Editor: Mộc Du
Chờ sau khi hắn đi, hai mắt Hoa Khấp Tuyết chậm rãi mở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn liền tái nhợt, vén chăn lên hướng về phía cửa sổ ——
Oẹ ——
Hoa Khấp Tuyết ói ra hết tất cả cháo mới vừa ăn xong, còn không ngừng nôn khan, trước lúc chưa mang thai nhiều lắm là khi nhìn thấy một số thứ đáng ghét thì dạ dày mới có chút không thoải mái thôi ai biết là sau khi mang thai phản ứng lại mạnh mẽ dọa người như vậy, nàng nghĩ đây chính là do ảnh hưởng tâm lý.
Biết sẽ ói, còn ăn nhiều như vậy làm gì? Âm thanh bất đắc dĩ của Mộ Lương ở phía sau truyền tới: Có thể lừa gạt được nhất thời nhưng chín tháng sau này cũng có thể giấu giếm được sao?
Trong mắt Hoa Khấp Tuyết ngập nước, hướng về thân thể Mộ Lương ở phía sau dựa vào, âm thanh có chút chột dạ: Coi như ta ngớ ngẩn đi.
Vốn là ngốc! Mộ Lương đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, lau mặt cho nàng, đỡ nàng ngồi xuống giường: Nằm nghỉ ngơi một lát đi, ta sẽ quay lại ngay.
Không phải chàng còn rất nhiều chuyện. . . . . .
Chuyện gì cũng không quan trọng bằng nàng! Mộ Lương trừng nàng, trước kia lúc muốn săn sóc nàng thì nàng đều lạnh lùng, hiện tại thời điểm nên bốc đồng thì nàng ngược lại săn sóc!
Hoa Khấp Tuyết thật sâu nhìn hắn một cái, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.
Việt Linh cung.
Hoàng thúc, ngày mai quân đội đóng giữ ở Bội Quan cùng Thiên Lãng Quan sẽ tiến thẳng tới Dương Châu. Mộ Lê nói ra tin tức vừa mới nhận được.
Ừ, chúng ta tự mình đi nghênh đón. Mộ Lương định thần nhàn nhã thưởng thức trà, cao nhất mao tiêm, cũng không tệ lắm.
Đúng rồi hoàng thúc, hoàng thẩm thế nào? Mộ Lê duỗi lưng một cái, nhớ tới mới vừa rồi khi hắn bắt Thánh Diêu đi thì thấy hoàng thúc đen mặt.
Nôn nghén. Mộ Lương lạnh nhạt nói.
Chậc chậc, nữ nhân mang thai thật là chịu tội. Mộ Lê không nhịn được cảm thán, sau đó cười có chút ít nhộn nhạo: Chẳng qua là ta vẫn hi vọng Thánh Diêu có thể mang thai đứa bé.
Có cái gì tốt chứ, sinh cùng ta giành A Noãn. Mộ Lương hừ lạnh.
Mộ Lê chê cười: Hoàng thúc, ý cười trong mắt kia của người còn có thể nói ra câu ‘sinh ra đứa bé bại hoại’. Liếc mắt cũng biết có bao nhiêu vui vẻ, chỉ sợ là hắn sẽ cưng chiều đứa bé của mình không thua kém gì cưng chiều hoàng thẩm đâu.
Mộ Lương nghe thấy lời này cũng không có phản bác, nếu A Noãn sinh cho hắn một đứa bé giống như nàng, hắn nhất định sẽ cưng chiều đứa bé đến tận trời cao, nhưng điều hắn không ngờ chính là, khuê nữ mà hắn muốn lại không được sinh ra, ngược lại sinh ra một đại phiền toái, một lớn một nhỏ này đấu nhau đến cơ hồ muốn phá hủy cả Thánh Vương phủ.
Hoàng thúc, hoàng thẩm đối với người tốt như vậy, nếu không người dạy cho ta, làm thế nào để khiến cho Thánh Diêu đối tốt với ta một chút? Mộ Lê không có chút hình tượng nào nằm dài ở trên bàn, nghĩ tới hiện tại Bạch Thánh Diêu đang đút thức ăn cho hoàng thẩm, khổ não đấm bàn.
Ánh mắt Mộ Lương vừa động, vẻ mặt cười cười, hướng hắn ngoắc ngoắc ngón trỏ: Thật muốn biết?
Ánh mắt của Mộ Lê lập tức phát sáng liền chạy tới.
Mộ Lương tà mị cười một tiếng, cúi người ở bên tai Mộ Lê thì thầm mấy câu, liền thấy trên mặt Mộ Lê một hồi đỏ sậm, về sau ngây ngốc trong chốc lát, cuối cùng bỉ ổi mà cười lên, hướng về phía Mộ Lương gật đầu một cái, đứng dậy bước ra phía ngoài.
Còn lại một mình Mộ Lương đứng dậy duỗi lưng một cái, cười lạnh, hắn không muốn nhìn thấy Bạch Thánh Diêu tới kề cận nữ nhân của mình, không phải chỉ là nấu cơm sao? Bằng đầu óc của hắn, thì làm sao kém hơn nàng được?
Hôm sau.
Người nào làm? Hoa Khấp Tuyết kinh ngạc nhìn thức ăn trong tay, trong mắt là vui mừng không giấu được.
Mộ Lương lười biếng tựa bên giường, đối với nàng phóng mị nhãn, về sau chớp chớp mắt.
Trong lòng Hoa Khấp Tuyết cả kinh không thể tin được, bất khả tư nghị nhìn hắn hỏi: Mộ, Mộ Lương, là chàng làm sao?
Bây giờ mới biết nam nhân của nàng lợi hại? Mộ Lương đắc ý hướng cái chén trước mặt kia chép miệng: Mau ăn đi, lát nữa nguội trứng sẽ có mùi tanh.
Chàng, lúc nào thì học được? Hoa Khấp Tuyết gắp sợi mì, ánh mắt sáng lên nhìn Mộ Lương, mặc dù mùi vị không đậm đà giống như mình làm nhưng lại có một vị ngon khác, quan trọng nhất là, nàng rất ưa thích.
Tối hôm qua, về sau A Noãn muốn ăn cái gì, cứ nói cho ta biết là được rồi. Mộ Lương thấy nàng nửa ngày vẫn chưa ăn, dứt khoát tự mình ra tay lấy đũa gắp mì đút vào miệng nàng.
Hoa Khấp Tuyết cười híp mắt ăn xong, mới mơ mơ màng màng mặc hắn ôm lấy, vùi ở trong ngực Mộ Lương đi theo hắn nghênh đón đại quân trở về.
Nhìn vẻ mặt thoả mãn của tiểu nữ nhân, đột nhiên Mộ Lương có chút hối hận, đã sớm biết nàng thích ăn, trước kia cũng sẽ chỉ vây quanh nàng nấu ăn cho nàng món, sao lúc đó hắn lại không nghĩ tới việc học nấu món này món kia cho nàng? Nếu như vậy thì hắn đã có thể sớm bắt được nàng trong tay —— sớm biết vậy đã làm!
Hoàng thúc. . . . . . ôi mẫu thân của ta ơi! Người ôm chăn ra đây làm gì? Mộ Lê đang chậm rãi đi tới, cười híp mắt chào hỏi cùng Mộ Lương, thời điểm nhìn đến “Một đống” trong ngực hắn, sợ hết hồn.
Có quan hệ gì, ta sợ A Noãn lạnh. Mộ Lương cười nhạo một tiếng, nhìn tiểu nữ nhân bị chăn mỏng che phủ cực kỳ chặt chẽ.
Hoa Khấp Tuyết thức dậy tương đối sớm, còn có chút mệt rã rời, nghe được Mộ Lê gào to một tiếng, lập tức tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn qua chăn mền vây quanh mình, khóe miệng không nhịn được kéo ra.
Mộ Lương không kịp ngăn cản động tác của Hoa Khấp Tuyết, liền thấy trước mắt bạch quang chợt lóe, trong ngực trở nên trống trải, chăn mền cũng hóa thành tro bụi.
Mộ Lương, vào lúc mặt trời như thế này mà chùm chăn sao? Hoa Khấp Tuyết nghiến răng nghiến lợi liếc hắn một cái bước ra ngoài.
Khụ khụ, A Noãn, mới vừa rồi còn rất lạnh . . . . . . Mộ Lương vội vã giải thích, Hoa Khấp Tuyết lành lùng tà nghễ liếc nhìn hắn, lôi kéo Mộ Lê xoay người rời đi.
Mộ Lê không khỏi đổ mồ hôi lạnh, hoảng sợ quay đầu lại nhìn thấy sắc mặt âm trầm đến dọa người của hoàng thúc.
Ngươi bình thường đi bộ đều quay đầu lại nhìn sao? Hoa Khấp Tuyết hừ lạnh.
Vẻ mặt Mộ Lê đưa đám quay đầu lại, bước chân đi cũng có chút hỗn độn, vốn là dùng biện pháp hoàng thúc nói, không để Thánh Diêu đi tìm hoàng thẩm nữa, mình cũng cực kỳ thỏa mãn nhưng hôm nay bị
Chờ sau khi hắn đi, hai mắt Hoa Khấp Tuyết chậm rãi mở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn liền tái nhợt, vén chăn lên hướng về phía cửa sổ ——
Oẹ ——
Hoa Khấp Tuyết ói ra hết tất cả cháo mới vừa ăn xong, còn không ngừng nôn khan, trước lúc chưa mang thai nhiều lắm là khi nhìn thấy một số thứ đáng ghét thì dạ dày mới có chút không thoải mái thôi ai biết là sau khi mang thai phản ứng lại mạnh mẽ dọa người như vậy, nàng nghĩ đây chính là do ảnh hưởng tâm lý.
Biết sẽ ói, còn ăn nhiều như vậy làm gì? Âm thanh bất đắc dĩ của Mộ Lương ở phía sau truyền tới: Có thể lừa gạt được nhất thời nhưng chín tháng sau này cũng có thể giấu giếm được sao?
Trong mắt Hoa Khấp Tuyết ngập nước, hướng về thân thể Mộ Lương ở phía sau dựa vào, âm thanh có chút chột dạ: Coi như ta ngớ ngẩn đi.
Vốn là ngốc! Mộ Lương đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, lau mặt cho nàng, đỡ nàng ngồi xuống giường: Nằm nghỉ ngơi một lát đi, ta sẽ quay lại ngay.
Không phải chàng còn rất nhiều chuyện. . . . . .
Chuyện gì cũng không quan trọng bằng nàng! Mộ Lương trừng nàng, trước kia lúc muốn săn sóc nàng thì nàng đều lạnh lùng, hiện tại thời điểm nên bốc đồng thì nàng ngược lại săn sóc!
Hoa Khấp Tuyết thật sâu nhìn hắn một cái, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.
Việt Linh cung.
Hoàng thúc, ngày mai quân đội đóng giữ ở Bội Quan cùng Thiên Lãng Quan sẽ tiến thẳng tới Dương Châu. Mộ Lê nói ra tin tức vừa mới nhận được.
Ừ, chúng ta tự mình đi nghênh đón. Mộ Lương định thần nhàn nhã thưởng thức trà, cao nhất mao tiêm, cũng không tệ lắm.
Đúng rồi hoàng thúc, hoàng thẩm thế nào? Mộ Lê duỗi lưng một cái, nhớ tới mới vừa rồi khi hắn bắt Thánh Diêu đi thì thấy hoàng thúc đen mặt.
Nôn nghén. Mộ Lương lạnh nhạt nói.
Chậc chậc, nữ nhân mang thai thật là chịu tội. Mộ Lê không nhịn được cảm thán, sau đó cười có chút ít nhộn nhạo: Chẳng qua là ta vẫn hi vọng Thánh Diêu có thể mang thai đứa bé.
Có cái gì tốt chứ, sinh cùng ta giành A Noãn. Mộ Lương hừ lạnh.
Mộ Lê chê cười: Hoàng thúc, ý cười trong mắt kia của người còn có thể nói ra câu ‘sinh ra đứa bé bại hoại’. Liếc mắt cũng biết có bao nhiêu vui vẻ, chỉ sợ là hắn sẽ cưng chiều đứa bé của mình không thua kém gì cưng chiều hoàng thẩm đâu.
Mộ Lương nghe thấy lời này cũng không có phản bác, nếu A Noãn sinh cho hắn một đứa bé giống như nàng, hắn nhất định sẽ cưng chiều đứa bé đến tận trời cao, nhưng điều hắn không ngờ chính là, khuê nữ mà hắn muốn lại không được sinh ra, ngược lại sinh ra một đại phiền toái, một lớn một nhỏ này đấu nhau đến cơ hồ muốn phá hủy cả Thánh Vương phủ.
Hoàng thúc, hoàng thẩm đối với người tốt như vậy, nếu không người dạy cho ta, làm thế nào để khiến cho Thánh Diêu đối tốt với ta một chút? Mộ Lê không có chút hình tượng nào nằm dài ở trên bàn, nghĩ tới hiện tại Bạch Thánh Diêu đang đút thức ăn cho hoàng thẩm, khổ não đấm bàn.
Ánh mắt Mộ Lương vừa động, vẻ mặt cười cười, hướng hắn ngoắc ngoắc ngón trỏ: Thật muốn biết?
Ánh mắt của Mộ Lê lập tức phát sáng liền chạy tới.
Mộ Lương tà mị cười một tiếng, cúi người ở bên tai Mộ Lê thì thầm mấy câu, liền thấy trên mặt Mộ Lê một hồi đỏ sậm, về sau ngây ngốc trong chốc lát, cuối cùng bỉ ổi mà cười lên, hướng về phía Mộ Lương gật đầu một cái, đứng dậy bước ra phía ngoài.
Còn lại một mình Mộ Lương đứng dậy duỗi lưng một cái, cười lạnh, hắn không muốn nhìn thấy Bạch Thánh Diêu tới kề cận nữ nhân của mình, không phải chỉ là nấu cơm sao? Bằng đầu óc của hắn, thì làm sao kém hơn nàng được?
Hôm sau.
Người nào làm? Hoa Khấp Tuyết kinh ngạc nhìn thức ăn trong tay, trong mắt là vui mừng không giấu được.
Mộ Lương lười biếng tựa bên giường, đối với nàng phóng mị nhãn, về sau chớp chớp mắt.
Trong lòng Hoa Khấp Tuyết cả kinh không thể tin được, bất khả tư nghị nhìn hắn hỏi: Mộ, Mộ Lương, là chàng làm sao?
Bây giờ mới biết nam nhân của nàng lợi hại? Mộ Lương đắc ý hướng cái chén trước mặt kia chép miệng: Mau ăn đi, lát nữa nguội trứng sẽ có mùi tanh.
Chàng, lúc nào thì học được? Hoa Khấp Tuyết gắp sợi mì, ánh mắt sáng lên nhìn Mộ Lương, mặc dù mùi vị không đậm đà giống như mình làm nhưng lại có một vị ngon khác, quan trọng nhất là, nàng rất ưa thích.
Tối hôm qua, về sau A Noãn muốn ăn cái gì, cứ nói cho ta biết là được rồi. Mộ Lương thấy nàng nửa ngày vẫn chưa ăn, dứt khoát tự mình ra tay lấy đũa gắp mì đút vào miệng nàng.
Hoa Khấp Tuyết cười híp mắt ăn xong, mới mơ mơ màng màng mặc hắn ôm lấy, vùi ở trong ngực Mộ Lương đi theo hắn nghênh đón đại quân trở về.
Nhìn vẻ mặt thoả mãn của tiểu nữ nhân, đột nhiên Mộ Lương có chút hối hận, đã sớm biết nàng thích ăn, trước kia cũng sẽ chỉ vây quanh nàng nấu ăn cho nàng món, sao lúc đó hắn lại không nghĩ tới việc học nấu món này món kia cho nàng? Nếu như vậy thì hắn đã có thể sớm bắt được nàng trong tay —— sớm biết vậy đã làm!
Hoàng thúc. . . . . . ôi mẫu thân của ta ơi! Người ôm chăn ra đây làm gì? Mộ Lê đang chậm rãi đi tới, cười híp mắt chào hỏi cùng Mộ Lương, thời điểm nhìn đến “Một đống” trong ngực hắn, sợ hết hồn.
Có quan hệ gì, ta sợ A Noãn lạnh. Mộ Lương cười nhạo một tiếng, nhìn tiểu nữ nhân bị chăn mỏng che phủ cực kỳ chặt chẽ.
Hoa Khấp Tuyết thức dậy tương đối sớm, còn có chút mệt rã rời, nghe được Mộ Lê gào to một tiếng, lập tức tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn qua chăn mền vây quanh mình, khóe miệng không nhịn được kéo ra.
Mộ Lương không kịp ngăn cản động tác của Hoa Khấp Tuyết, liền thấy trước mắt bạch quang chợt lóe, trong ngực trở nên trống trải, chăn mền cũng hóa thành tro bụi.
Mộ Lương, vào lúc mặt trời như thế này mà chùm chăn sao? Hoa Khấp Tuyết nghiến răng nghiến lợi liếc hắn một cái bước ra ngoài.
Khụ khụ, A Noãn, mới vừa rồi còn rất lạnh . . . . . . Mộ Lương vội vã giải thích, Hoa Khấp Tuyết lành lùng tà nghễ liếc nhìn hắn, lôi kéo Mộ Lê xoay người rời đi.
Mộ Lê không khỏi đổ mồ hôi lạnh, hoảng sợ quay đầu lại nhìn thấy sắc mặt âm trầm đến dọa người của hoàng thúc.
Ngươi bình thường đi bộ đều quay đầu lại nhìn sao? Hoa Khấp Tuyết hừ lạnh.
Vẻ mặt Mộ Lê đưa đám quay đầu lại, bước chân đi cũng có chút hỗn độn, vốn là dùng biện pháp hoàng thúc nói, không để Thánh Diêu đi tìm hoàng thẩm nữa, mình cũng cực kỳ thỏa mãn nhưng hôm nay bị
/147
|