Edit: Simi
Nhạc Nha xấu hổ vô cùng.
Động tác của mình cũng thật ngốc quá đi, lúc mới nghe anh nói phải tự mình lấy ra mới đúng.
May mà ở đây không có đèn, còn che giấu được mặt của mình, bằng không cô chỉ muốn chui xuống hố cho xong.
Nhạc Nha vụng trộm nhìn Trần Dạng đứng đối diện.
Tuy xung quanh tối đen, nhưng cô vẫn có thể nhìn rõ hình dạng của anh, trong bóng tối càng nổi bật lên sống mũi cao thẳng, ngoại hình tuấn lãng.
Chỉ là trong tay anh đang cầm cái muỗng có chút không thích hợp lắm.
Nhạc Nha nhìn hình tượng này của anh liền muốn bật cười, nhưng sợ bị phát hiện, chỉ có thể nhịn lại, thầm vui vẻ trong lòng.
Cô đưa tay túm lấy cái muỗng trong tay Trần Dạng.
Trần Dạng liếc cô một cái, “Không cảm ơn à?”
Nhạc Nha mở to mắt, nói một cách yếu ớt: “Cảm ơn.”
Trần Dạng phát hiện những lần cô nói chuyện như vậy đều thật dễ nghe, mềm mại dịu dàng, khiến người nghe có cảm giác muốn bắt nạt cô.
Nhạc Nha lấy khăn tay trong túi ra lau miệng, động tác nhanh đến nỗi ngay cả những người đứng gần cũng không phát hiện ra.
Trần Dạng nhịn không được bật cười lớn.
Nghe thấy tiếng cười của đối phương, tai Nhạc Nha lại nóng lên.
Ánh mắt rời khỏi túi giấy trên tay cô, tâm tình của Trần Dạng cũng không tệ lắm, hỏi: “Bánh ngọt ăn ngon không?”
Trả lời hay không đây? Nhạc Nha do dự.
Nếu nói ngon, anh nhất định sẽ đắc ý, còn nói không ngon, thì đây là quà người ta tặng đó, nói vậy cũng không phải lắm.
Nhạc Nha chỉ có thể thuận theo tâm ý của mình: “Ngon.”
Dù sao cũng ngon thật mà.
Trong lòng Nhạc Nha phỉ nhổ chính mình, khinh địch như vậy mà chỉ cần một cái bánh ngọt là đã bị mua chuộc, nhưng giờ cũng ăn bánh xong rồi, có nói gì cũng vô dụng.
Trần Dạng đứng trước mặt cô, tay đút túi.
Học sinh trong trường lúc đi ngang qua cũng kiềm nén không nổi phải nhìn về phía anh, sau đó ánh mắt lại rơi vào người Nhạc Nha.
Nhạc Nha cảm nhận được ánh mắt của mọi người, muốn rời đi.
Trần Dạng nhếch môi, cũng không nói gì.
Lương Thiên bỗng xuất hiện ở sau lưng, hai tay trống trơn, cả người đều nhẹ gánh: “Dạng ca, sao cậu chưa đi nữa?”
Nói xong, cậu ta mới nhìn thấy Nhạc Nha, cậu ta cười híp mắt chào hỏi: “Cậu sao rồi?”
Ấn tượng của Nhạc Nha với mái tóc đỏ của cậu ta vô cùng sâu đậm, nhìn ra sau lưng thấy nam sinh tóc vàng kia cũng đang đi lại đây.
Cô lịch sự nói: “Chào cậu.”
Lương Thiên còn muốn nói gì đó, chợt thấy Trần Dạng đang đứng bên cạnh đã cất bước đi ra ngoài, cậu ta vội vàng đuổi theo.
“Dạng ca, sao chưa chào hỏi gì đã đi rồi vậy?”
Đưa mắt qua nhìn, Nhạc Nha còn có thể thấy đôi chân thon dài kia bước từng bước, đi ngang qua người cô rồi biến mất.
Cô không hiểu lắm.
Chẳng lẽ anh gọi cô chỉ để hỏi vậy thôi sao?
Trong trường có nhiều người đang ra về, lúc Nhạc Nha quay lưng lại đã thấy bóng lưng Trần Dạng biến mất ngay cổng trường rồi.
Những người xung quanh đều không át đi được mị lực của anh.
Tạ Khinh Ngữ chấn kinh nãy giờ mới lên tiếng hỏi: “Chuyện gì thế này, cậu ăn bánh thì liên quan gì đến cậu ta? Còn quan tâm cậu ăn ngon hay không làm gì?”
Nhạc Nha chưa kịp trả lời.
Tạ Khinh Ngữ suy đoán nói: “Chẳng lẽ là vì thấy cậu ăn nên mới quan tâm như vậy?”
Nhìn cô bạn của mình động não suy đoán, Nhạc Nha nhịn không nổi nữa, kéo tay cô ấy, “Không phải, không phải vậy.”
Tạ Khinh Ngữ nói: “Vậy chứ vì sao?”
Nhạc Nha do dự một lát, “Bánh ngọt của cậu ấy đưa đó…”
“Cậu ta đưa thì mắc gì hỏi cậu…” Tạ Khinh Ngữ thuận miệng nói, sau một khắc mới kịp phản ứng, kinh ngạc há hốc miệng, “Cậu ta đưa?”
Nhạc Nha khẽ gật đầu.
Tạ Khinh Ngữ hít một hơi thật sâu, “Tớ còn tưởng là chú Nhạc đưa, hèn gì lúc đó cậu không nói gì, thì ra là vậy.”
Cô ấy cẩn thận suy nghĩ lại một chút, hình như lúc đó Nhạc Nha cũng không có biểu lộ đặc biệt nào, nhưng cô ấy cũng không để ý lắm, bây giờ nghĩ lại thì, hình như khi đó cô đang kinh ngạc thì phải.
Nhạc Nha nói: “Cậu đừng có suy nghĩ lung tung.”
Tạ Khinh Ngữ cười cười, “Tớ không nghĩ lung tung à nha, cậu gấp gáp cái gì.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Nha nóng dần, đảo mắt tìm kiếm xe nhà mình, nói: “Không nói chuyện với cậu nữa, tớ về đây.”
“Nhìn bộ dạng của cậu y như đang chột dạ vậy.” Tạ Khinh Ngữ trêu chọc, thấy cô muốn tức giận, vội vàng nói: “Không nói nữa, không nói nữa, cậu mau về đi.”
Nhạc Nha nói: “Cậu cũng chú ý an toàn đó.”
Tạ Khinh Ngữ khoát khoát tay.
Mỗi tối anh của cô ấy đều đến đón, an toàn vô cùng.
*
Lúc về đến nhà cũng là mười giờ bốn mươi.
Giờ giấc học hành của khối mười hai đã trở thành thói quen, lớp tự học buổi tối sẽ tan lúc mười giờ, mấy học sinh nhà xa có thể còn về trễ hơn.
Trong nhà đã chuẩn bị xong đồ ăn khuya.
Nhạc Nha trước đó đã ăn hết một cái bánh nhỏ, hiện tại còn hơi no, không hề cảm thấy đói chút nào.
Nhạc Dịch Kiện ngồi trên bàn ăn thấy cô chỉ ăn từng miếng nhỏ liền hỏi: “Sao hôm nay con ăn ít vậy? Không muốn ăn à?”
Nhạc Nha lắc đầu, “Con có ăn chút quà vặt ở trong trường rồi.”
Nhạc Dịch Kiện nói: “Đồ ăn vặt không tốt cho sức khỏe, con ăn ít thôi.”
“Dạ.” Nhạc Nha giải thích thêm: “Con chỉ ăn một cái bánh ngọt nhỏ thôi.”
Bánh ngọt cũng không sao, Nhạc Dịch Kiện gật đầu, không nói gì nữa, húp một chén canh rồi xong bữa cơm.
Sau khi ăn cơm xong, Nhạc Nha định đi lên lầu.
Nhạc Dịch Kiện gọi cô lại: “Nguyệt Nha.”
Nhạc Nha dừng chân, nghi ngờ hỏi: “Sao vậy ba?”
Thấy dáng vẻ nhu thuận của con gái, Nhạc Dịch Kiện nghĩ nghĩ, sau đó mới lên tiếng: “Cuối tuần này là sinh nhật của bà ngoại con.”
Tâm tình đang tươi tỉnh của Nhạc Nha bỗng chốc rơi xuống đáy vực sâu.
Nhạc Dịch Kiện hỏi: “Con muốn qua đó không?”
Nếu như không muốn đi, ông tuyệt đối sẽ không ép buộc cô, chuyện xảy ra năm đó không hề liên quan đến cô, cô cũng chỉ là đứa nhỏ vô tội bị cuống vào đống rắc rối đó mà thôi.
Nhạc Nha đứng ở đầu bậc thang, mũi chân luống cuống chụm vào nhau.
Trong nhà thoáng yên tĩnh, cho đến khi dì Trương đi ra thu dọn bàn ăn mới phá vỡ bầu không khí này.
Nhạc Nha nói: “Dạ đi.”
Nghe thấy câu trả lời này, Nhạc Dịch Kiện hơi giật mình, vì những năm trước câu hỏi vẫn như vậy, Nhạc Nha đều trả lời trái ngược hoàn toàn.
Ông sờ đầu Nhạc Nha, “Có ba ở đây.”
Nhạc Nha khẽ dạ, đưa tay ôm ông thật chặt, sau đó buông ra nói: “Con về phòng đây.”
Nhạc Dịch Kiện gật đầu, “Đi đi.”
Mãi cho đến khi về phòng, nụ cười mỉm trên mặt Nhạc Nha dần dần biến mất.
Cô ngồi vào bàn thêm vài phút, sau đó mở ngăn kéo đã khóa từ lâu, lấy cuốn nhật kí trong đó ra.
Nhật kí rất đẹp, vô cùng đáng yêu, kiểu dành cho những cô bé con.
Nhạc Nha sờ lên bìa sổ, sau đó từ từ mở ra, cuốn nhật kí loại này chỉ có một trăm trang giấy trắng, còn lại toàn là tranh minh họa.
Cô đã viết kín cả mười trang đầu tiên.
Cô bắt đầu viết khi mới lên tiểu học, chữ viết non nớt, không hề ngay hàng thẳng lối, tâm tình bất định, nghĩ đến cái gì thì viết cái đó.
Lúc mới nhận được cuốn nhật kí này, cô đã viết liền hai trang giấy, tung hô mẹ của mình lên tận trời, kèm vào đó là một tấm hình.
Đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của Nhạc Nha.
Mãi cho đến sau này, cô đã xé đi không ít trang, chỉ còn vài trang được giữ lại, rồi từ đó đến giờ cô không viết thêm chữ nào nữa.
Nhạc Nha lần tìm tấm hình kia trong cuốn nhật kí, mặt trên đã bị xé rách, khi đó cô đã dùng băng dính dán lại, xiêu xiêu vẹo vẹo không đẹp mắt chút nào.
Ba người trong bức ảnh đều cười rất hạnh phúc.
Đây là món quà cuối cùng mà mẹ tặng cho cô.
Nhạc Nha hít một hơi thật sâu, đóng cuốn nhật ký lại.
*
Thứ sáu đến, lớp 1 lại tiến hành thi tuần.
Kì thi nhỏ này là do từng lớp chuẩn bị, không phải kì thi theo khối, cho nên thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ một ngày đã thi xong mấy môn.
Dù sao bọn họ cũng đã quen với mấy kì thi này rồi.
Giữa trưa Nhạc Nha và Tạ Khinh Ngữ xuống căn tin ăn cơm.
Đồ ăn trong trường rẻ hơn so với bên ngoài, hơn nữa học sinh đều chọn ở lại ăn trong trường, cộng thêm khối mười và mười một cùng tập trung lại nên cũng hơi đông người.
Lúc xếp hàng Tạ Khinh Ngữ kể cho Nhạc Nha nghe tin bát quái mới nhất.
Ví dụ như ai đánh nhau với ai, người nào vụng trộm nắm tay bị thầy chủ nhiệm phát hiện, còn đi vào khu rừng nhỏ hôn nhau.
Nhạc Nha nghe mà trợn cả mắt há hốc cả miệng.
Tạ Khinh Ngữ xoa xoa mặt cô, thì thầm: “Cậu đừng có thấy mấy giáo viên ngoài mặt thì nói như vậy, chứ thật ra toàn là bằng mặt không bằng lòng không đó.”
Nhạc Nha nói: “Là do mấy thầy mấy cô không biết thôi.”
“Cậu ngây thơ thật đó.” Tạ Khinh Ngữ nói: “Giáo viên đều hiểu rõ học sinh, ai thả bom còn biết nữa là, huống chi là giữa mấy học sinh mập mờ với nhau, nhìn thoáng qua một cái là biết hết.”
Chủ yếu là xem mấy thầy mấy cô có muốn quản hay không thôi.
Lớp 5 ở lầu dưới có một cặp đang quen nhau, lại thuộc ban cán sự của lớp, quen nhau cũng được mấy tháng rồi, lớp hai người họ ai cũng biết, sao giáo viên lại không biết gì được.
Tạ Khinh Ngữ nhỏ giọng nói: “Mỗi giáo viên đều có tình báo ở trong lớp, hay còn gọi là người chỉ điểm, chuyên gia báo cáo chuyện trong lớp cho họ đó.”
Nhạc Nha mím môi cười, “Cậu giống như đang xem phim tình báo chiến tranh vậy á.”
Còn người chỉ điểm nữa chứ.
Tạ Khinh Ngữ nói: “Cậu đừng có mà nghi ngờ lời của mình, lớp tụi mình cũng có đó, chỉ là cậu không biết thôi, bằng không thì sao mỗi lần trong lớp có chuyện gì là cô chủ nhiệm đều xuất hiện đúng lúc chứ.”
Nhạc Nha mỉm cười, không phản bác.
Hai người đang trò chuyện cậu một câu, tớ một câu, hàng ngũ phía trước trống một đoạn, đột nhiên có nam sinh chen vào chính giữa.
Nhạc Nha định bước lên còn chưa kịp thu chân về.
Người này sao lại chen ngang chứ.
Tạ Khinh Ngữ đang đói bụng, thấy có người chen ngang liền tức đến mức muốn bốc hỏa, thẳng tay vỗ lên vai nam sinh tóc húi cua.
Nam sinh kia quay đầu, “Làm gì vậy?”
Tạ Khinh Ngữ nói: “Cậu chen ngang hàng!”
Phía trước còn bảy tám người nữa mới đến lượt mình, kết quả giờ lại có thêm một người, vô duyên vô cớ phải chờ thêm một phút.
Nam sinh kia cây ngay không sợ chết đứng: “Ở đây có viết phải xếp hàng à?”
Nhạc Nha dù hiền lành, nhưng nghe hắn phản pháo như vậy cũng nhịn không được nói: “Tất cả mọi người đều xếp hàng, cậu không xếp thì thôi đi, sao còn chen ngang nữa?”
Trường không bắt xếp hàng, nhưng cơ bản mỗi người đều tự giác làm, tổng cộng có mười mấy ô cửa, mọi người đều xếp thành một hàng ngay thẳng.
Đã là ước định từ trước rồi.
“Mấy người đó xếp hàng thì liên quan gì đến tôi.” Tên tóc húi cua phản bác một câu, vẫn đứng yên như không có việc gì, “Tôi chen ngang thì sao? Chẳng lẽ mấy cậu xếp sau thì chết à?”
Đang nói chuyện, có hai người trong hàng đã mua xong.
Tạ Khinh Ngữ tức đến mức không chịu được nữa, trực tiếp mắng người: “Lần đầu tiên tôi gặp kiểu người như cậu đó, vậy mà lại học chung trường với tụi này à.”
Giọng cô ấy không nhỏ, ánh mắt của mọi người đều nhìn sang.
Chỉ là chuyện này cũng không liên quan đến mình, cũng không ảnh hưởng đến mình, nên không có ai ra mặt, huống hồ tên nam sinh này cũng cao to, không phải kiểu dễ chọc vào.
Phần lớn học sinh trường Nhất Trung đều thuộc dạng nhu thuận, nghe lời.
Nam sinh đưa mắt nhìn xung quanh, trong lòng nén cơn giận xuống, dứt khoát nói: “Nè nè nè, tôi sắp nổi điên rồi đó nha, tôi không xếp hàng đó thì sao, để xem mấy người làm được gì, không có bản lĩnh thì im miệng lui ra sau đi.”
Tạ Khinh Ngữ đúng là bị hắn ta làm cho tức chết.
Nhạc Nha cũng muốn mắng hắn, nhưng cô chưa từng chửi thề thô tục bao giờ, chỉ biết một số từ là do cô nghe người khác nói, chứ bản thân cũng chưa từng chửi mắng ai.
Tạ Khinh Ngữ nói thẳng: “Bộ cậu chạy đi đầu thai à? Ăn cơm mà còn chen ngang, sao không chen lên đầu luôn đi?”
Cô ấy vừa cất lời, sắc mặt nam sinh liền biến chuyển xấu đi.
Đặc biệt là cô ấy lớn giọng như vậy, người bên cạnh đều nhìn sang, mặt mũi của tên đó như mất hết, không phải chỉ là xếp hàng thôi sao?
Hắn đưa tay qua định kéo tóc cô ấy.
Nhạc Nha đứng gần nhất, hoảng sợ vô cùng, “Cậu còn muốn đánh người à?”
Cổ áo của cô không biết bị ai kéo lại, cả người nghiêng về sau, ngã vào một lồng ngực rắn chắc.
Nhạc Nha còn chưa kịp kêu thành tiếng.
Ngay sau đó, cô nhìn thấy một cái khay ăn đột ngột bay qua, đập vào mặt nam sinh đang đứng trước mặt mình.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhiều người không kịp phản ứng.
Khay ăn rơi xuống đất, trên mặt nam sinh kia ướt sũng nước canh, trên mũi còn tòn ten hai cọng rau, vừa khôi hài lại vừa buồn cười, hoàn toàn không còn vẻ tự đắc vênh váo lúc nãy nữa.
Bầu không khí xung quanh yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Giọng nói vô cùng đau đớn của Lương Thiên từ phía sau truyền tới: “Là cơm của tôi đó! Trần Dạng cậu phát điên gì vậy, sao không ném cơm của cậu đi!”
Cái tên này ở Nhất Trung cũng không còn xa lạ gì.
Chóp mũi của Nhạc Nha bao trùm trong mùi thơm nhàn nhạt.
Sau đó giọng nói của Trần Dạng vang lên bên tai cô: “Nếu cậu đói bụng thì để tôi dẫn cậu đi ăn.”
Nhạc Nha còn chưa kịp đứng thẳng dậy, chợt nghe nữ sinh xếp hàng bên cạnh nhỏ giọng bàn tán: “Là Trần Dạng thật hả?”
“Không nghe hồi nãy cậu kia mới gọi gì à?”
“Ôi, lần đầu tiên tớ thấy Trần Dạng tức giận vậy đó, không biết sắp tới sẽ có chuyện gì nữa đây.”
Nhạc Nha xấu hổ vô cùng.
Động tác của mình cũng thật ngốc quá đi, lúc mới nghe anh nói phải tự mình lấy ra mới đúng.
May mà ở đây không có đèn, còn che giấu được mặt của mình, bằng không cô chỉ muốn chui xuống hố cho xong.
Nhạc Nha vụng trộm nhìn Trần Dạng đứng đối diện.
Tuy xung quanh tối đen, nhưng cô vẫn có thể nhìn rõ hình dạng của anh, trong bóng tối càng nổi bật lên sống mũi cao thẳng, ngoại hình tuấn lãng.
Chỉ là trong tay anh đang cầm cái muỗng có chút không thích hợp lắm.
Nhạc Nha nhìn hình tượng này của anh liền muốn bật cười, nhưng sợ bị phát hiện, chỉ có thể nhịn lại, thầm vui vẻ trong lòng.
Cô đưa tay túm lấy cái muỗng trong tay Trần Dạng.
Trần Dạng liếc cô một cái, “Không cảm ơn à?”
Nhạc Nha mở to mắt, nói một cách yếu ớt: “Cảm ơn.”
Trần Dạng phát hiện những lần cô nói chuyện như vậy đều thật dễ nghe, mềm mại dịu dàng, khiến người nghe có cảm giác muốn bắt nạt cô.
Nhạc Nha lấy khăn tay trong túi ra lau miệng, động tác nhanh đến nỗi ngay cả những người đứng gần cũng không phát hiện ra.
Trần Dạng nhịn không được bật cười lớn.
Nghe thấy tiếng cười của đối phương, tai Nhạc Nha lại nóng lên.
Ánh mắt rời khỏi túi giấy trên tay cô, tâm tình của Trần Dạng cũng không tệ lắm, hỏi: “Bánh ngọt ăn ngon không?”
Trả lời hay không đây? Nhạc Nha do dự.
Nếu nói ngon, anh nhất định sẽ đắc ý, còn nói không ngon, thì đây là quà người ta tặng đó, nói vậy cũng không phải lắm.
Nhạc Nha chỉ có thể thuận theo tâm ý của mình: “Ngon.”
Dù sao cũng ngon thật mà.
Trong lòng Nhạc Nha phỉ nhổ chính mình, khinh địch như vậy mà chỉ cần một cái bánh ngọt là đã bị mua chuộc, nhưng giờ cũng ăn bánh xong rồi, có nói gì cũng vô dụng.
Trần Dạng đứng trước mặt cô, tay đút túi.
Học sinh trong trường lúc đi ngang qua cũng kiềm nén không nổi phải nhìn về phía anh, sau đó ánh mắt lại rơi vào người Nhạc Nha.
Nhạc Nha cảm nhận được ánh mắt của mọi người, muốn rời đi.
Trần Dạng nhếch môi, cũng không nói gì.
Lương Thiên bỗng xuất hiện ở sau lưng, hai tay trống trơn, cả người đều nhẹ gánh: “Dạng ca, sao cậu chưa đi nữa?”
Nói xong, cậu ta mới nhìn thấy Nhạc Nha, cậu ta cười híp mắt chào hỏi: “Cậu sao rồi?”
Ấn tượng của Nhạc Nha với mái tóc đỏ của cậu ta vô cùng sâu đậm, nhìn ra sau lưng thấy nam sinh tóc vàng kia cũng đang đi lại đây.
Cô lịch sự nói: “Chào cậu.”
Lương Thiên còn muốn nói gì đó, chợt thấy Trần Dạng đang đứng bên cạnh đã cất bước đi ra ngoài, cậu ta vội vàng đuổi theo.
“Dạng ca, sao chưa chào hỏi gì đã đi rồi vậy?”
Đưa mắt qua nhìn, Nhạc Nha còn có thể thấy đôi chân thon dài kia bước từng bước, đi ngang qua người cô rồi biến mất.
Cô không hiểu lắm.
Chẳng lẽ anh gọi cô chỉ để hỏi vậy thôi sao?
Trong trường có nhiều người đang ra về, lúc Nhạc Nha quay lưng lại đã thấy bóng lưng Trần Dạng biến mất ngay cổng trường rồi.
Những người xung quanh đều không át đi được mị lực của anh.
Tạ Khinh Ngữ chấn kinh nãy giờ mới lên tiếng hỏi: “Chuyện gì thế này, cậu ăn bánh thì liên quan gì đến cậu ta? Còn quan tâm cậu ăn ngon hay không làm gì?”
Nhạc Nha chưa kịp trả lời.
Tạ Khinh Ngữ suy đoán nói: “Chẳng lẽ là vì thấy cậu ăn nên mới quan tâm như vậy?”
Nhìn cô bạn của mình động não suy đoán, Nhạc Nha nhịn không nổi nữa, kéo tay cô ấy, “Không phải, không phải vậy.”
Tạ Khinh Ngữ nói: “Vậy chứ vì sao?”
Nhạc Nha do dự một lát, “Bánh ngọt của cậu ấy đưa đó…”
“Cậu ta đưa thì mắc gì hỏi cậu…” Tạ Khinh Ngữ thuận miệng nói, sau một khắc mới kịp phản ứng, kinh ngạc há hốc miệng, “Cậu ta đưa?”
Nhạc Nha khẽ gật đầu.
Tạ Khinh Ngữ hít một hơi thật sâu, “Tớ còn tưởng là chú Nhạc đưa, hèn gì lúc đó cậu không nói gì, thì ra là vậy.”
Cô ấy cẩn thận suy nghĩ lại một chút, hình như lúc đó Nhạc Nha cũng không có biểu lộ đặc biệt nào, nhưng cô ấy cũng không để ý lắm, bây giờ nghĩ lại thì, hình như khi đó cô đang kinh ngạc thì phải.
Nhạc Nha nói: “Cậu đừng có suy nghĩ lung tung.”
Tạ Khinh Ngữ cười cười, “Tớ không nghĩ lung tung à nha, cậu gấp gáp cái gì.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Nha nóng dần, đảo mắt tìm kiếm xe nhà mình, nói: “Không nói chuyện với cậu nữa, tớ về đây.”
“Nhìn bộ dạng của cậu y như đang chột dạ vậy.” Tạ Khinh Ngữ trêu chọc, thấy cô muốn tức giận, vội vàng nói: “Không nói nữa, không nói nữa, cậu mau về đi.”
Nhạc Nha nói: “Cậu cũng chú ý an toàn đó.”
Tạ Khinh Ngữ khoát khoát tay.
Mỗi tối anh của cô ấy đều đến đón, an toàn vô cùng.
*
Lúc về đến nhà cũng là mười giờ bốn mươi.
Giờ giấc học hành của khối mười hai đã trở thành thói quen, lớp tự học buổi tối sẽ tan lúc mười giờ, mấy học sinh nhà xa có thể còn về trễ hơn.
Trong nhà đã chuẩn bị xong đồ ăn khuya.
Nhạc Nha trước đó đã ăn hết một cái bánh nhỏ, hiện tại còn hơi no, không hề cảm thấy đói chút nào.
Nhạc Dịch Kiện ngồi trên bàn ăn thấy cô chỉ ăn từng miếng nhỏ liền hỏi: “Sao hôm nay con ăn ít vậy? Không muốn ăn à?”
Nhạc Nha lắc đầu, “Con có ăn chút quà vặt ở trong trường rồi.”
Nhạc Dịch Kiện nói: “Đồ ăn vặt không tốt cho sức khỏe, con ăn ít thôi.”
“Dạ.” Nhạc Nha giải thích thêm: “Con chỉ ăn một cái bánh ngọt nhỏ thôi.”
Bánh ngọt cũng không sao, Nhạc Dịch Kiện gật đầu, không nói gì nữa, húp một chén canh rồi xong bữa cơm.
Sau khi ăn cơm xong, Nhạc Nha định đi lên lầu.
Nhạc Dịch Kiện gọi cô lại: “Nguyệt Nha.”
Nhạc Nha dừng chân, nghi ngờ hỏi: “Sao vậy ba?”
Thấy dáng vẻ nhu thuận của con gái, Nhạc Dịch Kiện nghĩ nghĩ, sau đó mới lên tiếng: “Cuối tuần này là sinh nhật của bà ngoại con.”
Tâm tình đang tươi tỉnh của Nhạc Nha bỗng chốc rơi xuống đáy vực sâu.
Nhạc Dịch Kiện hỏi: “Con muốn qua đó không?”
Nếu như không muốn đi, ông tuyệt đối sẽ không ép buộc cô, chuyện xảy ra năm đó không hề liên quan đến cô, cô cũng chỉ là đứa nhỏ vô tội bị cuống vào đống rắc rối đó mà thôi.
Nhạc Nha đứng ở đầu bậc thang, mũi chân luống cuống chụm vào nhau.
Trong nhà thoáng yên tĩnh, cho đến khi dì Trương đi ra thu dọn bàn ăn mới phá vỡ bầu không khí này.
Nhạc Nha nói: “Dạ đi.”
Nghe thấy câu trả lời này, Nhạc Dịch Kiện hơi giật mình, vì những năm trước câu hỏi vẫn như vậy, Nhạc Nha đều trả lời trái ngược hoàn toàn.
Ông sờ đầu Nhạc Nha, “Có ba ở đây.”
Nhạc Nha khẽ dạ, đưa tay ôm ông thật chặt, sau đó buông ra nói: “Con về phòng đây.”
Nhạc Dịch Kiện gật đầu, “Đi đi.”
Mãi cho đến khi về phòng, nụ cười mỉm trên mặt Nhạc Nha dần dần biến mất.
Cô ngồi vào bàn thêm vài phút, sau đó mở ngăn kéo đã khóa từ lâu, lấy cuốn nhật kí trong đó ra.
Nhật kí rất đẹp, vô cùng đáng yêu, kiểu dành cho những cô bé con.
Nhạc Nha sờ lên bìa sổ, sau đó từ từ mở ra, cuốn nhật kí loại này chỉ có một trăm trang giấy trắng, còn lại toàn là tranh minh họa.
Cô đã viết kín cả mười trang đầu tiên.
Cô bắt đầu viết khi mới lên tiểu học, chữ viết non nớt, không hề ngay hàng thẳng lối, tâm tình bất định, nghĩ đến cái gì thì viết cái đó.
Lúc mới nhận được cuốn nhật kí này, cô đã viết liền hai trang giấy, tung hô mẹ của mình lên tận trời, kèm vào đó là một tấm hình.
Đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của Nhạc Nha.
Mãi cho đến sau này, cô đã xé đi không ít trang, chỉ còn vài trang được giữ lại, rồi từ đó đến giờ cô không viết thêm chữ nào nữa.
Nhạc Nha lần tìm tấm hình kia trong cuốn nhật kí, mặt trên đã bị xé rách, khi đó cô đã dùng băng dính dán lại, xiêu xiêu vẹo vẹo không đẹp mắt chút nào.
Ba người trong bức ảnh đều cười rất hạnh phúc.
Đây là món quà cuối cùng mà mẹ tặng cho cô.
Nhạc Nha hít một hơi thật sâu, đóng cuốn nhật ký lại.
*
Thứ sáu đến, lớp 1 lại tiến hành thi tuần.
Kì thi nhỏ này là do từng lớp chuẩn bị, không phải kì thi theo khối, cho nên thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ một ngày đã thi xong mấy môn.
Dù sao bọn họ cũng đã quen với mấy kì thi này rồi.
Giữa trưa Nhạc Nha và Tạ Khinh Ngữ xuống căn tin ăn cơm.
Đồ ăn trong trường rẻ hơn so với bên ngoài, hơn nữa học sinh đều chọn ở lại ăn trong trường, cộng thêm khối mười và mười một cùng tập trung lại nên cũng hơi đông người.
Lúc xếp hàng Tạ Khinh Ngữ kể cho Nhạc Nha nghe tin bát quái mới nhất.
Ví dụ như ai đánh nhau với ai, người nào vụng trộm nắm tay bị thầy chủ nhiệm phát hiện, còn đi vào khu rừng nhỏ hôn nhau.
Nhạc Nha nghe mà trợn cả mắt há hốc cả miệng.
Tạ Khinh Ngữ xoa xoa mặt cô, thì thầm: “Cậu đừng có thấy mấy giáo viên ngoài mặt thì nói như vậy, chứ thật ra toàn là bằng mặt không bằng lòng không đó.”
Nhạc Nha nói: “Là do mấy thầy mấy cô không biết thôi.”
“Cậu ngây thơ thật đó.” Tạ Khinh Ngữ nói: “Giáo viên đều hiểu rõ học sinh, ai thả bom còn biết nữa là, huống chi là giữa mấy học sinh mập mờ với nhau, nhìn thoáng qua một cái là biết hết.”
Chủ yếu là xem mấy thầy mấy cô có muốn quản hay không thôi.
Lớp 5 ở lầu dưới có một cặp đang quen nhau, lại thuộc ban cán sự của lớp, quen nhau cũng được mấy tháng rồi, lớp hai người họ ai cũng biết, sao giáo viên lại không biết gì được.
Tạ Khinh Ngữ nhỏ giọng nói: “Mỗi giáo viên đều có tình báo ở trong lớp, hay còn gọi là người chỉ điểm, chuyên gia báo cáo chuyện trong lớp cho họ đó.”
Nhạc Nha mím môi cười, “Cậu giống như đang xem phim tình báo chiến tranh vậy á.”
Còn người chỉ điểm nữa chứ.
Tạ Khinh Ngữ nói: “Cậu đừng có mà nghi ngờ lời của mình, lớp tụi mình cũng có đó, chỉ là cậu không biết thôi, bằng không thì sao mỗi lần trong lớp có chuyện gì là cô chủ nhiệm đều xuất hiện đúng lúc chứ.”
Nhạc Nha mỉm cười, không phản bác.
Hai người đang trò chuyện cậu một câu, tớ một câu, hàng ngũ phía trước trống một đoạn, đột nhiên có nam sinh chen vào chính giữa.
Nhạc Nha định bước lên còn chưa kịp thu chân về.
Người này sao lại chen ngang chứ.
Tạ Khinh Ngữ đang đói bụng, thấy có người chen ngang liền tức đến mức muốn bốc hỏa, thẳng tay vỗ lên vai nam sinh tóc húi cua.
Nam sinh kia quay đầu, “Làm gì vậy?”
Tạ Khinh Ngữ nói: “Cậu chen ngang hàng!”
Phía trước còn bảy tám người nữa mới đến lượt mình, kết quả giờ lại có thêm một người, vô duyên vô cớ phải chờ thêm một phút.
Nam sinh kia cây ngay không sợ chết đứng: “Ở đây có viết phải xếp hàng à?”
Nhạc Nha dù hiền lành, nhưng nghe hắn phản pháo như vậy cũng nhịn không được nói: “Tất cả mọi người đều xếp hàng, cậu không xếp thì thôi đi, sao còn chen ngang nữa?”
Trường không bắt xếp hàng, nhưng cơ bản mỗi người đều tự giác làm, tổng cộng có mười mấy ô cửa, mọi người đều xếp thành một hàng ngay thẳng.
Đã là ước định từ trước rồi.
“Mấy người đó xếp hàng thì liên quan gì đến tôi.” Tên tóc húi cua phản bác một câu, vẫn đứng yên như không có việc gì, “Tôi chen ngang thì sao? Chẳng lẽ mấy cậu xếp sau thì chết à?”
Đang nói chuyện, có hai người trong hàng đã mua xong.
Tạ Khinh Ngữ tức đến mức không chịu được nữa, trực tiếp mắng người: “Lần đầu tiên tôi gặp kiểu người như cậu đó, vậy mà lại học chung trường với tụi này à.”
Giọng cô ấy không nhỏ, ánh mắt của mọi người đều nhìn sang.
Chỉ là chuyện này cũng không liên quan đến mình, cũng không ảnh hưởng đến mình, nên không có ai ra mặt, huống hồ tên nam sinh này cũng cao to, không phải kiểu dễ chọc vào.
Phần lớn học sinh trường Nhất Trung đều thuộc dạng nhu thuận, nghe lời.
Nam sinh đưa mắt nhìn xung quanh, trong lòng nén cơn giận xuống, dứt khoát nói: “Nè nè nè, tôi sắp nổi điên rồi đó nha, tôi không xếp hàng đó thì sao, để xem mấy người làm được gì, không có bản lĩnh thì im miệng lui ra sau đi.”
Tạ Khinh Ngữ đúng là bị hắn ta làm cho tức chết.
Nhạc Nha cũng muốn mắng hắn, nhưng cô chưa từng chửi thề thô tục bao giờ, chỉ biết một số từ là do cô nghe người khác nói, chứ bản thân cũng chưa từng chửi mắng ai.
Tạ Khinh Ngữ nói thẳng: “Bộ cậu chạy đi đầu thai à? Ăn cơm mà còn chen ngang, sao không chen lên đầu luôn đi?”
Cô ấy vừa cất lời, sắc mặt nam sinh liền biến chuyển xấu đi.
Đặc biệt là cô ấy lớn giọng như vậy, người bên cạnh đều nhìn sang, mặt mũi của tên đó như mất hết, không phải chỉ là xếp hàng thôi sao?
Hắn đưa tay qua định kéo tóc cô ấy.
Nhạc Nha đứng gần nhất, hoảng sợ vô cùng, “Cậu còn muốn đánh người à?”
Cổ áo của cô không biết bị ai kéo lại, cả người nghiêng về sau, ngã vào một lồng ngực rắn chắc.
Nhạc Nha còn chưa kịp kêu thành tiếng.
Ngay sau đó, cô nhìn thấy một cái khay ăn đột ngột bay qua, đập vào mặt nam sinh đang đứng trước mặt mình.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhiều người không kịp phản ứng.
Khay ăn rơi xuống đất, trên mặt nam sinh kia ướt sũng nước canh, trên mũi còn tòn ten hai cọng rau, vừa khôi hài lại vừa buồn cười, hoàn toàn không còn vẻ tự đắc vênh váo lúc nãy nữa.
Bầu không khí xung quanh yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Giọng nói vô cùng đau đớn của Lương Thiên từ phía sau truyền tới: “Là cơm của tôi đó! Trần Dạng cậu phát điên gì vậy, sao không ném cơm của cậu đi!”
Cái tên này ở Nhất Trung cũng không còn xa lạ gì.
Chóp mũi của Nhạc Nha bao trùm trong mùi thơm nhàn nhạt.
Sau đó giọng nói của Trần Dạng vang lên bên tai cô: “Nếu cậu đói bụng thì để tôi dẫn cậu đi ăn.”
Nhạc Nha còn chưa kịp đứng thẳng dậy, chợt nghe nữ sinh xếp hàng bên cạnh nhỏ giọng bàn tán: “Là Trần Dạng thật hả?”
“Không nghe hồi nãy cậu kia mới gọi gì à?”
“Ôi, lần đầu tiên tớ thấy Trần Dạng tức giận vậy đó, không biết sắp tới sẽ có chuyện gì nữa đây.”
/91
|