Trong ngực cất giấu thịt khô mà nữ tử áo xanh đã gói kỹ, Đỗ Phi Phi ỉu xìu đi theo Diệp Thần đi đến cửa thôn, lúc này mới phát hiện Vu Hữu Chúc cũng đến đây, đang bắt chéo chân ngủ gà ngủ gật trên càng xe, nghe thấy tiếng bước chân, xoa xoa mắt đứng dậy, khi nhìn thấy Đỗ Phi Phi, ánh mắt vốn nhập nhèm vì buồn ngủ lập tức tràn ngập ai oán, “Đỗ nữ hiệp, cho dù ngươi muốn bỏ trốn, cũng nên chờ khi đồ ăn được mang lên nha, như thế ít nhất vẫn có thể đóng gói mang đi. Hiện tại thì sao, ngay cả bát đũa cũng chưa nhìn thấy.”
Đỗ Phi Phi từ từ mở miệng nói: “Lúc trước ta có quen một người, tên là Vu Hữu Nhục.” [Chữ ‘chúc’ trong tên Vu Hữu Chúc nghĩa là ‘cháo’, chữ ‘nhục’ trong tên Vu Hữu Nhục là ‘thịt’]
“……” Vu Hữu Chúc cười gượng mấy tiếng, “Ồ? Có lẽ là huynh đệ lưu lạc bên ngoài của ta.”
Đỗ Phi Phi thở dài nói: “Nhưng hắn chết rồi.”
“……”
Nàng lành lạnh nhìn hắn, “Ngươi có biết hắn chết như thế nào không?”
Vu Hữu Chúc nghiêm túc nói: “Có thể không biết không?”
“Không thể.” Đỗ Phi Phi tiếp tục nói, “Bởi vì trong một bữa tiệc hắn ăn uống quá mức sung sướng, mà không may bị chiếc đũa chọc chết.”
Vu Hữu Chúc: “……”
Diệp Thần nói: “Không cần kể chuyện cười, mau đi thôi.”
……
Đỗ Phi Phi ôm thịt khô, buồn bực nghĩ: Nàng đang kể một câu chuyện xưa khủng bố nha, không phải chuyện cười.
Vu Hữu Chúc giật giật cánh mũi, ánh mắt sáng ngời nhìn về ngực nàng, “Ngươi ôm……”
Xoạt.
Tóc mai hắn tung bay.
Mấy đoạn lạc trong gió, bồng bềnh rồi biến mất.
Diệp Thần thu tay lại, hờ hững nói nói: “Điều chỉnh ánh mắt cho tốt, chỉ cho phép nhìn đường.” [Người ta là để ý chỗ thịt khô trong ngực chị nha, mới thế mà anh Thần đã phản ứng ác dữ, không biết thật sự có người thích Phi Phi thì sẽ đến mức độ nào]
Đỗ Phi Phi cúi đầu nhìn nhìn chỗ thịt khô đang ôm trong lòng, 囧 囧.
Vu Hữu Chúc duỗi tay chỉnh lại sợi tóc, giả bộ không có chuyện gì thúc ngựa lên đường.
Kinh thành.
Ở đế đô, quản chế vô cùng nghiêm khắc.
Khi Vu Hữu Chúc đánh xe ngựa vào thành thì bị chặn lại nghiêm ngặt tra hỏi.
Binh lính: “Các ngươi từ đâu tới đây?”
Vu Hữu Chúc: “Hà Dương.”
Binh lính: “Tới làm gì?”
Vu Hữu Chúc: “Đưa công tử của chúng ta về nhà.”
Binh lính: “Nhà ở nơi nào?”
Vu Hữu Chúc: “Phủ tể tướng.”
“……” Binh lính vụng trộm liếc mắt nhìn thùng xe, “Người nào trong trong phủ tể tướng?”
Vu Hữu Chúc: “Con trai Tể tướng.”
Binh lính: “……”
Vu Hữu Chúc nhìn bóng dáng vội vàng chạy trở về của binh lính kia, vui sướng nói với vào trong xe: “Rất nhanh sẽ có người đi ra nghênh đón chúng ta vào thành.”
Đỗ Phi Phi nói: “Ngươi xác định là nghênh đón không phải giới nghiêm?”
Vu Hữu Chúc nói: “Đỗ nữ hiệp, ta phát hiện chừng mực nói chuyện của ngươi càng lúc càng lớn.”
Đỗ Phi Phi trầm mặc thật lâu, thở dài: “Đây là phúc lợi bán mình đạt được.” Lại nói, Diệp Thần quả thật là một người giữ chữ tín, từ sau khi thỏa thuận điều kiện, đãi ngộ của nàng quả thực được tăng lên, chỉ là từ nay về sau nàng có thêm một danh hiệu — nương tử của Diệp Thần.
Vu Hữu Chúc đang vô cùng nghiêm túc suy ngẫm hai chữ ‘bán mình’.
Diệp Thần đột nhiên mở miệng nói: “Các ngươi đều thật ngây thơ.”
……
Nếu vừa rồi Vu Hữu Chúc không rõ ý tứ câu nói kia của Diệp Thần, thì hiện tại hắn đã hiểu được.
Một quan quân đi tới: “Các ngươi từ đâu tới đây?”
Vu Hữu Chúc: “…… Hà Dương.”
Tiểu quan quân: “Tới làm cái gì?”
Vu Hữu Chúc: “…… Đưa công tử của chúng ta về nhà.”
Tiểu quan quân: “Nhà ở nơi nào?”
Vu Hữu Chúc: “……”
……
Vu Hữu Chúc nhìn bóng dáng quan quân, mệt mỏi quay về phía thùng xe nói: “Bọn họ tổng cộng có mấy cửa quan quân vậy?”
Diệp Thần nói: “Cái này phải xem tâm tình của ta.”
Ánh mắt Vu Hữu Chúc sáng lên, “Với Kiếm Thần mà nói, loại trường hợp nhỏ như thế này quả thật không đáng giá nhắc tới. Lão nhân gia ngài chuẩn bị khi nào thì ra tay.”
“Khi ngươi bị phiền chết.”
……
Từ sau khi Đỗ Phi Phi quang vinh thăng cấp, một mình hắn phải chịu tất cả công kích của Diệp Thần – bất kể là thân thể hay là tinh thần.
Hắn phải tự cứu lấy mình!
“Kiếm Thần đại nhân.” Vẻ mặt của Vu Hữu Chúc vô cùng bi tráng hỏi: “Ngài có cần tiểu thiếp không?”
Diệp Thần nói: “Hỏi nương tử nhà ta.”
Vu Hữu Chúc nói: “Đỗ nữ hiệp. Mọi chuyện từ trong nhà ra ngoài ngõ ta đều vô cùng thông thạo, ngài có muốn suy nghĩ một chút hay không?”
Đỗ Phi Phi nói: “Gồm cả việc sinh con sao?”
Vu Hữu Chúc nói: “……”
Khi nhóm quan quân thứ tư đi vào, Đỗ Phi Phi đói bụng, vì thế Diệp Thần cầm một tấm lệnh bài đi ra, cuối cùng Vu Hữu Chúc mới có thể thoát khỏi ác mộng trả lời nghi vấn.
Đương nhiên, đối với đãi ngộ khác biệt như vậy, Vu Hữu Chúc buộc phải chấp nhận, ai bảo hắn không biết sinh con?
Xe ngựa chầm chậm lăn bánh trên đường, Diệp Thần đột nhiên nói: “Quẹo phải.”
Vu Hữu Chúc thuận đường chuyển hướng, sau đó nhìn phong cảnh bên đường nói: “Chúng ta đang đi ngược đường về phủ Tể tướng.”
Diệp Thần lạnh nhạt nói: “Dù sao vẫn tốt hơn ngược thân.”
Vu Hữu Chúc ngoan ngoãn ngậm miệng.
Rốt cục Đỗ Phi Phi cũng cảm thấy mình có thể được cho là hạnh phúc — mỗi lần so sánh với Vu Hữu Chúc.
Ầm, đùng!
Ngựa đột nhiên bị kinh sợ, tung vó hí vang.
Trước ngựa, sáu hắc y nhân đang vây đánh hai thị vệ, thị vệ tuy rơi xuống thế hạ phong, lại vẫn hết sức bảo vệ thanh niên hoa phục phía sau.
Quần áo màu này, kiểu dáng loại này, thật sự rất quen mắt.
Vu Hữu Chúc trấn an ngựa, đang muốn nhìn xem đến tột cùng là ai, đã thấy Đỗ Phi Phi nhảy qua người hắn, rút đao quát: “Lại là các ngươi, thật sự là Thiên Đường có đường ngươi không đi, Địa Ngục không cửa cứ xông vào!”
Bị hắc y nhân đuổi giết nhiều lần như vậy, rốt cục cũng có cơ hội để phản lại một lần, Đỗ Phi Phi thật hãnh diện.
Khi Đỗ Phi Phi rút đao ra, tâm tình vô cùng tốt.
Diệp Thần ở trong xe thản nhiên nói: “Còn không đi hỗ trợ?”
……
Khi Diệp Thần đặt ra vấn để tuyệt đối không thể coi nhẹ.
Loại giác ngộ này Vu Hữu Chúc vẫn có.
Cho nên hắn nhận mệnh cầm lấy roi ngựa, xông lên theo Phi Phi.
Hắc y nhân ở bên trong kinh thành và ở ngoài thành Tương Dương, hiển nhiên võ công cũng không khác nhau là bao, vẫn không chịu nổi một kích.
Đỗ Phi Phi đang chém hưng phấn, làm gì cho người khác cơ hội chen vào?
Vì thế khi Vu Hữu Chúc vừa nhấc tay muốn vung roi, lại bị Đỗ Phi Phi bay lên đá một cước, văng ra bên ngoài.
Hai kẻ trong đám hắc y nhân lập tức bị chém tại trận, hai kẻ khác bị hai thị vệ kia quấn lấy, những người còn lại thấy tình thế không tốt, lập tức xoay người bỏ chạy, có điều bọn họ còn chưa chạy được bao xa, đã bị một vệt kiếm khí vô hình xuyên qua ngực.
Còn hai hắc y nhân, Đỗ Phi Phi thừa dịp bọn họ đang toàn tâm toàn ý đối phó với thị vệ, một đao một, giải quyết sạch sẽ.
Đỗ Phi Phi thu đao, đang muốn trở về, đột nhiên thanh niên mặc hoa phục kia lại lao tới, kích động chặn ở trước mặt nàng nói: “Rốt cục ta cũng tìm được nàng!”
……
Nhìn hốc mắt hơi hơi phiếm hồng của hắn, Đỗ Phi Phi bình tĩnh nói: “Ngươi tìm lầm người rồi.”
Thanh niên lắc mạnh đầu, “Không, là nàng, chính là nàng, nhất định là nàng.”
……
Khẳng định như vậy sao? Như thế chắc chắn là có thâm cừu đại hận rồi.
Đỗ Phi Phi bình tĩnh nói: “Thật ra, người sống trên đời có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ. Người có lúc thất thủ, ngựa có khi lệch vó. Chuyện kia, khụ, nếu lúc trước ta có không cẩn thận giết người nhà của nhà ngươi, cho ta trịnh trọng xin lỗi.”
Thanh niên hoa phục 囧 囧 nói: “Nàng hiểu lầm rồi.”
Không phải báo thù? Một khi bị nhớ thương như vậy, chỉ còn một loại khả năng.
Đỗ Phi Phi lại nói: “Người trong giang hồ, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện bình thường. Người sống ở trên đời, đôi khi không cần tính toán quá kỹ càng, khụ. Chuyện kia, nếu lúc ta trước ta từng mượn tiền ngươi, ngươi có thể nể tình ta vừa mới cứu ngươi một mạng, chi bằng xí xóa đi.”
“Nữ hiệp, nàng lại hiểu lầm. Thật ra, ta tìm nàng……” Thanh niên dừng một chút, sau đó lấy hết dũng khí lớn tiếng nói, “Là vì lấy thân báo đáp.”
……
Lấy thân báo đáp?
Lấy thân báo đáp!
Lấy thân báo đáp?!
Đỗ Phi Phi đứng ở giữa đường, suy nghĩ hỗn độn.
Đỗ Phi Phi từ từ mở miệng nói: “Lúc trước ta có quen một người, tên là Vu Hữu Nhục.” [Chữ ‘chúc’ trong tên Vu Hữu Chúc nghĩa là ‘cháo’, chữ ‘nhục’ trong tên Vu Hữu Nhục là ‘thịt’]
“……” Vu Hữu Chúc cười gượng mấy tiếng, “Ồ? Có lẽ là huynh đệ lưu lạc bên ngoài của ta.”
Đỗ Phi Phi thở dài nói: “Nhưng hắn chết rồi.”
“……”
Nàng lành lạnh nhìn hắn, “Ngươi có biết hắn chết như thế nào không?”
Vu Hữu Chúc nghiêm túc nói: “Có thể không biết không?”
“Không thể.” Đỗ Phi Phi tiếp tục nói, “Bởi vì trong một bữa tiệc hắn ăn uống quá mức sung sướng, mà không may bị chiếc đũa chọc chết.”
Vu Hữu Chúc: “……”
Diệp Thần nói: “Không cần kể chuyện cười, mau đi thôi.”
……
Đỗ Phi Phi ôm thịt khô, buồn bực nghĩ: Nàng đang kể một câu chuyện xưa khủng bố nha, không phải chuyện cười.
Vu Hữu Chúc giật giật cánh mũi, ánh mắt sáng ngời nhìn về ngực nàng, “Ngươi ôm……”
Xoạt.
Tóc mai hắn tung bay.
Mấy đoạn lạc trong gió, bồng bềnh rồi biến mất.
Diệp Thần thu tay lại, hờ hững nói nói: “Điều chỉnh ánh mắt cho tốt, chỉ cho phép nhìn đường.” [Người ta là để ý chỗ thịt khô trong ngực chị nha, mới thế mà anh Thần đã phản ứng ác dữ, không biết thật sự có người thích Phi Phi thì sẽ đến mức độ nào]
Đỗ Phi Phi cúi đầu nhìn nhìn chỗ thịt khô đang ôm trong lòng, 囧 囧.
Vu Hữu Chúc duỗi tay chỉnh lại sợi tóc, giả bộ không có chuyện gì thúc ngựa lên đường.
Kinh thành.
Ở đế đô, quản chế vô cùng nghiêm khắc.
Khi Vu Hữu Chúc đánh xe ngựa vào thành thì bị chặn lại nghiêm ngặt tra hỏi.
Binh lính: “Các ngươi từ đâu tới đây?”
Vu Hữu Chúc: “Hà Dương.”
Binh lính: “Tới làm gì?”
Vu Hữu Chúc: “Đưa công tử của chúng ta về nhà.”
Binh lính: “Nhà ở nơi nào?”
Vu Hữu Chúc: “Phủ tể tướng.”
“……” Binh lính vụng trộm liếc mắt nhìn thùng xe, “Người nào trong trong phủ tể tướng?”
Vu Hữu Chúc: “Con trai Tể tướng.”
Binh lính: “……”
Vu Hữu Chúc nhìn bóng dáng vội vàng chạy trở về của binh lính kia, vui sướng nói với vào trong xe: “Rất nhanh sẽ có người đi ra nghênh đón chúng ta vào thành.”
Đỗ Phi Phi nói: “Ngươi xác định là nghênh đón không phải giới nghiêm?”
Vu Hữu Chúc nói: “Đỗ nữ hiệp, ta phát hiện chừng mực nói chuyện của ngươi càng lúc càng lớn.”
Đỗ Phi Phi trầm mặc thật lâu, thở dài: “Đây là phúc lợi bán mình đạt được.” Lại nói, Diệp Thần quả thật là một người giữ chữ tín, từ sau khi thỏa thuận điều kiện, đãi ngộ của nàng quả thực được tăng lên, chỉ là từ nay về sau nàng có thêm một danh hiệu — nương tử của Diệp Thần.
Vu Hữu Chúc đang vô cùng nghiêm túc suy ngẫm hai chữ ‘bán mình’.
Diệp Thần đột nhiên mở miệng nói: “Các ngươi đều thật ngây thơ.”
……
Nếu vừa rồi Vu Hữu Chúc không rõ ý tứ câu nói kia của Diệp Thần, thì hiện tại hắn đã hiểu được.
Một quan quân đi tới: “Các ngươi từ đâu tới đây?”
Vu Hữu Chúc: “…… Hà Dương.”
Tiểu quan quân: “Tới làm cái gì?”
Vu Hữu Chúc: “…… Đưa công tử của chúng ta về nhà.”
Tiểu quan quân: “Nhà ở nơi nào?”
Vu Hữu Chúc: “……”
……
Vu Hữu Chúc nhìn bóng dáng quan quân, mệt mỏi quay về phía thùng xe nói: “Bọn họ tổng cộng có mấy cửa quan quân vậy?”
Diệp Thần nói: “Cái này phải xem tâm tình của ta.”
Ánh mắt Vu Hữu Chúc sáng lên, “Với Kiếm Thần mà nói, loại trường hợp nhỏ như thế này quả thật không đáng giá nhắc tới. Lão nhân gia ngài chuẩn bị khi nào thì ra tay.”
“Khi ngươi bị phiền chết.”
……
Từ sau khi Đỗ Phi Phi quang vinh thăng cấp, một mình hắn phải chịu tất cả công kích của Diệp Thần – bất kể là thân thể hay là tinh thần.
Hắn phải tự cứu lấy mình!
“Kiếm Thần đại nhân.” Vẻ mặt của Vu Hữu Chúc vô cùng bi tráng hỏi: “Ngài có cần tiểu thiếp không?”
Diệp Thần nói: “Hỏi nương tử nhà ta.”
Vu Hữu Chúc nói: “Đỗ nữ hiệp. Mọi chuyện từ trong nhà ra ngoài ngõ ta đều vô cùng thông thạo, ngài có muốn suy nghĩ một chút hay không?”
Đỗ Phi Phi nói: “Gồm cả việc sinh con sao?”
Vu Hữu Chúc nói: “……”
Khi nhóm quan quân thứ tư đi vào, Đỗ Phi Phi đói bụng, vì thế Diệp Thần cầm một tấm lệnh bài đi ra, cuối cùng Vu Hữu Chúc mới có thể thoát khỏi ác mộng trả lời nghi vấn.
Đương nhiên, đối với đãi ngộ khác biệt như vậy, Vu Hữu Chúc buộc phải chấp nhận, ai bảo hắn không biết sinh con?
Xe ngựa chầm chậm lăn bánh trên đường, Diệp Thần đột nhiên nói: “Quẹo phải.”
Vu Hữu Chúc thuận đường chuyển hướng, sau đó nhìn phong cảnh bên đường nói: “Chúng ta đang đi ngược đường về phủ Tể tướng.”
Diệp Thần lạnh nhạt nói: “Dù sao vẫn tốt hơn ngược thân.”
Vu Hữu Chúc ngoan ngoãn ngậm miệng.
Rốt cục Đỗ Phi Phi cũng cảm thấy mình có thể được cho là hạnh phúc — mỗi lần so sánh với Vu Hữu Chúc.
Ầm, đùng!
Ngựa đột nhiên bị kinh sợ, tung vó hí vang.
Trước ngựa, sáu hắc y nhân đang vây đánh hai thị vệ, thị vệ tuy rơi xuống thế hạ phong, lại vẫn hết sức bảo vệ thanh niên hoa phục phía sau.
Quần áo màu này, kiểu dáng loại này, thật sự rất quen mắt.
Vu Hữu Chúc trấn an ngựa, đang muốn nhìn xem đến tột cùng là ai, đã thấy Đỗ Phi Phi nhảy qua người hắn, rút đao quát: “Lại là các ngươi, thật sự là Thiên Đường có đường ngươi không đi, Địa Ngục không cửa cứ xông vào!”
Bị hắc y nhân đuổi giết nhiều lần như vậy, rốt cục cũng có cơ hội để phản lại một lần, Đỗ Phi Phi thật hãnh diện.
Khi Đỗ Phi Phi rút đao ra, tâm tình vô cùng tốt.
Diệp Thần ở trong xe thản nhiên nói: “Còn không đi hỗ trợ?”
……
Khi Diệp Thần đặt ra vấn để tuyệt đối không thể coi nhẹ.
Loại giác ngộ này Vu Hữu Chúc vẫn có.
Cho nên hắn nhận mệnh cầm lấy roi ngựa, xông lên theo Phi Phi.
Hắc y nhân ở bên trong kinh thành và ở ngoài thành Tương Dương, hiển nhiên võ công cũng không khác nhau là bao, vẫn không chịu nổi một kích.
Đỗ Phi Phi đang chém hưng phấn, làm gì cho người khác cơ hội chen vào?
Vì thế khi Vu Hữu Chúc vừa nhấc tay muốn vung roi, lại bị Đỗ Phi Phi bay lên đá một cước, văng ra bên ngoài.
Hai kẻ trong đám hắc y nhân lập tức bị chém tại trận, hai kẻ khác bị hai thị vệ kia quấn lấy, những người còn lại thấy tình thế không tốt, lập tức xoay người bỏ chạy, có điều bọn họ còn chưa chạy được bao xa, đã bị một vệt kiếm khí vô hình xuyên qua ngực.
Còn hai hắc y nhân, Đỗ Phi Phi thừa dịp bọn họ đang toàn tâm toàn ý đối phó với thị vệ, một đao một, giải quyết sạch sẽ.
Đỗ Phi Phi thu đao, đang muốn trở về, đột nhiên thanh niên mặc hoa phục kia lại lao tới, kích động chặn ở trước mặt nàng nói: “Rốt cục ta cũng tìm được nàng!”
……
Nhìn hốc mắt hơi hơi phiếm hồng của hắn, Đỗ Phi Phi bình tĩnh nói: “Ngươi tìm lầm người rồi.”
Thanh niên lắc mạnh đầu, “Không, là nàng, chính là nàng, nhất định là nàng.”
……
Khẳng định như vậy sao? Như thế chắc chắn là có thâm cừu đại hận rồi.
Đỗ Phi Phi bình tĩnh nói: “Thật ra, người sống trên đời có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ. Người có lúc thất thủ, ngựa có khi lệch vó. Chuyện kia, khụ, nếu lúc trước ta có không cẩn thận giết người nhà của nhà ngươi, cho ta trịnh trọng xin lỗi.”
Thanh niên hoa phục 囧 囧 nói: “Nàng hiểu lầm rồi.”
Không phải báo thù? Một khi bị nhớ thương như vậy, chỉ còn một loại khả năng.
Đỗ Phi Phi lại nói: “Người trong giang hồ, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện bình thường. Người sống ở trên đời, đôi khi không cần tính toán quá kỹ càng, khụ. Chuyện kia, nếu lúc ta trước ta từng mượn tiền ngươi, ngươi có thể nể tình ta vừa mới cứu ngươi một mạng, chi bằng xí xóa đi.”
“Nữ hiệp, nàng lại hiểu lầm. Thật ra, ta tìm nàng……” Thanh niên dừng một chút, sau đó lấy hết dũng khí lớn tiếng nói, “Là vì lấy thân báo đáp.”
……
Lấy thân báo đáp?
Lấy thân báo đáp!
Lấy thân báo đáp?!
Đỗ Phi Phi đứng ở giữa đường, suy nghĩ hỗn độn.
/94
|