Định rõ quan hệ?
“Chúng ta không phải vẫn là quan hệ chủ thuê sao?” Đỗ Phi Phi khó hiểu hỏi. Hay là Diệp Thần đại nhân chuẩn bị viết khế ước chính quy? Có điều chuyện này với hắn mà nói căn bản là điều thừa đi, bởi vì không cần khế ước, chỉ cần ba chữ ‘Phi Phi à’ của hắn thôi cũng đủ khiến nàng vứt vũ khí đầu hàng.
“Cho nên mới phải định rõ một mặt quan hệ khác của chúng ta.”
Đỗ Phi Phi nói: “Quan hệ gì?”
Diệp Thần thong thả nói: “Vợ chồng chưa cưới có được không?”
Thân thể Đỗ Phi Phi thoáng chốc trở nên cứng ngắc, từ đầu đến chân, ngay cả tròng mắt cũng dại ra.
Đến khi Diệp Thần đổi đến chén trà thứ hai, nàng mới gian nan mở miệng: “Ngài không cần khoan hồng độ lượng nữa đâu. ‘Trang công nằm mộng thấy hồ điệp’ ở chỗ nào? Hay là ngươi chuẩn bị nửa đêm hắt xuống một chậu nước lạnh rồi cùng nhau ngắm trăng? Hoặc là……”
“Phi Phi à.” Diệp Thần nhẹ nhàng ngắt lời nàng, nhưng ý tứ bao hàm trong ánh mắt cũng tuyệt đối nhẹ nhàng như vậy, “Làm vị hôn thê của ta uất ức như vậy sao?”
Không uất ức, một chút cũng không uất ức, là sợ hãi.
Trái tim nhỏ bé của Đỗ Phi Phi không ngừng run rẩy.
Diệp Thần nhìn nàng, khẽ thở dài một cái.
Mí mắt Đỗ Phi Phi giật giật.
“Không cần đồng ý hôm nay, để ngày khác cũng được.” Hắn rộng lượng.
Đỗ Phi Phi ôm lấy đao lập tức chạy đi.
Chạy vào trong phòng đóng cửa lại, nàng mới nghĩ đến lời nói của hắn, càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp.
Không cần đồng ý hôm nay, ngày khác cũng được……
Như vậy là, tuy rằng hôm nay không cần đồng ý, nhưng ngày khác sẽ phải đồng ý. Căn bản là không có đường cự tuyệt!
Trái tim hơi hơi bình phục của Đỗ Phi Phi lại bắt đầu đập kịch liệt.
Hơn nữa lấy tính cách của Diệp Thần đại nhân, nếu nàng dám cự tuyệt, kết cục tuyệt đối không phải có thể lấy chuyện hạ độc, đi dạo hay nhảy sông để giải quyết.
Nhưng đồng ý với hắn……
Đỗ Phi Phi ôm đao nhảy trên giường, kéo chăn che đầu: “Ngủ ngủ, tỉnh lại ác mộng sẽ không còn.”
Tuy rằng là giả bộ thành thân, nhưng Ôn gia vẫn tổ chức tiệc mừng vô cùng náo nhiệt.
Từ khi trời tờ mờ sáng, tiếng kèn xôna, tiếng chiêng trống đã rầm rĩ không dứt bên tai.
Đỗ Phi Phi không thể nhịn được ngồi bật dậy.
Rối rắm cả một đêm, thật vất vả mới chợp mắt được, bên ngoài đã bắt đầu reo hò.
“Trời muốn diệt ta!” Nàng ôm chăn mà ngồi, Miên Vũ đao gõ ầm ầm vào tường.
Bên ngoài có tiếng bước chân.
“Đỗ nữ hiệp.” Là giọng nói của Vu Hữu Chúc.
Cửa nhẹ nhàng mở ra.
Đỗ Phi Phi mang một đôi mắt hai vành mắt chuyển thành xám đen, mặt không chút cảm xúc nhìn hắn, “Có chuyện gì?”
Vu Hữu Chúc rõ ràng sửng sốt một chút, không được tự nhiên duỗi tay kéo chặt áo khoác, cười gượng nói: “Không có việc gì, không có việc gì.”
Nàng lại một lần nữa, “Có chuyện gì?”
“Không có gì. Chỉ là muốn nói, nếu ngươi muốn luyện đao pháp, cũng không nên đối mặt với tường mà luyện.” Ngữ khí của hắn vô cùng nhún nhường, “Giường của ta vừa vặn dựa vào mặt tường kia.”
“Ngươi muốn bảo ta đừng có ầm ĩ nữa đúng không?” Đỗ Phi Phi hỏi.
“Không, không, không, ngài tuyệt đối không nên nói như vậy, ” Vu Hữu Chúc nhìn thanh đao càng giơ càng cao trong tay nàng, thái độ gần như hèn mọn, “Thật ra vừa rồi ta không cẩn thận nói nhảm, ảnh hưởng đến việc tu luyện của ngài…… không có gì, ta trở về ngủ.” (Ta thấy đoạn này anh Chúc là ver nam của chị Phi còn chị Phi lại là ver nữ của anh Thần rồi :v)
……
Đỗ Phi Phi nhìn cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, lấy đao gãi gãi chỗ ngứa phía sau lưng: “Rốt cuộc hắn tới làm cái gì?”
Tiếng ầm ĩ một khi đã nổi lên, thì kéo dài mãi vẫn không dứt.
Đỗ Phi Phi vừa trở mình, lại nghe thấy tiếng kèn xôna ầm ĩ ở bên ngoài, tiếng pháo bắt đầu vang lên.
Thật vất vả mới hết tiếng pháo, tiếng bước chân bùm bùm lại bắt đầu đi tới đi lui.
Đỗ Phi Phi cảm thán một tiếng, rời giường rửa mặt, sau đó ra ngoài đi bộ.
Phòng của Vu Hữu Chúc ở bên trái phòng nàng, cửa phòng mở, không có người.
Phòng của Diệp Thần ở bên tay phải phòng nàng.
Nhưng hiển nhiên Phi Phi không dám tới gần, dò hỏi hạ nhân đi qua đi lại, đều nói hắn đến đại sảnh chúc mừng.
……
Cho nên, một cái sân to lớn như vậy, ngoại trừ những người đi qua đi lại, cũng chỉ còn mình nàng không có việc gì làm.
Đỗ Phi Phi đột nhiên cảm thấy đau thương vì mình không thể đi đến đại sảnh uống rượu mừng. Loại cảm giác này, thật giống như lúc trước các sư huynh sư đệ đều xuống sông cởi hết đồ tắm rửa, mà nàng chỉ có thể một mình ôm thùng gỗ tắm ở trong phòng. Là cảm giác cô đơn khi bị đồng loại vứt bỏ.
Nhưng loại cảm giác này không tồn tại được bao lâu, bởi vì nàng đột nhiên nghĩ ra cô đơn là cảm xúc chỉ xuất hiện khi ở một mình.
Cho nên hiện tại nàng đang ở một mình.
Mà một mình có nghĩa là —
Cho dù bây giờ nàng có bỏ đi, cũng không ai để ý.
Nàng bỗng nhiên ngồi thẳng người, đầu óc vốn hỗn độn do không ngủ đủ lại đột nhiên trở nên rõ ràng.
Tâm tình vốn kiêng kị sự cường đại của Diệp Thần mà luôn do dự sau sự việc ‘định quan hệ’ ngày hôm qua đột nhiên trở nên kiên định dị thường. Quan hệ này một khi thực sự được định ra, chưa nói đến ba đời ba kiếp, riêng đời này kiếp này cũng tuyệt đối không trốn thoát được.
Đỗ Phi Phi càng nghĩ càng cảm thấy khủng bố.
Tương lai là chim ưng bay khắp trời cao biển rộng, hay là trâu già mãi mãi không thể vươn mình, hoàn toàn phụ thuộc vào thời khắc này!
Nàng vội vàng trở về phòng, thu thập hành lý, đem ngân phiếu nhét vào giầy, sau đó thừa thế xông lên, từ trong viện xông ra ngoài.
Trong viện tuy rằng nhiều người qua lại, nhưng không ai dừng lại ngăn cản nàng.
Dù vậy, bước chân của Đỗ Phi Phi vẫn không dám trì hoãn chút nào.
Tim đập thật sự nhanh.
Cách Ôn phủ càng xa, lại càng gấp.
Đỗ Phi Phi dừng chân lại, đỡ lấy thân cây, cúi đầu thở phì phò.
Sau một lúc lâu, điều chỉnh lại hơi thở, nhưng nhịp tim đập vẫn không bình thường lại được. Ở phía trước có tiếng nước ầm ầm, nàng theo tiếng nước bước đến, cúi người xuống.
Một gương mặt thanh tú mang theo mấy phần dáng vẻ thơ ngây phản chiếu trong nước như ẩn như hiện.
Lòng của nàng dần dần bình tĩnh trở lại.
Nếu đã rời đi, thì không quay đầu. Tuy rằng, phản ứng của Diệp Thần đại nhân khi phát hiện nàng rời đi thật sự không thể đoán trước được, nàng cũng không dám đoán trước, nhưng tốt xấu năm đó nàng cũng từng được người ta hô vài tiếng nữ hiệp, nếu một chút dũng khí như thế cũng không có, quả thực là đáng xấu hổ.
Nàng theo dòng nước đi xuống hạ nguồn, không ngừng khuyến khích chính mình.
Đỗ Phi Phi từ tin tưởng mình đã quyết định đúng, đến nhất quyết tin tưởng mình đã quyết định đúng, cuối cùng là chắc chắc mình đã quyết định đúng.
Nếu đã đúng, tự nhiên nên dũng cảm tiến lên phía trước, làm việc nghĩa không được phép chùn bước.
Cho nên nàng là anh hùng, anh hùng thì không được sợ hãi.
Đỗ Phi Phi bỏ ra thời gian nửa ngày, rốt cục cũng thuyết phục được mình.
*
Dưới hạ nguồn có một thôn trang nhỏ.
Vài nữ tử đang ở bên bờ sông giặt quần áo, nhìn thấy Đỗ Phi Phi đều kinh ngạc mở to hai mắt.
Đỗ Phi Phi nở nụ cười thân thiên.
Trong đó một nữ tử áo xanh mạnh dạn tới gần nàng nói: “Muội muội, từ đâu tới đây nha?”
“Hà Dương.” Đỗ Phi Phi đáp.
Nữ tử áo xanh nói: “Từ Hà Dương đến đây cũng mất thời gian nửa ngày. Muội muội nhất định rất mệt mỏi rồi, chi bằng đến nhà ta nghỉ ngơi một chút.”
Đỗ Phi Phi vừa mừng vừa sợ.
Trên thực tế tại rất nhiều nơi, người giang hồ mang theo đao giống như nàng đều không được hoan nghênh. Bởi vì dân chúng bình thường rất dễ liên hệ bọn họ với đám đạo tặc vào nhà cướp của — bởi vì đều cầm đao.
“Đa tạ.” Đỗ Phi Phi im lặng đi theo phía sau nàng, đi nửa ngày, thật sự là nàng vừa đói lại khát. Bởi vì lương khô là Vu Hữu Chúc mang, cho nên trong hành lý của nàng chỉ có quần áo.
Nữ tử áo xanh nói: “Muội muội biết võ công sao? Hay là mang theo đao làm bộ phòng thân thôi?”
Đỗ Phi Phi nói: “Biết võ công, có thể phòng thân, cũng là làm bộ.” (Chị Phi trả lời thật chẳng giống người thường)
Nữ tử áo xanh che miệng cười nói: “Đỗ cô nương nói chuyện thật thú vị.”
Đỗ Phi Phi vội vã dừng bước chân, mở to hai mắt trừng trừng nhìn nàng hỏi: “Sao ngươi biết ta họ Đỗ?”
Nụ cười của nữ tử áo xanh chợt tắt, không biết làm thế nào nhìn về phía trước.
Nhà tranh đã ở trước mắt.
Trong lòng Đỗ Phi Phi dâng lên dự cảm bất an mãnh liệt.
“Là ta nói cho nàng.”
Cửa nhà tranh chậm rãi mở ra, thanh niên một thân bạch y như mây bồng bềnh đi ra, tiêu sái thanh thoát.
Đỗ Phi Phi đột nhiên có loại cảm giác đi đêm gặp quỷ.
“Chúng ta không phải vẫn là quan hệ chủ thuê sao?” Đỗ Phi Phi khó hiểu hỏi. Hay là Diệp Thần đại nhân chuẩn bị viết khế ước chính quy? Có điều chuyện này với hắn mà nói căn bản là điều thừa đi, bởi vì không cần khế ước, chỉ cần ba chữ ‘Phi Phi à’ của hắn thôi cũng đủ khiến nàng vứt vũ khí đầu hàng.
“Cho nên mới phải định rõ một mặt quan hệ khác của chúng ta.”
Đỗ Phi Phi nói: “Quan hệ gì?”
Diệp Thần thong thả nói: “Vợ chồng chưa cưới có được không?”
Thân thể Đỗ Phi Phi thoáng chốc trở nên cứng ngắc, từ đầu đến chân, ngay cả tròng mắt cũng dại ra.
Đến khi Diệp Thần đổi đến chén trà thứ hai, nàng mới gian nan mở miệng: “Ngài không cần khoan hồng độ lượng nữa đâu. ‘Trang công nằm mộng thấy hồ điệp’ ở chỗ nào? Hay là ngươi chuẩn bị nửa đêm hắt xuống một chậu nước lạnh rồi cùng nhau ngắm trăng? Hoặc là……”
“Phi Phi à.” Diệp Thần nhẹ nhàng ngắt lời nàng, nhưng ý tứ bao hàm trong ánh mắt cũng tuyệt đối nhẹ nhàng như vậy, “Làm vị hôn thê của ta uất ức như vậy sao?”
Không uất ức, một chút cũng không uất ức, là sợ hãi.
Trái tim nhỏ bé của Đỗ Phi Phi không ngừng run rẩy.
Diệp Thần nhìn nàng, khẽ thở dài một cái.
Mí mắt Đỗ Phi Phi giật giật.
“Không cần đồng ý hôm nay, để ngày khác cũng được.” Hắn rộng lượng.
Đỗ Phi Phi ôm lấy đao lập tức chạy đi.
Chạy vào trong phòng đóng cửa lại, nàng mới nghĩ đến lời nói của hắn, càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp.
Không cần đồng ý hôm nay, ngày khác cũng được……
Như vậy là, tuy rằng hôm nay không cần đồng ý, nhưng ngày khác sẽ phải đồng ý. Căn bản là không có đường cự tuyệt!
Trái tim hơi hơi bình phục của Đỗ Phi Phi lại bắt đầu đập kịch liệt.
Hơn nữa lấy tính cách của Diệp Thần đại nhân, nếu nàng dám cự tuyệt, kết cục tuyệt đối không phải có thể lấy chuyện hạ độc, đi dạo hay nhảy sông để giải quyết.
Nhưng đồng ý với hắn……
Đỗ Phi Phi ôm đao nhảy trên giường, kéo chăn che đầu: “Ngủ ngủ, tỉnh lại ác mộng sẽ không còn.”
Tuy rằng là giả bộ thành thân, nhưng Ôn gia vẫn tổ chức tiệc mừng vô cùng náo nhiệt.
Từ khi trời tờ mờ sáng, tiếng kèn xôna, tiếng chiêng trống đã rầm rĩ không dứt bên tai.
Đỗ Phi Phi không thể nhịn được ngồi bật dậy.
Rối rắm cả một đêm, thật vất vả mới chợp mắt được, bên ngoài đã bắt đầu reo hò.
“Trời muốn diệt ta!” Nàng ôm chăn mà ngồi, Miên Vũ đao gõ ầm ầm vào tường.
Bên ngoài có tiếng bước chân.
“Đỗ nữ hiệp.” Là giọng nói của Vu Hữu Chúc.
Cửa nhẹ nhàng mở ra.
Đỗ Phi Phi mang một đôi mắt hai vành mắt chuyển thành xám đen, mặt không chút cảm xúc nhìn hắn, “Có chuyện gì?”
Vu Hữu Chúc rõ ràng sửng sốt một chút, không được tự nhiên duỗi tay kéo chặt áo khoác, cười gượng nói: “Không có việc gì, không có việc gì.”
Nàng lại một lần nữa, “Có chuyện gì?”
“Không có gì. Chỉ là muốn nói, nếu ngươi muốn luyện đao pháp, cũng không nên đối mặt với tường mà luyện.” Ngữ khí của hắn vô cùng nhún nhường, “Giường của ta vừa vặn dựa vào mặt tường kia.”
“Ngươi muốn bảo ta đừng có ầm ĩ nữa đúng không?” Đỗ Phi Phi hỏi.
“Không, không, không, ngài tuyệt đối không nên nói như vậy, ” Vu Hữu Chúc nhìn thanh đao càng giơ càng cao trong tay nàng, thái độ gần như hèn mọn, “Thật ra vừa rồi ta không cẩn thận nói nhảm, ảnh hưởng đến việc tu luyện của ngài…… không có gì, ta trở về ngủ.” (Ta thấy đoạn này anh Chúc là ver nam của chị Phi còn chị Phi lại là ver nữ của anh Thần rồi :v)
……
Đỗ Phi Phi nhìn cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, lấy đao gãi gãi chỗ ngứa phía sau lưng: “Rốt cuộc hắn tới làm cái gì?”
Tiếng ầm ĩ một khi đã nổi lên, thì kéo dài mãi vẫn không dứt.
Đỗ Phi Phi vừa trở mình, lại nghe thấy tiếng kèn xôna ầm ĩ ở bên ngoài, tiếng pháo bắt đầu vang lên.
Thật vất vả mới hết tiếng pháo, tiếng bước chân bùm bùm lại bắt đầu đi tới đi lui.
Đỗ Phi Phi cảm thán một tiếng, rời giường rửa mặt, sau đó ra ngoài đi bộ.
Phòng của Vu Hữu Chúc ở bên trái phòng nàng, cửa phòng mở, không có người.
Phòng của Diệp Thần ở bên tay phải phòng nàng.
Nhưng hiển nhiên Phi Phi không dám tới gần, dò hỏi hạ nhân đi qua đi lại, đều nói hắn đến đại sảnh chúc mừng.
……
Cho nên, một cái sân to lớn như vậy, ngoại trừ những người đi qua đi lại, cũng chỉ còn mình nàng không có việc gì làm.
Đỗ Phi Phi đột nhiên cảm thấy đau thương vì mình không thể đi đến đại sảnh uống rượu mừng. Loại cảm giác này, thật giống như lúc trước các sư huynh sư đệ đều xuống sông cởi hết đồ tắm rửa, mà nàng chỉ có thể một mình ôm thùng gỗ tắm ở trong phòng. Là cảm giác cô đơn khi bị đồng loại vứt bỏ.
Nhưng loại cảm giác này không tồn tại được bao lâu, bởi vì nàng đột nhiên nghĩ ra cô đơn là cảm xúc chỉ xuất hiện khi ở một mình.
Cho nên hiện tại nàng đang ở một mình.
Mà một mình có nghĩa là —
Cho dù bây giờ nàng có bỏ đi, cũng không ai để ý.
Nàng bỗng nhiên ngồi thẳng người, đầu óc vốn hỗn độn do không ngủ đủ lại đột nhiên trở nên rõ ràng.
Tâm tình vốn kiêng kị sự cường đại của Diệp Thần mà luôn do dự sau sự việc ‘định quan hệ’ ngày hôm qua đột nhiên trở nên kiên định dị thường. Quan hệ này một khi thực sự được định ra, chưa nói đến ba đời ba kiếp, riêng đời này kiếp này cũng tuyệt đối không trốn thoát được.
Đỗ Phi Phi càng nghĩ càng cảm thấy khủng bố.
Tương lai là chim ưng bay khắp trời cao biển rộng, hay là trâu già mãi mãi không thể vươn mình, hoàn toàn phụ thuộc vào thời khắc này!
Nàng vội vàng trở về phòng, thu thập hành lý, đem ngân phiếu nhét vào giầy, sau đó thừa thế xông lên, từ trong viện xông ra ngoài.
Trong viện tuy rằng nhiều người qua lại, nhưng không ai dừng lại ngăn cản nàng.
Dù vậy, bước chân của Đỗ Phi Phi vẫn không dám trì hoãn chút nào.
Tim đập thật sự nhanh.
Cách Ôn phủ càng xa, lại càng gấp.
Đỗ Phi Phi dừng chân lại, đỡ lấy thân cây, cúi đầu thở phì phò.
Sau một lúc lâu, điều chỉnh lại hơi thở, nhưng nhịp tim đập vẫn không bình thường lại được. Ở phía trước có tiếng nước ầm ầm, nàng theo tiếng nước bước đến, cúi người xuống.
Một gương mặt thanh tú mang theo mấy phần dáng vẻ thơ ngây phản chiếu trong nước như ẩn như hiện.
Lòng của nàng dần dần bình tĩnh trở lại.
Nếu đã rời đi, thì không quay đầu. Tuy rằng, phản ứng của Diệp Thần đại nhân khi phát hiện nàng rời đi thật sự không thể đoán trước được, nàng cũng không dám đoán trước, nhưng tốt xấu năm đó nàng cũng từng được người ta hô vài tiếng nữ hiệp, nếu một chút dũng khí như thế cũng không có, quả thực là đáng xấu hổ.
Nàng theo dòng nước đi xuống hạ nguồn, không ngừng khuyến khích chính mình.
Đỗ Phi Phi từ tin tưởng mình đã quyết định đúng, đến nhất quyết tin tưởng mình đã quyết định đúng, cuối cùng là chắc chắc mình đã quyết định đúng.
Nếu đã đúng, tự nhiên nên dũng cảm tiến lên phía trước, làm việc nghĩa không được phép chùn bước.
Cho nên nàng là anh hùng, anh hùng thì không được sợ hãi.
Đỗ Phi Phi bỏ ra thời gian nửa ngày, rốt cục cũng thuyết phục được mình.
*
Dưới hạ nguồn có một thôn trang nhỏ.
Vài nữ tử đang ở bên bờ sông giặt quần áo, nhìn thấy Đỗ Phi Phi đều kinh ngạc mở to hai mắt.
Đỗ Phi Phi nở nụ cười thân thiên.
Trong đó một nữ tử áo xanh mạnh dạn tới gần nàng nói: “Muội muội, từ đâu tới đây nha?”
“Hà Dương.” Đỗ Phi Phi đáp.
Nữ tử áo xanh nói: “Từ Hà Dương đến đây cũng mất thời gian nửa ngày. Muội muội nhất định rất mệt mỏi rồi, chi bằng đến nhà ta nghỉ ngơi một chút.”
Đỗ Phi Phi vừa mừng vừa sợ.
Trên thực tế tại rất nhiều nơi, người giang hồ mang theo đao giống như nàng đều không được hoan nghênh. Bởi vì dân chúng bình thường rất dễ liên hệ bọn họ với đám đạo tặc vào nhà cướp của — bởi vì đều cầm đao.
“Đa tạ.” Đỗ Phi Phi im lặng đi theo phía sau nàng, đi nửa ngày, thật sự là nàng vừa đói lại khát. Bởi vì lương khô là Vu Hữu Chúc mang, cho nên trong hành lý của nàng chỉ có quần áo.
Nữ tử áo xanh nói: “Muội muội biết võ công sao? Hay là mang theo đao làm bộ phòng thân thôi?”
Đỗ Phi Phi nói: “Biết võ công, có thể phòng thân, cũng là làm bộ.” (Chị Phi trả lời thật chẳng giống người thường)
Nữ tử áo xanh che miệng cười nói: “Đỗ cô nương nói chuyện thật thú vị.”
Đỗ Phi Phi vội vã dừng bước chân, mở to hai mắt trừng trừng nhìn nàng hỏi: “Sao ngươi biết ta họ Đỗ?”
Nụ cười của nữ tử áo xanh chợt tắt, không biết làm thế nào nhìn về phía trước.
Nhà tranh đã ở trước mắt.
Trong lòng Đỗ Phi Phi dâng lên dự cảm bất an mãnh liệt.
“Là ta nói cho nàng.”
Cửa nhà tranh chậm rãi mở ra, thanh niên một thân bạch y như mây bồng bềnh đi ra, tiêu sái thanh thoát.
Đỗ Phi Phi đột nhiên có loại cảm giác đi đêm gặp quỷ.
/94
|