Edit: Simi
Tiết thứ ba của lớp tự học buổi tối chưa kết thúc.
Các nam sinh lớp 17 ngồi ở hàng cuối cùng lén chơi điện thoại rồi lại xem video, gần đây đang có trận đấu game trực tiếp, nên cả đám cùng ngồi xem với nhau rất hào hứng, lâu lâu còn có thể bàn luận hai ba tiếng.
Về phần sử dụng lưu lượng, cũng không phải là chuyện quan trọng nữa.
Trần Dạng đẩy cửa sau ra, cứ thế đi vào lớp, ngồi xuống chỗ của mình, lật tờ đề đã làm được một nửa ra.
Ai vậy? Đây là chỗ cậu có thể ngồi...
Lương Thiên đang chơi game, đúng lúc đó đang là thời điểm then chốt tiêu diệt toàn bộ đội quân của đối thủ, cảm thấy có người ngồi xuống bên cạnh, cũng không thèm ngẩng đầu lên nhìn, cứ thế lên tiếng ngăn cản.
Không nghe thấy tiếng người bỏ đi, cậu ta mất kiên nhẫn ngẩng đầu lên nhìn, ngoài ý muốn lại nhìn thấy Trần Dạng, cậu ta mới im lặng, hỏi: Dạng ca, cậu về rồi à, không sao chứ?
Nói thật hồi tối này, cậu ta cứ sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó, tính cách của chú Trần hơi cực đoan, suốt ngày mắng chửi người khác.
Trần Dạng nói: Không có gì.
Lương Thiên nghe giọng nói của anh vẫn bình thường nên không hoài nghi gì.
Cậu ta cúi đầu tiếp tục chơi game, nói: Hôm nay chơi game đụng phải một đứa mới học tiểu học, tức chết mất, đồng đội ngu như heo cứ lần lượt tiễn đi...
Bị một hai lần thì thôi đi, đằng này cứ tiễn đi hoài thật khiến người khác muốn nổi khùng.
Lương Thiên thật sự rất nhớ lúc chơi game với Trần Dạng, đánh đâu thắng đó, cho dù đồng đội có ngu như heo thì vẫn có thể chiếm ưu thế.
Ngô Á Mật ngồi ở phía trước nghe được động tĩnh, chuẩn bị sẵn mọi thứ, cầm tờ đề vừa phát tối nay lên, xoay người lại.
Trần dạng, đề này có mấy câu tớ giải không được, cậu có thể giảng cho tớ một... Cô ta chỉ nói được nửa câu.
Ngô Á Mật giật mình nói: Cậu bị thương hả?
Cô ta đúng lúc nhìn thấy mặt của anh, có thể thấy rõ bên má phải dán miếng băng cá nhân, thậm chí ngay sát khóe mắt anh còn lộ ra chút vết thương.
Lương Thiên thoáng ngẩng đầu, Bị thương?
Triệu Minh Nhật ngồi bên cạnh cũng sáp lại gần, quan tâm hỏi: Dạng ca bị thương ở đâu? Mau đến xem thử.
Hai người bọn họ đều ngồi ở bên trái, Trần Dạng không quay đầu, bọn họ cũng không nhìn thấy vết thương phía trên má phải của anh.
Trần Dạng bình tĩnh trả lời bọn họ: Vết thương nhỏ, mai sẽ lành thôi.
Anh hơi nghiêng đầu, để hai người họ nhìn một chút, sau đó lại quay mặt đi, chọn câu hỏi khó trong tờ đề để làm.
Lương Thiên với Triệu Minh Nhật nhẹ nhàng thở ra.
Nhìn bộ dạng của Trần Dạng có vẻ không nghiêm trọng lắm, chỉ dán băng cá nhân chứ không phải băng gạc, có vẻ không sao.
Khoan... khoan, đợi một chút... Băng cá nhân?
Triệu Minh Nhật phản ứng đầu tiên, hỏi: ...Dạng ca mua băng cá nhân ở đâu vậy, còn có hình hoa văn nhỏ nữa?
Cậu ta nhớ phòng y tế cũng đâu có mang tâm hồn thiếu nữ đâu, sao băng cá nhân này còn có hình hai con gấu trắng đang ôm bánh mì nữa...
Bây giờ Triệu Minh Nhật mới phát hiện ra, băng cá nhân này dán ở trên mặt của Trần Dạng, thật sự chẳng hài hòa chút nào.
Nhưng dù có không hài hòa, vẫn khiến cậu ta cảm thấy rất ổn.
Vậy đại khái là do lão đại rồi.
Lương Thiên đề xuất: Hay để tôi lên phòng y tế lấy cồn iot về rửa lại vết thương cho chắc?
Trần Dạng không thèm đếm xỉa tới, lật tờ đề của mình lại, Không cần.
Lương Thiên nhún vai, được thôi, lão đại nói không cần chính là không cần.
Ngô Á Mật hít một hơi thật sâu, lên tiếng hỏi: Trần Dạng, đề này có mấy câu tớ không hiểu, cậu có thể giảng cho tớ một chút không?
Trần Dạng ngước mắt lên nhìn, rồi lại rũ mắt xuống.
Ngô Á Mật nhìn bộ dạng của anh như vậy, với lại nãy giờ ba người họ không hề để ý đến mình, liền cắn cắn môi, xoay người ngồi thẳng lại.
Kỳ thật cô ta đã sớm biết trước kết quả có thể sẽ thế này, nhưng dù sao cũng đã cố gắng gần một học kỳ, trong lòng cô ta luôn mong chờ sẽ có chút may mắn.
Cô ta ngồi ở đằng trước anh lâu như vậy, tại sao ngay cả một cái gật đầu anh cũng không dành cho cô ta.
Ánh mắt cô ta lóe sáng, lấy điện thoại trong túi ra, gửi tin nhắn cho Lâm Tâm Kiều: Trần Dạng bị thương rồi.
Bên kia một giây sau đã trả lời: Bị thương ở đâu?
Ngô Á Mật mỉm cười, nói thế nào thì cũng không nên để một mình mình bị anh đối xử như vậy được, dù sao Lâm Tâm Kiều cũng là người đang theo đuổi anh, cứ để cho cô ta tới thử xem sao.
Trên mặt.
Lâm Tâm Kiều: Tớ biết rồi.
Ngô Á Mật với Lâm Tâm Kiều cũng không quen thân lắm, chỉ vì trước kia Lâm Tâm Kiều theo đuổi Trần Dạng, phát hiện cô ta ngồi trước Trần Dạng, nên đã tặng cô ta một cái túi xách, gia tăng thêm tình bạn.
Gia cảnh nhà cô ta bình thường, túi xách Lâm Tâm Kiều tặng tuy không quý lắm, nhưng cũng mấy trăm đồng, khiến mắt cô ta như dài thêm.
Cô ta ngẫu nhiên thông báo hai tiếng cũng coi như là có báo đáp rồi.
Tiết thứ ba tự học buổi tối vừa tan, Lâm Tâm Kiều liền xuất hiện ở cửa sau lớp 17, nhẹ nhàng gõ vào cửa sổ.
Ngô Á Mật thuận tay mở ra.
Hôm nay Lâm Tâm Kiều mặc đầm, trời lạnh cũng không ngăn được cánh tay trần của cô ta, hấp dẫn ánh mắt người khác vô cùng.
Cô ta nhìn thẳng xuống hàng cuối cùng, phát hiện Trần Dạng không ở trong lớp liền hỏi: Lương Thiên, Trần Dạng đâu?
Lương Thiên thuận miệng nói: Không biết.
Lúc tan tiết, Trần Dạng có đi đâu cũng không nói với bọn họ.
Lâm Tâm Kiều không hỏi nữa, đứng đợi ở bên ngoài.
Đôi khi Ngô Á Mật cũng sẽ nói với cô ta hai ba câu.
Đợi được vài phút đã sắp đến giờ vào lớp, thấy Trần Dạng vẫn chưa trở lại, Lâm Tâm Kiều không thể đợi được nữa.
Cô ta lấy đồ trong túi áo ra, sau đó dặn dò: Lương Thiên, Trần Dạng về lớp nhớ nói tôi đưa đó.
Lương Thiên đặt điện thoại xuống nhìn sang.
Cô ta đặt băng cá nhân với cồn iot lên bàn, còn đó vài miếng bông vải, dù sao cũng có thể dùng để xử lý sơ qua vết thương.
Lương Thiên nhìn Lâm Tâm Kiều, Không được.
Cậu ta mang đồ trả lại bên bệ cửa sổ.
Nếu để Trần Dạng về lớp thấy trên bàn anh có đồ của người khác, nhất là của nữ sinh, chắc sẽ nổi giận mất.
Sắc mặt Lâm Tâm Kiều khó coi.
Chuông vào học đúng lúc vang lên.
Lương Thiên thấy bóng dáng Trần Dạng xuất hiện ở đầu hành lang, thẳng thừng cười một tiếng, nói: Băng cá nhân này của cậu không đáng yêu, không có nữ tính, Dạng ca của tụi này không biết dùng đâu.
Cậu ta chỉ lên mặt của Trần Dạng.
Lâm Tâm Kiều nhìn theo hướng tay cậu ta đang chỉ, Trần Dạng vừa đúng lúc thọc tay vào túi đi ngang qua cô ta vào lớp.
Thấy không, đó mới là băng cá nhân mang tâm tư của thiếu nữ đó.
Lâm Tâm Kiều nghe thấy vậy cũng cảm thấy băng cá nhân của mình quá bình thường rồi.
Cô ta cầm lấy mấy món đồ trên bệ cửa sổ, thanh âm nhẹ nhàng: Trần Dạng, tớ nghe nói cậu bị thương nên qua đưa cho cậu ít đồ.
Trần Dạng nhấc mí mắt, không nói gì.
Lâm Tâm Kiều cho là mình đã có chút tiến triển, đang muốn đưa qua, bàn tay hiện rõ khớp xương kia trực tiếp đóng cửa sổ lại.
Lập tức ngăn cách tất cả mọi âm thanh bên ngoài.
Nói thật, anh rất thô lỗ, nhưng Lương Thiên và Triệu Minh Nhật đã tiên liệu trước kết cục này, cho nên lúc nãy mới nhắc cô ta.
Ai bảo Trần Dạng là con người như vậy.
Bị đối xử không ra gì, Lâm Tâm Kiều có chút bực bội, nửa phút sau, mang hết đồ đi về lớp.
Lương Thiên nhìn nhìn, sau đó nói: Cậu ta tới đưa băng cá nhân đó, Dạng ca, cậu còn thiếu không?
Giáo viên dạy Văn ở trên bục giảng đã ngồi xuống, không cho phép bọn họ nói chuyện, tranh thủ điểm tên mấy người.
Trần Dạng dựa người vào tường, Không thiếu.
Anh lấy miếng băng cá nhân khác trong túi ra, tuy có màu đen, hình vẽ không giống với băng cá nhân màu trắng, nhưng lại thuộc cùng một series, chỉ có hình gấu.
Lương Thiên sờ cằm.
Thật đúng là lợi hại, có thể đột ngột khiến Trần Dạng tiếp nhận như vậy, rốt cuộc đối phương là ai...
Trong đầu cậu ta bỗng xuất hiện một cái tên.
*
Tiết tự học buổi tối cuối cùng là của chủ nhiệm lớp.
Lần này cô Tưởng có chuyện cần thông báo, mang theo văn bản tài liệu đến, Tuần này bắt đầu đăng kí học sinh có hoàn cảnh khó khăn, đầu tiên từng phòng ký túc xá sẽ chọn ra một người gia nhập vào nhóm nhỏ, nếu muốn đăng kí thì các em hãy điền vào phiếu, lúc đó toàn lớp sẽ bỏ phiếu, sau đó bắt đầu bình chọn.
Mỗi học kỳ đều sẽ đăng ký học sinh có hoàn cảnh khó khăn.
Hằng năm cô Tưởng đều làm như vậy, tuy có một số người dị nghị trong lòng, nhưng có nói ra cũng vô dụng, bởi vì cái này đều rất công bằng.
Chỉ là mỗi lần đăng ký đều rất loạn.
Hồi mới vào trường còn có học sinh mặc đồ hàng hiệu đi đăng ký, đơn đăng ký cũng đầy đủ, chi tiết, thật chất đều là giả.
Sau này thì tốt hơn, tăng thêm các thông tin bắt buộc, vì thế số người đăng ký giảm đi rất nhiều.
Gần đây Nhạc Nha không tham gia mấy hoạt động trong trường, cô cũng chưa từng đăng kí, nên dù cô không nói rõ thì ai ai cũng đều biết rõ gia cảnh nhà cô.
Tạ Khinh Ngữ chạm vào lưng cô, nhỏ giọng nói: Chu Tiểu Thanh chắc chắn lại chạy đi đăng kí rồi, hai năm nay đều vậy, không biết cậu ta có thấy nản không?
Trong ký túc xá có nhiều người quen, cô ấy tất nhiên cũng biết rõ mấy chuyện bát quái này.
Mỗi năm đến kì đăng ký học sinh có hoàn cảnh khó khăn, Chu Tiểu Thanh đều đăng ký vào danh sách, không trúng thì học kì sau lại đăng ký tiếp, không hề thay đổi một chữ nào.
Mặc dù không chọn cô ta, nhưng hoạt động này thật sự loạn quá rồi.
Tạ Khinh Ngữ liếc mắt, Nhạc Nha, cậu đừng nói cho cậu ta biết về chuyện hôm nay, phải để cho cậu ta kinh ngạc một chút.
Nhạc Nha bất đắc dĩ lắc đầu.
Tạ Khinh Ngữ mất kiên nhẫn không nói nữa, nghĩ đến chuyện khác, Đúng rồi, cậu chưa biết tên của nam sinh kia nữa à? Rõ ràng cậu chẳng thèm hỏi gì hết.
Anh giúp cô nhiều lần như vậy, mà cô chưa từng hỏi tên anh.
Nhạc Nha có chút xấu hổ, Tại mỗi lần gặp cậu ta xong tớ lại quên mất.
Mỗi lần gặp nhau người đó lại hành xử như vậy, nên cô cũng quên mất ý định muốn hỏi tên của anh, thành ra tối nay cũng chẳng hỏi.
Anh có phải là Trần Dạng hay không vẫn còn là một vấn đề.
Vừa dứt rồi, Chu Tiểu Thanh ngồi cách đó không xa quay đầu lại, cắn răng nói: Tạ Khinh Ngữ, có phải cậu lại nói xấu tôi không?
Tạ Khinh Ngữ nói: Cậu đừng có tự kỷ, những điều tôi nói đều là thật nha.
Vì trong lớp đang nhao nhao bàn tán, ngăn cản tiếng nói chuyện của cả hai, mãi cho đến khi cô Tưởng gõ bàn, Yên lặng.
Nhạc Nha nói: Cậu cũng đừng để ý nữa.
Chu Tiểu Thanh tự nguyện đăng ký là chuyện của cô ta, được chọn hay không cũng là chuyện của cô ta, chỉ cần bình chọn cho đúng người là được.
Chuông tan học vừa vang lên, trong lớp thoáng cái trở nên lộn xộn.
Cô Tưởng cũng không giữ mọi người ở lại, cầm sách đi thẳng ra ngoài, cô vừa ra khỏi lớp, đã có người gọi mau lên.
Chu Tiểu Thanh đeo balo tới, Cậu vừa rồi nói xấu tôi phải không?
Thần kinh à. Tạ Khinh Ngữ trợn mắt, Ai nói xấu cậu.
Khi Chu Tiểu Thanh hỏi trong giờ học, hai cô vừa chuyển đề tài, nếu cô ta hỏi một khắc trước đó thì đúng là đang nói về cô ta, nhưng một khắc sau thì không còn nói nữa rồi.
Nhạc Nha nói: Cậu ấy không nói gì cậu cả.
Hai người các cậu chơi chung, bao che cho nhau ai mà biết được. Chu Tiểu Thanh tức giận nói: Lần sau mà để tôi nghe thấy đi, tôi sẽ cho mấy cậu đẹp mắt.
Tạ Khinh Ngữ cười xùy một tiếng.
Ai khiến ai đẹp mắt cũng chưa biết đâu, suốt ngày chỉ biết múa miệng.
Chu Tiểu Thanh đang muốn động thủ với Tạ Khinh Ngữ, chợt sau lưng có nữ sinh nói: A, nhanh lên, bên kia có trai đẹp kìa, Chu Tiểu Thanh, cậu đang làm gì vậy?
Nghe câu này, lực chú ý của Chu Tiểu Thanh đều bị hấp dẫn, liền chạy qua.
Mấy nữ sinh đi quá nhanh, Tạ Khinh Ngữ cũng thấy hiếu kì rốt cuộc là trai đẹp nào, Tụi mình cũng đi xem đi.
Nhạc Nha chưa kịp thu dọn sách đã bị cô ấy dụ đi.
Nhóm của Chu Tiểu Thanh chiếm được vị trí tốt nhất, mắt nhìn chăm chú qua bên kia, thậm chí còn chuẩn bị đi qua đó.
Thật đúng là anh.
Nhạc Nha tuy đoán được, nhưng tận mắt nhìn thấy lại có chút kinh ngạc.
Anh đi chưa xa lắm, còn có thể thấy rõ miếng băng cá nhân của cô.
Loại cảm giác này có chút kì diệu.
Có lẽ cảm thấy bị nhìn chằm chằm quá mức rõ ràng, Trần Dạng quay đầu về phía này, mắt nhìn thẳng vào cô.
Dù trên mặt dán băng cá nhân, nhưng anh vẫn rất đẹp trai, dưới ánh đèn sáng như đang ngắm nhìn người đẹp xuyên qua áng mây, khiến vẻ đẹp của người đó càng trở nên ma mị hơn.
Nhạc Nha không ngờ đi xem trộm còn bị người ta bắt gặp, mặt nóng bừng, vội vàng dời tầm mắt.
Chu Tiểu Thanh xấu hổ, Cậu ấy nhìn qua phía tụi mình kìa.
Lúc trước cô ta còn chuẩn bị sẽ vô tình gặp được anh, sẽ tiện thể hỏi anh học lớp mấy, nhưng mãi cũng chẳng thấy anh ở đâu, không ngờ tối nay lại gặp được.
Tạ Khinh Ngữ phì cười một tiếng, Hài thật, ai thèm nhìn cậu chứ, đoán chắc cậu ta còn chẳng rõ dáng dấp cậu ra sao nữa là.
Nhạc Nha kéo cô ấy.
Lúc ngẩng đầu đã không thấy người bên kia đâu nữa, giống như lúc nãy chỉ là ảo giác mà thôi.
Nhạc Nha về lớp thu dọn sách vở, sau đó cùng Tạ Khinh Ngữ ra về.
Sau chuyện mới xảy ra lúc nãy, hiện giờ trong trường không còn nhiều người, đèn trong các lớp học đều đã tối đen.
Tạ Khinh Ngữ vẫn đang suy nghĩ về chuyện vừa rồi, không ngừng phỉ nhổ Chu Tiểu Thanh, chốc chốc lại nói sang mấy chuyện khác.
Cằn nhằn cả buổi, cô ấy đột nhiên kêu một tiếng: Sao miếng băng cá nhân trên mặt nam sinh kia lại quen vậy nhỉ?
Tim Nhạc Nha ngừng đập một nhịp, không dám lên tiếng.
Tạ Khinh Ngữ híp híp mắt, chuyển sang nhìn người đang cúi thấp đầu đi bên cạnh, Nguyệt Nha, nếu tớ nhớ không lầm thì đó là băng cá nhân của cậu phải không?
Nhạc Nha chống chế không được, chỉ có thể nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Tạ Khinh Ngữ nói: Không phải chứ, trùng hợp vậy à?
Đi ra ngoài lấy giáo án mà còn có thể chạm mặt anh, lại nhiều lần như vậy, cô ấy cũng đang hoài nghi có phải đối phương đã sớm có âm mưu rồi không.
Nhạc Nha than thở, Cậu đừng nói nữa mà.
Không nói thì không nói. Tạ Khinh Ngữ dồn nén tất cả xuống đáy lòng, lấy điện thoại ra, Anh tớ đến đón, còn cậu thì sao?
Nhạc Nha nhìn điện thoại, Trong nhà cũng đến đón tớ.
Cả tối không mở điện thoại nên tin nhắn hơi nhiều, cô tiện tay xóa bớt, đến khi nhìn thấy nội dung của tin nhắn sau đó thì dừng lại.
Cô túm lấy cánh tay của Tạ Khinh Ngữ..
Tạ Khinh Ngữ hồ nghi nói: Cậu kích động chuyện gì vậy?
Chợt nghĩ đến chuyện gì đó, cô ấy ghé sát hỏi nhỏ như đang đi ăn trộm: Chẳng lẽ xảy ra chuyện lớn gì rồi? Mau nói với tớ đi.
Nhạc Nha không lên tiếng, đưa màn hình di động cho cô ấy xem.
Trên màn hình là tin nhắn thông báo tất cả các bưu kiện đã được gửi đến rồi.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Nếu không gửi đến thì có người phải chết đói đó.
Tôi e sau này sẽ trở thành câu chuyện tình yêu giữa người và quỷ rồi, lão đại ác quỷ Trần Dạng và tiểu kiều thê của hắn, Nhạc Nha.
Trần Dạng mỉm cười mừng rỡ như đang nói, Rốt cuộc mình cũng sắp có tên của chính mình.
Tiết thứ ba của lớp tự học buổi tối chưa kết thúc.
Các nam sinh lớp 17 ngồi ở hàng cuối cùng lén chơi điện thoại rồi lại xem video, gần đây đang có trận đấu game trực tiếp, nên cả đám cùng ngồi xem với nhau rất hào hứng, lâu lâu còn có thể bàn luận hai ba tiếng.
Về phần sử dụng lưu lượng, cũng không phải là chuyện quan trọng nữa.
Trần Dạng đẩy cửa sau ra, cứ thế đi vào lớp, ngồi xuống chỗ của mình, lật tờ đề đã làm được một nửa ra.
Ai vậy? Đây là chỗ cậu có thể ngồi...
Lương Thiên đang chơi game, đúng lúc đó đang là thời điểm then chốt tiêu diệt toàn bộ đội quân của đối thủ, cảm thấy có người ngồi xuống bên cạnh, cũng không thèm ngẩng đầu lên nhìn, cứ thế lên tiếng ngăn cản.
Không nghe thấy tiếng người bỏ đi, cậu ta mất kiên nhẫn ngẩng đầu lên nhìn, ngoài ý muốn lại nhìn thấy Trần Dạng, cậu ta mới im lặng, hỏi: Dạng ca, cậu về rồi à, không sao chứ?
Nói thật hồi tối này, cậu ta cứ sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó, tính cách của chú Trần hơi cực đoan, suốt ngày mắng chửi người khác.
Trần Dạng nói: Không có gì.
Lương Thiên nghe giọng nói của anh vẫn bình thường nên không hoài nghi gì.
Cậu ta cúi đầu tiếp tục chơi game, nói: Hôm nay chơi game đụng phải một đứa mới học tiểu học, tức chết mất, đồng đội ngu như heo cứ lần lượt tiễn đi...
Bị một hai lần thì thôi đi, đằng này cứ tiễn đi hoài thật khiến người khác muốn nổi khùng.
Lương Thiên thật sự rất nhớ lúc chơi game với Trần Dạng, đánh đâu thắng đó, cho dù đồng đội có ngu như heo thì vẫn có thể chiếm ưu thế.
Ngô Á Mật ngồi ở phía trước nghe được động tĩnh, chuẩn bị sẵn mọi thứ, cầm tờ đề vừa phát tối nay lên, xoay người lại.
Trần dạng, đề này có mấy câu tớ giải không được, cậu có thể giảng cho tớ một... Cô ta chỉ nói được nửa câu.
Ngô Á Mật giật mình nói: Cậu bị thương hả?
Cô ta đúng lúc nhìn thấy mặt của anh, có thể thấy rõ bên má phải dán miếng băng cá nhân, thậm chí ngay sát khóe mắt anh còn lộ ra chút vết thương.
Lương Thiên thoáng ngẩng đầu, Bị thương?
Triệu Minh Nhật ngồi bên cạnh cũng sáp lại gần, quan tâm hỏi: Dạng ca bị thương ở đâu? Mau đến xem thử.
Hai người bọn họ đều ngồi ở bên trái, Trần Dạng không quay đầu, bọn họ cũng không nhìn thấy vết thương phía trên má phải của anh.
Trần Dạng bình tĩnh trả lời bọn họ: Vết thương nhỏ, mai sẽ lành thôi.
Anh hơi nghiêng đầu, để hai người họ nhìn một chút, sau đó lại quay mặt đi, chọn câu hỏi khó trong tờ đề để làm.
Lương Thiên với Triệu Minh Nhật nhẹ nhàng thở ra.
Nhìn bộ dạng của Trần Dạng có vẻ không nghiêm trọng lắm, chỉ dán băng cá nhân chứ không phải băng gạc, có vẻ không sao.
Khoan... khoan, đợi một chút... Băng cá nhân?
Triệu Minh Nhật phản ứng đầu tiên, hỏi: ...Dạng ca mua băng cá nhân ở đâu vậy, còn có hình hoa văn nhỏ nữa?
Cậu ta nhớ phòng y tế cũng đâu có mang tâm hồn thiếu nữ đâu, sao băng cá nhân này còn có hình hai con gấu trắng đang ôm bánh mì nữa...
Bây giờ Triệu Minh Nhật mới phát hiện ra, băng cá nhân này dán ở trên mặt của Trần Dạng, thật sự chẳng hài hòa chút nào.
Nhưng dù có không hài hòa, vẫn khiến cậu ta cảm thấy rất ổn.
Vậy đại khái là do lão đại rồi.
Lương Thiên đề xuất: Hay để tôi lên phòng y tế lấy cồn iot về rửa lại vết thương cho chắc?
Trần Dạng không thèm đếm xỉa tới, lật tờ đề của mình lại, Không cần.
Lương Thiên nhún vai, được thôi, lão đại nói không cần chính là không cần.
Ngô Á Mật hít một hơi thật sâu, lên tiếng hỏi: Trần Dạng, đề này có mấy câu tớ không hiểu, cậu có thể giảng cho tớ một chút không?
Trần Dạng ngước mắt lên nhìn, rồi lại rũ mắt xuống.
Ngô Á Mật nhìn bộ dạng của anh như vậy, với lại nãy giờ ba người họ không hề để ý đến mình, liền cắn cắn môi, xoay người ngồi thẳng lại.
Kỳ thật cô ta đã sớm biết trước kết quả có thể sẽ thế này, nhưng dù sao cũng đã cố gắng gần một học kỳ, trong lòng cô ta luôn mong chờ sẽ có chút may mắn.
Cô ta ngồi ở đằng trước anh lâu như vậy, tại sao ngay cả một cái gật đầu anh cũng không dành cho cô ta.
Ánh mắt cô ta lóe sáng, lấy điện thoại trong túi ra, gửi tin nhắn cho Lâm Tâm Kiều: Trần Dạng bị thương rồi.
Bên kia một giây sau đã trả lời: Bị thương ở đâu?
Ngô Á Mật mỉm cười, nói thế nào thì cũng không nên để một mình mình bị anh đối xử như vậy được, dù sao Lâm Tâm Kiều cũng là người đang theo đuổi anh, cứ để cho cô ta tới thử xem sao.
Trên mặt.
Lâm Tâm Kiều: Tớ biết rồi.
Ngô Á Mật với Lâm Tâm Kiều cũng không quen thân lắm, chỉ vì trước kia Lâm Tâm Kiều theo đuổi Trần Dạng, phát hiện cô ta ngồi trước Trần Dạng, nên đã tặng cô ta một cái túi xách, gia tăng thêm tình bạn.
Gia cảnh nhà cô ta bình thường, túi xách Lâm Tâm Kiều tặng tuy không quý lắm, nhưng cũng mấy trăm đồng, khiến mắt cô ta như dài thêm.
Cô ta ngẫu nhiên thông báo hai tiếng cũng coi như là có báo đáp rồi.
Tiết thứ ba tự học buổi tối vừa tan, Lâm Tâm Kiều liền xuất hiện ở cửa sau lớp 17, nhẹ nhàng gõ vào cửa sổ.
Ngô Á Mật thuận tay mở ra.
Hôm nay Lâm Tâm Kiều mặc đầm, trời lạnh cũng không ngăn được cánh tay trần của cô ta, hấp dẫn ánh mắt người khác vô cùng.
Cô ta nhìn thẳng xuống hàng cuối cùng, phát hiện Trần Dạng không ở trong lớp liền hỏi: Lương Thiên, Trần Dạng đâu?
Lương Thiên thuận miệng nói: Không biết.
Lúc tan tiết, Trần Dạng có đi đâu cũng không nói với bọn họ.
Lâm Tâm Kiều không hỏi nữa, đứng đợi ở bên ngoài.
Đôi khi Ngô Á Mật cũng sẽ nói với cô ta hai ba câu.
Đợi được vài phút đã sắp đến giờ vào lớp, thấy Trần Dạng vẫn chưa trở lại, Lâm Tâm Kiều không thể đợi được nữa.
Cô ta lấy đồ trong túi áo ra, sau đó dặn dò: Lương Thiên, Trần Dạng về lớp nhớ nói tôi đưa đó.
Lương Thiên đặt điện thoại xuống nhìn sang.
Cô ta đặt băng cá nhân với cồn iot lên bàn, còn đó vài miếng bông vải, dù sao cũng có thể dùng để xử lý sơ qua vết thương.
Lương Thiên nhìn Lâm Tâm Kiều, Không được.
Cậu ta mang đồ trả lại bên bệ cửa sổ.
Nếu để Trần Dạng về lớp thấy trên bàn anh có đồ của người khác, nhất là của nữ sinh, chắc sẽ nổi giận mất.
Sắc mặt Lâm Tâm Kiều khó coi.
Chuông vào học đúng lúc vang lên.
Lương Thiên thấy bóng dáng Trần Dạng xuất hiện ở đầu hành lang, thẳng thừng cười một tiếng, nói: Băng cá nhân này của cậu không đáng yêu, không có nữ tính, Dạng ca của tụi này không biết dùng đâu.
Cậu ta chỉ lên mặt của Trần Dạng.
Lâm Tâm Kiều nhìn theo hướng tay cậu ta đang chỉ, Trần Dạng vừa đúng lúc thọc tay vào túi đi ngang qua cô ta vào lớp.
Thấy không, đó mới là băng cá nhân mang tâm tư của thiếu nữ đó.
Lâm Tâm Kiều nghe thấy vậy cũng cảm thấy băng cá nhân của mình quá bình thường rồi.
Cô ta cầm lấy mấy món đồ trên bệ cửa sổ, thanh âm nhẹ nhàng: Trần Dạng, tớ nghe nói cậu bị thương nên qua đưa cho cậu ít đồ.
Trần Dạng nhấc mí mắt, không nói gì.
Lâm Tâm Kiều cho là mình đã có chút tiến triển, đang muốn đưa qua, bàn tay hiện rõ khớp xương kia trực tiếp đóng cửa sổ lại.
Lập tức ngăn cách tất cả mọi âm thanh bên ngoài.
Nói thật, anh rất thô lỗ, nhưng Lương Thiên và Triệu Minh Nhật đã tiên liệu trước kết cục này, cho nên lúc nãy mới nhắc cô ta.
Ai bảo Trần Dạng là con người như vậy.
Bị đối xử không ra gì, Lâm Tâm Kiều có chút bực bội, nửa phút sau, mang hết đồ đi về lớp.
Lương Thiên nhìn nhìn, sau đó nói: Cậu ta tới đưa băng cá nhân đó, Dạng ca, cậu còn thiếu không?
Giáo viên dạy Văn ở trên bục giảng đã ngồi xuống, không cho phép bọn họ nói chuyện, tranh thủ điểm tên mấy người.
Trần Dạng dựa người vào tường, Không thiếu.
Anh lấy miếng băng cá nhân khác trong túi ra, tuy có màu đen, hình vẽ không giống với băng cá nhân màu trắng, nhưng lại thuộc cùng một series, chỉ có hình gấu.
Lương Thiên sờ cằm.
Thật đúng là lợi hại, có thể đột ngột khiến Trần Dạng tiếp nhận như vậy, rốt cuộc đối phương là ai...
Trong đầu cậu ta bỗng xuất hiện một cái tên.
*
Tiết tự học buổi tối cuối cùng là của chủ nhiệm lớp.
Lần này cô Tưởng có chuyện cần thông báo, mang theo văn bản tài liệu đến, Tuần này bắt đầu đăng kí học sinh có hoàn cảnh khó khăn, đầu tiên từng phòng ký túc xá sẽ chọn ra một người gia nhập vào nhóm nhỏ, nếu muốn đăng kí thì các em hãy điền vào phiếu, lúc đó toàn lớp sẽ bỏ phiếu, sau đó bắt đầu bình chọn.
Mỗi học kỳ đều sẽ đăng ký học sinh có hoàn cảnh khó khăn.
Hằng năm cô Tưởng đều làm như vậy, tuy có một số người dị nghị trong lòng, nhưng có nói ra cũng vô dụng, bởi vì cái này đều rất công bằng.
Chỉ là mỗi lần đăng ký đều rất loạn.
Hồi mới vào trường còn có học sinh mặc đồ hàng hiệu đi đăng ký, đơn đăng ký cũng đầy đủ, chi tiết, thật chất đều là giả.
Sau này thì tốt hơn, tăng thêm các thông tin bắt buộc, vì thế số người đăng ký giảm đi rất nhiều.
Gần đây Nhạc Nha không tham gia mấy hoạt động trong trường, cô cũng chưa từng đăng kí, nên dù cô không nói rõ thì ai ai cũng đều biết rõ gia cảnh nhà cô.
Tạ Khinh Ngữ chạm vào lưng cô, nhỏ giọng nói: Chu Tiểu Thanh chắc chắn lại chạy đi đăng kí rồi, hai năm nay đều vậy, không biết cậu ta có thấy nản không?
Trong ký túc xá có nhiều người quen, cô ấy tất nhiên cũng biết rõ mấy chuyện bát quái này.
Mỗi năm đến kì đăng ký học sinh có hoàn cảnh khó khăn, Chu Tiểu Thanh đều đăng ký vào danh sách, không trúng thì học kì sau lại đăng ký tiếp, không hề thay đổi một chữ nào.
Mặc dù không chọn cô ta, nhưng hoạt động này thật sự loạn quá rồi.
Tạ Khinh Ngữ liếc mắt, Nhạc Nha, cậu đừng nói cho cậu ta biết về chuyện hôm nay, phải để cho cậu ta kinh ngạc một chút.
Nhạc Nha bất đắc dĩ lắc đầu.
Tạ Khinh Ngữ mất kiên nhẫn không nói nữa, nghĩ đến chuyện khác, Đúng rồi, cậu chưa biết tên của nam sinh kia nữa à? Rõ ràng cậu chẳng thèm hỏi gì hết.
Anh giúp cô nhiều lần như vậy, mà cô chưa từng hỏi tên anh.
Nhạc Nha có chút xấu hổ, Tại mỗi lần gặp cậu ta xong tớ lại quên mất.
Mỗi lần gặp nhau người đó lại hành xử như vậy, nên cô cũng quên mất ý định muốn hỏi tên của anh, thành ra tối nay cũng chẳng hỏi.
Anh có phải là Trần Dạng hay không vẫn còn là một vấn đề.
Vừa dứt rồi, Chu Tiểu Thanh ngồi cách đó không xa quay đầu lại, cắn răng nói: Tạ Khinh Ngữ, có phải cậu lại nói xấu tôi không?
Tạ Khinh Ngữ nói: Cậu đừng có tự kỷ, những điều tôi nói đều là thật nha.
Vì trong lớp đang nhao nhao bàn tán, ngăn cản tiếng nói chuyện của cả hai, mãi cho đến khi cô Tưởng gõ bàn, Yên lặng.
Nhạc Nha nói: Cậu cũng đừng để ý nữa.
Chu Tiểu Thanh tự nguyện đăng ký là chuyện của cô ta, được chọn hay không cũng là chuyện của cô ta, chỉ cần bình chọn cho đúng người là được.
Chuông tan học vừa vang lên, trong lớp thoáng cái trở nên lộn xộn.
Cô Tưởng cũng không giữ mọi người ở lại, cầm sách đi thẳng ra ngoài, cô vừa ra khỏi lớp, đã có người gọi mau lên.
Chu Tiểu Thanh đeo balo tới, Cậu vừa rồi nói xấu tôi phải không?
Thần kinh à. Tạ Khinh Ngữ trợn mắt, Ai nói xấu cậu.
Khi Chu Tiểu Thanh hỏi trong giờ học, hai cô vừa chuyển đề tài, nếu cô ta hỏi một khắc trước đó thì đúng là đang nói về cô ta, nhưng một khắc sau thì không còn nói nữa rồi.
Nhạc Nha nói: Cậu ấy không nói gì cậu cả.
Hai người các cậu chơi chung, bao che cho nhau ai mà biết được. Chu Tiểu Thanh tức giận nói: Lần sau mà để tôi nghe thấy đi, tôi sẽ cho mấy cậu đẹp mắt.
Tạ Khinh Ngữ cười xùy một tiếng.
Ai khiến ai đẹp mắt cũng chưa biết đâu, suốt ngày chỉ biết múa miệng.
Chu Tiểu Thanh đang muốn động thủ với Tạ Khinh Ngữ, chợt sau lưng có nữ sinh nói: A, nhanh lên, bên kia có trai đẹp kìa, Chu Tiểu Thanh, cậu đang làm gì vậy?
Nghe câu này, lực chú ý của Chu Tiểu Thanh đều bị hấp dẫn, liền chạy qua.
Mấy nữ sinh đi quá nhanh, Tạ Khinh Ngữ cũng thấy hiếu kì rốt cuộc là trai đẹp nào, Tụi mình cũng đi xem đi.
Nhạc Nha chưa kịp thu dọn sách đã bị cô ấy dụ đi.
Nhóm của Chu Tiểu Thanh chiếm được vị trí tốt nhất, mắt nhìn chăm chú qua bên kia, thậm chí còn chuẩn bị đi qua đó.
Thật đúng là anh.
Nhạc Nha tuy đoán được, nhưng tận mắt nhìn thấy lại có chút kinh ngạc.
Anh đi chưa xa lắm, còn có thể thấy rõ miếng băng cá nhân của cô.
Loại cảm giác này có chút kì diệu.
Có lẽ cảm thấy bị nhìn chằm chằm quá mức rõ ràng, Trần Dạng quay đầu về phía này, mắt nhìn thẳng vào cô.
Dù trên mặt dán băng cá nhân, nhưng anh vẫn rất đẹp trai, dưới ánh đèn sáng như đang ngắm nhìn người đẹp xuyên qua áng mây, khiến vẻ đẹp của người đó càng trở nên ma mị hơn.
Nhạc Nha không ngờ đi xem trộm còn bị người ta bắt gặp, mặt nóng bừng, vội vàng dời tầm mắt.
Chu Tiểu Thanh xấu hổ, Cậu ấy nhìn qua phía tụi mình kìa.
Lúc trước cô ta còn chuẩn bị sẽ vô tình gặp được anh, sẽ tiện thể hỏi anh học lớp mấy, nhưng mãi cũng chẳng thấy anh ở đâu, không ngờ tối nay lại gặp được.
Tạ Khinh Ngữ phì cười một tiếng, Hài thật, ai thèm nhìn cậu chứ, đoán chắc cậu ta còn chẳng rõ dáng dấp cậu ra sao nữa là.
Nhạc Nha kéo cô ấy.
Lúc ngẩng đầu đã không thấy người bên kia đâu nữa, giống như lúc nãy chỉ là ảo giác mà thôi.
Nhạc Nha về lớp thu dọn sách vở, sau đó cùng Tạ Khinh Ngữ ra về.
Sau chuyện mới xảy ra lúc nãy, hiện giờ trong trường không còn nhiều người, đèn trong các lớp học đều đã tối đen.
Tạ Khinh Ngữ vẫn đang suy nghĩ về chuyện vừa rồi, không ngừng phỉ nhổ Chu Tiểu Thanh, chốc chốc lại nói sang mấy chuyện khác.
Cằn nhằn cả buổi, cô ấy đột nhiên kêu một tiếng: Sao miếng băng cá nhân trên mặt nam sinh kia lại quen vậy nhỉ?
Tim Nhạc Nha ngừng đập một nhịp, không dám lên tiếng.
Tạ Khinh Ngữ híp híp mắt, chuyển sang nhìn người đang cúi thấp đầu đi bên cạnh, Nguyệt Nha, nếu tớ nhớ không lầm thì đó là băng cá nhân của cậu phải không?
Nhạc Nha chống chế không được, chỉ có thể nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Tạ Khinh Ngữ nói: Không phải chứ, trùng hợp vậy à?
Đi ra ngoài lấy giáo án mà còn có thể chạm mặt anh, lại nhiều lần như vậy, cô ấy cũng đang hoài nghi có phải đối phương đã sớm có âm mưu rồi không.
Nhạc Nha than thở, Cậu đừng nói nữa mà.
Không nói thì không nói. Tạ Khinh Ngữ dồn nén tất cả xuống đáy lòng, lấy điện thoại ra, Anh tớ đến đón, còn cậu thì sao?
Nhạc Nha nhìn điện thoại, Trong nhà cũng đến đón tớ.
Cả tối không mở điện thoại nên tin nhắn hơi nhiều, cô tiện tay xóa bớt, đến khi nhìn thấy nội dung của tin nhắn sau đó thì dừng lại.
Cô túm lấy cánh tay của Tạ Khinh Ngữ..
Tạ Khinh Ngữ hồ nghi nói: Cậu kích động chuyện gì vậy?
Chợt nghĩ đến chuyện gì đó, cô ấy ghé sát hỏi nhỏ như đang đi ăn trộm: Chẳng lẽ xảy ra chuyện lớn gì rồi? Mau nói với tớ đi.
Nhạc Nha không lên tiếng, đưa màn hình di động cho cô ấy xem.
Trên màn hình là tin nhắn thông báo tất cả các bưu kiện đã được gửi đến rồi.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Nếu không gửi đến thì có người phải chết đói đó.
Tôi e sau này sẽ trở thành câu chuyện tình yêu giữa người và quỷ rồi, lão đại ác quỷ Trần Dạng và tiểu kiều thê của hắn, Nhạc Nha.
Trần Dạng mỉm cười mừng rỡ như đang nói, Rốt cuộc mình cũng sắp có tên của chính mình.
/91
|