Editor: Mộc Du
Hỏa Nhân, ta không có ý định để cho đứa bé của ta loạn luân. Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt liếc nàng một cái.
Mộ Hỏa Nhân vô tội nháy nháy mắt, lùi về trong ngực Hoa Trảm Lãng.
Nhanh như vậy đã có rồi à. Hoa Trảm Lãng giống như là mới phục hồi lại tinh thần, thở dài nói: Hai ngươi mới ở chung với nhau đâu được bao lâu đâu.
Ngươi cũng vậy thôi. Mộ Lương hừ lạnh.
Hoa Trảm Lãng nghe vậy, thuận miệng nói: Các ngươi sao có thể cùng so sánh với ta và Hỏa Nhân, hai chúng ta ở cùng nhau đã hai năm rồi.
Hoa Trảm Lãng! Chàng không nói thì tốt hơn đấy! Mộ Hỏa Nhân mặt tối sầm, hung hăng bấm thắt lưng của hắn, lại lùi về trong ngực hắn, hơi lo sợ nhìn về phía Mộ Lê, quả nhiên là trông thấy mặt của hắn đen như viên gạch ngói.
Nha đầu thối, muội ở cùng với họ Hoa này hai năm trời mới trở về nói với ta! Hả? Mộ Lê cười đến âm lãnh, khiến sống lưng Mộ Hỏa Nhân lạnh toát.
Nàng xem người huynh trưởng hắn đây là cái gì?
Hoa Trảm Lãng ý thức được mình nói sai, ôm đầu nàng quay lại trong lòng, hướng về phía Mộ Lê hừ nhẹ: Hung dữ cái gì? Hiện tại Hỏa Nhân đang mang thai, dọa sợ nàng ta sẽ đánh ngươi!
Ta hiện tại cũng không nhất định là đánh không lại ngươi! Mộ Lê trợn mắt, trong mắt mơ hồ lóe ra hồng quang mạo hiểm.
Nếu làm kinh động đến con ta, ta một tay bóp chết các ngươi. Mộ Lương lạnh lùng liếc nhìn hai người một cái, cười híp mắt hôn Hoa Khấp Tuyết: A Noãn nàng thấy đúng không!
Trở về. Mặc dù Hoa Khấp Tuyết đang mang thai, thế nhưng chỉ cần ánh mắt lạnh của nàng liếc qua một cái thôi, thì cũng khiến hai người đang ồn ào ở bên cạnh ngậm miệng lại.
Trong ngự thư phòng.
Chuyện của Vân Tự đã giải quyết xong rồi sao? Hoa Trảm Lãng đi một đường khát nước muốn chết, bưng bình trà chỉ biết mở miệng to mà uống, không có một chút cảm giác có lỗi với bình trà kia.
Những thế lực còn sót lại của hắn vẫn chưa có giải quyết. Cảnh Duệ kể lại những chuyện đã xảy ra với Hoa Trảm Lãng, Mộ Lê tiếp lời nói.
Chậc, ta đã về trễ, không thấy được kịch hay. Hoa Trảm Lãng ngáp một cái, sớm biết như vậy thì hắn đã trở về sớm hơn một chút rồi, mặc kệ cái đại quân gì.
Trảm Lãng, Hoàng gia gia thật là đáng thương. Khóe mắt Mộ Hỏa Nhân tràn ra ánh nước trong suốt, trong lòng không hiểu sao lại rất khó chịu.
Đã sớm biết nữ nhân mang thai cảm xúc sẽ thay đổi rất lớn, nhìn tiểu nữ nhân trong lòng hai mắt đỏ hoe, cuối cùng cũng được mở mang kiến thức, nhìn tình hình bên kia Hoa Khấp Tuyết đang nhàn nhã hưởng thụ sự phục vụ của nam nhân tốt Mộ Lương, không nhịn được thở dài, quả nhiên là lạnh lùng, vẫn vợ con nóng như lửa của hắn là tốt nhất.
Hỏa Nhân, nàng muốn lấy tên gì cho con của chúng ta đây? Hoa Trảm Lãng không muốn nhìn thấy nàng khổ sở, vội vàng nói sang chuyện khác.
À? Mộ Hỏa Nhân kinh ngạc ngẩng lên đầu: Đứa bé vừa mới thành hình, còn chưa biết là nam hay nữ. . . . . .
Không thì lấy tên cả nam hay nữ đều có thể dùng là được rồi? Hoa Trảm Lãng hừ nhẹ.
Này, đây là con của chàng, chàng làm sao lại tùy tiện như vậy. Nước mắt Mộ Hỏa Nhân chảy xuống, chỉ vào mũi Hoa Trảm Lãng rống giận.
Hoa Trảm Lãng chỉ cảm thấy vô lực, nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, đặt ở khóe miệng hôn khẽ: Đứa bé này là nam hay nữ cũng chỉ sinh một lần này thôi có được hay không?
. . . . . .
Nhìn hai người không coi ai ra gì cứ liếc mắt đưa tình, Mộ Lê buồn bã mà liếc nhìn Cảnh Duệ ở bên cạnh, tại sao hoàng thúc và Hoa Trảm Lãng đều có mỹ nương tử để ôm còn bên người hắn thì lúc nào cũng là xú nam nhân này!
Nhưng chuyện này trách ai được, còn không phải là do hắn nghe theo lời hoàng thúc nói, quá mức phóng túng chuyện này cũng do mình tạo thành.
Mộ Lê, phân phó nhiệm vụ đi rồi giải tán. Mộ Lương lười biếng dựa vào ghế, hôm nay dậy hơi sớm, A Noãn cũng mệt rồi.
Ừ đúng đúng. Mộ Lê hồi hồn, vẻ mặt nghiêm túc: Cảnh Duệ, ngươi dùng tốc độ nhanh nhất lấy cho được danh sách những người đi theo Vân Tự, tốt nhất còn phài có chứng cứ phạm tội của từng người.
Hoàng thúc, Trảm Lãng, còn phải làm phiền hai người đi giải quyết bên Phong Quốc, sau đó cùng với Tước Quốc ký kết các hiệp ước.
Ta muốn bồi A Noãn, không rãnh. Mộ Lương ôm Hoa Khấp Tuyết, hừ lạnh.
Vậy. . . . . . Trạch Linh đâu? Mộ Lê đề nghị.
Hoa Khấp Tuyết đang muốn uống trà, lại bị Mộ Lương ngăn lại, bĩu môi, chỉ có thể uống nước suối: Mộ Lê, ngươi phải hỏi Bạch Thánh Vũ.
Chuyện của Trạch Linh tại sao lại phải hỏi ca ca của ta? Bạch Thánh Diêu đúng lúc đi vào, nghi ngờ hỏi.
Mộ Lê, Mộ Hỏa Nhân và Hoa Trảm Lãng cũng đều không hiểu.
Bọn họ ở cùng một chỗ. Giọng nói Hoa Khấp Tuyết nhẹ nhàng, lại tựa như một đạo sấm sét.
Cái gì! Bốn người trợn mắt: “Trạch Linh là nam nhân, Bạch Thánh Vũ cũng là nam nhân!
Chỉ cần thích là được rồi, giới tính có quan hệ gì sao? Mộ Lương hừ lạnh, ôm Hoa Khấp Tuyết lên: Trạch Lương, Trạch Hàn, nghe hoàng thượng phân phó, Mộ Lê nếu không có chuyện gì thì đừng đến làm phiền ta.
Hai người mang theo Cảnh Duệ rời đi, bốn người còn lại hóa đá ở trong ngự thư phòng chưa không thể tiêu hóa nỗi chuyện vừa rồi, hiện tại là tình huống gì đây, bất quá chỉ mới đi đánh trận một chuyến, mọi thứ như thế nào, như thế nào lại hỗn loạn hết vậy.
Thánh Vương phủ.
Tiểu thư, chúng ta rốt cuộc đã về nhà rồi...! Lưu Nguyệt dẫn đầu vọt vào, tự đáy lòng mỉm cười, Cảnh Duệ theo ở phía sau, trong mắt đều là dịu dàng.
Ngươi đã đi lên chiến trường tại sao vẫn còn dễ kích động như thế. Hoa Khấp Tuyết thản nhiên cười.
Ai yêu, ta cũng không có chân chính được ra chiến trường á..., Cảnh Duệ đều nhốt ta ở trong nhà không cho phép ta đi ra ngoài, đừng nói giết người, ta đến nhìn cũng không được. Lưu Nguyệt nhỏ giọng oán trách.
Nếu cho nàng lên chiến trường thì chắc là đã bị băm ra rồi, về sau chớ có phô trương ra vẻ biết không? Cảnh Duệ trầm mặt, lần đầu tiểu nha đầu này trốn hắn chạy ra chiến trường làm cho hắn giận đến nghiến răng.
Chàng hung dữ như vậy làm gì. Lưu Nguyệt có chút uất ức, hít mũi một cái: Tiểu thư, ta đi dọn dẹp phòng cho người. Dứt lời, cất bước chạy đi.
Sắc mặt Cảnh Duệ càng thêm khó coi, siết chặt tay thành nắm đấm, ánh mắt nhanh chóng co rút ở đằng sau bóng lưng của Lưu Nguyệt.
Cảnh Duệ, nàng chỉ là lo lắng cho an nguy của ngươi thôi. Hoa Khấp Tuyết nhấc ống tay áo, nhìn về nơi xa, hai người này, cũng sẽ không biểu đạt ý nghĩ của mình cho nhau.
Cảnh Duệ sững sờ, cảm kích cười một tiếng, đuổi theo hướng Lưu Nguyệt mới rời khỏi.
A Noãn thật đúng là đã thay đổi rất nhiều, đã biết hiểu cho người khác còn chỉ dẫn tình cảm cho họ nữa. Mộ Lương có chút buồn cười, hắn cũng không quên nữ nhân này trước kia ở phương diện tình cảm rất chậm lụt.
Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, từ chối cho ý kiến.
Hôm nay nàng muốn ăn cái gì? Mộ Lương ôm nàng chậm rãi bước đi.
Chàng sẽ làm? Mặc dù đã ăn thức ăn Mộ Lương nấu rồi nhưng nàng vẫn
Hỏa Nhân, ta không có ý định để cho đứa bé của ta loạn luân. Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt liếc nàng một cái.
Mộ Hỏa Nhân vô tội nháy nháy mắt, lùi về trong ngực Hoa Trảm Lãng.
Nhanh như vậy đã có rồi à. Hoa Trảm Lãng giống như là mới phục hồi lại tinh thần, thở dài nói: Hai ngươi mới ở chung với nhau đâu được bao lâu đâu.
Ngươi cũng vậy thôi. Mộ Lương hừ lạnh.
Hoa Trảm Lãng nghe vậy, thuận miệng nói: Các ngươi sao có thể cùng so sánh với ta và Hỏa Nhân, hai chúng ta ở cùng nhau đã hai năm rồi.
Hoa Trảm Lãng! Chàng không nói thì tốt hơn đấy! Mộ Hỏa Nhân mặt tối sầm, hung hăng bấm thắt lưng của hắn, lại lùi về trong ngực hắn, hơi lo sợ nhìn về phía Mộ Lê, quả nhiên là trông thấy mặt của hắn đen như viên gạch ngói.
Nha đầu thối, muội ở cùng với họ Hoa này hai năm trời mới trở về nói với ta! Hả? Mộ Lê cười đến âm lãnh, khiến sống lưng Mộ Hỏa Nhân lạnh toát.
Nàng xem người huynh trưởng hắn đây là cái gì?
Hoa Trảm Lãng ý thức được mình nói sai, ôm đầu nàng quay lại trong lòng, hướng về phía Mộ Lê hừ nhẹ: Hung dữ cái gì? Hiện tại Hỏa Nhân đang mang thai, dọa sợ nàng ta sẽ đánh ngươi!
Ta hiện tại cũng không nhất định là đánh không lại ngươi! Mộ Lê trợn mắt, trong mắt mơ hồ lóe ra hồng quang mạo hiểm.
Nếu làm kinh động đến con ta, ta một tay bóp chết các ngươi. Mộ Lương lạnh lùng liếc nhìn hai người một cái, cười híp mắt hôn Hoa Khấp Tuyết: A Noãn nàng thấy đúng không!
Trở về. Mặc dù Hoa Khấp Tuyết đang mang thai, thế nhưng chỉ cần ánh mắt lạnh của nàng liếc qua một cái thôi, thì cũng khiến hai người đang ồn ào ở bên cạnh ngậm miệng lại.
Trong ngự thư phòng.
Chuyện của Vân Tự đã giải quyết xong rồi sao? Hoa Trảm Lãng đi một đường khát nước muốn chết, bưng bình trà chỉ biết mở miệng to mà uống, không có một chút cảm giác có lỗi với bình trà kia.
Những thế lực còn sót lại của hắn vẫn chưa có giải quyết. Cảnh Duệ kể lại những chuyện đã xảy ra với Hoa Trảm Lãng, Mộ Lê tiếp lời nói.
Chậc, ta đã về trễ, không thấy được kịch hay. Hoa Trảm Lãng ngáp một cái, sớm biết như vậy thì hắn đã trở về sớm hơn một chút rồi, mặc kệ cái đại quân gì.
Trảm Lãng, Hoàng gia gia thật là đáng thương. Khóe mắt Mộ Hỏa Nhân tràn ra ánh nước trong suốt, trong lòng không hiểu sao lại rất khó chịu.
Đã sớm biết nữ nhân mang thai cảm xúc sẽ thay đổi rất lớn, nhìn tiểu nữ nhân trong lòng hai mắt đỏ hoe, cuối cùng cũng được mở mang kiến thức, nhìn tình hình bên kia Hoa Khấp Tuyết đang nhàn nhã hưởng thụ sự phục vụ của nam nhân tốt Mộ Lương, không nhịn được thở dài, quả nhiên là lạnh lùng, vẫn vợ con nóng như lửa của hắn là tốt nhất.
Hỏa Nhân, nàng muốn lấy tên gì cho con của chúng ta đây? Hoa Trảm Lãng không muốn nhìn thấy nàng khổ sở, vội vàng nói sang chuyện khác.
À? Mộ Hỏa Nhân kinh ngạc ngẩng lên đầu: Đứa bé vừa mới thành hình, còn chưa biết là nam hay nữ. . . . . .
Không thì lấy tên cả nam hay nữ đều có thể dùng là được rồi? Hoa Trảm Lãng hừ nhẹ.
Này, đây là con của chàng, chàng làm sao lại tùy tiện như vậy. Nước mắt Mộ Hỏa Nhân chảy xuống, chỉ vào mũi Hoa Trảm Lãng rống giận.
Hoa Trảm Lãng chỉ cảm thấy vô lực, nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, đặt ở khóe miệng hôn khẽ: Đứa bé này là nam hay nữ cũng chỉ sinh một lần này thôi có được hay không?
. . . . . .
Nhìn hai người không coi ai ra gì cứ liếc mắt đưa tình, Mộ Lê buồn bã mà liếc nhìn Cảnh Duệ ở bên cạnh, tại sao hoàng thúc và Hoa Trảm Lãng đều có mỹ nương tử để ôm còn bên người hắn thì lúc nào cũng là xú nam nhân này!
Nhưng chuyện này trách ai được, còn không phải là do hắn nghe theo lời hoàng thúc nói, quá mức phóng túng chuyện này cũng do mình tạo thành.
Mộ Lê, phân phó nhiệm vụ đi rồi giải tán. Mộ Lương lười biếng dựa vào ghế, hôm nay dậy hơi sớm, A Noãn cũng mệt rồi.
Ừ đúng đúng. Mộ Lê hồi hồn, vẻ mặt nghiêm túc: Cảnh Duệ, ngươi dùng tốc độ nhanh nhất lấy cho được danh sách những người đi theo Vân Tự, tốt nhất còn phài có chứng cứ phạm tội của từng người.
Hoàng thúc, Trảm Lãng, còn phải làm phiền hai người đi giải quyết bên Phong Quốc, sau đó cùng với Tước Quốc ký kết các hiệp ước.
Ta muốn bồi A Noãn, không rãnh. Mộ Lương ôm Hoa Khấp Tuyết, hừ lạnh.
Vậy. . . . . . Trạch Linh đâu? Mộ Lê đề nghị.
Hoa Khấp Tuyết đang muốn uống trà, lại bị Mộ Lương ngăn lại, bĩu môi, chỉ có thể uống nước suối: Mộ Lê, ngươi phải hỏi Bạch Thánh Vũ.
Chuyện của Trạch Linh tại sao lại phải hỏi ca ca của ta? Bạch Thánh Diêu đúng lúc đi vào, nghi ngờ hỏi.
Mộ Lê, Mộ Hỏa Nhân và Hoa Trảm Lãng cũng đều không hiểu.
Bọn họ ở cùng một chỗ. Giọng nói Hoa Khấp Tuyết nhẹ nhàng, lại tựa như một đạo sấm sét.
Cái gì! Bốn người trợn mắt: “Trạch Linh là nam nhân, Bạch Thánh Vũ cũng là nam nhân!
Chỉ cần thích là được rồi, giới tính có quan hệ gì sao? Mộ Lương hừ lạnh, ôm Hoa Khấp Tuyết lên: Trạch Lương, Trạch Hàn, nghe hoàng thượng phân phó, Mộ Lê nếu không có chuyện gì thì đừng đến làm phiền ta.
Hai người mang theo Cảnh Duệ rời đi, bốn người còn lại hóa đá ở trong ngự thư phòng chưa không thể tiêu hóa nỗi chuyện vừa rồi, hiện tại là tình huống gì đây, bất quá chỉ mới đi đánh trận một chuyến, mọi thứ như thế nào, như thế nào lại hỗn loạn hết vậy.
Thánh Vương phủ.
Tiểu thư, chúng ta rốt cuộc đã về nhà rồi...! Lưu Nguyệt dẫn đầu vọt vào, tự đáy lòng mỉm cười, Cảnh Duệ theo ở phía sau, trong mắt đều là dịu dàng.
Ngươi đã đi lên chiến trường tại sao vẫn còn dễ kích động như thế. Hoa Khấp Tuyết thản nhiên cười.
Ai yêu, ta cũng không có chân chính được ra chiến trường á..., Cảnh Duệ đều nhốt ta ở trong nhà không cho phép ta đi ra ngoài, đừng nói giết người, ta đến nhìn cũng không được. Lưu Nguyệt nhỏ giọng oán trách.
Nếu cho nàng lên chiến trường thì chắc là đã bị băm ra rồi, về sau chớ có phô trương ra vẻ biết không? Cảnh Duệ trầm mặt, lần đầu tiểu nha đầu này trốn hắn chạy ra chiến trường làm cho hắn giận đến nghiến răng.
Chàng hung dữ như vậy làm gì. Lưu Nguyệt có chút uất ức, hít mũi một cái: Tiểu thư, ta đi dọn dẹp phòng cho người. Dứt lời, cất bước chạy đi.
Sắc mặt Cảnh Duệ càng thêm khó coi, siết chặt tay thành nắm đấm, ánh mắt nhanh chóng co rút ở đằng sau bóng lưng của Lưu Nguyệt.
Cảnh Duệ, nàng chỉ là lo lắng cho an nguy của ngươi thôi. Hoa Khấp Tuyết nhấc ống tay áo, nhìn về nơi xa, hai người này, cũng sẽ không biểu đạt ý nghĩ của mình cho nhau.
Cảnh Duệ sững sờ, cảm kích cười một tiếng, đuổi theo hướng Lưu Nguyệt mới rời khỏi.
A Noãn thật đúng là đã thay đổi rất nhiều, đã biết hiểu cho người khác còn chỉ dẫn tình cảm cho họ nữa. Mộ Lương có chút buồn cười, hắn cũng không quên nữ nhân này trước kia ở phương diện tình cảm rất chậm lụt.
Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, từ chối cho ý kiến.
Hôm nay nàng muốn ăn cái gì? Mộ Lương ôm nàng chậm rãi bước đi.
Chàng sẽ làm? Mặc dù đã ăn thức ăn Mộ Lương nấu rồi nhưng nàng vẫn
/147
|