Nàng kia vừa nghe, vui mừng nói: Tốt tốt! Dựa vào phần tay nghề tốt này của muội muội, tỷ tỷ cũng định người bằng hữu này rồi! Tỷ tỷ ta đi không đổi tên ngồi không đổi họ, cũng là Tâm Mộng Hồ!
Tâm Mộng Hồ!? Sắc mặt Tĩnh Ảnh khẽ biến đổi.
Ơ, tiểu hỏa đẹp trai, thì ra ngươi còn nghe qua danh hào của tỷ tỷ ta à? Không tệ không tệ, coi như ngươi có kiến thức! Tâm Mộng Hồ nhíu mày, cười hì hì nói, chỉ là ngạo khí trong giọng điệu kia là không che giấu được.
Ha ha, tỷ tỷ, tiểu hỏa đẹp trai chúng ta nghe qua, tiểu muội ta lại chưa từng nghe qua! Phượng Tĩnh Xu cười nói.
Ha ha, muội tử, để cho tiểu tử nhà muội giới thiệu cho muội đi...... Ai, ai, muội đừng có ngừng tay nha! Ưmh.....Cái tiểu muội tử này, dùng những thứ gì quét lên thịt mà thơm như vậy chứ, thật là thèm chết tỷ tỷ rồi! Tâm Mộng Hồ vừa nói vừa rất tự giác từ sau lưng Phượng Tĩnh Xu đi ra, trắng trợn bưng thịt nướng trên tay Tĩnh Ảnh và phu xe đang ở một bên ngây người, Die nd da nl e q uu ydo n sau đó nhét một mâm vào trong tay Tuân Thư, nghĩa khí nói: A, tiểu đệ đệ, đừng nói tỷ tỷ không có chăm sóc đệ, mau ăn mau ăn, nếu không một lát nữa thì ca ca đó sẽ tới đoạt đấy! Vừa nói vừa dùng ngón tay chỉ Tĩnh Ảnh đang đen mặt.
Tuân Thư vừa thấy Tĩnh Ảnh đen mặt, hai tay đang cầm mâm, muốn ăn lại không dám, chỉ có sợ hãi nhìn về phía Tĩnh Ảnh, lại đưa ánh mắt cầu cứu tới Phượng Tĩnh Xu. Phượng Tĩnh Xu mỉm cười gật đầu một cái, hắn lại nhìn về phía Tĩnh Ảnh, phát hiện Tĩnh Ảnh cũng mỉm cười với hắn, rốt cuộc cũng thả lá gan xuống, vui vẻ ăn.
Tâm Mộng Hồ thú vị nhìn ba người liếc mắt đưa tình , cho đến khi Tuân Thư mới bắt đầu ăn vài ngụm, mới dùng chiếc đũa gắp lên một miếng thịt, vừa muốn bỏ vào trong miệng liền bị một đôi đũa khác làm cho ngừng lại.
Tâm Mộng Hồ sững sờ, nhìn về phía Phượng Tĩnh Xu, lại thấy nàng cười híp mắt nhìn mình, thế mới biết là gặp được cao thủ. Lúc trước mắt nàng thật vụng về, còn tưởng rằng cũng chỉ có võ công của người nam nhân kia là cao nhất trong mấy người này, hiện tại tiểu muội tử lại ngay lúc nàng không chú ý đang lúc đánh liền ở liền ra tay cực nhanh, có thể thấy được mặc dù bề ngoài nàng nhìn như nhu nhu nhược nhược, nhưng lại biết võ, hơn nữa tu vi võ công còn cao xa hơn nàng, mới có thể làm cho nàng không chút nào phát hiện được.
Ha ha ha! Muội tử tốt! Hôm nay tỷ tỷ thật gặp phải đối thủ rồi! Tâm Mộng Hồ bị Phượng Tĩnh Xu đánh một đũa, cũng không xấu hổ, ngược lại còn cười ha ha.
Đâu có, nhờ có tỷ tỷ nể mặt thôi. Phượng Tĩnh Xu càng ngày càng thích tính tình cởi mở của Tâm Mộng Hồ, vả lại vừa rồi hành động chăm sóc Tuân Thư của nàng cũng làm cho Phượng Tĩnh Xu rất có thiện cảm, vì vậy giọng nói càng thêm thân thiện, Chỉ là, tỷ tỷ, nể mặt là một mặt, thịt nướng này, lại thuộc về mặt khác rồi. Phượng Tĩnh Xu cười nói.
Hả? Muội tử đây có ý gì à? Tâm Mộng Hồ cảm thấy hứng thú hỏi.
Không biết tỷ tỷ nghe qua câu ‘tự mình động thủ, cơm no áo ấm’ chưa? Phượng Tĩnh Xu lấy ra danh ngôn của chủ tịch Mao, da.nlze dẫn dụ Tâm Mộng Hồ vào bẫy rập.
‘Tự mình động thủ, cơm no áo ấm’? Tâm Mộng Hồ suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: Chưa từng nghe qua, muội tử, đây là người nào nói a? Có đạo lý như vậy!
Là ai nói không quan trọng, quan trọng là ý nghĩa của nó. Phượng Tĩnh Xu ý vị thâm trường nói.
Ý nghĩa? Tâm Mộng Hồ ngây ngốc lặp lại, Cái gì mà ý nghĩa với không ý nghĩa? Điều này có quan hệ gì với việc ta ăn thịt nướng?
Đương nhiên có quan hệ, nó nói cho chúng ta biết, muốn ăn được cơm miễn phí, nhất định phải trả tiền trước nha! Phượng Tĩnh Xu buông tay nói.
Cái, cái gì mà trả tiền? Tâm Mộng Hồ vẫn còn chưa hiểu ra sao.
Trả trả tiền đương nhiên là —— tất cả những thứ này tỷ tỷ đều phải tự mình đi rửa sạch sẽ! Phượng Tĩnh Xu duỗi tay ra, chỉ đám rau dại mà lúc trước cùng Tuân Thư đào về.
Cái... cái gì? Muốn ta rửa rau dại! ? Tâm Mộng Hồ không thể tưởng tượng nổi kêu lên. Có lầm hay không? Cho tới bây giờ ta ngoài da tóc ra ta cũng chưa từng rửa cái gì đâu!
Ha ha, vậy hôm nay tỷ tỷ liền mở ra tiền lệ này đi! Phượng Tĩnh Xu vẫn cười ha hả, nhưng trong giọng nói không có một chút chỗ thương lượng.
Nhưng tay ta trắng nõn...... Tâm Mộng Hồ mở miệng.
Chỗ muội có thuốc, có thể bảo dưỡng hai tay tỷ tỷ càng mềm mại hơn so với trước kia. Phượng Tĩnh Xu một lời cắt đứt.
Vậy ta cũng sẽ không...... Tâm Mộng Hồ vẫn còn giãy giụa.
Đại ca phu xe sẽ dạy tỷ tỷ rửa rau thế nào. Phượng Tĩnh Xu lại một lần đánh lại lòng giãy giụa của Tâm Mộng Hồ.
Nhưng mà một mình ta rửa sẽ...... Lần này Tâm Mộng Hồ vẫn còn chưa nói hết, không phải là bị Phượng Tĩnh Xu cắt đứt, mà là bị khí thế không cho cãi lại trên người nàng làm cho kinh hãi, trong lòng thầm kinh ngạc tiểu cô nương này đến tột cùng là người nào, lại có thể khiến lão giang hồ như nàng cũng không khỏi bị nàng trấn áp. Có điều may mà hai người cũng không đối địch, vì vậy cũng không nên nóng lòng nhất thời đi tìm tòi nghiên cứu Phượng Tĩnh Xu, Tâm Mộng Hồ chỉ đành ngoan ngoãn cùng với phu xe đã bị nàng cướp thịt nướng đi tới bên hồ.
Tâm Mộng Hồ vừa đi, trong không khí chỉ để lại từng tiếng chi chi phát ra trên thịt đang nướng trên vỉ, một lát sau, Phượng Tĩnh Xu mở miệng hỏi: Nàng là người nào?
**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền ****
Kim công tử, không ngờ chúng ta có duyên như vậy, ngay lúc này lại gặp nhau. Tay ngọc của Khanh Dĩ Yên cầm bình, từ từ rót rượu, ánh mắt ẩn tình, không ngừng đưa đến nam tử anh tuấn phía đối diện.
Đâu có, Dĩ Yên cô nương nói quá lời rồi. Ngồi đối diện với Khanh Dĩ Yên, chính là Kim Bích Đạc người thừa kế gia tộc Kim thị của Hí Triều quốc, chỉ thấy hắn mặc một bộ y phục thêu trăm tơ vàng chói mắt, chỗ ống tay áo lấy chỉ bạc thêu thành từng hoa văn hình tiền đồng tinh xảo, đỉnh đầu đội kim quan, bó chặt mái tóc dài đen bóng, tay cầm cây quạt vàng có hoa văn phượng hoàng, mở rộng ra, trên mặt quạt là một bức tranh đồng tử ( con trai) tỏa ra khí thế giàu có, chân mang hài bằng vàng ngọc, toàn thân từ trên xuống dưới đều tỏa ra ánh sáng vàng kim lấp lánh rất chói mắt. Đặc biệt nhất chính là trước ngực hắn treo một bàn tình vàng lớn cỡ bàn tay, bất cứ lúc nào cũng có thể không ngừng tính toán, có thể tính việc làm ăn lớn đến nỗi có một khoản ngàn vạn bạc, cũng có thể nhỏ chỉ là một cái bánh bao thịt hai văn tiền, dù sao hễ có quan hệ đến tiền bạc, đều phải qua bàn tính vàng của hắn gảy một chút mới thành giao, người đời nói, đống vàng đống bạc, cũng phải tính qua bàn tính vàng, bám víu nói chuyện tình cảm với nhau, phải xem bàn tính vàng có công bằng không. Ý nói bàn tính vàng của Kim Bích Đạc nhận tiền không nhận người, cho dù giao tình có khá hơn nữa, người muốn có liên hệ cũng phải tính qua bàn tính vàng trên ngực hắn, nếu không ngươi đừng có nghĩ chiếm được lợi thế!
Nhiều năm trước Dĩ Yên từng may mắn được nhìn thấy công tử một lần, khó có thể quên được, hôm nay có thể gặp lại công tử lần nữa, thật sự rất có duyên phận! Khanh Dĩ Yên khẽ cười nói.
Ha ha, được mỹ nữ đệ nhất võ lâm nhớ nhung, thật là may mắn của Kim mỗ! Ánh mắt Kim Bích Đạc chứa ý cười trả lời, chỉ là ý cười này, đáy lòng lại là cái tình cảnh gì, sợ là chỉ có chính hắn mới hiểu được!
Công tử thật cho rằng Dĩ Yên nhớ mong là may mắn sao!? Khanh Dĩ Yên vui mừng hỏi.
Đó là đương nhiên, trong chốn võ lâm cũng không biết có bao nhiêu hào kiệt trông mong cũng trông mong không được Dĩ Yên cô nương nhớ mong đấy! Kim Bích Đạc bưng rượu trên bàn lên ý vị thâm trường nói, Chắc hẳn vị Yến huynh này khẳng định cũng là người ái mộ Dĩ Yên cô nương đi!
Đột nhiên bị điểm danh, bởi vì bị Khanh Dĩ Yên lạnh nhạt mà Yến Vô Nhai mất mác phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy hai người Khanh Dĩ Yên và Kim Bích Đạc cũng đang nhìn mình, cũng không biết hai người nói tới chỗ nào, không thể làm gì khác hơn là lúng túng bưng ly rượu lên cười nói: Đâu có, đâu có!
Kim công tử...... Lúc Khanh Dĩ Yên vừa muốn nói nữa thì một tiếng kêu ôn nhu ngắt lời của nàng: Biểu ca! Sao huynh lại chạy đến đây rồi hả?
Khanh Dĩ Yên vừa nghe là âm thanh nữ nhân, cắn môi thầm bực bội quay đầu, đợi sau khi nhìn thấy người đến là một mỹ nhân nhu nhược, tức giận trong lòng càng sâu, lại ngại vì ở trước mặt Kim Bích Đạc mà tận lực thu liễm.
Thấm Nhị, muội tới rồi. Kim Bích Đạc để ly rượu xuống nghênh đón, đỡ mỹ nhân nhu nhược đến ngồi xuống bên cạnh chỗ của hắn.
Thấm Nhị? Yến Vô Nhai nghe thấy Kim Bích Đạc gọi, hiếu kỳ nói: Chẳng lẽ vị cô nương này chính là Tịch Thấm Nhị, người được xưng là tài nữ đệ nhất Hí Triều quốc?
Đâu có tài nữ đệ nhất gì, dfienddn lieqiudoon vị công tử này quá khen rồi. Tịch Thấm Nhị đê mi liễm mục*, trên mặt ửng đỏ nhỏ giọng nói.
*đê mi liễm mục: hạ mày khép mắt, ra dáng đăm chiêu
Ha ha, Thấm Nhị, khiêm tốn làm gì, đúng là đúng thôi! Kim Bích Đạc ha ha cười nói.
Dạ, biểu ca dạy rất đúng, Thấm Nhị thụ giáo. Tịch Thấm Nhị vẫn là bộ dáng dịu dàng thuận theo, cười không ngớt phụ họa nói.
Không biết Kim công tử muốn đi đâu vậy? Khanh Dĩ Yên vừa nhìn tất cả tiêu điểm đều tập trung ở trên người Tịch Thấm Nhị, trong lòng căm giận, thầm nghĩ, thật vất vả mới ở trong quán trà nhỏ này gặp được Kim Bích Đạc, một phu quân tốt lý tưởng trong lòng nàng, lại muốn dùng tất cả biện pháp điều tiện nhân Hoàng Vũ Tĩnh Xu kia đi, vốn tưởng rằng dựa vào vẻ thùy mị của bản thân có thể hấp dẫn được sự chú ý của Kim công tử, thế mà lại nhảy ra một con hồ ly tinh khác, thật là tức chết người! Vì thế mới nghĩ biện pháp hấp dẫn sự chú ý của mọi người qua đây, đồng thời liệt Tịch Thấm Nhị và Hoàng Vũ Tĩnh Xu khiến người ta ghét này vào trong hàng ngũ kẻ địch.
Ha ha, chúng ta đang muốn đến đại hội võ lâm! Kim Bích Đạc cười nói. Người làm ăn gặp mặt đều là ba phần cười, vì vậy Kim Bích Đạc đã luyện thành bản lãnh bất cứ lúc nào cũng có thể giữ vững nụ cười ôn hòa , người khác cũng rất khó nhìn ra dưới nụ cười kia, đang gõ cái bàn tính vàng gì. Không lâu sau nữa đại hội võ lâm sắp bắt đầu, cửa hàng bên kia nhất định sẽ rất bận, vì vậy ta đi sang xem một chút, thuận tiện khảo sát một phen, dĩ nhiên, có thể biết thêm một hai bằng hữu cũng tốt, tỷ như Yến huynh và nữ nhi giang hồ như Dĩ Yên cô nương đây, Kim mỗ cực kỳ bội phục. Kim Bích Đạc cười lên giọng.
Chắc hẳn Kim công tử cũng rất hiếu kì với trân bảo theo như lời đồn đãi trên đại hội võ lâm chứ? Khanh Dĩ Yên cười hỏi.
Đó là đương nhiên! Vẻ mặt Kim Bích Đạc khẳng định nói, Thân là người làm ăn, làm sao có thể không tò mò với những thứ trân bảo kia chứ! Sau đó hắn cố làm ra vẻ thần bí nghiêng thân tới trước nhỏ giọng nói: Nghe nói trong trân bảo này có giấu một bộ bí tịch võ công cực kỳ lợi hại và một bức họa, nghe nói bức họa này chính là tàng bảo đồ cất giấu một lượng kho báu thần bí phú khả địch quốc, không biết là thật hay giả, sau đó hắn lại ngồi dậy cười vang nói: Kim mỗ là một người làm ăn, tự nhiên không tin tưởng tin đồn vô căn cứ, vì vậy tính toán tự mình đi tìm kiếm một ít!
Vậy thì thật là tốt nha! Khanh Dĩ Yên vui mừng nói, Chúng ta cũng đang tính toán tiến đến đại hội võ lâm, không bằng chúng ta kết bạn mà đi chứ?
Thật? Vậy thì thật là quá tốt! Kim Bích Đạc gõ nhẹ cây quạt vàng vào lòng bàn tay, cười đồng ý nói.
Nhưng...... Lúc này Yến Vô Nhai nghĩ tới đám người Phượng Tĩnh Xu bị hắn bỏ lại, vừa muốn nói gì, liền bị Khanh Dĩ Yên dưới bàn kéo y phục, vì vậy vẫn cứ nhịn xuống.
Thế nào, chẳng lẽ Yến huynh có ý kiến gì khác sao? Kim Bích Đạc tò mò quay đầu hỏi.
Ách, không có, không có a...... Ta là nói, không biết lần này trên đại hội võ lâm có thể gặp được chủ nhân Tĩnh trang hay không! Yến Vô Nhai giải thích.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều sửng sốt.
Người đời đều biết, từ mười năm trước Tĩnh trang bắt đầu phát triển, trong mười năm này đạt được thành tích kinh người, ở phương diện tửu lâu quán cơm đã có thể sánh bằng Kim thị, Bách Tính phường và Hảo Mộng lâu của bọn họ đều rất được hoan nghênh, cũng bởi vì như thế, chủ nhân Tĩnh trang rất được chú ý khắp nơi, chỉ là không ai biết người chủ nhân này rốt cuộc là người như thế nào, chỉ biết nữ chủ nhân Tĩnh trang là một vị nữ tử tên là Hoa Dung. Dfienddn lieqiudoon Điều này thật ra rất kỳ lạ, từ cổ chí kim, bình thường đều là trượng phu làm ăn bên ngoài, thê tử ở nhà không cho người ngoài biết, mọi người tò mò đều về phu nhân, thế nhưng Tĩnh trang lại hoàn toàn ngược lại, mặc dù cũng là phu quân làm ăn bên ngoài, nhưng mọi người biết đến đều là thê tử làm, đối với trượng phu nửa điểm cũng không biết, vì vậy Tĩnh trang cũng rất được người chú ý.
Ha ha, gặp được hay không gặp được, đi chẳng phải sẽ biết sao! Kim Bích Đạc cũng không có quá nhiều kinh ngạc, lập tức liền cười lên.
Tâm Mộng Hồ!? Sắc mặt Tĩnh Ảnh khẽ biến đổi.
Ơ, tiểu hỏa đẹp trai, thì ra ngươi còn nghe qua danh hào của tỷ tỷ ta à? Không tệ không tệ, coi như ngươi có kiến thức! Tâm Mộng Hồ nhíu mày, cười hì hì nói, chỉ là ngạo khí trong giọng điệu kia là không che giấu được.
Ha ha, tỷ tỷ, tiểu hỏa đẹp trai chúng ta nghe qua, tiểu muội ta lại chưa từng nghe qua! Phượng Tĩnh Xu cười nói.
Ha ha, muội tử, để cho tiểu tử nhà muội giới thiệu cho muội đi...... Ai, ai, muội đừng có ngừng tay nha! Ưmh.....Cái tiểu muội tử này, dùng những thứ gì quét lên thịt mà thơm như vậy chứ, thật là thèm chết tỷ tỷ rồi! Tâm Mộng Hồ vừa nói vừa rất tự giác từ sau lưng Phượng Tĩnh Xu đi ra, trắng trợn bưng thịt nướng trên tay Tĩnh Ảnh và phu xe đang ở một bên ngây người, Die nd da nl e q uu ydo n sau đó nhét một mâm vào trong tay Tuân Thư, nghĩa khí nói: A, tiểu đệ đệ, đừng nói tỷ tỷ không có chăm sóc đệ, mau ăn mau ăn, nếu không một lát nữa thì ca ca đó sẽ tới đoạt đấy! Vừa nói vừa dùng ngón tay chỉ Tĩnh Ảnh đang đen mặt.
Tuân Thư vừa thấy Tĩnh Ảnh đen mặt, hai tay đang cầm mâm, muốn ăn lại không dám, chỉ có sợ hãi nhìn về phía Tĩnh Ảnh, lại đưa ánh mắt cầu cứu tới Phượng Tĩnh Xu. Phượng Tĩnh Xu mỉm cười gật đầu một cái, hắn lại nhìn về phía Tĩnh Ảnh, phát hiện Tĩnh Ảnh cũng mỉm cười với hắn, rốt cuộc cũng thả lá gan xuống, vui vẻ ăn.
Tâm Mộng Hồ thú vị nhìn ba người liếc mắt đưa tình , cho đến khi Tuân Thư mới bắt đầu ăn vài ngụm, mới dùng chiếc đũa gắp lên một miếng thịt, vừa muốn bỏ vào trong miệng liền bị một đôi đũa khác làm cho ngừng lại.
Tâm Mộng Hồ sững sờ, nhìn về phía Phượng Tĩnh Xu, lại thấy nàng cười híp mắt nhìn mình, thế mới biết là gặp được cao thủ. Lúc trước mắt nàng thật vụng về, còn tưởng rằng cũng chỉ có võ công của người nam nhân kia là cao nhất trong mấy người này, hiện tại tiểu muội tử lại ngay lúc nàng không chú ý đang lúc đánh liền ở liền ra tay cực nhanh, có thể thấy được mặc dù bề ngoài nàng nhìn như nhu nhu nhược nhược, nhưng lại biết võ, hơn nữa tu vi võ công còn cao xa hơn nàng, mới có thể làm cho nàng không chút nào phát hiện được.
Ha ha ha! Muội tử tốt! Hôm nay tỷ tỷ thật gặp phải đối thủ rồi! Tâm Mộng Hồ bị Phượng Tĩnh Xu đánh một đũa, cũng không xấu hổ, ngược lại còn cười ha ha.
Đâu có, nhờ có tỷ tỷ nể mặt thôi. Phượng Tĩnh Xu càng ngày càng thích tính tình cởi mở của Tâm Mộng Hồ, vả lại vừa rồi hành động chăm sóc Tuân Thư của nàng cũng làm cho Phượng Tĩnh Xu rất có thiện cảm, vì vậy giọng nói càng thêm thân thiện, Chỉ là, tỷ tỷ, nể mặt là một mặt, thịt nướng này, lại thuộc về mặt khác rồi. Phượng Tĩnh Xu cười nói.
Hả? Muội tử đây có ý gì à? Tâm Mộng Hồ cảm thấy hứng thú hỏi.
Không biết tỷ tỷ nghe qua câu ‘tự mình động thủ, cơm no áo ấm’ chưa? Phượng Tĩnh Xu lấy ra danh ngôn của chủ tịch Mao, da.nlze dẫn dụ Tâm Mộng Hồ vào bẫy rập.
‘Tự mình động thủ, cơm no áo ấm’? Tâm Mộng Hồ suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: Chưa từng nghe qua, muội tử, đây là người nào nói a? Có đạo lý như vậy!
Là ai nói không quan trọng, quan trọng là ý nghĩa của nó. Phượng Tĩnh Xu ý vị thâm trường nói.
Ý nghĩa? Tâm Mộng Hồ ngây ngốc lặp lại, Cái gì mà ý nghĩa với không ý nghĩa? Điều này có quan hệ gì với việc ta ăn thịt nướng?
Đương nhiên có quan hệ, nó nói cho chúng ta biết, muốn ăn được cơm miễn phí, nhất định phải trả tiền trước nha! Phượng Tĩnh Xu buông tay nói.
Cái, cái gì mà trả tiền? Tâm Mộng Hồ vẫn còn chưa hiểu ra sao.
Trả trả tiền đương nhiên là —— tất cả những thứ này tỷ tỷ đều phải tự mình đi rửa sạch sẽ! Phượng Tĩnh Xu duỗi tay ra, chỉ đám rau dại mà lúc trước cùng Tuân Thư đào về.
Cái... cái gì? Muốn ta rửa rau dại! ? Tâm Mộng Hồ không thể tưởng tượng nổi kêu lên. Có lầm hay không? Cho tới bây giờ ta ngoài da tóc ra ta cũng chưa từng rửa cái gì đâu!
Ha ha, vậy hôm nay tỷ tỷ liền mở ra tiền lệ này đi! Phượng Tĩnh Xu vẫn cười ha hả, nhưng trong giọng nói không có một chút chỗ thương lượng.
Nhưng tay ta trắng nõn...... Tâm Mộng Hồ mở miệng.
Chỗ muội có thuốc, có thể bảo dưỡng hai tay tỷ tỷ càng mềm mại hơn so với trước kia. Phượng Tĩnh Xu một lời cắt đứt.
Vậy ta cũng sẽ không...... Tâm Mộng Hồ vẫn còn giãy giụa.
Đại ca phu xe sẽ dạy tỷ tỷ rửa rau thế nào. Phượng Tĩnh Xu lại một lần đánh lại lòng giãy giụa của Tâm Mộng Hồ.
Nhưng mà một mình ta rửa sẽ...... Lần này Tâm Mộng Hồ vẫn còn chưa nói hết, không phải là bị Phượng Tĩnh Xu cắt đứt, mà là bị khí thế không cho cãi lại trên người nàng làm cho kinh hãi, trong lòng thầm kinh ngạc tiểu cô nương này đến tột cùng là người nào, lại có thể khiến lão giang hồ như nàng cũng không khỏi bị nàng trấn áp. Có điều may mà hai người cũng không đối địch, vì vậy cũng không nên nóng lòng nhất thời đi tìm tòi nghiên cứu Phượng Tĩnh Xu, Tâm Mộng Hồ chỉ đành ngoan ngoãn cùng với phu xe đã bị nàng cướp thịt nướng đi tới bên hồ.
Tâm Mộng Hồ vừa đi, trong không khí chỉ để lại từng tiếng chi chi phát ra trên thịt đang nướng trên vỉ, một lát sau, Phượng Tĩnh Xu mở miệng hỏi: Nàng là người nào?
**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền ****
Kim công tử, không ngờ chúng ta có duyên như vậy, ngay lúc này lại gặp nhau. Tay ngọc của Khanh Dĩ Yên cầm bình, từ từ rót rượu, ánh mắt ẩn tình, không ngừng đưa đến nam tử anh tuấn phía đối diện.
Đâu có, Dĩ Yên cô nương nói quá lời rồi. Ngồi đối diện với Khanh Dĩ Yên, chính là Kim Bích Đạc người thừa kế gia tộc Kim thị của Hí Triều quốc, chỉ thấy hắn mặc một bộ y phục thêu trăm tơ vàng chói mắt, chỗ ống tay áo lấy chỉ bạc thêu thành từng hoa văn hình tiền đồng tinh xảo, đỉnh đầu đội kim quan, bó chặt mái tóc dài đen bóng, tay cầm cây quạt vàng có hoa văn phượng hoàng, mở rộng ra, trên mặt quạt là một bức tranh đồng tử ( con trai) tỏa ra khí thế giàu có, chân mang hài bằng vàng ngọc, toàn thân từ trên xuống dưới đều tỏa ra ánh sáng vàng kim lấp lánh rất chói mắt. Đặc biệt nhất chính là trước ngực hắn treo một bàn tình vàng lớn cỡ bàn tay, bất cứ lúc nào cũng có thể không ngừng tính toán, có thể tính việc làm ăn lớn đến nỗi có một khoản ngàn vạn bạc, cũng có thể nhỏ chỉ là một cái bánh bao thịt hai văn tiền, dù sao hễ có quan hệ đến tiền bạc, đều phải qua bàn tính vàng của hắn gảy một chút mới thành giao, người đời nói, đống vàng đống bạc, cũng phải tính qua bàn tính vàng, bám víu nói chuyện tình cảm với nhau, phải xem bàn tính vàng có công bằng không. Ý nói bàn tính vàng của Kim Bích Đạc nhận tiền không nhận người, cho dù giao tình có khá hơn nữa, người muốn có liên hệ cũng phải tính qua bàn tính vàng trên ngực hắn, nếu không ngươi đừng có nghĩ chiếm được lợi thế!
Nhiều năm trước Dĩ Yên từng may mắn được nhìn thấy công tử một lần, khó có thể quên được, hôm nay có thể gặp lại công tử lần nữa, thật sự rất có duyên phận! Khanh Dĩ Yên khẽ cười nói.
Ha ha, được mỹ nữ đệ nhất võ lâm nhớ nhung, thật là may mắn của Kim mỗ! Ánh mắt Kim Bích Đạc chứa ý cười trả lời, chỉ là ý cười này, đáy lòng lại là cái tình cảnh gì, sợ là chỉ có chính hắn mới hiểu được!
Công tử thật cho rằng Dĩ Yên nhớ mong là may mắn sao!? Khanh Dĩ Yên vui mừng hỏi.
Đó là đương nhiên, trong chốn võ lâm cũng không biết có bao nhiêu hào kiệt trông mong cũng trông mong không được Dĩ Yên cô nương nhớ mong đấy! Kim Bích Đạc bưng rượu trên bàn lên ý vị thâm trường nói, Chắc hẳn vị Yến huynh này khẳng định cũng là người ái mộ Dĩ Yên cô nương đi!
Đột nhiên bị điểm danh, bởi vì bị Khanh Dĩ Yên lạnh nhạt mà Yến Vô Nhai mất mác phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy hai người Khanh Dĩ Yên và Kim Bích Đạc cũng đang nhìn mình, cũng không biết hai người nói tới chỗ nào, không thể làm gì khác hơn là lúng túng bưng ly rượu lên cười nói: Đâu có, đâu có!
Kim công tử...... Lúc Khanh Dĩ Yên vừa muốn nói nữa thì một tiếng kêu ôn nhu ngắt lời của nàng: Biểu ca! Sao huynh lại chạy đến đây rồi hả?
Khanh Dĩ Yên vừa nghe là âm thanh nữ nhân, cắn môi thầm bực bội quay đầu, đợi sau khi nhìn thấy người đến là một mỹ nhân nhu nhược, tức giận trong lòng càng sâu, lại ngại vì ở trước mặt Kim Bích Đạc mà tận lực thu liễm.
Thấm Nhị, muội tới rồi. Kim Bích Đạc để ly rượu xuống nghênh đón, đỡ mỹ nhân nhu nhược đến ngồi xuống bên cạnh chỗ của hắn.
Thấm Nhị? Yến Vô Nhai nghe thấy Kim Bích Đạc gọi, hiếu kỳ nói: Chẳng lẽ vị cô nương này chính là Tịch Thấm Nhị, người được xưng là tài nữ đệ nhất Hí Triều quốc?
Đâu có tài nữ đệ nhất gì, dfienddn lieqiudoon vị công tử này quá khen rồi. Tịch Thấm Nhị đê mi liễm mục*, trên mặt ửng đỏ nhỏ giọng nói.
*đê mi liễm mục: hạ mày khép mắt, ra dáng đăm chiêu
Ha ha, Thấm Nhị, khiêm tốn làm gì, đúng là đúng thôi! Kim Bích Đạc ha ha cười nói.
Dạ, biểu ca dạy rất đúng, Thấm Nhị thụ giáo. Tịch Thấm Nhị vẫn là bộ dáng dịu dàng thuận theo, cười không ngớt phụ họa nói.
Không biết Kim công tử muốn đi đâu vậy? Khanh Dĩ Yên vừa nhìn tất cả tiêu điểm đều tập trung ở trên người Tịch Thấm Nhị, trong lòng căm giận, thầm nghĩ, thật vất vả mới ở trong quán trà nhỏ này gặp được Kim Bích Đạc, một phu quân tốt lý tưởng trong lòng nàng, lại muốn dùng tất cả biện pháp điều tiện nhân Hoàng Vũ Tĩnh Xu kia đi, vốn tưởng rằng dựa vào vẻ thùy mị của bản thân có thể hấp dẫn được sự chú ý của Kim công tử, thế mà lại nhảy ra một con hồ ly tinh khác, thật là tức chết người! Vì thế mới nghĩ biện pháp hấp dẫn sự chú ý của mọi người qua đây, đồng thời liệt Tịch Thấm Nhị và Hoàng Vũ Tĩnh Xu khiến người ta ghét này vào trong hàng ngũ kẻ địch.
Ha ha, chúng ta đang muốn đến đại hội võ lâm! Kim Bích Đạc cười nói. Người làm ăn gặp mặt đều là ba phần cười, vì vậy Kim Bích Đạc đã luyện thành bản lãnh bất cứ lúc nào cũng có thể giữ vững nụ cười ôn hòa , người khác cũng rất khó nhìn ra dưới nụ cười kia, đang gõ cái bàn tính vàng gì. Không lâu sau nữa đại hội võ lâm sắp bắt đầu, cửa hàng bên kia nhất định sẽ rất bận, vì vậy ta đi sang xem một chút, thuận tiện khảo sát một phen, dĩ nhiên, có thể biết thêm một hai bằng hữu cũng tốt, tỷ như Yến huynh và nữ nhi giang hồ như Dĩ Yên cô nương đây, Kim mỗ cực kỳ bội phục. Kim Bích Đạc cười lên giọng.
Chắc hẳn Kim công tử cũng rất hiếu kì với trân bảo theo như lời đồn đãi trên đại hội võ lâm chứ? Khanh Dĩ Yên cười hỏi.
Đó là đương nhiên! Vẻ mặt Kim Bích Đạc khẳng định nói, Thân là người làm ăn, làm sao có thể không tò mò với những thứ trân bảo kia chứ! Sau đó hắn cố làm ra vẻ thần bí nghiêng thân tới trước nhỏ giọng nói: Nghe nói trong trân bảo này có giấu một bộ bí tịch võ công cực kỳ lợi hại và một bức họa, nghe nói bức họa này chính là tàng bảo đồ cất giấu một lượng kho báu thần bí phú khả địch quốc, không biết là thật hay giả, sau đó hắn lại ngồi dậy cười vang nói: Kim mỗ là một người làm ăn, tự nhiên không tin tưởng tin đồn vô căn cứ, vì vậy tính toán tự mình đi tìm kiếm một ít!
Vậy thì thật là tốt nha! Khanh Dĩ Yên vui mừng nói, Chúng ta cũng đang tính toán tiến đến đại hội võ lâm, không bằng chúng ta kết bạn mà đi chứ?
Thật? Vậy thì thật là quá tốt! Kim Bích Đạc gõ nhẹ cây quạt vàng vào lòng bàn tay, cười đồng ý nói.
Nhưng...... Lúc này Yến Vô Nhai nghĩ tới đám người Phượng Tĩnh Xu bị hắn bỏ lại, vừa muốn nói gì, liền bị Khanh Dĩ Yên dưới bàn kéo y phục, vì vậy vẫn cứ nhịn xuống.
Thế nào, chẳng lẽ Yến huynh có ý kiến gì khác sao? Kim Bích Đạc tò mò quay đầu hỏi.
Ách, không có, không có a...... Ta là nói, không biết lần này trên đại hội võ lâm có thể gặp được chủ nhân Tĩnh trang hay không! Yến Vô Nhai giải thích.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều sửng sốt.
Người đời đều biết, từ mười năm trước Tĩnh trang bắt đầu phát triển, trong mười năm này đạt được thành tích kinh người, ở phương diện tửu lâu quán cơm đã có thể sánh bằng Kim thị, Bách Tính phường và Hảo Mộng lâu của bọn họ đều rất được hoan nghênh, cũng bởi vì như thế, chủ nhân Tĩnh trang rất được chú ý khắp nơi, chỉ là không ai biết người chủ nhân này rốt cuộc là người như thế nào, chỉ biết nữ chủ nhân Tĩnh trang là một vị nữ tử tên là Hoa Dung. Dfienddn lieqiudoon Điều này thật ra rất kỳ lạ, từ cổ chí kim, bình thường đều là trượng phu làm ăn bên ngoài, thê tử ở nhà không cho người ngoài biết, mọi người tò mò đều về phu nhân, thế nhưng Tĩnh trang lại hoàn toàn ngược lại, mặc dù cũng là phu quân làm ăn bên ngoài, nhưng mọi người biết đến đều là thê tử làm, đối với trượng phu nửa điểm cũng không biết, vì vậy Tĩnh trang cũng rất được người chú ý.
Ha ha, gặp được hay không gặp được, đi chẳng phải sẽ biết sao! Kim Bích Đạc cũng không có quá nhiều kinh ngạc, lập tức liền cười lên.
/222
|