Edit: Simi
Mấy hàng xung quanh vẫn còn người đứng đều quay sang nhìn.
Hành động của Trần Dạng thật sự rất mạnh tay.
Thẳng tay ném luôn khay ăn tới, nam sinh này không kịp phản ứng nên hứng chọn, bây giờ cả người chật vật mãi không thôi.
Tuy hành động khác người, nhưng chuyện chen ngang lúc nãy đã khiến các nữ sinh kích động, hành động này của anh thật quá sắc bén rồi.
Nhạc Nha vội vàng đứng thẳng dậy, lui ra sau một chút.
Cô không ngờ tới hành động muốn đánh người của nam sinh tóc húi cua kia, ai mà biết chỉ vì chen ngang thôi mà lại muốn đánh người chứ.
May mà Trần Dạng có mặt kịp lúc, không thì giờ cô cũng chẳng biết phải làm sao.
Ánh mắt cô cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía nam sinh tóc húi cua, hiện tại chỗ đứng của hắn ta đã không còn người nữa, đi cùng hắn ta còn có một tên bạn, khi bị Trần Dạng ném khay ăn cũng đã chạy trốn đi đâu mất rồi, bỏ lại một mình hắn ta ở đây.
Thức ăn trong trường đều là do mình chọn, Nhạc Nha chỉ cần liếc mắt qua cũng có thể nhìn thấy trong phần cơm này có đầy đủ cả súp lẫn đồ ăn.
Cho nên nam sinh này vô cùng thảm thương.
Trần Dạng đứng đối diện hắn ta, trên người mặc đồng phục, khóa kéo được kéo đứng đắn, ẩn ẩn hiện hiện sợi dây chuyền bạc trên lớp áo thun đen bên trong, rồi biến mất dưới áo khoác, không nhìn rõ mặt dây chuyền.
Ống tay áo của anh được kéo lên tùy ý, lộ ra cổ tay rắn chắc, khớp xương rõ ràng, thon dài mà gợi cảm, khiến người khác không thể dời mắt đi được.
Những ai bị thủ khống [1] nhất định sẽ yêu thích đôi tay này của anh.
[1] Những người yêu thích bàn tay đẹp
Khó có thể tưởng tượng nổi chính đôi tay đó vừa mới ném nguyên khay ăn vào mặt nam sinh kia.
Không ít nam sinh lẫn nữ sinh cảm khái, đồng phục khó coi như vậy, nhưng khi khoác lên người Nhạc Nha và Trần Dạng lại có thể trở nên đẹp mắt như vậy, giống như cả hai đã trở thành chuẩn mực cho bộ đồng phục này vậy.
Ngược lại, nam sinh ở đối diện lại bết bát vô cùng.
Nam sinh tóc húi cua sững sờ nửa ngày trời mới kịp phản ứng, tay vừa sờ lên đầu lập tức nhớp nháp nước canh, còn có mấy cọng rau rơi xuống.
Cảm giác dinh dính này khiến hắn ta không nhịn được lại cảm thấy buồn nôn.
Nam sinh tóc húi cua tên Tiền Tử Hữu, vốn cũng là học sinh lớp mười hai, nhưng vì thành tích kém nên ở lại lớp một năm, mới chuyển trường sang Nhất Trung vào đầu năm nay, hiện đang học lớp mười một.
Về phần Trần Dạng là ai, hắn ta cũng không biết.
Nhưng điều đó cũng không ngăn được cơn giận của hắn ta, “Mày là ai vậy, bị bệnh à? Tao cũng có đụng gì đến mày đâu mà mày ra mặt làm gì? Định biến mình thành cảnh sát đại diện cho toàn thể vũ trụ này à? Thế giới này từ lúc nào đã cần pháp luật chen ngang rồi? Hôm nay mày ném đồ vào người tao, mày phải xin lỗi tao.”
Câu nói cuối cùng được nói rất lớn.
Nhưng ánh mắt của những người xung quanh hắn ta đều thay đổi, cảm thấy hắn ta thật ngu xuẩn.
“Tên này đã chen ngang rồi mà còn tỏ vẻ oai phong như vậy, bộ học trường mình thật hả? Không biết chuyện của khối mười hai à?”
“Tớ… Thật ra tớ cũng muốn xem thử Trần Dạng có xin lỗi không… Tớ nhỏ giọng lại chưa vậy?”
“Chuyện càng ngày càng gay cấn.”
“…”
Trần Dạng lập lại hai chữ cuối cùng, “Xin lỗi?”
Nhạc Nha hơi kinh ngạc, quay đầu lại nhìn anh.
Tiền Tử Hữu không ngờ người này yếu ớt như vậy, có vậy thôi mà đã thỏa hiệp, trong lòng thoải mái hơn một chút, “Mày ném nguyên chén canh vào người tao, bộ đồ này tao mua hết vài trăm, xấp xỉ chừng một ngàn đó, mày đền cho tao là được.”
Hôm nay hắn ta không mặc đồng phục, vì đồng phục chưa được gửi tới.
Mắt Lương Thiên trừng lớn hết cỡ.
Tên này cũng không biết xấu hổ, bộ quần áo cộng lại cũng chỉ mới mấy trăm đồng, hắn ta nghĩ được bao nhiêu đây.
Bản thân chen ngang hàng chưa nói, muốn đánh người cũng chưa tính đến, giờ còn giúp người khác được mở mang tầm mắt, không ngờ trên đời lại có người thế này tồn tại.
Tiền Tử Hữu thấy Trần Dạng không lên tiếng, dương dương tự đắc, nói tiếp: “Còn nữa, mày phải bồi thường phí tổn thất tinh thần cho tao, để tao tính xem bồi thường bao nhiêu, khoảng một ngàn là đủ rồi!”
Trong phòng ăn hoàn toàn yên lặng, tất cả đều bị quá trình tiến triển của sự kiện này hấp dẫn.
Trần Dạng nhíu mày, “Xong chưa?”
Tiền Tử Hữu ngây người ra vài giây rồi nói: “Xong rồi, mày xem rồi xử lý đi, nhớ tranh thủ thời gian đó, xin lỗi tao trước, rồi bồi thường cho tao!”
Trần Dạng lười biếng đứng trước mặt hắn ta.
Đường nét quai hàm của anh cường tráng, khuôn mặt vô cảm, toàn thân toát ra bầu không khí xa cách với mọi thứ xung quanh, kèm theo vẻ lãnh đạm rét run người.
Anh không hề nhớ những lời thao thao bất tuyệt của tên đầu húi cua kia.
Nhạc Nha đưa tay kéo góc áo của anh, níu chặt lấy, nhỏ giọng nói: “Cậu đừng nghe mấy lời cậu ta nói, cậu ta lừa cậu thôi.”
Trần Dạng đương nhiên biết rõ.
Anh gật đầu với Nhạc Nha, sau đó nhìn Tiền Tử Hữu, hất cằm nói: “Nếu nói xong rồi, thì giờ đến phiên tao.”
Tiền Tử Hữu không ngờ anh còn lời muốn nói, nghĩ thầm trong bụng không biết anh sẽ nói gì, liền dùng giọng bố thí: “Mày nói đi.”
Trần Dạng quét mắt nhìn hắn ta từ trên xuống dưới.
Tiền Tử Hữu bị anh nhìn chằm chằm đến mức lạnh cả sống lưng.
Không đợi quá lâu, khóe môi Trần Dạng nhếch lên, tiện tay cầm lấy khay ăn của học sinh đang xem cuộc vui ở gần đó, muốn ném qua tiếp.
Thấy thế, Tiền Tử Hữu vô thức ôm đầu rụt người lại.
Mấy học sinh đứng xung quanh cũng ngừng thở theo.
Nhạc Nha ở bên cạnh nhìn thấy động tác của Trần Dạng, vội vàng ngăn anh lại, nắm chặt tay anh, gấp gáp nói: “Không được.”
Một lần thì có thể là vô ý, nhưng hai lần chính là cố ý, nếu bị méc với giáo viên thì đôi khi còn bị thêm mắm thêm muối, đến lúc đó nếu lớn chuyện thì anh sẽ bị tra đến cùng.
Cô không muốn Trần Dạng vì chuyện này mà bị phạt.
Nhạc Nha năn nỉ: “Đừng ném được không?”
Giọng nói của cô nhỏ nhẹ, như đang thỉnh cầu trái tim của người đối diện.
Cả người anh bao trùm trong bầu không khí hung hăng ngạo mạn, Lương Thiên đứng gần đó còn có thể cảm nhận rõ cơn giận dữ cơ hồ đang muốn dâng trào của Trần Dạng.
Trần Dạng cúi đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo long lanh nước của Nhạc Nha, phản chiếu cả hình bóng của anh trong đó.
Thanh âm cầu xin đó thật khiến người ta thích thú.
Trần Dạng hít một hơi thật sâu, thu tay lại.
Sau đó thả khay ăn vào tay bạn học đang ngơ ngẩn đứng xem kế bên, thức ăn bên trong không hề rơi rớt miếng nào.
Ngón tay thon dài của anh rời khỏi khay ăn màu bạc, buông thỏng xuống bên người, sau đó rút tờ khăn giấy ra lau tay.
Quần chúng vây xem: “…”
Đang căng thẳng thế mà.
Sao đột nhiên anh lại ngừng tay thế này.
Tiền Tử Hữu chờ hoài mà không thấy khay ăn ném vào người mình nên buông tay xuống lén nhìn thử, chợt thấy Trần Dạng vẫn đứng ở chỗ cũ, liền mở miệng chuẩn bị trào phúng.
Rốt cuộc cũng có người nhìn không nổi nữa, lên tiếng nhắc nhở hắn ta: “Bạn học à, là do cậu chen ngang trước, cậu mới chính là người không có lý, lại còn muốn đánh người, đúng là đáng xấu hổ!”
Cả đám đều nhìn hết nổi rồi.
Tiền Tử Hữu muốn phản bác sao mình phải thấy xấu hổ, nhưng để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh, hắn ta chỉ cảm thấy như đang đứng trên đống lửa, đang ngồi trên đống than.
Loại ánh mắt chỉ trích này so với lời nói còn khiến người ta khó chịu hơn.
Tiền Tử Hữu cũng không cần bồi thường nữa, kiếm đường bỏ đi, Nhạc Nha cố lấy dũng khí, giương cao giọng để mọi người nghe thấy: “Nếu không muốn bị như thế này nữa thì lần sau cậu nhớ đừng có chen ngang đó.”
Lương Thiên phụt cười ha hả với Triệu Minh Nhật.
Cậu ta vỗ tay: “Nói đúng lắm.”
Trần Dạng cũng kinh ngạc nhìn Nhạc Nha, thấy tai của cô đã ửng đỏ, liền biết trong lòng cô nhất định đang xoắn xuýt không ngừng.
Nhạc Nha quay sang nhìn anh, nhu thuận nói: “Cám ơn cậu.”
Trần Dạng ừ.
Nhạc Nha cảm thấy lần này anh thật lạnh lùng.
Tạ Khinh Ngữ đứng sau lưng cô nãy giờ vỗ vỗ ngực nói: “Làm tớ sợ muốn chết, may mà Trần Dạng tới kịp lúc, nhưng hồi nãy cậu ném khay ăn vậy có bị méc giáo viên không?”
Nhạc Nha nghĩ nghĩ, “Đến lúc đó tôi có thể giải thích thay cậu.”
Trần Dạng nhẹ giọng, “Không cần đâu.”
“Đúng đó.” Lương Thiên cũng ghé sát lại nói: “Không cần đâu, giáo viên ai cũng thích Dạng ca của chúng ta, nên cậu không cần phải lo.”
Hơn nữa chuyện này xảy ra đều có nguyên nhân của nó.
Trần Dạng nhìn cô gái nhỏ chỉ cao đến bả vai của mình, đưa tay sờ đầu cô, mái tóc cô mềm mại nên cảm giác rất tốt, sờ một chút lại bắt đầu bị nghiện.
Nhạc Nha chuẩn bị né tránh, nhưng lại nghĩ tới Trần Dạng vừa giúp cô nên để anh sờ một chút cũng được.
Đợi Trần Dạng thu tay về, cô mới nói nhỏ: “Tôi đi thu dọn một chút, ở đây dơ quá.”
Tóm lại là do mình gây ra nên không cần phải làm phiền người khác. Cửa lấy cơm này giờ dơ như vậy, chẳng còn ai dám tới đây lấy đồ ăn nữa.
Đang nói thì dì căn tin cầm chổi đi ra.
Nhạc Nha đưa tay tính nhận lấy.
Không ngờ dì căn tin khoát khoát tay với cô, sau đó đuổi thẳng đến chỗ Tiền Tử Hữu đang bỏ đi, hét lớn: “Vị bạn học dính nước súp kia, khoan đi đã!”
Tiền Tử Hữu dừng lại, cau mày nói: “Có chuyện gì?”
Dì căn tin nhét cây chỗi vào tay hắn ta, nhếch mép cười, “Không có gì, chỉ là cậu phải dọn sạch chỗ thức ăn trên sàn nhà kia thôi.”
Tiền Tử Hữu nghe thấy mà điên hết cả mình.
Dì căn tin nói tiếp: “Không thì tôi sẽ báo lại với chủ nhiệm lớp của cậu.”
Tiền Tử Hữu nghiến răng nghiến lợi: “…Để tôi quét.”
Hắn ta vừa mới chuyển trường tới đây, không thể làm mích lòng chủ nhiệm lớp được, nếu sau này bị gây khó dễ thì coi như xong đời.
Mấy học sinh trong căn tin không nhịn được cũng bật cười.
Tuyệt chiêu cuối cùng này của dì căn tin thật lợi hại, đúng là sát nhân vô hình.
*
Chuyện vừa được giải quyết xong, người vây xem cũng tản đi chỗ khác.
Tiền Tử Hữu ở bên này vừa oán hận vừa quét dọn, sau đó còn phải lau sàn nữa.
Trong phòng ăn nhanh chóng khôi phục lại sự náo nhiệt ban đầu.
Nhạc Nha đứng trước mặt Trần Dạng hỏi: “Cậu còn muốn ăn cơm không?”
Lúc nãy cơm đã bị ném đi hết, nhất định là vì anh còn muốn đập tên hống hách kia tiếp.
Trần Dạng đút tay vào túi, mỉm cười, “Ăn chứ.”
Trong mắt anh mang theo ý trêu tức, phảng phất như đang hỏi Nhạc Nha, chẳng lẽ cậu không ăn trưa à?
Mặt Nhạc Nha nóng dần, “Ý tôi không phải vậy, tôi muốn nói là…”
Cô với anh mặc đồng phục giống nhau, đôi lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt long lanh như hồ nước trong, vài lọn tóc mềm mại rơi xuống trước trán cô, màu đen nhánh, càng tô điểm thêm cho làn da trắng nõn của cô.
Âm cuối của Trần Dạng khẽ cao giọng, “Nói gì hửm?”
Nhạc Nha nghĩ nghĩ, “Tôi mời cậu ăn cơm, dù sao cũng tại tôi nên cậu mới ném hết phần cơm của mình.”
Về tình về lý thì cô cũng nên cảm ơn anh một tiếng.
Lương Thiên nghe xong liền nhanh chân tiến lên nói: “Mời cơm? Được được, mời tôi đi, mời tôi đi.”
Cậu ta thích nhất là được người khác mời cơm.
Lương Thiên chưa kịp bước lên trước đã bị Trần Dạng đưa tay đẩy về, nhẹ nhàng nói: “Mời tôi à, cũng được.”
Nhạc Nha lén nhìn Lương Thiên đang kích động, “Cậu ta…”
Lời còn chưa nói hết, Trần Dạng đã quay đầu cô lại, nói một cách từ tốn: “Đừng để ý đến cậu ta, cậu ta ăn rồi.”
Lương Thiên: ???
Cậu ta ăn gì mà chính bản thân cậu ta còn không biết thế này, cơm của cậu ta rõ ràng là bị ném hết vào tên hống hách kia, hy sinh vô cùng oanh liệt đó.
Tạ Khinh Ngữ đứng bên cạnh nhìn nhìn, đột nhiên nói: “Nguyệt Nha, tớ không đi đâu, mấy cậu cứ đi ăn đi.”
Nhạc Nha hơi kinh ngạc hỏi: “Sao không đi?”
Tạ Khinh Ngữ chớp mắt mấy cái, “Không cần đi đâu, tớ ăn ở căn tin được rồi, mấy cậu cũng đừng tốn thời gian ở đây nữa, mắc công lát nữa vào học bây giờ.”
Thấy cô ấy kiên quyết như vậy, Nhạc Nha cũng không nói gì nữa.
Cô nhìn đồng hồ, từ giờ đến tiết đầu tiên của lớp buổi chiều còn khoảng một tiếng nữa, chuyện vừa rồi cũng tốn kha khá thời gian nghỉ trưa của mọi người.
Nhạc Nha ngẩng đầu nói: “Vậy cũng được.”
Đợi cô với Trần Dạng đi xa rồi, Lương Thiên mới tức giận, rõ ràng là cơm của cậu ta, sao lại bỏ cậu ta ở lại đây chứ.
Tạ Khinh Ngữ vỗ vai cậu ta, cười nói: “Đại ca, tôi mời cậu ăn cơm căn tin, chịu không?”
Lương Thiên gật đầu, “Được được.”
Thế này cậu ta cũng không cần phải đi theo làm bóng đèn.
Mấy hàng xung quanh vẫn còn người đứng đều quay sang nhìn.
Hành động của Trần Dạng thật sự rất mạnh tay.
Thẳng tay ném luôn khay ăn tới, nam sinh này không kịp phản ứng nên hứng chọn, bây giờ cả người chật vật mãi không thôi.
Tuy hành động khác người, nhưng chuyện chen ngang lúc nãy đã khiến các nữ sinh kích động, hành động này của anh thật quá sắc bén rồi.
Nhạc Nha vội vàng đứng thẳng dậy, lui ra sau một chút.
Cô không ngờ tới hành động muốn đánh người của nam sinh tóc húi cua kia, ai mà biết chỉ vì chen ngang thôi mà lại muốn đánh người chứ.
May mà Trần Dạng có mặt kịp lúc, không thì giờ cô cũng chẳng biết phải làm sao.
Ánh mắt cô cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía nam sinh tóc húi cua, hiện tại chỗ đứng của hắn ta đã không còn người nữa, đi cùng hắn ta còn có một tên bạn, khi bị Trần Dạng ném khay ăn cũng đã chạy trốn đi đâu mất rồi, bỏ lại một mình hắn ta ở đây.
Thức ăn trong trường đều là do mình chọn, Nhạc Nha chỉ cần liếc mắt qua cũng có thể nhìn thấy trong phần cơm này có đầy đủ cả súp lẫn đồ ăn.
Cho nên nam sinh này vô cùng thảm thương.
Trần Dạng đứng đối diện hắn ta, trên người mặc đồng phục, khóa kéo được kéo đứng đắn, ẩn ẩn hiện hiện sợi dây chuyền bạc trên lớp áo thun đen bên trong, rồi biến mất dưới áo khoác, không nhìn rõ mặt dây chuyền.
Ống tay áo của anh được kéo lên tùy ý, lộ ra cổ tay rắn chắc, khớp xương rõ ràng, thon dài mà gợi cảm, khiến người khác không thể dời mắt đi được.
Những ai bị thủ khống [1] nhất định sẽ yêu thích đôi tay này của anh.
[1] Những người yêu thích bàn tay đẹp
Khó có thể tưởng tượng nổi chính đôi tay đó vừa mới ném nguyên khay ăn vào mặt nam sinh kia.
Không ít nam sinh lẫn nữ sinh cảm khái, đồng phục khó coi như vậy, nhưng khi khoác lên người Nhạc Nha và Trần Dạng lại có thể trở nên đẹp mắt như vậy, giống như cả hai đã trở thành chuẩn mực cho bộ đồng phục này vậy.
Ngược lại, nam sinh ở đối diện lại bết bát vô cùng.
Nam sinh tóc húi cua sững sờ nửa ngày trời mới kịp phản ứng, tay vừa sờ lên đầu lập tức nhớp nháp nước canh, còn có mấy cọng rau rơi xuống.
Cảm giác dinh dính này khiến hắn ta không nhịn được lại cảm thấy buồn nôn.
Nam sinh tóc húi cua tên Tiền Tử Hữu, vốn cũng là học sinh lớp mười hai, nhưng vì thành tích kém nên ở lại lớp một năm, mới chuyển trường sang Nhất Trung vào đầu năm nay, hiện đang học lớp mười một.
Về phần Trần Dạng là ai, hắn ta cũng không biết.
Nhưng điều đó cũng không ngăn được cơn giận của hắn ta, “Mày là ai vậy, bị bệnh à? Tao cũng có đụng gì đến mày đâu mà mày ra mặt làm gì? Định biến mình thành cảnh sát đại diện cho toàn thể vũ trụ này à? Thế giới này từ lúc nào đã cần pháp luật chen ngang rồi? Hôm nay mày ném đồ vào người tao, mày phải xin lỗi tao.”
Câu nói cuối cùng được nói rất lớn.
Nhưng ánh mắt của những người xung quanh hắn ta đều thay đổi, cảm thấy hắn ta thật ngu xuẩn.
“Tên này đã chen ngang rồi mà còn tỏ vẻ oai phong như vậy, bộ học trường mình thật hả? Không biết chuyện của khối mười hai à?”
“Tớ… Thật ra tớ cũng muốn xem thử Trần Dạng có xin lỗi không… Tớ nhỏ giọng lại chưa vậy?”
“Chuyện càng ngày càng gay cấn.”
“…”
Trần Dạng lập lại hai chữ cuối cùng, “Xin lỗi?”
Nhạc Nha hơi kinh ngạc, quay đầu lại nhìn anh.
Tiền Tử Hữu không ngờ người này yếu ớt như vậy, có vậy thôi mà đã thỏa hiệp, trong lòng thoải mái hơn một chút, “Mày ném nguyên chén canh vào người tao, bộ đồ này tao mua hết vài trăm, xấp xỉ chừng một ngàn đó, mày đền cho tao là được.”
Hôm nay hắn ta không mặc đồng phục, vì đồng phục chưa được gửi tới.
Mắt Lương Thiên trừng lớn hết cỡ.
Tên này cũng không biết xấu hổ, bộ quần áo cộng lại cũng chỉ mới mấy trăm đồng, hắn ta nghĩ được bao nhiêu đây.
Bản thân chen ngang hàng chưa nói, muốn đánh người cũng chưa tính đến, giờ còn giúp người khác được mở mang tầm mắt, không ngờ trên đời lại có người thế này tồn tại.
Tiền Tử Hữu thấy Trần Dạng không lên tiếng, dương dương tự đắc, nói tiếp: “Còn nữa, mày phải bồi thường phí tổn thất tinh thần cho tao, để tao tính xem bồi thường bao nhiêu, khoảng một ngàn là đủ rồi!”
Trong phòng ăn hoàn toàn yên lặng, tất cả đều bị quá trình tiến triển của sự kiện này hấp dẫn.
Trần Dạng nhíu mày, “Xong chưa?”
Tiền Tử Hữu ngây người ra vài giây rồi nói: “Xong rồi, mày xem rồi xử lý đi, nhớ tranh thủ thời gian đó, xin lỗi tao trước, rồi bồi thường cho tao!”
Trần Dạng lười biếng đứng trước mặt hắn ta.
Đường nét quai hàm của anh cường tráng, khuôn mặt vô cảm, toàn thân toát ra bầu không khí xa cách với mọi thứ xung quanh, kèm theo vẻ lãnh đạm rét run người.
Anh không hề nhớ những lời thao thao bất tuyệt của tên đầu húi cua kia.
Nhạc Nha đưa tay kéo góc áo của anh, níu chặt lấy, nhỏ giọng nói: “Cậu đừng nghe mấy lời cậu ta nói, cậu ta lừa cậu thôi.”
Trần Dạng đương nhiên biết rõ.
Anh gật đầu với Nhạc Nha, sau đó nhìn Tiền Tử Hữu, hất cằm nói: “Nếu nói xong rồi, thì giờ đến phiên tao.”
Tiền Tử Hữu không ngờ anh còn lời muốn nói, nghĩ thầm trong bụng không biết anh sẽ nói gì, liền dùng giọng bố thí: “Mày nói đi.”
Trần Dạng quét mắt nhìn hắn ta từ trên xuống dưới.
Tiền Tử Hữu bị anh nhìn chằm chằm đến mức lạnh cả sống lưng.
Không đợi quá lâu, khóe môi Trần Dạng nhếch lên, tiện tay cầm lấy khay ăn của học sinh đang xem cuộc vui ở gần đó, muốn ném qua tiếp.
Thấy thế, Tiền Tử Hữu vô thức ôm đầu rụt người lại.
Mấy học sinh đứng xung quanh cũng ngừng thở theo.
Nhạc Nha ở bên cạnh nhìn thấy động tác của Trần Dạng, vội vàng ngăn anh lại, nắm chặt tay anh, gấp gáp nói: “Không được.”
Một lần thì có thể là vô ý, nhưng hai lần chính là cố ý, nếu bị méc với giáo viên thì đôi khi còn bị thêm mắm thêm muối, đến lúc đó nếu lớn chuyện thì anh sẽ bị tra đến cùng.
Cô không muốn Trần Dạng vì chuyện này mà bị phạt.
Nhạc Nha năn nỉ: “Đừng ném được không?”
Giọng nói của cô nhỏ nhẹ, như đang thỉnh cầu trái tim của người đối diện.
Cả người anh bao trùm trong bầu không khí hung hăng ngạo mạn, Lương Thiên đứng gần đó còn có thể cảm nhận rõ cơn giận dữ cơ hồ đang muốn dâng trào của Trần Dạng.
Trần Dạng cúi đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo long lanh nước của Nhạc Nha, phản chiếu cả hình bóng của anh trong đó.
Thanh âm cầu xin đó thật khiến người ta thích thú.
Trần Dạng hít một hơi thật sâu, thu tay lại.
Sau đó thả khay ăn vào tay bạn học đang ngơ ngẩn đứng xem kế bên, thức ăn bên trong không hề rơi rớt miếng nào.
Ngón tay thon dài của anh rời khỏi khay ăn màu bạc, buông thỏng xuống bên người, sau đó rút tờ khăn giấy ra lau tay.
Quần chúng vây xem: “…”
Đang căng thẳng thế mà.
Sao đột nhiên anh lại ngừng tay thế này.
Tiền Tử Hữu chờ hoài mà không thấy khay ăn ném vào người mình nên buông tay xuống lén nhìn thử, chợt thấy Trần Dạng vẫn đứng ở chỗ cũ, liền mở miệng chuẩn bị trào phúng.
Rốt cuộc cũng có người nhìn không nổi nữa, lên tiếng nhắc nhở hắn ta: “Bạn học à, là do cậu chen ngang trước, cậu mới chính là người không có lý, lại còn muốn đánh người, đúng là đáng xấu hổ!”
Cả đám đều nhìn hết nổi rồi.
Tiền Tử Hữu muốn phản bác sao mình phải thấy xấu hổ, nhưng để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh, hắn ta chỉ cảm thấy như đang đứng trên đống lửa, đang ngồi trên đống than.
Loại ánh mắt chỉ trích này so với lời nói còn khiến người ta khó chịu hơn.
Tiền Tử Hữu cũng không cần bồi thường nữa, kiếm đường bỏ đi, Nhạc Nha cố lấy dũng khí, giương cao giọng để mọi người nghe thấy: “Nếu không muốn bị như thế này nữa thì lần sau cậu nhớ đừng có chen ngang đó.”
Lương Thiên phụt cười ha hả với Triệu Minh Nhật.
Cậu ta vỗ tay: “Nói đúng lắm.”
Trần Dạng cũng kinh ngạc nhìn Nhạc Nha, thấy tai của cô đã ửng đỏ, liền biết trong lòng cô nhất định đang xoắn xuýt không ngừng.
Nhạc Nha quay sang nhìn anh, nhu thuận nói: “Cám ơn cậu.”
Trần Dạng ừ.
Nhạc Nha cảm thấy lần này anh thật lạnh lùng.
Tạ Khinh Ngữ đứng sau lưng cô nãy giờ vỗ vỗ ngực nói: “Làm tớ sợ muốn chết, may mà Trần Dạng tới kịp lúc, nhưng hồi nãy cậu ném khay ăn vậy có bị méc giáo viên không?”
Nhạc Nha nghĩ nghĩ, “Đến lúc đó tôi có thể giải thích thay cậu.”
Trần Dạng nhẹ giọng, “Không cần đâu.”
“Đúng đó.” Lương Thiên cũng ghé sát lại nói: “Không cần đâu, giáo viên ai cũng thích Dạng ca của chúng ta, nên cậu không cần phải lo.”
Hơn nữa chuyện này xảy ra đều có nguyên nhân của nó.
Trần Dạng nhìn cô gái nhỏ chỉ cao đến bả vai của mình, đưa tay sờ đầu cô, mái tóc cô mềm mại nên cảm giác rất tốt, sờ một chút lại bắt đầu bị nghiện.
Nhạc Nha chuẩn bị né tránh, nhưng lại nghĩ tới Trần Dạng vừa giúp cô nên để anh sờ một chút cũng được.
Đợi Trần Dạng thu tay về, cô mới nói nhỏ: “Tôi đi thu dọn một chút, ở đây dơ quá.”
Tóm lại là do mình gây ra nên không cần phải làm phiền người khác. Cửa lấy cơm này giờ dơ như vậy, chẳng còn ai dám tới đây lấy đồ ăn nữa.
Đang nói thì dì căn tin cầm chổi đi ra.
Nhạc Nha đưa tay tính nhận lấy.
Không ngờ dì căn tin khoát khoát tay với cô, sau đó đuổi thẳng đến chỗ Tiền Tử Hữu đang bỏ đi, hét lớn: “Vị bạn học dính nước súp kia, khoan đi đã!”
Tiền Tử Hữu dừng lại, cau mày nói: “Có chuyện gì?”
Dì căn tin nhét cây chỗi vào tay hắn ta, nhếch mép cười, “Không có gì, chỉ là cậu phải dọn sạch chỗ thức ăn trên sàn nhà kia thôi.”
Tiền Tử Hữu nghe thấy mà điên hết cả mình.
Dì căn tin nói tiếp: “Không thì tôi sẽ báo lại với chủ nhiệm lớp của cậu.”
Tiền Tử Hữu nghiến răng nghiến lợi: “…Để tôi quét.”
Hắn ta vừa mới chuyển trường tới đây, không thể làm mích lòng chủ nhiệm lớp được, nếu sau này bị gây khó dễ thì coi như xong đời.
Mấy học sinh trong căn tin không nhịn được cũng bật cười.
Tuyệt chiêu cuối cùng này của dì căn tin thật lợi hại, đúng là sát nhân vô hình.
*
Chuyện vừa được giải quyết xong, người vây xem cũng tản đi chỗ khác.
Tiền Tử Hữu ở bên này vừa oán hận vừa quét dọn, sau đó còn phải lau sàn nữa.
Trong phòng ăn nhanh chóng khôi phục lại sự náo nhiệt ban đầu.
Nhạc Nha đứng trước mặt Trần Dạng hỏi: “Cậu còn muốn ăn cơm không?”
Lúc nãy cơm đã bị ném đi hết, nhất định là vì anh còn muốn đập tên hống hách kia tiếp.
Trần Dạng đút tay vào túi, mỉm cười, “Ăn chứ.”
Trong mắt anh mang theo ý trêu tức, phảng phất như đang hỏi Nhạc Nha, chẳng lẽ cậu không ăn trưa à?
Mặt Nhạc Nha nóng dần, “Ý tôi không phải vậy, tôi muốn nói là…”
Cô với anh mặc đồng phục giống nhau, đôi lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt long lanh như hồ nước trong, vài lọn tóc mềm mại rơi xuống trước trán cô, màu đen nhánh, càng tô điểm thêm cho làn da trắng nõn của cô.
Âm cuối của Trần Dạng khẽ cao giọng, “Nói gì hửm?”
Nhạc Nha nghĩ nghĩ, “Tôi mời cậu ăn cơm, dù sao cũng tại tôi nên cậu mới ném hết phần cơm của mình.”
Về tình về lý thì cô cũng nên cảm ơn anh một tiếng.
Lương Thiên nghe xong liền nhanh chân tiến lên nói: “Mời cơm? Được được, mời tôi đi, mời tôi đi.”
Cậu ta thích nhất là được người khác mời cơm.
Lương Thiên chưa kịp bước lên trước đã bị Trần Dạng đưa tay đẩy về, nhẹ nhàng nói: “Mời tôi à, cũng được.”
Nhạc Nha lén nhìn Lương Thiên đang kích động, “Cậu ta…”
Lời còn chưa nói hết, Trần Dạng đã quay đầu cô lại, nói một cách từ tốn: “Đừng để ý đến cậu ta, cậu ta ăn rồi.”
Lương Thiên: ???
Cậu ta ăn gì mà chính bản thân cậu ta còn không biết thế này, cơm của cậu ta rõ ràng là bị ném hết vào tên hống hách kia, hy sinh vô cùng oanh liệt đó.
Tạ Khinh Ngữ đứng bên cạnh nhìn nhìn, đột nhiên nói: “Nguyệt Nha, tớ không đi đâu, mấy cậu cứ đi ăn đi.”
Nhạc Nha hơi kinh ngạc hỏi: “Sao không đi?”
Tạ Khinh Ngữ chớp mắt mấy cái, “Không cần đi đâu, tớ ăn ở căn tin được rồi, mấy cậu cũng đừng tốn thời gian ở đây nữa, mắc công lát nữa vào học bây giờ.”
Thấy cô ấy kiên quyết như vậy, Nhạc Nha cũng không nói gì nữa.
Cô nhìn đồng hồ, từ giờ đến tiết đầu tiên của lớp buổi chiều còn khoảng một tiếng nữa, chuyện vừa rồi cũng tốn kha khá thời gian nghỉ trưa của mọi người.
Nhạc Nha ngẩng đầu nói: “Vậy cũng được.”
Đợi cô với Trần Dạng đi xa rồi, Lương Thiên mới tức giận, rõ ràng là cơm của cậu ta, sao lại bỏ cậu ta ở lại đây chứ.
Tạ Khinh Ngữ vỗ vai cậu ta, cười nói: “Đại ca, tôi mời cậu ăn cơm căn tin, chịu không?”
Lương Thiên gật đầu, “Được được.”
Thế này cậu ta cũng không cần phải đi theo làm bóng đèn.
/91
|