Chuyện Phương huyện lệnh từ quan Thập Nhất Nương có nghe nói, nhưng tin Phương phu nhân dẫn theo con trai lên phương bắc thăm Phương thị, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy. Nghe xong không khỏi có chút giật mình: “Ngày sinh nở của Đại thiếu phu nhân vào cuối tháng chín, đầu tháng mười. Sao bây giờ Phương phu nhân lại lên phương bắc, thời tiết nóng như vậy, nếu như cảm nắng thì cũng không phải chuyện đùa!”
Ngũ phu nhân mở miệng cười: “Hiện nay ở ngõ Tam Tỉnh thì Tam tẩu là đương gia. Đại thiếu phu nhân bây giờ toàn tâm toàn ý ở nhà dưỡng thai. Trong tháng năm, Cam gia cưới con dâu, nghe nói Tam phu nhân tặng một chiếc bình phong pha lê làm hạ lễ, có người nhìn thấy giống y như đúc của hồi môn của Đại thiếu phu nhân. Muội thấy, tin tức này chắc cũng đã truyền tới Hồ Châu rồi. Phương phu nhân tới thật đúng lúc!”
Thập Nhất Nương cau mày: “Tam tẩu có hồ đồ hơn nữa, cũng không thể hồ đồ đến mức này. Người nào dám nói linh tinh như vậy?”
“Mặ kệ là truyền tới từ đâu, Đại thiếu phu nhân của chúng ta đến Yên Kinh cũng hai năm rồi. Người trong nhà nhớ thương, đến thăm một chút cũng là lẽ thường.” Nghĩ đến chuyện Phương thị khắc chồng khi còn ở Phương gia, Ngũ phu nhân cảm thấy Phương phu nhân đến ngõ Tam Tỉnh nhất định sẽ gây nên một trận phong ba, “Muội là đang nghĩ tới Điền ma ma, không biết đến lúc muội sinh có thể trở lại hay không?”
Hóa ra là vì nguyên nhân này.
Ngày sinh của Ngũ phu nhân và Phương thị dự tính sẽ cách nhau tầm hai, ba tháng, người chăm sóc trẻ sơ sinh trong ba tháng đầu là quan trọng nhất, nếu như muốn Điền ma ma trở lại cũng không phải là không thể được, nhưng nếu đã đưa người qua, mà lại đòi lại, thì cả về tình và lý đều không ổn lắm. Nhưng người là do Thập Nhất Nương đưa qua, Ngũ phu nhân muốn người, tất nhiên phải hỏi Thập Nhất Nương.
“Đệ muội thấy Vạn Tam tức phụ trong phòng tẩu thế nào?” Thập Nhất Nương uyển chuyển nói, “Là con dâu của Vạn ma ma, chăm sóc trẻ sơ sinh cũng rất thành thạo. Đệ muội cứ nhìn Cẩn ca nhi nhà chúng ta thì biết.” Lại nói, “Chuyện bên ngõ Tam Tỉnh thì Ngũ đệ muội còn rõ hơn tẩu đây, hơn nữa Ngũ đệ muội lại là người thông minh. Dụng ý trong lòng nương khi đưa Điền ma ma qua chắc cũng hiểu, bằng không cũng sẽ không đồng ý đưa người qua. Nếu nương đã muốn che chở cho Đại thiếu phu nhân, thì dù sao cũng phải đợi đứa trẻ đầy một tuổi mới được. . . . . . .”
Những chuyện này Ngũ phu nhân cũng hiểu. Vạn ma ma, Điền ma ma, cũng là người đã nhiều tuổi. Chuyện bế trẻ sơ sinh, thay tã, chuyện nào cũng do nhũ nương bên cạnh và nha hoàn làm. Vạn ma ma cũng chỉ đừng ở một bên nhìn, Điền ma ma có trở về hay không cũng thế. Mình thì lại chỉ nghĩ đến việc muốn có người đến hầu hạ khi mang thai, Thái phu nhân luôn luôn phái hai người đến bên cạnh hầu hạ. Hiện nay Thập Nhất Nương làm đương gia, Thái phu nhân đối xử với Cẩn ca nhi như trân bảo, những người hầu kia càng ngày càng khúm núm, tuân phục hai mẹ con họ. Nếu như lần này mình mang thai con thứ mà bên cạnh chỉ có một người hầu hạ, những người đó nhất định sẽ suy nghĩ lung tung rồi sinh ra thị phi.
Thấy đã đạt được mục đích, Ngũ phu nhân cười nói: “Sao muộilại làm khó Tứ tẩu được. Chỉ có điều, Sân ca còn chưa dứt sữa, muội lại mang thai, một người lo hai việc, chỉ mong bên cạnh có càng nhiều người giúp đỡ càng tốt. Nếu như Tứ tẩu chịu bỏ thứ yêu thích, muội liền không khách khí!”
Ngũ phu nhân đồng ý là tốt rồi!
“Chị em dâu chúng ta, ở cùng dưới một mái hiên, không cần nói những lời này!” Thập Nhất Nương nói khách sáo với Ngũ phu nhân, đã nhìn thấy bên ngoài rèm tương phi có bóng dáng tiểu nha hoàn thoáng qua. Nàng cũng không để ý, tiếp tục nói chuyện cùng Ngũ phu nhân.
Bóng tiểu nha hoàn kia xuất hiện hai lần.
Mình đang có khách, nếu như không phải là có chuyện gấp, tiểu nha hoàn sẽ không dám làm như thế.
Thập Nhất Nương đang muốn gọi tiểu nha hoàn kia đi vào hỏi một chút, Ngũ phu nhân đã đứng dậy cáo từ.
Thập Nhất Nương giữ nàng ở lại: “Mặt trời lên cao rồi, đợi lát nữa trở về cũng không muộn!”
Ngũ phu nhân cười nói: “Muội nhân lúc Sân ca đang ngủ mà đi đến đây. Đợi lát nữa bé tỉnh dậy không thấy người, lại khóc rống lên mất!”
Không biết là di truyền từ ai, Hâm tỷ nhi bây giờ cũng vậy, một khi không nhìn thấy Ngũ phu nhân, sẽ khóc đến không biết trời đất. Chờ đến năm bốn tuổi, thói quen này tự nhiên lại khá hơn. Hiện nay Sân ca nhi cũng y như vậy. . . . . . . .
Thập Nhất Nương tiễn đến cổng viện rồi mới quay trở lại, hỏi Thu Cúc: “Có chuyện gì?”
“Là nha hoàn Trà Tinh bên cạnh Cẩn ca nhi.” Thu Vũ cười nói, “Hơn phân nửa là Cố ma ma bảo nàng đến xem lúc nào thì Lục thiếu gia tỉnh!”
Đang nói chuyện thì Cố ma ma đi vào: “Nô tỳ biết Ngũ phu nhân ở chỗ này, nên không có bảo tiểu nha hoàn đến đây!”
Thu Vũ xịu mặt xuống, đi gọi Trà Tinh tới hỏi.
Trà Tinh là nha hoàn bên cạnh Cẩn ca nhi, nàng ở bên ngoài hầu hạ, đi vào trong phòng, không khỏi nơm nớp lo sợ: “Là Tùy Phong bảo nô tỳ tới xem. . . . . . . .”
Tại sao lại liên quan đến Tùy Phong!
Thập Nhất Nương đang muốn hỏi thì lại có tiểu nha hoàn đi vào: “Phu nhân, Tùy Phong cầu kiến!”
Tùy Phong mới chỉ có mười hai tuổi, tướng mạo bình thường, nhưng đôi mắt thì lại hết sức ling hoạt, trầm tĩnh lại lộ ra mấy phần nhạy bén.
Tùy Phong hành lễ với Thập Nhất Nương rồi nói: “Vài ngày trước Thái phu nhân có tặng chim hoàng oanh cho Lục thiếu gia, Lục thiếu gia rất thích, ngày ngày cho chúng ăn, mỗi sáng sớm còn sai tiểu nhân xách lồng chim ra sau vườn chăm sóc. . . . .”
Chuyện này Thập Nhất Nương biết.
Từ sau lần trước Tùy Phong nuôi con khổng tước xòe đuôi, mặc dù Tùy Phong vẫn làm gia đinh sai vặt cho Từ Lệnh Nghi như cũ, nhưng chuyên phụ trách chăm sóc thú cưng cho Cẩn ca nhi. Thái phu nhân thưởng hoàng oanh cho Cẩn ca nhi, Tùy phong lập tức thỉnh giáo bà tử chuyên nuôi chim bên cạnh Thái phu nhân cách nuôi chim như thế nào, không chỉ rất nhanh đã nắm rõ được thói quen của chim hoàng oanh, còn có thể chăm sóc nó mỗi ngày.
“Hai ngày trước hôm đi chúc mừng hôn sự Nhị tiểu thư.” Tùy Phong rũ mí mắt xuống, “Nhị tiểu thư nghe nói hoàng oanh hót rất hay, nên rất thích, muốn tiểu nhân đưa chim cho mình. Các nha hoàn tỷ tỷ bên cạnh Nhị tiểu thư nhìn thấy ra xách lồng chim, khuyên hồi lâu. Nhị tiểu thư rất không vui, nghiêm mặt đi ra khỏi hoa viên. Tiểu nhân nghĩ đến Lục thiếu gia mỗi ngày đều muốn chơi với Hoàng Bằng, lại nghĩ đem con mèo Thái phu nhân thưởng cho Lục thiếu gia tặng cho Nhị tiểu thư, sợ Lục thiếu gia và Nhị tiểu thư vì chuyện này mà có hiểu lầm. Nên tới đây cầu kiến phu nhân. Các nha hoàn tỷ tỷ lại nói phu nhân đang nói chuyện với Ngũ phu nhân. . . . .” Nói tới đây, giọng Tùy Phong bỗng nhỏ hẳn đi, nhìn Thập Nhất Nương muốn nói lại thôi.
Thập Nhất Nương nghe xong liền hiểu.
Giống như lần trước, lần này Hâm tỷ nhi lại nhìn trúng thú cưng của Cẩn ca nhi. Khác với lần trước, lần trước nhìn trúng con mèo Cẩn ca nhi không thích, còn lần này lại xem trọng Hoàng Bằng mà Cẩn ca nhi rất thích. Tùy Phong thấy Ngũ phu nhân tới bái phỏng mình, thì hiểu lầm Ngũ phu nhân là vì Hâm tỷ nhi mà đến đây đòi Hoàng Bằng, sợ Cẩn ca nhi đến lúc đó không cho, hai phòng vì vậy mà sinh hiềm khích.
Nàng không khỏi cẩn thận đáng giá Tùy Phong.
Thu Vũ buông tay đứng thẳng, thở cũng không dám thở mạnh.
Tùy Phong là nói về việc lo lắng vì chuyện Hoàng Bằng khiến cho Hâm tỷ nhi và Cẩn ca nhi mà cãi nhau, về sâu xa, cũng là đã vượt quyền nghĩ đến chuyện giữa Tứ phòng và Ngũ phòng rồi!
Trong lúc thoáng chốc, trong phòng ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Tùy Phong bị sự im lặng này làm cho có chút không thở nổi.
Trên mặt cậu lộ ra mấy phần e sợ.
Thập Nhất Nương liền nhẹ giọng hỏi Tùy Phong: “Trong nhà của ngươi có những ai? Đang làm gì?”
Nói chuyện, có thể giảm bớt áp lực.
Vẻ mặt Tùy Phong khẽ buông lỏng, vội nói: “Bẩm phu nhân, phụ thân tiểu nhân vốn là người canh giữ nông trang, đã mất từ lúc tiểu nhân ba tuổi. Một mình nương nuôi tiểu nhân và muội muội. Quản sự thương nhà tiểu nhân gia cảnh bần hàn, liền giới thiệu tiểu nhân vào phủ làm gia đinh chạy vặt, tính ra, tiểu nhân đã vào phủ được bốn năm.”
“À!” Thập Nhất Nương có chút bất ngờ, “Ngươi còn có muội muội.”
Tùy Phong nói: “Khi phụ thân qua đời, muội muội còn chưa ra đời!”
Thập Nhất Nương trầm xuống chốc lát nói: “Chuyện ngươi nói ta đã biết, ngươi lui xuống đi!”
Cũng không nói sẽ xử trí chuyện này như thế nào.
Tùy Phong có chút gấp gáp.
Nếu là Nhị tiểu thư đòi, mình nên làm như thế nào mới tốt đây?
Có mấy lời, mình không dám hỏi trước mặt phu nhân.
Lúc Nhị tiểu thư bỏ đi đã nói, nếu Lục thiếu gia không cho, tiểu thư sẽ nhờ Ngũ phu nhân tới đòi!
Nhưng tính tình Lục thiếu gia bọn họ đều biết. Nếu như bảo Lục thiếu gia đem đồ cho người khác, thiếu gia sẽ khóc đến không biết trời đất luôn. Để phu nhân biết, chắc chắn sẽ có cách dỗ Lục thiếu gia không khóc. Giống như lần trước, ngay cả Hầu gia cũng bị gọi đi giáo huấn một trận, huống chi mình chỉ là gã sai vặt chuyên nuôi chim.
Chỉ sợ là sẽ không chịu nổi!
Chẳng lẽ người ta nói trong phú quý đều có nguy hiểm đi.
Người bên ngoài nhìn quản sự Từ gia đều có cuộc sống thoải mái, nhưng lại không biết rằng nếu chỉ cần nói sai câu đầu tiên có thể rơi từ trên mây xuống bùn lầy ngay.
Sắc mặt Tùy Phong tối sầm, yên lặng hành lễ, lui xuống.
. . . . . . . . .
Bên kia Ngũ phu nhân lại hất nguyên một chén trà lên người nha hoàn Bích Ba bên cạnh Hâm tỷ nhi.
“Sai các ngươi hầu hạ tiểu thư, các ngươi lại hầu hạ như vậy.” Trời nóng nực, một chuyện nhỏ xíu liền khiến cho nàng phiền não như vậy, “Con chim kia là Thái phu nhân thưởng cho Lục thiếu gia, trưởng bối ban thưởng, không thể bỏ. Các ngươi lại không khuyên, để cho Nhị tiểu thư nói ra những lời như vậy!”
Bích Ba đã sớm nơm nớp lo sợ quỳ gối trên mặt đất, dập đầu “bùm bụp”.
Cái trán trắng nõn rất nhanh bị đỏ một mảng.
Hâm tỷ nhi một bên khóc nức nở nói: “Là tổ mẫu, cũng không phải là Cẩn ca nhi. . . . .”
Ngũ phu nhân hung hăng nhìn chằm chằm vào nhũ nương của Hâm tỷ nhi.
“Tổ mẫu cho Cẩn ca nhi, chính là của Cẩn ca nhi. Ví dụ như cho con một chiếc vòng cổ vàng vậy sẽ là của con. Sao không để cho những người khác cầm đi!” Sau đó cố nén giận bế Hâm tỷ nhi, thấp giọng khuyên nhủ “Con không phải là thích nhất chiếc gương do tổ mẫu thưởng cho sao? Nếu như Cẩn ca nhi cũng muốn, thì con sẽ nghĩ như thế nào?
Hâm tỷ nhi nghe xong vội nói: “Đó là của con!”
“Còn không phải vậy sao!” Ngũ phu nhân nhân cơ hội này giáo dục con gái nhỏ, “Con chim kia là của Cẩn ca nhi, làm sao con có thể lấy đồ của Cẩn ca nhi được?”
Hâm tỷ nhi nghe xong cúi đầu. Nhưng vừa nghĩ tới Hoàng Bằng hót hay như vậy, màu đẹp như vậy, so với Hoàng Bằng treo dưới mái hiên của ngoại tổ phụ còn hay hơn, khát vọng dưới đáy lòng không nhịn được lại dâng lên.
“Mẫu thân bảo Cẩn ca nhi tặng cho con!” Hâm tỷ nhi có chút tùy hứng nói, “Vậy thì không phải là thành của con rồi sao!”
“Vớ vẩn!” Ngũ phu nhân khiển trách, “Quân tử không đoạt đồ yêu thích của người khác, sao con có thể đòi đồ của Cẩn ca nhi được!”
Thấy mẫu thân không chỉ không giúp mình còn lớn tiếng giáo huấn, Hâm tỷ nhi cứng miệng nói: “Con muốn Hoàng Bằng cơ.”
“Không được!” Ngũ phu nhân thái độ kiên quyết, “Đồ của người khác, chúng ta không thể lấy!”
“Nương!” Hâm tỷ nhi khóc, “Con muốn Hoàng Bằng cơ, con muốn Hoằng Bằng cơ. . . . . . .”
“Nương nói không được là không được!” Ngũ phu nhân kiên nhẫn.
Nàng phân phó nhũ nương của Hâm tỷ nhi: “Bế Nhị tiểu thư đi xuống!”
Hâm tỷ nhi vừa nghe xong, lập tức ôm đùi Ngũ phu nhân: “Nương, con muốn Hoàng Bằng, con muốn Hoàng Bằng. . . . . . . .”
Nha hoàn, ma ma ở bên cạnh đều vây quanh khuyên nhủ, dỗ dành, nhưng không ai dám cưỡng ép bế Hâm tỷ nhi.
Hâm tỷ nhi càng khóc lớn tiếng hơn.
Ngũ phu nhân tức giận đến sắc mặt đỏ bừng.
Đang loạn thì Từ Lệnh Khoan đi đến.
“Ôi, chuyện gì thế này!”
Hâm tỷ nhi nghe thấy, lập tức bỏ lại mẫu thân chạy nhào tới trong ngực phụ thân: “Phụ thân, phụ thân, con muốn chim hoàng oanh!”
“Đó là gì?” Từ Lệnh Khoan thấy khuôn mặt con gái bé nhỏ toàn là nước mắt, vội nói: “Không phải là muốn hoàng oanh sao? Có gì đáng khóc!” Sau đó nói, “Phụ thân mua cho con một đôi nhé.” Lại bổ sung, “Mua con đẹp nhất luôn!"
Ngũ phu nhân mở miệng cười: “Hiện nay ở ngõ Tam Tỉnh thì Tam tẩu là đương gia. Đại thiếu phu nhân bây giờ toàn tâm toàn ý ở nhà dưỡng thai. Trong tháng năm, Cam gia cưới con dâu, nghe nói Tam phu nhân tặng một chiếc bình phong pha lê làm hạ lễ, có người nhìn thấy giống y như đúc của hồi môn của Đại thiếu phu nhân. Muội thấy, tin tức này chắc cũng đã truyền tới Hồ Châu rồi. Phương phu nhân tới thật đúng lúc!”
Thập Nhất Nương cau mày: “Tam tẩu có hồ đồ hơn nữa, cũng không thể hồ đồ đến mức này. Người nào dám nói linh tinh như vậy?”
“Mặ kệ là truyền tới từ đâu, Đại thiếu phu nhân của chúng ta đến Yên Kinh cũng hai năm rồi. Người trong nhà nhớ thương, đến thăm một chút cũng là lẽ thường.” Nghĩ đến chuyện Phương thị khắc chồng khi còn ở Phương gia, Ngũ phu nhân cảm thấy Phương phu nhân đến ngõ Tam Tỉnh nhất định sẽ gây nên một trận phong ba, “Muội là đang nghĩ tới Điền ma ma, không biết đến lúc muội sinh có thể trở lại hay không?”
Hóa ra là vì nguyên nhân này.
Ngày sinh của Ngũ phu nhân và Phương thị dự tính sẽ cách nhau tầm hai, ba tháng, người chăm sóc trẻ sơ sinh trong ba tháng đầu là quan trọng nhất, nếu như muốn Điền ma ma trở lại cũng không phải là không thể được, nhưng nếu đã đưa người qua, mà lại đòi lại, thì cả về tình và lý đều không ổn lắm. Nhưng người là do Thập Nhất Nương đưa qua, Ngũ phu nhân muốn người, tất nhiên phải hỏi Thập Nhất Nương.
“Đệ muội thấy Vạn Tam tức phụ trong phòng tẩu thế nào?” Thập Nhất Nương uyển chuyển nói, “Là con dâu của Vạn ma ma, chăm sóc trẻ sơ sinh cũng rất thành thạo. Đệ muội cứ nhìn Cẩn ca nhi nhà chúng ta thì biết.” Lại nói, “Chuyện bên ngõ Tam Tỉnh thì Ngũ đệ muội còn rõ hơn tẩu đây, hơn nữa Ngũ đệ muội lại là người thông minh. Dụng ý trong lòng nương khi đưa Điền ma ma qua chắc cũng hiểu, bằng không cũng sẽ không đồng ý đưa người qua. Nếu nương đã muốn che chở cho Đại thiếu phu nhân, thì dù sao cũng phải đợi đứa trẻ đầy một tuổi mới được. . . . . . .”
Những chuyện này Ngũ phu nhân cũng hiểu. Vạn ma ma, Điền ma ma, cũng là người đã nhiều tuổi. Chuyện bế trẻ sơ sinh, thay tã, chuyện nào cũng do nhũ nương bên cạnh và nha hoàn làm. Vạn ma ma cũng chỉ đừng ở một bên nhìn, Điền ma ma có trở về hay không cũng thế. Mình thì lại chỉ nghĩ đến việc muốn có người đến hầu hạ khi mang thai, Thái phu nhân luôn luôn phái hai người đến bên cạnh hầu hạ. Hiện nay Thập Nhất Nương làm đương gia, Thái phu nhân đối xử với Cẩn ca nhi như trân bảo, những người hầu kia càng ngày càng khúm núm, tuân phục hai mẹ con họ. Nếu như lần này mình mang thai con thứ mà bên cạnh chỉ có một người hầu hạ, những người đó nhất định sẽ suy nghĩ lung tung rồi sinh ra thị phi.
Thấy đã đạt được mục đích, Ngũ phu nhân cười nói: “Sao muộilại làm khó Tứ tẩu được. Chỉ có điều, Sân ca còn chưa dứt sữa, muội lại mang thai, một người lo hai việc, chỉ mong bên cạnh có càng nhiều người giúp đỡ càng tốt. Nếu như Tứ tẩu chịu bỏ thứ yêu thích, muội liền không khách khí!”
Ngũ phu nhân đồng ý là tốt rồi!
“Chị em dâu chúng ta, ở cùng dưới một mái hiên, không cần nói những lời này!” Thập Nhất Nương nói khách sáo với Ngũ phu nhân, đã nhìn thấy bên ngoài rèm tương phi có bóng dáng tiểu nha hoàn thoáng qua. Nàng cũng không để ý, tiếp tục nói chuyện cùng Ngũ phu nhân.
Bóng tiểu nha hoàn kia xuất hiện hai lần.
Mình đang có khách, nếu như không phải là có chuyện gấp, tiểu nha hoàn sẽ không dám làm như thế.
Thập Nhất Nương đang muốn gọi tiểu nha hoàn kia đi vào hỏi một chút, Ngũ phu nhân đã đứng dậy cáo từ.
Thập Nhất Nương giữ nàng ở lại: “Mặt trời lên cao rồi, đợi lát nữa trở về cũng không muộn!”
Ngũ phu nhân cười nói: “Muội nhân lúc Sân ca đang ngủ mà đi đến đây. Đợi lát nữa bé tỉnh dậy không thấy người, lại khóc rống lên mất!”
Không biết là di truyền từ ai, Hâm tỷ nhi bây giờ cũng vậy, một khi không nhìn thấy Ngũ phu nhân, sẽ khóc đến không biết trời đất. Chờ đến năm bốn tuổi, thói quen này tự nhiên lại khá hơn. Hiện nay Sân ca nhi cũng y như vậy. . . . . . . .
Thập Nhất Nương tiễn đến cổng viện rồi mới quay trở lại, hỏi Thu Cúc: “Có chuyện gì?”
“Là nha hoàn Trà Tinh bên cạnh Cẩn ca nhi.” Thu Vũ cười nói, “Hơn phân nửa là Cố ma ma bảo nàng đến xem lúc nào thì Lục thiếu gia tỉnh!”
Đang nói chuyện thì Cố ma ma đi vào: “Nô tỳ biết Ngũ phu nhân ở chỗ này, nên không có bảo tiểu nha hoàn đến đây!”
Thu Vũ xịu mặt xuống, đi gọi Trà Tinh tới hỏi.
Trà Tinh là nha hoàn bên cạnh Cẩn ca nhi, nàng ở bên ngoài hầu hạ, đi vào trong phòng, không khỏi nơm nớp lo sợ: “Là Tùy Phong bảo nô tỳ tới xem. . . . . . . .”
Tại sao lại liên quan đến Tùy Phong!
Thập Nhất Nương đang muốn hỏi thì lại có tiểu nha hoàn đi vào: “Phu nhân, Tùy Phong cầu kiến!”
Tùy Phong mới chỉ có mười hai tuổi, tướng mạo bình thường, nhưng đôi mắt thì lại hết sức ling hoạt, trầm tĩnh lại lộ ra mấy phần nhạy bén.
Tùy Phong hành lễ với Thập Nhất Nương rồi nói: “Vài ngày trước Thái phu nhân có tặng chim hoàng oanh cho Lục thiếu gia, Lục thiếu gia rất thích, ngày ngày cho chúng ăn, mỗi sáng sớm còn sai tiểu nhân xách lồng chim ra sau vườn chăm sóc. . . . .”
Chuyện này Thập Nhất Nương biết.
Từ sau lần trước Tùy Phong nuôi con khổng tước xòe đuôi, mặc dù Tùy Phong vẫn làm gia đinh sai vặt cho Từ Lệnh Nghi như cũ, nhưng chuyên phụ trách chăm sóc thú cưng cho Cẩn ca nhi. Thái phu nhân thưởng hoàng oanh cho Cẩn ca nhi, Tùy phong lập tức thỉnh giáo bà tử chuyên nuôi chim bên cạnh Thái phu nhân cách nuôi chim như thế nào, không chỉ rất nhanh đã nắm rõ được thói quen của chim hoàng oanh, còn có thể chăm sóc nó mỗi ngày.
“Hai ngày trước hôm đi chúc mừng hôn sự Nhị tiểu thư.” Tùy Phong rũ mí mắt xuống, “Nhị tiểu thư nghe nói hoàng oanh hót rất hay, nên rất thích, muốn tiểu nhân đưa chim cho mình. Các nha hoàn tỷ tỷ bên cạnh Nhị tiểu thư nhìn thấy ra xách lồng chim, khuyên hồi lâu. Nhị tiểu thư rất không vui, nghiêm mặt đi ra khỏi hoa viên. Tiểu nhân nghĩ đến Lục thiếu gia mỗi ngày đều muốn chơi với Hoàng Bằng, lại nghĩ đem con mèo Thái phu nhân thưởng cho Lục thiếu gia tặng cho Nhị tiểu thư, sợ Lục thiếu gia và Nhị tiểu thư vì chuyện này mà có hiểu lầm. Nên tới đây cầu kiến phu nhân. Các nha hoàn tỷ tỷ lại nói phu nhân đang nói chuyện với Ngũ phu nhân. . . . .” Nói tới đây, giọng Tùy Phong bỗng nhỏ hẳn đi, nhìn Thập Nhất Nương muốn nói lại thôi.
Thập Nhất Nương nghe xong liền hiểu.
Giống như lần trước, lần này Hâm tỷ nhi lại nhìn trúng thú cưng của Cẩn ca nhi. Khác với lần trước, lần trước nhìn trúng con mèo Cẩn ca nhi không thích, còn lần này lại xem trọng Hoàng Bằng mà Cẩn ca nhi rất thích. Tùy Phong thấy Ngũ phu nhân tới bái phỏng mình, thì hiểu lầm Ngũ phu nhân là vì Hâm tỷ nhi mà đến đây đòi Hoàng Bằng, sợ Cẩn ca nhi đến lúc đó không cho, hai phòng vì vậy mà sinh hiềm khích.
Nàng không khỏi cẩn thận đáng giá Tùy Phong.
Thu Vũ buông tay đứng thẳng, thở cũng không dám thở mạnh.
Tùy Phong là nói về việc lo lắng vì chuyện Hoàng Bằng khiến cho Hâm tỷ nhi và Cẩn ca nhi mà cãi nhau, về sâu xa, cũng là đã vượt quyền nghĩ đến chuyện giữa Tứ phòng và Ngũ phòng rồi!
Trong lúc thoáng chốc, trong phòng ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Tùy Phong bị sự im lặng này làm cho có chút không thở nổi.
Trên mặt cậu lộ ra mấy phần e sợ.
Thập Nhất Nương liền nhẹ giọng hỏi Tùy Phong: “Trong nhà của ngươi có những ai? Đang làm gì?”
Nói chuyện, có thể giảm bớt áp lực.
Vẻ mặt Tùy Phong khẽ buông lỏng, vội nói: “Bẩm phu nhân, phụ thân tiểu nhân vốn là người canh giữ nông trang, đã mất từ lúc tiểu nhân ba tuổi. Một mình nương nuôi tiểu nhân và muội muội. Quản sự thương nhà tiểu nhân gia cảnh bần hàn, liền giới thiệu tiểu nhân vào phủ làm gia đinh chạy vặt, tính ra, tiểu nhân đã vào phủ được bốn năm.”
“À!” Thập Nhất Nương có chút bất ngờ, “Ngươi còn có muội muội.”
Tùy Phong nói: “Khi phụ thân qua đời, muội muội còn chưa ra đời!”
Thập Nhất Nương trầm xuống chốc lát nói: “Chuyện ngươi nói ta đã biết, ngươi lui xuống đi!”
Cũng không nói sẽ xử trí chuyện này như thế nào.
Tùy Phong có chút gấp gáp.
Nếu là Nhị tiểu thư đòi, mình nên làm như thế nào mới tốt đây?
Có mấy lời, mình không dám hỏi trước mặt phu nhân.
Lúc Nhị tiểu thư bỏ đi đã nói, nếu Lục thiếu gia không cho, tiểu thư sẽ nhờ Ngũ phu nhân tới đòi!
Nhưng tính tình Lục thiếu gia bọn họ đều biết. Nếu như bảo Lục thiếu gia đem đồ cho người khác, thiếu gia sẽ khóc đến không biết trời đất luôn. Để phu nhân biết, chắc chắn sẽ có cách dỗ Lục thiếu gia không khóc. Giống như lần trước, ngay cả Hầu gia cũng bị gọi đi giáo huấn một trận, huống chi mình chỉ là gã sai vặt chuyên nuôi chim.
Chỉ sợ là sẽ không chịu nổi!
Chẳng lẽ người ta nói trong phú quý đều có nguy hiểm đi.
Người bên ngoài nhìn quản sự Từ gia đều có cuộc sống thoải mái, nhưng lại không biết rằng nếu chỉ cần nói sai câu đầu tiên có thể rơi từ trên mây xuống bùn lầy ngay.
Sắc mặt Tùy Phong tối sầm, yên lặng hành lễ, lui xuống.
. . . . . . . . .
Bên kia Ngũ phu nhân lại hất nguyên một chén trà lên người nha hoàn Bích Ba bên cạnh Hâm tỷ nhi.
“Sai các ngươi hầu hạ tiểu thư, các ngươi lại hầu hạ như vậy.” Trời nóng nực, một chuyện nhỏ xíu liền khiến cho nàng phiền não như vậy, “Con chim kia là Thái phu nhân thưởng cho Lục thiếu gia, trưởng bối ban thưởng, không thể bỏ. Các ngươi lại không khuyên, để cho Nhị tiểu thư nói ra những lời như vậy!”
Bích Ba đã sớm nơm nớp lo sợ quỳ gối trên mặt đất, dập đầu “bùm bụp”.
Cái trán trắng nõn rất nhanh bị đỏ một mảng.
Hâm tỷ nhi một bên khóc nức nở nói: “Là tổ mẫu, cũng không phải là Cẩn ca nhi. . . . .”
Ngũ phu nhân hung hăng nhìn chằm chằm vào nhũ nương của Hâm tỷ nhi.
“Tổ mẫu cho Cẩn ca nhi, chính là của Cẩn ca nhi. Ví dụ như cho con một chiếc vòng cổ vàng vậy sẽ là của con. Sao không để cho những người khác cầm đi!” Sau đó cố nén giận bế Hâm tỷ nhi, thấp giọng khuyên nhủ “Con không phải là thích nhất chiếc gương do tổ mẫu thưởng cho sao? Nếu như Cẩn ca nhi cũng muốn, thì con sẽ nghĩ như thế nào?
Hâm tỷ nhi nghe xong vội nói: “Đó là của con!”
“Còn không phải vậy sao!” Ngũ phu nhân nhân cơ hội này giáo dục con gái nhỏ, “Con chim kia là của Cẩn ca nhi, làm sao con có thể lấy đồ của Cẩn ca nhi được?”
Hâm tỷ nhi nghe xong cúi đầu. Nhưng vừa nghĩ tới Hoàng Bằng hót hay như vậy, màu đẹp như vậy, so với Hoàng Bằng treo dưới mái hiên của ngoại tổ phụ còn hay hơn, khát vọng dưới đáy lòng không nhịn được lại dâng lên.
“Mẫu thân bảo Cẩn ca nhi tặng cho con!” Hâm tỷ nhi có chút tùy hứng nói, “Vậy thì không phải là thành của con rồi sao!”
“Vớ vẩn!” Ngũ phu nhân khiển trách, “Quân tử không đoạt đồ yêu thích của người khác, sao con có thể đòi đồ của Cẩn ca nhi được!”
Thấy mẫu thân không chỉ không giúp mình còn lớn tiếng giáo huấn, Hâm tỷ nhi cứng miệng nói: “Con muốn Hoàng Bằng cơ.”
“Không được!” Ngũ phu nhân thái độ kiên quyết, “Đồ của người khác, chúng ta không thể lấy!”
“Nương!” Hâm tỷ nhi khóc, “Con muốn Hoàng Bằng cơ, con muốn Hoằng Bằng cơ. . . . . . .”
“Nương nói không được là không được!” Ngũ phu nhân kiên nhẫn.
Nàng phân phó nhũ nương của Hâm tỷ nhi: “Bế Nhị tiểu thư đi xuống!”
Hâm tỷ nhi vừa nghe xong, lập tức ôm đùi Ngũ phu nhân: “Nương, con muốn Hoàng Bằng, con muốn Hoàng Bằng. . . . . . . .”
Nha hoàn, ma ma ở bên cạnh đều vây quanh khuyên nhủ, dỗ dành, nhưng không ai dám cưỡng ép bế Hâm tỷ nhi.
Hâm tỷ nhi càng khóc lớn tiếng hơn.
Ngũ phu nhân tức giận đến sắc mặt đỏ bừng.
Đang loạn thì Từ Lệnh Khoan đi đến.
“Ôi, chuyện gì thế này!”
Hâm tỷ nhi nghe thấy, lập tức bỏ lại mẫu thân chạy nhào tới trong ngực phụ thân: “Phụ thân, phụ thân, con muốn chim hoàng oanh!”
“Đó là gì?” Từ Lệnh Khoan thấy khuôn mặt con gái bé nhỏ toàn là nước mắt, vội nói: “Không phải là muốn hoàng oanh sao? Có gì đáng khóc!” Sau đó nói, “Phụ thân mua cho con một đôi nhé.” Lại bổ sung, “Mua con đẹp nhất luôn!"
/755
|