Editor: Mộc Du
Vân Tự tự nhiên mà nói ra tất cả, ngay cả hắn cũng không phát hiện trong mắt của mình đã có nước mắt, qua nhiều năm như vậy, hắn là hận Mộ Phong Việt, hận đứa bé của bọn họ, cũng là hận chính mình.
Ta vẫn luôn rất hối hận, sao lúc đó lại đi phái sát thủ, nếu như ta chỉ cho người hạ độc biểu tỷ, thì nàng có thể hay không, có thể hay không. . . . . . Có thể sống thật tốt hay không, chờ hắn giết được Mộ Phong Việt thì sẽ tới đón nàng?
Trong mắt Vân Tự là sự cố chấp điên cuồng, thấy vậy Cảnh Duệ không ngừng cau mày, hắn thật không hiểu làm sao một người có thể điên cuồng đến mức độ này, cho đến tận bây giờ, hắn vẫn không nhận ra người sai chính là mình.
A, ha ha ha ha ha. . . . . . Vân Tự, ngươi thật đúng là thâm tình. Mộ Lương lạnh lùng cười, trong mắt là hận ý thật sâu, nếu như không phải do hắn, thì làm sao mà bản thân lại không thể gặp được mẫu phi của mình, làm sao mà ngay từ nhỏ đã mất đi phụ hoàng!
Hoa Khấp Tuyết nhận ra cảm xúc bi thương của hắn, nhíu nhíu mày, ôm lấy hắn thật chặt: Mộ Lương, chàng bây giờ có ta.
Mộ Lương hít vào một hơi thật sâu, muốn nặn ra một nụ cười, lại phát hiện mình không thể chỉ có thể quay lại ôm nàng.
Tại sao, biểu tỷ tại sao lại muốn gạt ta, giả, tất cả đều là giả, nàng sống ở Tướng phủ là giả, nàng nhu nhược là giả nhưng mà ta vẫn là yêu nàng không thay đổi, nếu nàng chịu quay đầu lại liếc nhìn ta một cái, ta có thể cái gì cũng không cần nhưng trong mắt nàng chỉ có Mộ Phong Việt, chỉ có phụ hoàng đáng chết kia của ngươi, tại sao!
Vân Tự điên cuồng hướng về phía Mộ Lương rống to, liều mạng giùng giằng kéo xích sắt phát ra âm thanh RẮC...A...Ặ..! .
Chỉ thấy một hồi tử phong thổi qua, Mộ Lương đã vọt tới trước mặt Vân Tự, mất khống chế bóp cổ của hắn, trên mặt là sự lạnh lẽo kinh người, trong mắt là thâm trầm hận ý, lần này Vân Tự thật sự đã chạm đến nghịch lân* của hắn rồi.
*(ý nói điểm mấu chốt không thể chạm tới của một người).
Vân Tự, mẫu phi của ta cho tới bây giờ cũng chưa từng yêu ngươi... ngươi dựa vào cái gì mà nói là ngươi hiểu rất rõ về người, ngươi nói ngươi yêu mẫu phi vậy giết chết người chính là tình yêu của ngươi sao? Ngươi có điểm nào xứng mà đòi so với phụ hoàng ta, ngươi có điểm nào xứng để ở bên cạnh mẫu phi ta!
Âm thanh của Mộ Lương tuy rất lạnh nhưng cẩn thận nghe thì lại nhận thấy sự run rẩy trong đó.
Sững sờ đi qua Vân Tự lại điên cuồng cười to, trong mắt chảy ra nước mắt, hắn làm sao lại không có tư cách, hắn và biểu tỷ là cùng nhau lớn lên, hắn làm sao lại không có tư cách?
Con rắn nhỏ, cắn, nhưng đừng giết chết hắn. Mắt thấy Mộ Lương sắp không khống chế được bản thân, Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng lên tiếng, giơ tay đánh ngất hắn, ánh mắt liếc nhìn Mộ Lê đang ngây ra ở một bên ý bảo hắn giúp nàng đỡ Mộ Lương đi.
Vương phi, Vân Tự nên xử lý như thế nào? Cảnh Duệ cảm thấy Vương phi đối với người này sẽ không nhân từ như thế.
Trói hắn lại mang tới bờ biển, tìm người canh chừng, rút đầu lưỡi, đánh gãy xương sống của hắn, truyền cho hắn một chút huyễn lực để duy trì tính mạng, thả hắn chìm xuống biển đến khi sắp chết thì kéo lên, cứ lặp đi lặp lại như thế cho tới chết. Sau khi chết thì ném vào trong biển làm mồi cho cá! Trong mắt Hoa Khấp Tuyết thoáng qua lãnh ý, ôm Mộ Lương rời đi.
Cảnh Duệ lạnh lùng nhìn Vân Tự sau khi bị con rắn nhỏ cắn trên người lúc lạnh lúc nóng đã mất đi ý thức, chỉ nghe trong miệng hắn không ngừng lải nhải Biểu tỷ , Vũ nhi , châm chọc cười cười thi hành mệnh lệnh của Vương phi.
Được một người như vậy yêu, hắn tin rằng mẫu phi của Vương gia nhất định là rất hối hận khi quen biết hắn.
Chọc phải nhân vật như Vương phi, tin rằng Vân Tự cũng rất hối hận khi đã từng biết mẫu phi của Vương gia.
Vệ Linh cung.
Đã tỉnh rồi hả? Chân mày Hoa Khấp Tuyết đang nhíu lại rốt cuộc cũng giãn ra, nhìn Mộ Lương tỉnh lại thản nhiên nở nụ cười.
Mộ Lương có chút mê mang nhìn Hoa Khấp Tuyết, sau đó giống như là nhớ tới cái gì, hung hăng trợn to hai mắt, xoay người ngồi dậy.
Chàng nằm xuống cho ta! Hoa Khấp Tuyết cau mày lại, ấn hắn ngã xuống giường, lạnh lùng nhìn hắn: Mộ Lương, tỉnh táo lại.
Vân Tự, Vân Tự đã hại chết mẫu phi và phụ hoàng của ta! Trong mắt Mộ Lương có ánh nước trong suốt, không một ai biết là phụ hoàng đối với hắn có bao nhiêu tốt, hắn đã từng nói, nếu như có người hại phụ hoàng hắn nhất định phải róc xương lóc thịt người đó!
Mộ Lương, bình tĩnh lại! Âm thanh của Hoa Khấp Tuyết lạnh hơn: Chuyện đã qua, không cần cố chấp nữa! Vân Tự chính là bởi vì cố chấp nên đã làm ra nhiều chuyện sai trái như vậy, nàng không hy vọng Mộ Lương cũng sẽ trở thành người như vậy.
A Noãn, mẫu phi là vì muốn giữ lại mạng sống cho ta nên mới chết, là ta đã hại chết người . . . . Mộ Lương vô lực ngước nhìn đỉnh đầu giường.
Nếu không có chàng, mẫu phi cũng sẽ chết! Hoa Khấp Tuyết biết
Vân Tự tự nhiên mà nói ra tất cả, ngay cả hắn cũng không phát hiện trong mắt của mình đã có nước mắt, qua nhiều năm như vậy, hắn là hận Mộ Phong Việt, hận đứa bé của bọn họ, cũng là hận chính mình.
Ta vẫn luôn rất hối hận, sao lúc đó lại đi phái sát thủ, nếu như ta chỉ cho người hạ độc biểu tỷ, thì nàng có thể hay không, có thể hay không. . . . . . Có thể sống thật tốt hay không, chờ hắn giết được Mộ Phong Việt thì sẽ tới đón nàng?
Trong mắt Vân Tự là sự cố chấp điên cuồng, thấy vậy Cảnh Duệ không ngừng cau mày, hắn thật không hiểu làm sao một người có thể điên cuồng đến mức độ này, cho đến tận bây giờ, hắn vẫn không nhận ra người sai chính là mình.
A, ha ha ha ha ha. . . . . . Vân Tự, ngươi thật đúng là thâm tình. Mộ Lương lạnh lùng cười, trong mắt là hận ý thật sâu, nếu như không phải do hắn, thì làm sao mà bản thân lại không thể gặp được mẫu phi của mình, làm sao mà ngay từ nhỏ đã mất đi phụ hoàng!
Hoa Khấp Tuyết nhận ra cảm xúc bi thương của hắn, nhíu nhíu mày, ôm lấy hắn thật chặt: Mộ Lương, chàng bây giờ có ta.
Mộ Lương hít vào một hơi thật sâu, muốn nặn ra một nụ cười, lại phát hiện mình không thể chỉ có thể quay lại ôm nàng.
Tại sao, biểu tỷ tại sao lại muốn gạt ta, giả, tất cả đều là giả, nàng sống ở Tướng phủ là giả, nàng nhu nhược là giả nhưng mà ta vẫn là yêu nàng không thay đổi, nếu nàng chịu quay đầu lại liếc nhìn ta một cái, ta có thể cái gì cũng không cần nhưng trong mắt nàng chỉ có Mộ Phong Việt, chỉ có phụ hoàng đáng chết kia của ngươi, tại sao!
Vân Tự điên cuồng hướng về phía Mộ Lương rống to, liều mạng giùng giằng kéo xích sắt phát ra âm thanh RẮC...A...Ặ..! .
Chỉ thấy một hồi tử phong thổi qua, Mộ Lương đã vọt tới trước mặt Vân Tự, mất khống chế bóp cổ của hắn, trên mặt là sự lạnh lẽo kinh người, trong mắt là thâm trầm hận ý, lần này Vân Tự thật sự đã chạm đến nghịch lân* của hắn rồi.
*(ý nói điểm mấu chốt không thể chạm tới của một người).
Vân Tự, mẫu phi của ta cho tới bây giờ cũng chưa từng yêu ngươi... ngươi dựa vào cái gì mà nói là ngươi hiểu rất rõ về người, ngươi nói ngươi yêu mẫu phi vậy giết chết người chính là tình yêu của ngươi sao? Ngươi có điểm nào xứng mà đòi so với phụ hoàng ta, ngươi có điểm nào xứng để ở bên cạnh mẫu phi ta!
Âm thanh của Mộ Lương tuy rất lạnh nhưng cẩn thận nghe thì lại nhận thấy sự run rẩy trong đó.
Sững sờ đi qua Vân Tự lại điên cuồng cười to, trong mắt chảy ra nước mắt, hắn làm sao lại không có tư cách, hắn và biểu tỷ là cùng nhau lớn lên, hắn làm sao lại không có tư cách?
Con rắn nhỏ, cắn, nhưng đừng giết chết hắn. Mắt thấy Mộ Lương sắp không khống chế được bản thân, Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng lên tiếng, giơ tay đánh ngất hắn, ánh mắt liếc nhìn Mộ Lê đang ngây ra ở một bên ý bảo hắn giúp nàng đỡ Mộ Lương đi.
Vương phi, Vân Tự nên xử lý như thế nào? Cảnh Duệ cảm thấy Vương phi đối với người này sẽ không nhân từ như thế.
Trói hắn lại mang tới bờ biển, tìm người canh chừng, rút đầu lưỡi, đánh gãy xương sống của hắn, truyền cho hắn một chút huyễn lực để duy trì tính mạng, thả hắn chìm xuống biển đến khi sắp chết thì kéo lên, cứ lặp đi lặp lại như thế cho tới chết. Sau khi chết thì ném vào trong biển làm mồi cho cá! Trong mắt Hoa Khấp Tuyết thoáng qua lãnh ý, ôm Mộ Lương rời đi.
Cảnh Duệ lạnh lùng nhìn Vân Tự sau khi bị con rắn nhỏ cắn trên người lúc lạnh lúc nóng đã mất đi ý thức, chỉ nghe trong miệng hắn không ngừng lải nhải Biểu tỷ , Vũ nhi , châm chọc cười cười thi hành mệnh lệnh của Vương phi.
Được một người như vậy yêu, hắn tin rằng mẫu phi của Vương gia nhất định là rất hối hận khi quen biết hắn.
Chọc phải nhân vật như Vương phi, tin rằng Vân Tự cũng rất hối hận khi đã từng biết mẫu phi của Vương gia.
Vệ Linh cung.
Đã tỉnh rồi hả? Chân mày Hoa Khấp Tuyết đang nhíu lại rốt cuộc cũng giãn ra, nhìn Mộ Lương tỉnh lại thản nhiên nở nụ cười.
Mộ Lương có chút mê mang nhìn Hoa Khấp Tuyết, sau đó giống như là nhớ tới cái gì, hung hăng trợn to hai mắt, xoay người ngồi dậy.
Chàng nằm xuống cho ta! Hoa Khấp Tuyết cau mày lại, ấn hắn ngã xuống giường, lạnh lùng nhìn hắn: Mộ Lương, tỉnh táo lại.
Vân Tự, Vân Tự đã hại chết mẫu phi và phụ hoàng của ta! Trong mắt Mộ Lương có ánh nước trong suốt, không một ai biết là phụ hoàng đối với hắn có bao nhiêu tốt, hắn đã từng nói, nếu như có người hại phụ hoàng hắn nhất định phải róc xương lóc thịt người đó!
Mộ Lương, bình tĩnh lại! Âm thanh của Hoa Khấp Tuyết lạnh hơn: Chuyện đã qua, không cần cố chấp nữa! Vân Tự chính là bởi vì cố chấp nên đã làm ra nhiều chuyện sai trái như vậy, nàng không hy vọng Mộ Lương cũng sẽ trở thành người như vậy.
A Noãn, mẫu phi là vì muốn giữ lại mạng sống cho ta nên mới chết, là ta đã hại chết người . . . . Mộ Lương vô lực ngước nhìn đỉnh đầu giường.
Nếu không có chàng, mẫu phi cũng sẽ chết! Hoa Khấp Tuyết biết
/147
|