiện thì Hàn Tiềm đẩy cửa chạy vào trong có vẻ rất gấp gáp. Vừa đển trước bàn làm việc của Tô Vận, câu ta đặt một chiếc điện thoại bị nứt rất nhiều đường ngang dọc lên bàn của hắn, cẩn trọng báo cáo những nội dung chính.
- Tô tiên sinh, đây là điện thoại của tên đó, được tìm thấy cách nơi anh ta bị xử lý không xa, trong đó có cách liên lạc với kẻ đã thuê anh ta.
Cầm chiếc điện thoại lên kiểm tra, Tô Vận im lặng như đang suy nghĩ gì đó, sau đó thì hắn lắc đầu và còn nhếch môi cười đầy ẩn ý.
- Một kẻ như vậy chắc chắn sẽ không để lại chút dấu vết gi, hơn nữa, chẳng lẽ tôi lại nuôi một đám vô dụng phải mất mấy ngày mới tìm được cái này?
Vừa nói hắn vừa cầm chiếc điện thoại trên tay lắc qua lắc lại.
Hàn Tiềm như nhận ra điều gì đó, cẩn thận hỏi.
- Tô tiên sinh, ý của anh là anh ta đã cố tình đặt chiếc điện thoại ở đó?
Tô Vận nhìn số điện thoại duy nhất trong danh bạ, lại nở một nụ cười đầy mưu mô, giọng điệu đầy mỉa mai châm chọc.
- Anh ta đã có thành ý như vậy rồi thì tôi cũng nên đáp lại cho phải phép chứ nhỉ?
Làm việc với hắn lâu như vậy rồi nên đương nhiên Hàn Tiềm hiểu được những gì đang diễn ra chỉ qua mấy lời mỉa mai của hắn.
……………………………………
Chơi cùng mấy đứa trẻ trong cô nhi viện đúng là tổn rất nhiều sức lực nhưng có thể lưu lại những kỷ niệm đẹp đẽ nên Trình Tố Vi đã có một ngày thật tuyệt. Cô rời khỏi cô nhi viện với một tâm trạng rất phấn khởi, vừa đi vừa nói cười vui vẻ với Hứa Vĩ Thành.
- Vĩ Thành, hôm nay thật sự cảm ơn anh, tâm trạng em đã tốt lên rất nhiều đấy.
Hứa Vĩ Thành rút tay ra khỏi túi áo và xoa xoa đầu cô, nở nụ cười trìu mến.
- Hy vọng đây là lời thật lòng của em.
Hai người sóng vai nhau đi về hướng bãi đậu xe, Hứa Vĩ Thành mở cửa cho Trình Tố Vi vào rồi cẩn thận đóng cửa lại. Lúc anh đang chuẩn bị lên xe thì nhìn thấy Lâm Nhược Tranh đang đứng cạnh một chiếc xe nhìn mình, bà còn ra hiệu như muốn nói chuyện riêng với anh.
Chợt, Hứa Vĩ Thành nhếch môi lộ ra nụ cười hài lòng, có vẻ như vừa đạt được mục đích gì đó rồi. Thu lại nụ cười đó, anh quay đầu vào trong xe nói gì đó với Trình Tố Vi rồi đi về phía Lâm Nhược Tranh. Vị trí này hoàn toàn là góc chết so với tầm nhìn của Trình Tố Vi hiện giờ.
Nhìn người đang đứng trước mặt mình, Lâm Nhược Tranh không biết nên giận hay bất ngờ nữa, bà hít thở một hơi sau đó mới hỏi.
- Vĩ Thành, sao cháu lại đưa Vi Vi đến đây?
Mọi chuyện đến bây giờ vẫn hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của Hứa Vĩ Thành, bao gồm cả việc Lâm Nhược Tranh sẽ hỏi anh như bây giờ, hay nói chính xác hơn chính là anh đã cố tình đưa Trình Tố Vi đến đây để bà nhìn thấy.
- Bác gái, trùng hợp thật đấy! Bác cũng thường xuyên đến đây ạ? Thỉnh thoảng cháu sẽ đến đây chơi cùng mấy bạn nhỏ, hôm nay lần đầu tiên Vi Vi đến đây mà cô ấy rất thích, chắc cháu phải dẫn cô ấy đến nhiều hơn rồi.
Lâm Nhược Tranh trợn tròn mắt hoảng hốt khi nghe anh nói vậy, bà kích động hét lên.
- Không được, Vĩ Thành, coi như bác nhờ cháu, đừng bao giờ đưa Vi Vi đến đây nữa được chứ?
Tất cả đều diễn biến theo đúng mong muốn của mình nên Hứa Vĩ Thành cũng không chút kiêng nể gì mà nói.
- Tại sao lại không chứ? Vi Vi rất thích mấy đứa trẻ ở đây, cô ấy còn nói có cảm giác thân thuộc với nơi này nữa mà, kỳ lạ thật nhỉ bác gái? Hay là bác đang muốn che giấu chuyện gì ư?
Lâm Nhược Tranh trừng mắt nhìn anh, sao hôm nay anh hoàn toàn khác với Hứa Vĩ Thành mà bà biết vậy. Bà ngơ ngác lắc đầu không thể hiểu được.
- Vĩ Thành, cháu đang nói gì vậy?
Chứng kiến vẻ mặt bắt đầu hoang mang của Lâm Nhược Tranh, Hứa Vĩ Thành cúi nhẹ đầu bật cười, đồng thời đưa tay che khóe miệng. Sau đó dần ngẩng đầu lên, bước từng bước đến gần bà, ghé miệng vào tai bà thì thầm.
- Bác không tò mò biểu hiện của Vi Vi sẽ như thế nào nếu biết mình là con nuôi sao?
Toàn thân Lâm Nhược Tranh từ đỉnh đầu dọc sống lưng đến gót chân đều lạnh toát, bà rùng mình giống như vừa bị bắt được làm việc gì xấu vậy, hai mắt bà trợn tròn, hồn vía có lẽ đã lìa khỏi xác rồi. Đối diện vẻ mặt đắc ý cùng nụ cười hắc ám của Hứa Vĩ Thành, ú ớ rất lâu bà mới thốt ra được một câu.
- Vĩ Thành, rốt cuộc cậu là ai?
Khi nói những lời vừa rồi với bà thì Hứa Vĩ Thành cũng đã đoán được bà sẽ hỏi những câu đại loại như vậy, nhưng không nghĩ rằng khi chính tai nghe được lại phấn khích đến lạ thường. Anh không trả lời mà chỉ nở một nụ cười đầy bí ẩn rồi xoay người rời đi để lại Lâm Nhược Tranh đứng đó với vô vàn nghi vấn và lo sợ.
……………………………….
Mấy ngày nay Hứa Vĩ Thành đều đến đón Trình Tố Vi đi làm và đưa cô về nhà mặc dù cô đã cố gắng còn liên tục từ chối nhưng anh vẫn bám lấy không rời. Cũng chính việc làm này của anh khiến Lâm Nhược Tranh ăn không ngon ngủ không yên, bà đã nhiều lần muốn gặp anh để nói chuyện riêng và không được, anh đã biết Trình Tố Vi được bà và Trình Sở Uy nhận nuôi rồi thì có nghĩa là khả năng Trình Tố Vi cũng biết chỉ còn là vấn đề thời gian thôi. Bây giờ bà nên làm gì đây? Rốt cuộc Hứa Vĩ Thành là ai? Làm sao anh biết được chuyện này chứ? Và anh đang âm mưu gì đối với Trình gia sao?
Hôm nay cũng vậy, Hứa Vĩ Thành đến đón Trình Tố Vi đi làm. Nhưng lúc cô vừa bước ra cổng thì đã bị một tên kéo đi.
- Tô Vận! Anh đang làm gì vậy? Mau thả tôi ra!
Khá bất ngờ vì không ai khác chính là Tô Vận sau một thời gian không gặp mặt không liên lạc hôm nay lại nổi điên đến đây tìm cô, còn không thèm nói lời nào đã tự ý kéo cô đi một cách thô lỗ như vậy, nếu không phải cô dùng hết sức để phản kháng thì hắn chắc chằn là không chịu dừng lại rồi. Cô hất mạnh tay hắn ra, hai mắt to tròn trừng lớn nhìn hắn đầy phẫn nộ.
- Anh còn muốn gì nữa đây? Không phải anh đã gửi đơn li hôn xong rồi sao? Muốn nói gì cứ gặp luật sư của tôi là được, hy vọng đừng làm phiền đến tôi nữa.
Tô Vận bực dọc đưa tay quệt ngang môi, ánh mắt lạnh khốc nhìn người đàn ông đang đứng đợi Trình Tố Vi của hắn ở gần đó, bên cạnh xe của anh. Hắn lại nhìn Trình Tố Vi vừa mới nổi cơn thịnh nộ với hắn.
- Vừa mới li hôn mà em đã bắt đầu hẹn hò với anh ta rồi à? Vi Vi, em muốn qua lại với ai, yêu ai anh cũng không cản nữa, nhưng tránh xa tên đó ra, đừng bao giờ gặp anh ta nữa!
Vốn đang rất giận dữ rồi mà bây giờ còn nghe hắn nói như vậy nên Trình Tố Vi không còn lí do gì để giữ bình tĩnh nữa, cô vẫn trừng mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào hắn, lạnh lùng hỏi.
- Bây giờ chuyện tôi quen ai hay yêu ai cũng đến lượt anh lên tiếng nữa sao? Tô Vận, anh đi quá giới hạn rồi đấy, cho dù anh có là anh trai của tôi thì cũng không có quyền can thiệp vào cuộc sống của tôi.
Nhìn phản ứng này của cô thì Tô Vận có thể đoán được là cô vẫn chưa biết gì về kẻ đã từng gửi tin nhắn nặc danh cho mình, cũng không sao vì mục đích hắn đến đây không phải để vạch trận kẻ đang rúc đầu trong mai của kẻ đó. Hắn nhìn cô rồi bất ngờ đưa tay giữ chặt sau gáy cô và đặt một nụ hôn lên môi cô, nụ hôn dần trở nên cuồng loạn hơn nếu cô cố gắng giãy giụa phản kháng thì hắn càng giữ chặt hai tay cô.
Hành động bất ngờ này của hắn đã làm cho Hứa Vĩ Thành từ nãy đến giờ vẫn bình tĩnh nay cũng không thể nhẫn nhịn được nữa, anh tức giận sắp bước đến gần hai người họ thì cũng vừa đúng lúc hai người bọn họ ngừng đôi co. Anh tạm đứng lại và chưa nói gì, để xem Tô Vận lại muốn nói gì nữa, có vẻ như hắn có chuyện quan trọng cần tuyên bố thì phải.
Trình Tố Vi dùng hết lực tay lau mạnh môi của của mình, đôi mắt đỏ hoe nhưng vẫn trừng trừng đầy phẫn uất, cô nghiến chặt răng nói ra từng câu từng chữ.
- Cảm giác hôn em gái mình như thế nào vậy, anh trai?
Tô Vận cũng rất xúc động sau khi cưỡng hôn cô, hắn hít một hơi thật sâu để điều tiết lại tâm trạng, Hắn không nhìn thẳng vào mắt cô khi nói nữa.
- Em đứng đây đợi anh một lát.
Nói xong hắn hướng mắt nhìn về Hứa Vĩ Thành đang nhìn hắn với ánh mắt nảy lửa hừng hực.
- Chúng ta nói chuyện đi.
Hứa Vĩ Thành đứng nhìn hắn đi trước rồi đến trước mặt Trình Tố Vi trấn an cô mấy câu.
- Vi Vi, em không sao chứ? Đợi anh một lát anh sẽ quay lại ngay.
Cả hai đều đã đi rồi, Trình Tố Vi mới vừa bình tĩnh lại được một chút, nhưng cô không muốn đứng đây để bọn họ quay lại quấy rầy nữa nên phải tranh thủ lúc này mà đi trước thôi.
……………………………….
Hứa Vĩ Thành vừa ra đến chỗ Tô Vận đứng thì không một dấu hiệu báo trước lao đến giáng một cú đấm vào mặt hắn khiến hắn mất thăng bằng lảo đảo lùi mấy bước về phía sau.
- Tên khốn, anh dám làm vậy với cô ấy nữa sao?
Vừa túm cổ áo của hắn anh vừa hét, truy hỏi như cảnh cáo.
Tô Vận nhìn xuống hai tay anh đang giữ chặt cổ áo mình liền bật cười, sau đó đẩy hai tay anh ra, giọng điệu lạnh khốc nói.
- Chúng ta nên chào hỏi lại lần nữa nhỉ? Cảm ơn gợi ý của anh, tôi đã chuẩn bị một cuộc gặp mặt trịnh trọng nhưng không ngờ lại gặp trong tình huống này.
Nghe hắn nói, vẻ mặt của Hứa Vĩ Thành cũng thay đổi. Nụ cười lịch thiệp hằng ngày hoàn toàn biến mất và thay vào đó là một nụ cười ma quái, giọng điệu cợt nhả cùng với một tiếng vỗ tay.
- Ồ, hóa ra là anh đã biết rồi sao? Nhanh hơn tôi tưởng đấy nhé! Không bất ngờ chút nào à? Có vẻ như anh đã sớm biết rồi nhỉ?
Tô Vận liếm nhẹ khóe môi, đưa ngón tay lau vệt máu vừa bị rách, rồi phủi phủi phần áo trức ngực cho thẳng thớm lại. Ánh mắt của hắn lúc này thật sự rất đáng sợ, có thể khiến người khác nhìn vào tự nhiên mà run lên.
- Tôi có nên gọi anh một tiếng em trai không đây? Một đứa trẻ được cho rằng đã chết từ hai mươi tám năm trước lại xuất hiện dưới một thân phận mới, làm con rùa rụt cổ lâu vậy cảm giác thế nào?
Thật ra hắn đã biết từ trước đó rồi, chỉ là vẫn muốn tiếp tục chơi trốn tìm với anh thêm chút nữa nên mới yên lặng đến tận bây giờ, từ lúc hắn và Trình Tố Vi li hôn, Hứa Vĩ Thành càng lúc càng đến gần cô hơn, điều này khiến hắn không còn đủ kiên nhẫn nữa.
Nhận được câu trả lời đồng thời cũng là lời chào hỏi của hắn, Hứa Vĩ Thành cũng có chút kinh ngạc trước thái độ dửng dưng này, như vậy là hắn đã biết từ lâu rồi? Nếu vậy thì hắn đã biết từ khi nào đây?
- Bị lộ rồi này, anh thích món quà của tôi chứ? Trò chơi mới chỉ bắt đầu thôi, sẽ còn nhiều trò vui lắm đấy.
Tô Vận lại bật cười lần nữa, cùng ánh mắt kiên định, vừa lắc đầu vừa nói
- Mục đích cuối cùng của anh là gì?
Hứa Vĩ Thành có vẻ như đã đợi câu hỏi này từ đầu đến giờ rồi, anh tiến sát lại gần hắn, chính thức đưa ra lời tuyên chiến.
- Chính là lấy lại những gì vốn dĩ thuộc về tôi, người thừa kế của Tô gia, Tô thị và…Vi Vi.
Hai người bốn mắt nhìn nhau giống như hai con mảnh thú đang sắp lao vào cuộc chiến không có hồi kết.
Suốt dọc đường đi dù ô có hỏi thế nào thì anh cũng không tiết lộ bất cứ điều gì mà chỉ nói khi nào đến thì cô sẽ biết thôi, còn nói nhất định cô sẽ thích nơi này.
Tưởng là nơi nào, hóa ra anh lại dẫn cô đến một cô nhi viện.
Hai người cùng xuống xe, Trình Tố Vi ngỡ ngàng nhìn cô nhi viện trước mặt chẳng hiểu chuyện gì. Còn Hứa Vĩ Thành thì đi ra phía sau xe mở cốp lấy hai túi đồ rất lớn ra, tươi cười nhìn cô nàng đang ngơ ngác trước mặt, lúc này mới nói ra mục đích mình dẫn cô đến đây.
- Anh thường đến đây thăm mấy đứa trẻ, mấy hôm nay anh thấy em buồn phiền rất nhiều. Lũ trẻ ở đây rất đáng yêu, anh muốn dẫn em đến làm bạn với chúng, biết đâu sẽ giúp tâm trạng em tốt lên đấy.
Trình Tố Vi ngơ ngác nhìn anh, xong lại nhìn lên tấm bảng tên của cô nhi viện “Ước mơ”, cái tên rất yên bình và thể hiện được ao ước của những đứa trẻ mồ côi. Không hiểu sao đứng ở nơi này cảm xúc cô lại có gì đó rất khó diễn tả, giống như một nơi quen thuộc lâu rồi mới quay về vậy. Cô thở dài một hơi, lắc lắc đầu xua đi những suy nghĩ đang diễn ra trong đầu, mấy ngày nay cô cứ nghĩ những chuyện vô lí thôi. Gật đầu mỉm cười với Hứa Vĩ Thành, cô giúp anh xách một ít đồ, nhẹ giọng nói.
- Tốt thật đấy, hy vọng em sẽ có một kỷ niệm đẹp ở đây.
Hai người bắt đầu đi vào trong chào hỏi sơ quản lý cô nhi viện trước và cùng hai bảo mẫu đến phòng học vẽ gặp những đứa trẻ.
Nhìn những đứa trẻ cười rất vui vẻ khi được nhận quà, Trình Tố Vi lại không nhịn được mà rơm rớm nước mắt, cô nhìn ra trong mắt của chúng không hề hạnh phúc như cách chúng đang cười. Đúng vậy, sao có thể hạnh phúc được chứ khi bị chính người đã sinh ra mình bỏ rơi.
- Vĩ Thành, em đi vệ sinh một lát.
Cô đưa cọ vẽ cho Hứa Vĩ Thành và nói.
Hứa Vĩ Thành cầm lấy cọ vẽ của cô, gật đầu một cái nhưng vẫn nhìn theo bóng lưng cô đến khi cô đi mất, ánh mắt có chút quái lạ, sau đó mới quay lại tiếp tục hướng dẫn một bé gái vẽ tranh.
Chỉ là vì quá xúc động nên Trình Tố Vi muốn ra ngoài ổn định lại tâm trạng thôi, cô chẳng hiểu sao nơi này như có một sự gắn kết vô hình với mình. Đi dọc hành lang, cô dừng lại trước một căn phòng, nhìn tổng thể căn phòng trang trí dành cho trẻ sơ sinh, giữa căn phòng còn có một cái nôi có vẻ đã cũ. Trong đầu cô chợt xuất hiện hình ảnh một đứa trẻ đang khóc dọa cô giật mình, cũng vừa đúng lúc có một bảo mẫu đi qua, cô liền gọi bà ấy lại và hỏi.
- Đứa trẻ trong phòng này đã được nhận nuôi rồi sao ạ?
Cảm giác đó càng lúc càng chân thật, đứa trẻ vừa xuất hiện thoáng qua trong đầu cô là như thế nào? Tại sao cô lại luôn thấy đau lòng khi đi qua căn phòng này như vậy?
Bảo mẫu nhìn vào căn phòng kia và cười buồn bã.
- Đã hai mươi năm rồi, đứa trẻ bị vứt bỏ khi mới sinh ra chưa đầy một tiếng, hôm đó chúng tôi nhìn thấy nó được quấn trong một chiếc khăn rất mỏng còn dính cả máu, cảnh tượng thật sự khiến ai chứng kiến cũng không cầm được nước mắt. Cũng từ khi đứa bé được đưa vào cô nhi viện nó chẳng bao giờ khóc, cho đến một ngày, một đôi vợ chồng đến đây, vị phu nhân đó cũng rất bất hạnh vì đã mất đứa con đầu lòng của mình từ lúc nó mới sinh ra. Thần kỳ diệu là khi bà ấy bế đứa bé đó lên nó lại òa khóc, có lẽ là tiếng khóc chào đời lần thứ hai của nó. Đó cũng là người đã nhận nuôi đứa bé.
Không biết từ khi nào nước mắt đã ướt đậm cả gương mặt xinh đẹp của Trình Tố Vi, cô bất ngờ khi đưa tay chạm vào một bên má của mình mà nước mắt ướt hết các đầu ngón tay. Sao đột nhiên cô lại khóc chứ? Cứ như cô đã có mặt trong câu chuyện đó vậy!
Điều chỉnh lại cảm xúc của mình được một chút, cô tiếp tục hỏi.
- Vị phu nhân đó là ai vậy ạ?
Đúng lúc bảo mẫu định trả lời cô thì một vị sơ đi đến gọi Trình Tố Vi và còn ngầm ra hiệu cho bảo mẫu kia không được nhắc đến chuyện này nữa bằng cái lắc đầu nhẹ cùng ánh mắt khẩn cầu.
Trình Tố Vi không nhận ra điều đó, nghe sơ nói mọi người đang đợi mình nên cô cũng trở lại phòng vẽ ban nãy, nhưng trong lòng vẫn có rất nhiều điều mơ hồ không rõ ràng.
………………………………
Hôm nay là ngày Lâm Nhược Tranh xuất viện nhưng bà chỉ dặn Trình Sở Uy và Trình Dân đến đón mình, vì hôm nay cũng là một ngày đặc biệt mà bà sẽ đến một nơi, nhưng nơi này bà không thể để Trình Tố Vi biết được.
Trình Dân lái xe đưa Lâm Nhược Tranh và Trình Sở Uy đến một cô nhi viện nhưng anh không vào cùng họ. Mặc dù vậy anh cũng biết rõ họ đến đây để làm gì và đương nhiên không phải lần đầu tiên anh đưa họ đến cô nhi viện này.
Sau khi xuống xe, Lâm Nhược Tranh còn đứng nhìn trước cổng một lúc mới cùng Trình Sở Uy đi vào trong.
Cũng hai mươi năm rồi, cứ mỗi lần đến đây bà luôn mang tâm trạng của ngày hôm đó, khi mới nhìn thấy đứa trẻ đó lần đầu tiên và khi bà bế nó lên, nghe tiếng khóc đầu đời của đứa bé, trái tim bà như được hồi sinh, đứa bé đó có lẽ là món quà mà Thượng đế đã ban tặng cho bà, là đứa con thứ hai của bà. Sau khi mất đứa con đầu lòng của mình, bây giờ bà đã có thể có được cảm giác làm mẹ.
Nhìn vợ mình sụt sùi bên cạnh, Trình Sở Uy biết bà lại đang nhớ đến cuộc gặp gỡ tình cờ hai mươi năm trước. Ông lấy khăn tay đưa cho vợ mình rồi vỗ vỗ mấy cái lên vai bà, thở dài một hơi và nhắc.
- Mau vào thôi nào.
Sơ quản lý cũng ra chào vợ chồng họ, giống như thường lệ rồi sơ cùng hai người đi đến một căn phòng của trẻ sơ sinh. Căn phòng này hai mươi năm trước đã kết duyên mẹ con giữa Lâm Nhược Tranh và Trình Tố Vi.
Khi Lâm Nhược Tranh vừa định bước vào căn phòng thì bà chợt nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc mới đi lướt qua hành lang phía trước. Bà hoảng hốt lẫn tò mò đi theo để xem thử mình có nhìn nhầm không, Trình Sở Uy thấy vợ mình gấp gáp bỏ đi như vậy thì cũng ngay lập tức đuổi theo sau.
Cả hai vợ chồng đều kinh ngạc đến hãi hùng khi tận mắt nhìn thấy người mà bọn họ không bao giờ muốn để biết nơi này lại đang chơi đùa với những đứa trẻ, đang tự hỏi vì sao cô biết nơi này và cô đã biết được chuyện gì chưa thì bọn họ lại thấy người đi cùng cô. Là Hứa Vĩ Thành đã đưa Trình Tố Vi đến đây! Nhưng làm sao Hứa Vĩ Thành lại biết cô nhi viện này? Chắc chỉ là tình cờ thôi nhỉ? Lâm Nhược Tranh hít thở dồn dập, bà không dám tưởng tượng nếu Trình Tố Vi biết được bí mật mà bà đã giấu cô suốt hai mươi năm.
- Xin hỏi sơ, hai người họ mới đến đây lần đầu hay sao ạ?
Trình Sở Uy vừa nhìn Trình Tố Vi đang chơi cùng lũ trẻ vừa hỏi sơ quản lý.
Sơ cũng nhìn đôi nam nữ kia, cười hiền hậu và giới thiệu.
- Cậu thanh niên đó đã làm bạn với mấy đứa trẻ gần một năm nay rồi, mỗi lần cậu ấy đều đến một mình nhưng hôm nay lại đặc biệt dẫn bạn gái đến. Nhìn mấy đứa trẻ chơi vui như vậy chắc là rất quý cô gái này.
Lâm Nhược Tranh nghe xong thì nhìn về phía bọn họ lần nữa, cứ như bị ma rượt, bà hớt hải chạy khỏi đó. Trình Sở Uy thấy vậy liền xin lỗi sơ rồi chạy theo vợ mình.
……………………………….
Từ sau lần lựa chọn đến bệnh viện gặp Lâm Nhược Tranh thay vì tận mắt xác nhận kẻ đang cố gắng phá hủy mình thì Tô Vận lại để mất dấu kẻ đó một lần nữa. Đầu mối duy nhất là tên đã lẻn vào Vịnh Uyên Ương kia cũng đã bị giết để diệt khẩu nên bây giờ tất cả đều trở về điểm xuất phát ban đầu.
Tô Vận đang tập trung đọc từng trang văn kiện thì Hàn Tiềm đẩy cửa chạy vào trong có vẻ rất gấp gáp. Vừa đển trước bàn làm việc của Tô Vận, câu ta đặt một chiếc điện thoại bị nứt rất nhiều đường ngang dọc lên bàn của hắn, cẩn trọng báo cáo những nội dung chính.
- Tô tiên sinh, đây là điện thoại của tên đó, được tìm thấy cách nơi anh ta bị xử lý không xa, trong đó có cách liên lạc với kẻ đã thuê anh ta.
Cầm chiếc điện thoại lên kiểm tra, Tô Vận im lặng như đang suy nghĩ gì đó, sau đó thì hắn lắc đầu và còn nhếch môi cười đầy ẩn ý.
- Một kẻ như vậy chắc chắn sẽ không để lại chút dấu vết gi, hơn nữa, chẳng lẽ tôi lại nuôi một đám vô dụng phải mất mấy ngày mới tìm được cái này?
Vừa nói hắn vừa cầm chiếc điện thoại trên tay lắc qua lắc lại.
Hàn Tiềm như nhận ra điều gì đó, cẩn thận hỏi.
- Tô tiên sinh, ý của anh là anh ta đã cố tình đặt chiếc điện thoại ở đó?
Tô Vận nhìn số điện thoại duy nhất trong danh bạ, lại nở một nụ cười đầy mưu mô, giọng điệu đầy mỉa mai châm chọc.
- Anh ta đã có thành ý như vậy rồi thì tôi cũng nên đáp lại cho phải phép chứ nhỉ?
Làm việc với hắn lâu như vậy rồi nên đương nhiên Hàn Tiềm hiểu được những gì đang diễn ra chỉ qua mấy lời mỉa mai của hắn.
……………………………………
Chơi cùng mấy đứa trẻ trong cô nhi viện đúng là tổn rất nhiều sức lực nhưng có thể lưu lại những kỷ niệm đẹp đẽ nên Trình Tố Vi đã có một ngày thật tuyệt. Cô rời khỏi cô nhi viện với một tâm trạng rất phấn khởi, vừa đi vừa nói cười vui vẻ với Hứa Vĩ Thành.
- Vĩ Thành, hôm nay thật sự cảm ơn anh, tâm trạng em đã tốt lên rất nhiều đấy.
Hứa Vĩ Thành rút tay ra khỏi túi áo và xoa xoa đầu cô, nở nụ cười trìu mến.
- Hy vọng đây là lời thật lòng của em.
Hai người sóng vai nhau đi về hướng bãi đậu xe, Hứa Vĩ Thành mở cửa cho Trình Tố Vi vào rồi cẩn thận đóng cửa lại. Lúc anh đang chuẩn bị lên xe thì nhìn thấy Lâm Nhược Tranh đang đứng cạnh một chiếc xe nhìn mình, bà còn ra hiệu như muốn nói chuyện riêng với anh.
Chợt, Hứa Vĩ Thành nhếch môi lộ ra nụ cười hài lòng, có vẻ như vừa đạt được mục đích gì đó rồi. Thu lại nụ cười đó, anh quay đầu vào trong xe nói gì đó với Trình Tố Vi rồi đi về phía Lâm Nhược Tranh. Vị trí này hoàn toàn là góc chết so với tầm nhìn của Trình Tố Vi hiện giờ.
Nhìn người đang đứng trước mặt mình, Lâm Nhược Tranh không biết nên giận hay bất ngờ nữa, bà hít thở một hơi sau đó mới hỏi.
- Vĩ Thành, sao cháu lại đưa Vi Vi đến đây?
Mọi chuyện đến bây giờ vẫn hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của Hứa Vĩ Thành, bao gồm cả việc Lâm Nhược Tranh sẽ hỏi anh như bây giờ, hay nói chính xác hơn chính là anh đã cố tình đưa Trình Tố Vi đến đây để bà nhìn thấy.
- Bác gái, trùng hợp thật đấy! Bác cũng thường xuyên đến đây ạ? Thỉnh thoảng cháu sẽ đến đây chơi cùng mấy bạn nhỏ, hôm nay lần đầu tiên Vi Vi đến đây mà cô ấy rất thích, chắc cháu phải dẫn cô ấy đến nhiều hơn rồi.
Lâm Nhược Tranh trợn tròn mắt hoảng hốt khi nghe anh nói vậy, bà kích động hét lên.
- Không được, Vĩ Thành, coi như bác nhờ cháu, đừng bao giờ đưa Vi Vi đến đây nữa được chứ?
Tất cả đều diễn biến theo đúng mong muốn của mình nên Hứa Vĩ Thành cũng không chút kiêng nể gì mà nói.
- Tại sao lại không chứ? Vi Vi rất thích mấy đứa trẻ ở đây, cô ấy còn nói có cảm giác thân thuộc với nơi này nữa mà, kỳ lạ thật nhỉ bác gái? Hay là bác đang muốn che giấu chuyện gì ư?
Lâm Nhược Tranh trừng mắt nhìn anh, sao hôm nay anh hoàn toàn khác với Hứa Vĩ Thành mà bà biết vậy. Bà ngơ ngác lắc đầu không thể hiểu được.
- Vĩ Thành, cháu đang nói gì vậy?
Chứng kiến vẻ mặt bắt đầu hoang mang của Lâm Nhược Tranh, Hứa Vĩ Thành cúi nhẹ đầu bật cười, đồng thời đưa tay che khóe miệng. Sau đó dần ngẩng đầu lên, bước từng bước đến gần bà, ghé miệng vào tai bà thì thầm.
- Bác không tò mò biểu hiện của Vi Vi sẽ như thế nào nếu biết mình là con nuôi sao?
Toàn thân Lâm Nhược Tranh từ đỉnh đầu dọc sống lưng đến gót chân đều lạnh toát, bà rùng mình giống như vừa bị bắt được làm việc gì xấu vậy, hai mắt bà trợn tròn, hồn vía có lẽ đã lìa khỏi xác rồi. Đối diện vẻ mặt đắc ý cùng nụ cười hắc ám của Hứa Vĩ Thành, ú ớ rất lâu bà mới thốt ra được một câu.
- Vĩ Thành, rốt cuộc cậu là ai?
Khi nói những lời vừa rồi với bà thì Hứa Vĩ Thành cũng đã đoán được bà sẽ hỏi những câu đại loại như vậy, nhưng không nghĩ rằng khi chính tai nghe được lại phấn khích đến lạ thường. Anh không trả lời mà chỉ nở một nụ cười đầy bí ẩn rồi xoay người rời đi để lại Lâm Nhược Tranh đứng đó với vô vàn nghi vấn và lo sợ.
……………………………….
Mấy ngày nay Hứa Vĩ Thành đều đến đón Trình Tố Vi đi làm và đưa cô về nhà mặc dù cô đã cố gắng còn liên tục từ chối nhưng anh vẫn bám lấy không rời. Cũng chính việc làm này của anh khiến Lâm Nhược Tranh ăn không ngon ngủ không yên, bà đã nhiều lần muốn gặp anh để nói chuyện riêng và không được, anh đã biết Trình Tố Vi được bà và Trình Sở Uy nhận nuôi rồi thì có nghĩa là khả năng Trình Tố Vi cũng biết chỉ còn là vấn đề thời gian thôi. Bây giờ bà nên làm gì đây? Rốt cuộc Hứa Vĩ Thành là ai? Làm sao anh biết được chuyện này chứ? Và anh đang âm mưu gì đối với Trình gia sao?
Hôm nay cũng vậy, Hứa Vĩ Thành đến đón Trình Tố Vi đi làm. Nhưng lúc cô vừa bước ra cổng thì đã bị một tên kéo đi.
- Tô Vận! Anh đang làm gì vậy? Mau thả tôi ra!
Khá bất ngờ vì không ai khác chính là Tô Vận sau một thời gian không gặp mặt không liên lạc hôm nay lại nổi điên đến đây tìm cô, còn không thèm nói lời nào đã tự ý kéo cô đi một cách thô lỗ như vậy, nếu không phải cô dùng hết sức để phản kháng thì hắn chắc chằn là không chịu dừng lại rồi. Cô hất mạnh tay hắn ra, hai mắt to tròn trừng lớn nhìn hắn đầy phẫn nộ.
- Anh còn muốn gì nữa đây? Không phải anh đã gửi đơn li hôn xong rồi sao? Muốn nói gì cứ gặp luật sư của tôi là được, hy vọng đừng làm phiền đến tôi nữa.
Tô Vận bực dọc đưa tay quệt ngang môi, ánh mắt lạnh khốc nhìn người đàn ông đang đứng đợi Trình Tố Vi của hắn ở gần đó, bên cạnh xe của anh. Hắn lại nhìn Trình Tố Vi vừa mới nổi cơn thịnh nộ với hắn.
- Vừa mới li hôn mà em đã bắt đầu hẹn hò với anh ta rồi à? Vi Vi, em muốn qua lại với ai, yêu ai anh cũng không cản nữa, nhưng tránh xa tên đó ra, đừng bao giờ gặp anh ta nữa!
Vốn đang rất giận dữ rồi mà bây giờ còn nghe hắn nói như vậy nên Trình Tố Vi không còn lí do gì để giữ bình tĩnh nữa, cô vẫn trừng mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào hắn, lạnh lùng hỏi.
- Bây giờ chuyện tôi quen ai hay yêu ai cũng đến lượt anh lên tiếng nữa sao? Tô Vận, anh đi quá giới hạn rồi đấy, cho dù anh có là anh trai của tôi thì cũng không có quyền can thiệp vào cuộc sống của tôi.
Nhìn phản ứng này của cô thì Tô Vận có thể đoán được là cô vẫn chưa biết gì về kẻ đã từng gửi tin nhắn nặc danh cho mình, cũng không sao vì mục đích hắn đến đây không phải để vạch trận kẻ đang rúc đầu trong mai của kẻ đó. Hắn nhìn cô rồi bất ngờ đưa tay giữ chặt sau gáy cô và đặt một nụ hôn lên môi cô, nụ hôn dần trở nên cuồng loạn hơn nếu cô cố gắng giãy giụa phản kháng thì hắn càng giữ chặt hai tay cô.
Hành động bất ngờ này của hắn đã làm cho Hứa Vĩ Thành từ nãy đến giờ vẫn bình tĩnh nay cũng không thể nhẫn nhịn được nữa, anh tức giận sắp bước đến gần hai người họ thì cũng vừa đúng lúc hai người bọn họ ngừng đôi co. Anh tạm đứng lại và chưa nói gì, để xem Tô Vận lại muốn nói gì nữa, có vẻ như hắn có chuyện quan trọng cần tuyên bố thì phải.
Trình Tố Vi dùng hết lực tay lau mạnh môi của của mình, đôi mắt đỏ hoe nhưng vẫn trừng trừng đầy phẫn uất, cô nghiến chặt răng nói ra từng câu từng chữ.
- Cảm giác hôn em gái mình như thế nào vậy, anh trai?
Tô Vận cũng rất xúc động sau khi cưỡng hôn cô, hắn hít một hơi thật sâu để điều tiết lại tâm trạng, Hắn không nhìn thẳng vào mắt cô khi nói nữa.
- Em đứng đây đợi anh một lát.
Nói xong hắn hướng mắt nhìn về Hứa Vĩ Thành đang nhìn hắn với ánh mắt nảy lửa hừng hực.
- Chúng ta nói chuyện đi.
Hứa Vĩ Thành đứng nhìn hắn đi trước rồi đến trước mặt Trình Tố Vi trấn an cô mấy câu.
- Vi Vi, em không sao chứ? Đợi anh một lát anh sẽ quay lại ngay.
Cả hai đều đã đi rồi, Trình Tố Vi mới vừa bình tĩnh lại được một chút, nhưng cô không muốn đứng đây để bọn họ quay lại quấy rầy nữa nên phải tranh thủ lúc này mà đi trước thôi.
……………………………….
Hứa Vĩ Thành vừa ra đến chỗ Tô Vận đứng thì không một dấu hiệu báo trước lao đến giáng một cú đấm vào mặt hắn khiến hắn mất thăng bằng lảo đảo lùi mấy bước về phía sau.
- Tên khốn, anh dám làm vậy với cô ấy nữa sao?
Vừa túm cổ áo của hắn anh vừa hét, truy hỏi như cảnh cáo.
Tô Vận nhìn xuống hai tay anh đang giữ chặt cổ áo mình liền bật cười, sau đó đẩy hai tay anh ra, giọng điệu lạnh khốc nói.
- Chúng ta nên chào hỏi lại lần nữa nhỉ? Cảm ơn gợi ý của anh, tôi đã chuẩn bị một cuộc gặp mặt trịnh trọng nhưng không ngờ lại gặp trong tình huống này.
Nghe hắn nói, vẻ mặt của Hứa Vĩ Thành cũng thay đổi. Nụ cười lịch thiệp hằng ngày hoàn toàn biến mất và thay vào đó là một nụ cười ma quái, giọng điệu cợt nhả cùng với một tiếng vỗ tay.
- Ồ, hóa ra là anh đã biết rồi sao? Nhanh hơn tôi tưởng đấy nhé! Không bất ngờ chút nào à? Có vẻ như anh đã sớm biết rồi nhỉ?
Tô Vận liếm nhẹ khóe môi, đưa ngón tay lau vệt máu vừa bị rách, rồi phủi phủi phần áo trức ngực cho thẳng thớm lại. Ánh mắt của hắn lúc này thật sự rất đáng sợ, có thể khiến người khác nhìn vào tự nhiên mà run lên.
- Tôi có nên gọi anh một tiếng em trai không đây? Một đứa trẻ được cho rằng đã chết từ hai mươi tám năm trước lại xuất hiện dưới một thân phận mới, làm con rùa rụt cổ lâu vậy cảm giác thế nào?
Thật ra hắn đã biết từ trước đó rồi, chỉ là vẫn muốn tiếp tục chơi trốn tìm với anh thêm chút nữa nên mới yên lặng đến tận bây giờ, từ lúc hắn và Trình Tố Vi li hôn, Hứa Vĩ Thành càng lúc càng đến gần cô hơn, điều này khiến hắn không còn đủ kiên nhẫn nữa.
Nhận được câu trả lời đồng thời cũng là lời chào hỏi của hắn, Hứa Vĩ Thành cũng có chút kinh ngạc trước thái độ dửng dưng này, như vậy là hắn đã biết từ lâu rồi? Nếu vậy thì hắn đã biết từ khi nào đây?
- Bị lộ rồi này, anh thích món quà của tôi chứ? Trò chơi mới chỉ bắt đầu thôi, sẽ còn nhiều trò vui lắm đấy.
Tô Vận lại bật cười lần nữa, cùng ánh mắt kiên định, vừa lắc đầu vừa nói
- Mục đích cuối cùng của anh là gì?
Hứa Vĩ Thành có vẻ như đã đợi câu hỏi này từ đầu đến giờ rồi, anh tiến sát lại gần hắn, chính thức đưa ra lời tuyên chiến.
- Chính là lấy lại những gì vốn dĩ thuộc về tôi, người thừa kế của Tô gia, Tô thị và…Vi Vi.
Hai người bốn mắt nhìn nhau giống như hai con mảnh thú đang sắp lao vào cuộc chiến không có hồi kết.
/61
|