Bởi vì không giúp được Chu Viên hỏi về chuyện cái răng nên lúc bắt đầu ra khỏi nhà Miêu Miêu có chút lo lắng.
Khi tới trường học, thấy Chu Viên mang khẩu trang Miêu Miêu cũng không dám nhìn cậu nhiều hơn một chút.
"Chào buổi sáng Miêu Miêu." Chu Viên chào hỏi với bé.
Miêu Miêu vẫn chút không dám nhìn mặt Chu Viên, bởi vì hôm qua bé đã nói sẽ giúp cậu hỏi chú Hoa làm sao để răng nhanh mọc lên, bé nhỏ giọng trả lời, "Chào buổi sáng Chu Viên."
Giọng nói mềm mại, Chu Viên tưởng rằng bởi vì mình mang khẩu trang nên đã hù đến người đối diện, cậu nói, "Mình mang khẩu trang là bởi vì bị cảm, không thể lây vi khuẩn cho các cậu."
Nói giống như thật. Thật ra vẫn là cậu không muốn để cho người khác nhìn thấy mình sún một cái răng cửa. Nhưng mà cho dù là giáo viên hay bạn học cũng đều tiếp nhận lời giải thích này, không chỉ tiếp nhận hơn nữa còn cảm thấy Chu Viên thật sự là một học sinh cực kỳ tốt.
Nhưng hết một ngày hôm nay Miêu Miêu lại rất yên tĩnh, bé vốn không thích nói chuyện nhưng hôm nay cũng quá yên tĩnh rồi. Lúc trước, bé sẽ cẩn thận từng li từng tí tìm chút chuyện để nói. Còn hôm nay cơ bản đều không nói lời nào,
Theo lý thuyết, chính cậu cũng không muốn nói chuyện, bởi vì cậu nói miệng mình bị loét còn thêm cả cảm mạo nên những bạn nhỏ khác đều không tới nói chuyện với cậu, thật ra cậu còn thở phào một hơi.
Mấy đứa trẻ trong lớp rất thích hỏi cậu mấy câu hỏi, ví dụ như kể lúc nhỏ mọi người đang làm gì? Dẫn đến mỗi ngày cậu đều sống trong khoảng thời gian kể lại chuyện xưa.
Nhưng Miêu Miêu không giống những bạn nhỏ khác, bé rất ít khi hỏi gì đó mà nhiều hơn chính là chào hỏi hàng ngày với cậu, hoặc là cẩn thận nhìn cậu.
Cậu ngẫu nhiên sẽ cảm giác được bé rất cố gắng tìm chuyện để nói với mình, ví dụ như nói hôm nay trời mưa. Nhưng hôm nay lại không có, lúc hết tiết thứ hai Chu Viên bước lại gần, "Miêu Miêu, cậu sao vậy?"
Trong lòng cậu đã có phỏng đoán, dù sao thời gian trước Miêu Miêu vẫn luôn xoắn xuýt chuyện về mẹ, mà từ chuyện bé căng thẳng vì làm hư máy tính bảng trong nhà thì thật ra bé vẫn không thể hoàn toàn dung nhập vào trong quan hệ cha mẹ.
Nên Chu Viên cho là những dị thường hôm nay của Miêu Miêu đều là do chuyện trong nhà.
Lúc ngủ trưa Chu Viên cũng không có ngủ, cậu còn đang suy nghĩ chuyện này, khi xoay người lại cậu phát hiện Miêu Miêu nhắm mắt, mặt xoay về phía cậu ngủ, lông mi thật dài lại run lên một cái.
Miêu Miêu cũng không có ngủ.
Chu Viên lại đợi hồi lâu, phát hiện bé thật sự không có ngủ mới nhỏ giọng gọi, "Miêu Miêu."
Lúc gọi tên Miêu Miêu thật sự giống như đang học theo tiếng mèo kêu meo meo.
Miêu Miêu mở mắt thì thấy Chu Viên.
Chu Viên cẩn thận dời ghế lại, sau đó cầm một quyển sách kê dưới mặt đất ngồi xuống, tiếp đó lại vẫy tay với Miêu Miêu. Miêu Miêu sửng sốt một chút, sau đó cũng học theo dáng vẻ của Chu Viên làm như vậy.
Hai người còn nhỏ tuổi, ngồi xổm xuống cũng chỉ thấy được hai cái đầu nhỏ, nên ngồi ở phía dưới nói chuyện sẽ không quấy rầy đến những bạn học khác đi ngủ.
Chu Viên hỏi, "Miêu Miêu, trưa hôm nay cậu không ngủ được sao?" Cậu cũng không biết buổi trưa mỗi ngày Miêu Miêu đều không ngủ.
Miêu Miêu gật đầu, bé không nói là mình không dám ngủ bởi vì bé sợ khi tỉnh lại sẽ bị đưa đến một nơi khác.
Chu Viên thấy vành mắt của bé đỏ lên, dáng vẻ muốn khóc nhưng lại không khóc được, cậu có hơi đau lòng, bản năng bình thường của con người là thấy dáng vẻ rưng rưng rơi nước mắt của con non thì sẽ nhịn không được muốn xoa đầu.
"Chúng ta trốn dưới bàn ngủ, sẽ không có người khác phát hiện ra chúng ta." Chu Viên vỗ đầu gối của mình, "Nằm sấp ngủ một lát, buổi chiều còn phải dậy học, Miêu Miêu không muốn lấy hoa hồng sao."
Lúc trước cậu đã cảm thấy kỳ quái, sao buổi chiều Miêu Miêu lại thích ngủ gật như vậy? Mặc dù cậu cảm thấy dáng vẻ lúc bé ngủ gật, cái đầu nhỏ từng chút gục xuống rất đáng yêu.
Miêu Miêu nghe lời nằm lên đầu gối Chu Viên, cũng không biết có phải trong suy nghĩ Miêu Miêu Chu Viên rất lợi hại hay không hay là do buồn ngủ, chỉ một lát sau liền ngủ mất.
Chu Viên quay đầu lại thì thấy bé đã nhắm mắt, lông mi thật dài không còn rung động giống vừa rồi, thật sự đã ngủ thiếp đi.
Lúc giáo viên sinh đi tới thì thấy hai đứa trẻ ngủ dưới bàn học, nhưng bởi vì những bạn nhỏ khác đều đang ngủ nên chỉ có thể cúi người nói chuyện với Chu Viên.
Ngay lập tức cô thấy Chu Viên che hai lỗ tai của Miêu Miêu lại, nhỏ giọng nói, "Thầy để cậu ấy ngủ một lát đi, lát nữa ngủ trưa xong em sẽ đi giải thích với giáo viên chủ nhiệm."
Giáo viên sinh hoạt: "...." Được rồi, kinh nghiệm nói cho anh biết lúc ý kiến không hợp thì cứ thuận theo đứa bé này, bởi vì đến cùng thì cũng không thể nói đạo lý thắng được.
Sau khi ngủ trưa xong, Miêu Miêu tỉnh lại thì thấy Chu Viên, bé thở phào một hơi, trong lòng càng thêm cảm thấy Chu Viên là một người bạn tốt vô cùng đáng tin cậy. Bé nhất định phải hỏi chú làm sao để răng nhanh mọc lên mới được.
Trong lòng Miêu Miêu cũng rất muốn làm chút gì đó cho Chu Viên.
Ra về buổi chiều, giáo viên sinh hoạt kêu lớn, "Miêu Miêu, người nhà em đến rồi."
Lúc Miêu Miêu đeo cặp sách đi ra chỉ thấy có chú Hoa, không có dì Hoa, Miêu Miêu nhìn qua hướng khác vẫn chỉ có khuôn mặt xa lạ như cũ, cũng không có dì Hoa.
Chú Hoa thấy bé lo lắng, bèn ngồi xổm xuống, giọng nói cũng nhẹ đi giải thích với bé, "Hôm nay dì phải tăng ca nên chú tới đón Miêu Miêu có được không?"
Mỗi lần dì Hoa tới đón Miêu Miêu đều sẽ nắm tay bé, chú Hoa vốn cũng muốn nắm tay bé nhưng cân nhắc đến Miêu Miêu có thể sẽ sợ hãi, nên anh chỉ vừa đi vừa học theo dáng vẻ bình thường của vợ mình, nói với Miêu Miêu, "Hôm nay chú được nghỉ, cả ngày hôm nay đều ở nhà."
Miêu Miêu ừ một tiếng, nhìn cái cây cũng cao giống chú ở bên cạnh. Trong mắt của bé, người lớn đều cao giống như cái cây vậy.
Chú.... Vì sao không nắm tay mình?
Dì có nói, lúc ở ngoài đường nhất định phải nắm tay người lớn bởi vì bên ngoài có thể sẽ gặp phải bọn bắt cóc trẻ em, nếu như bị bắt cóc thì sẽ không được gặp dì nữa.
Miêu Miêu nghĩ tới đây liền có chút sốt ruột, bé không muốn bị bắt đi cũng không muốn không thể gặp được dì.
Khi tới trường học, thấy Chu Viên mang khẩu trang Miêu Miêu cũng không dám nhìn cậu nhiều hơn một chút.
"Chào buổi sáng Miêu Miêu." Chu Viên chào hỏi với bé.
Miêu Miêu vẫn chút không dám nhìn mặt Chu Viên, bởi vì hôm qua bé đã nói sẽ giúp cậu hỏi chú Hoa làm sao để răng nhanh mọc lên, bé nhỏ giọng trả lời, "Chào buổi sáng Chu Viên."
Giọng nói mềm mại, Chu Viên tưởng rằng bởi vì mình mang khẩu trang nên đã hù đến người đối diện, cậu nói, "Mình mang khẩu trang là bởi vì bị cảm, không thể lây vi khuẩn cho các cậu."
Nói giống như thật. Thật ra vẫn là cậu không muốn để cho người khác nhìn thấy mình sún một cái răng cửa. Nhưng mà cho dù là giáo viên hay bạn học cũng đều tiếp nhận lời giải thích này, không chỉ tiếp nhận hơn nữa còn cảm thấy Chu Viên thật sự là một học sinh cực kỳ tốt.
Nhưng hết một ngày hôm nay Miêu Miêu lại rất yên tĩnh, bé vốn không thích nói chuyện nhưng hôm nay cũng quá yên tĩnh rồi. Lúc trước, bé sẽ cẩn thận từng li từng tí tìm chút chuyện để nói. Còn hôm nay cơ bản đều không nói lời nào,
Theo lý thuyết, chính cậu cũng không muốn nói chuyện, bởi vì cậu nói miệng mình bị loét còn thêm cả cảm mạo nên những bạn nhỏ khác đều không tới nói chuyện với cậu, thật ra cậu còn thở phào một hơi.
Mấy đứa trẻ trong lớp rất thích hỏi cậu mấy câu hỏi, ví dụ như kể lúc nhỏ mọi người đang làm gì? Dẫn đến mỗi ngày cậu đều sống trong khoảng thời gian kể lại chuyện xưa.
Nhưng Miêu Miêu không giống những bạn nhỏ khác, bé rất ít khi hỏi gì đó mà nhiều hơn chính là chào hỏi hàng ngày với cậu, hoặc là cẩn thận nhìn cậu.
Cậu ngẫu nhiên sẽ cảm giác được bé rất cố gắng tìm chuyện để nói với mình, ví dụ như nói hôm nay trời mưa. Nhưng hôm nay lại không có, lúc hết tiết thứ hai Chu Viên bước lại gần, "Miêu Miêu, cậu sao vậy?"
Trong lòng cậu đã có phỏng đoán, dù sao thời gian trước Miêu Miêu vẫn luôn xoắn xuýt chuyện về mẹ, mà từ chuyện bé căng thẳng vì làm hư máy tính bảng trong nhà thì thật ra bé vẫn không thể hoàn toàn dung nhập vào trong quan hệ cha mẹ.
Nên Chu Viên cho là những dị thường hôm nay của Miêu Miêu đều là do chuyện trong nhà.
Lúc ngủ trưa Chu Viên cũng không có ngủ, cậu còn đang suy nghĩ chuyện này, khi xoay người lại cậu phát hiện Miêu Miêu nhắm mắt, mặt xoay về phía cậu ngủ, lông mi thật dài lại run lên một cái.
Miêu Miêu cũng không có ngủ.
Chu Viên lại đợi hồi lâu, phát hiện bé thật sự không có ngủ mới nhỏ giọng gọi, "Miêu Miêu."
Lúc gọi tên Miêu Miêu thật sự giống như đang học theo tiếng mèo kêu meo meo.
Miêu Miêu mở mắt thì thấy Chu Viên.
Chu Viên cẩn thận dời ghế lại, sau đó cầm một quyển sách kê dưới mặt đất ngồi xuống, tiếp đó lại vẫy tay với Miêu Miêu. Miêu Miêu sửng sốt một chút, sau đó cũng học theo dáng vẻ của Chu Viên làm như vậy.
Hai người còn nhỏ tuổi, ngồi xổm xuống cũng chỉ thấy được hai cái đầu nhỏ, nên ngồi ở phía dưới nói chuyện sẽ không quấy rầy đến những bạn học khác đi ngủ.
Chu Viên hỏi, "Miêu Miêu, trưa hôm nay cậu không ngủ được sao?" Cậu cũng không biết buổi trưa mỗi ngày Miêu Miêu đều không ngủ.
Miêu Miêu gật đầu, bé không nói là mình không dám ngủ bởi vì bé sợ khi tỉnh lại sẽ bị đưa đến một nơi khác.
Chu Viên thấy vành mắt của bé đỏ lên, dáng vẻ muốn khóc nhưng lại không khóc được, cậu có hơi đau lòng, bản năng bình thường của con người là thấy dáng vẻ rưng rưng rơi nước mắt của con non thì sẽ nhịn không được muốn xoa đầu.
"Chúng ta trốn dưới bàn ngủ, sẽ không có người khác phát hiện ra chúng ta." Chu Viên vỗ đầu gối của mình, "Nằm sấp ngủ một lát, buổi chiều còn phải dậy học, Miêu Miêu không muốn lấy hoa hồng sao."
Lúc trước cậu đã cảm thấy kỳ quái, sao buổi chiều Miêu Miêu lại thích ngủ gật như vậy? Mặc dù cậu cảm thấy dáng vẻ lúc bé ngủ gật, cái đầu nhỏ từng chút gục xuống rất đáng yêu.
Miêu Miêu nghe lời nằm lên đầu gối Chu Viên, cũng không biết có phải trong suy nghĩ Miêu Miêu Chu Viên rất lợi hại hay không hay là do buồn ngủ, chỉ một lát sau liền ngủ mất.
Chu Viên quay đầu lại thì thấy bé đã nhắm mắt, lông mi thật dài không còn rung động giống vừa rồi, thật sự đã ngủ thiếp đi.
Lúc giáo viên sinh đi tới thì thấy hai đứa trẻ ngủ dưới bàn học, nhưng bởi vì những bạn nhỏ khác đều đang ngủ nên chỉ có thể cúi người nói chuyện với Chu Viên.
Ngay lập tức cô thấy Chu Viên che hai lỗ tai của Miêu Miêu lại, nhỏ giọng nói, "Thầy để cậu ấy ngủ một lát đi, lát nữa ngủ trưa xong em sẽ đi giải thích với giáo viên chủ nhiệm."
Giáo viên sinh hoạt: "...." Được rồi, kinh nghiệm nói cho anh biết lúc ý kiến không hợp thì cứ thuận theo đứa bé này, bởi vì đến cùng thì cũng không thể nói đạo lý thắng được.
Sau khi ngủ trưa xong, Miêu Miêu tỉnh lại thì thấy Chu Viên, bé thở phào một hơi, trong lòng càng thêm cảm thấy Chu Viên là một người bạn tốt vô cùng đáng tin cậy. Bé nhất định phải hỏi chú làm sao để răng nhanh mọc lên mới được.
Trong lòng Miêu Miêu cũng rất muốn làm chút gì đó cho Chu Viên.
Ra về buổi chiều, giáo viên sinh hoạt kêu lớn, "Miêu Miêu, người nhà em đến rồi."
Lúc Miêu Miêu đeo cặp sách đi ra chỉ thấy có chú Hoa, không có dì Hoa, Miêu Miêu nhìn qua hướng khác vẫn chỉ có khuôn mặt xa lạ như cũ, cũng không có dì Hoa.
Chú Hoa thấy bé lo lắng, bèn ngồi xổm xuống, giọng nói cũng nhẹ đi giải thích với bé, "Hôm nay dì phải tăng ca nên chú tới đón Miêu Miêu có được không?"
Mỗi lần dì Hoa tới đón Miêu Miêu đều sẽ nắm tay bé, chú Hoa vốn cũng muốn nắm tay bé nhưng cân nhắc đến Miêu Miêu có thể sẽ sợ hãi, nên anh chỉ vừa đi vừa học theo dáng vẻ bình thường của vợ mình, nói với Miêu Miêu, "Hôm nay chú được nghỉ, cả ngày hôm nay đều ở nhà."
Miêu Miêu ừ một tiếng, nhìn cái cây cũng cao giống chú ở bên cạnh. Trong mắt của bé, người lớn đều cao giống như cái cây vậy.
Chú.... Vì sao không nắm tay mình?
Dì có nói, lúc ở ngoài đường nhất định phải nắm tay người lớn bởi vì bên ngoài có thể sẽ gặp phải bọn bắt cóc trẻ em, nếu như bị bắt cóc thì sẽ không được gặp dì nữa.
Miêu Miêu nghĩ tới đây liền có chút sốt ruột, bé không muốn bị bắt đi cũng không muốn không thể gặp được dì.
/108
|