Edit: Simi
Sợ hoa mắt, Nhạc Nha nhìn kỹ lại lần nữa, đúng là anh bị thương thật.
Miệng vết thương không nhỏ, kéo dài từ lông mày cho đến má phải, tuy không sâu, nhưng lại có vết máu mờ mờ hiện ra, nhất là ở chỗ vết thương.
Nhạc Nha nhìn thấy mà giật mình.
Vết thương rất lớn, nếu là cô, lúc bị thương sẽ đến ngay phòng y tế ở bên kia để kiểm tra, phòng ngừa bị nhiễm trùng.
Lực chú ý của Nhạc Nha chuyển hướng, nhắc nhở: Cậu bị thương rồi.
Trần Dạng nghiêng mặt qua, Không sao.
Nhạc Nha hỏi: Cậu không lên phòng y tế xử lý vết thương à?
Ánh mắt Trần Dạng rời khỏi những bậc thang, lần nữa quay lại nhìn cô, sự lo lắng có thể thấy rõ trên mặt đối phương.
Anh đột nhiên cảm giác được, vết thương này cũng không vô ích chút nào.
Trần Dạng nghiêng nghiêng dựa vào vách tường, Không đứng dậy nổi.
Dưới ánh đèn cầu thang, đường nét trên khuôn mặt anh rất rõ ràng, bên mũi anh là cái bóng nhỏ, giống như một tác phẩm được điêu khắc tỉ mỉ, không có chút khuyết điểm nào.
Nhạc Nha hoài nghi hỏi: Cậu té bị thương hả?
Nói xong cô tự tưởng tượng ra cảnh Trần Dạng đi xuống cầu thang bị trượt ngã, kết quả mặt bị thương, chân cũng đau, nên không đứng dậy nổi.
Trần Dạng nhìn mình, không ngại mất mặt, Ừ, đúng vậy, muốn ôm ôm hôn hôn một cái mới đứng dậy nổi.
Nghe vậy, Nhạc Nha trợn mắt há hốc miệng.
Vẻ mặt của cô như đang gặp chuyện đáng sợ nào đó, đuôi muốn dựng thẳng rồi nhe răng trợn mắt với anh.
Trần Dạng nhịn không được cười ra tiếng.
Nhạc Nha kịp thời phản ứng, xấu hổ, Cậu biến thái quá đi.
Cô không thể nghĩ ra được từ nào khác để hình dung anh, dù sao cũng từng nói vậy với anh một lần rồi, dứt khoát lấy ra dùng luôn.
Người bị mắng là mình, mà Trần Dạng nửa điểm cũng không thèm phản ứng, ngược lại ở đáy mắt hiện lên chút đen tối, Tiếp tục đi.
Nhạc Nha nghèo từ, không biết nên nói thế nào mới được, liền nói lảng sang chuyện khác: Nếu cậu bị té thật thì lên phòng y tế kiểm tra lại đi.
Trần Dạng không ừ hử gì với những lời này.
Thấy anh không đáp lại, Nhạc Nha xoắn xoắn ngón tay, nhanh chân chạy từ trên lầu xuống, trong chớp mắt đã biến mất ở góc cầu thang.
Trần Dạng không ngờ Nhạc Nha lại chạy trốn nhanh như vậy.
Vừa nãy còn đang quan tâm anh, chẳng lẽ chỉ là ngoài mặt thôi sao?
Chưa tới một phút sau, phía trước truyền đến tiếng bước chân, Nhạc Nha chạy lên bậc thang, trong tay cầm giáo án, nói: Cậu chờ tôi một chút.
Trần Dạng lại nhìn cô chạy lên lầu, có chút khó hiểu.
Anh sờ lên miệng vết thương, hơn mười phút trước còn có chút đau, bây giờ thì hết rồi, nếu so sánh với những lần trước, thì đợt này chỉ như trò của con nít.
Trần Dạng bị thương riết đã thành thói quen.
Khi còn nhỏ sẽ cảm thấy vết thương sâu hơn, một lần rồi lại một lần, lúc nào cũng thấy đau, có lúc chạy trốn, có lúc né tránh những tổn thương.
Kẻ ngốc cũng phải biết cách trưởng thành.
*
Nhạc Nha về lớp, đưa giáo án cho thầy Chu, sau đó nhỏ giọng lấy cớ bị đau bụng, xin phép thầy cho mình nghỉ.
Thầy Chu không hoài nghi, đồng ý nói: Nếu thấy không thoải mái thì lên phòng y tế xem thử, đừng có cố chịu đựng, đau quá lại ngất xỉu cũng không tốt đâu.
Nhạc Nha nhu thuận dạ một tiếng, trở lại chỗ ngồi của mình, lấy băng cá nhân mà dì Trương đã nhét vào trong balo của cô ra, may mà còn hai miếng.
Tạ Khinh Ngữ ngồi đằng sau hỏi: Cậu bị thương hả?
Không phải cô chỉ ra ngoài một chút rồi về lớp sao, sao còn bị thương.
Nhạc Nha lắc đầu, nhỏ giọng nói: Tớ về rồi kể cậu nghe.
Nghe vậy, Tạ Khinh Ngữ không hỏi nữa, nhưng vẫn nhắc: Cậu chú ý an toàn đó, đừng để bị thương.
Nhạc Nha ừ, miết miếng băng cá nhân trong tay, đi ra ngoài từ cửa sau, bên ngoài gió lạnh thổi qua khiến mọi người thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Còn mười phút nữa sẽ tan học.
Lúc Nhạc Nha trở lại bậc thang ở lầu hai, vốn tưởng rằng Trần Dạng còn ở đó, ai ngờ không thấy người đâu, cô cầm băng cá nhân trong tay, không biết phải làm gì.
Nhìn chằm chằm vào bậc thang không một bóng người hồi lâu, cô thất vọng chuẩn bị về lớp, vừa xoay người liền nhìn thấy Trần Dạng đứng sau lưng mình.
Nhạc Nha giật mình hoảng sợ, Cậu sao lại ở đây?
Trên mặt Trầng Dạng không chút cảm xúc, Cậu quay lại rồi à.
Giọng anh bình bình, sau khi nói xong lại trở về chỗ trước đó của mình ngồi xuống, thậm chí còn vỗ vỗ chỗ bên cạnh, muốn cô ngồi xuống theo.
Nhạc Nha đang muốn lắc đầu từ chối, nhìn thấy Trần Dạng bất chợt nheo mắt lại, thò tay ra như muốn kéo cô.
Trong lòng cô nhảy dựng, vội vàng ngồi xuống.
Trần Dạng lười biếng nói: Vậy mới ngoan.
Nhạc Nha nhớ ra mục đích của mình, nói: Tôi có mang theo băng cá nhân, nếu cậu không lên phòng y tế thì dán cái này lên vết thương đi.
Cô đưa tay ra, miếng băng cá nhân nho nhỏ nằm trong lòng bàn tay.
Trần Dạng liếc mắt qua, ghé sát đến trước mặt cô, thấp giọng nói: Tôi không thấy vết thương ở đâu, cậu dán giúp tôi đi.
Cả hai gần sát nhau, hơi thở của anh phả lên mặt Nhạc Nha.
Cô chưa từng thân mật với nam sinh như vậy, có chút chậm chạp, lui về sau một chút mới gật đầu, khôi phục lại bình thường.
Hô hấp của Nhạc Nha cũng dần chậm lại, sau đó dừng hẳn.
Trần Dạng phát hiện cô nín thở, không được bao lâu, mặt cô liền đỏ bừng, nghĩ thầm tố chất cơ thể của cô thật chênh lệch.
Anh nhéo nhéo mũi cô, nhắc nhở: Cậu không thở, là muốn ngạt thở vào bệnh viện à?
Nhạc Nha đột nhiên thanh tỉnh, mở miệng thở mạnh.
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch này của cô khiến Trần Dạng muốn bật cười, lồng ngực chấn động, tiếng cười trầm thấp dễ nghe, vang vọng trong không gian yên tĩnh ở đầu bậc thang.
Nhạc Nha tức giận đến xấu hổ, nếu không phải tại anh tự nhiên ghé sát cô như vậy, sao cô có thể quên mất phải hít thở chứ.
Trần Dạng ngưng cười, chỉ chỉ miệng vết thương của mình.
Lời vừa rồi rất rành mạch, Nhạc Nha vẫn còn nhớ rõ, chỉ là cô có chút không muốn, nhưng nghĩ lại thì hiện giờ không có gương, anh đúng là không nhìn thấy vết thương trên má mình.
Cô do dự vài giây, Được rồi.
Trần Dạng đưa mặt qua.
Nhạc Nha ngồi gần mới nhìn rõ vết thương, cứ như bị cắt qua, rất trơn tru, không biết là do vật gì gây ra, chỉ cần sâu hơn chút nữa là để lại sẹo rồi.
Cô vươn tay ra, cẩn thận xé mở miếng băng cá nhân từng li từng tí, dán lên vết thương, lại dùng ngón út nhẹ nhàng đè lên một chút.
Trần Dạng đột nhiên nói: A, đau.
Nhạc Nha a một tiếng, thu tay lại, lo lắng nói: Tôi... Xin lỗi, lần đầu tiên tôi dán...
Trần Dạng quay sang, đối mặt với cô, một đôi mắt ẩn chứa sự dịu dàng, phảng phất như đang nhìn thẳng vào trong đáy lòng của anh.
Anh chậm rãi phun ra ba chữ: Lừa cậu thôi.
Nhạc Nha sững sờ, lập tức đẩy anh tránh ra.
Trần Dạng để mặc cho cô đẩy, dù sao cô cũng không đẩy nổi anh, tự mình đưa tay đụng lên miếng băng cá nhân trên mặt, tựa hồ như được cô nắm trong tay quá lâu, nên có chút ấm.
Nhạc Nha nhìn mặt anh, dặn dò: Không nên đụng nước, mỗi ngày phải thay băng mới, ở đây tôi còn một cái nè.
Cô đặt băng cá nhân cuối cùng còn sót lại vào tay anh.
Trần Dạng đưa lên trước mặt mình nhìn, vân vê trong tay, đột nhiên hỏi: Cậu thật sự không tin tôi là Trần Dạng?
Nhạc Nha không nghĩ tới anh đột ngột chuyển đổi đề tài, mở to mắt nhìn, nói: Tôi tin mà.
Trần Dạng nhìn cô chằm chằm, Vẻ mặt của cậu không hề nói vậy.
Bình thường Nhạc Nha không nói dối, cũng không biết lúc mình nói dối sẽ lộ ra sơ hở, bị anh phát hiện thật sự rất xấu hổ.
Cô nói: Đúng hay không thì không phải cậu là người rõ ràng nhất à?
Trần Dạng đáp: Cho nên tôi đúng là nói thật đó.
Những ngày này, tên cũng không phải là của mình, tiếp theo chắc ngay cả cơ thể cũng không phải của mình mất.
Anh càng như vậy, Nhạc Nha càng không tin.
Trần Dạng nhìn vẻ mặt của cô liền đoán được trong đầu cô đang nghĩ gì, trên mặt không tỏ vẻ nghi ngờ, một chút tâm tư cũng không có.
Đôi mắt anh sáng rực, Không phải thì không phải, cậu muốn nghĩ sao cũng được.
Rồi sẽ có một ngày cô biết tất cả, bây giờ cô không biết anh là Trần Dạng cũng không sao, đến lúc cô biết được lại càng thêm đặc sắc.
Nhạc Nha nghe lời này của anh như đang ngầm thừa nhận, thích thú đi theo hỏi: Cậu học cùng lớp với cậu ta, có biết bình thường cậu ta thế nào không?
Trần Dạng thảo luận với người khác về chính mình, dùng một chữ cậu ta, cảm thấy vô cùng kì diệu, Chuyện khác thì tôi không rõ lắm, nhưng thính lực của cậu ta rất tốt.
Nhạc Nha mờ mịt, Hả?
Ánh mắt Trần Dạng chuyển đến bên lỗ tai của cô, đầu lưỡi cuốn cuốn lại, thật muốn liếm một cái quá.
Anh khôi phục nguyên dạng, thu hồi ánh mắt, ý vị sâu xa nói: Cho nên... cậu nói chuyện thì cậu ta nhất định sẽ nghe thấy.
Nhạc Nha bị anh nhìn chằm chằm khiến lỗ tai nóng bừng, như đang phát nhiệt.
Cô có chút ngại ngùng, dùng tay che khuất lỗ tai cùng máy trợ thính, chất vấn: Cậu cố ý phải không?
Trần Dạng mở to mắt nói lời bịa đặt, Không có.
Nhạc Nha hừ một tiếng, nhưng ngại đối phương nên không dám hừ lớn tiếng, chỉ để mình hả giận một chút thôi.
Đáng tiếc trong cầu thang quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương, huống chi là tiếng hừ nhẹ của cô.
Quan tâm cậu ta vậy à? Đáy mắt của Trần Dạng chứa ý cười, thấp giọng nói: Vậy lần sau cậu qua tìm Trần Dạng là được.
Nghe vậy, Nhạc Nha lập tức sáng long lanh mắt, nhưng ngoài miệng lại phủ nhận: Không có, tôi đâu quan tâm đến cậu ta.
Cô hiện tại đều toát ra tinh thần phấn chấn, mạnh mẽ, đầy thanh xuân, đầy sức sống.
Mà những thứ này... Trần Dạng hoàn toàn không có.
Lớp tự học buổi tối còn chưa tan, toàn bộ lầu dạy học đều im ắng, đặc biệt là dãy hành lang, đèn cảm ứng âm thanh không biết từ lúc nào đã tắt mất.
Chỉ còn ngọn đèn phát ra từ phòng học, ở đây không tính là đen kịt, vẫn có thể nhìn rõ mặt người.
Trần Dạng nhếch khóe môi, Được, cậu không quan tâm đến cậu ta.
Lần này Nhạc Nha không trả lời, mà đứng dậy nói: Tôi về lớp đây, cậu cũng đừng trốn học mãi như vậy, sẽ để lại ấn tượng xấu cho giáo viên đó.
Thành tích kém đã không tốt, trốn học lại càng không tốt hơn.
Ừm hửm. Trần Dạng tùy ý đáp, hai tay chống lên đất, ngửa đầu nhìn cô, đôi mắt to tròn chiếu rõ thân ảnh của anh.
Thật tốt.
Từ nay về sau nếu trong đôi mắt ấy chỉ có một mình anh thì sẽ càng tốt hơn.
Đôi mắt Trần Dạng sâu lắng, ở sâu trong nội tâm tuôn ra một ý nghĩ: giam cầm cô ở bên cạnh mình, vĩnh viễn không thả cô ra.
Ánh mắt anh bất tri bất giác biến hóa.
Nhạc Nha luôn chú ý đến anh, vô thức lùi về sau một bước, dựa vào tay vịn cầu thang, khiến cô kịp phản ứng.
Tôi về lớp đây.
Cô không chờ anh trả lời đã bỏ chạy, mãi cho đến khi chạy đến lầu ba vẫn có thể nhìn thấy Trần Dạng nghiêng đầu dựa lên bậc thang, dõi theo cô.
Ánh mắt không hề lay chuyển, thần sắc khó lường.
*
Nhạc Nha vừa trở về lớp, chuông tan học cũng vang lên.
Cậu đi đâu vậy? Tạ Khinh Ngữ hỏi: Không phải hồi nãy tớ thấy cậu cầm băng cá nhân à? Bị thương sao?
Nhạc Nha nói: Thấy có bạn học bị thương nên tớ đưa cho cậu ta rồi.
Tạ Khinh Ngữ không hề hoài nghi, nghe thấy không phải cô bị thương thì thở phào nhẹ nhõm, nói: Tớ còn tưởng là cậu, giật hết cả mình.
Nhạc Nha nở nụ cười, Tớ không sao.
Cậu mới ra ngoài một chút đã gặp người ta bị thương, còn lúc tớ ra ngoài ngay cả một bóng người cũng không thấy. Tạ Khinh Ngữ chống mặt, Tớ hoài nghi đều là có dự tính từ trước, chắc là đang chờ cậu đó.
Nhạc Nha phủ nhận: Sao có thể chứ.
Tạ Khinh Ngữ lầm bầm, Không gì là không thể.
Trong lớp có nhiều bạn học đã ra về, chỉ còn một ít bạn học nữ còn ở lại lớp, Chu Tiểu Thanh thừa cơ đi tới, Nhạc Nha, cậu thật sự không biết nam sinh chuyển sách giúp cậu tên gì hả?
Nhạc Nha trả lời: Không biết.
Chu Tiểu Thanh năn nỉ nói: Cậu nói cho tớ một chút thôi, như cậu ấy học lớp nào á, tớ mời cậu uống nước, được không?
Tạ Khinh Ngữ thấy phiền, Sao cậu không tự đi hỏi đi? Chân cậu cũng đâu có ngắn, muốn hỏi thì đuổi theo cậu ta hỏi gì chẳng được.
Chu Tiểu Thanh trừng mắt liếc cô ấy, Nếu tớ thấy cậu ấy thì còn phải qua đây hỏi à?
Nhạc Nha không thích thái độ của cô ta, rồi nghĩ đến chuyện tối nay Trần Dạng bị thương, ma xui quỷ khiến không nói ra, Tớ cũng không biết cậu ta học lớp nào.
Củi gạo dầu muối đều không lấy được, Chu Tiểu Thanh tức giận bỏ đi.
Tạ Khinh Ngữ vui vẻ vỗ tay, Làm tốt lắm, Nguyệt Nha, cậu nên như vậy đó, nói cho cậu ta biết cậu ta lại đi làm phiền người khác.
Nhạc Nha nói: Tớ...
Tạ Khinh Ngữ ân cần nói: Cậu không có ý đó, tớ biết.
Lần đầu tiên Nhạc Nha làm vậy, vừa nãy còn bị Chu Tiểu Thanh trừng mắt, tim đập cũng nhanh hơn không ít.
Cô cố ý không nói cho cô ta biết cậu ta học lớp nào.
Vì cô cũng không biết đối phương tên gì mà.
Nhắc đến tên, Nhạc Nha thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ mình có phải đã nhận lầm người rồi không, nhưng anh cũng giống như đã ngầm thừa nhận mình không phải là Trần Dạng rồi còn gì.
Hiện tại cô hoàn toàn không phân rõ mọi chuyện nữa rồi.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyệt Nha học theo thói xấu rồi.
Trần Dạng: Không phải tại tôi.
Sợ hoa mắt, Nhạc Nha nhìn kỹ lại lần nữa, đúng là anh bị thương thật.
Miệng vết thương không nhỏ, kéo dài từ lông mày cho đến má phải, tuy không sâu, nhưng lại có vết máu mờ mờ hiện ra, nhất là ở chỗ vết thương.
Nhạc Nha nhìn thấy mà giật mình.
Vết thương rất lớn, nếu là cô, lúc bị thương sẽ đến ngay phòng y tế ở bên kia để kiểm tra, phòng ngừa bị nhiễm trùng.
Lực chú ý của Nhạc Nha chuyển hướng, nhắc nhở: Cậu bị thương rồi.
Trần Dạng nghiêng mặt qua, Không sao.
Nhạc Nha hỏi: Cậu không lên phòng y tế xử lý vết thương à?
Ánh mắt Trần Dạng rời khỏi những bậc thang, lần nữa quay lại nhìn cô, sự lo lắng có thể thấy rõ trên mặt đối phương.
Anh đột nhiên cảm giác được, vết thương này cũng không vô ích chút nào.
Trần Dạng nghiêng nghiêng dựa vào vách tường, Không đứng dậy nổi.
Dưới ánh đèn cầu thang, đường nét trên khuôn mặt anh rất rõ ràng, bên mũi anh là cái bóng nhỏ, giống như một tác phẩm được điêu khắc tỉ mỉ, không có chút khuyết điểm nào.
Nhạc Nha hoài nghi hỏi: Cậu té bị thương hả?
Nói xong cô tự tưởng tượng ra cảnh Trần Dạng đi xuống cầu thang bị trượt ngã, kết quả mặt bị thương, chân cũng đau, nên không đứng dậy nổi.
Trần Dạng nhìn mình, không ngại mất mặt, Ừ, đúng vậy, muốn ôm ôm hôn hôn một cái mới đứng dậy nổi.
Nghe vậy, Nhạc Nha trợn mắt há hốc miệng.
Vẻ mặt của cô như đang gặp chuyện đáng sợ nào đó, đuôi muốn dựng thẳng rồi nhe răng trợn mắt với anh.
Trần Dạng nhịn không được cười ra tiếng.
Nhạc Nha kịp thời phản ứng, xấu hổ, Cậu biến thái quá đi.
Cô không thể nghĩ ra được từ nào khác để hình dung anh, dù sao cũng từng nói vậy với anh một lần rồi, dứt khoát lấy ra dùng luôn.
Người bị mắng là mình, mà Trần Dạng nửa điểm cũng không thèm phản ứng, ngược lại ở đáy mắt hiện lên chút đen tối, Tiếp tục đi.
Nhạc Nha nghèo từ, không biết nên nói thế nào mới được, liền nói lảng sang chuyện khác: Nếu cậu bị té thật thì lên phòng y tế kiểm tra lại đi.
Trần Dạng không ừ hử gì với những lời này.
Thấy anh không đáp lại, Nhạc Nha xoắn xoắn ngón tay, nhanh chân chạy từ trên lầu xuống, trong chớp mắt đã biến mất ở góc cầu thang.
Trần Dạng không ngờ Nhạc Nha lại chạy trốn nhanh như vậy.
Vừa nãy còn đang quan tâm anh, chẳng lẽ chỉ là ngoài mặt thôi sao?
Chưa tới một phút sau, phía trước truyền đến tiếng bước chân, Nhạc Nha chạy lên bậc thang, trong tay cầm giáo án, nói: Cậu chờ tôi một chút.
Trần Dạng lại nhìn cô chạy lên lầu, có chút khó hiểu.
Anh sờ lên miệng vết thương, hơn mười phút trước còn có chút đau, bây giờ thì hết rồi, nếu so sánh với những lần trước, thì đợt này chỉ như trò của con nít.
Trần Dạng bị thương riết đã thành thói quen.
Khi còn nhỏ sẽ cảm thấy vết thương sâu hơn, một lần rồi lại một lần, lúc nào cũng thấy đau, có lúc chạy trốn, có lúc né tránh những tổn thương.
Kẻ ngốc cũng phải biết cách trưởng thành.
*
Nhạc Nha về lớp, đưa giáo án cho thầy Chu, sau đó nhỏ giọng lấy cớ bị đau bụng, xin phép thầy cho mình nghỉ.
Thầy Chu không hoài nghi, đồng ý nói: Nếu thấy không thoải mái thì lên phòng y tế xem thử, đừng có cố chịu đựng, đau quá lại ngất xỉu cũng không tốt đâu.
Nhạc Nha nhu thuận dạ một tiếng, trở lại chỗ ngồi của mình, lấy băng cá nhân mà dì Trương đã nhét vào trong balo của cô ra, may mà còn hai miếng.
Tạ Khinh Ngữ ngồi đằng sau hỏi: Cậu bị thương hả?
Không phải cô chỉ ra ngoài một chút rồi về lớp sao, sao còn bị thương.
Nhạc Nha lắc đầu, nhỏ giọng nói: Tớ về rồi kể cậu nghe.
Nghe vậy, Tạ Khinh Ngữ không hỏi nữa, nhưng vẫn nhắc: Cậu chú ý an toàn đó, đừng để bị thương.
Nhạc Nha ừ, miết miếng băng cá nhân trong tay, đi ra ngoài từ cửa sau, bên ngoài gió lạnh thổi qua khiến mọi người thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Còn mười phút nữa sẽ tan học.
Lúc Nhạc Nha trở lại bậc thang ở lầu hai, vốn tưởng rằng Trần Dạng còn ở đó, ai ngờ không thấy người đâu, cô cầm băng cá nhân trong tay, không biết phải làm gì.
Nhìn chằm chằm vào bậc thang không một bóng người hồi lâu, cô thất vọng chuẩn bị về lớp, vừa xoay người liền nhìn thấy Trần Dạng đứng sau lưng mình.
Nhạc Nha giật mình hoảng sợ, Cậu sao lại ở đây?
Trên mặt Trầng Dạng không chút cảm xúc, Cậu quay lại rồi à.
Giọng anh bình bình, sau khi nói xong lại trở về chỗ trước đó của mình ngồi xuống, thậm chí còn vỗ vỗ chỗ bên cạnh, muốn cô ngồi xuống theo.
Nhạc Nha đang muốn lắc đầu từ chối, nhìn thấy Trần Dạng bất chợt nheo mắt lại, thò tay ra như muốn kéo cô.
Trong lòng cô nhảy dựng, vội vàng ngồi xuống.
Trần Dạng lười biếng nói: Vậy mới ngoan.
Nhạc Nha nhớ ra mục đích của mình, nói: Tôi có mang theo băng cá nhân, nếu cậu không lên phòng y tế thì dán cái này lên vết thương đi.
Cô đưa tay ra, miếng băng cá nhân nho nhỏ nằm trong lòng bàn tay.
Trần Dạng liếc mắt qua, ghé sát đến trước mặt cô, thấp giọng nói: Tôi không thấy vết thương ở đâu, cậu dán giúp tôi đi.
Cả hai gần sát nhau, hơi thở của anh phả lên mặt Nhạc Nha.
Cô chưa từng thân mật với nam sinh như vậy, có chút chậm chạp, lui về sau một chút mới gật đầu, khôi phục lại bình thường.
Hô hấp của Nhạc Nha cũng dần chậm lại, sau đó dừng hẳn.
Trần Dạng phát hiện cô nín thở, không được bao lâu, mặt cô liền đỏ bừng, nghĩ thầm tố chất cơ thể của cô thật chênh lệch.
Anh nhéo nhéo mũi cô, nhắc nhở: Cậu không thở, là muốn ngạt thở vào bệnh viện à?
Nhạc Nha đột nhiên thanh tỉnh, mở miệng thở mạnh.
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch này của cô khiến Trần Dạng muốn bật cười, lồng ngực chấn động, tiếng cười trầm thấp dễ nghe, vang vọng trong không gian yên tĩnh ở đầu bậc thang.
Nhạc Nha tức giận đến xấu hổ, nếu không phải tại anh tự nhiên ghé sát cô như vậy, sao cô có thể quên mất phải hít thở chứ.
Trần Dạng ngưng cười, chỉ chỉ miệng vết thương của mình.
Lời vừa rồi rất rành mạch, Nhạc Nha vẫn còn nhớ rõ, chỉ là cô có chút không muốn, nhưng nghĩ lại thì hiện giờ không có gương, anh đúng là không nhìn thấy vết thương trên má mình.
Cô do dự vài giây, Được rồi.
Trần Dạng đưa mặt qua.
Nhạc Nha ngồi gần mới nhìn rõ vết thương, cứ như bị cắt qua, rất trơn tru, không biết là do vật gì gây ra, chỉ cần sâu hơn chút nữa là để lại sẹo rồi.
Cô vươn tay ra, cẩn thận xé mở miếng băng cá nhân từng li từng tí, dán lên vết thương, lại dùng ngón út nhẹ nhàng đè lên một chút.
Trần Dạng đột nhiên nói: A, đau.
Nhạc Nha a một tiếng, thu tay lại, lo lắng nói: Tôi... Xin lỗi, lần đầu tiên tôi dán...
Trần Dạng quay sang, đối mặt với cô, một đôi mắt ẩn chứa sự dịu dàng, phảng phất như đang nhìn thẳng vào trong đáy lòng của anh.
Anh chậm rãi phun ra ba chữ: Lừa cậu thôi.
Nhạc Nha sững sờ, lập tức đẩy anh tránh ra.
Trần Dạng để mặc cho cô đẩy, dù sao cô cũng không đẩy nổi anh, tự mình đưa tay đụng lên miếng băng cá nhân trên mặt, tựa hồ như được cô nắm trong tay quá lâu, nên có chút ấm.
Nhạc Nha nhìn mặt anh, dặn dò: Không nên đụng nước, mỗi ngày phải thay băng mới, ở đây tôi còn một cái nè.
Cô đặt băng cá nhân cuối cùng còn sót lại vào tay anh.
Trần Dạng đưa lên trước mặt mình nhìn, vân vê trong tay, đột nhiên hỏi: Cậu thật sự không tin tôi là Trần Dạng?
Nhạc Nha không nghĩ tới anh đột ngột chuyển đổi đề tài, mở to mắt nhìn, nói: Tôi tin mà.
Trần Dạng nhìn cô chằm chằm, Vẻ mặt của cậu không hề nói vậy.
Bình thường Nhạc Nha không nói dối, cũng không biết lúc mình nói dối sẽ lộ ra sơ hở, bị anh phát hiện thật sự rất xấu hổ.
Cô nói: Đúng hay không thì không phải cậu là người rõ ràng nhất à?
Trần Dạng đáp: Cho nên tôi đúng là nói thật đó.
Những ngày này, tên cũng không phải là của mình, tiếp theo chắc ngay cả cơ thể cũng không phải của mình mất.
Anh càng như vậy, Nhạc Nha càng không tin.
Trần Dạng nhìn vẻ mặt của cô liền đoán được trong đầu cô đang nghĩ gì, trên mặt không tỏ vẻ nghi ngờ, một chút tâm tư cũng không có.
Đôi mắt anh sáng rực, Không phải thì không phải, cậu muốn nghĩ sao cũng được.
Rồi sẽ có một ngày cô biết tất cả, bây giờ cô không biết anh là Trần Dạng cũng không sao, đến lúc cô biết được lại càng thêm đặc sắc.
Nhạc Nha nghe lời này của anh như đang ngầm thừa nhận, thích thú đi theo hỏi: Cậu học cùng lớp với cậu ta, có biết bình thường cậu ta thế nào không?
Trần Dạng thảo luận với người khác về chính mình, dùng một chữ cậu ta, cảm thấy vô cùng kì diệu, Chuyện khác thì tôi không rõ lắm, nhưng thính lực của cậu ta rất tốt.
Nhạc Nha mờ mịt, Hả?
Ánh mắt Trần Dạng chuyển đến bên lỗ tai của cô, đầu lưỡi cuốn cuốn lại, thật muốn liếm một cái quá.
Anh khôi phục nguyên dạng, thu hồi ánh mắt, ý vị sâu xa nói: Cho nên... cậu nói chuyện thì cậu ta nhất định sẽ nghe thấy.
Nhạc Nha bị anh nhìn chằm chằm khiến lỗ tai nóng bừng, như đang phát nhiệt.
Cô có chút ngại ngùng, dùng tay che khuất lỗ tai cùng máy trợ thính, chất vấn: Cậu cố ý phải không?
Trần Dạng mở to mắt nói lời bịa đặt, Không có.
Nhạc Nha hừ một tiếng, nhưng ngại đối phương nên không dám hừ lớn tiếng, chỉ để mình hả giận một chút thôi.
Đáng tiếc trong cầu thang quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương, huống chi là tiếng hừ nhẹ của cô.
Quan tâm cậu ta vậy à? Đáy mắt của Trần Dạng chứa ý cười, thấp giọng nói: Vậy lần sau cậu qua tìm Trần Dạng là được.
Nghe vậy, Nhạc Nha lập tức sáng long lanh mắt, nhưng ngoài miệng lại phủ nhận: Không có, tôi đâu quan tâm đến cậu ta.
Cô hiện tại đều toát ra tinh thần phấn chấn, mạnh mẽ, đầy thanh xuân, đầy sức sống.
Mà những thứ này... Trần Dạng hoàn toàn không có.
Lớp tự học buổi tối còn chưa tan, toàn bộ lầu dạy học đều im ắng, đặc biệt là dãy hành lang, đèn cảm ứng âm thanh không biết từ lúc nào đã tắt mất.
Chỉ còn ngọn đèn phát ra từ phòng học, ở đây không tính là đen kịt, vẫn có thể nhìn rõ mặt người.
Trần Dạng nhếch khóe môi, Được, cậu không quan tâm đến cậu ta.
Lần này Nhạc Nha không trả lời, mà đứng dậy nói: Tôi về lớp đây, cậu cũng đừng trốn học mãi như vậy, sẽ để lại ấn tượng xấu cho giáo viên đó.
Thành tích kém đã không tốt, trốn học lại càng không tốt hơn.
Ừm hửm. Trần Dạng tùy ý đáp, hai tay chống lên đất, ngửa đầu nhìn cô, đôi mắt to tròn chiếu rõ thân ảnh của anh.
Thật tốt.
Từ nay về sau nếu trong đôi mắt ấy chỉ có một mình anh thì sẽ càng tốt hơn.
Đôi mắt Trần Dạng sâu lắng, ở sâu trong nội tâm tuôn ra một ý nghĩ: giam cầm cô ở bên cạnh mình, vĩnh viễn không thả cô ra.
Ánh mắt anh bất tri bất giác biến hóa.
Nhạc Nha luôn chú ý đến anh, vô thức lùi về sau một bước, dựa vào tay vịn cầu thang, khiến cô kịp phản ứng.
Tôi về lớp đây.
Cô không chờ anh trả lời đã bỏ chạy, mãi cho đến khi chạy đến lầu ba vẫn có thể nhìn thấy Trần Dạng nghiêng đầu dựa lên bậc thang, dõi theo cô.
Ánh mắt không hề lay chuyển, thần sắc khó lường.
*
Nhạc Nha vừa trở về lớp, chuông tan học cũng vang lên.
Cậu đi đâu vậy? Tạ Khinh Ngữ hỏi: Không phải hồi nãy tớ thấy cậu cầm băng cá nhân à? Bị thương sao?
Nhạc Nha nói: Thấy có bạn học bị thương nên tớ đưa cho cậu ta rồi.
Tạ Khinh Ngữ không hề hoài nghi, nghe thấy không phải cô bị thương thì thở phào nhẹ nhõm, nói: Tớ còn tưởng là cậu, giật hết cả mình.
Nhạc Nha nở nụ cười, Tớ không sao.
Cậu mới ra ngoài một chút đã gặp người ta bị thương, còn lúc tớ ra ngoài ngay cả một bóng người cũng không thấy. Tạ Khinh Ngữ chống mặt, Tớ hoài nghi đều là có dự tính từ trước, chắc là đang chờ cậu đó.
Nhạc Nha phủ nhận: Sao có thể chứ.
Tạ Khinh Ngữ lầm bầm, Không gì là không thể.
Trong lớp có nhiều bạn học đã ra về, chỉ còn một ít bạn học nữ còn ở lại lớp, Chu Tiểu Thanh thừa cơ đi tới, Nhạc Nha, cậu thật sự không biết nam sinh chuyển sách giúp cậu tên gì hả?
Nhạc Nha trả lời: Không biết.
Chu Tiểu Thanh năn nỉ nói: Cậu nói cho tớ một chút thôi, như cậu ấy học lớp nào á, tớ mời cậu uống nước, được không?
Tạ Khinh Ngữ thấy phiền, Sao cậu không tự đi hỏi đi? Chân cậu cũng đâu có ngắn, muốn hỏi thì đuổi theo cậu ta hỏi gì chẳng được.
Chu Tiểu Thanh trừng mắt liếc cô ấy, Nếu tớ thấy cậu ấy thì còn phải qua đây hỏi à?
Nhạc Nha không thích thái độ của cô ta, rồi nghĩ đến chuyện tối nay Trần Dạng bị thương, ma xui quỷ khiến không nói ra, Tớ cũng không biết cậu ta học lớp nào.
Củi gạo dầu muối đều không lấy được, Chu Tiểu Thanh tức giận bỏ đi.
Tạ Khinh Ngữ vui vẻ vỗ tay, Làm tốt lắm, Nguyệt Nha, cậu nên như vậy đó, nói cho cậu ta biết cậu ta lại đi làm phiền người khác.
Nhạc Nha nói: Tớ...
Tạ Khinh Ngữ ân cần nói: Cậu không có ý đó, tớ biết.
Lần đầu tiên Nhạc Nha làm vậy, vừa nãy còn bị Chu Tiểu Thanh trừng mắt, tim đập cũng nhanh hơn không ít.
Cô cố ý không nói cho cô ta biết cậu ta học lớp nào.
Vì cô cũng không biết đối phương tên gì mà.
Nhắc đến tên, Nhạc Nha thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ mình có phải đã nhận lầm người rồi không, nhưng anh cũng giống như đã ngầm thừa nhận mình không phải là Trần Dạng rồi còn gì.
Hiện tại cô hoàn toàn không phân rõ mọi chuyện nữa rồi.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyệt Nha học theo thói xấu rồi.
Trần Dạng: Không phải tại tôi.
/91
|