Edit: Khuê loạn Beta: Hạ “Thẩm thẩm.” Từ Tự Dụ chắp tay hành lễ với Ngũ phu nhân.
Ngũ phu nhân nhìn đứa cháu trước mặt, mặt mũi có chút gầy gò nhưng lại tuấn tú như ngọc thụ lâm phong, không khỏi âm thầm khen một tiếng trong lòng, dùng cái nhìn mới để đánh giá Từ Tự Dụ.
“Mới chớp mắt là Dụ ca cũng đã trưởng thành, thành người lớn rồi.” Nàng cười nói, “Còn tưởng rằng năm nay con sẽ không tham gia thi viện, không ngờ ngày nóng như vậy lại trở về.”
Từ Tự Dụ cung kính nói, “Khương tiên sinh nói con đã để lỡ rất nhiều bài, phải ở lại thêm mấy ngày. Cho nên con mới về trễ.”
Ngũ phu nhân khẽ cười, trêu ghẹo nói: “Hèn gì ta thấy con như đã dự liệu trước.”
Từ Tự Dụ cười nói: “Văn không phải số một, võ không phải số hai. Chưa đến cuối cùng, cũng không ai biết được kết quả như thế nào.” Thái độ khiêm nhường nhưng không mất tự tin.
Thần sắc Ngũ phu nhân lộ ra mấy phần tán thưởng, quay đầu nói với Thái phu nhân: “Dụ ca càng ngày càng biết ăn nói. Có thể thấy được đứa nhỏ này càng lớn, càng nhìn thấy nhiều chuyện trong cuộc sống.”
“Đứng nói chuyện không đau thắt lưng.” Thái phu nhân quở trách, “Mấy năm nay Dụ ca đi lại vất vả, cực khổ biết bao nhiêu.” Sau đó nói với Từ Tự Dụ, “Đừng để ý tới Ngũ thẩm của con, nhanh đi nghỉ ngơi đi, người lại gầy đi một vòng rồi.” Trong giọng nói mang theo chút thương tiếc.
Từ Tự Dụ chắp tay, đang muốn cáo lui, Nhị phu nhân đã tới.
“Còn tưởng rằng năm nay con không tham gia thi viện, không ngờ tới đúng lúc này lại trở về.” Sắc mặt của Nhị phu nhân nhàn nhạt, nhưng sự ân cần lại được bộc lộ trong lời nói, “Thực ra là đã xảy ra chuyện gì?”
Trên mặt Từ Tự Dụ hiện lên một tia cảm kích, mang những chuyện đã xảy ra kể lại một lần: “. . . . . . Con định tối nay tới thỉnh an Nhị bá mẫu.”
“Sáng sớm ngày mai con hãy sang!” Nhị phu nhân nói, “Đúng lúc ta cũng có mấy chuyện muốn hỏi con.”
Buổi sáng, trời mát mẻ hơn một chút.
Từ Tự Dụ cúi đầu, cung kính đáp “Vâng”.
Thái phu nhân cười nói: “Được rồi, được rồi, mau đi nghỉ ngơi đi.” Phân phó Thập Nhất Nương, “Con cũng đừng hỏi. Có gì, ngày mai hãy nói, để cho đứa nhỏ nghỉ ngơi cho khỏe đã.”
Thập Nhất Nương cười đáp ứng, bảo Tống ma ma đưa Từ Tự Dụ ra khỏi nội viện, thương lượng với Thái phu nhân: “Trưa mai gọi tất cả bọn trẻ đến chỗ nương ăn cơm được không? Coi như là tẩy trần cho Dụ ca.”
“Được chứ” Thái phu nhân cười nói, “Gọi cả Cần ca và Kiệm ca đến luôn. Mọi người cùng vui đùa náo nhiệt.”
“Vậy không bằng đến thủy tạ Thùy Luân đi.” Ngũ phu nhân cười nói, “Bên kia cũng mát mẻ hơn một chút, bọn trẻ cũng có thể thả câu, chèo thuyền. Chúng ta cũng có thể đánh bài.”
Thái phu nhân nghe xong cười không dứt: “Không phải là người một nhà, không vào cùng một cửa. Con đi theo Tiểu Ngũ mấy năm, cái khác không học, lại học được bản lĩnh ăn chơi, ta thấy, ở trong mấy nhà, thì con là đứng thứ nhất đấy.”
“Nương. . . . . .” Ngũ phu nhân kéo ống tay áo Thái phu nhân.
Thái phu nhân cười ha hả không ngừng, nói với Thập Nhất Nương: “Vậy cứ như thế đi, tổ chức gia yến ở thủy tạ Thùy Luân nhé.”
Thập Nhất Nương gật đầu cười, nói chuyện với Thái phu nhân một chút, đứng dậy cáo lui trước, đi an bài gia yến ngày mai.
Ai ngờ vừa mới ra khỏi viện của Thái phu nhân, đã có người ở phía sau gọi tên nàng: “Tứ đệ muội.”
Trong phủ này, trừ Nhị phu nhân ra, còn có ai gọi mình là “đệ muội” chứ.
Thập Nhất Nương xoay người, nhìn thấy Nhị phu nhân đang vội vã đi về phía nàng.
Nàng cười nói “Nhị tẩu”.
Nhị phu nhân nhẹ nhàng cười nói: “Tẩu có chuyện muốn nhờ Tứ đệ muội giúp đỡ. . . . .” Nhị phu nhân vừa nói, vừa nhìn chỗ chính viện. “Chỗ ta ở quá xa, hay là đến chỗ đệ muội nói chuyện đi.”
Thập Nhất Nương có chút kinh ngạc. Nghĩ đến tính tình Nhị phu nhân có chút kiêu ngạo, cũng không phải là người tùy tiện mở miệng nhờ người ta “giúp đỡ”, cười cười cùng Nhị phu nhân đi đến khách sảnh chính viện ngồi, sai bọn nha hoàn mang lên trà Tang ướp lạnh, bảo người hầu bên cạnh ra ngoài, sau đó mới nói: “Nhị tẩu tìm muội có chuyện gì?”
Nhị phu nhân nâng chung trà lên uống một hớp, nhẹ giọng nói: “Chuyện của Diệc Gia, cháu nhà mẹ đẻ tẩu, Tứ đệ muội chắc cũng nghe nói chứ?”
Thập Nhất Nương thật bất ngờ, không biết tại sao Nhị tẩu lại nhắc tới chuyện này, hàm súc nói: “Có nghe một số lời đồn.”
Nhị phu nhân liền khẽ thở dài một cái, nói: “Tẩu muốn nhờ Tứ đệ muội nói giúp mối hôn sự này.”
Thập Nhất Nương kinh ngạc nhìn Nhị phu nhân, khó nén nổi sự kinh ngạc.
Nhị phu nhân lại nói: “Tẩu biết, chuyện này cũng không dễ làm.” Vẻ mặt nàng ảm đạm, “Tẩu tẩu nhà ta vì hôn sự của Diệc Gia, cũng tốn tâm tư. Tẩu thấy muội tìm hôn sự cho Trinh tỷ nhi và Thập Nhị Nương đều hết sức ổn thỏa, muốn nhờ muội tìm một mối cho Diệc Gia.”
Vẻ mặt Thập Nhất Nương lộ ra vẻ khó xử.
mấy năm nay, Hạng thái thái vì con trai mà hao tổn tâm tư nhưng vẫn chưa tìm được người thích hợp, hiển nhiên là yêu cầu rất cao, cũng rất bắt bẻ, người như vậy không phù hợp để làm đương gia. . . . . .
Nàng nghĩ đến chuyện lần trước Nhị phu nhân làm mai cho Từ Tự Dụ.
Cũng không biết đây là chủ ý của Nhị phu nhân? Hay là chủ ý của Hạng thái thái đây? Nếu như là người sau còn dễ nói. Thân thích ở giữa thích hợp nhờ giúp đỡ nói một câu, cũng là lẽ thường. Nhưng nếu như là người trước. . . . . . .
Nhị phu nhân thấy nàng có chút do dự, hiểu lầm nàng là vì danh tiếng khắc thê của Diệc Gia, nói: “Nếu như có nhà nào phù hợp, Tứ đệ muội cũng không cần gạt đối phương, tẩu không tin, mọi người trên đời đều tin vào những chuyện vớ vẩn như vậy.” Nói đến cuối, giọng đã có chút to hơn.
Thập Nhất Nương cười khổ.
Thái độ cứng rắn như vậy, cho dù có phù hợp, chỉ sợ cũng có chút khó khăn.
Nàng nhắc nhở Nhị phu nhân: “Muội chỉ sợ không tìm được người phù hợp với ý của Hạng thái thái, lại làm cho thái thái thất vọng.”
Nhị phu nhân cũng là người thông minh, nghe thấy liền hiểu, trầm mặc trong chốc lát, nói: “Muội cũng biết, Diệc Gia và Nhị nữ Hàn gia đã định hôn ước. Sau khi Nhị tiểu thư nhà họ qua đời, Diệc Gia lại đính hôn. Vừa đính hôn xong, nàng kia lại bạo bệnh bỏ mình.” Giọng của Nhị phu nhân trầm xuống, “Danh tiếng khắc thê của Diệc Gia cứ thế mà truyền ra ngoài. Tẩu tẩu giận đến mức phải điều dưỡng nửa năm mới khôi phục. Biết hôn sự khó tìm, liền nghĩ đến việc định hôn sự cho Nhu Nột và Nhu Khiêm trước rồi mới nói tiếp. Thật khó khăn mới tìm được nhà phù hợp, nhưng nhà người ta đến thăm, lại nhìn trúng Nhu Khiêm tính tình hoạt bát.”
Làm mai cho tỷ tỷ, lại nhìn trúng muội muội. . . . . .
Thập Nhất Nương không khỏi ngồi thẳng người, thần sắc cũng trở nên ngưng trọng.
“Tẩu tẩu tất nhiên sẽ không đồng ý.” Nhị phu nhân nói, “Nhu Khiêm cũng áy náy mãi. May mà Nhu Nột là một đứa trẻ thông minh hiểu chuyện, nói, là nhà người ta không biết nặng nhẹ, sao có thể trách Nhu Khiêm được. Nhu Khiêm lúc này mới thấy dễ chịu hơn một chút.”
Thập Nhất Nương nhẹ nhàng buông tay.
Nhị tiểu thư Hạng gia có thể nghĩ như vậy, đúng là đáng quý.
“Chỉ là một chuyện như vậy, đã để lại một cái gai trong lòng tẩu tẩu ta.” Nhị phu nhân nói, “Hạng tẩu tẩu định hôn sự cho Nhu Khiêm trước tiên. Chờ đến lúc làm mai cho Nhu Nột, Nhu Nột đã mười sáu tuổi, lại có thêm hôn sự của Diệc Gia kẹp ở giữa, tẩu tẩu ta đỡ trái hở phải, hai năm qua buồn bực khiến tóc bạc không ít.”
“Nhu Cẩn cũng lo lắng cho hôn sự của muội muội. Lần trước khi Nhu Cẩn xuất giá ta trở về uống rượu mừng, cố ý sai thiếp thân ma ma đến tìm ta, nói chuyện này với ta. Muốn ta tìm giúp cho Nhu Nột một mối hôn sự tốt. Lúc ấy ta mới biết được sự tình trong chuyện này.”
“Sau khi trở về, ta có cẩn thận suy nghĩ một chút. Nhu Nột là cô nương, cô nương lập gia đình như lần đầu thai thứ hai. Tẩu tẩu nhà ta nhất định sẽ tuyển chọn cẩn thận. Diệc Gia lại là con trai, lại có lời đồn đại như vậy, chỉ cần nhà gái có gia thế trong sạch, phẩm hạnh xuất chúng, những thứ khác, hơn phân nửa là tẩu tẩu sẽ không bắt bẻ.” Nói tới đây, Nhị phu nhân hơi có chút bất đắc dĩ, “Tẩu cả năm đều không ra ngoài, đâu biết tình hình nhà khác như thế nào. Nương cũng đã lớn tuổi, tẩu thật sự không đành lòng để lão nhân gia làm chuyện vất vả như thế này. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ đành nhờ Tứ đệ muội ra mặt giúp đỡ. Nếu như có thể tìm giúp mối nhân duyên cho Diệc Gia, coi như là giúp đỡ được chuyện khó khăn của chị dâu, như vậy thì chị dâu nhà tẩu cũng có thể toàn tâm toàn ý cho chuyện của Nhu Nột. Về phần có được hay không, thì cũng xem như duyên phận của hai nhà đi.” Nói đến cuối cùng, khẽ khóc thút thít.
Nhị phu nhân là một người mặt lạnh tim nóng sao?
Bằng không, nàng cũng sẽ không nói tiếng nào giải vây cho Phương thị rồi.
Có câu nói sau cùng của Nhị phu nhân, Thập Nhất Nương cười đồng ý “. . . . . . Cũng không dám đảm bảo nhất định có thể làm cho Nhị tẩu vừa lòng.”
Chuyện Thập Nhất Nương đã đồng ý, đều sẽ làm hết sức, thành hay không, có đôi khi còn phải xem ý trời.
Nhị phu nhân cười nâng chung trà lên hướng về phía nàng: “Vậy tẩu ở đây xin cảm ơn Tứ đệ muội trước.”
Thập Nhất Nương cười nâng chung trà lên uống một hớp, coi như là nhận lòng biết ơn của Nhị tẩu.
Đặt chung trà xuống, nàng đang hỏi tình hình của Diệc Gia, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng vang.
Hai người không hẹn mà gặp đều nhìn về phía cửa.
Đã nhìn thấy mành trúc Tương Phi bị hất lên đập “bịch” một cái lên khung cửa, một thân ảnh nho nhỏ xông vào.
“Nương, nương.” Cẩn ca nhi nhào vào trong ngực Thập Nhất Nương. “Chim hoàng oanh của con, chim hoàng oanh của con.”
Có thể là do chạy một mạch tới, trên đầu bé toàn là mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vừa vội vừa tức giận.
Thập Nhất Nương bảo nha hoàn bên cạnh vắt khăn đến lau mặt cho Cẩn ca nhi, sau đó nhẹ nhàng nói: “Nhị bá mẫu của con ở đây, sao con lại không chào một tiếng?”
Cẩn ca nhi trề môi, ấm ức, kêu một tiếng: “Nhị bá mẫu.”
Nhị phu nhân thấy Thập Nhất Nương có chuyện nhà cần xử lý, gật đầu cười với Cẩn ca nhi, đang muốn đứng dậy cáo từ, Thập Nhất Nương đã nhìn thấy Hồng Văn và A Kim thở hồng hộc chạy vào theo, trầm giọng nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Hồng Văn và A Kim trao đổi ánh mắt, nhẹ giọng nói: “Vừa rồi ở vườn hoa gặp Nhị tiểu thư, nha hoàn bên cạnh Nhị tiểu thư xách cái lồng chim, bên trong có hai con chim hoàng oanh. . . . . . .” Vừa nói, giọng càng lúc càng nhỏ đi, ánh mắt cũng cẩn cẩn thận thận đánh giá vẻ mặt Thập Nhất Nương, “Giống y như đúc của Lục thiếu gia. . . . . . .”
Thập Nhất Nương sửng sốt.
Cẩn ca nhi bên cạnh dậm chân: “Của con, của con. . . . . . Tổ mẫu tặng cho con. . . . . .”
Thập Nhất Nương hiểu ra.
“Ngốc ạ”, nàng cười lau mồ hôi trên mặt cho Cẩn ca nhi, “Con đi nhìn xem mấy con chim của mình có ở đó hay không chẳng phải là sẽ biết sao?”
Thập Nhất Nương vừa dứt lời, Cẩn ca nhi đã đẩy tay nàng ra, xoay người chạy ra ngoài.
Hồng Văn và A Kim hành lễ qua loa với Thập Nhất Nương, rồi vội vàng chạy theo.
Nhị phu nhân cười cáo từ.
Thập Nhất Nương tiễn nàng đến cửa.
Xoay người nhìn thấy Cẩn ca nhi đang chạy dọc theo hành lang.
“Nương, nương,” Khuôn mặt bé hưng phấn, “Chim hoàng oanh của con, chim hoàng oanh của con.”
Hồng Văn phía sau vội nói thêm: “Chim hoàng oanh của Lục thiếu gia vẫn được treo dưới mái hiên.”
Thập Nhất Nương xoa xoa đầu Cẩn ca nhi, giáo huấn Hồng Văn và A Kim: “Cẩn ca nhi do Tùy Phong trông nom, sao lại tùy tiện đưa người đến đây? Cẩn ca nhi còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, đôi khi các ngươi phải suy nghĩ giúp cho thiếu gia. May mà Cẩn ca nhi đến đây, nếu như chạy đến chỗ Thái phu nhân thì sao, các ngươi thử nói xem, để cho Ngũ phu nhân biết được, nhất định sẽ khó xử. Sau này các ngươi gặp phải chuyện gì, cần phải suy nghĩ nhiều hơn.”
Hồng Văn vội cúi đầu đáp: “Vâng, sau này nô tỳ cũng không dám nữa.”
A Kim tuổi còn nhỏ một chút không nhịn được nhỏ giọng nói: “Là Nhị tiểu thư, nói là chim hoàng oanh là do Ngũ gia lấy được từ chỗ phu nhân. . . . . . . Còn nói, nếu cho tiểu thư rồi, thì chính là của tiểu thư, Lục thiếu gia không được lấy lại. ."
Ngũ phu nhân nhìn đứa cháu trước mặt, mặt mũi có chút gầy gò nhưng lại tuấn tú như ngọc thụ lâm phong, không khỏi âm thầm khen một tiếng trong lòng, dùng cái nhìn mới để đánh giá Từ Tự Dụ.
“Mới chớp mắt là Dụ ca cũng đã trưởng thành, thành người lớn rồi.” Nàng cười nói, “Còn tưởng rằng năm nay con sẽ không tham gia thi viện, không ngờ ngày nóng như vậy lại trở về.”
Từ Tự Dụ cung kính nói, “Khương tiên sinh nói con đã để lỡ rất nhiều bài, phải ở lại thêm mấy ngày. Cho nên con mới về trễ.”
Ngũ phu nhân khẽ cười, trêu ghẹo nói: “Hèn gì ta thấy con như đã dự liệu trước.”
Từ Tự Dụ cười nói: “Văn không phải số một, võ không phải số hai. Chưa đến cuối cùng, cũng không ai biết được kết quả như thế nào.” Thái độ khiêm nhường nhưng không mất tự tin.
Thần sắc Ngũ phu nhân lộ ra mấy phần tán thưởng, quay đầu nói với Thái phu nhân: “Dụ ca càng ngày càng biết ăn nói. Có thể thấy được đứa nhỏ này càng lớn, càng nhìn thấy nhiều chuyện trong cuộc sống.”
“Đứng nói chuyện không đau thắt lưng.” Thái phu nhân quở trách, “Mấy năm nay Dụ ca đi lại vất vả, cực khổ biết bao nhiêu.” Sau đó nói với Từ Tự Dụ, “Đừng để ý tới Ngũ thẩm của con, nhanh đi nghỉ ngơi đi, người lại gầy đi một vòng rồi.” Trong giọng nói mang theo chút thương tiếc.
Từ Tự Dụ chắp tay, đang muốn cáo lui, Nhị phu nhân đã tới.
“Còn tưởng rằng năm nay con không tham gia thi viện, không ngờ tới đúng lúc này lại trở về.” Sắc mặt của Nhị phu nhân nhàn nhạt, nhưng sự ân cần lại được bộc lộ trong lời nói, “Thực ra là đã xảy ra chuyện gì?”
Trên mặt Từ Tự Dụ hiện lên một tia cảm kích, mang những chuyện đã xảy ra kể lại một lần: “. . . . . . Con định tối nay tới thỉnh an Nhị bá mẫu.”
“Sáng sớm ngày mai con hãy sang!” Nhị phu nhân nói, “Đúng lúc ta cũng có mấy chuyện muốn hỏi con.”
Buổi sáng, trời mát mẻ hơn một chút.
Từ Tự Dụ cúi đầu, cung kính đáp “Vâng”.
Thái phu nhân cười nói: “Được rồi, được rồi, mau đi nghỉ ngơi đi.” Phân phó Thập Nhất Nương, “Con cũng đừng hỏi. Có gì, ngày mai hãy nói, để cho đứa nhỏ nghỉ ngơi cho khỏe đã.”
Thập Nhất Nương cười đáp ứng, bảo Tống ma ma đưa Từ Tự Dụ ra khỏi nội viện, thương lượng với Thái phu nhân: “Trưa mai gọi tất cả bọn trẻ đến chỗ nương ăn cơm được không? Coi như là tẩy trần cho Dụ ca.”
“Được chứ” Thái phu nhân cười nói, “Gọi cả Cần ca và Kiệm ca đến luôn. Mọi người cùng vui đùa náo nhiệt.”
“Vậy không bằng đến thủy tạ Thùy Luân đi.” Ngũ phu nhân cười nói, “Bên kia cũng mát mẻ hơn một chút, bọn trẻ cũng có thể thả câu, chèo thuyền. Chúng ta cũng có thể đánh bài.”
Thái phu nhân nghe xong cười không dứt: “Không phải là người một nhà, không vào cùng một cửa. Con đi theo Tiểu Ngũ mấy năm, cái khác không học, lại học được bản lĩnh ăn chơi, ta thấy, ở trong mấy nhà, thì con là đứng thứ nhất đấy.”
“Nương. . . . . .” Ngũ phu nhân kéo ống tay áo Thái phu nhân.
Thái phu nhân cười ha hả không ngừng, nói với Thập Nhất Nương: “Vậy cứ như thế đi, tổ chức gia yến ở thủy tạ Thùy Luân nhé.”
Thập Nhất Nương gật đầu cười, nói chuyện với Thái phu nhân một chút, đứng dậy cáo lui trước, đi an bài gia yến ngày mai.
Ai ngờ vừa mới ra khỏi viện của Thái phu nhân, đã có người ở phía sau gọi tên nàng: “Tứ đệ muội.”
Trong phủ này, trừ Nhị phu nhân ra, còn có ai gọi mình là “đệ muội” chứ.
Thập Nhất Nương xoay người, nhìn thấy Nhị phu nhân đang vội vã đi về phía nàng.
Nàng cười nói “Nhị tẩu”.
Nhị phu nhân nhẹ nhàng cười nói: “Tẩu có chuyện muốn nhờ Tứ đệ muội giúp đỡ. . . . .” Nhị phu nhân vừa nói, vừa nhìn chỗ chính viện. “Chỗ ta ở quá xa, hay là đến chỗ đệ muội nói chuyện đi.”
Thập Nhất Nương có chút kinh ngạc. Nghĩ đến tính tình Nhị phu nhân có chút kiêu ngạo, cũng không phải là người tùy tiện mở miệng nhờ người ta “giúp đỡ”, cười cười cùng Nhị phu nhân đi đến khách sảnh chính viện ngồi, sai bọn nha hoàn mang lên trà Tang ướp lạnh, bảo người hầu bên cạnh ra ngoài, sau đó mới nói: “Nhị tẩu tìm muội có chuyện gì?”
Nhị phu nhân nâng chung trà lên uống một hớp, nhẹ giọng nói: “Chuyện của Diệc Gia, cháu nhà mẹ đẻ tẩu, Tứ đệ muội chắc cũng nghe nói chứ?”
Thập Nhất Nương thật bất ngờ, không biết tại sao Nhị tẩu lại nhắc tới chuyện này, hàm súc nói: “Có nghe một số lời đồn.”
Nhị phu nhân liền khẽ thở dài một cái, nói: “Tẩu muốn nhờ Tứ đệ muội nói giúp mối hôn sự này.”
Thập Nhất Nương kinh ngạc nhìn Nhị phu nhân, khó nén nổi sự kinh ngạc.
Nhị phu nhân lại nói: “Tẩu biết, chuyện này cũng không dễ làm.” Vẻ mặt nàng ảm đạm, “Tẩu tẩu nhà ta vì hôn sự của Diệc Gia, cũng tốn tâm tư. Tẩu thấy muội tìm hôn sự cho Trinh tỷ nhi và Thập Nhị Nương đều hết sức ổn thỏa, muốn nhờ muội tìm một mối cho Diệc Gia.”
Vẻ mặt Thập Nhất Nương lộ ra vẻ khó xử.
mấy năm nay, Hạng thái thái vì con trai mà hao tổn tâm tư nhưng vẫn chưa tìm được người thích hợp, hiển nhiên là yêu cầu rất cao, cũng rất bắt bẻ, người như vậy không phù hợp để làm đương gia. . . . . .
Nàng nghĩ đến chuyện lần trước Nhị phu nhân làm mai cho Từ Tự Dụ.
Cũng không biết đây là chủ ý của Nhị phu nhân? Hay là chủ ý của Hạng thái thái đây? Nếu như là người sau còn dễ nói. Thân thích ở giữa thích hợp nhờ giúp đỡ nói một câu, cũng là lẽ thường. Nhưng nếu như là người trước. . . . . . .
Nhị phu nhân thấy nàng có chút do dự, hiểu lầm nàng là vì danh tiếng khắc thê của Diệc Gia, nói: “Nếu như có nhà nào phù hợp, Tứ đệ muội cũng không cần gạt đối phương, tẩu không tin, mọi người trên đời đều tin vào những chuyện vớ vẩn như vậy.” Nói đến cuối, giọng đã có chút to hơn.
Thập Nhất Nương cười khổ.
Thái độ cứng rắn như vậy, cho dù có phù hợp, chỉ sợ cũng có chút khó khăn.
Nàng nhắc nhở Nhị phu nhân: “Muội chỉ sợ không tìm được người phù hợp với ý của Hạng thái thái, lại làm cho thái thái thất vọng.”
Nhị phu nhân cũng là người thông minh, nghe thấy liền hiểu, trầm mặc trong chốc lát, nói: “Muội cũng biết, Diệc Gia và Nhị nữ Hàn gia đã định hôn ước. Sau khi Nhị tiểu thư nhà họ qua đời, Diệc Gia lại đính hôn. Vừa đính hôn xong, nàng kia lại bạo bệnh bỏ mình.” Giọng của Nhị phu nhân trầm xuống, “Danh tiếng khắc thê của Diệc Gia cứ thế mà truyền ra ngoài. Tẩu tẩu giận đến mức phải điều dưỡng nửa năm mới khôi phục. Biết hôn sự khó tìm, liền nghĩ đến việc định hôn sự cho Nhu Nột và Nhu Khiêm trước rồi mới nói tiếp. Thật khó khăn mới tìm được nhà phù hợp, nhưng nhà người ta đến thăm, lại nhìn trúng Nhu Khiêm tính tình hoạt bát.”
Làm mai cho tỷ tỷ, lại nhìn trúng muội muội. . . . . .
Thập Nhất Nương không khỏi ngồi thẳng người, thần sắc cũng trở nên ngưng trọng.
“Tẩu tẩu tất nhiên sẽ không đồng ý.” Nhị phu nhân nói, “Nhu Khiêm cũng áy náy mãi. May mà Nhu Nột là một đứa trẻ thông minh hiểu chuyện, nói, là nhà người ta không biết nặng nhẹ, sao có thể trách Nhu Khiêm được. Nhu Khiêm lúc này mới thấy dễ chịu hơn một chút.”
Thập Nhất Nương nhẹ nhàng buông tay.
Nhị tiểu thư Hạng gia có thể nghĩ như vậy, đúng là đáng quý.
“Chỉ là một chuyện như vậy, đã để lại một cái gai trong lòng tẩu tẩu ta.” Nhị phu nhân nói, “Hạng tẩu tẩu định hôn sự cho Nhu Khiêm trước tiên. Chờ đến lúc làm mai cho Nhu Nột, Nhu Nột đã mười sáu tuổi, lại có thêm hôn sự của Diệc Gia kẹp ở giữa, tẩu tẩu ta đỡ trái hở phải, hai năm qua buồn bực khiến tóc bạc không ít.”
“Nhu Cẩn cũng lo lắng cho hôn sự của muội muội. Lần trước khi Nhu Cẩn xuất giá ta trở về uống rượu mừng, cố ý sai thiếp thân ma ma đến tìm ta, nói chuyện này với ta. Muốn ta tìm giúp cho Nhu Nột một mối hôn sự tốt. Lúc ấy ta mới biết được sự tình trong chuyện này.”
“Sau khi trở về, ta có cẩn thận suy nghĩ một chút. Nhu Nột là cô nương, cô nương lập gia đình như lần đầu thai thứ hai. Tẩu tẩu nhà ta nhất định sẽ tuyển chọn cẩn thận. Diệc Gia lại là con trai, lại có lời đồn đại như vậy, chỉ cần nhà gái có gia thế trong sạch, phẩm hạnh xuất chúng, những thứ khác, hơn phân nửa là tẩu tẩu sẽ không bắt bẻ.” Nói tới đây, Nhị phu nhân hơi có chút bất đắc dĩ, “Tẩu cả năm đều không ra ngoài, đâu biết tình hình nhà khác như thế nào. Nương cũng đã lớn tuổi, tẩu thật sự không đành lòng để lão nhân gia làm chuyện vất vả như thế này. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ đành nhờ Tứ đệ muội ra mặt giúp đỡ. Nếu như có thể tìm giúp mối nhân duyên cho Diệc Gia, coi như là giúp đỡ được chuyện khó khăn của chị dâu, như vậy thì chị dâu nhà tẩu cũng có thể toàn tâm toàn ý cho chuyện của Nhu Nột. Về phần có được hay không, thì cũng xem như duyên phận của hai nhà đi.” Nói đến cuối cùng, khẽ khóc thút thít.
Nhị phu nhân là một người mặt lạnh tim nóng sao?
Bằng không, nàng cũng sẽ không nói tiếng nào giải vây cho Phương thị rồi.
Có câu nói sau cùng của Nhị phu nhân, Thập Nhất Nương cười đồng ý “. . . . . . Cũng không dám đảm bảo nhất định có thể làm cho Nhị tẩu vừa lòng.”
Chuyện Thập Nhất Nương đã đồng ý, đều sẽ làm hết sức, thành hay không, có đôi khi còn phải xem ý trời.
Nhị phu nhân cười nâng chung trà lên hướng về phía nàng: “Vậy tẩu ở đây xin cảm ơn Tứ đệ muội trước.”
Thập Nhất Nương cười nâng chung trà lên uống một hớp, coi như là nhận lòng biết ơn của Nhị tẩu.
Đặt chung trà xuống, nàng đang hỏi tình hình của Diệc Gia, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng vang.
Hai người không hẹn mà gặp đều nhìn về phía cửa.
Đã nhìn thấy mành trúc Tương Phi bị hất lên đập “bịch” một cái lên khung cửa, một thân ảnh nho nhỏ xông vào.
“Nương, nương.” Cẩn ca nhi nhào vào trong ngực Thập Nhất Nương. “Chim hoàng oanh của con, chim hoàng oanh của con.”
Có thể là do chạy một mạch tới, trên đầu bé toàn là mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vừa vội vừa tức giận.
Thập Nhất Nương bảo nha hoàn bên cạnh vắt khăn đến lau mặt cho Cẩn ca nhi, sau đó nhẹ nhàng nói: “Nhị bá mẫu của con ở đây, sao con lại không chào một tiếng?”
Cẩn ca nhi trề môi, ấm ức, kêu một tiếng: “Nhị bá mẫu.”
Nhị phu nhân thấy Thập Nhất Nương có chuyện nhà cần xử lý, gật đầu cười với Cẩn ca nhi, đang muốn đứng dậy cáo từ, Thập Nhất Nương đã nhìn thấy Hồng Văn và A Kim thở hồng hộc chạy vào theo, trầm giọng nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Hồng Văn và A Kim trao đổi ánh mắt, nhẹ giọng nói: “Vừa rồi ở vườn hoa gặp Nhị tiểu thư, nha hoàn bên cạnh Nhị tiểu thư xách cái lồng chim, bên trong có hai con chim hoàng oanh. . . . . . .” Vừa nói, giọng càng lúc càng nhỏ đi, ánh mắt cũng cẩn cẩn thận thận đánh giá vẻ mặt Thập Nhất Nương, “Giống y như đúc của Lục thiếu gia. . . . . . .”
Thập Nhất Nương sửng sốt.
Cẩn ca nhi bên cạnh dậm chân: “Của con, của con. . . . . . Tổ mẫu tặng cho con. . . . . .”
Thập Nhất Nương hiểu ra.
“Ngốc ạ”, nàng cười lau mồ hôi trên mặt cho Cẩn ca nhi, “Con đi nhìn xem mấy con chim của mình có ở đó hay không chẳng phải là sẽ biết sao?”
Thập Nhất Nương vừa dứt lời, Cẩn ca nhi đã đẩy tay nàng ra, xoay người chạy ra ngoài.
Hồng Văn và A Kim hành lễ qua loa với Thập Nhất Nương, rồi vội vàng chạy theo.
Nhị phu nhân cười cáo từ.
Thập Nhất Nương tiễn nàng đến cửa.
Xoay người nhìn thấy Cẩn ca nhi đang chạy dọc theo hành lang.
“Nương, nương,” Khuôn mặt bé hưng phấn, “Chim hoàng oanh của con, chim hoàng oanh của con.”
Hồng Văn phía sau vội nói thêm: “Chim hoàng oanh của Lục thiếu gia vẫn được treo dưới mái hiên.”
Thập Nhất Nương xoa xoa đầu Cẩn ca nhi, giáo huấn Hồng Văn và A Kim: “Cẩn ca nhi do Tùy Phong trông nom, sao lại tùy tiện đưa người đến đây? Cẩn ca nhi còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, đôi khi các ngươi phải suy nghĩ giúp cho thiếu gia. May mà Cẩn ca nhi đến đây, nếu như chạy đến chỗ Thái phu nhân thì sao, các ngươi thử nói xem, để cho Ngũ phu nhân biết được, nhất định sẽ khó xử. Sau này các ngươi gặp phải chuyện gì, cần phải suy nghĩ nhiều hơn.”
Hồng Văn vội cúi đầu đáp: “Vâng, sau này nô tỳ cũng không dám nữa.”
A Kim tuổi còn nhỏ một chút không nhịn được nhỏ giọng nói: “Là Nhị tiểu thư, nói là chim hoàng oanh là do Ngũ gia lấy được từ chỗ phu nhân. . . . . . . Còn nói, nếu cho tiểu thư rồi, thì chính là của tiểu thư, Lục thiếu gia không được lấy lại. ."
/755
|