Miêu Miêu muốn nhắc nhở chú, chú quên nắm tay con rồi....
Nhưng lại sợ chỉ ra sai lầm của chú thì sẽ không được thích nữa, Miêu Miêu nắm chặt góc áo, trong lòng cực kỳ xoắn xuýt, bé muốn được thích lại sợ bị bắt đi.
Ngay lúc này, người lớn bên cạnh vừa vặn thấy bộ dạng nhỏ con của bé nên sinh lòng trìu mến, nhịn không được giơ tay ra nói, "Con là Miêu Miêu sao?" Con trai cô thường xuyên nói đến bạn nữ này ở nhà, là bạn nữ xinh đẹp nhất lớp.
Miêu Miêu không được chú nắm tay, lúc đầu trong lòng bé đã sợ hãi, bây giờ nghe thấy lời này lập tức bị hù dọa, nhanh chóng nắm tay chú Hoa.
Chú Hoa sửng sốt một chút, sau đó liền nhìn người lạ này nói, "Đứa nhỏ nhà tôi hơi nhát gan."
Người lớn đó cũng có thể hiểu được, vừa cười vừa nói, "Là vừa rồi tôi làm bé sợ."
Miêu Miêu lúc này mới ý thức được người đó không phải là bắt cóc trẻ con mà là mẹ của bạn khác.
Ra khỏi trường học chú Hoa ôm bé ngồi trên ghế dành cho trẻ em, sau đó thắt dây an toàn lại cho Miêu Miêu. Sau đó chú Hoa ngồi trên ghế lái, nói với Miêu Miêu, "Hôm nay chúng ta đến công ty của dì để đưa cơm tối được không?"
Miêu Miêu gật đầu.
Sau đó bé lại cảm thấy mình chỉ gật đầu thì chú Hoa khẳng định không nghe được, nên là nói thêm, "Dạ được."
"Miêu Miêu thật ngoan."
Hiện tại tâm tử của Miêu Miêu lại quay về chuyện cái răng, trong xe có chút yên tĩnh, Miêu Miêu đã luyện tập rất nhiều lần trong lòng rồi.
Chú ơi, bị sún răng thì làm sao để mọc ra ạ?
Bé luyện tập lại lần nữa, sau đó lấy hết dũng khí nói, "Chú...."
Ngay lúc này, phía sau bỗng có tiếng kèn xe che mất giọng nói của bé. Miêu Miêu có chút uể oải, đợi đến khi không còn tiếng kèn bé mới mở miệng lần nữa, "Chú...."
Chú Hoa ừ một tiếng, "Sao vậy? Có phải Miêu Miêu đói bụng không?"
Miêu Miêu đem lời nói đã luyện tập rất nhiều lần nói ra, "Chú ơi, nếu bị sún răng thì làm sao bây giờ...."
Lần này chú Hoa nghe được rõ ràng, anh bất ngờ vì nghe được Miêu Miêu hỏi mình, phải biết rằng lúc trước Miêu Miêu vẫn luôn không dám nói chuyện với anh. Về sau đã chậm rãi khắc phục nhưng anh vẫn có thể cảm giác được bé vẫn sợ mình, nên mới tận lực không hù dọa.
Không nghĩ tới bé sẽ chủ động mở miệng nói chuyện, anh nhớ rõ Miêu Miêu không có rụng răng, chắc là bạn học của bé bị sún răng, thế là trả lời, "Trẻ em đều sẽ rụng răng, chuyện đó là bình thường, không lâu sau sẽ mọc lên cái mới, nhưng trong lúc đó phải ăn nhiều đồ ăn có chứa nhiều canxi."
Miêu Miêu nhớ kỹ lời chú nói, phải ăn nhiều đồ ăn chứa nhiều canxi. Miêu Miêu còn quá nhỏ nên không thể hiểu rõ canxi chính xác là cái gì. Nhưng bé vẫn cố gắng nhớ kỹ.
Rất nhanh đã đến công ty của dì Hoa, lần này xuống xe chú Hoa đã nắm tay Miêu Miêu.
Công ty dì Hoa có khu vực chuyên để tiếp khách, chú Hoa mang Miêu Miêu ngồi ở chỗ đó chờ dì Hoa tan tầm.
Một bên khác, dì Hoa không yên tâm ngồi trong phòng họp, trong lòng còn đang đang lo lắng không biết Miêu Miêu có thể thích ứng được hay không.
Bé không thích khóc, có chuyện gì sợ hãi cũng sẽ giấu trong lòng, cho nên mới càng khiến cho người khác không yên lòng.
Tan họp, dì Hoa cầm túi xách chuẩn bị rời đi, mấy đồng nghiệp nữ tự nhiên đi theo sau trò chuyện, "Sao hôm nay cô bồn chồn không yên vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái không?"
"Không có gì, trong nhà tôi có chút việc nên phải trở về." Dì Hoa nói.
Lúc thang máy mở ra, dì Hoa liếc mắt liền thấy được có người đàn ông cao lớn nắm tay một đứa bé gái nhỏ, trông mong nhìn về bên này. Hình ảnh hài hòa đẹp đẽ như vậy làm dì Hoa có loại xúc động muốn khóc.
Dì Hoa cơ hồ là chạy tới, "Sao hai người lại tới đây? Hôm nay Miêu Miêu ở trường đã quen hơn chưa?"
Miêu Miêu thấy được dì Hoa, nụ cười trên mặt cũng không giấu được, nhỏ giọng nói, "Dạ quen rồi."
"Chị Hoa đây là con gái của chị sao, lớn như vậy rồi, bộ dạng thật ngoan!" Đồng nghiệp bên cạnh nói.
"Con gái của chị Hoa thế mà lớn như vậy rồi, tôi vẫn còn cho là chị Hoa không có con." Một đồng nghiệp khác nói.
Dì Hoa không có nói đến chuyện của Miêu Miêu, ngay cả những người xung quanh hai người cũng không biết Miêu Miêu do bọn họ nhận nuôi.
Miêu Miêu sửng sốt một chút, lúc bé nghe được câu không có con kia trái tim nhỏ cảm thấy rất không thoải mái. Thật ra bé đã sớm phát hiện những bạn học khác cũng gọi dì của bé là dì.
Đi học lâu như vậy, bé đã biết dì là xưng hô ai cũng có thể kêu nhưng mẹ lại không như thế, chỉ có thể mẹ của mình là mẹ.
Vì nói chuyện với Miêu Miêu nên dì Hoa ngồi xổm xuống, khuôn mặt bé xấu hổ vùi vào cổ dì Hoa, sau đó dùng hết khí lực nói, "Mẹ.... Chúng ta đi ăn cơm đi."
Dì Hoa ngẩn ra, vừa rồi cô nghe được.... Mẹ?
Mặc dù cô biết Miêu Miêu bởi vì có bóng ma nên mới cảm thấy xưng hô mẹ này là một từ không tốt, nên bé mới gọi cô là dì, nhưng lực sát thương của chữ mẹ này đối với một người mẹ mà nói thật sự quá lớn.
Nước mắt dì Hoa cơ hồ là sụp đổ, trong lòng chú Hoa cũng bị xúc động kéo dì Hoa đứng lên, "Được rồi, về nhà thôi, con gái đói bụng rồi."
Dì Hoa ừ một tiếng kéo lý trí lại, nhưng vẫn nhịn không được ôm lấy Miêu Miêu.
Trước khi có Miêu Miêu, lúc đi dạo phố để mua quần áo cô đều ngại nặng, hiện tại ôm một bé gái sáu bảy tuổi đi từ công ty ra tới chỗ dừng xe cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Lúc Miêu Miêu nói ra, bé cảm thấy chữ này rất êm tai, hơn nữa bé còn cảm thấy dì Hoa nghe được mình gọi như vậy cũng không có không vui.
Thế là Miêu Miêu lại gọi thêm lần nữa, "Mẹ."
"Đây!" Dì Hoa đáp lại, sau đó hôn lên cái trán của Miêu Miêu, "Mẹ ở đây."
Vẻn vẹn một câu nói như vậy nhưng lại làm cô có cảm giác muốn rơi lệ.
"Mẹ." Miêu Miêu bị hôn lên cái trán có chút không hiểu được nhưng bé muốn được hôn lần nữa nên lại lớn gan kêu tiếp.
Chú Hoa đi bên cạnh, mặc dù anh rất muốn hỏi nên gọi mình là gì nhưng thấy toàn thế giới của vợ mình hiện tại chỉ có mình và con gái nên cũng thức thời không mở miệng quấy rầy.
Hai mắt dì Hoa đẫm lệ hôn lên trán Miêu Miêu lần nữa, "Mẹ ở đây."
"Mẹ!"
"Mẹ ở đây!"
Nhưng lại sợ chỉ ra sai lầm của chú thì sẽ không được thích nữa, Miêu Miêu nắm chặt góc áo, trong lòng cực kỳ xoắn xuýt, bé muốn được thích lại sợ bị bắt đi.
Ngay lúc này, người lớn bên cạnh vừa vặn thấy bộ dạng nhỏ con của bé nên sinh lòng trìu mến, nhịn không được giơ tay ra nói, "Con là Miêu Miêu sao?" Con trai cô thường xuyên nói đến bạn nữ này ở nhà, là bạn nữ xinh đẹp nhất lớp.
Miêu Miêu không được chú nắm tay, lúc đầu trong lòng bé đã sợ hãi, bây giờ nghe thấy lời này lập tức bị hù dọa, nhanh chóng nắm tay chú Hoa.
Chú Hoa sửng sốt một chút, sau đó liền nhìn người lạ này nói, "Đứa nhỏ nhà tôi hơi nhát gan."
Người lớn đó cũng có thể hiểu được, vừa cười vừa nói, "Là vừa rồi tôi làm bé sợ."
Miêu Miêu lúc này mới ý thức được người đó không phải là bắt cóc trẻ con mà là mẹ của bạn khác.
Ra khỏi trường học chú Hoa ôm bé ngồi trên ghế dành cho trẻ em, sau đó thắt dây an toàn lại cho Miêu Miêu. Sau đó chú Hoa ngồi trên ghế lái, nói với Miêu Miêu, "Hôm nay chúng ta đến công ty của dì để đưa cơm tối được không?"
Miêu Miêu gật đầu.
Sau đó bé lại cảm thấy mình chỉ gật đầu thì chú Hoa khẳng định không nghe được, nên là nói thêm, "Dạ được."
"Miêu Miêu thật ngoan."
Hiện tại tâm tử của Miêu Miêu lại quay về chuyện cái răng, trong xe có chút yên tĩnh, Miêu Miêu đã luyện tập rất nhiều lần trong lòng rồi.
Chú ơi, bị sún răng thì làm sao để mọc ra ạ?
Bé luyện tập lại lần nữa, sau đó lấy hết dũng khí nói, "Chú...."
Ngay lúc này, phía sau bỗng có tiếng kèn xe che mất giọng nói của bé. Miêu Miêu có chút uể oải, đợi đến khi không còn tiếng kèn bé mới mở miệng lần nữa, "Chú...."
Chú Hoa ừ một tiếng, "Sao vậy? Có phải Miêu Miêu đói bụng không?"
Miêu Miêu đem lời nói đã luyện tập rất nhiều lần nói ra, "Chú ơi, nếu bị sún răng thì làm sao bây giờ...."
Lần này chú Hoa nghe được rõ ràng, anh bất ngờ vì nghe được Miêu Miêu hỏi mình, phải biết rằng lúc trước Miêu Miêu vẫn luôn không dám nói chuyện với anh. Về sau đã chậm rãi khắc phục nhưng anh vẫn có thể cảm giác được bé vẫn sợ mình, nên mới tận lực không hù dọa.
Không nghĩ tới bé sẽ chủ động mở miệng nói chuyện, anh nhớ rõ Miêu Miêu không có rụng răng, chắc là bạn học của bé bị sún răng, thế là trả lời, "Trẻ em đều sẽ rụng răng, chuyện đó là bình thường, không lâu sau sẽ mọc lên cái mới, nhưng trong lúc đó phải ăn nhiều đồ ăn có chứa nhiều canxi."
Miêu Miêu nhớ kỹ lời chú nói, phải ăn nhiều đồ ăn chứa nhiều canxi. Miêu Miêu còn quá nhỏ nên không thể hiểu rõ canxi chính xác là cái gì. Nhưng bé vẫn cố gắng nhớ kỹ.
Rất nhanh đã đến công ty của dì Hoa, lần này xuống xe chú Hoa đã nắm tay Miêu Miêu.
Công ty dì Hoa có khu vực chuyên để tiếp khách, chú Hoa mang Miêu Miêu ngồi ở chỗ đó chờ dì Hoa tan tầm.
Một bên khác, dì Hoa không yên tâm ngồi trong phòng họp, trong lòng còn đang đang lo lắng không biết Miêu Miêu có thể thích ứng được hay không.
Bé không thích khóc, có chuyện gì sợ hãi cũng sẽ giấu trong lòng, cho nên mới càng khiến cho người khác không yên lòng.
Tan họp, dì Hoa cầm túi xách chuẩn bị rời đi, mấy đồng nghiệp nữ tự nhiên đi theo sau trò chuyện, "Sao hôm nay cô bồn chồn không yên vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái không?"
"Không có gì, trong nhà tôi có chút việc nên phải trở về." Dì Hoa nói.
Lúc thang máy mở ra, dì Hoa liếc mắt liền thấy được có người đàn ông cao lớn nắm tay một đứa bé gái nhỏ, trông mong nhìn về bên này. Hình ảnh hài hòa đẹp đẽ như vậy làm dì Hoa có loại xúc động muốn khóc.
Dì Hoa cơ hồ là chạy tới, "Sao hai người lại tới đây? Hôm nay Miêu Miêu ở trường đã quen hơn chưa?"
Miêu Miêu thấy được dì Hoa, nụ cười trên mặt cũng không giấu được, nhỏ giọng nói, "Dạ quen rồi."
"Chị Hoa đây là con gái của chị sao, lớn như vậy rồi, bộ dạng thật ngoan!" Đồng nghiệp bên cạnh nói.
"Con gái của chị Hoa thế mà lớn như vậy rồi, tôi vẫn còn cho là chị Hoa không có con." Một đồng nghiệp khác nói.
Dì Hoa không có nói đến chuyện của Miêu Miêu, ngay cả những người xung quanh hai người cũng không biết Miêu Miêu do bọn họ nhận nuôi.
Miêu Miêu sửng sốt một chút, lúc bé nghe được câu không có con kia trái tim nhỏ cảm thấy rất không thoải mái. Thật ra bé đã sớm phát hiện những bạn học khác cũng gọi dì của bé là dì.
Đi học lâu như vậy, bé đã biết dì là xưng hô ai cũng có thể kêu nhưng mẹ lại không như thế, chỉ có thể mẹ của mình là mẹ.
Vì nói chuyện với Miêu Miêu nên dì Hoa ngồi xổm xuống, khuôn mặt bé xấu hổ vùi vào cổ dì Hoa, sau đó dùng hết khí lực nói, "Mẹ.... Chúng ta đi ăn cơm đi."
Dì Hoa ngẩn ra, vừa rồi cô nghe được.... Mẹ?
Mặc dù cô biết Miêu Miêu bởi vì có bóng ma nên mới cảm thấy xưng hô mẹ này là một từ không tốt, nên bé mới gọi cô là dì, nhưng lực sát thương của chữ mẹ này đối với một người mẹ mà nói thật sự quá lớn.
Nước mắt dì Hoa cơ hồ là sụp đổ, trong lòng chú Hoa cũng bị xúc động kéo dì Hoa đứng lên, "Được rồi, về nhà thôi, con gái đói bụng rồi."
Dì Hoa ừ một tiếng kéo lý trí lại, nhưng vẫn nhịn không được ôm lấy Miêu Miêu.
Trước khi có Miêu Miêu, lúc đi dạo phố để mua quần áo cô đều ngại nặng, hiện tại ôm một bé gái sáu bảy tuổi đi từ công ty ra tới chỗ dừng xe cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Lúc Miêu Miêu nói ra, bé cảm thấy chữ này rất êm tai, hơn nữa bé còn cảm thấy dì Hoa nghe được mình gọi như vậy cũng không có không vui.
Thế là Miêu Miêu lại gọi thêm lần nữa, "Mẹ."
"Đây!" Dì Hoa đáp lại, sau đó hôn lên cái trán của Miêu Miêu, "Mẹ ở đây."
Vẻn vẹn một câu nói như vậy nhưng lại làm cô có cảm giác muốn rơi lệ.
"Mẹ." Miêu Miêu bị hôn lên cái trán có chút không hiểu được nhưng bé muốn được hôn lần nữa nên lại lớn gan kêu tiếp.
Chú Hoa đi bên cạnh, mặc dù anh rất muốn hỏi nên gọi mình là gì nhưng thấy toàn thế giới của vợ mình hiện tại chỉ có mình và con gái nên cũng thức thời không mở miệng quấy rầy.
Hai mắt dì Hoa đẫm lệ hôn lên trán Miêu Miêu lần nữa, "Mẹ ở đây."
"Mẹ!"
"Mẹ ở đây!"
/108
|