Bùi Tranh bên tai luôn treo hai chữ sao chổi mà lớn, nghe nhiều, biết đến, cảm thấy bọn họ nói cũng đúng. Vì cậu mang vận xui đến cho bố mẹ nên họ mới vứt bỏ cậu. Những khi ông chủ bị tổn thất tiền, phi vụ không thành, cậu đều bị mắng như thế.
Có nhiều lúc trong vô thức, Bùi Tranh luôn ngước nhìn bầu trời, tìm ra ngôi sao đó, chỉ thấy bầu trời đầy sao, ánh sáng mờ nhạt nhưng lại lấp la lấp lánh.
Toàn trường người hâm mộ, đến cả MC cũng không đỡ được câu trả lời như vậy. Bùi Ôn Hạ tự nhận xét mình như thế ngay trên sóng truyền hình, là muốn bán thảm đổi lấy đồng tình sao? Nhưng nói kiểu đó cũng hơi quá đáng.
"Em không nghĩ vậy đâu, nếu để so sánh thì anh ấy giống sao băng hơn."
Bùi Ôn Hạ sửng sốt, liếc mắt nhìn người đang nói. Sao băng?
Tần Sở Hàn ngoài dự đoán của mọi người, ra tiếng nói đỡ cho Bùi Ôn Hạ. Các thành viên còn lại cũng không chịu thua kém, mỗi người một lời, thay phiên nhau tâng bốc cậu.
Mộ Lăng Thần: "Sao băng rất đẹp nha, giống với Ôn Hạ của chúng ta."
Diệp Lạc Dương: "Vèo một cái để lại một vệt sáng trên trời, bao ngầu!"
Đường Hiểu Vi ở trước máy quay thì không nói lắp: "Ôn Hạ lúc nhảy cũng lấp lánh y chang vậy đó!"
Bùi Ôn Hạ tròn mắt nhìn, có chút cảm động, phát thẻ người tốt cho bốn vị nam thần. Bùi Ôn Hạ nguyên bản ngốc thật, nếu chịu mở lòng ra, thì cậu ta sẽ nhận được lời động viên ấm áp của từng người, bọn họ sẽ quan tâm an ủi, tiếp thêm động lực cho, đâu nhất thiết phải tìm chết.
Tần Sở Hàn nét mặt hơi dịu: "Anh Ôn Hạ, là ngôi sao băng mang may mắn đến cho FStar bọn em." Cậu vừa xuất viện là bọn họ lại nhận được show mới, không những một mà là năm. Chưa gì đã thấy bận tối mặt tối mũi.
Bùi Ôn Hạ thay đổi rất nhiều, tuy không phải là dạng tích cực ánh mặt trời như hoàng tử, nhưng lại có sức hút của riêng mình. Bốn người hằng ngày đều tiếp xúc với cậu, đương nhiên biết, cậu không còn như xưa, giống như trở thành một người hoàn toàn khác, không đáng ghét như hồi trước.
Bùi Ôn Hạ mất trí nhớ mãi mãi luôn cũng được.
Bốp bốp bốp!
Tiếng vỗ tay của khán giả vang lên, rất lớn, khiến cho cậu phải cúi đầu nhìn ra khán đài. Fans của Tần Sở Hàn là nhiều nhất, kế đó là Đường Hiểu Vi, Mộ Lăng Thần, Diệp Lạc Dương, cậu thì không có. Nhưng cậu cũng không buồn, vì luôn có người chú ý đến cậu.
...Bùi Ôn Hạ, cảm ơn cậu, tôi sẽ cố gắng giúp cậu nổi tiếng, được nhiều người biết đến. Ở dưới đó vẫn sống tốt chứ? Tôi sẽ đốt vài cây vàng cho cậu.
_____
Tiết mục đầu tiên cứ như vậy mà hạ màn.
Nghỉ trưa xong bọn họ sẽ lại quay phim đến tối không ngừng nghỉ, Bùi Ôn Hạ tranh thủ lùa cơm nhanh chóng, đi vào phòng nghỉ chợp mắt một hồi.
Phòng nghỉ của FStar.
Bùi Ôn Hạ nằm ngọn trên ghế mềm, cà vạt tháo ra đặt một bên, cởi ra hai cúc áo sơ mi, hô hấp đều đặn, sắc mặt hồng nhuận, an tường mà ngủ. Xinh đẹp nhưng cũng mảnh mai.
Cạch.
Diệp Lạc Dương mua kem về, mở cửa bước vào: "Trời nóng dữ lắm á, em phải-"
Mộ Lăng Thần làm động tác im lặng: "Suỵt! Khẽ thôi, Ôn Hạ đang ngủ."
Đường Hiểu Vi và Tần Sở Hàn cũng ngồi gần đó, nhưng đều không ra tiếng, lâu lâu lại nhìn cậu ngủ. Tâm thưởng thức cái đẹp ai mà không có.
Diệp Lạc Dương liếc Bùi Ôn Hạ, vùng cổ trắng nõn cùng yết hầu nho nhỏ hơi nhô ra, hắn đã từng dùng tay chạm vào sau gáy...
Mộ Lăng Thần khó hiểu: "Lạc Dương? Lại đây ngồi đi, đứng làm gì?"
Rầm!
Diệp Lạc Dương 'bùm' một tiếng, mặt đỏ bừng, ném bịch kem lên bàn, tông cửa chạy: "Em đi vệ sinh chút ạ!" Một thằng con trai thì đẹp như vậy làm gì! Hắn không có nhìn chằm chằm vào con trai người ta, hắn thẳng tắp!
"??" Thằng này lại tăng động gì đây?
Bùi Ôn Hạ giấc ngủ nhẹ, tiếng đóng cửa lớn như vậy không nghe thấy cũng khó, nhập nhèm bò dậy dụi mắt: "Ưmm...Hơ, đến giờ rồi...à?"
"..." C-Cũng dễ thương.
Mộ Lăng Thần mỉm cười, lột kem ra ăn: "Vẫn chưa, em có thể ngủ tiếp, một lát nữa anh sẽ gọi em dậy."
Bùi Ôn Hạ lắc đầu, cúi đầu tìm dép: "Thôi, đau đầu lắm."
"Vậy ăn kem nha?" Mộ Lăng Thần chìa ra vài cây kem.
Cậu tùy tay lấy một cái, lột ra ăn: "Cảm ơn." Đang khát nước, nhưng ăn kem cũng được.
Cậu đưa mắt nhìn qua kế bên, Tần Sở Hàn và Đường Hiểu Vi đang xem cái gì đó rất chăm chú, còn nhỏ giọng thảo luận, cậu cắn một miếng kem, ê cả răng.
Tần Sở Hàn cũng muốn ăn kem, vừa ngẩng đầu đã thấy Bùi Ôn Hạ mặt mang biểu cảm ngáo ngơ ủ dột, có chút câm nín: "..." Kem chứ có phải là que nướng đâu mà cắn một ngụm lớn.
Hắn thấy vậy, không đành lòng cười nhạo, mà chuyển sang chủ đề khác, kem cũng không định ăn nữa: "...Anh muốn xem cùng không?"
Bùi Ôn Hạ nhấp miệng: "Phim ảnh?"
Đường Hiểu Vi cầm ipad trên tay, ngó qua nhìn cậu, ngại ngùng cười: "Là game show mùa trước, bọn anh đang suy đoán trò chơi ở tiết mục kế."
Cậu cũng tò mò về trò chơi tiếp theo, có chuẩn bị còn hơn không: "Xem." Thật ra, kịch bản mà Lâm Trì đưa cho quá dài, cậu chưa đọc lấy một chữ.
Tần Sở Hàn ngồi ở giữa cầm ipad, Bùi Ôn Hạ ngồi xuống bên phải hắn, Đường Hiểu Vi thì ngồi bên trái.
Đường Hiểu Vi: "Kỳ trước là chơi ma sói, nên có thể loại trò này."
Bùi Ôn Hạ ăn kem: "Ồ."
Tần Sở Hàn: "Kỳ trước trước nữa là bóng rổ, cũng có thể loại ra."
Bùi Ôn Hạ liếm liếm: "Ò."
"..."
Đường Hiểu Vi ngập ngừng: "Em nghĩ sẽ là trò nào, Ôn Hạ?"
Bùi Ôn Hạ bị hỏi thăm, lâm vào suy nghĩ.
Tách!
Một giọt kem tan chảy nhiễu xuống mu bàn tay của Tần Sở Hàn, cái lạnh làm hắn hơi giật giật ngón tay.
Bùi Ôn Hạ đặt cây kem chảy nước vào trong cốc trống, tìm khăn: "...A, xin lỗi, khăn tay..."
"Không cần đâu ạ."
"??" Bùi Ôn Hạ khó hiểu.
Tần Sở Hàn cúi đầu, liếm giọt kem dính trên tay, liếc mắt nhìn cậu: "Không cần khăn đâu anh."
"..." Bùi Ôn Hạ ngẩn người, trái tim không chịu không chế nhảy cẫng lên liên hồi.
Cậu nháy mắt hồi phục, móc ra khăn giấy: "Vẫn là lau chỗ đó đi, vi khuẩn."
Tần Sở Hàn bị ghét bỏ: "...Vâng."
Có nhiều lúc trong vô thức, Bùi Tranh luôn ngước nhìn bầu trời, tìm ra ngôi sao đó, chỉ thấy bầu trời đầy sao, ánh sáng mờ nhạt nhưng lại lấp la lấp lánh.
Toàn trường người hâm mộ, đến cả MC cũng không đỡ được câu trả lời như vậy. Bùi Ôn Hạ tự nhận xét mình như thế ngay trên sóng truyền hình, là muốn bán thảm đổi lấy đồng tình sao? Nhưng nói kiểu đó cũng hơi quá đáng.
"Em không nghĩ vậy đâu, nếu để so sánh thì anh ấy giống sao băng hơn."
Bùi Ôn Hạ sửng sốt, liếc mắt nhìn người đang nói. Sao băng?
Tần Sở Hàn ngoài dự đoán của mọi người, ra tiếng nói đỡ cho Bùi Ôn Hạ. Các thành viên còn lại cũng không chịu thua kém, mỗi người một lời, thay phiên nhau tâng bốc cậu.
Mộ Lăng Thần: "Sao băng rất đẹp nha, giống với Ôn Hạ của chúng ta."
Diệp Lạc Dương: "Vèo một cái để lại một vệt sáng trên trời, bao ngầu!"
Đường Hiểu Vi ở trước máy quay thì không nói lắp: "Ôn Hạ lúc nhảy cũng lấp lánh y chang vậy đó!"
Bùi Ôn Hạ tròn mắt nhìn, có chút cảm động, phát thẻ người tốt cho bốn vị nam thần. Bùi Ôn Hạ nguyên bản ngốc thật, nếu chịu mở lòng ra, thì cậu ta sẽ nhận được lời động viên ấm áp của từng người, bọn họ sẽ quan tâm an ủi, tiếp thêm động lực cho, đâu nhất thiết phải tìm chết.
Tần Sở Hàn nét mặt hơi dịu: "Anh Ôn Hạ, là ngôi sao băng mang may mắn đến cho FStar bọn em." Cậu vừa xuất viện là bọn họ lại nhận được show mới, không những một mà là năm. Chưa gì đã thấy bận tối mặt tối mũi.
Bùi Ôn Hạ thay đổi rất nhiều, tuy không phải là dạng tích cực ánh mặt trời như hoàng tử, nhưng lại có sức hút của riêng mình. Bốn người hằng ngày đều tiếp xúc với cậu, đương nhiên biết, cậu không còn như xưa, giống như trở thành một người hoàn toàn khác, không đáng ghét như hồi trước.
Bùi Ôn Hạ mất trí nhớ mãi mãi luôn cũng được.
Bốp bốp bốp!
Tiếng vỗ tay của khán giả vang lên, rất lớn, khiến cho cậu phải cúi đầu nhìn ra khán đài. Fans của Tần Sở Hàn là nhiều nhất, kế đó là Đường Hiểu Vi, Mộ Lăng Thần, Diệp Lạc Dương, cậu thì không có. Nhưng cậu cũng không buồn, vì luôn có người chú ý đến cậu.
...Bùi Ôn Hạ, cảm ơn cậu, tôi sẽ cố gắng giúp cậu nổi tiếng, được nhiều người biết đến. Ở dưới đó vẫn sống tốt chứ? Tôi sẽ đốt vài cây vàng cho cậu.
_____
Tiết mục đầu tiên cứ như vậy mà hạ màn.
Nghỉ trưa xong bọn họ sẽ lại quay phim đến tối không ngừng nghỉ, Bùi Ôn Hạ tranh thủ lùa cơm nhanh chóng, đi vào phòng nghỉ chợp mắt một hồi.
Phòng nghỉ của FStar.
Bùi Ôn Hạ nằm ngọn trên ghế mềm, cà vạt tháo ra đặt một bên, cởi ra hai cúc áo sơ mi, hô hấp đều đặn, sắc mặt hồng nhuận, an tường mà ngủ. Xinh đẹp nhưng cũng mảnh mai.
Cạch.
Diệp Lạc Dương mua kem về, mở cửa bước vào: "Trời nóng dữ lắm á, em phải-"
Mộ Lăng Thần làm động tác im lặng: "Suỵt! Khẽ thôi, Ôn Hạ đang ngủ."
Đường Hiểu Vi và Tần Sở Hàn cũng ngồi gần đó, nhưng đều không ra tiếng, lâu lâu lại nhìn cậu ngủ. Tâm thưởng thức cái đẹp ai mà không có.
Diệp Lạc Dương liếc Bùi Ôn Hạ, vùng cổ trắng nõn cùng yết hầu nho nhỏ hơi nhô ra, hắn đã từng dùng tay chạm vào sau gáy...
Mộ Lăng Thần khó hiểu: "Lạc Dương? Lại đây ngồi đi, đứng làm gì?"
Rầm!
Diệp Lạc Dương 'bùm' một tiếng, mặt đỏ bừng, ném bịch kem lên bàn, tông cửa chạy: "Em đi vệ sinh chút ạ!" Một thằng con trai thì đẹp như vậy làm gì! Hắn không có nhìn chằm chằm vào con trai người ta, hắn thẳng tắp!
"??" Thằng này lại tăng động gì đây?
Bùi Ôn Hạ giấc ngủ nhẹ, tiếng đóng cửa lớn như vậy không nghe thấy cũng khó, nhập nhèm bò dậy dụi mắt: "Ưmm...Hơ, đến giờ rồi...à?"
"..." C-Cũng dễ thương.
Mộ Lăng Thần mỉm cười, lột kem ra ăn: "Vẫn chưa, em có thể ngủ tiếp, một lát nữa anh sẽ gọi em dậy."
Bùi Ôn Hạ lắc đầu, cúi đầu tìm dép: "Thôi, đau đầu lắm."
"Vậy ăn kem nha?" Mộ Lăng Thần chìa ra vài cây kem.
Cậu tùy tay lấy một cái, lột ra ăn: "Cảm ơn." Đang khát nước, nhưng ăn kem cũng được.
Cậu đưa mắt nhìn qua kế bên, Tần Sở Hàn và Đường Hiểu Vi đang xem cái gì đó rất chăm chú, còn nhỏ giọng thảo luận, cậu cắn một miếng kem, ê cả răng.
Tần Sở Hàn cũng muốn ăn kem, vừa ngẩng đầu đã thấy Bùi Ôn Hạ mặt mang biểu cảm ngáo ngơ ủ dột, có chút câm nín: "..." Kem chứ có phải là que nướng đâu mà cắn một ngụm lớn.
Hắn thấy vậy, không đành lòng cười nhạo, mà chuyển sang chủ đề khác, kem cũng không định ăn nữa: "...Anh muốn xem cùng không?"
Bùi Ôn Hạ nhấp miệng: "Phim ảnh?"
Đường Hiểu Vi cầm ipad trên tay, ngó qua nhìn cậu, ngại ngùng cười: "Là game show mùa trước, bọn anh đang suy đoán trò chơi ở tiết mục kế."
Cậu cũng tò mò về trò chơi tiếp theo, có chuẩn bị còn hơn không: "Xem." Thật ra, kịch bản mà Lâm Trì đưa cho quá dài, cậu chưa đọc lấy một chữ.
Tần Sở Hàn ngồi ở giữa cầm ipad, Bùi Ôn Hạ ngồi xuống bên phải hắn, Đường Hiểu Vi thì ngồi bên trái.
Đường Hiểu Vi: "Kỳ trước là chơi ma sói, nên có thể loại trò này."
Bùi Ôn Hạ ăn kem: "Ồ."
Tần Sở Hàn: "Kỳ trước trước nữa là bóng rổ, cũng có thể loại ra."
Bùi Ôn Hạ liếm liếm: "Ò."
"..."
Đường Hiểu Vi ngập ngừng: "Em nghĩ sẽ là trò nào, Ôn Hạ?"
Bùi Ôn Hạ bị hỏi thăm, lâm vào suy nghĩ.
Tách!
Một giọt kem tan chảy nhiễu xuống mu bàn tay của Tần Sở Hàn, cái lạnh làm hắn hơi giật giật ngón tay.
Bùi Ôn Hạ đặt cây kem chảy nước vào trong cốc trống, tìm khăn: "...A, xin lỗi, khăn tay..."
"Không cần đâu ạ."
"??" Bùi Ôn Hạ khó hiểu.
Tần Sở Hàn cúi đầu, liếm giọt kem dính trên tay, liếc mắt nhìn cậu: "Không cần khăn đâu anh."
"..." Bùi Ôn Hạ ngẩn người, trái tim không chịu không chế nhảy cẫng lên liên hồi.
Cậu nháy mắt hồi phục, móc ra khăn giấy: "Vẫn là lau chỗ đó đi, vi khuẩn."
Tần Sở Hàn bị ghét bỏ: "...Vâng."
/122
|