Chúc mấy bạn theo dõi có một tuần nghỉ tết vui vẻ!
Truyện mình vẫn cập nhật, nhưng chậm ( vì mình lười )
Mong các bạn tiếp tục ủng hộ mình.
___________
Buồn ngủ...quá
Đừng có mà ngủ, tao cấm mày
Chara nghiến răng nghiến lợi, nhưng đôi mắt nó nặng dần, nó chỉ có thể lầm bầm vài điều trong miệng :
- nhưng..tao..buồn...oáp..ngủ...
Giọng nó lí nhí dần, rồi hoàn toàn tắt hẳn. Không gian xung quanh nó cũng yên tĩnh hơn, chỉ nghe thấy tiếng gió xào xạc từ chiếc cửa sổ to mà nó vừa mở khi nãy
Chara thở dài một tiếng, ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền lại suy ngẫm trong không gian tối tăm, yên tĩnh.
------------
Một chàng trai trẻ tuổi bước đến bên cạnh nó, chiếc áo vest đen, cùng nơ bướm trên cổ tôn lên vẻ nghiêm trang của anh ta.
Chàng trai ấy cúi nhẹ đầu xuống, nhìn nó. Rồi anh ta chậm rãi đặt một ly trà hoa mao lương vàng xuống, xong xuôi, chàng trai xoay gót rời đi
-----
Hương thơm của trà, cùng làn gió nhẹ nhàng, nhưng mang theo hơi lạnh đánh thức nó khỏi giấc ngủ ngon, và yên bình.
Nó ngồi dậy, khẽ dụi hai vành mắt còn chưa thể mở ra vì buồn ngủ
Cuối cùng cũng chịu tỉnh
Chara hừ một tiếng đầy khó chịu, nhưng nó không bận tâm đến cô ta, khẽ mở một bên mắt tìm kiếm hương thơm lạ lùng ấy phát ra từ đâu
Mất một lúc, tầm mắt nó mới dời xuống chiếc bàn cách tân bên cạnh nó. Một ly trà hoa mao lương vàng vẫn còn khói bốc lên, cùng mùi hương khiến tâm tư nó thoải mái.
Nó chả bận tâm mấy, nhẹ nhàng nâng tách trà lên, hớp một ngụm nhỏ, và tận hưởng vị ngon của trà mang lại
Chara hét lên đầy tức tối trong đầu nó
Mày uống tỉnh bơ vậy?
Nó nhẹ nhàng trả lời :
- tao khát. Thế thôi
Chara mắng miếc nó
Mày không hề bận tâm tới ly trà đột nhiên xuất hiện, hay tại sao nó vẫn còn bốc khói? Mà mày cầm lên uống luôn? MÀY NGHĨ GÌ VẬY?!? Lỡ như nó có độc, hay nó có vấn đề-
Nó ngắt ngang lời của chara :
- tao vẫn còn thở, không có dấu hiệu gì khác lạ. Okay? Tao ổn.
Rồi nó tiếp tục uống cạn ly trà trước khi nó đứng dậy và tiếp tục khám phá xung quanh, mặc cho chara la hét, chửi rủa nó vì quá bất cẩn
++++++
N
ó bước chân ra khỏi căn phòng ấy, lần theo trí nhớ của mình mà quay lại căn phòng đầu tiên lúc nó tỉnh dậy. Vì sao ư?
Bầu trời đang dần tắt đi những tia nắng chiếu sáng căn nhà này, và quan trọng hơn....
Mẹ khiếp, căn nhà âm u hẳn ra khi trời tối. Khiến nó sợ vãi đ**
Những chiếc đèn nhỏ nhắn treo trên tường đang dần sáng lên, nó mon men theo đường cũ mà quay lại căn phòng trắng xoá của nó?
Dừng lại trước cánh cửa phòng, đột nhiên nó đh im không nhúc nhích. Chara khó hiểu
Sao vậy? Mày sợ đến nỗi không đi đâu được nữa à?
Nó im lặng, xoay đầu sang bên trái, rồi lại xoay đầu lại về phía bên phải.
Hai dãy hành lang đều tối đen, chỉ có mỗi ánh sáng từ những chiếc đèn được treo trên tường, khiến cho khung cảnh mờ ảo, rùng rợn.
Nó cúi gầm mặt xuống, nội tâm nó sôi sục
Má ơi, đáng sợ quá!!! Nope nope nope nope nope no no no, creepy quá!!! Anh hai, cứu em!!
Nó đưa tay lên cánh cửa phòng, với ý định mở cửa ra. Đột nhiên một âm thanh vang lên khiến nó khựng lại,
Kéttt~
- c..c-cái gì vậy?
Nó tự hỏi, hay đúng hơn là nó hỏi chara. Chara không trả lời nó, khiến cho nó càng lo lắng hơn
- c-c-chara..??
Một chiếc bóng mờ mờ, ảo ảo xuất hiện, mặt nó trắng bệch ra, từng giọt mồ hôi lạnh ùa ra không ngừng, hai chân nó run lẩy bẩy.
Trước mặt nó là một cô gái, khuôn mặt cười tươi, sở hữu con ngươi màu đỏ của máu, mái tóc màu nâu hạt dẻ ngắn ngang vai. Cô gái mặc một chiếc áo len màu xanh sọc vàng, cùng chiếc quần đùi màu kem sữa. Khuôn mặt cô ta hào hao có vài phần giống với nó
Nhưng quan trọng là...
CÔ TA TRONG SUỐT!!!!!!!
Cô gái bí ẩn ấy chậm rãi đưa cánh tay lên, vươn về phía nó. Hồn vía nó bây giờ muốn thoát khỏi thể xác nó luôn, nó sợ hãi né ra sau, nhưng vì chân nó cứng đờ vì sợ, nên nó vấp vào nhau té sờ mờ lờ...
À không, ngã phịch xuống đất, bộ dáng vô cùng kinh hãi. Cô gái ấy vẫn chậm rãi lượn lờ về phía nó, với nụ cười rạng rỡ
Nó vội vàng lùi nhanh hết sức về sau, với ý nghĩ sẽ né được con ma đáng sợ ấy.
Đến khi lưng nó đụng vào vách tường, nó mới nhận ra....
Đù má nó!!! Hết đường rồi. Ông trời đéo thuở con gì cả. Bị bắt cóc đã đành, giờ còn bị chết một cách lãng nhách. BẤT CÔNG VÃI CẢ LỜ RA ẤY!!!!
Nó ngồi co rúm lại, úp mặt vào đầu gối, run rẩy. Nó thấy một cánh tay lạnh như đá chạm vào nó. Nó hét lớn lên :
- AHHHH!!!! TÔI ĐÉO CÓ CÁI KHI GÌ ĐÂU. LÀM ƠN ĐI ĐI. ANH HAI, CỨU EM!!! EM QUÁ DỄ THƯƠNG ĐỂ CHẾT NHƯ THẾ? CHU MI NGA!! SOMEBODY, HELP ME STUPID ASS!!! CHARA, MÀY Ở ĐÂU??!!!
Cứ như thế, nó dùng hết sức bình sinh mà la, mong sao cho con ma ấy điếc tai mà buông tha cho nó. Nó cứ như vậy mà hét, cho đến khi....
- hahahaha!!!!! Ôi..mẹ ơi...khục..khục..hahahaha...tao..t-tao...
Nó chậm rãi ngẩng mặt lên, nhìn cô gái trong suốt trước mặt cười lăn trên sàn nhà. Mà mặt mày nó ngu không thể tả nổi.
-_-_--_
Truyện mình vẫn cập nhật, nhưng chậm ( vì mình lười )
Mong các bạn tiếp tục ủng hộ mình.
___________
Buồn ngủ...quá
Đừng có mà ngủ, tao cấm mày
Chara nghiến răng nghiến lợi, nhưng đôi mắt nó nặng dần, nó chỉ có thể lầm bầm vài điều trong miệng :
- nhưng..tao..buồn...oáp..ngủ...
Giọng nó lí nhí dần, rồi hoàn toàn tắt hẳn. Không gian xung quanh nó cũng yên tĩnh hơn, chỉ nghe thấy tiếng gió xào xạc từ chiếc cửa sổ to mà nó vừa mở khi nãy
Chara thở dài một tiếng, ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền lại suy ngẫm trong không gian tối tăm, yên tĩnh.
------------
Một chàng trai trẻ tuổi bước đến bên cạnh nó, chiếc áo vest đen, cùng nơ bướm trên cổ tôn lên vẻ nghiêm trang của anh ta.
Chàng trai ấy cúi nhẹ đầu xuống, nhìn nó. Rồi anh ta chậm rãi đặt một ly trà hoa mao lương vàng xuống, xong xuôi, chàng trai xoay gót rời đi
-----
Hương thơm của trà, cùng làn gió nhẹ nhàng, nhưng mang theo hơi lạnh đánh thức nó khỏi giấc ngủ ngon, và yên bình.
Nó ngồi dậy, khẽ dụi hai vành mắt còn chưa thể mở ra vì buồn ngủ
Cuối cùng cũng chịu tỉnh
Chara hừ một tiếng đầy khó chịu, nhưng nó không bận tâm đến cô ta, khẽ mở một bên mắt tìm kiếm hương thơm lạ lùng ấy phát ra từ đâu
Mất một lúc, tầm mắt nó mới dời xuống chiếc bàn cách tân bên cạnh nó. Một ly trà hoa mao lương vàng vẫn còn khói bốc lên, cùng mùi hương khiến tâm tư nó thoải mái.
Nó chả bận tâm mấy, nhẹ nhàng nâng tách trà lên, hớp một ngụm nhỏ, và tận hưởng vị ngon của trà mang lại
Chara hét lên đầy tức tối trong đầu nó
Mày uống tỉnh bơ vậy?
Nó nhẹ nhàng trả lời :
- tao khát. Thế thôi
Chara mắng miếc nó
Mày không hề bận tâm tới ly trà đột nhiên xuất hiện, hay tại sao nó vẫn còn bốc khói? Mà mày cầm lên uống luôn? MÀY NGHĨ GÌ VẬY?!? Lỡ như nó có độc, hay nó có vấn đề-
Nó ngắt ngang lời của chara :
- tao vẫn còn thở, không có dấu hiệu gì khác lạ. Okay? Tao ổn.
Rồi nó tiếp tục uống cạn ly trà trước khi nó đứng dậy và tiếp tục khám phá xung quanh, mặc cho chara la hét, chửi rủa nó vì quá bất cẩn
++++++
N
ó bước chân ra khỏi căn phòng ấy, lần theo trí nhớ của mình mà quay lại căn phòng đầu tiên lúc nó tỉnh dậy. Vì sao ư?
Bầu trời đang dần tắt đi những tia nắng chiếu sáng căn nhà này, và quan trọng hơn....
Mẹ khiếp, căn nhà âm u hẳn ra khi trời tối. Khiến nó sợ vãi đ**
Những chiếc đèn nhỏ nhắn treo trên tường đang dần sáng lên, nó mon men theo đường cũ mà quay lại căn phòng trắng xoá của nó?
Dừng lại trước cánh cửa phòng, đột nhiên nó đh im không nhúc nhích. Chara khó hiểu
Sao vậy? Mày sợ đến nỗi không đi đâu được nữa à?
Nó im lặng, xoay đầu sang bên trái, rồi lại xoay đầu lại về phía bên phải.
Hai dãy hành lang đều tối đen, chỉ có mỗi ánh sáng từ những chiếc đèn được treo trên tường, khiến cho khung cảnh mờ ảo, rùng rợn.
Nó cúi gầm mặt xuống, nội tâm nó sôi sục
Má ơi, đáng sợ quá!!! Nope nope nope nope nope no no no, creepy quá!!! Anh hai, cứu em!!
Nó đưa tay lên cánh cửa phòng, với ý định mở cửa ra. Đột nhiên một âm thanh vang lên khiến nó khựng lại,
Kéttt~
- c..c-cái gì vậy?
Nó tự hỏi, hay đúng hơn là nó hỏi chara. Chara không trả lời nó, khiến cho nó càng lo lắng hơn
- c-c-chara..??
Một chiếc bóng mờ mờ, ảo ảo xuất hiện, mặt nó trắng bệch ra, từng giọt mồ hôi lạnh ùa ra không ngừng, hai chân nó run lẩy bẩy.
Trước mặt nó là một cô gái, khuôn mặt cười tươi, sở hữu con ngươi màu đỏ của máu, mái tóc màu nâu hạt dẻ ngắn ngang vai. Cô gái mặc một chiếc áo len màu xanh sọc vàng, cùng chiếc quần đùi màu kem sữa. Khuôn mặt cô ta hào hao có vài phần giống với nó
Nhưng quan trọng là...
CÔ TA TRONG SUỐT!!!!!!!
Cô gái bí ẩn ấy chậm rãi đưa cánh tay lên, vươn về phía nó. Hồn vía nó bây giờ muốn thoát khỏi thể xác nó luôn, nó sợ hãi né ra sau, nhưng vì chân nó cứng đờ vì sợ, nên nó vấp vào nhau té sờ mờ lờ...
À không, ngã phịch xuống đất, bộ dáng vô cùng kinh hãi. Cô gái ấy vẫn chậm rãi lượn lờ về phía nó, với nụ cười rạng rỡ
Nó vội vàng lùi nhanh hết sức về sau, với ý nghĩ sẽ né được con ma đáng sợ ấy.
Đến khi lưng nó đụng vào vách tường, nó mới nhận ra....
Đù má nó!!! Hết đường rồi. Ông trời đéo thuở con gì cả. Bị bắt cóc đã đành, giờ còn bị chết một cách lãng nhách. BẤT CÔNG VÃI CẢ LỜ RA ẤY!!!!
Nó ngồi co rúm lại, úp mặt vào đầu gối, run rẩy. Nó thấy một cánh tay lạnh như đá chạm vào nó. Nó hét lớn lên :
- AHHHH!!!! TÔI ĐÉO CÓ CÁI KHI GÌ ĐÂU. LÀM ƠN ĐI ĐI. ANH HAI, CỨU EM!!! EM QUÁ DỄ THƯƠNG ĐỂ CHẾT NHƯ THẾ? CHU MI NGA!! SOMEBODY, HELP ME STUPID ASS!!! CHARA, MÀY Ở ĐÂU??!!!
Cứ như thế, nó dùng hết sức bình sinh mà la, mong sao cho con ma ấy điếc tai mà buông tha cho nó. Nó cứ như vậy mà hét, cho đến khi....
- hahahaha!!!!! Ôi..mẹ ơi...khục..khục..hahahaha...tao..t-tao...
Nó chậm rãi ngẩng mặt lên, nhìn cô gái trong suốt trước mặt cười lăn trên sàn nhà. Mà mặt mày nó ngu không thể tả nổi.
-_-_--_
/87
|