Edit: Simi
Nhạc Nha mua tổng cộng nhiều đơn hàng, đặt từ nhiều nơi khác nhau, sáng nay gửi thì có thể chiều mới đến.
Lúc tự học buổi tối cô không mở điện thoại nên cũng không chú ý đến, bên giao hàng có gọi điện, nhưng cô không bắt máy.
Bởi vì địa chỉ chỉ điền số điện thoại di động, nên cô điền số của mình vào.
Tạ Khinh Ngữ nói: Vậy cậu tranh thủ gọi cho người giao hàng hỏi xem anh ta đang ở đâu, có khi đang đứng ở cổng bảo vệ thì sao?
Kiểu mua hàng này nếu người mua không ký nhận chắc bưu kiện sẽ được gửi về bên chỗ công ty giao phát nhanh, bây giờ đã hơn mười giờ, có lẽ phải đợi đến mai mới gửi lại.
Nhạc Nha ừ, gọi vào số điện thoại của người giao hàng.
Gọi xong Nhạc Nha mới nhớ đã mười giờ hơn, có khi người giao hàng đã hết thời gian làm việc rồi.
Nhưng đầu dây bên kia lại kết nối.
Nhạc Nha nghe thấy có giọng nói, là người giao hàng bên kia hỏi: Tôi sắp buồn ngủ chết rồi, cho hỏi bưu kiện nào thế? Được gửi đến vào lúc nào vậy?
Gửi hôm nay ạ. Nhạc Nha báo thông tin về từng bưu kiện.
Người giao hàng nhanh chóng nhớ rõ có bưu kiện được giao đến trường học, vì số lượng hơi nhiều, nên anh ta đã tự giao tới, chỉ là không gọi được điện thoại.
Anh ta hỏi: Hiện tại tôi tan làm rồi, ngày mai giao được không?
Nhạc Nha đáp: Được, anh cứ đặt ở cổng bảo vệ là được rồi, tôi sẽ ra lấy sau.
Người giao hàng nói: Được, còn vấn đề gì nữa không?
Tạ Khinh Ngữ khua tay diễn tả điện thoại, Nhạc Nha nghĩ nghĩ, Anh có thể che số điện thoại của tôi lại không? Chỉ cần đừng để lộ ra là được.
Người giao hàng cảm thấy vô cùng khó hiểu với yêu cầu này.
Nhạc Nha tùy ý tìm đại một cái cớ: Tại tôi vẫn đang là học sinh, nếu bị nhà trường phát hiện sẽ bị tra ra, phiền anh giúp tôi xử lý chút chuyện này ạ.
Vừa nói xong, người giao hàng liền hiểu ra ngay, Được, tôi sẽ che số điện thoại lại, ngày mai cô nhớ ra cổng bảo vệ lấy hàng đó.
Nhạc Nha nhẹ nhàng thở ra, Được, cảm ơn anh.
Không ngờ người giao hàng này thật dễ nói chuyện, chỉ mong đối phương thật sự sẽ xóa số điện thoại di động của cô đi.
Cúp điện thoại xong, Tạ Khinh Ngữ mặt mày hớn hở, Ai da, tớ muốn nhanh chóng nhìn thấy dáng vẻ của cậu ta lúc nhận được bưu kiện quá, chắc sẽ kích động muốn chết nhỉ.
Nhạc Nha nói: Cậu nghĩ nhiều quá đi, làm gì mà kích động chết chứ.
Tạ Khinh Ngữ không đồng ý với cô, vừa đi cùng cô ra khỏi trường, vừa nói: Cậu không nhớ mình viết ghi chú gì à?
Nhạc Nha đột nhiên nhớ ra.
Ghi chú viết là nữ sinh thầm mến cậu ta.
Vì sợ cậu ta không nhận bưu kiện của người lạ, hơn nữa còn vì các nhân tố khác, nên cuối cùng cô hàn huyên với Tạ Khinh Ngữ cả buổi mới nhớ tới mình đã ghi thế này.
Nhưng mặc kệ có nói thế nào đi nữa thì cũng là nữ sinh thầm mến mình, chắc cậu ta sẽ không vô tình ném tâm ý của đối phương đi đâu nhỉ.
Lần trước gặp tụi mình, cậu ta còn tỏ ra ngại ngùng. Tạ Khinh Ngữ hồi tưởng lại hình ảnh vài ngày trước, suy đoán nói: Cho nên đối với việc này chắc cũng sẽ rất ngại thôi.
Nhớ tới truyện lúc trước, Nhạc Nha không thể không nhớ đến nam sinh giả mạo Trần Dạng kia.
Tính cách của anh với bản thân Trần Dạng hoàn toàn trái ngược.
Nam sinh học giỏi ngoan ngoãn đeo mắt kiếng trong lớp học kia mới phù hợp với tưởng tượng của cô về Trần Dạng, dù sao ba tài trợ cho người ta có lẽ cũng sẽ chọn lựa theo tiêu chí ngoại hình này.
Nhạc Nha nhíu mày: Chắc cậu ta sẽ không phát hiện ra là tớ gửi đâu nhỉ?
Tạ Khinh Ngữ nói: Sao phát hiện được, cho dù có ghi số điện thoại ra, cậu ta cũng sẽ không biết đó là cậu, số điện thoại di động của cậu có mấy người biết đâu, nếu có số lạ gọi đến thì cậu cứ cúp máy, không thì nói lộn số là được.
Nghe cô ấy nói như vậy, Nhạc Nha yên tâm hơn một chút.
Hai người đứng trước cổng trường, anh của Tạ Khinh Ngữ đã đợi ở bên ngoài, bắt chuyện chào hỏi với cô.
Nhạc Nha leo lên xe nhà mình.
Hiện tại đã hơn mười giờ, đường phố bên ngoài đã không còn nhiều người, phần lớn là học sinh và phụ huynh đến đón học sinh.
Trên đường đi đèn hoa rực rỡ, vô cùng xinh đẹp.
Cảnh đêm ở Giang Thành rất lung linh, có vài người dùng điện thoại ghi lại những cảnh đẹp, còn có người chụp ảnh rồi đăng tải lên mạng.
Nhạc Nha xem lại mấy bưu kiện, trong lòng có chút tung tăng như chim sẻ.
Cô rất ít khi gạt Nhạc Dịch Kiện làm chuyện gì đó, cho dù là chuyện nhỏ nhất của nhỏ nhất, như khi trong trường có người nói cô là kẻ điếc gì đó, nếu Nhạc Dịch Kiện hỏi cô sẽ giấu diếm tất cả.
Nhưng chuyện lớn như vậy, Nhạc Dịch Kiện chủ động giấu giếm cô, cô lại lén lút làm thế này, trong lòng có chút cảm giác kích thích mơ hồ.
Đại khái y như buổi tối trốn trong mền lén đọc tiểu thuyết ngôn tình vậy, rất giống với tâm tình khẩn trương lo sợ sẽ bị người lớn phát hiện ra.
Sau khi về đến nhà, Nhạc Nha hỏi: Ba con về chưa ạ?
Tài xế nói: Tiên sinh còn đang ở công ty.
Nhạc Nha nhẹ gật đầu, đoán chừng đêm nay ba sẽ về nhà rất muộn, chỉ là cô không nghĩ tới ngay cả dì Trương cũng không ở nhà.
Cô đi vào trong nhà mới phát hiện dì Trương có để lại tin nhắn, thì ra là cháu của dì phát sốt phải nhập viện, cho nên dì xin nghỉ phép trở về nhà, bữa ăn khuya đêm nay ở trong phòng bếp, vẫn còn rất ấm.
Buổi tối cô cũng không tham ăn quá nhiều, dì Trương chuẩn bị cháo dinh dưỡng, có thể làm ấm dạ dày.
Nhạc Nha vừa uống nước vừa nghe nhạc.
Mãi cho đến khi điện thoại trong nhà vang lên.
Nhạc Nha còn tưởng là Nhạc Dịch Kiện gọi về, không hề chú ý đến dãy số điện thoại gọi đến, trực tiếp cầm lên nghe: Alo?
Đầu dây bên kia là một người đàn ông, giọng nói có chút trịnh trọng. Ngại quá, xin cho hỏi đây có phải là nhà của Nhạc Dịch Kiện tiên sinh không?
Nhạc Nha: Dạ, cháu là con gái của ông ấy.
Đầu dây bên kia trả lời: Chào cô, đây là bệnh viện tâm thần Giang Thành, Nhạc phu nhân dạo gần đây đã khôi phục tinh thần rất ổn định, muốn gọi điện về cho gia đình.
Nghe thấy tên của bệnh viện, nụ cười trên mặt Nhạc Nha dần dần biến mất, mãi cho đến khi không còn chút cảm xúc nào.
Đối phương cho rằng cô không nghe thấy, liền lặp lại vấn đề lúc nãy một lần nữa, tiếp tục hỏi: Alo? Nhạc tiểu thư còn nghe không ạ?
Nhạc Nha nắm chặt điện thoại, Tôi đang nghe đây.
Vậy tôi sẽ nối máy qua cho bà ấy.
Được.
Nhạc Nha cúi đầu nhìn dãy số, đích thực là điện thoại của bệnh viện, rất lâu trước đây cô đã nhìn thấy một lần, nhiều năm trôi qua vậy mà cô vẫn nhớ được.
Đầu dây bên kia không có thanh âm, đoán chừng là đang kết nối.
Nhạc Nha ngồi xổm bên bàn trà, sắc mặt hơi tái nhợt.
Rất nhanh, trong điện thoại truyền đến một giọng nữ: Nhạc Nha phải không con?
Nghe thấy giọng nói này, Nhạc Nha hoảng hốt chớp mắt một cái, đã lâu rồi cô chưa nghe thấy giọng nói này, nhưng cô vẫn có thể ghi nhớ rất rõ ràng.
Cô dạ, không nói gì thêm.
Giọng nữ ở đầu dây bên kia trầm mặc một lát, sau đó ân cần hỏi: Dạo này con thế nào rồi? Có ăn cơm đúng bữa không? Có....
Liên tiếp mấy vấn đề được hỏi tới.
Bà chưa kịp nói xong, Nhạc Nha nhịn không được cắt ngang, Câu trả lời không phải rất rõ ràng rồi sao? Ba đối xử với con rất tốt, con cũng sống rất tốt.
Đầu dây bên kia nói tiếp: Được được, mẹ không hỏi chuyện này nữa... Ba con có người yêu mới không? Lúc trước ông ấy đã đáp ứng với mẹ sẽ không tìm mẹ kế cho con, nếu có thì chính là ông ấy đã nuốt lời rồi.
Nhạc Nha nói: Không có.
Cô trả lời rất nhanh, vượt quá dự kiến của người ở đầu dây bên kia, sau đó lại cằn nhằn liên miên với cô một chút về sinh hoạt trong bệnh viện.
Nhạc Nha chưa từng đến bệnh viện tâm thần, nếu có thì cũng là lúc cô còn rất nhỏ, khi lớn cô chỉ đứng nhìn ở bên ngoài cổng lớn.
Cánh cổng lớn kia ngăn cách cô với thế giới bên trong.
Đang xuất thần, giọng nữ ở đầu dây bên kia nói tiếp: ...Mẹ đã khỏe lại rồi, Nhạc Nha, đã lâu mẹ không được gặp con, con đã lớn vậy rồi, sinh nhật của con cũng sắp tới, con nói với ba cho mẹ về nhà được không?
Nhạc Nha nhắc: Sinh nhật con qua lâu rồi.
Có thể là lời nói ra khiến người nghe kinh ngạc, giọng nữ ở đầu dây bên kia có chút xấu hổ, nhưng vẫn nói: Ở trong này mẹ nhìn thấy nhiều người bệnh lắm, nên trí nhớ hơi lộn xộn, là mẹ sai, mẹ không nên nhớ nhầm sinh nhật của con... Con tha lỗi cho mẹ...
Nhạc Nha đột nhiên cảm thấy cả người thật uể oải, như thể đột nhiên xuất hiện cảm giác mỏi mệt vậy.
Sinh nhật của cô là vào tháng tư, trong nhà ai cũng biết, ngay cả chú tài xế lúc đưa cô đến trường cũng chúc cô sinh nhật vui vẻ, dì Trương còn chuẩn bị mì trường thọ, lại càng không thể không kể tới mỗi lần sinh nhật ba đều nghỉ phép để ở bên cạnh cô.
Bây giờ đã là tháng mười, cách tháng tư tròn sáu tháng, có thể nhớ nhầm như thế này sao?
Nhạc Nha một mực nghe đầu dây bên kia nói xong, mới từ từ lên tiếng: Con không nói, mẹ tự nói với ba đi.
Nhạc Nha, có phải con vẫn trách mẹ lúc trước...
Tạm biệt.
Nhạc Nha mạnh tay cúp máy, co người lại trên sàn nhà, sau lưng là ghế sô pha mềm mại, vậy mà một chút cảm giác an toàn đều không có.
Chén cháo trên bàn đã sớm nguội lạnh từ lâu.
*
Sân thể dục cách trường học không xa mấy.
Tuy đã mười giờ hơn, nhưng vẫn rất đông người, vì đằng sau sân thể dục là khu nội trú cao tầng, có nhiều nam sinh thừa dịp tự học buổi tối leo tường ra ngoài chơi bóng rổ.
Hiện tại là tiết tự học buổi tối cuối cùng, không giống với trường công Nhất Trung, mười giờ đã tan lớp tự học buổi tối.
Một nam sinh ngồi dưới đất thở dốc, sau đó khoát tay nói: Đừng chơi, đừng chơi nữa, chơi nữa là vào bệnh viện đó.
Nam sinh bên cạnh cậu ta cũng co quắp người sang một bên, Đúng đúng đúng.
Mặc dù những người khác không lên tiếng, nhưng ý tứ của họ cũng không sai biệt lắm, hung hăng dắt quần áo giải nhiệt.
Ban đầu lúc bọn họ ra ngoài chơi nhìn thấy Trần Dạng, lại mặc đồng phục Nhất Trung, đang chơi bóng rổ một minh, thấy anh chơi cũng không tệ lắm, nên muốn mời anh chơi cùng.
Không ngờ đối phương mặt không cảm xúc từ chối.
Cảm thấy anh chảnh chọe, mấy người kia liền phát hỏa, thiếu chút nữa là đánh nhau, cuối cùng vẫn khiêu khích một câu thách anh đấu bóng rổ.
Kết quả là họ bị hành hạ thê thảm.
Trần Dạng so với bọn họ thoạt nhìn có chút nhỏ hơn, khuôn mặt như được điêu khắc tinh tế, cơ hồ không nhìn ra chút khuyết điểm nào, ngoại trừ hiện tại trên mặt đang dán miếng băng cá nhân chỉ có nữ sinh mới dùng.
Tất cả mọi người đều cho rằng không hợp lắm, nhưng sau đó lại thấy anh thật ngầu.
Trần Dạng ném bóng qua một bên, ngồi trên bậc thang, vừa chơi bóng xong nên mái tóc đen có chút loạn, phối hợp với khuôn mặt hơi nhợt nhạt sau khi vận động, cả người anh đều toát ra khí chất không bình thường.
Người sáng suốt đều có thể nhìn thấy ánh mắt đen kịt của anh ẩn chứa sự xấc xược.
Anh tùy ý lên tiếng: Vậy thì không chơi.
Nghe vậy, mấy nam sinh kia vui hẳn lên, đứng dậy từ trên mặt đất,, Vậy là tốt rồi, tụi này còn phải về học bài, nên đi trước đây, lần sau gặp có thể trò chuyện một chút ha ha ha ha ha ha.
Bọn họ lập tức bỏ chạy mất dạng.
Lương Thiên ngồi ở trên, rút ra một điếu thuốc, nói: Mấy thằng oắt con hung hăng càn quấy, còn dám nói Dạng ca tụi mình chảnh chọe.
Triệu Minh Nhật cười ha ha, Còn phải đi học, tụi mình còn chăm hơn bọn chúng, hơn nữa bọn chúng chắc trốn học chạy ra đây chứ đâu.
Nghe thấy lời này, Lương Thiên bỗng nhớ tới một sự kiện, đột nhiên cười ha ha, ôm lấy bả vai của Triệu Minh Nhật, Lần trước cậu viết văn tiếng Anh cũng đồ sộ thật đó.
Sắc mặt Triệu Minh Nhật ngừng lại, Biến.
Lương Thiên hắng giọng một cái, như thể không ngăn bản thân vui vẻ được, Có thể viết như vậy chứng tỏ cậu cũng vô cùng lợi hại, đúng là cao thủ.
Lần thi tháng môn tiếng Anh có đề mục yêu cầu viết về đường cao tốc, vì hiện tại đường cao tốc được xây dựng rất nhiều nên nhà trường liền ra đề mục giới thiệu với người nước ngoài về vấn đề này một chút.
Kết quả cậu ta không viết câu giới thiệu nào, chỉ ghi ở đây không có nhà ga, bị cô dạy tiếng Anh lấy ra trào phúng hết một buổi.
Triệu Minh Nhật đạp cậu ta một cái.
Lương Thiên quay sang nhìn Trần Dạng đang ngồi cao hơn một bậc thang so với bọn họ, Dạng ca, giờ cậu về nhà à?
Sắp đến mười một giờ rồi, ngày mai còn phải lên lớp.
Bọn họ lăn lộn bên ngoài đã quen, về nhà cũng không bị người trong nhà nói nhiều, nhưng cậu ta chỉ sợ ba của Trần Dạng lại nổi điên, vì mỗi lần ông ta nổi điên đều muốn đánh người.
Trần Dạng uống một hớp nước, Đợi một chút.
Cởi bỏ áo sơ mi đồng phục ra, bên trong là áo thun ngắn tay màu đen, vừa nãy mới vận động kịch liệt như vậy cũng không hề ẩm ướt.
Lương Thiên yên lặng cảm khái trong lòng.
Đây chính là lý do vì sao có nhiều nữ sinh yêu thích Trần Dạng như vậy, ai mà không thích người sạch sẽ, yên tĩnh, nếu bọn họ vận động thế này sẽ đổ đầy mồ hôi, cho nên nhất định sẽ không có ai thích.
Trần Dạng bóp bóp chai nước khoáng, trong nháy mắt liền bẹp dí.
Anh nhấc cằm, Đưa áo cho tôi.
Triệu Minh Nhật đưa đồng phục qua cho anh, thuận miệng nói: Dạng ca, cái băng cá nhân này của cậu đáng yêu thật, chơi như vậy mà chẳng hề rơi ra.
Trần Dạng nhíu nhíu mày, ừ một tiếng rồi không nói gì nữa.
Lương Thiên đảo mắt, Cái này người ta gọi là chất lượng tốt đó, em gái Nhạc Nha có thể tùy tiệng mua hàng dỏm à?
Đây gọi là cầu vồng đánh rắm thổi bay lên trời, nhưng nghĩ tới người đưa băng cá nhân, cậu ta cũng muốn đổi giọng gọi chị dâu luôn rồi, Triệu Minh Nhật không thèm đôi co với cậu ta.
Trần Dạng lấy điện thoại trong túi áo đồng phục ra, mở khóa, tay nhấn liên tục.
Trên Wechat không hề có tin nhắn nào, vì trong danh sách bạn bè của anh cũng không có mấy người, chỉ là lúc anh mở ra thì có tin nhắn mới được gửi tới.
Anh mở ứng dụng, không ngờ Nhạc Nha muộn như vậy còn đang chơi điện thoại.
... Cô gửi lời mời kết bạn với anh.
Sau nửa ngày, Trần Dạng nhếch môi.
Anh đứng dậy khỏi bậc thang, áo khoác đồng phục khoát bên vai trái, gió đêm thổi qua khiến mái tóc trước trán càng rối hơn, cứ thế đi thẳng.
Triệu Minh Nhật không rõ lắm, Vậy là sao?
Sao không nói gì đã bỏ đi rồi.
Lương Thiên cũng có chút không rõ, chỉ thấy anh nhìn vào màn hình điện thoại, hình như là giao diện của Wechat, xong lại vội vã bỏ đi như vậy?
Cậu ta gọi với theo: Dạng ca, cậu về nhà hả?
Trần Dạng đi tới cổng ra vào, cách bọn họ vài mét, mặt mày yên tĩnh sâu sắc, chỉ là biểu cảm dưới ánh đèn đường có chút không rõ ràng lắm.
Học sinh giỏi không nên về nhà trễ.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Nhạc Nha: Em không có nói những lời này.
Trần Dạng: Không sao, anh hiểu ý em.
Anh với Nhạc Nha là học sinh giỏi yêu nhau, sao có thể lang thang đêm khuya ở bên ngoài, về sau kết hôn rồi cũng không được như vậy.
*
Simi: Hoho, tui quay trở lại rồi đây. Đáng tiếc chương này Dạng ca vẫn là kẻ vô danh với bé Nha nhé, hẹn anh vào chương sau vậy:)))
Nhạc Nha mua tổng cộng nhiều đơn hàng, đặt từ nhiều nơi khác nhau, sáng nay gửi thì có thể chiều mới đến.
Lúc tự học buổi tối cô không mở điện thoại nên cũng không chú ý đến, bên giao hàng có gọi điện, nhưng cô không bắt máy.
Bởi vì địa chỉ chỉ điền số điện thoại di động, nên cô điền số của mình vào.
Tạ Khinh Ngữ nói: Vậy cậu tranh thủ gọi cho người giao hàng hỏi xem anh ta đang ở đâu, có khi đang đứng ở cổng bảo vệ thì sao?
Kiểu mua hàng này nếu người mua không ký nhận chắc bưu kiện sẽ được gửi về bên chỗ công ty giao phát nhanh, bây giờ đã hơn mười giờ, có lẽ phải đợi đến mai mới gửi lại.
Nhạc Nha ừ, gọi vào số điện thoại của người giao hàng.
Gọi xong Nhạc Nha mới nhớ đã mười giờ hơn, có khi người giao hàng đã hết thời gian làm việc rồi.
Nhưng đầu dây bên kia lại kết nối.
Nhạc Nha nghe thấy có giọng nói, là người giao hàng bên kia hỏi: Tôi sắp buồn ngủ chết rồi, cho hỏi bưu kiện nào thế? Được gửi đến vào lúc nào vậy?
Gửi hôm nay ạ. Nhạc Nha báo thông tin về từng bưu kiện.
Người giao hàng nhanh chóng nhớ rõ có bưu kiện được giao đến trường học, vì số lượng hơi nhiều, nên anh ta đã tự giao tới, chỉ là không gọi được điện thoại.
Anh ta hỏi: Hiện tại tôi tan làm rồi, ngày mai giao được không?
Nhạc Nha đáp: Được, anh cứ đặt ở cổng bảo vệ là được rồi, tôi sẽ ra lấy sau.
Người giao hàng nói: Được, còn vấn đề gì nữa không?
Tạ Khinh Ngữ khua tay diễn tả điện thoại, Nhạc Nha nghĩ nghĩ, Anh có thể che số điện thoại của tôi lại không? Chỉ cần đừng để lộ ra là được.
Người giao hàng cảm thấy vô cùng khó hiểu với yêu cầu này.
Nhạc Nha tùy ý tìm đại một cái cớ: Tại tôi vẫn đang là học sinh, nếu bị nhà trường phát hiện sẽ bị tra ra, phiền anh giúp tôi xử lý chút chuyện này ạ.
Vừa nói xong, người giao hàng liền hiểu ra ngay, Được, tôi sẽ che số điện thoại lại, ngày mai cô nhớ ra cổng bảo vệ lấy hàng đó.
Nhạc Nha nhẹ nhàng thở ra, Được, cảm ơn anh.
Không ngờ người giao hàng này thật dễ nói chuyện, chỉ mong đối phương thật sự sẽ xóa số điện thoại di động của cô đi.
Cúp điện thoại xong, Tạ Khinh Ngữ mặt mày hớn hở, Ai da, tớ muốn nhanh chóng nhìn thấy dáng vẻ của cậu ta lúc nhận được bưu kiện quá, chắc sẽ kích động muốn chết nhỉ.
Nhạc Nha nói: Cậu nghĩ nhiều quá đi, làm gì mà kích động chết chứ.
Tạ Khinh Ngữ không đồng ý với cô, vừa đi cùng cô ra khỏi trường, vừa nói: Cậu không nhớ mình viết ghi chú gì à?
Nhạc Nha đột nhiên nhớ ra.
Ghi chú viết là nữ sinh thầm mến cậu ta.
Vì sợ cậu ta không nhận bưu kiện của người lạ, hơn nữa còn vì các nhân tố khác, nên cuối cùng cô hàn huyên với Tạ Khinh Ngữ cả buổi mới nhớ tới mình đã ghi thế này.
Nhưng mặc kệ có nói thế nào đi nữa thì cũng là nữ sinh thầm mến mình, chắc cậu ta sẽ không vô tình ném tâm ý của đối phương đi đâu nhỉ.
Lần trước gặp tụi mình, cậu ta còn tỏ ra ngại ngùng. Tạ Khinh Ngữ hồi tưởng lại hình ảnh vài ngày trước, suy đoán nói: Cho nên đối với việc này chắc cũng sẽ rất ngại thôi.
Nhớ tới truyện lúc trước, Nhạc Nha không thể không nhớ đến nam sinh giả mạo Trần Dạng kia.
Tính cách của anh với bản thân Trần Dạng hoàn toàn trái ngược.
Nam sinh học giỏi ngoan ngoãn đeo mắt kiếng trong lớp học kia mới phù hợp với tưởng tượng của cô về Trần Dạng, dù sao ba tài trợ cho người ta có lẽ cũng sẽ chọn lựa theo tiêu chí ngoại hình này.
Nhạc Nha nhíu mày: Chắc cậu ta sẽ không phát hiện ra là tớ gửi đâu nhỉ?
Tạ Khinh Ngữ nói: Sao phát hiện được, cho dù có ghi số điện thoại ra, cậu ta cũng sẽ không biết đó là cậu, số điện thoại di động của cậu có mấy người biết đâu, nếu có số lạ gọi đến thì cậu cứ cúp máy, không thì nói lộn số là được.
Nghe cô ấy nói như vậy, Nhạc Nha yên tâm hơn một chút.
Hai người đứng trước cổng trường, anh của Tạ Khinh Ngữ đã đợi ở bên ngoài, bắt chuyện chào hỏi với cô.
Nhạc Nha leo lên xe nhà mình.
Hiện tại đã hơn mười giờ, đường phố bên ngoài đã không còn nhiều người, phần lớn là học sinh và phụ huynh đến đón học sinh.
Trên đường đi đèn hoa rực rỡ, vô cùng xinh đẹp.
Cảnh đêm ở Giang Thành rất lung linh, có vài người dùng điện thoại ghi lại những cảnh đẹp, còn có người chụp ảnh rồi đăng tải lên mạng.
Nhạc Nha xem lại mấy bưu kiện, trong lòng có chút tung tăng như chim sẻ.
Cô rất ít khi gạt Nhạc Dịch Kiện làm chuyện gì đó, cho dù là chuyện nhỏ nhất của nhỏ nhất, như khi trong trường có người nói cô là kẻ điếc gì đó, nếu Nhạc Dịch Kiện hỏi cô sẽ giấu diếm tất cả.
Nhưng chuyện lớn như vậy, Nhạc Dịch Kiện chủ động giấu giếm cô, cô lại lén lút làm thế này, trong lòng có chút cảm giác kích thích mơ hồ.
Đại khái y như buổi tối trốn trong mền lén đọc tiểu thuyết ngôn tình vậy, rất giống với tâm tình khẩn trương lo sợ sẽ bị người lớn phát hiện ra.
Sau khi về đến nhà, Nhạc Nha hỏi: Ba con về chưa ạ?
Tài xế nói: Tiên sinh còn đang ở công ty.
Nhạc Nha nhẹ gật đầu, đoán chừng đêm nay ba sẽ về nhà rất muộn, chỉ là cô không nghĩ tới ngay cả dì Trương cũng không ở nhà.
Cô đi vào trong nhà mới phát hiện dì Trương có để lại tin nhắn, thì ra là cháu của dì phát sốt phải nhập viện, cho nên dì xin nghỉ phép trở về nhà, bữa ăn khuya đêm nay ở trong phòng bếp, vẫn còn rất ấm.
Buổi tối cô cũng không tham ăn quá nhiều, dì Trương chuẩn bị cháo dinh dưỡng, có thể làm ấm dạ dày.
Nhạc Nha vừa uống nước vừa nghe nhạc.
Mãi cho đến khi điện thoại trong nhà vang lên.
Nhạc Nha còn tưởng là Nhạc Dịch Kiện gọi về, không hề chú ý đến dãy số điện thoại gọi đến, trực tiếp cầm lên nghe: Alo?
Đầu dây bên kia là một người đàn ông, giọng nói có chút trịnh trọng. Ngại quá, xin cho hỏi đây có phải là nhà của Nhạc Dịch Kiện tiên sinh không?
Nhạc Nha: Dạ, cháu là con gái của ông ấy.
Đầu dây bên kia trả lời: Chào cô, đây là bệnh viện tâm thần Giang Thành, Nhạc phu nhân dạo gần đây đã khôi phục tinh thần rất ổn định, muốn gọi điện về cho gia đình.
Nghe thấy tên của bệnh viện, nụ cười trên mặt Nhạc Nha dần dần biến mất, mãi cho đến khi không còn chút cảm xúc nào.
Đối phương cho rằng cô không nghe thấy, liền lặp lại vấn đề lúc nãy một lần nữa, tiếp tục hỏi: Alo? Nhạc tiểu thư còn nghe không ạ?
Nhạc Nha nắm chặt điện thoại, Tôi đang nghe đây.
Vậy tôi sẽ nối máy qua cho bà ấy.
Được.
Nhạc Nha cúi đầu nhìn dãy số, đích thực là điện thoại của bệnh viện, rất lâu trước đây cô đã nhìn thấy một lần, nhiều năm trôi qua vậy mà cô vẫn nhớ được.
Đầu dây bên kia không có thanh âm, đoán chừng là đang kết nối.
Nhạc Nha ngồi xổm bên bàn trà, sắc mặt hơi tái nhợt.
Rất nhanh, trong điện thoại truyền đến một giọng nữ: Nhạc Nha phải không con?
Nghe thấy giọng nói này, Nhạc Nha hoảng hốt chớp mắt một cái, đã lâu rồi cô chưa nghe thấy giọng nói này, nhưng cô vẫn có thể ghi nhớ rất rõ ràng.
Cô dạ, không nói gì thêm.
Giọng nữ ở đầu dây bên kia trầm mặc một lát, sau đó ân cần hỏi: Dạo này con thế nào rồi? Có ăn cơm đúng bữa không? Có....
Liên tiếp mấy vấn đề được hỏi tới.
Bà chưa kịp nói xong, Nhạc Nha nhịn không được cắt ngang, Câu trả lời không phải rất rõ ràng rồi sao? Ba đối xử với con rất tốt, con cũng sống rất tốt.
Đầu dây bên kia nói tiếp: Được được, mẹ không hỏi chuyện này nữa... Ba con có người yêu mới không? Lúc trước ông ấy đã đáp ứng với mẹ sẽ không tìm mẹ kế cho con, nếu có thì chính là ông ấy đã nuốt lời rồi.
Nhạc Nha nói: Không có.
Cô trả lời rất nhanh, vượt quá dự kiến của người ở đầu dây bên kia, sau đó lại cằn nhằn liên miên với cô một chút về sinh hoạt trong bệnh viện.
Nhạc Nha chưa từng đến bệnh viện tâm thần, nếu có thì cũng là lúc cô còn rất nhỏ, khi lớn cô chỉ đứng nhìn ở bên ngoài cổng lớn.
Cánh cổng lớn kia ngăn cách cô với thế giới bên trong.
Đang xuất thần, giọng nữ ở đầu dây bên kia nói tiếp: ...Mẹ đã khỏe lại rồi, Nhạc Nha, đã lâu mẹ không được gặp con, con đã lớn vậy rồi, sinh nhật của con cũng sắp tới, con nói với ba cho mẹ về nhà được không?
Nhạc Nha nhắc: Sinh nhật con qua lâu rồi.
Có thể là lời nói ra khiến người nghe kinh ngạc, giọng nữ ở đầu dây bên kia có chút xấu hổ, nhưng vẫn nói: Ở trong này mẹ nhìn thấy nhiều người bệnh lắm, nên trí nhớ hơi lộn xộn, là mẹ sai, mẹ không nên nhớ nhầm sinh nhật của con... Con tha lỗi cho mẹ...
Nhạc Nha đột nhiên cảm thấy cả người thật uể oải, như thể đột nhiên xuất hiện cảm giác mỏi mệt vậy.
Sinh nhật của cô là vào tháng tư, trong nhà ai cũng biết, ngay cả chú tài xế lúc đưa cô đến trường cũng chúc cô sinh nhật vui vẻ, dì Trương còn chuẩn bị mì trường thọ, lại càng không thể không kể tới mỗi lần sinh nhật ba đều nghỉ phép để ở bên cạnh cô.
Bây giờ đã là tháng mười, cách tháng tư tròn sáu tháng, có thể nhớ nhầm như thế này sao?
Nhạc Nha một mực nghe đầu dây bên kia nói xong, mới từ từ lên tiếng: Con không nói, mẹ tự nói với ba đi.
Nhạc Nha, có phải con vẫn trách mẹ lúc trước...
Tạm biệt.
Nhạc Nha mạnh tay cúp máy, co người lại trên sàn nhà, sau lưng là ghế sô pha mềm mại, vậy mà một chút cảm giác an toàn đều không có.
Chén cháo trên bàn đã sớm nguội lạnh từ lâu.
*
Sân thể dục cách trường học không xa mấy.
Tuy đã mười giờ hơn, nhưng vẫn rất đông người, vì đằng sau sân thể dục là khu nội trú cao tầng, có nhiều nam sinh thừa dịp tự học buổi tối leo tường ra ngoài chơi bóng rổ.
Hiện tại là tiết tự học buổi tối cuối cùng, không giống với trường công Nhất Trung, mười giờ đã tan lớp tự học buổi tối.
Một nam sinh ngồi dưới đất thở dốc, sau đó khoát tay nói: Đừng chơi, đừng chơi nữa, chơi nữa là vào bệnh viện đó.
Nam sinh bên cạnh cậu ta cũng co quắp người sang một bên, Đúng đúng đúng.
Mặc dù những người khác không lên tiếng, nhưng ý tứ của họ cũng không sai biệt lắm, hung hăng dắt quần áo giải nhiệt.
Ban đầu lúc bọn họ ra ngoài chơi nhìn thấy Trần Dạng, lại mặc đồng phục Nhất Trung, đang chơi bóng rổ một minh, thấy anh chơi cũng không tệ lắm, nên muốn mời anh chơi cùng.
Không ngờ đối phương mặt không cảm xúc từ chối.
Cảm thấy anh chảnh chọe, mấy người kia liền phát hỏa, thiếu chút nữa là đánh nhau, cuối cùng vẫn khiêu khích một câu thách anh đấu bóng rổ.
Kết quả là họ bị hành hạ thê thảm.
Trần Dạng so với bọn họ thoạt nhìn có chút nhỏ hơn, khuôn mặt như được điêu khắc tinh tế, cơ hồ không nhìn ra chút khuyết điểm nào, ngoại trừ hiện tại trên mặt đang dán miếng băng cá nhân chỉ có nữ sinh mới dùng.
Tất cả mọi người đều cho rằng không hợp lắm, nhưng sau đó lại thấy anh thật ngầu.
Trần Dạng ném bóng qua một bên, ngồi trên bậc thang, vừa chơi bóng xong nên mái tóc đen có chút loạn, phối hợp với khuôn mặt hơi nhợt nhạt sau khi vận động, cả người anh đều toát ra khí chất không bình thường.
Người sáng suốt đều có thể nhìn thấy ánh mắt đen kịt của anh ẩn chứa sự xấc xược.
Anh tùy ý lên tiếng: Vậy thì không chơi.
Nghe vậy, mấy nam sinh kia vui hẳn lên, đứng dậy từ trên mặt đất,, Vậy là tốt rồi, tụi này còn phải về học bài, nên đi trước đây, lần sau gặp có thể trò chuyện một chút ha ha ha ha ha ha.
Bọn họ lập tức bỏ chạy mất dạng.
Lương Thiên ngồi ở trên, rút ra một điếu thuốc, nói: Mấy thằng oắt con hung hăng càn quấy, còn dám nói Dạng ca tụi mình chảnh chọe.
Triệu Minh Nhật cười ha ha, Còn phải đi học, tụi mình còn chăm hơn bọn chúng, hơn nữa bọn chúng chắc trốn học chạy ra đây chứ đâu.
Nghe thấy lời này, Lương Thiên bỗng nhớ tới một sự kiện, đột nhiên cười ha ha, ôm lấy bả vai của Triệu Minh Nhật, Lần trước cậu viết văn tiếng Anh cũng đồ sộ thật đó.
Sắc mặt Triệu Minh Nhật ngừng lại, Biến.
Lương Thiên hắng giọng một cái, như thể không ngăn bản thân vui vẻ được, Có thể viết như vậy chứng tỏ cậu cũng vô cùng lợi hại, đúng là cao thủ.
Lần thi tháng môn tiếng Anh có đề mục yêu cầu viết về đường cao tốc, vì hiện tại đường cao tốc được xây dựng rất nhiều nên nhà trường liền ra đề mục giới thiệu với người nước ngoài về vấn đề này một chút.
Kết quả cậu ta không viết câu giới thiệu nào, chỉ ghi ở đây không có nhà ga, bị cô dạy tiếng Anh lấy ra trào phúng hết một buổi.
Triệu Minh Nhật đạp cậu ta một cái.
Lương Thiên quay sang nhìn Trần Dạng đang ngồi cao hơn một bậc thang so với bọn họ, Dạng ca, giờ cậu về nhà à?
Sắp đến mười một giờ rồi, ngày mai còn phải lên lớp.
Bọn họ lăn lộn bên ngoài đã quen, về nhà cũng không bị người trong nhà nói nhiều, nhưng cậu ta chỉ sợ ba của Trần Dạng lại nổi điên, vì mỗi lần ông ta nổi điên đều muốn đánh người.
Trần Dạng uống một hớp nước, Đợi một chút.
Cởi bỏ áo sơ mi đồng phục ra, bên trong là áo thun ngắn tay màu đen, vừa nãy mới vận động kịch liệt như vậy cũng không hề ẩm ướt.
Lương Thiên yên lặng cảm khái trong lòng.
Đây chính là lý do vì sao có nhiều nữ sinh yêu thích Trần Dạng như vậy, ai mà không thích người sạch sẽ, yên tĩnh, nếu bọn họ vận động thế này sẽ đổ đầy mồ hôi, cho nên nhất định sẽ không có ai thích.
Trần Dạng bóp bóp chai nước khoáng, trong nháy mắt liền bẹp dí.
Anh nhấc cằm, Đưa áo cho tôi.
Triệu Minh Nhật đưa đồng phục qua cho anh, thuận miệng nói: Dạng ca, cái băng cá nhân này của cậu đáng yêu thật, chơi như vậy mà chẳng hề rơi ra.
Trần Dạng nhíu nhíu mày, ừ một tiếng rồi không nói gì nữa.
Lương Thiên đảo mắt, Cái này người ta gọi là chất lượng tốt đó, em gái Nhạc Nha có thể tùy tiệng mua hàng dỏm à?
Đây gọi là cầu vồng đánh rắm thổi bay lên trời, nhưng nghĩ tới người đưa băng cá nhân, cậu ta cũng muốn đổi giọng gọi chị dâu luôn rồi, Triệu Minh Nhật không thèm đôi co với cậu ta.
Trần Dạng lấy điện thoại trong túi áo đồng phục ra, mở khóa, tay nhấn liên tục.
Trên Wechat không hề có tin nhắn nào, vì trong danh sách bạn bè của anh cũng không có mấy người, chỉ là lúc anh mở ra thì có tin nhắn mới được gửi tới.
Anh mở ứng dụng, không ngờ Nhạc Nha muộn như vậy còn đang chơi điện thoại.
... Cô gửi lời mời kết bạn với anh.
Sau nửa ngày, Trần Dạng nhếch môi.
Anh đứng dậy khỏi bậc thang, áo khoác đồng phục khoát bên vai trái, gió đêm thổi qua khiến mái tóc trước trán càng rối hơn, cứ thế đi thẳng.
Triệu Minh Nhật không rõ lắm, Vậy là sao?
Sao không nói gì đã bỏ đi rồi.
Lương Thiên cũng có chút không rõ, chỉ thấy anh nhìn vào màn hình điện thoại, hình như là giao diện của Wechat, xong lại vội vã bỏ đi như vậy?
Cậu ta gọi với theo: Dạng ca, cậu về nhà hả?
Trần Dạng đi tới cổng ra vào, cách bọn họ vài mét, mặt mày yên tĩnh sâu sắc, chỉ là biểu cảm dưới ánh đèn đường có chút không rõ ràng lắm.
Học sinh giỏi không nên về nhà trễ.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Nhạc Nha: Em không có nói những lời này.
Trần Dạng: Không sao, anh hiểu ý em.
Anh với Nhạc Nha là học sinh giỏi yêu nhau, sao có thể lang thang đêm khuya ở bên ngoài, về sau kết hôn rồi cũng không được như vậy.
*
Simi: Hoho, tui quay trở lại rồi đây. Đáng tiếc chương này Dạng ca vẫn là kẻ vô danh với bé Nha nhé, hẹn anh vào chương sau vậy:)))
/91
|