Vu Hữu Chúc nhỏ giọng nói: “Quá không nể mặt rồi.”
Ôn Đình Lam ngược lại không hề bất ngờ, “Nếu Diệp Thần có thể vì người khác mà để chính mình chịu thiệt, như thế hắn sẽ không phải Diệp Thần.”
Diệp Thần nhíu mi, từ chối cho ý kiến với lời nói nửa khen nửa chê của hắn, lạnh nhạt nói: “Có điều các ngươi cũng không cần vội vã thành thân.”
Ôn Trọng Viễn sửng sốt một chút, nói: “Hay là Diệp công tử đồng ý mời lệnh tôn ra mặt……”
Ánh mắt Diệp Thần liếc lại.
Ôn Trọng Viễn nhất thời cảm thấy lời nói vừa rồi của mình thật ngu xuẩn.
Diệp Hạc Niên là nhân vật như thế nào, trong chốn quan trường có tiếng là kẻ lão luyện, hắn có thể leo lên địa vị của ngày hôm nay không phải hoàn toàn là do có khả năng, mà là hắn biết cách khôn khéo qua lại giữa các thế lực, lại không để bản thân dính líu tới phiền toái. Người như vậy sao có thể vì chuyện kết hôn của một người không quen biết mà đắc tội Nam Dương vương?
Diệp Thần chậm rãi nói: “Bởi vì Nam Dương vương gần đây không rảnh để lo những chuyện nhỏ nhặt này.”
Ôn Trọng Viễn và Ôn Đình Lam đưa mắt nhìn nhau.
Ôn Trọng Viễn hỏi dò: “Ý của Diệp công tử là?”
Bởi vì gần đây hắn đang bận mưu phản.
Đỗ Phi Phi âm thầm trả lời ở trong lòng.
Diệp Thần nói: “Bởi vì gần đây hắn đang bận rộn đối phó với Cẩm Tú hầu.”
Ôn Đình Lam ngạc nhiên nói: “Cẩm Tú hầu trở về kinh thành rồi sao?”
Diệp Thần chỉ cười không nói.
Ôn Trọng Viễn thở dài: “Nhưng biện pháp này chung quy chỉ có thể trị ngọn không thể trị gốc. Đợi chuyện của Nam Dương vương xong xuôi, chỉ sợ Ôn gia vẫn khó có thể thoát khỏi độc chưởng của hắn.”
Đỗ Phi Phi đột nhiên cảm thấy hắn không phúc hậu lắm: Nam Dương vương chẳng qua là nhàn nhã không có việc gì mới đi nối dây tơ hồng, sao trong lời nói của hắn lại biến thành độc chưởng rồi? Hơn nữa, cho dù là độc chưởng, cũng là độc chưởng với đám người các nàng chứ? Cứ nhìn đám hắc y nhân được phải tới giết bọn họ là đủ hiểu.
Diệp Thần có ý riêng nói: “Vậy thì phải xem hắn có ra tay được không.”
Ôn Trọng Viễn nói: “Cho dù Nam Dương vương không để tâm đến những việc nhỏ này, nhưng Lại bộ Thượng Thư là người đứng đầu Lục bộ, chỉ một mình hắn, Ôn gia đã khó có thể đối phó.”
Đỗ Phi Phi hỏi thẳng Ôn Đình Lam: “Vậy vì sao ngươi không trực tiếp cưới tiểu thư của Thượng Thư về rồi tính tiếp?” Có thân gia hiển hách như vậy, cho dù thế nào, cũng là một chuyện tốt chứ? Rõ ràng rất nhiều thuyết thư tiên sinh đều kể chuyện xưa về tú tài lên kinh đi thi, sau đó vì tài năng mà được các quan đại thần trong triều nhìn trúng làm con rể, tại sao thiên kim của phủ Thượng Thư muốn kết hôn với hắn, hắn lại chỉ sợ tránh né không kịp như vậy?
Diệp Thần nhìn sắc mặt trắng bệch của Ôn Đình Lam, cười nói: “Bởi vì hắn không dám cưới.”
Chẳng lẽ Thượng Thư thiên kim có bệnh gì không tiện nói ra? Nàng hiếu kỳ nói: “Vì sao?”
“Bởi vì một bàn tay của tiểu thư nhà Thượng Thư, có thể đánh ngã mười mấy nam nhân.”
Ánh mắt Đỗ Phi Phi sáng lên, “Cao thủ?”
Diệp Thần gật đầu nói: “Đúng là cao thủ.”
Người có thể được Diệp Thần gọi là cao thủ……
Đỗ Phi Phi nói, “So với ngươi thì sao?”
Diệp Thần nói: “Ngươi nên so sánh nàng ta với Thanh Vân.”
Như vậy cũng vô cùng ghê gớm nha. Năm đó Thanh Vân thượng nhân cũng từng được xưng là đệ nhất cao thủ. Đỗ Phi Phi hiếu kỳ hỏi: “Nàng so với Thanh Vân thượng nhân như thế nào?”
“Không chống đỡ nổi mười chiêu.”
……
Diệp Thần đại nhân, ngươi muốn thể hiện võ công của mình cao cường thì cứ việc nói thẳng, cần gì phải quanh co lòng vòng như vậy?
Ôn Đình Lam nói: “Ôn gia ta nhiều đời theo dòng dõi thư hương, ta làm sao có thể cưới một nữ tử chỉ biết múa đao lộng thương vào cửa?”
Đỗ Phi Phi chỉ vào mũi mình nói: “Ta cũng vậy.”
Ôn Đình Lam liếc nhìn nàng một cái, “Cho nên mới nói là giả bái đường.”
……
Đỗ Phi Phi chịu đả kích lui đến bên người Diệp Thần.
Diệp Thần vụng trộm cong khóe miệng.
Ôn Trọng Viễn nói: “Thật ra trước đó ta đã mời hai vị có giao tình đến cướp tú cầu. Đáng tiếc, ôi.”
Đỗ Phi Phi rốt cục cũng biết vì sao lại có hai nữ tử dẫn theo một đoàn gia đinh đến cướp tú cầu.
Diệp Thần nói: “Sau khi giả bái đường, các ngươi định tính tiếp thế nào?”
Ôn Trọng Viễn nói: “Đình Lam sẽ cùng thê tử đi xa, cho đến khi tiểu thư của phủ Thượng Thư xuất giá, mọi chuyện gió êm sóng lặng mới trở về.”
Diệp Thần nói: “Vậy ngươi tùy tiện tìm một người giả bộ thành Phi Phi để bái đường là được.”
Ôn Trọng Viễn sáng mắt lên, “Nếu như vậy, cũng phải nhờ Diệp công tử ở lại uống chén rượu mừng. Dù sao hôm nay rất nhiều người đều nhìn thấy Diệp công tử có quen biết với vị nữ hiệp này, nếu uống rượu mừng, không thể vắng mặt công tử. Nhưng cũng phải nhờ nữ hiệp ủy khuất một chút, tạm lánh vào nội đường.”
Diệp Thần nhìn bọn họ, mỉm cười nói: “Được.”
Diệp Thần vừa đi vào phòng khách mà Ôn gia bố trí, Đỗ Phi Phi đã xông tới.
“Vì sao ngươi lại đồng ý với hắn?” Vừa nghĩ đến biểu tình khinh thường người tập võ của Ôn Đình Lam, trong bụng nàng lại như có ngọn lửa thiêu đốt.
Diệp Thần nói: “Giúp người là gốc rễ của niềm vui.”
……
Đỗ Phi Phi nói: “Ta hỏi nghiêm túc.”
“Ta cũng trả lời nghiêm túc.”
“Thế……” Đỗ Phi Phi không còn cách nào, “Vậy ngươi thử không nghiêm túc trả lời một lần xem nào.”
Diệp Thần ngồi xuống rót một chén nước, chậm rãi uống, mới nói: “Ngươi có biết vì sao Ôn Đình Lam không thích tiểu thư của phủ Thượng Thư không?”
Đỗ Phi Phi gãi gãi cằm, nói: “Bởi vì hắn ghét người tập võ.”
Diệp Thần nói, “Tốt xấu gì hắn cũng là một Giải Nguyên, cho dù lòng dạ có hẹp hòi, cũng không đến tình trạng này.”
“Như thế thì vì sao?”
“Bởi vì vị tiểu thư kia đánh ngã mười mấy nam nhân, trong đó có cả hắn.”
……
Đỗ Phi Phi kinh ngạc nói: “Hả?”
Diệp Thần nói: “Trước khi tỷ tỷ của ta vào cung, chính là bạn thân của tiểu thư kia. Hôm đó hai người cùng nhau lên chùa dâng hương, không ít người nhìn thấy tỷ tỷ ta xinh đẹp mà đến rình coi, cho nên nàng mới ra tay.”
Đỗ Phi Phi 囧 nói: “Chẳng lẽ Ôn Đình Lam cũng là một trong số đó?” Trên đời này còn bao nhiêu người không thể nhìn tướng mạo đây?
“Hắn thật sự đi dâng hương. Chẳng qua là bị ngộ thương thôi.” Trong giọng nói của Diệp Thần, có chút sung sướng khi người khác gặp họa.
……
Đỗ Phi Phi nghe thấy thú vị, lại hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó hắn nổi giận đùng đùng chạy tới lý luận với nàng, hai người không đánh không quen.”
Đỗ Phi Phi vỗ bàn thở dài: “Nghiệt duyên.”
Diệp Thần nhấp một ngụm nước.
Đỗ Phi Phi suy nghĩ một lúc lại nói: “Nếu đã là phân vượn, chúng ta chen vào như vậy, có tính là chia rẽ uyên ương hay không?” Từ sau khi nghe xong sự tích anh hùng của vị tiểu thư Thượng Thư kia, nàng bắt đầu sinh ra cảm giác đồng cảm.
Diệp Thần cười sâu xa nói: “Khi một người đã hạ quyết tâm, ai có thể ngăn cản hắn đây? Khi đó hắn giống như mắt điếc tai ngơ.”
Đỗ Phi Phi cảm thấy lời này tương đối cao thâm. Vì thế nàng đơn giản hoá thành một câu dễ hiểu hơn, “Cho nên chúng ta hạ quyết tâm xem cuộc vui là được rồi.”
Diệp Thần mỉm cười.
Đỗ Phi Phi nhìn nụ cười của hắn mà trong lòng sợ hãi. Thế cục hiện tại, bắt đầu từ khi Phi Phi xông vào trong vòng hỗn loạn. Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nơi đây không nên ở lâu, lập tức cười làm lành nói: “À, ngài chậm uống, ta cũng trở về phòng uống.”
“Nơi này vẫn còn chén.” Diệp Thần nâng lên cái chén trà khác.
Đỗ Phi Phi nói: “Ta đột nhiên cảm thấy hết khát rồi, bây giờ hơi buồn ngủ.”
Diệp Thần thản nhiên nói: “Nơi này cũng có giường.”
……
Giường, vấn đề lại bay lên trên giường rồi.
Đỗ Phi Phi cảm thấy mọi chuyện không ổn, vội vàng nói: “Ta lại không mệt nữa, đột nhiên rất muốn đi ra ngoài một chút.”
“Ồ, thuận tiện nhìn xem còn ai ném tú cầu nữa hay không sao?”
……
Đỗ Phi Phi lau mặt, nghiêng người đối diện với hắn, cúi đầu sám hối, nói: “Không phải ta cố ý. Chẳng qua là bị đám người chèn đến phát bực, mới không nhịn được mà nhảy lên. Sau đó nghĩ là có ám khí đánh lén, cho nên mới……” Nàng trộm liếc mắt nhìn sắc mặt Diệp Thần, “Ta sai rồi.”
“Phi Phi à.”
Cả người Đỗ Phi Phi run lên, vẻ mặt cầu xin nói: “Ngài khoan hồng độ lượng một lần được không?”
Diệp Thần yên lặng nhìn nàng, mắt sáng long lanh, nụ cười nơi khóe miệng ấm áp như gió xuân, “Đến lúc định rõ quan hệ của chúng ta rồi.”
Ôn Đình Lam ngược lại không hề bất ngờ, “Nếu Diệp Thần có thể vì người khác mà để chính mình chịu thiệt, như thế hắn sẽ không phải Diệp Thần.”
Diệp Thần nhíu mi, từ chối cho ý kiến với lời nói nửa khen nửa chê của hắn, lạnh nhạt nói: “Có điều các ngươi cũng không cần vội vã thành thân.”
Ôn Trọng Viễn sửng sốt một chút, nói: “Hay là Diệp công tử đồng ý mời lệnh tôn ra mặt……”
Ánh mắt Diệp Thần liếc lại.
Ôn Trọng Viễn nhất thời cảm thấy lời nói vừa rồi của mình thật ngu xuẩn.
Diệp Hạc Niên là nhân vật như thế nào, trong chốn quan trường có tiếng là kẻ lão luyện, hắn có thể leo lên địa vị của ngày hôm nay không phải hoàn toàn là do có khả năng, mà là hắn biết cách khôn khéo qua lại giữa các thế lực, lại không để bản thân dính líu tới phiền toái. Người như vậy sao có thể vì chuyện kết hôn của một người không quen biết mà đắc tội Nam Dương vương?
Diệp Thần chậm rãi nói: “Bởi vì Nam Dương vương gần đây không rảnh để lo những chuyện nhỏ nhặt này.”
Ôn Trọng Viễn và Ôn Đình Lam đưa mắt nhìn nhau.
Ôn Trọng Viễn hỏi dò: “Ý của Diệp công tử là?”
Bởi vì gần đây hắn đang bận mưu phản.
Đỗ Phi Phi âm thầm trả lời ở trong lòng.
Diệp Thần nói: “Bởi vì gần đây hắn đang bận rộn đối phó với Cẩm Tú hầu.”
Ôn Đình Lam ngạc nhiên nói: “Cẩm Tú hầu trở về kinh thành rồi sao?”
Diệp Thần chỉ cười không nói.
Ôn Trọng Viễn thở dài: “Nhưng biện pháp này chung quy chỉ có thể trị ngọn không thể trị gốc. Đợi chuyện của Nam Dương vương xong xuôi, chỉ sợ Ôn gia vẫn khó có thể thoát khỏi độc chưởng của hắn.”
Đỗ Phi Phi đột nhiên cảm thấy hắn không phúc hậu lắm: Nam Dương vương chẳng qua là nhàn nhã không có việc gì mới đi nối dây tơ hồng, sao trong lời nói của hắn lại biến thành độc chưởng rồi? Hơn nữa, cho dù là độc chưởng, cũng là độc chưởng với đám người các nàng chứ? Cứ nhìn đám hắc y nhân được phải tới giết bọn họ là đủ hiểu.
Diệp Thần có ý riêng nói: “Vậy thì phải xem hắn có ra tay được không.”
Ôn Trọng Viễn nói: “Cho dù Nam Dương vương không để tâm đến những việc nhỏ này, nhưng Lại bộ Thượng Thư là người đứng đầu Lục bộ, chỉ một mình hắn, Ôn gia đã khó có thể đối phó.”
Đỗ Phi Phi hỏi thẳng Ôn Đình Lam: “Vậy vì sao ngươi không trực tiếp cưới tiểu thư của Thượng Thư về rồi tính tiếp?” Có thân gia hiển hách như vậy, cho dù thế nào, cũng là một chuyện tốt chứ? Rõ ràng rất nhiều thuyết thư tiên sinh đều kể chuyện xưa về tú tài lên kinh đi thi, sau đó vì tài năng mà được các quan đại thần trong triều nhìn trúng làm con rể, tại sao thiên kim của phủ Thượng Thư muốn kết hôn với hắn, hắn lại chỉ sợ tránh né không kịp như vậy?
Diệp Thần nhìn sắc mặt trắng bệch của Ôn Đình Lam, cười nói: “Bởi vì hắn không dám cưới.”
Chẳng lẽ Thượng Thư thiên kim có bệnh gì không tiện nói ra? Nàng hiếu kỳ nói: “Vì sao?”
“Bởi vì một bàn tay của tiểu thư nhà Thượng Thư, có thể đánh ngã mười mấy nam nhân.”
Ánh mắt Đỗ Phi Phi sáng lên, “Cao thủ?”
Diệp Thần gật đầu nói: “Đúng là cao thủ.”
Người có thể được Diệp Thần gọi là cao thủ……
Đỗ Phi Phi nói, “So với ngươi thì sao?”
Diệp Thần nói: “Ngươi nên so sánh nàng ta với Thanh Vân.”
Như vậy cũng vô cùng ghê gớm nha. Năm đó Thanh Vân thượng nhân cũng từng được xưng là đệ nhất cao thủ. Đỗ Phi Phi hiếu kỳ hỏi: “Nàng so với Thanh Vân thượng nhân như thế nào?”
“Không chống đỡ nổi mười chiêu.”
……
Diệp Thần đại nhân, ngươi muốn thể hiện võ công của mình cao cường thì cứ việc nói thẳng, cần gì phải quanh co lòng vòng như vậy?
Ôn Đình Lam nói: “Ôn gia ta nhiều đời theo dòng dõi thư hương, ta làm sao có thể cưới một nữ tử chỉ biết múa đao lộng thương vào cửa?”
Đỗ Phi Phi chỉ vào mũi mình nói: “Ta cũng vậy.”
Ôn Đình Lam liếc nhìn nàng một cái, “Cho nên mới nói là giả bái đường.”
……
Đỗ Phi Phi chịu đả kích lui đến bên người Diệp Thần.
Diệp Thần vụng trộm cong khóe miệng.
Ôn Trọng Viễn nói: “Thật ra trước đó ta đã mời hai vị có giao tình đến cướp tú cầu. Đáng tiếc, ôi.”
Đỗ Phi Phi rốt cục cũng biết vì sao lại có hai nữ tử dẫn theo một đoàn gia đinh đến cướp tú cầu.
Diệp Thần nói: “Sau khi giả bái đường, các ngươi định tính tiếp thế nào?”
Ôn Trọng Viễn nói: “Đình Lam sẽ cùng thê tử đi xa, cho đến khi tiểu thư của phủ Thượng Thư xuất giá, mọi chuyện gió êm sóng lặng mới trở về.”
Diệp Thần nói: “Vậy ngươi tùy tiện tìm một người giả bộ thành Phi Phi để bái đường là được.”
Ôn Trọng Viễn sáng mắt lên, “Nếu như vậy, cũng phải nhờ Diệp công tử ở lại uống chén rượu mừng. Dù sao hôm nay rất nhiều người đều nhìn thấy Diệp công tử có quen biết với vị nữ hiệp này, nếu uống rượu mừng, không thể vắng mặt công tử. Nhưng cũng phải nhờ nữ hiệp ủy khuất một chút, tạm lánh vào nội đường.”
Diệp Thần nhìn bọn họ, mỉm cười nói: “Được.”
Diệp Thần vừa đi vào phòng khách mà Ôn gia bố trí, Đỗ Phi Phi đã xông tới.
“Vì sao ngươi lại đồng ý với hắn?” Vừa nghĩ đến biểu tình khinh thường người tập võ của Ôn Đình Lam, trong bụng nàng lại như có ngọn lửa thiêu đốt.
Diệp Thần nói: “Giúp người là gốc rễ của niềm vui.”
……
Đỗ Phi Phi nói: “Ta hỏi nghiêm túc.”
“Ta cũng trả lời nghiêm túc.”
“Thế……” Đỗ Phi Phi không còn cách nào, “Vậy ngươi thử không nghiêm túc trả lời một lần xem nào.”
Diệp Thần ngồi xuống rót một chén nước, chậm rãi uống, mới nói: “Ngươi có biết vì sao Ôn Đình Lam không thích tiểu thư của phủ Thượng Thư không?”
Đỗ Phi Phi gãi gãi cằm, nói: “Bởi vì hắn ghét người tập võ.”
Diệp Thần nói, “Tốt xấu gì hắn cũng là một Giải Nguyên, cho dù lòng dạ có hẹp hòi, cũng không đến tình trạng này.”
“Như thế thì vì sao?”
“Bởi vì vị tiểu thư kia đánh ngã mười mấy nam nhân, trong đó có cả hắn.”
……
Đỗ Phi Phi kinh ngạc nói: “Hả?”
Diệp Thần nói: “Trước khi tỷ tỷ của ta vào cung, chính là bạn thân của tiểu thư kia. Hôm đó hai người cùng nhau lên chùa dâng hương, không ít người nhìn thấy tỷ tỷ ta xinh đẹp mà đến rình coi, cho nên nàng mới ra tay.”
Đỗ Phi Phi 囧 nói: “Chẳng lẽ Ôn Đình Lam cũng là một trong số đó?” Trên đời này còn bao nhiêu người không thể nhìn tướng mạo đây?
“Hắn thật sự đi dâng hương. Chẳng qua là bị ngộ thương thôi.” Trong giọng nói của Diệp Thần, có chút sung sướng khi người khác gặp họa.
……
Đỗ Phi Phi nghe thấy thú vị, lại hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó hắn nổi giận đùng đùng chạy tới lý luận với nàng, hai người không đánh không quen.”
Đỗ Phi Phi vỗ bàn thở dài: “Nghiệt duyên.”
Diệp Thần nhấp một ngụm nước.
Đỗ Phi Phi suy nghĩ một lúc lại nói: “Nếu đã là phân vượn, chúng ta chen vào như vậy, có tính là chia rẽ uyên ương hay không?” Từ sau khi nghe xong sự tích anh hùng của vị tiểu thư Thượng Thư kia, nàng bắt đầu sinh ra cảm giác đồng cảm.
Diệp Thần cười sâu xa nói: “Khi một người đã hạ quyết tâm, ai có thể ngăn cản hắn đây? Khi đó hắn giống như mắt điếc tai ngơ.”
Đỗ Phi Phi cảm thấy lời này tương đối cao thâm. Vì thế nàng đơn giản hoá thành một câu dễ hiểu hơn, “Cho nên chúng ta hạ quyết tâm xem cuộc vui là được rồi.”
Diệp Thần mỉm cười.
Đỗ Phi Phi nhìn nụ cười của hắn mà trong lòng sợ hãi. Thế cục hiện tại, bắt đầu từ khi Phi Phi xông vào trong vòng hỗn loạn. Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nơi đây không nên ở lâu, lập tức cười làm lành nói: “À, ngài chậm uống, ta cũng trở về phòng uống.”
“Nơi này vẫn còn chén.” Diệp Thần nâng lên cái chén trà khác.
Đỗ Phi Phi nói: “Ta đột nhiên cảm thấy hết khát rồi, bây giờ hơi buồn ngủ.”
Diệp Thần thản nhiên nói: “Nơi này cũng có giường.”
……
Giường, vấn đề lại bay lên trên giường rồi.
Đỗ Phi Phi cảm thấy mọi chuyện không ổn, vội vàng nói: “Ta lại không mệt nữa, đột nhiên rất muốn đi ra ngoài một chút.”
“Ồ, thuận tiện nhìn xem còn ai ném tú cầu nữa hay không sao?”
……
Đỗ Phi Phi lau mặt, nghiêng người đối diện với hắn, cúi đầu sám hối, nói: “Không phải ta cố ý. Chẳng qua là bị đám người chèn đến phát bực, mới không nhịn được mà nhảy lên. Sau đó nghĩ là có ám khí đánh lén, cho nên mới……” Nàng trộm liếc mắt nhìn sắc mặt Diệp Thần, “Ta sai rồi.”
“Phi Phi à.”
Cả người Đỗ Phi Phi run lên, vẻ mặt cầu xin nói: “Ngài khoan hồng độ lượng một lần được không?”
Diệp Thần yên lặng nhìn nàng, mắt sáng long lanh, nụ cười nơi khóe miệng ấm áp như gió xuân, “Đến lúc định rõ quan hệ của chúng ta rồi.”
/94
|