Edit: Simi
Mời ăn cơm tất nhiên không thể qua loa được.
Nhạc Nha cũng không quen thuộc khu trường Nhất Trung bên đây lắm, liền hỏi Trần Dạng đã học ở đây hai năm, “Cậu thích ăn gì?”
Trần Dạng nói: “Tôi không kén ăn.”
Nhạc Nha nói: “Cậu trả lời y như mấy người nói sao cũng được vậy.”
Trước kia cô cảm thấy người khác nói sao cũng được cũng rất bình thường, nhưng khi áp vào người cô, sao cũng được sẽ rất khó lựa chọn, bởi vì có quá nhiều sự lựa chọn cô phải quyết định.
Trần Dạng nhìn cô một cái, cố ý trêu chọc cô, nhướng mày nói: “Nói như vậy, có vẻ cậu không hài lòng với câu trả lời của tôi?”
Nhạc Nha vội vàng khoát tay.
Tuy nhiên trong lòng cô thật sự rất bất mãn.
Trần Dạng mím môi cười, dời ánh mắt khỏi người cô, chỉ tay sang một quán ăn ở đối diện, “Ăn ở quán kia cũng được.”
Nhạc Nha ngoan ngoãn nói: “Được.”
Quán cơm nhỏ ở trường học bên này đều không phải nơi cao sang gì, giá cả hợp lí mà hương vị lại vừa ăn, vì đang giữa trưa nên ngoài đường cũng không có nhiều người.
Bên trong được thiết kế rất nghệ thuật, có thể là vì phù hợp với thẩm mỹ của các học sinh hiện nay nên cũng hấp dẫn nhiều người.
Một bữa cơm cũng không được lơ là.
Từ nhỏ Nhạc Nha đã được giáo dục khi ăn cơm phải nhai kỹ nuốt chậm, cho nên bình thường vẫn luôn ăn từ từ, đôi khi bị bạn học nhìn thấy còn nói cô quá chậm chạp.
Nhưng cô không thể sửa được thói quen đó.
Sau khi cơm nước xong còn dư hai mươi phút cho đến giờ vào học.
Nhạc Nha chủ động đi tính tiền, Trần Dạng cũng không ngăn cản.
Dù sao mỗi khi mời khách không thành công cũng sẽ khiến lòng người ta sinh ra cảm giác thất bại.
Một phút sau, Nhạc Nha đầy sức sống quay lại bên cạnh bàn ăn, thúc giục nói: “Xong rồi, tụi mình đi thôi.”
Trần Dạng đứng lên, dùng thân cao thế trội áp bách cô.
Nhạc Nha không tim không phổi, một chút cảm giác cũng không có, mới bước một bước ra khỏi quán cơm liền nhìn thấy một nhóm nam sinh đang cười đùa ồn ào, cô dừng bước, chuẩn bị đợi bọn họ rời khỏi rồi mới đi tiếp.
Không ngờ lại có người quen Trần Dạng.
Một nam sinh trong nhóm vừa quay đầu sang, nhìn thấy Trần Dạng liền hỏi: “Dạng ca, hôm nay cậu cũng ra ngoài ăn à?”
Trần Dạng nói: “Ừ, có người mời cơm.”
Rõ ràng, anh nhìn qua Nhạc Nha đang đứng bên cạnh.
Nam sinh kia nhìn sang, thấy Nhạc Nha xa lạ, hơn nữa Trần Dạng không phải loại người ra ngoài ăn cơm một mình với nữ sinh, lập tức nói: “Đây là bạn gái của cậu à?”
Người bên cạnh cũng cười nói: “Chào chị dâu!”
Bọn họ còn bắt chước nhau cúi đầu chào cô, giọng lại lớn, ngay ngắn thẳng hàng mà chào cô khiến cả nhóm thu hút không ít ánh mắt của người qua đường.
Nhạc Nha hoảng sợ, hai má có chút phiếm hồng, giải thích: “Không phải, tôi không phải, mấy người đừng có gọi bậy.”
Bạn gái với chị dâu gì chứ.
Cô thật không biết học sinh cấp ba bây giờ đều gọi người khác như vậy đó.
Cả nhóm nam sinh gãi đầu, nhìn về phía Trần Dạng.
Trần Dạng thản nhiên nói: “Cô ấy nói không phải thì là không phải.”
Nhạc Nha bị trêu chọc gật đầu theo, hận không thể cách xa bọn họ thêm chút nữa, phải chịu đựng những ánh mắt dò xét kia thật kỳ quái.
Nam sinh cầm đầu cười cười, “Xin lỗi nhé, tụi này nhận lầm.”
Tuy nói như vậy nhưng cậu ta vẫn cảm giác mình không hề nhìn lầm chút nào, vừa nghe câu trả lời của Trần Dạng là biết ngay ý nghĩa ẩn giấu sau đó rồi.
Thì ra Dạng ca thích nữ sinh thế này, đáng yêu lại dịu dàng, chẳng trách Lâm Tâm Kiều trước kia dù làm gì cũng đều bị anh giết gọn mà thất thủi trở về, ra là do cô ta không thuộc dạng này.
Nhạc Nha lên tiếng: “Không sao.”
Nam sinh dời ánh mắt, nói tiếp: “Dạng ca, tụi này còn chơi bóng nên đi trước đây.”
Trần Dạng nhẹ ừ một tiếng.
*
Sau khi trở lại trường đã là mấy phút sau.
Rất nhiều học sinh đã trở về lớp từ lâu, bây giờ có vài người co chân lên chạy thật nhanh, không thèm nhìn xung quanh, cứ thế cắm đầu chạy về phía trước.
Lúc đến lầu ba, điện thoại Trần Dạng chợt vang.
Anh đi về phía trước, giọng nói của Lương Thiên vang lên ở đầu dây bên kia, “Dạng ca, cậu chưa về lớp nữa hả? Ăn có bữa cơm mà sao lâu vậy?”
Vì đang ở cầu thang, xung quanh cũng chẳng có ai, hoàn toàn im ắng.
Cho nên Nhạc Nha cũng nghe thấy rõ, liền muốn phỉ nhổ mấy cái, nào có lâu gì đâu, y như đang nói họ ngồi lì ở quán cơm đó vậy.
Trần Dạng hỏi: “Có chuyện gì?”
Lương Thiên ở đầu dây bên kia hơi ồn ào, cũng không biết là đang ở trong lớp hay bên ngoài, “Có chứ, còn mười phút nữa là vào học rồi.”
Trần Dạng nhìn Nhạc Nha đang đứng trước mặt, cô cúi đầu không biết đang nghĩ gì, lỗ tai trắng nõn ẩn ẩn hiện hiện dưới làn tóc đen nhánh, hướng thẳng đến tầm mắt anh.
Lương Thiên tiếp tục lải nhải: “Lúc nãy thầy chủ nhiệm có đến lớp hỏi tùm lum chuyện, tôi sợ thầy ấy biết chuyện ở căn tin, cậu có thể về lớp trước khi vào tiết không Dạng ca?”
Trần Dạng dừng ý nghĩ muốn vuốt ve tai của Nhạc Nha lại, trả lời một cách thờ ơ: “Biết rồi, tôi sẽ về ngay.”
Anh cúp điện thoại rồi cất vào túi.
Lúc này Nhạc Nha mới ngẩng đầu, “Vậy cậu mau về lớp đi.”
Trần Dạng bị cô chọc cười, “Không phải chúng ta đang về lớp à?”
Nhạc Nha bị anh nhắc, đỏ mặt xấu hổ, bây giờ cả hai đang đứng ở cầu thang lầu ba, đi hết mấy bậc thang này là đến lớp học rồi.
Cô đành nhỏ giọng xuống: “Vậy đi lên thôi.”
Nhạc Nha đi trước, chân vừa đạp lên bậc thang liền quay lại nhìn Trần Dạng vẫn đang đứng yên tại chỗ.
Cô mềm giọng nhắc anh: “Cậu không đi nhanh là trễ học đó.”
Trần Dạng không trả lời, bước thẳng lên lầu một cách chậm chạp, từ tốn.
Cả hai cùng nhau đi lên lầu, cảm giác không hề giống với lúc trước, Nhạc Nha nói: “Đến lớp của tôi rồi.”
Trần Dạng khẽ gật đầu, “Ừ.”
Nhạc Nha nghĩ nghĩ, đi vào chỗ của mình lấy thứ gì đó trong hộc bàn ra, sau đó chạy ra ngoài gọi Trần Dạng, “Trần Dạng.”
Trần Dạng xoay người, ánh sáng sau lưng chiếu lên người anh, rồi lan tỏa khắp mặt đất.
Sững sờ một giây, Nhạc Nha đi qua, đưa món đồ đang cầm trong tay cho anh, “Chuyện ở căn tin hôm nay, cảm ơn cậu.”
Trần Dạng cúi đầu nhìn, “Đây là quà cảm ơn à?”
Một con búp bê bằng gốm, chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, hơn nữa được chế tác rất thô sơ.
Là do cô làm sao?
Nhạc Nha gật đầu, hơi xấu hổ nói: “”Ừm… Nếu cậu không thích thì trả cho tôi cũng được.”
Con búp bê này là do cô tự tay làm, vô cùng nhỏ bé, mà cô lại dành rất nhiều thời gian cho nó, phía dưới còn ghi tên của cô, có điều phải dùng kính lúp mới thấy được.
Nhạc Nha đoán chừng anh cũng sẽ không nhìn ra.
Trước kia cô hay cất trong balo, lâu lâu sẽ lấy ra chơi một chút, vừa hay hôm nay cô chợt nghĩ tới nó, muốn tặng cho anh.
“Không có.” Trần Dạng cười cười, “Đẹp lắm.”
Dù thế nào thì cũng tốt hơn những lần trước kia cô gọi anh là biến thái.
Nhạc Nha hơi vui trong lòng, liếm liếm môi, trong ánh mắt đều toát ra niềm hân hoan vui sướng vì người khác thích món quà của mình.
Trần Dạng im lặng nhìn cô.
Có lẽ cô không nhận ra, dáng vẻ hiện tại của cô y như đang câu dẫn người đứng trước mặt, muốn người ta cạy mở đôi môi kia, liếm láp mà mút vào.
Nhạc Nha cười cười, “Tôi vào lớp đây.”
Trần Dạng hoàn hồn, khẽ ừ.
Đợi cô gái nhỏ biến mất sau cánh cửa, anh mới vân vê con búp bê gốm giữa hai ngón tay, đưa ra trước ánh mặt trời.
Thật sự rất đẹp.
Nhạc Nha trở về lớp, nhìn thấy Chu Tiểu Thanh đang ngồi bên cạnh chỗ của mình.
Nụ cười trên mặt cô nhanh chóng biến mất, cô phải đi qua cô ta mới có thể vào chỗ của mình.
Nghe thấy động tĩnh, Chu Tiểu Thanh quay đầu lại, thấy cô liền nói: “Nhạc Nha, không phải cậu nói không biết tên cậu ấy sao?”
Nhạc Nha nói: “Cậu tránh ra chút cho tôi vào.”
Chu Tiểu Thanh không nhúc nhích: “Cậu trả lời trước đi.”
“Tôi có biết hay không cũng không liên quan đến cậu.” Nhạc Nha nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhăn lại, “Cậu đứng dậy đi.”
Chu Tiểu Thanh mỉm cười, “Không sao, dù sao tôi cũng biết cậu ấy tên Trần Dạng rồi, nghe ngóng tí xíu cũng sẽ biết cậu ấy học lớp nào.”
Nghe thấy vậy, sắc mặt Nhạc Nha bỗng trở nên khó coi.
Cô không ngờ cô ta lại nghe thấy cô gọi Trần Dạng.
Nhưng mà… Nhạc Nha nhớ đến chuyện của Lâm Tâm Kiều, đoán chừng dù Chu Tiểu Thanh có biết cũng sẽ không làm được gì.
Tạ Khinh Ngữ vừa trở về lớp, nhìn thấy một màn như vậy liền bước nhanh tới, “Chu Tiểu Thanh, cậu lại muốn làm thiêu thân gì nữa đây?”
Chu Tiểu Thanh đứng dậy, nói: “Tạ Khinh Ngữ, cậu có vấn đề gì à? Con mắt nào của cậu thấy tôi đang làm gì?”
Tạ Khinh Ngữ nói: “Hai mắt tôi đều thấy rõ nhé.”
Chu Tiểu Thanh không thể phân rõ phải trái với cô ấy, nhìn qua Nhạc Nha, “Cậu cứ chờ đó xem.”
Sau đó thản nhiên rời đi.
Nhạc Nha không rõ lắm, có lẽ cô sẽ phải chờ rất lâu cho xem, có thể theo đuổi được Trần Dạng hay không còn phải suy xét đến bản lĩnh của cô ta nữa, dù sao cô cũng không tin cô ta có thể làm được.
Cô hừ một tiếng, ngồi vào chỗ của mình.
Tạ Khinh Ngữ trừng mắt nhìn bóng lưng của Chu Tiểu Thanh, ngồi xuống chỗ phía sau Nhạc Nha, hồ nghi nói: “Chu Tiểu Thanh lại muốn làm gì đây?”
“Tớ về lớp với Trần Dạng bị cậu ta nhìn thấy.” Nhạc Nha nghiêng người giải thích, “Cậu ta nói lần trước tớ dám nói dối không biết tên Trần Dạng.”
Tạ Khinh Ngữ khịt mũi: “Dù là nói dối thì liên quan cái rắm gì đến cậu ta.”
Lời nói thô lỗ đó khiến Nhạc Nha hơi kinh ngạc.
Tạ Khinh Ngữ kịp thời phản ứng, che miệng lại, “Tớ thuận miệng thôi.”
Nhạc Nha mỉm cười, “Không sao.”
“Ai da.” Tạ Khinh Ngữ gục đầu xuống bàn, “Sau khi mấy cậu đi rồi, tớ mời tên tóc đỏ kia ăn cơm, thì ra cơm bị ném là của cậu ta đó.”
Nhạc Nha thoáng ngạc nhiên, nhớ tới lời nói của Lương Thiên trong phòng ăn.
Chỉ là sau đó bị Trần Dạng cắt đứt.
Tạ Khinh Ngữ nói tiếp: “Tớ cứ tưởng cậu ta là tên bất lương, không ngờ cũng có chút đáng yêu, vừa hài hước lại vui vẻ, y như mấy người đóng vai hề trong rạp xiếc á.”
Nhạc Nha lẳng lặng nghe cô ấy nói.
Qua vài phút sau, Tạ Khinh Ngữ mới quay lại chủ đề chính, “Thế nào, cậu mời Trần Dạng ăn gì vậy? Có gì khó xử không?”
Nhạc Nha a một tiếng, “Rất tốt.”
Ngày hôm nay mọi thứ đều rất tốt.
*
Lớp 17.
Trong phòng học đã ngồi đầy hơn một nửa số học sinh, có người đang nhao nhao đùa giỡn, có người làm bài tập, vô cùng hài hòa.
Lương Thiên đã trở về lớp từ lâu.
Triệu Minh Nhật mua bịch bánh Bugles [1], hai người ngồi ở cuối lớp, cậu một cái tôi một cái ngồi ăn rôm rốp.
[1] bánh snack có hình sừng hoặc tù và, loại mà hồi xưa hay cắm vào năm ngón tay rồi ăn từng cái đó.
“Cảm giác hôm nay được mời cơm thế nào?”
“Tuyệt lắm đó.” Lương Thiên cảm thấy bữa cơm kia bị ném đi cũng đáng, có thể được người đẹp mời cơm, bị ném đi một lần nữa cũng không sao.
Triệu Minh Nhật đen mặt: “Thấy sắc liền quên nghĩa.”
Lương Thiên nói: “Tôi chỉ đang tranh thủ quyền lợi của mình một cách hợp tình một nghĩa thôi mà.”
Triệu Minh Nhật: “Hừ.”
Hai người đang nói chuyện, cửa sau đột ngột bị đẩy ra.
Trần Dạng kéo ghế ngồi xuống, sau đó mới lấy con búp bê nhỏ đang cầm trong tay ra.
Lương Thiên liếc mắt qua liền nhìn thấy, “Cái này là gì vậy?”
Triệu Minh Nhật tinh mắt nhận ra, “Búp bê nhỏ.”
“Cái này cậu mua ở đâu đó, nhỏ như vậy?” Lương Thiên đưa tay so thử, còn chưa bằng ngón tay của mình.
Trần Dạng sờ sờ con búp bê bằng gốm, “Quà cảm ơn.”
Vừa nói xong, hai người bên cạnh liền rõ trong lòng, người tặng quà cảm ơn ngày hôm nay chỉ có thể là Nhạc Nha.
Không ngờ đó nha.
Cửa sổ bị người bên ngoài đẩy ra, “Trần Dạng, thầy dạy Lý tìm cậu kìa.”
Trần Dạng lười biếng đáp lời.
Chờ anh sắp ra khỏi lớp, Lương Thiên liền hỏi: “Dạng ca, tụi này xem con búp bê tí xíu được không?”
Trần Dạng quay đầu liếc một cái, “Đừng có làm vỡ.”
Lương Thiên ai một tiếng.
Kỳ thật bọn họ cũng không dám mạnh tay, dù sau thứ này chỉ cần rơi một cái là sẽ vỡ ngay, cho nên chỉ dám đặt trên tay ngắm nghía.
Tuy không tinh xảo như trong mấy cửa hàng, nhưng chỉ cần liếc qua một cái là có thể thấy ngay người chế tác rất dụng tâm, làm cũng rất đáng yêu.
Lúc sắp trả lại cho Trần Dạng, Triệu Minh Nhật tinh mắt nhìn thấy dưới lòng bàn chân của búp bê có vài vết đen, còn tưởng là bị dơ.
Nếu bị Trần Dạng phát hiện thì hận chết bọn họ mất.
Cậu ta vội vàng lấy khăn ướt lau lau, kết quả phát hiện vết đen đó không hề biến mất.
Triệu Minh Nhật muốn lau sạch tiếp, “Xong đời rồi.”
Lương Thiên không nhịn được nữa, giật lấy, “Cậu ngốc à, cái này là do người khác ghi lên đó.”
Cậu ta đưa tới trước mắt, muốn nhìn rõ trên đó ghi gì.
Chỉ là hai chân búp bê nhỏ xíu, căn bản không thể nhìn thấy gì, còn khiến mắt mình đau nhức thêm.
Lương Thiên nói: “Không cần phải nói, nhất định là ngày đính ước.”
Cậu ta mượn kính lúp của nam sinh đeo kính ngồi phía trước, sau đó đặt con búp bê lên bàn, đưa sát kính lúp vào.
Hai chữ được viết xiêu xiêu vẹo vẹo hiện lên rõ ràng, bây giờ đã có thể nhìn thấy được.
Lương Thiên kinh ngạc nói: “Không phải là ngày đính ước, nếu Dạng ca nhìn thấy chắc sẽ thất vọng lắm.”
Triệu Minh Nhật hỏi: “Vậy chứ trên đó viết gì?”
Nghe vậy, Lương Thiên đang muốn đọc lớn, sau lưng chợt truyền đến giọng của Trần Dạng: “Nhìn đẹp lắm à?”
Mời ăn cơm tất nhiên không thể qua loa được.
Nhạc Nha cũng không quen thuộc khu trường Nhất Trung bên đây lắm, liền hỏi Trần Dạng đã học ở đây hai năm, “Cậu thích ăn gì?”
Trần Dạng nói: “Tôi không kén ăn.”
Nhạc Nha nói: “Cậu trả lời y như mấy người nói sao cũng được vậy.”
Trước kia cô cảm thấy người khác nói sao cũng được cũng rất bình thường, nhưng khi áp vào người cô, sao cũng được sẽ rất khó lựa chọn, bởi vì có quá nhiều sự lựa chọn cô phải quyết định.
Trần Dạng nhìn cô một cái, cố ý trêu chọc cô, nhướng mày nói: “Nói như vậy, có vẻ cậu không hài lòng với câu trả lời của tôi?”
Nhạc Nha vội vàng khoát tay.
Tuy nhiên trong lòng cô thật sự rất bất mãn.
Trần Dạng mím môi cười, dời ánh mắt khỏi người cô, chỉ tay sang một quán ăn ở đối diện, “Ăn ở quán kia cũng được.”
Nhạc Nha ngoan ngoãn nói: “Được.”
Quán cơm nhỏ ở trường học bên này đều không phải nơi cao sang gì, giá cả hợp lí mà hương vị lại vừa ăn, vì đang giữa trưa nên ngoài đường cũng không có nhiều người.
Bên trong được thiết kế rất nghệ thuật, có thể là vì phù hợp với thẩm mỹ của các học sinh hiện nay nên cũng hấp dẫn nhiều người.
Một bữa cơm cũng không được lơ là.
Từ nhỏ Nhạc Nha đã được giáo dục khi ăn cơm phải nhai kỹ nuốt chậm, cho nên bình thường vẫn luôn ăn từ từ, đôi khi bị bạn học nhìn thấy còn nói cô quá chậm chạp.
Nhưng cô không thể sửa được thói quen đó.
Sau khi cơm nước xong còn dư hai mươi phút cho đến giờ vào học.
Nhạc Nha chủ động đi tính tiền, Trần Dạng cũng không ngăn cản.
Dù sao mỗi khi mời khách không thành công cũng sẽ khiến lòng người ta sinh ra cảm giác thất bại.
Một phút sau, Nhạc Nha đầy sức sống quay lại bên cạnh bàn ăn, thúc giục nói: “Xong rồi, tụi mình đi thôi.”
Trần Dạng đứng lên, dùng thân cao thế trội áp bách cô.
Nhạc Nha không tim không phổi, một chút cảm giác cũng không có, mới bước một bước ra khỏi quán cơm liền nhìn thấy một nhóm nam sinh đang cười đùa ồn ào, cô dừng bước, chuẩn bị đợi bọn họ rời khỏi rồi mới đi tiếp.
Không ngờ lại có người quen Trần Dạng.
Một nam sinh trong nhóm vừa quay đầu sang, nhìn thấy Trần Dạng liền hỏi: “Dạng ca, hôm nay cậu cũng ra ngoài ăn à?”
Trần Dạng nói: “Ừ, có người mời cơm.”
Rõ ràng, anh nhìn qua Nhạc Nha đang đứng bên cạnh.
Nam sinh kia nhìn sang, thấy Nhạc Nha xa lạ, hơn nữa Trần Dạng không phải loại người ra ngoài ăn cơm một mình với nữ sinh, lập tức nói: “Đây là bạn gái của cậu à?”
Người bên cạnh cũng cười nói: “Chào chị dâu!”
Bọn họ còn bắt chước nhau cúi đầu chào cô, giọng lại lớn, ngay ngắn thẳng hàng mà chào cô khiến cả nhóm thu hút không ít ánh mắt của người qua đường.
Nhạc Nha hoảng sợ, hai má có chút phiếm hồng, giải thích: “Không phải, tôi không phải, mấy người đừng có gọi bậy.”
Bạn gái với chị dâu gì chứ.
Cô thật không biết học sinh cấp ba bây giờ đều gọi người khác như vậy đó.
Cả nhóm nam sinh gãi đầu, nhìn về phía Trần Dạng.
Trần Dạng thản nhiên nói: “Cô ấy nói không phải thì là không phải.”
Nhạc Nha bị trêu chọc gật đầu theo, hận không thể cách xa bọn họ thêm chút nữa, phải chịu đựng những ánh mắt dò xét kia thật kỳ quái.
Nam sinh cầm đầu cười cười, “Xin lỗi nhé, tụi này nhận lầm.”
Tuy nói như vậy nhưng cậu ta vẫn cảm giác mình không hề nhìn lầm chút nào, vừa nghe câu trả lời của Trần Dạng là biết ngay ý nghĩa ẩn giấu sau đó rồi.
Thì ra Dạng ca thích nữ sinh thế này, đáng yêu lại dịu dàng, chẳng trách Lâm Tâm Kiều trước kia dù làm gì cũng đều bị anh giết gọn mà thất thủi trở về, ra là do cô ta không thuộc dạng này.
Nhạc Nha lên tiếng: “Không sao.”
Nam sinh dời ánh mắt, nói tiếp: “Dạng ca, tụi này còn chơi bóng nên đi trước đây.”
Trần Dạng nhẹ ừ một tiếng.
*
Sau khi trở lại trường đã là mấy phút sau.
Rất nhiều học sinh đã trở về lớp từ lâu, bây giờ có vài người co chân lên chạy thật nhanh, không thèm nhìn xung quanh, cứ thế cắm đầu chạy về phía trước.
Lúc đến lầu ba, điện thoại Trần Dạng chợt vang.
Anh đi về phía trước, giọng nói của Lương Thiên vang lên ở đầu dây bên kia, “Dạng ca, cậu chưa về lớp nữa hả? Ăn có bữa cơm mà sao lâu vậy?”
Vì đang ở cầu thang, xung quanh cũng chẳng có ai, hoàn toàn im ắng.
Cho nên Nhạc Nha cũng nghe thấy rõ, liền muốn phỉ nhổ mấy cái, nào có lâu gì đâu, y như đang nói họ ngồi lì ở quán cơm đó vậy.
Trần Dạng hỏi: “Có chuyện gì?”
Lương Thiên ở đầu dây bên kia hơi ồn ào, cũng không biết là đang ở trong lớp hay bên ngoài, “Có chứ, còn mười phút nữa là vào học rồi.”
Trần Dạng nhìn Nhạc Nha đang đứng trước mặt, cô cúi đầu không biết đang nghĩ gì, lỗ tai trắng nõn ẩn ẩn hiện hiện dưới làn tóc đen nhánh, hướng thẳng đến tầm mắt anh.
Lương Thiên tiếp tục lải nhải: “Lúc nãy thầy chủ nhiệm có đến lớp hỏi tùm lum chuyện, tôi sợ thầy ấy biết chuyện ở căn tin, cậu có thể về lớp trước khi vào tiết không Dạng ca?”
Trần Dạng dừng ý nghĩ muốn vuốt ve tai của Nhạc Nha lại, trả lời một cách thờ ơ: “Biết rồi, tôi sẽ về ngay.”
Anh cúp điện thoại rồi cất vào túi.
Lúc này Nhạc Nha mới ngẩng đầu, “Vậy cậu mau về lớp đi.”
Trần Dạng bị cô chọc cười, “Không phải chúng ta đang về lớp à?”
Nhạc Nha bị anh nhắc, đỏ mặt xấu hổ, bây giờ cả hai đang đứng ở cầu thang lầu ba, đi hết mấy bậc thang này là đến lớp học rồi.
Cô đành nhỏ giọng xuống: “Vậy đi lên thôi.”
Nhạc Nha đi trước, chân vừa đạp lên bậc thang liền quay lại nhìn Trần Dạng vẫn đang đứng yên tại chỗ.
Cô mềm giọng nhắc anh: “Cậu không đi nhanh là trễ học đó.”
Trần Dạng không trả lời, bước thẳng lên lầu một cách chậm chạp, từ tốn.
Cả hai cùng nhau đi lên lầu, cảm giác không hề giống với lúc trước, Nhạc Nha nói: “Đến lớp của tôi rồi.”
Trần Dạng khẽ gật đầu, “Ừ.”
Nhạc Nha nghĩ nghĩ, đi vào chỗ của mình lấy thứ gì đó trong hộc bàn ra, sau đó chạy ra ngoài gọi Trần Dạng, “Trần Dạng.”
Trần Dạng xoay người, ánh sáng sau lưng chiếu lên người anh, rồi lan tỏa khắp mặt đất.
Sững sờ một giây, Nhạc Nha đi qua, đưa món đồ đang cầm trong tay cho anh, “Chuyện ở căn tin hôm nay, cảm ơn cậu.”
Trần Dạng cúi đầu nhìn, “Đây là quà cảm ơn à?”
Một con búp bê bằng gốm, chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, hơn nữa được chế tác rất thô sơ.
Là do cô làm sao?
Nhạc Nha gật đầu, hơi xấu hổ nói: “”Ừm… Nếu cậu không thích thì trả cho tôi cũng được.”
Con búp bê này là do cô tự tay làm, vô cùng nhỏ bé, mà cô lại dành rất nhiều thời gian cho nó, phía dưới còn ghi tên của cô, có điều phải dùng kính lúp mới thấy được.
Nhạc Nha đoán chừng anh cũng sẽ không nhìn ra.
Trước kia cô hay cất trong balo, lâu lâu sẽ lấy ra chơi một chút, vừa hay hôm nay cô chợt nghĩ tới nó, muốn tặng cho anh.
“Không có.” Trần Dạng cười cười, “Đẹp lắm.”
Dù thế nào thì cũng tốt hơn những lần trước kia cô gọi anh là biến thái.
Nhạc Nha hơi vui trong lòng, liếm liếm môi, trong ánh mắt đều toát ra niềm hân hoan vui sướng vì người khác thích món quà của mình.
Trần Dạng im lặng nhìn cô.
Có lẽ cô không nhận ra, dáng vẻ hiện tại của cô y như đang câu dẫn người đứng trước mặt, muốn người ta cạy mở đôi môi kia, liếm láp mà mút vào.
Nhạc Nha cười cười, “Tôi vào lớp đây.”
Trần Dạng hoàn hồn, khẽ ừ.
Đợi cô gái nhỏ biến mất sau cánh cửa, anh mới vân vê con búp bê gốm giữa hai ngón tay, đưa ra trước ánh mặt trời.
Thật sự rất đẹp.
Nhạc Nha trở về lớp, nhìn thấy Chu Tiểu Thanh đang ngồi bên cạnh chỗ của mình.
Nụ cười trên mặt cô nhanh chóng biến mất, cô phải đi qua cô ta mới có thể vào chỗ của mình.
Nghe thấy động tĩnh, Chu Tiểu Thanh quay đầu lại, thấy cô liền nói: “Nhạc Nha, không phải cậu nói không biết tên cậu ấy sao?”
Nhạc Nha nói: “Cậu tránh ra chút cho tôi vào.”
Chu Tiểu Thanh không nhúc nhích: “Cậu trả lời trước đi.”
“Tôi có biết hay không cũng không liên quan đến cậu.” Nhạc Nha nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhăn lại, “Cậu đứng dậy đi.”
Chu Tiểu Thanh mỉm cười, “Không sao, dù sao tôi cũng biết cậu ấy tên Trần Dạng rồi, nghe ngóng tí xíu cũng sẽ biết cậu ấy học lớp nào.”
Nghe thấy vậy, sắc mặt Nhạc Nha bỗng trở nên khó coi.
Cô không ngờ cô ta lại nghe thấy cô gọi Trần Dạng.
Nhưng mà… Nhạc Nha nhớ đến chuyện của Lâm Tâm Kiều, đoán chừng dù Chu Tiểu Thanh có biết cũng sẽ không làm được gì.
Tạ Khinh Ngữ vừa trở về lớp, nhìn thấy một màn như vậy liền bước nhanh tới, “Chu Tiểu Thanh, cậu lại muốn làm thiêu thân gì nữa đây?”
Chu Tiểu Thanh đứng dậy, nói: “Tạ Khinh Ngữ, cậu có vấn đề gì à? Con mắt nào của cậu thấy tôi đang làm gì?”
Tạ Khinh Ngữ nói: “Hai mắt tôi đều thấy rõ nhé.”
Chu Tiểu Thanh không thể phân rõ phải trái với cô ấy, nhìn qua Nhạc Nha, “Cậu cứ chờ đó xem.”
Sau đó thản nhiên rời đi.
Nhạc Nha không rõ lắm, có lẽ cô sẽ phải chờ rất lâu cho xem, có thể theo đuổi được Trần Dạng hay không còn phải suy xét đến bản lĩnh của cô ta nữa, dù sao cô cũng không tin cô ta có thể làm được.
Cô hừ một tiếng, ngồi vào chỗ của mình.
Tạ Khinh Ngữ trừng mắt nhìn bóng lưng của Chu Tiểu Thanh, ngồi xuống chỗ phía sau Nhạc Nha, hồ nghi nói: “Chu Tiểu Thanh lại muốn làm gì đây?”
“Tớ về lớp với Trần Dạng bị cậu ta nhìn thấy.” Nhạc Nha nghiêng người giải thích, “Cậu ta nói lần trước tớ dám nói dối không biết tên Trần Dạng.”
Tạ Khinh Ngữ khịt mũi: “Dù là nói dối thì liên quan cái rắm gì đến cậu ta.”
Lời nói thô lỗ đó khiến Nhạc Nha hơi kinh ngạc.
Tạ Khinh Ngữ kịp thời phản ứng, che miệng lại, “Tớ thuận miệng thôi.”
Nhạc Nha mỉm cười, “Không sao.”
“Ai da.” Tạ Khinh Ngữ gục đầu xuống bàn, “Sau khi mấy cậu đi rồi, tớ mời tên tóc đỏ kia ăn cơm, thì ra cơm bị ném là của cậu ta đó.”
Nhạc Nha thoáng ngạc nhiên, nhớ tới lời nói của Lương Thiên trong phòng ăn.
Chỉ là sau đó bị Trần Dạng cắt đứt.
Tạ Khinh Ngữ nói tiếp: “Tớ cứ tưởng cậu ta là tên bất lương, không ngờ cũng có chút đáng yêu, vừa hài hước lại vui vẻ, y như mấy người đóng vai hề trong rạp xiếc á.”
Nhạc Nha lẳng lặng nghe cô ấy nói.
Qua vài phút sau, Tạ Khinh Ngữ mới quay lại chủ đề chính, “Thế nào, cậu mời Trần Dạng ăn gì vậy? Có gì khó xử không?”
Nhạc Nha a một tiếng, “Rất tốt.”
Ngày hôm nay mọi thứ đều rất tốt.
*
Lớp 17.
Trong phòng học đã ngồi đầy hơn một nửa số học sinh, có người đang nhao nhao đùa giỡn, có người làm bài tập, vô cùng hài hòa.
Lương Thiên đã trở về lớp từ lâu.
Triệu Minh Nhật mua bịch bánh Bugles [1], hai người ngồi ở cuối lớp, cậu một cái tôi một cái ngồi ăn rôm rốp.
[1] bánh snack có hình sừng hoặc tù và, loại mà hồi xưa hay cắm vào năm ngón tay rồi ăn từng cái đó.
“Cảm giác hôm nay được mời cơm thế nào?”
“Tuyệt lắm đó.” Lương Thiên cảm thấy bữa cơm kia bị ném đi cũng đáng, có thể được người đẹp mời cơm, bị ném đi một lần nữa cũng không sao.
Triệu Minh Nhật đen mặt: “Thấy sắc liền quên nghĩa.”
Lương Thiên nói: “Tôi chỉ đang tranh thủ quyền lợi của mình một cách hợp tình một nghĩa thôi mà.”
Triệu Minh Nhật: “Hừ.”
Hai người đang nói chuyện, cửa sau đột ngột bị đẩy ra.
Trần Dạng kéo ghế ngồi xuống, sau đó mới lấy con búp bê nhỏ đang cầm trong tay ra.
Lương Thiên liếc mắt qua liền nhìn thấy, “Cái này là gì vậy?”
Triệu Minh Nhật tinh mắt nhận ra, “Búp bê nhỏ.”
“Cái này cậu mua ở đâu đó, nhỏ như vậy?” Lương Thiên đưa tay so thử, còn chưa bằng ngón tay của mình.
Trần Dạng sờ sờ con búp bê bằng gốm, “Quà cảm ơn.”
Vừa nói xong, hai người bên cạnh liền rõ trong lòng, người tặng quà cảm ơn ngày hôm nay chỉ có thể là Nhạc Nha.
Không ngờ đó nha.
Cửa sổ bị người bên ngoài đẩy ra, “Trần Dạng, thầy dạy Lý tìm cậu kìa.”
Trần Dạng lười biếng đáp lời.
Chờ anh sắp ra khỏi lớp, Lương Thiên liền hỏi: “Dạng ca, tụi này xem con búp bê tí xíu được không?”
Trần Dạng quay đầu liếc một cái, “Đừng có làm vỡ.”
Lương Thiên ai một tiếng.
Kỳ thật bọn họ cũng không dám mạnh tay, dù sau thứ này chỉ cần rơi một cái là sẽ vỡ ngay, cho nên chỉ dám đặt trên tay ngắm nghía.
Tuy không tinh xảo như trong mấy cửa hàng, nhưng chỉ cần liếc qua một cái là có thể thấy ngay người chế tác rất dụng tâm, làm cũng rất đáng yêu.
Lúc sắp trả lại cho Trần Dạng, Triệu Minh Nhật tinh mắt nhìn thấy dưới lòng bàn chân của búp bê có vài vết đen, còn tưởng là bị dơ.
Nếu bị Trần Dạng phát hiện thì hận chết bọn họ mất.
Cậu ta vội vàng lấy khăn ướt lau lau, kết quả phát hiện vết đen đó không hề biến mất.
Triệu Minh Nhật muốn lau sạch tiếp, “Xong đời rồi.”
Lương Thiên không nhịn được nữa, giật lấy, “Cậu ngốc à, cái này là do người khác ghi lên đó.”
Cậu ta đưa tới trước mắt, muốn nhìn rõ trên đó ghi gì.
Chỉ là hai chân búp bê nhỏ xíu, căn bản không thể nhìn thấy gì, còn khiến mắt mình đau nhức thêm.
Lương Thiên nói: “Không cần phải nói, nhất định là ngày đính ước.”
Cậu ta mượn kính lúp của nam sinh đeo kính ngồi phía trước, sau đó đặt con búp bê lên bàn, đưa sát kính lúp vào.
Hai chữ được viết xiêu xiêu vẹo vẹo hiện lên rõ ràng, bây giờ đã có thể nhìn thấy được.
Lương Thiên kinh ngạc nói: “Không phải là ngày đính ước, nếu Dạng ca nhìn thấy chắc sẽ thất vọng lắm.”
Triệu Minh Nhật hỏi: “Vậy chứ trên đó viết gì?”
Nghe vậy, Lương Thiên đang muốn đọc lớn, sau lưng chợt truyền đến giọng của Trần Dạng: “Nhìn đẹp lắm à?”
/91
|