“Hôm nay thời tiết thật tốt.” Khóe miệng Đỗ Phi Phi cứng ngắc nhấc lên, “Ha ha, ngài cũng ra ngoài đi dạo sao?”
Diệp Thần nhướng mi, “Ngươi đang đi dạo sao?”
Đỗ Phi Phi gật đầu như giã tỏi.
“Còn ta là đi bắt tiểu thê tử tương lai vừa bỏ trốn.”
……
Nụ cười của Đỗ Phi Phi cứng lại, “Thật, thật, thật vậy sao? Như thế thì thật khéo, à, cùng một con đường……” Ô ô ô, nàng không muốn giống Gia Cát Lượng, ra quân chưa thắng trận đã bỏ mạng. Lệ anh hùng chảy đẫm khăn thì được tích sự gì!?* Vẫn không thể làm vị bồ tát trước mặt này chết đuối.
*Ở đây nói về hai câu thơ cuối trong bài thơ “Thục tướng” của – Đỗ Phủ viết về Gia Cát Lượng:
“Xuất sư vị tiệp thân tiên tử, trường sử anh hùng lệ mãn khâm”.
Dịch: Ra quân chưa thắng trận đã chết, khiến lệ anh hùng chảy thắm khăn.
“Không phải khéo, một đường này ta vẫn đi theo nàng ấy.”
“……” Đỗ Phi Phi cả kinh nói, “Từ khi nào?”
“Từ khi nàng ấy đụng vào một nha hoàn, làm rơi một lượng bạc còn không phát hiện ra.”
Đỗ Phi Phi theo bản năng sờ sờ eo nhỏ.
Bàn tay Diệp Thần khẽ lật lên, bạc vụn chói lọi ở trong lòng bàn tay hắn khiến ánh mắt nàng đau đớn.
“À.” Nếu như đòi hắn bạc, là thừa nhận mình chính là thê tử tương lai bỏ trốn của hắn! Nếu không đòi…… nàng thật đau lòng! “Như thế nếu ngươi gặp lại nàng, nhớ trả lại. Đương nhiên, nếu ngươi muốn nhờ ta chuyển cho nàng, ta rất sẵn lòng.”
Diệp Thần lại cười nói: “Không cần khách khí.”
Đỗ Phi Phi tuyệt vọng nhìn bạc vụn biến mất trong tay áo hắn.
“Ngươi đoán xem, nếu ta bắt được thê tử bỏ trốn của mình, ta sẽ làm gì?” Diệp Thần hưng phấn nhìn sắc mặt biến hóa khôn lường của nàng.
Đỗ Phi Phi nói: “Ta cảm thấy tốt nhất ngươi không nên làm gì.”
“Ồ?”
“Ta nghĩ nếu nàng bỏ trốn, nhất định có nỗi khổ tâm riêng.” Đâu chỉ là khổ, quả thực là vô cùng khổ.
“Khổ tâm?” Diệp Thần nói, “Nói nghe một chút.”
“Đó là……” Đỗ Phi Phi kịp thời thu miệng lại, giả bộ vô cùng nghiền ngẫm, “Chỉ là ta suy đoán, hoàn toàn là suy đoán. Khụ khụ, căn cứ vào suy đoán của của ta, sẽ là…”
Diệp Thần mỉm cười, tỏ vẻ mình đang chăm chú lắng nghe.
“Người bình thường, nhất là nữ tử bình thường đều không thích ngủ trên sàn. Cho dù là gian phòng kia có xa hoa thế nào đi chăng nữa.” Đề tài đã nói ra, có xu thế thao thao bất tuyệt, “Hơn nữa cho dù là ai cũng không có sở thích coi độc dược là đường ăn, ngay cả người của Đường Môn, bọn họ cũng chỉ thích đem độc dược cho người khác ăn. Chuyện nhảy sông nếu không phải rơi vào tình thế bất đắc dĩ, không ai muốn làm. Ngươi xem, lúc trước Sở Bá vương thà rằng tự vận cũng không nhảy, đã chứng tỏ rằng sông nước chảy xiết là chuyện nguy hiểm cỡ nào. Cho nên, lần sau nếu muốn đẩy người xuống nước phải chú ý đến tâm tình của người ta. Còn nữa, ăn thịt là một chuyện quan trọng!” Nàng cố gắng nhấn mạnh, “Vô cùng quan trọng. Không có thịt, ăn cơm không có dục vọng. Không có thịt, nhân sinh vốn không có hy vọng. Không có thịt, sống chính là thất vọng. Cho nên, thịt, rất quan trọng. Có thịt ăn, cho dù là dân chạy nạn đang đánh nhau, cũng có thêm chút hi vọng. Không có thịt ăn, đánh nhau cũng chẳng khác gì tự sát.”
Đỗ Phi Phi nói hết một hơi, mới phát hiện lúc này Diệp Thần im lặng khác thường.
Nếu như đã bất chấp tất cả, như vậy nói nhiều là sai, nói ít cũng là sai, chẳng bằng sai cả một lần. Cuối cùng nàng tổng kết: “Diệp Thần đại nhân, tục ngữ nói rất hay, thiên hạ nơi nào không có hoa tươi, tội gì phải ngược đãi một cọng cọ? Ngươi ngẫu nhiên có thể khai thác tầm mắt, hô hấp không khí mới mẻ, nhìn những hoa hoa cỏ cỏ khác, để bọn họ cũng có cơ hội rèn luyện……”
“Cho nên……” Diệp Thần chậm rãi mở miệng.
Đỗ Phi Phi lập tức không dám lên tiếng, lồng ngực vừa mới còn ưỡn ra thoáng chốc rụt trở về.
“Nếu có giường ngủ, ăn cơm có thịt, bớt phải ăn độc dược bớt phải nhảy sông, như thế danh hiệu vị hôn thê kia không phải không thể tiếp thu.”
“Nếu đem chữ ‘bớt’ đổi thành ‘không’ lại càng hoàn mỹ.”
Diệp Thần vừa lòng cười, “Ta đồng ý.”
……
Đỗ Phi Phi khiếp sợ nhìn hắn, “Đồng ý cái gì?”
“Phi Phi à.” Ánh mắt Diệp Thần nguy hiểm nheo lại, “Hay những điều kiện vừa rồi ngươi đưa ra chỉ là để kéo dài thời gian?”
Đỗ Phi Phi nghe thấy yết hầu của mình ừng ực một tiếng, gian nan nuốt xuống một ngụm nước miếng.
Hai người cứ giằng co như vậy, cho đến tận khi nữ tử áo xanh rụt rè nói: “Đỗ cô nương, có muốn vào phòng nghỉ tạm một chút không?”
……
Bốn con ngươi đồng thời đảo đến.
Nữ tử áo xanh cảm thấy mặt nóng rát: “Là ta sợ các ngươi ở bên ngoài nói quá mệt mỏi.”
Đỗ Phi Phi vội vàng đồng ý: “Đúng vậy đúng vậy, mệt mỏi quá mệt mỏi quá, chúng ta vẫn nên vào trong rồi nói tiếp.”
Diệp Thần nhìn bóng dáng chạy trối chết của nàng, lạnh lạnh nói: “Tránh được mùng một, không tránh được mười lăm, có gì khác nhau sao?”
Đỗ Phi Phi chút nữa thì té ngã trên mặt đất, miễn cưỡng đứng vững mới nói: “Tốt xấu gì cũng sống được thêm mười bốn ngày.”
Bên trong nhà tranh có treo hai chuỗi thịt khô.
Nữ tử áo xanh thấy ánh mắt Đỗ Phi Phi đảo lại, lập tức nói: “Trong thôn chúng ta, nhà nào cũng phơi thịt khô. Nếu Đỗ cô nương thích, ta đem thịt đi chưng.” Nói xong, nàng vội vàng bổ sung thêm, “Không thu tiền.”
Đỗ Phi Phi suy nghĩ một chút mới nói: “Dẫn ta tới nhà tranh có thu được tiền không?”
Trên mặt nữ tử áo xanh hiện lên vẻ xấu hổ, “Một lượng bạc.”
Đỗ Phi Phi nhớ tới một lượng bạc bị Diệp Thần thu không, lại bắt đầu bi thương. Nói trắng ra, là nàng dùng tiền của mình dẫn mình vào cuộc.
Nữ tử áo xanh thấy trên mặt nàng là vẻ bi ai cực độ, trong lòng càng áy náy, thấp giọng nói: “Ta đi ra ngoài trước, các ngươi từ từ trò chuyện.”
……
Nàng đi ra ngoài, trong phòng không phải chỉ còn lại có hai người Phi Phi và Diệp Thần sao?
Đỗ Phi Phi cả kinh nói: “Đừng đi.” Lời vừa ra khỏi miệng, nàng lại hối hận, bởi vì vẻ mặt của Diệp Thần vô cùng bí hiểm.
Nữ tử áo xanh ngạc nhiên quay đầu nói: “Đỗ cô nương có gì dặn dò?”
“À,” Ánh mắt Đỗ Phi Phi đảo quanh phòng một vòng, cười gượng nói, “Ta muốn ăn thịt khô.”
Nữ tử áo xanh khẽ cười nói: “Được.”
Đỗ Phi Phi cố gắng dây dưa: “Thật sự không thu tiền sao?”
Nữ tử áo xanh lấy xuống một chuỗi thịt trên tường, cười nói: “Ta còn có thể tặng thêm một bình rượu.”
Đỗ Phi Phi nhìn ánh mắt có chút đăm chiêu của Diệp Thần, lập tức nói: “Uống rượu hại thân, không cần.”
Diệp Thần nhíu mi nói: “Không phải ngươi sợ uống rượu hại thân, là sợ uống rượu thất thân đi.”
“……” Diệp Thần đại nhân, lời nói của ngài thật sự là càng ngày càng đáng sợ.
Đỗ Phi Phi run rẩy dán người đến bức tường cách cửa gần nhất.
Diệp Thần đứng ở bên cửa sổ.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu qua song cửa dừng lại ở trên người hắn.
Áo trắng chiếu nắng vàng, thanh nhã mà chói mắt.
Đỗ Phi Phi không nhịn được dời tầm mắt đi chỗ khác.
“Phi Phi à.” Không giống dĩ vãng, lần này hắn gọi tên nàng mang theo một chút bất lực, “Cùng ta ở một chỗ thật sự khó như vậy sao?”
Ở cùng một chỗ không khó, nhưng sống sót rất khó.
Bên ngoài Đỗ Phi Phi trầm mặc, nhưng nội tâm lại oán thầm.
Diệp Thần sâu xa nói: “Thật ra có một số việc nếu kết quả cuối cùng không thể thay đổi, ngươi cần gì phải đi đường vòng như vậy?”
Đây là uy hiếp, uy hiếp trần trụi.
Miệng Đỗ Phi Phi càng ngậm chặt hơn.
“Ngoan cố chống lại, không phải chuyện người thông minh nên làm.”
Thế người thông minh nên làm như thế nào? Đỗ Phi Phi giả bộ khinh thường, lỗ tai lại dựng thẳng.
“Bọn họ sẽ bỏ qua những chuyện không thể thay đổi, thực hiện những chuyện có thể thay đổi.”
……
Thật là thâm ảo.
Đỗ Phi Phi rốt cục không nhịn được nữa mà mở miệng: “Cái gì có thể thay đổi?”
“Ví dụ như điều kiện ngươi vừa đưa ra.” Diệp Thần nhún vai nói, “Ta cảm thấy có thể suy xét.”
“Suy xét và đồng ý có khoảng cách ngàn sông vạn núi.”
Diệp Thần mỉm cười, “Phi Phi, thật thông minh.”
Đỗ Phi Phi âm thầm đắc ý, trên mặt lại làm bộ khiêm tốn, “Đâu có đâu có.”
“Hơn nữa trên cơ sở của những điều kiện kia, ta còn có thể nhượng bộ thêm một số chỗ?”
“Chỗ nào?” Nàng bắt đầu hưng phấn.
“Ví dụ như.” Ngón tay Diệp Thần nhẹ nhàng mà vuốt cằm, “Thời khắc nguy cấp, ta sẽ làm bảo tiêu của ngươi.”
Kiếm Thần làm bảo tiêu?
Trong lòng Đỗ Phi Phi khẽ động, trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh nàng đứng ở nơi cao đưa tay chỉ huy, Kiếm Thần ở giữa thiên quân vạn mã liều mạng bảo hộ nàng. Thật là một cảnh tượng tráng lệ!
Diệp Thần nói tiếp: “Chỉ cần ngươi cao hứng, mỗi ngày ngươi có thể lấy hoa sen trên Thiên Sơn làm thức ăn.”
Lấy hoa sen Thiên Sơn làm thức ăn?
Tim đập Đỗ Phi Phi đập loạn. Nghe nói hoa sen Thiên Sơn chẳng những giúp cơ thể khỏe mạnh, còn có thể bảo dưỡng dung nhan, thật sự là thánh phẩm!
“Gặp phải vấn đề khó, ta có thể giúp ngươi giải quyết.”
Diệp Thần đại nhân giúp nàng giải quyết tất cả những vấn đề khó?
Đỗ Phi Phi cảm thấy nước miếng sắp chảy ra khỏi khóe miệng đang miễn cưỡng đóng chặt của mình.
Như thế không phải đồng nghĩa với việc, về sau nàng nợ người ta tiền, Diệp Thần sẽ giúp nàng chém hắn; người khác nợ nàng tiền, Diệp Thần cũng chém hắn; nàng khi dễ người khác, Diệp Thần chém hắn; người khác khi dễ nàng, Diệp Thần cũng chém hắn?
Tưởng tượng thôi cũng thấy tốt đẹp.
“Quan trọng nhất là.” Diệp Thần ôn nhu nhìn nàng, “Trên đời này sẽ không còn ai bắt nạt ngươi nữa.”
Ánh mắt Đỗ Phi Phi chớp chớp nói: “Thật sao?”
Diệp Thần cười nói: “Ừ.”
Đỗ Phi Phi nói: “Người khác không bắt nạt ta, vậy còn ngươi?”
……
Nụ cười của Diệp Thần càng dịu dàng, “Phi Phi à, ta thu lại lời nói vừa rồi. Không phải ngươi thông minh, mà là tinh minh.” [Tinh minh: mức độ cao hơn thông minh]
Đỗ Phi Phi thở dài: “Cho dù là đứa ngốc va cùng vào một bức tường mười lần, sẽ tuyệt đối không có lần thứ mười một.”
“Giao dịch đạt thành.”
Đỗ Phi Phi thỏa mãn gật đầu, “Đúng rồi, cơ sở của giao dịch là gì thế?”
“Vợ chồng chưa cưới.”
……
Đỗ Phi Phi hoảng sợ ngẩng đầu.
— nàng chỉ nghĩ nên tranh thủ lợi ích như thế nào, lại quên mất điều kiện tiên quyết để đạt được ích lợi.
“Nếu…” Nàng liếm liếm đôi môi khô sáp, “Ý ta là nếu, nếu ta hối hận, sẽ……”
“Ta sẽ hạ đủ loại độc với ngươi, cho đến khi ngươi thống khổ nhất một cước đá vào trong nước, chờ ngươi hấp hối lại vớt lên, chém thành mười bảy mười tám khúc.”
……
Đỗ Phi Phi nuốt nước miếng, “Cho nên, vừa rồi ta nói, thật sự chỉ là nếu mà thôi.”
Diệp Thần cười nhẹ nói: “Ừ, ta biết. Cho nên câu trả lời của ta cũng chỉ theo ‘nếu’ của ngươi. Có điều, ta nghĩ loại nếu này vẫn không nên trở thành hiện thực mới tốt.”
“……”
Diệp Thần nhướng mi, “Ngươi đang đi dạo sao?”
Đỗ Phi Phi gật đầu như giã tỏi.
“Còn ta là đi bắt tiểu thê tử tương lai vừa bỏ trốn.”
……
Nụ cười của Đỗ Phi Phi cứng lại, “Thật, thật, thật vậy sao? Như thế thì thật khéo, à, cùng một con đường……” Ô ô ô, nàng không muốn giống Gia Cát Lượng, ra quân chưa thắng trận đã bỏ mạng. Lệ anh hùng chảy đẫm khăn thì được tích sự gì!?* Vẫn không thể làm vị bồ tát trước mặt này chết đuối.
*Ở đây nói về hai câu thơ cuối trong bài thơ “Thục tướng” của – Đỗ Phủ viết về Gia Cát Lượng:
“Xuất sư vị tiệp thân tiên tử, trường sử anh hùng lệ mãn khâm”.
Dịch: Ra quân chưa thắng trận đã chết, khiến lệ anh hùng chảy thắm khăn.
“Không phải khéo, một đường này ta vẫn đi theo nàng ấy.”
“……” Đỗ Phi Phi cả kinh nói, “Từ khi nào?”
“Từ khi nàng ấy đụng vào một nha hoàn, làm rơi một lượng bạc còn không phát hiện ra.”
Đỗ Phi Phi theo bản năng sờ sờ eo nhỏ.
Bàn tay Diệp Thần khẽ lật lên, bạc vụn chói lọi ở trong lòng bàn tay hắn khiến ánh mắt nàng đau đớn.
“À.” Nếu như đòi hắn bạc, là thừa nhận mình chính là thê tử tương lai bỏ trốn của hắn! Nếu không đòi…… nàng thật đau lòng! “Như thế nếu ngươi gặp lại nàng, nhớ trả lại. Đương nhiên, nếu ngươi muốn nhờ ta chuyển cho nàng, ta rất sẵn lòng.”
Diệp Thần lại cười nói: “Không cần khách khí.”
Đỗ Phi Phi tuyệt vọng nhìn bạc vụn biến mất trong tay áo hắn.
“Ngươi đoán xem, nếu ta bắt được thê tử bỏ trốn của mình, ta sẽ làm gì?” Diệp Thần hưng phấn nhìn sắc mặt biến hóa khôn lường của nàng.
Đỗ Phi Phi nói: “Ta cảm thấy tốt nhất ngươi không nên làm gì.”
“Ồ?”
“Ta nghĩ nếu nàng bỏ trốn, nhất định có nỗi khổ tâm riêng.” Đâu chỉ là khổ, quả thực là vô cùng khổ.
“Khổ tâm?” Diệp Thần nói, “Nói nghe một chút.”
“Đó là……” Đỗ Phi Phi kịp thời thu miệng lại, giả bộ vô cùng nghiền ngẫm, “Chỉ là ta suy đoán, hoàn toàn là suy đoán. Khụ khụ, căn cứ vào suy đoán của của ta, sẽ là…”
Diệp Thần mỉm cười, tỏ vẻ mình đang chăm chú lắng nghe.
“Người bình thường, nhất là nữ tử bình thường đều không thích ngủ trên sàn. Cho dù là gian phòng kia có xa hoa thế nào đi chăng nữa.” Đề tài đã nói ra, có xu thế thao thao bất tuyệt, “Hơn nữa cho dù là ai cũng không có sở thích coi độc dược là đường ăn, ngay cả người của Đường Môn, bọn họ cũng chỉ thích đem độc dược cho người khác ăn. Chuyện nhảy sông nếu không phải rơi vào tình thế bất đắc dĩ, không ai muốn làm. Ngươi xem, lúc trước Sở Bá vương thà rằng tự vận cũng không nhảy, đã chứng tỏ rằng sông nước chảy xiết là chuyện nguy hiểm cỡ nào. Cho nên, lần sau nếu muốn đẩy người xuống nước phải chú ý đến tâm tình của người ta. Còn nữa, ăn thịt là một chuyện quan trọng!” Nàng cố gắng nhấn mạnh, “Vô cùng quan trọng. Không có thịt, ăn cơm không có dục vọng. Không có thịt, nhân sinh vốn không có hy vọng. Không có thịt, sống chính là thất vọng. Cho nên, thịt, rất quan trọng. Có thịt ăn, cho dù là dân chạy nạn đang đánh nhau, cũng có thêm chút hi vọng. Không có thịt ăn, đánh nhau cũng chẳng khác gì tự sát.”
Đỗ Phi Phi nói hết một hơi, mới phát hiện lúc này Diệp Thần im lặng khác thường.
Nếu như đã bất chấp tất cả, như vậy nói nhiều là sai, nói ít cũng là sai, chẳng bằng sai cả một lần. Cuối cùng nàng tổng kết: “Diệp Thần đại nhân, tục ngữ nói rất hay, thiên hạ nơi nào không có hoa tươi, tội gì phải ngược đãi một cọng cọ? Ngươi ngẫu nhiên có thể khai thác tầm mắt, hô hấp không khí mới mẻ, nhìn những hoa hoa cỏ cỏ khác, để bọn họ cũng có cơ hội rèn luyện……”
“Cho nên……” Diệp Thần chậm rãi mở miệng.
Đỗ Phi Phi lập tức không dám lên tiếng, lồng ngực vừa mới còn ưỡn ra thoáng chốc rụt trở về.
“Nếu có giường ngủ, ăn cơm có thịt, bớt phải ăn độc dược bớt phải nhảy sông, như thế danh hiệu vị hôn thê kia không phải không thể tiếp thu.”
“Nếu đem chữ ‘bớt’ đổi thành ‘không’ lại càng hoàn mỹ.”
Diệp Thần vừa lòng cười, “Ta đồng ý.”
……
Đỗ Phi Phi khiếp sợ nhìn hắn, “Đồng ý cái gì?”
“Phi Phi à.” Ánh mắt Diệp Thần nguy hiểm nheo lại, “Hay những điều kiện vừa rồi ngươi đưa ra chỉ là để kéo dài thời gian?”
Đỗ Phi Phi nghe thấy yết hầu của mình ừng ực một tiếng, gian nan nuốt xuống một ngụm nước miếng.
Hai người cứ giằng co như vậy, cho đến tận khi nữ tử áo xanh rụt rè nói: “Đỗ cô nương, có muốn vào phòng nghỉ tạm một chút không?”
……
Bốn con ngươi đồng thời đảo đến.
Nữ tử áo xanh cảm thấy mặt nóng rát: “Là ta sợ các ngươi ở bên ngoài nói quá mệt mỏi.”
Đỗ Phi Phi vội vàng đồng ý: “Đúng vậy đúng vậy, mệt mỏi quá mệt mỏi quá, chúng ta vẫn nên vào trong rồi nói tiếp.”
Diệp Thần nhìn bóng dáng chạy trối chết của nàng, lạnh lạnh nói: “Tránh được mùng một, không tránh được mười lăm, có gì khác nhau sao?”
Đỗ Phi Phi chút nữa thì té ngã trên mặt đất, miễn cưỡng đứng vững mới nói: “Tốt xấu gì cũng sống được thêm mười bốn ngày.”
Bên trong nhà tranh có treo hai chuỗi thịt khô.
Nữ tử áo xanh thấy ánh mắt Đỗ Phi Phi đảo lại, lập tức nói: “Trong thôn chúng ta, nhà nào cũng phơi thịt khô. Nếu Đỗ cô nương thích, ta đem thịt đi chưng.” Nói xong, nàng vội vàng bổ sung thêm, “Không thu tiền.”
Đỗ Phi Phi suy nghĩ một chút mới nói: “Dẫn ta tới nhà tranh có thu được tiền không?”
Trên mặt nữ tử áo xanh hiện lên vẻ xấu hổ, “Một lượng bạc.”
Đỗ Phi Phi nhớ tới một lượng bạc bị Diệp Thần thu không, lại bắt đầu bi thương. Nói trắng ra, là nàng dùng tiền của mình dẫn mình vào cuộc.
Nữ tử áo xanh thấy trên mặt nàng là vẻ bi ai cực độ, trong lòng càng áy náy, thấp giọng nói: “Ta đi ra ngoài trước, các ngươi từ từ trò chuyện.”
……
Nàng đi ra ngoài, trong phòng không phải chỉ còn lại có hai người Phi Phi và Diệp Thần sao?
Đỗ Phi Phi cả kinh nói: “Đừng đi.” Lời vừa ra khỏi miệng, nàng lại hối hận, bởi vì vẻ mặt của Diệp Thần vô cùng bí hiểm.
Nữ tử áo xanh ngạc nhiên quay đầu nói: “Đỗ cô nương có gì dặn dò?”
“À,” Ánh mắt Đỗ Phi Phi đảo quanh phòng một vòng, cười gượng nói, “Ta muốn ăn thịt khô.”
Nữ tử áo xanh khẽ cười nói: “Được.”
Đỗ Phi Phi cố gắng dây dưa: “Thật sự không thu tiền sao?”
Nữ tử áo xanh lấy xuống một chuỗi thịt trên tường, cười nói: “Ta còn có thể tặng thêm một bình rượu.”
Đỗ Phi Phi nhìn ánh mắt có chút đăm chiêu của Diệp Thần, lập tức nói: “Uống rượu hại thân, không cần.”
Diệp Thần nhíu mi nói: “Không phải ngươi sợ uống rượu hại thân, là sợ uống rượu thất thân đi.”
“……” Diệp Thần đại nhân, lời nói của ngài thật sự là càng ngày càng đáng sợ.
Đỗ Phi Phi run rẩy dán người đến bức tường cách cửa gần nhất.
Diệp Thần đứng ở bên cửa sổ.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu qua song cửa dừng lại ở trên người hắn.
Áo trắng chiếu nắng vàng, thanh nhã mà chói mắt.
Đỗ Phi Phi không nhịn được dời tầm mắt đi chỗ khác.
“Phi Phi à.” Không giống dĩ vãng, lần này hắn gọi tên nàng mang theo một chút bất lực, “Cùng ta ở một chỗ thật sự khó như vậy sao?”
Ở cùng một chỗ không khó, nhưng sống sót rất khó.
Bên ngoài Đỗ Phi Phi trầm mặc, nhưng nội tâm lại oán thầm.
Diệp Thần sâu xa nói: “Thật ra có một số việc nếu kết quả cuối cùng không thể thay đổi, ngươi cần gì phải đi đường vòng như vậy?”
Đây là uy hiếp, uy hiếp trần trụi.
Miệng Đỗ Phi Phi càng ngậm chặt hơn.
“Ngoan cố chống lại, không phải chuyện người thông minh nên làm.”
Thế người thông minh nên làm như thế nào? Đỗ Phi Phi giả bộ khinh thường, lỗ tai lại dựng thẳng.
“Bọn họ sẽ bỏ qua những chuyện không thể thay đổi, thực hiện những chuyện có thể thay đổi.”
……
Thật là thâm ảo.
Đỗ Phi Phi rốt cục không nhịn được nữa mà mở miệng: “Cái gì có thể thay đổi?”
“Ví dụ như điều kiện ngươi vừa đưa ra.” Diệp Thần nhún vai nói, “Ta cảm thấy có thể suy xét.”
“Suy xét và đồng ý có khoảng cách ngàn sông vạn núi.”
Diệp Thần mỉm cười, “Phi Phi, thật thông minh.”
Đỗ Phi Phi âm thầm đắc ý, trên mặt lại làm bộ khiêm tốn, “Đâu có đâu có.”
“Hơn nữa trên cơ sở của những điều kiện kia, ta còn có thể nhượng bộ thêm một số chỗ?”
“Chỗ nào?” Nàng bắt đầu hưng phấn.
“Ví dụ như.” Ngón tay Diệp Thần nhẹ nhàng mà vuốt cằm, “Thời khắc nguy cấp, ta sẽ làm bảo tiêu của ngươi.”
Kiếm Thần làm bảo tiêu?
Trong lòng Đỗ Phi Phi khẽ động, trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh nàng đứng ở nơi cao đưa tay chỉ huy, Kiếm Thần ở giữa thiên quân vạn mã liều mạng bảo hộ nàng. Thật là một cảnh tượng tráng lệ!
Diệp Thần nói tiếp: “Chỉ cần ngươi cao hứng, mỗi ngày ngươi có thể lấy hoa sen trên Thiên Sơn làm thức ăn.”
Lấy hoa sen Thiên Sơn làm thức ăn?
Tim đập Đỗ Phi Phi đập loạn. Nghe nói hoa sen Thiên Sơn chẳng những giúp cơ thể khỏe mạnh, còn có thể bảo dưỡng dung nhan, thật sự là thánh phẩm!
“Gặp phải vấn đề khó, ta có thể giúp ngươi giải quyết.”
Diệp Thần đại nhân giúp nàng giải quyết tất cả những vấn đề khó?
Đỗ Phi Phi cảm thấy nước miếng sắp chảy ra khỏi khóe miệng đang miễn cưỡng đóng chặt của mình.
Như thế không phải đồng nghĩa với việc, về sau nàng nợ người ta tiền, Diệp Thần sẽ giúp nàng chém hắn; người khác nợ nàng tiền, Diệp Thần cũng chém hắn; nàng khi dễ người khác, Diệp Thần chém hắn; người khác khi dễ nàng, Diệp Thần cũng chém hắn?
Tưởng tượng thôi cũng thấy tốt đẹp.
“Quan trọng nhất là.” Diệp Thần ôn nhu nhìn nàng, “Trên đời này sẽ không còn ai bắt nạt ngươi nữa.”
Ánh mắt Đỗ Phi Phi chớp chớp nói: “Thật sao?”
Diệp Thần cười nói: “Ừ.”
Đỗ Phi Phi nói: “Người khác không bắt nạt ta, vậy còn ngươi?”
……
Nụ cười của Diệp Thần càng dịu dàng, “Phi Phi à, ta thu lại lời nói vừa rồi. Không phải ngươi thông minh, mà là tinh minh.” [Tinh minh: mức độ cao hơn thông minh]
Đỗ Phi Phi thở dài: “Cho dù là đứa ngốc va cùng vào một bức tường mười lần, sẽ tuyệt đối không có lần thứ mười một.”
“Giao dịch đạt thành.”
Đỗ Phi Phi thỏa mãn gật đầu, “Đúng rồi, cơ sở của giao dịch là gì thế?”
“Vợ chồng chưa cưới.”
……
Đỗ Phi Phi hoảng sợ ngẩng đầu.
— nàng chỉ nghĩ nên tranh thủ lợi ích như thế nào, lại quên mất điều kiện tiên quyết để đạt được ích lợi.
“Nếu…” Nàng liếm liếm đôi môi khô sáp, “Ý ta là nếu, nếu ta hối hận, sẽ……”
“Ta sẽ hạ đủ loại độc với ngươi, cho đến khi ngươi thống khổ nhất một cước đá vào trong nước, chờ ngươi hấp hối lại vớt lên, chém thành mười bảy mười tám khúc.”
……
Đỗ Phi Phi nuốt nước miếng, “Cho nên, vừa rồi ta nói, thật sự chỉ là nếu mà thôi.”
Diệp Thần cười nhẹ nói: “Ừ, ta biết. Cho nên câu trả lời của ta cũng chỉ theo ‘nếu’ của ngươi. Có điều, ta nghĩ loại nếu này vẫn không nên trở thành hiện thực mới tốt.”
“……”
/94
|