Muội muội, không ngờ bề ngoài cái xe ngựa này của muội nhìn như giản dị, bên trong thế mà lại có khoảng trời riêng nha! Tâm Mộng Hồ vừa tiến vào trong xe ngựa của Phượng Tĩnh Xu liền bắt đầu than thở, lại hiếu kỳ sờ trái sờ phải, đối với cái gì cũng đều cảm thấy tò mò, quả thật còn ham hỏi hơn Tuân Thư.
Nhớ ngày đó khi tiến vào trong chiếc xe ngựa mà Phượng Tĩnh Xu tự tay bố trí, Tuân Thư chỉ hưng phấn vuốt vuốt đồ mới lạ khắp nơi trong xe ngựa, ngược lại cũng không đặt câu hỏi. Với tính tình trẻ con của Tuân Thư mà nói, có chơi là được rồi; mà Tĩnh Ảnh lại là cái loại người hiền như khúc gỗ không nói gì, huống chi trong mười năm đã gặp nhiều thứ mới lạ, chỉ nói tới hàng năm Phượng Tĩnh Xu xuống núi đến sinh nhật Phượng Duy Tĩnh đã từng đưa quà tặng cho hắn, còn có đồ do sư phụ Lục Miểu chân nhân cứng rắn đưa tới, còn có quà Phượng Tĩnh Xu đưa vào lúc hàng năm sinh nhật hắn, có gì không mới lạ? Hiện tại hắn đã không còn cảm thấy kinh ngạc với mấy thứ gọi là vật mới lạ này, cũng sẽ không đi hỏi nhiều, vì vậy đối với Phượng Tĩnh Xu mà nói, đây còn là lần đầu tiên bị người quấn hỏi đây là cái gì? Cái đó dùng như thế nào? Tại sao có thể có vật thần kỳ như vậy?
Phượng Tĩnh Xu sợ bị dây dưa, vì vậy nảy sinh ra cách nói thống nhất chính thức: đây là độc môn kiến thức mà sư phụ Lục Miểu chân nhân của nàng truyền thụ cho nàng, không thể để ngoại nhân biết được.
Quả nhiên, vừa nghe thấy là Lục Miểu chân nhân, nghi vấn trong lòng Tâm Mộng Hồ liền lập tức tan thành mây khói, cao nhân đệ nhất Tứ quốc nha, biết rõ vật gì đó hiển nhiên người thường không thể nghĩ tới, hơn nữa nếu Tĩnh Xu muội tử là đồ đệ của hắn, võ công của nàng cao hơn bản thân nằm trong mười cao thủ võ lâm đầu bảng cũng là điều bình thường. Chỉ là, sắc mặt Tâm Mộng Hồ lập tức xụ xuống, lúc nào thì Lục Miểu chân nhân thu đồ đệ rồi hả? Giang hồ này vốn là nhân tài xuất hiện lớp lớp, hậu bối trẻ tuổi có võ công cao cường trong chốn võ lâm hiện nay cũng đã bắt đầu xuất đầu lộ diện ra rồi, nếu như qua mấy năm nữa, chỉ sợ nàng ngay cả vị trí nằm trong hai mươi cao thủ võ lâm đầu bảng cũng không chiếm được?
Dáng vẻ Tâm Mộng Hồ chui vào trong cảm xúc hối tiếc của bản thân, lại quên, mình không chỉ có võ công cao cường, mà còn có kinh nghiệm giang hồ lão luyện, nếu quả thật muốn liều mạng một mất một còn mà nói, nàng vẫn còn có phần thắng tuyệt đối, huống chi năm nay nàng chỉ mới hai mươi sáu tuổi, ở cổ đại mà nói hai mươi sáu tuổi mặc dù là tuổi làm nương rồi, chắc cũng có một đứa bé bảy tám tuổi rồi, nhưng nàng Tâm Mộng Hồ cũng không phải là tiểu thư khuê các theo quy quy củ củ gì, cần gì câu nệ vào quan niệm đạo đức của thế nhân đây? Giờ đang hai mươi sáu tuổi, chỉ cần lại cố gắng hơn nữa trên phương diện võ học, nhất định có thể có đột phá.
Đây là chỗ mâu
Nhớ ngày đó khi tiến vào trong chiếc xe ngựa mà Phượng Tĩnh Xu tự tay bố trí, Tuân Thư chỉ hưng phấn vuốt vuốt đồ mới lạ khắp nơi trong xe ngựa, ngược lại cũng không đặt câu hỏi. Với tính tình trẻ con của Tuân Thư mà nói, có chơi là được rồi; mà Tĩnh Ảnh lại là cái loại người hiền như khúc gỗ không nói gì, huống chi trong mười năm đã gặp nhiều thứ mới lạ, chỉ nói tới hàng năm Phượng Tĩnh Xu xuống núi đến sinh nhật Phượng Duy Tĩnh đã từng đưa quà tặng cho hắn, còn có đồ do sư phụ Lục Miểu chân nhân cứng rắn đưa tới, còn có quà Phượng Tĩnh Xu đưa vào lúc hàng năm sinh nhật hắn, có gì không mới lạ? Hiện tại hắn đã không còn cảm thấy kinh ngạc với mấy thứ gọi là vật mới lạ này, cũng sẽ không đi hỏi nhiều, vì vậy đối với Phượng Tĩnh Xu mà nói, đây còn là lần đầu tiên bị người quấn hỏi đây là cái gì? Cái đó dùng như thế nào? Tại sao có thể có vật thần kỳ như vậy?
Phượng Tĩnh Xu sợ bị dây dưa, vì vậy nảy sinh ra cách nói thống nhất chính thức: đây là độc môn kiến thức mà sư phụ Lục Miểu chân nhân của nàng truyền thụ cho nàng, không thể để ngoại nhân biết được.
Quả nhiên, vừa nghe thấy là Lục Miểu chân nhân, nghi vấn trong lòng Tâm Mộng Hồ liền lập tức tan thành mây khói, cao nhân đệ nhất Tứ quốc nha, biết rõ vật gì đó hiển nhiên người thường không thể nghĩ tới, hơn nữa nếu Tĩnh Xu muội tử là đồ đệ của hắn, võ công của nàng cao hơn bản thân nằm trong mười cao thủ võ lâm đầu bảng cũng là điều bình thường. Chỉ là, sắc mặt Tâm Mộng Hồ lập tức xụ xuống, lúc nào thì Lục Miểu chân nhân thu đồ đệ rồi hả? Giang hồ này vốn là nhân tài xuất hiện lớp lớp, hậu bối trẻ tuổi có võ công cao cường trong chốn võ lâm hiện nay cũng đã bắt đầu xuất đầu lộ diện ra rồi, nếu như qua mấy năm nữa, chỉ sợ nàng ngay cả vị trí nằm trong hai mươi cao thủ võ lâm đầu bảng cũng không chiếm được?
Dáng vẻ Tâm Mộng Hồ chui vào trong cảm xúc hối tiếc của bản thân, lại quên, mình không chỉ có võ công cao cường, mà còn có kinh nghiệm giang hồ lão luyện, nếu quả thật muốn liều mạng một mất một còn mà nói, nàng vẫn còn có phần thắng tuyệt đối, huống chi năm nay nàng chỉ mới hai mươi sáu tuổi, ở cổ đại mà nói hai mươi sáu tuổi mặc dù là tuổi làm nương rồi, chắc cũng có một đứa bé bảy tám tuổi rồi, nhưng nàng Tâm Mộng Hồ cũng không phải là tiểu thư khuê các theo quy quy củ củ gì, cần gì câu nệ vào quan niệm đạo đức của thế nhân đây? Giờ đang hai mươi sáu tuổi, chỉ cần lại cố gắng hơn nữa trên phương diện võ học, nhất định có thể có đột phá.
Đây là chỗ mâu
/222
|