Hâm tỷ nhi nghe vậy, lập tức vui vẻ ra mặt, lớn tiếng kêu “Phụ thân.”
Từ Lệnh Khoan cười, lấy khăn ra lau nước mắt cho Hâm tỷ nhi: “Sau này cũng không được vì một chuyện nhỏ như thế này mà khóc lóc nữa nhé?”
Hâm tỷ nhi gật đầu.
Ngũ phu nhân thì vội vàng đứng lên: “Ngũ gia, chàng cũng không hỏi cho rõ ràng đã———-con bé là muốn con chim hoàng oanh mà nương tặng cho Cẩn ca nhi đấy.”
Từ Lệnh Khoan liền giật mình.
Trẻ con giỏi nhất là quan sát nét mặt.
Hâm tỷ nhi lập tức ôm cổ phụ thân: “Phụ thân, phụ thân. . . . . . . .”
Từ Lệnh Khoan liền thấp giọng khuyên nhủ con gái: “Vậy cũng không được, con chim hoàng oanh kia là do tổ mẫu ban cho Cẩn ca nhi, chính là trưởng bối ban tặng. Đồ trưởng bối tặng, sao có thể tùy tiện tặng lại cho người khác được đúng không? Hay là, phụ thân mua cho con một con chó Nhật giống như đúc con của Cẩn ca nhi nhé? Lại bảo Hà Hương cũng quần áo cho nó luôn . . . . . . . . .”
Cẩn ca nhi rất thích mấy con chó, nhìn váy áo mà phòng may thêu may cho các nha hoàn, cũng kêu gào đòi may quần áo cho mấy con chó kia. Phòng may thêu nịnh bợ Cẩn ca nhi, lập tức làm mấy bộ quần áo xanh đỏ lòe loẹt, màu sắc tươi tắn đưa cho Cẩn ca nhi. Hâm tỷ nhi nhìn thấy cũng muốn may quần áo cho con mèo của mình. . . . . . Kết quả là chó mèo nhà họ đều được mặc quần áo, làm cho khách của nhà họ như Hoàng phu nhân, Chu phu nhân đều cười đến mức thắt lưng không đứng thẳng được. Đặc biệt là Chu phu nhân, trở về còn kể lại cho Phúc Thành công chúa nghe, Phúc Thành công chúa còn đặc biệt gọi thợ may trong phủ mình đến, may quần áo cho hai con mèo Thái tử phi cho, còn có lòng ôm đến cung cho Hoàng hậu nương nương, Thái tử phi cùng các vị Thái phi xem. Những vị Thái phi kia cuộc sống thanh tịnh, bên cạnh nuôi nhiều chó mèo, nhìn thấy chuyện hiếm lạ như vậy, tất nhiên sẽ muốn bắt chước. Trong thoáng lát, mốt một thời trong kinh thành chính là bế chó mèo mặc quần áo đi trên đường.
“Không cần.” Hâm tỷ nhi bĩu môi lắc đầu, “Con không thích chó của Cẩn ca nhi. Bọn chúng cắn quần con, còn đuổi theo con nữa. Con muốn chim hoàng oanh, biết hót.”
Từ Lệnh Khoan thấy nàng nói chuyện đáng yêu, cười lên: “Con chó của Cẩn ca nhi còn dám đuổi theo con? Lá gan của nó cũng có chút lớn quá đi?”
“Chính thế, chính thế.” Hâm tỷ nhi vội nói, “Con cũng không để cho Bạch Bạch, Lục Lục của con chơi cùng nhất nhị tam tứ ngũ lục của Cẩn ca nhi.”
“Nhất nhị tam tứ ngũ lục?” Từ Lệnh Khoan khó hiểu nhìn về phía Hâm tỷ nhi.
“Mấy con chó của Cẩn ca nhi.” Hâm tỷ nhi dùng ánh mắt “phụ thân thật ngốc” nhìn Từ Lệnh Khoan, “Gọi là nhất nhất, nhị nhị. . . . . . . Lục đệ căn bản là không thèm đặt tên.”
“Đúng vậy.” Từ Lệnh Khoan rất là đồng ý, “Cẩn ca nhi đúng là không đặt tên. Không dễ nghe bằng Bạch Bạch, Lục Lục nhà chúng ta.”
Hâm tỷ nhi mở miệng cười, má lúm đồng tiền được di truyền từ Ngũ phu nhân như ẩn như hiện trên hai má.
Từ Lệnh Khoan rất thích, liền hôn lên mặt con gái một cái.
Ngũ phu nhân nhìn thấy trong lòng sốt ruột. Nàng sợ Từ Lệnh Khoan thương Hâm tỷ nhi, không hỏi rõ trắng đen đã đáp ứng yêu cầu của con trẻ, dung túng cho con, chỉ sợ sau này sẽ không chút kiêng kỵ đòi đồ của người trong nhà. Sau này, chắc hẳn sẽ dưỡng thành tính tình ương ngạnh. Trẻ còn nhỏ, người lớn sẽ dễ khoan dung tha thứ, chỉ biết cảm thấy thú vị, nhìn nhau cười một tiếng là cho qua. Đến khi trẻ lớn hơn, yêu cầu cũng cao hơn, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này tu dưỡng hơi kém, không có khí độ của đại gia. Phụ mẫu còn muốn quản, đã là thói quen lâu ngày, làm sao có thể thay đổi được nữa? Có không biết bao nhiêu hậu duệ nhà quý tộc vì như vậy mà bị suy tàn.
Huống chi Hâm tỷ nhi là cô nương, sau này còn phải gả vào nhà quyền quý.
Gia đình trâm anh, có nhà nào không phải là mấy thế hệ ở cùng một nhà. Đến lúc đó tổ mẫu, mẹ chồng, thẩm thẩm, cô chồng, cháu gái. . . . . . . người nào không phải là giỏi diễn chứ. Với tính tình đó, chỉ sợ không đến mấy ngày đã đắc tội với hết tất cả mọi người thì cuộc sống làm sao mà trải qua được?
Lúc này mà cưng chiều con bé, chính là hại con bé.
“Ngũ gia!” Ngũ phu nhân vội nói, “Chim hoàng oanh kia được Cẩn ca nhi yêu quý như trân bảo. . . . . . . Hâm tỷ nhi vốn không có lý lẽ, chàng cũng đừng vì chuyện của con mà nháo làm cho hai phòng không vui.”
Cẩn ca nhi khó khăn mới có được, Từ Lệnh Khoan cũng biết. Đừng nói là nương, chính bản thân mình, nghĩ đến lúc Tứ ca ở bên ngoài vì sự sinh tồn cùng vinh quang danh tiếng của gia tộc mà một mình anh dũng chiến đấu bên ngoài, mình thì núp dưới cánh chim của Tứ ca, ở bên mẫu thân, trải qua cuộc sống giàu có sung sướng. . . . . . . Sau lại được dính hào quang của Tứ ca, bất kể là mấy lão quan lại bên bộ Binh hay là các tướng lãnh cấp dưới phủ đô đốc, nhìn thấy mình, trước hết đều nhường nhịn ba phần, nhường mình đi trước, chưa bao giờ có khó khăn trở ngại gì, đặc biệt là chuyện của Giới ca nhi. . . . . . . Ân tình của Tứ ca, cả đời Từ Lệnh Khoan mình cũng không trả hết được. Đối với Cẩn ca nhi có thể làm cho Tứ ca vui vẻ trở lại, vô hình trung mình cũng rất yêu quý, cho nên càng quý trọng hơn mấy phần.
Nghe lời thê tử nói, Từ Lệnh Khoan lập tức khuyên Hâm tỷ nhi: “Quân tử không đoạt đồ yêu thích của người khác. Bát ca nhà chúng ta nuôi cũng được lắm, giọng hót dễ nghe. Còn có vẹt, nó có thể nói chuyện. So với hoàng oanh của Cẩn ca nhi chẳng phải còn tốt hơn sao?”
Hâm tỷ nhi đâu biết được tâm tư của phụ thân, chỉ cảm thấy phụ thân giống mẫu thân, gặp phải chuyện của Cẩn ca nhi đều sẽ thối lui.
Vì thế ấm ức òa khóc ngay lập tức: “Con muốn chim hoàng oanh, con muốn chim hoàng oanh cơ. . . . . . . .”
“Nương nói không được là không được.” Ngũ phu nhân biết Từ Lệnh Khoan yêu quý nhất là trưởng nữ, so với trưởng tử là Sân ca nhi còn cưng chiều hơn, quát lên, “Con là tỷ tỷ, sao lại có thể muốn đồ của đệ đệ được.” Lập tức gọi Thạch ma ma đi vào, “Bế Nhị tiểu thư trở về phòng. Còn làm loạn như vậy, sẽ nhốt vào phòng chứa củi, không cho đi ra ngoài.”
Mỗi lần Hâm tỷ nhi làm sai chuyện gì, Ngũ phu nhân sẽ dọa Hâm tỷ nhi, muốn nhốt cô bé vào trong phòng chứa củi. Trên thực tế Hâm tỷ nhi đã lớn như vậy, nhưng phòng chứa củi rốt cuộc có hình dáng như thế nào cho tới giờ cũng chưa từng thấy qua. Nhưng càng như vậy, Hâm tỷ nhi càng cảm giác chỗ đó rất kinh khủng. . . . . . Sắc mặt cô nhóc trắng bệch, ôm cổ Từ Lệnh Khoan thật chặt: “Con không đi, con không đi. . . . . . . Phụ thân, cứu con, cứu con.”
Tiếng la hét vừa nhọn vừa sắc bén, thân thể lạnh run.
Từ Lệnh Khoan không khỏi nhíu mày, nói Ngũ phu nhân: “Sao nàng lại dọa con trẻ, con còn nhỏ như vậy, nàng cứ từ từ nói chuyện là được rồi.” Sau đó vỗ về nữ nhi, “Hâm tỷ nhi không sợ, có phụ thân ở đây, sẽ không để cho mẫu thân nhốt con vào trong phòng chứa củi.”
Phụ thân thường không ở nhà, chuyện trong nhà đều do mẫu thân quyết định.
Từ Lệnh Nghi trấn an cũng không khiến cho Hâm tỷ nhi an tâm hơn, Hâm tỷ nhi ngược lại còn ôm cổ phụ thân chặt hơn: “Con không đi phòng chứa củi đâu, con muốn chim hoàng oanh cơ. . . . . .”
Nuôi con trai dạy không nên thân là lỗi của phụ thân, nuôi con gái không bảo được là lỗi của mẫu thân. Mình dạy dỗ con gái, Từ Lệnh Khoan làm phụ thân hoặc là tránh đi, hoặc là đứng một bên nhìn, sao lại có thể nói ra những lời như vậy. Chẳng lẽ sau này lúc chàng ấy dạy dỗ Sân ca nhi, mình cũng có thể tùy tiện xen miệng vào được sao?
Nghĩ tới đây, Ngũ phu nhân cũng nổi nóng lên.
“Ngũ gia” hai đầu lông mày của Ngũ phu nhân cũng mang theo mấy phần tức giận, “Chàng xem tính nết của con bé. . . . . . . Lại nghe theo con, thì sau này phải làm sao. . . .”
Hâm tỷ nhi biết, người trong nhà mặc dù đều sợ phụ thân, nhưng những gì mẫu thân nói chuyện với phụ thân, phụ thân đều sẽ nghe theo mẫu thân.
Ngay lập tức Hâm tỷ nhi lại gào lên. . . . . Như vậy, phụ thân sẽ không nghe thấy mẫu thân đang nói cái gì, yêu cầu của mình rất nhanh sẽ thành hiện thực rồi.
Ngũ phu nhân tức giận đến mức thái dương cũng nổi gân xanh.
Từ Lệnh Khoan nhìn con gái coi mình như tiên thảo cứu mạng, lại nhìn thê tử, sắc mặt Từ Lệnh Khoan nổi lên vẻ lo lắng. . . . . . . Nếu để cho con gái đang thương tâm đạt được mong muốn, lại khiến cho thê tử không vui, đây cũng không phải ý nguyện của mình. Nghĩ tới những chuyện này, Từ Lệnh Khoan lập tức vỗ tay: “Được, phụ thân sẽ chuẩn bị chim hoàng oanh cho con.” Một mặt vừa nói, một mặt xoa xoa mái tóc đen mềm mại của Hâm tỷ nhi.
Hâm tỷ nhi ngẩng đầu, vừa mừng vừa sợ: “Phụ thân. . . . . . .” Dáng vẻ có chút không thể tin được.
Từ Lệnh Nghi nhìn thấy dáng vẻ này của Hâm tỷ nhi, trong lòng buông lỏng, cười nói: “Vậy con cũng không được khóc nữa.”
Hâm tỷ nhi gật đầu lia lịa.
Ngũ phu nhân đã không nhịn được cau mày: “Ngũ gia. . . . . . . . . .”
Từ Lệnh Khoan lại khoát tay về phía nàng, ý bảo nàng không nên nói thêm nữa.
Ngũ phu nhân muốn nói lại thôi.
Hâm tỷ nhi vui mở cờ trong bụng.
Từ Lệnh Khoan giao Hâm tỷ nhi cho Thạch mama đứng bên cạnh.
“Mau đi rửa mặt, chải lại đầu tóc.” Hắn cười vuốt cái mũi nhỏ của con gái bé bỏng, “Trông bộ dạng này, giống như một tiểu nha hoàn, có chỗ nào giống với Nhị tiểu thư Từ gia chứ.”
Hâm tỷ nhi ngượng ngùng cười, ngoan ngoãn đi theo Thạch ma ma trở về phòng mình.
Từ Lệnh Khoan liền ôm thê tử vào trong nội thất.
“Trời nóng như vậy, nàng lại mang thai, cần phải bảo trọng thân thể mới phải.” Hắn ôn nhu nói, “Hâm tỷ nhi không hiểu chuyện, nàng đừng cáu với con bé. Con bé không phải là muốn chim hoàng oanh sao? Chúng ta mua cho con một đôi là được. Cần gì phải cố chấp chuyện này không tha chứ?” Lại khuyên nàng, “Được rồi, được rồi, đừng nóng giận. Không phải nàng nói tối hôm qua chân bị tê sao? Hôm nay đã tốt hơn chưa? Nếu không, ta giúp nàng xoa bóp nhé?”
Trượng phu đã hạ thấp giọng như vậy, Ngũ phu nhân dù trong lòng không cao hứng cũng không thể tiếp tục trưng mặt lạnh ra.
Nàng giãn chân mày, thấp giọng nói: “Cũng là thiếp không tốt . . . . . . . Tính tình nóng nảy. . . . .”
Từ Lệnh Khoan cũng không trách cứ thê tử, nghe vậy vội nói: “Là thời tiết dễ làm cho người ta buồn bực.” Sau đó nói, “Được rồi, được rồi, chúng ta không nói những chuyện này. Nàng mau ngồi lên giường đi. Nàng nhìn xem, trên trán toàn là mồ hôi. . . . . .”
Ngũ phu nhân nghe theo ngồi xuống giường, trong lòng lại nghĩ tới Hâm tỷ nhi.
Không thể làm như vậy được.
Cho dù là công chúa, cũng không thể muốn cái gì là được cái đó. . . . . . Phải nghĩ biện pháp sửa lại tính cách này của con bé mới được.
Chưa đầy hai ngày, Từ Lệnh Khoan thật sự mua hai con chim hoàng oanh giống y như đúc với con của Cẩn ca nhi.
Hâm tỷ nhi nhìn thấy rất vui mừng. Tự mình cho chim ăn, buổi sáng mang ra ngoài đi dạo, buổi tối treo lên góc phía đông trong thư phòng.
Ngũ phu nhân thấy con gái vui vẻ như vậy, những lời khuyên răn đến cửa miệng lại nuốt xuống.
Chờ mấy ngày nữa, đợi Hâm tỷ nhi chơi chán rồi nói sau.
Đến lúc đó khẳng định con bé sẽ nghe lọt tai hơn lúc này.
Nàng nhẹ nhàng thở dài.
Có tiểu nha hoàn chạy vào: “Phu nhân, Nhị thiếu gia từ Nhạc An trở về!”
Ngũ phu nhân gật đầu, sai Hà Hương đi giày cho mình, nói với Thạch ma ma bên cạnh: “Nhìn dáng vẻ,chắc chắn năm nay Dụ ca nhi muốn tham gia thi viện. Nếu đỗ, chính là tú tài thứ hai của Từ gia rồi.”
Thạch ma ma bước lên phía trước đỡ Ngũ phu nhân: “Nhị thiếu gia thông minh lanh lợi, nhất định có thể trúng được tú tài.” Lại nói, “Nếu như Nhị thiếu gia có tiền đồ tốt đẹp, sau này Sân ca nhi nhà chúng ta cũng có thể dưới bóng đại thụ chỗ nào cũng có bóng râm.”
“Những lời này nói ra vẫn còn sớm!” Ngũ phu nhân lơ đễnh, “Dựa vào Dụ ca nhi, ta thấy còn không bằng dựa vào cữu cữu của Sân ca nhi!”
Thế tử của Định Nam hầu là người rất trung thực có thể tin tưởng được.
Thạch ma ma vội cười nói: “Thêm người, thêm đường đi.”
Ngũ phu nhân cười cười, không nói thêm nữa, đi đến chỗ Thái phu nhân.
Từ Lệnh Khoan cười, lấy khăn ra lau nước mắt cho Hâm tỷ nhi: “Sau này cũng không được vì một chuyện nhỏ như thế này mà khóc lóc nữa nhé?”
Hâm tỷ nhi gật đầu.
Ngũ phu nhân thì vội vàng đứng lên: “Ngũ gia, chàng cũng không hỏi cho rõ ràng đã———-con bé là muốn con chim hoàng oanh mà nương tặng cho Cẩn ca nhi đấy.”
Từ Lệnh Khoan liền giật mình.
Trẻ con giỏi nhất là quan sát nét mặt.
Hâm tỷ nhi lập tức ôm cổ phụ thân: “Phụ thân, phụ thân. . . . . . . .”
Từ Lệnh Khoan liền thấp giọng khuyên nhủ con gái: “Vậy cũng không được, con chim hoàng oanh kia là do tổ mẫu ban cho Cẩn ca nhi, chính là trưởng bối ban tặng. Đồ trưởng bối tặng, sao có thể tùy tiện tặng lại cho người khác được đúng không? Hay là, phụ thân mua cho con một con chó Nhật giống như đúc con của Cẩn ca nhi nhé? Lại bảo Hà Hương cũng quần áo cho nó luôn . . . . . . . . .”
Cẩn ca nhi rất thích mấy con chó, nhìn váy áo mà phòng may thêu may cho các nha hoàn, cũng kêu gào đòi may quần áo cho mấy con chó kia. Phòng may thêu nịnh bợ Cẩn ca nhi, lập tức làm mấy bộ quần áo xanh đỏ lòe loẹt, màu sắc tươi tắn đưa cho Cẩn ca nhi. Hâm tỷ nhi nhìn thấy cũng muốn may quần áo cho con mèo của mình. . . . . . Kết quả là chó mèo nhà họ đều được mặc quần áo, làm cho khách của nhà họ như Hoàng phu nhân, Chu phu nhân đều cười đến mức thắt lưng không đứng thẳng được. Đặc biệt là Chu phu nhân, trở về còn kể lại cho Phúc Thành công chúa nghe, Phúc Thành công chúa còn đặc biệt gọi thợ may trong phủ mình đến, may quần áo cho hai con mèo Thái tử phi cho, còn có lòng ôm đến cung cho Hoàng hậu nương nương, Thái tử phi cùng các vị Thái phi xem. Những vị Thái phi kia cuộc sống thanh tịnh, bên cạnh nuôi nhiều chó mèo, nhìn thấy chuyện hiếm lạ như vậy, tất nhiên sẽ muốn bắt chước. Trong thoáng lát, mốt một thời trong kinh thành chính là bế chó mèo mặc quần áo đi trên đường.
“Không cần.” Hâm tỷ nhi bĩu môi lắc đầu, “Con không thích chó của Cẩn ca nhi. Bọn chúng cắn quần con, còn đuổi theo con nữa. Con muốn chim hoàng oanh, biết hót.”
Từ Lệnh Khoan thấy nàng nói chuyện đáng yêu, cười lên: “Con chó của Cẩn ca nhi còn dám đuổi theo con? Lá gan của nó cũng có chút lớn quá đi?”
“Chính thế, chính thế.” Hâm tỷ nhi vội nói, “Con cũng không để cho Bạch Bạch, Lục Lục của con chơi cùng nhất nhị tam tứ ngũ lục của Cẩn ca nhi.”
“Nhất nhị tam tứ ngũ lục?” Từ Lệnh Khoan khó hiểu nhìn về phía Hâm tỷ nhi.
“Mấy con chó của Cẩn ca nhi.” Hâm tỷ nhi dùng ánh mắt “phụ thân thật ngốc” nhìn Từ Lệnh Khoan, “Gọi là nhất nhất, nhị nhị. . . . . . . Lục đệ căn bản là không thèm đặt tên.”
“Đúng vậy.” Từ Lệnh Khoan rất là đồng ý, “Cẩn ca nhi đúng là không đặt tên. Không dễ nghe bằng Bạch Bạch, Lục Lục nhà chúng ta.”
Hâm tỷ nhi mở miệng cười, má lúm đồng tiền được di truyền từ Ngũ phu nhân như ẩn như hiện trên hai má.
Từ Lệnh Khoan rất thích, liền hôn lên mặt con gái một cái.
Ngũ phu nhân nhìn thấy trong lòng sốt ruột. Nàng sợ Từ Lệnh Khoan thương Hâm tỷ nhi, không hỏi rõ trắng đen đã đáp ứng yêu cầu của con trẻ, dung túng cho con, chỉ sợ sau này sẽ không chút kiêng kỵ đòi đồ của người trong nhà. Sau này, chắc hẳn sẽ dưỡng thành tính tình ương ngạnh. Trẻ còn nhỏ, người lớn sẽ dễ khoan dung tha thứ, chỉ biết cảm thấy thú vị, nhìn nhau cười một tiếng là cho qua. Đến khi trẻ lớn hơn, yêu cầu cũng cao hơn, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này tu dưỡng hơi kém, không có khí độ của đại gia. Phụ mẫu còn muốn quản, đã là thói quen lâu ngày, làm sao có thể thay đổi được nữa? Có không biết bao nhiêu hậu duệ nhà quý tộc vì như vậy mà bị suy tàn.
Huống chi Hâm tỷ nhi là cô nương, sau này còn phải gả vào nhà quyền quý.
Gia đình trâm anh, có nhà nào không phải là mấy thế hệ ở cùng một nhà. Đến lúc đó tổ mẫu, mẹ chồng, thẩm thẩm, cô chồng, cháu gái. . . . . . . người nào không phải là giỏi diễn chứ. Với tính tình đó, chỉ sợ không đến mấy ngày đã đắc tội với hết tất cả mọi người thì cuộc sống làm sao mà trải qua được?
Lúc này mà cưng chiều con bé, chính là hại con bé.
“Ngũ gia!” Ngũ phu nhân vội nói, “Chim hoàng oanh kia được Cẩn ca nhi yêu quý như trân bảo. . . . . . . Hâm tỷ nhi vốn không có lý lẽ, chàng cũng đừng vì chuyện của con mà nháo làm cho hai phòng không vui.”
Cẩn ca nhi khó khăn mới có được, Từ Lệnh Khoan cũng biết. Đừng nói là nương, chính bản thân mình, nghĩ đến lúc Tứ ca ở bên ngoài vì sự sinh tồn cùng vinh quang danh tiếng của gia tộc mà một mình anh dũng chiến đấu bên ngoài, mình thì núp dưới cánh chim của Tứ ca, ở bên mẫu thân, trải qua cuộc sống giàu có sung sướng. . . . . . . Sau lại được dính hào quang của Tứ ca, bất kể là mấy lão quan lại bên bộ Binh hay là các tướng lãnh cấp dưới phủ đô đốc, nhìn thấy mình, trước hết đều nhường nhịn ba phần, nhường mình đi trước, chưa bao giờ có khó khăn trở ngại gì, đặc biệt là chuyện của Giới ca nhi. . . . . . . Ân tình của Tứ ca, cả đời Từ Lệnh Khoan mình cũng không trả hết được. Đối với Cẩn ca nhi có thể làm cho Tứ ca vui vẻ trở lại, vô hình trung mình cũng rất yêu quý, cho nên càng quý trọng hơn mấy phần.
Nghe lời thê tử nói, Từ Lệnh Khoan lập tức khuyên Hâm tỷ nhi: “Quân tử không đoạt đồ yêu thích của người khác. Bát ca nhà chúng ta nuôi cũng được lắm, giọng hót dễ nghe. Còn có vẹt, nó có thể nói chuyện. So với hoàng oanh của Cẩn ca nhi chẳng phải còn tốt hơn sao?”
Hâm tỷ nhi đâu biết được tâm tư của phụ thân, chỉ cảm thấy phụ thân giống mẫu thân, gặp phải chuyện của Cẩn ca nhi đều sẽ thối lui.
Vì thế ấm ức òa khóc ngay lập tức: “Con muốn chim hoàng oanh, con muốn chim hoàng oanh cơ. . . . . . . .”
“Nương nói không được là không được.” Ngũ phu nhân biết Từ Lệnh Khoan yêu quý nhất là trưởng nữ, so với trưởng tử là Sân ca nhi còn cưng chiều hơn, quát lên, “Con là tỷ tỷ, sao lại có thể muốn đồ của đệ đệ được.” Lập tức gọi Thạch ma ma đi vào, “Bế Nhị tiểu thư trở về phòng. Còn làm loạn như vậy, sẽ nhốt vào phòng chứa củi, không cho đi ra ngoài.”
Mỗi lần Hâm tỷ nhi làm sai chuyện gì, Ngũ phu nhân sẽ dọa Hâm tỷ nhi, muốn nhốt cô bé vào trong phòng chứa củi. Trên thực tế Hâm tỷ nhi đã lớn như vậy, nhưng phòng chứa củi rốt cuộc có hình dáng như thế nào cho tới giờ cũng chưa từng thấy qua. Nhưng càng như vậy, Hâm tỷ nhi càng cảm giác chỗ đó rất kinh khủng. . . . . . Sắc mặt cô nhóc trắng bệch, ôm cổ Từ Lệnh Khoan thật chặt: “Con không đi, con không đi. . . . . . . Phụ thân, cứu con, cứu con.”
Tiếng la hét vừa nhọn vừa sắc bén, thân thể lạnh run.
Từ Lệnh Khoan không khỏi nhíu mày, nói Ngũ phu nhân: “Sao nàng lại dọa con trẻ, con còn nhỏ như vậy, nàng cứ từ từ nói chuyện là được rồi.” Sau đó vỗ về nữ nhi, “Hâm tỷ nhi không sợ, có phụ thân ở đây, sẽ không để cho mẫu thân nhốt con vào trong phòng chứa củi.”
Phụ thân thường không ở nhà, chuyện trong nhà đều do mẫu thân quyết định.
Từ Lệnh Nghi trấn an cũng không khiến cho Hâm tỷ nhi an tâm hơn, Hâm tỷ nhi ngược lại còn ôm cổ phụ thân chặt hơn: “Con không đi phòng chứa củi đâu, con muốn chim hoàng oanh cơ. . . . . .”
Nuôi con trai dạy không nên thân là lỗi của phụ thân, nuôi con gái không bảo được là lỗi của mẫu thân. Mình dạy dỗ con gái, Từ Lệnh Khoan làm phụ thân hoặc là tránh đi, hoặc là đứng một bên nhìn, sao lại có thể nói ra những lời như vậy. Chẳng lẽ sau này lúc chàng ấy dạy dỗ Sân ca nhi, mình cũng có thể tùy tiện xen miệng vào được sao?
Nghĩ tới đây, Ngũ phu nhân cũng nổi nóng lên.
“Ngũ gia” hai đầu lông mày của Ngũ phu nhân cũng mang theo mấy phần tức giận, “Chàng xem tính nết của con bé. . . . . . . Lại nghe theo con, thì sau này phải làm sao. . . .”
Hâm tỷ nhi biết, người trong nhà mặc dù đều sợ phụ thân, nhưng những gì mẫu thân nói chuyện với phụ thân, phụ thân đều sẽ nghe theo mẫu thân.
Ngay lập tức Hâm tỷ nhi lại gào lên. . . . . Như vậy, phụ thân sẽ không nghe thấy mẫu thân đang nói cái gì, yêu cầu của mình rất nhanh sẽ thành hiện thực rồi.
Ngũ phu nhân tức giận đến mức thái dương cũng nổi gân xanh.
Từ Lệnh Khoan nhìn con gái coi mình như tiên thảo cứu mạng, lại nhìn thê tử, sắc mặt Từ Lệnh Khoan nổi lên vẻ lo lắng. . . . . . . Nếu để cho con gái đang thương tâm đạt được mong muốn, lại khiến cho thê tử không vui, đây cũng không phải ý nguyện của mình. Nghĩ tới những chuyện này, Từ Lệnh Khoan lập tức vỗ tay: “Được, phụ thân sẽ chuẩn bị chim hoàng oanh cho con.” Một mặt vừa nói, một mặt xoa xoa mái tóc đen mềm mại của Hâm tỷ nhi.
Hâm tỷ nhi ngẩng đầu, vừa mừng vừa sợ: “Phụ thân. . . . . . .” Dáng vẻ có chút không thể tin được.
Từ Lệnh Nghi nhìn thấy dáng vẻ này của Hâm tỷ nhi, trong lòng buông lỏng, cười nói: “Vậy con cũng không được khóc nữa.”
Hâm tỷ nhi gật đầu lia lịa.
Ngũ phu nhân đã không nhịn được cau mày: “Ngũ gia. . . . . . . . . .”
Từ Lệnh Khoan lại khoát tay về phía nàng, ý bảo nàng không nên nói thêm nữa.
Ngũ phu nhân muốn nói lại thôi.
Hâm tỷ nhi vui mở cờ trong bụng.
Từ Lệnh Khoan giao Hâm tỷ nhi cho Thạch mama đứng bên cạnh.
“Mau đi rửa mặt, chải lại đầu tóc.” Hắn cười vuốt cái mũi nhỏ của con gái bé bỏng, “Trông bộ dạng này, giống như một tiểu nha hoàn, có chỗ nào giống với Nhị tiểu thư Từ gia chứ.”
Hâm tỷ nhi ngượng ngùng cười, ngoan ngoãn đi theo Thạch ma ma trở về phòng mình.
Từ Lệnh Khoan liền ôm thê tử vào trong nội thất.
“Trời nóng như vậy, nàng lại mang thai, cần phải bảo trọng thân thể mới phải.” Hắn ôn nhu nói, “Hâm tỷ nhi không hiểu chuyện, nàng đừng cáu với con bé. Con bé không phải là muốn chim hoàng oanh sao? Chúng ta mua cho con một đôi là được. Cần gì phải cố chấp chuyện này không tha chứ?” Lại khuyên nàng, “Được rồi, được rồi, đừng nóng giận. Không phải nàng nói tối hôm qua chân bị tê sao? Hôm nay đã tốt hơn chưa? Nếu không, ta giúp nàng xoa bóp nhé?”
Trượng phu đã hạ thấp giọng như vậy, Ngũ phu nhân dù trong lòng không cao hứng cũng không thể tiếp tục trưng mặt lạnh ra.
Nàng giãn chân mày, thấp giọng nói: “Cũng là thiếp không tốt . . . . . . . Tính tình nóng nảy. . . . .”
Từ Lệnh Khoan cũng không trách cứ thê tử, nghe vậy vội nói: “Là thời tiết dễ làm cho người ta buồn bực.” Sau đó nói, “Được rồi, được rồi, chúng ta không nói những chuyện này. Nàng mau ngồi lên giường đi. Nàng nhìn xem, trên trán toàn là mồ hôi. . . . . .”
Ngũ phu nhân nghe theo ngồi xuống giường, trong lòng lại nghĩ tới Hâm tỷ nhi.
Không thể làm như vậy được.
Cho dù là công chúa, cũng không thể muốn cái gì là được cái đó. . . . . . Phải nghĩ biện pháp sửa lại tính cách này của con bé mới được.
Chưa đầy hai ngày, Từ Lệnh Khoan thật sự mua hai con chim hoàng oanh giống y như đúc với con của Cẩn ca nhi.
Hâm tỷ nhi nhìn thấy rất vui mừng. Tự mình cho chim ăn, buổi sáng mang ra ngoài đi dạo, buổi tối treo lên góc phía đông trong thư phòng.
Ngũ phu nhân thấy con gái vui vẻ như vậy, những lời khuyên răn đến cửa miệng lại nuốt xuống.
Chờ mấy ngày nữa, đợi Hâm tỷ nhi chơi chán rồi nói sau.
Đến lúc đó khẳng định con bé sẽ nghe lọt tai hơn lúc này.
Nàng nhẹ nhàng thở dài.
Có tiểu nha hoàn chạy vào: “Phu nhân, Nhị thiếu gia từ Nhạc An trở về!”
Ngũ phu nhân gật đầu, sai Hà Hương đi giày cho mình, nói với Thạch ma ma bên cạnh: “Nhìn dáng vẻ,chắc chắn năm nay Dụ ca nhi muốn tham gia thi viện. Nếu đỗ, chính là tú tài thứ hai của Từ gia rồi.”
Thạch ma ma bước lên phía trước đỡ Ngũ phu nhân: “Nhị thiếu gia thông minh lanh lợi, nhất định có thể trúng được tú tài.” Lại nói, “Nếu như Nhị thiếu gia có tiền đồ tốt đẹp, sau này Sân ca nhi nhà chúng ta cũng có thể dưới bóng đại thụ chỗ nào cũng có bóng râm.”
“Những lời này nói ra vẫn còn sớm!” Ngũ phu nhân lơ đễnh, “Dựa vào Dụ ca nhi, ta thấy còn không bằng dựa vào cữu cữu của Sân ca nhi!”
Thế tử của Định Nam hầu là người rất trung thực có thể tin tưởng được.
Thạch ma ma vội cười nói: “Thêm người, thêm đường đi.”
Ngũ phu nhân cười cười, không nói thêm nữa, đi đến chỗ Thái phu nhân.
/755
|