Chu Viên bị sún răng cửa, cậu cảm thấy bộ dạng này của mình rất buồn cười nên luôn cố gắng không nói lời nào, nếu không nói lời nào thì sẽ không lộ ra dáng vẻ buồn cười này.
Miêu Miêu lại không hiểu sự cố gắng giữ gìn mặt mũi này, cảm thấy Chu Viên khẳng định rất khó chịu nên nhỏ giọng nói, "Rất nhanh sẽ mọc lên thôi Chu Viên."
Miêu Miêu thầm nhớ kỹ trong lòng, buổi tối hôm nay nhất định phải hỏi chú. Trong suy nghĩ của Miêu Miêu chú cái gì cũng biết, nhất là ở phương diện này.
Chu Viên nhìn bé an ủi mình, ừ một tiếng sau đó cầm sách lên đọc.
Thấy Chu Viên nghiêm túc đọc sách Miêu Miêu lén giơ tay cẩn thận lấy thịt khô bé đã bỏ trong ngăn bàn ra. Trong nội tâm của bé nghĩ, sún răng rồi thì ăn cái gì cũng sẽ không thuận tiện, ngày mai không thể mang thịt khô nữa, thịt khô hơi cứng không dễ ăn.
Vả lại, nếu Chu Viên thấy thịt khô nhưng không thể ăn, khẳng định cậu ấy sẽ rất buồn.
Miêu Miêu có lẽ cảm thấy động tác của mình sẽ không bị phát hiện, nhưng Chu Viên tất nhiên biết được, nhưng mà cậu cũng không nhúc nhích, sau khi thấy bé cầm về cậu mới thở phào một hơi phảng phất như vừa hoàn thành một nhiệm vụ to lớn.
Chu Viên không hiểu lắm tâm tư của một đứa trẻ, nhưng cậu vẫn cảm thấy rất đáng yêu.
Bình thường trong lớp, Chu Viên không nói lời nào cũng không sao, dù sao cậu cũng có địa vị nhất định trong suy nghĩ của toàn bộ giáo viên trong trường. Nhưng tiết thứ ba của sáng nay chính là tiết âm nhạc.
Tiết âm nhạc phải đi đến phòng học âm nhạc, giáo viên đã đến đang điều chỉnh lại đàn dương cầm, lúc này mới ngẩng đầu lên nói với mọi người, "Các em còn nhớ bài <> tiết trước cô dạy không?"
Miêu Miêu mở sách âm nhạc ra, bé đã quên gần hết rồi.
Chỗ tốt của học sinh nhiều chính là ở đây, Miêu Miêu không cần nhớ kỹ, chỉ cần mở miệng hát cùng các bạn khác là được.
"Trước tiên hát thử một lần nào."
"Tí tách, tí tách.... 2 3!"
"Tí tách, tí tách, mưa nhỏ rơi xuống tí tách...."
Miêu Miêu hát theo phía sau, chính bé cũng không biết mình đang hát gì.
Giáo viên âm nhạc rất nhanh phát hiện Chu Viên hoàn toàn không có mở miệng.
Sau khi hát xong, giáo viên âm nhạc đi tới, Miêu Miêu vốn cho là mình không hát tốt nên giáo viên mới lại đây, bé khẩn trương nên tay có hơi run, mặt ửng hồng.
Giáo viên đứng bên cạnh Miêu Miêu, nhỏ giọng hỏi Chu Viên, "Có phải em quên lời bài hát rồi không?"
Chu Viên cúi đầu ho khan hai lần, sau đó viết trên giấy, "Gần đây em bị cảm, miệng bị loét có hơi nghiệm trọng, lúc mở miệng nói chuyện rất khó chịu."
Cô giáo hơi đau lòng, "Vậy em nhớ phải uống thuốc nha."
Chu Viên viết trên giấy, "Em cảm ơn."
Thế là tất cả các giáo viên đều biết Chu Viên bị loét miệng, nên mỗi lần nói chuyện sẽ rất khó chịu.
Ra về buổi chiều, lúc Chu Viên ra khỏi phòng học thì giáo viên sinh hoạt có dặn dò, "Bạn Chu Viên trở về nhớ phải chú ý giữ ấm nha, loét miệng thì phải ăn trái cây chứa nhiều vitamin C."
Ba Chu còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị Chu Viên kéo đi.
Đi được mấy bước ba Chu mới hiểu ra, vẻ mặt phức tạp nói, "Người anh em, ba tin con không phải sống lại rồi."
Chu Viên không dừng lại, "Vì sao?"
"Bởi vì người lớn như ba sẽ không để ý đến chuyện bị người khác biết mình sún răng, vì ba biết sún răng là chuyện mà đứa trẻ nào cũng sẽ có, nên chúng ta không coi là chuyện đáng kể. Chỉ có trẻ con coi trọng mặt mũi như con mới quan tâm đến loại chuyện nhỏ này." Ba Chu hớn hở nói.
Chu Viên: "...."
Lúc ba Chu ngồi lên ghế lái vẫn không thể tin được con trai mình thế mà không có chút đánh trả nào, yếu ớt bồi thêm một câu, "Người anh em, chắc chắn con cũng biết lúc đang chạy xe mà công kích tài xế là vô cùng nguy hiểm đúng không?"
Chu Viên nhìn qua đây, "...."
Một bên khác, sau khi Miêu Miêu được dì dắt ra ven đường đón xe.
"Hôm nay chú trực ban rồi Miêu Miêu." Dì Hoa nói, "Lúc Lễ quốc khánh, dì sẽ đi học lái xe, đến lúc dì biết lái xe rồi thì chúng ta không cần phải đón xe nữa."
Cũng may trường học dễ gọi xe, dì Hoa ôm Miêu Miêu ngồi trong xe taxi, xe taxi đương nhiên không có chỗ ngồi an toàn cho trẻ nhỏ, dì Hoa nhíu mày thắt chặt dây an toàn cho Miêu Miêu, vẫn nên nhanh chóng học lái xe thì hơn.
Miêu Miêu còn đang suy nghĩ trong lòng, bé muốn hỏi chú nếu bị sún răng thì làm mới có thể nhanh mọc ra. Nhưng mãi cho đến ban đêm bé sắp đi ngủ, chú cũng chưa trở về.
Dì Hoa dỗ Miêu Miêu ngủ thiếp đi, cô vẫn luôn quen thuộc giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi không đúng của hai vợ chồng, chỉ là....
Dì Hoa sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Miêu Miêu, cô cũng không muốn bắt buộc nhưng một tuần nay, số câu Miêu Miêu nói với chú Hoa lại không quá ba câu, thậm chí còn có chút sợ chú Hoa.
Lúc Miêu Miêu ở chung với thì lại ngược lại, bé sẽ hôn cô, sẽ lén nắm tay cô, sẽ để cho cô ôm, cũng sẽ để cho cô hôn lại còn có nói chuyện xảy ra trên trường.
Thế nhưng.... như vậy sao có thể tính là một gia đình hoàn chỉnh được? Lúc chồng cô ở nhà Miêu Miêu biểu hiện rất câu nệ.
Trước kia cô chưa từng có con, hai người cũng thử thụ tinh nhân tạo rất nhiều lần nhưng vẫn thất bại, sau đó cả hai cũng dần tiếp nhận chuyện không có con. Đối với việc có con, ngoài cho đứa bé đó tình yêu thì cô cũng không biết làm gì khác.
Cô cũng giống như những người phụ nữ khác khi trở thành mẹ, đối với con mình là yêu không hết, nhưng bọn họ đã đối mặt với đứa bé ngay từ khi chúng mới sinh ra mà đứa bé cô phải đối mặt đã sáu tuổi rưỡi.
Khẳng định sẽ có sự khác biệt.
Dì Hoa thở dài, Miêu Miêu nằm ngủ bên cạnh ôm lấy cánh tay cô, lo lắng dưới đáy lòng dì Hoa lại biến mất không ít.
Cô sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, vẫn nên nói chuyện này với chồng.
Bởi vì chuyện này nên dì Hoa không ngủ yên được, rất nhanh đã đến rạng sáng, bên ngoài lúc này mới vang lên tiếng động chìa khóa vặn khóa cửa. Dì Hoa cẩn thận đẩy Miêu Miêu ra, sau đó đứng dậy bước ra thì thấy chú Hoa đang rất mệt mỏi.
Dì Hoa đau lòng đi tới, cô không nỡ nói ra lo lắng của mình trong giờ phút này, "Để em hâm cơm lại cho anh."
"Không cần đâu, anh đã ăn ở bên ngoài rồi, hôm nay có ca phẫu thuật nên không thể thoát thân được."
Chú Hoa mệt mỏi ngồi trên ghế sa lon, dì Hoa ôn nhu nói, "Nằm trên đùi đi, em bóp vai cho anh, hôm nay anh vất vả rồi."
Miêu Miêu nghe thấy giọng nói của chú Hoa nên lập tức tỉnh lại, bé còn nhớ rõ phải hỏi giùm Chu Viên chuyện cái răng, lúc đi ra lại nghe được dì Hoa đang an ủi chú Hoa.
Miêu Miêu dừng lại, hôm nay chú Hoa khẳng định rất mệt mỏi, bé không nên đi làm phiền chú.
Miêu Miêu lại không hiểu sự cố gắng giữ gìn mặt mũi này, cảm thấy Chu Viên khẳng định rất khó chịu nên nhỏ giọng nói, "Rất nhanh sẽ mọc lên thôi Chu Viên."
Miêu Miêu thầm nhớ kỹ trong lòng, buổi tối hôm nay nhất định phải hỏi chú. Trong suy nghĩ của Miêu Miêu chú cái gì cũng biết, nhất là ở phương diện này.
Chu Viên nhìn bé an ủi mình, ừ một tiếng sau đó cầm sách lên đọc.
Thấy Chu Viên nghiêm túc đọc sách Miêu Miêu lén giơ tay cẩn thận lấy thịt khô bé đã bỏ trong ngăn bàn ra. Trong nội tâm của bé nghĩ, sún răng rồi thì ăn cái gì cũng sẽ không thuận tiện, ngày mai không thể mang thịt khô nữa, thịt khô hơi cứng không dễ ăn.
Vả lại, nếu Chu Viên thấy thịt khô nhưng không thể ăn, khẳng định cậu ấy sẽ rất buồn.
Miêu Miêu có lẽ cảm thấy động tác của mình sẽ không bị phát hiện, nhưng Chu Viên tất nhiên biết được, nhưng mà cậu cũng không nhúc nhích, sau khi thấy bé cầm về cậu mới thở phào một hơi phảng phất như vừa hoàn thành một nhiệm vụ to lớn.
Chu Viên không hiểu lắm tâm tư của một đứa trẻ, nhưng cậu vẫn cảm thấy rất đáng yêu.
Bình thường trong lớp, Chu Viên không nói lời nào cũng không sao, dù sao cậu cũng có địa vị nhất định trong suy nghĩ của toàn bộ giáo viên trong trường. Nhưng tiết thứ ba của sáng nay chính là tiết âm nhạc.
Tiết âm nhạc phải đi đến phòng học âm nhạc, giáo viên đã đến đang điều chỉnh lại đàn dương cầm, lúc này mới ngẩng đầu lên nói với mọi người, "Các em còn nhớ bài <
Miêu Miêu mở sách âm nhạc ra, bé đã quên gần hết rồi.
Chỗ tốt của học sinh nhiều chính là ở đây, Miêu Miêu không cần nhớ kỹ, chỉ cần mở miệng hát cùng các bạn khác là được.
"Trước tiên hát thử một lần nào."
"Tí tách, tí tách.... 2 3!"
"Tí tách, tí tách, mưa nhỏ rơi xuống tí tách...."
Miêu Miêu hát theo phía sau, chính bé cũng không biết mình đang hát gì.
Giáo viên âm nhạc rất nhanh phát hiện Chu Viên hoàn toàn không có mở miệng.
Sau khi hát xong, giáo viên âm nhạc đi tới, Miêu Miêu vốn cho là mình không hát tốt nên giáo viên mới lại đây, bé khẩn trương nên tay có hơi run, mặt ửng hồng.
Giáo viên đứng bên cạnh Miêu Miêu, nhỏ giọng hỏi Chu Viên, "Có phải em quên lời bài hát rồi không?"
Chu Viên cúi đầu ho khan hai lần, sau đó viết trên giấy, "Gần đây em bị cảm, miệng bị loét có hơi nghiệm trọng, lúc mở miệng nói chuyện rất khó chịu."
Cô giáo hơi đau lòng, "Vậy em nhớ phải uống thuốc nha."
Chu Viên viết trên giấy, "Em cảm ơn."
Thế là tất cả các giáo viên đều biết Chu Viên bị loét miệng, nên mỗi lần nói chuyện sẽ rất khó chịu.
Ra về buổi chiều, lúc Chu Viên ra khỏi phòng học thì giáo viên sinh hoạt có dặn dò, "Bạn Chu Viên trở về nhớ phải chú ý giữ ấm nha, loét miệng thì phải ăn trái cây chứa nhiều vitamin C."
Ba Chu còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị Chu Viên kéo đi.
Đi được mấy bước ba Chu mới hiểu ra, vẻ mặt phức tạp nói, "Người anh em, ba tin con không phải sống lại rồi."
Chu Viên không dừng lại, "Vì sao?"
"Bởi vì người lớn như ba sẽ không để ý đến chuyện bị người khác biết mình sún răng, vì ba biết sún răng là chuyện mà đứa trẻ nào cũng sẽ có, nên chúng ta không coi là chuyện đáng kể. Chỉ có trẻ con coi trọng mặt mũi như con mới quan tâm đến loại chuyện nhỏ này." Ba Chu hớn hở nói.
Chu Viên: "...."
Lúc ba Chu ngồi lên ghế lái vẫn không thể tin được con trai mình thế mà không có chút đánh trả nào, yếu ớt bồi thêm một câu, "Người anh em, chắc chắn con cũng biết lúc đang chạy xe mà công kích tài xế là vô cùng nguy hiểm đúng không?"
Chu Viên nhìn qua đây, "...."
Một bên khác, sau khi Miêu Miêu được dì dắt ra ven đường đón xe.
"Hôm nay chú trực ban rồi Miêu Miêu." Dì Hoa nói, "Lúc Lễ quốc khánh, dì sẽ đi học lái xe, đến lúc dì biết lái xe rồi thì chúng ta không cần phải đón xe nữa."
Cũng may trường học dễ gọi xe, dì Hoa ôm Miêu Miêu ngồi trong xe taxi, xe taxi đương nhiên không có chỗ ngồi an toàn cho trẻ nhỏ, dì Hoa nhíu mày thắt chặt dây an toàn cho Miêu Miêu, vẫn nên nhanh chóng học lái xe thì hơn.
Miêu Miêu còn đang suy nghĩ trong lòng, bé muốn hỏi chú nếu bị sún răng thì làm mới có thể nhanh mọc ra. Nhưng mãi cho đến ban đêm bé sắp đi ngủ, chú cũng chưa trở về.
Dì Hoa dỗ Miêu Miêu ngủ thiếp đi, cô vẫn luôn quen thuộc giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi không đúng của hai vợ chồng, chỉ là....
Dì Hoa sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Miêu Miêu, cô cũng không muốn bắt buộc nhưng một tuần nay, số câu Miêu Miêu nói với chú Hoa lại không quá ba câu, thậm chí còn có chút sợ chú Hoa.
Lúc Miêu Miêu ở chung với thì lại ngược lại, bé sẽ hôn cô, sẽ lén nắm tay cô, sẽ để cho cô ôm, cũng sẽ để cho cô hôn lại còn có nói chuyện xảy ra trên trường.
Thế nhưng.... như vậy sao có thể tính là một gia đình hoàn chỉnh được? Lúc chồng cô ở nhà Miêu Miêu biểu hiện rất câu nệ.
Trước kia cô chưa từng có con, hai người cũng thử thụ tinh nhân tạo rất nhiều lần nhưng vẫn thất bại, sau đó cả hai cũng dần tiếp nhận chuyện không có con. Đối với việc có con, ngoài cho đứa bé đó tình yêu thì cô cũng không biết làm gì khác.
Cô cũng giống như những người phụ nữ khác khi trở thành mẹ, đối với con mình là yêu không hết, nhưng bọn họ đã đối mặt với đứa bé ngay từ khi chúng mới sinh ra mà đứa bé cô phải đối mặt đã sáu tuổi rưỡi.
Khẳng định sẽ có sự khác biệt.
Dì Hoa thở dài, Miêu Miêu nằm ngủ bên cạnh ôm lấy cánh tay cô, lo lắng dưới đáy lòng dì Hoa lại biến mất không ít.
Cô sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, vẫn nên nói chuyện này với chồng.
Bởi vì chuyện này nên dì Hoa không ngủ yên được, rất nhanh đã đến rạng sáng, bên ngoài lúc này mới vang lên tiếng động chìa khóa vặn khóa cửa. Dì Hoa cẩn thận đẩy Miêu Miêu ra, sau đó đứng dậy bước ra thì thấy chú Hoa đang rất mệt mỏi.
Dì Hoa đau lòng đi tới, cô không nỡ nói ra lo lắng của mình trong giờ phút này, "Để em hâm cơm lại cho anh."
"Không cần đâu, anh đã ăn ở bên ngoài rồi, hôm nay có ca phẫu thuật nên không thể thoát thân được."
Chú Hoa mệt mỏi ngồi trên ghế sa lon, dì Hoa ôn nhu nói, "Nằm trên đùi đi, em bóp vai cho anh, hôm nay anh vất vả rồi."
Miêu Miêu nghe thấy giọng nói của chú Hoa nên lập tức tỉnh lại, bé còn nhớ rõ phải hỏi giùm Chu Viên chuyện cái răng, lúc đi ra lại nghe được dì Hoa đang an ủi chú Hoa.
Miêu Miêu dừng lại, hôm nay chú Hoa khẳng định rất mệt mỏi, bé không nên đi làm phiền chú.
/108
|