Tiếng chim hót thanh thúy vang lên ở giữa rừng, gió nhẹ hiu hiu, chính là hoàn cảnh tốt để ngủ ngon. Phượng Tĩnh Xu nghỉ ngơi ở trên cành cây, khi nàng mở mắt ra thời gian vừa lúc là một nén nhang đã cháy hết. Phượng Tĩnh Xu tiến vào kết giới vừa thấy, năm con chim bồ câu nằm thoi thóp trên đất, lông vũ hai con gà rừng xốc xếch, toàn thân hai con thỏ bị mổ đầy chấm đỏ, còn có những động vật khác toàn bộ đều mệt mỏi nằm xuống, xem ra những động vật này đã cố liều mạng mạnh mẽ dùng toàn lực để sớm siêu sinh thành người. Phượng Tĩnh Xu lắc đầu một cái, ngồi xổm xuống hỏi: Các ngươi ai thắng vậy?
Chỉ thấy một con hươu hoang lập tức nhảy lên, khí thế bừng bừng hùng dũng oai vệ chạy đến trước mặt Phượng Tĩnh Xu. Phượng Tĩnh Xu quan sát một chút, thầm nghĩ, con hươu nhỏ này ỷ vào ưu thế về thân thể của mình lấy được thắng lợi, trái lại rất có ích với tình hình của nàng nha! Vì vậy gật gật đầu, sau đó để tất cả mấy con chim bồ câu, gà rừng, thỏ hoang đã gục xuống ở trên thân con hươu hoang, xoay người vừa muốn đi thì nhìn thấy mất mát trong con ngươi của các động vật còn lại, vì vậy vẽ ra một cái thủ quyết, sau khi thì thầm nói một hồi liền mỉm cười nói với những động vật kia: Ta đã tiến hành cầu phúc với các ngươi, hi vọng các ngươi sau khi chết có thể đạt được ước muốn, chỉ cần không làm trái với đạo nghĩa, các ngươi cũng sẽ đạt thành nguyện vọng của mình. Xoay người, không nhìn tới những động vật quỳ lạy rất lâu với nàng nữa, Phượng Tĩnh Xu trở lại bên hồ.
Lúc trở lại địa điểm được chọn, nơi đó không có ai, nhưng đã chất không ít củi khô, nơi xa còn truyền đến tiếng hát thong thả Chúng ta cùng đi dạo chơi ngoại thành...... Xem ra Tuân Thư và Tĩnh Ảnh vẫn còn đang bắt cá, vì vậy Phượng Tĩnh Xu tính đi qua nhìn một chút, trước khi đi nàng nhìn lướt qua con hươu hoang vác xác động vật, con hươu hoang này cũng tương đối hiểu tính người, lập tức ngã xuống đất giả chết. Phượng Tĩnh Xu cười khẽ, nói: Cái vật nhỏ này thú vị đây, nếu không phải là ngươi một lòng muốn chết, ta thật muốn nhận ngươi làm sủng vật! Ai ngờ vừa dứt lời, con hươu hoang nằm ngay đơ trên đất lập tức bật dậy, vui sướng vây quanh Phượng Tĩnh Xu, vô cùng vui mừng nhảy dựng lên.
Sắc mặt Phượng Tĩnh Xu đen lại, không nghĩ tới sẽ như thế này, có điều nói cũng đã nói rồi, nàng cũng quả thật rất yêu thích con hươu nhỏ này, vì vậy nên cũng mặc kệ nó, đi tới bên hồ, mặc cho hươu con cùng đi theo.
Mới vừa đi tới bên hồ, liền nghe thấy giọng nói lanh lảnh của Tuân Thư, nghe hình như là đang dạy dỗ Tĩnh Ảnh, Phượng Tĩnh Xu tò mò, dừng bước lại, làm một động tác chớ lên tiếng với hươu con, vì vậy hươu con liền chớp tròn mắt thông minh nằm bất động trên đất.
Tĩnh Ảnh ca ca, ca hát theo Thư nhi nha, chỉ cần ca hát nhiều lần là sẽ được! Hai tay Tuân Thư chống cằm mặt ngây thơ ngồi ở bên hồ nhìn Tĩnh Ảnh bỏ đi giày vớ kéo cao ống quần đứng ở trong hồ không ngừng khuyên lơn, Tỷ tỷ nói ca ca nếu như không biết ca hát, về sau gặp phải người trong lòng người ta sẽ không thích ca đâu! Đột nhiên, hai tay Tuân Thư nắm quyền, phồng má lên giống như hung ác nói: Hừ hừ! Thư nhi nhất định phải ca hát thật tốt, về sau có thể hát rất nhiều rất nhiều cho tỷ tỷ nghe! Thư nhi thích tỷ tỷ nhất! Nếu Thư nhi luôn luôn
Chỉ thấy một con hươu hoang lập tức nhảy lên, khí thế bừng bừng hùng dũng oai vệ chạy đến trước mặt Phượng Tĩnh Xu. Phượng Tĩnh Xu quan sát một chút, thầm nghĩ, con hươu nhỏ này ỷ vào ưu thế về thân thể của mình lấy được thắng lợi, trái lại rất có ích với tình hình của nàng nha! Vì vậy gật gật đầu, sau đó để tất cả mấy con chim bồ câu, gà rừng, thỏ hoang đã gục xuống ở trên thân con hươu hoang, xoay người vừa muốn đi thì nhìn thấy mất mát trong con ngươi của các động vật còn lại, vì vậy vẽ ra một cái thủ quyết, sau khi thì thầm nói một hồi liền mỉm cười nói với những động vật kia: Ta đã tiến hành cầu phúc với các ngươi, hi vọng các ngươi sau khi chết có thể đạt được ước muốn, chỉ cần không làm trái với đạo nghĩa, các ngươi cũng sẽ đạt thành nguyện vọng của mình. Xoay người, không nhìn tới những động vật quỳ lạy rất lâu với nàng nữa, Phượng Tĩnh Xu trở lại bên hồ.
Lúc trở lại địa điểm được chọn, nơi đó không có ai, nhưng đã chất không ít củi khô, nơi xa còn truyền đến tiếng hát thong thả Chúng ta cùng đi dạo chơi ngoại thành...... Xem ra Tuân Thư và Tĩnh Ảnh vẫn còn đang bắt cá, vì vậy Phượng Tĩnh Xu tính đi qua nhìn một chút, trước khi đi nàng nhìn lướt qua con hươu hoang vác xác động vật, con hươu hoang này cũng tương đối hiểu tính người, lập tức ngã xuống đất giả chết. Phượng Tĩnh Xu cười khẽ, nói: Cái vật nhỏ này thú vị đây, nếu không phải là ngươi một lòng muốn chết, ta thật muốn nhận ngươi làm sủng vật! Ai ngờ vừa dứt lời, con hươu hoang nằm ngay đơ trên đất lập tức bật dậy, vui sướng vây quanh Phượng Tĩnh Xu, vô cùng vui mừng nhảy dựng lên.
Sắc mặt Phượng Tĩnh Xu đen lại, không nghĩ tới sẽ như thế này, có điều nói cũng đã nói rồi, nàng cũng quả thật rất yêu thích con hươu nhỏ này, vì vậy nên cũng mặc kệ nó, đi tới bên hồ, mặc cho hươu con cùng đi theo.
Mới vừa đi tới bên hồ, liền nghe thấy giọng nói lanh lảnh của Tuân Thư, nghe hình như là đang dạy dỗ Tĩnh Ảnh, Phượng Tĩnh Xu tò mò, dừng bước lại, làm một động tác chớ lên tiếng với hươu con, vì vậy hươu con liền chớp tròn mắt thông minh nằm bất động trên đất.
Tĩnh Ảnh ca ca, ca hát theo Thư nhi nha, chỉ cần ca hát nhiều lần là sẽ được! Hai tay Tuân Thư chống cằm mặt ngây thơ ngồi ở bên hồ nhìn Tĩnh Ảnh bỏ đi giày vớ kéo cao ống quần đứng ở trong hồ không ngừng khuyên lơn, Tỷ tỷ nói ca ca nếu như không biết ca hát, về sau gặp phải người trong lòng người ta sẽ không thích ca đâu! Đột nhiên, hai tay Tuân Thư nắm quyền, phồng má lên giống như hung ác nói: Hừ hừ! Thư nhi nhất định phải ca hát thật tốt, về sau có thể hát rất nhiều rất nhiều cho tỷ tỷ nghe! Thư nhi thích tỷ tỷ nhất! Nếu Thư nhi luôn luôn
/222
|