Đêm, càng lúc càng sâu.
Tên áo đen kinh ngạc, tại sao lại như thế này?
Hoàn toàn không giống như tưởng tượng của hắn, không ngờ gương mặt thật của nàng ta lại tuyệt sắc như vậy.
Nếu không phải hắn cố ý hất mạng che mặt của nàng ta ra, thì hắn thật đúng là cho rằng nàng ta cố ý dùng mỹ mạo đến làm nhục tiểu thư nhà mình.
Ngay cả hắn cũng không ngờ trên đời này lại có nữ nhân yêu mị vô song, dung mạo diễm lệ, phong hoa tuyệt đại như vậy.
Sau khi mọi người khiếp sợ, có người nhịn không được hỏi: “Rốt cuộc cô nương này là ai? Thật quá xinh đẹp.”
Co vài nữ tử thậm chí còn đưa mắt nhìn về phía Hạ Tuyết Nhi, âm thầm so sánh, dù sao biểu hiện của Hạ Tuyết Nhi luôn cao cao tại thượng, đương nhiên có người vui mừng muốn xem phản ứng của nàng ta như thế nào. Quả nhiên vẻ mặt Hạ Tuyết Nhi vô cùng khiếp sợ, vô cùng xấu hổ, vô cùng khó tin, khuôn mặt luôn tự tin cũng chỉ có thể cười miễn cưỡng.
Nữ nhân mỹ lệ thường sẽ chú ý tới người hấp dẫn hơn mình đầu tiên, nàng còn để tâm đến điều này hơn bất cứ ai.
Lúc trước, Hạ Tuyết Nhi luôn được xưng là đệ nhất mỹ nữ của Hàn quốc, hơn nữa bản thân nàng cũng có chút tư cách để kiêu ngạo, nên đó không phải là hư danh.
Nay nhìn thấy tân phụ của Ngũ hoàng tử, nàng mới cảm nhận được cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Gương mặt đối phương tinh xảo, khí chất minh diễm bức người, hoàn toàn khác với Hạ Tuyết Nhi giả vờ đoan trang. Hai người tuy là hai kiểu đẹp khác nhau, nhưng vẻ yêu mị của đối càng hấp dẫn ánh mắt người khác hơn. So với Tô Mặc, khí chất của Hạ Tuyết Nhi đã nhạt đi phần nào, thậm chí ảm đạm như sao gặp phải mặt trăng.
“Chậc chậc, mỹ nhân là rốt cuộc là thần thánh phương nào? Ngũ hoàng tử tìm được nàng ta từ đâu vậy?”
“Đúng là khuynh thành vô song, xinh đẹp mê hoặc, không ngờ trên đời này còn có nữ tử như vậy, chỉ sợ danh hiệu đệ nhất mỹ nhân hoàng cung của Hạ Tuyết Nhi khó giữ được rồi.” Có người cúi đầu nói, tuy không ác ý gì nhưng Hạ Tuyết Nhi nghe được lại thầm hận vô cùng.
Trước mắt bao người, Tô Mặc lạnh nhạt nhếch khóe môi nở nụ cười ưu mị. Nàng không ra vẻ trấn định như Hạ Tuyết Nhi, mà là tao nhã từ trong xương cốt.
Nàng đi đến trước mặt trọng tài nội thị, nhướng mi thản nhiên nói: “Phần thưởng khi nào thì giao cho ta?”
Nội thị ngơ ngác nhìn nàng, run sợ hồi lâu, sau đó ừ ừ a a một lúc lâu như bị câm điếc.
Tuy rằng thái giám không phải là một nam nhân hoàn chỉnh, nhưng nhìn thấy nữ tử mỹ lệ như vậy cũng có vài phần thích cái đẹp.
Lúc này, hoàng hậu lại kêu lên: “Đợi đã… nàng ta là Yêu Cơ.”
Phụ nhân đứng gần đó lưu ý đến lời nói của hoàng hậu, bà ta tò mò hỏi: “Yêu Cơ? Yêu Cơ nào?”
Hoàng hậu thầm hận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chính là Yêu Cơ của Tam hoàng tử.”
Yêu Cơ của Tam hoàng tử! Yêu Cơ của Tam hoàng tử!
Những lời này như sét đánh vào giữa ao nước, tất cả mọi người kinh ngạc, dần dần sôi trào.
Rõ ràng không khí trong điện đã biến đổi, mọi người hai mặt nhìn nhau, Yêu Cơ của Tam hoàng tử, đây là tình huống gì?
Chuyện về Yêu Cơ, không ai ở Tề quốc mà không biết, nghe nhiều nên thuộc.
Ngay cả sắc mặt của Hạ Tuyết Nhi cũng trầm xuống, nàng ta khẽ nhếch môi, mắt lóe cảm xúc phức tạp.
Trong những người ở đây, cảm thấy khó tin nhất đương nhiên chính là Tam hoàng tử, hắn ta nhìn Tô Mặc, ánh mắt ngẩn ngơ trong chốc lát.
Sau đó đôi mắt hắn thoáng qua một tia âm trầm, đồng thời các loại cảm xúc phức tạp cũng dồn dập xuất hiện.
Nhìn thấy đôi mắt nàng lóng lánh như đá quý, thân thể mềm mại nhẹ nhàng, ánh sáng tuyệt thế lưu chuyển quanh thân. Không sai, nàng đúng là Yêu Cơ, hắn tuyệt đối không ngờ hắn có thể gặp lại Yêu Cơ, hơn nữa còn là trước mặt nhiều người như vậy.
Hoàn toàn vượt ra ngoài dự đoán của hắn.
Lần đầu tiên hắn nhẫn tâm buông tay với nữ nhân mình thích, thậm chí còn cho rằng đã hoàn toàn quên nàng rồi. Người muốn thành đại sự không thể câu nệ nhi nữ tình trường, hắn cũng không thấy bỏ nàng có gì là không đúng. Dù sao, trong lòng một hoàng tử có dã tâm, giang sơn và quyền thế đều luôn đứng thứ nhất. Nếu một ngày hắn trở thành cửu ngũ chí tôn, tam cung lục viên bảy mươi hai phi tần, nữ nhân vô số, có dạng gì mà không thể thu vào cung, chỉ quyền thế mới mang lại nhiều lợi ích cho hắn, hắn tuyệt đối không thể vì sa vào sắc đẹp mà cuối cùng bị người dèm pha, chịu nhỏ mất lớn.
Trong cảm nhận của hắn, Yêu Cơ bị lưu đày đến Ác Nhân đảo cũng không có gì khác bị bỏ vào lãnh cung.
Một nữ nhân bị biếm lãnh cung, bất luận dung mạo xinh đẹp cỡ nào, dần dần năm tháng trôi qua cũng sẽ nhạt nhòa tất cả.
Mẫu thân hắn, hoàng hậu nương nương thậm chí còn dẫn hắn đi đến lãnh cung một chuyến, để hắn nhìn thấy những nữ nhân nổi điên phát cuồng trong đó. Ngày xưa diễm lệ đến cỡ nào, cuối cùng cũng hồng nhan tóc bạc, khiến hắn tràn đầy cảm xúc trong lòng.
Hắn có chút hận, hận Yêu Cơ kia cứ lúc lạnh lúc nóng với hắn, khiến hắn lâm vào trầm mê.
Nam nhân không thể để nữ nhân muốn làm gì thì làm, mà phải nắm tất thảy nữ nhân trong tay.
Một nam nhân phải đủ ngoan độc, đủ lạnh lùng, đủ cứng rắn mới có thể thành đại sự.
Phàm là những thứ đã dùng qua rồi mà không có lợi cho bản thân, thì đều phải vứt ra sau đầu.
Những chuyện này đều là hoàng hậu dạy cho hắn mỗi ngày, cùng với những thứ hắn chậm rãi lĩnh ngộ được trong cuộc đấu quyền thế.
Tam hoàng tử vốn có chút khúc mắc với Yêu Cơ, từ sau khi Yêu Cơ đi Ác Nhân đảo, hắn lại gặp Hạ Tuyết Nhi, lập trường không vững khiến hắn cũng dần dần buông xuống hoàn toàn.
Vương phi của hắn nên đoan trang hào phóng như Hạ Tuyết Nhi, có tri thức hiểu lễ nghĩa, minh diễm động lòng người. Chẳng những đọc đủ thứ thi thư, tinh thông lục nghệ, giơ tay nhấc chân đều mang đầy phong phạm tiểu thư khuê các. Nàng ta còn rất ôn nhu săn sóc, khéo hiểu lòng người, tài đức vẹn toàn, tâm tính rộng rãi, cũng rất khiêm tốn.
Thậm chí sau lưng còn có một bối cảnh thế lực cường đại chống lưng, đây mới là hoàng hậu, là mẫu nghi thiên hạ.
Bất luận thế nào, so sánh hai nữ tử với nhau thì Hạ Tuyết Nhi vẫn luôn chiếm ưu thế hơn.
Nhưng tâm tư nam nhân lại rất kỳ quái, khi nữ nhân mà hắn buông tay đứng cạnh một nam nhân khác, trong lòng hắn có chút không thoải mái.
Hiện giờ hắn đang cẩn thận đánh giá Yêu Cơ, hắn phát hiện nàng khác xa lúc trước rất nhiều, bớt đi vài phần kiều mị phóng túng, nhiều thêm vài phần chân thành. Đôi mắt đầy vẻ cơ trí, khí chất không hề kém Hạ Tuyết Nhi. Hơn nữa dưới ánh mắt chú mục của mọi người, nàng ta vẫn thoải mái ung dung, tươi cười nhàn nhạt, trang điểm diễm lệ làm nổi bật khuôn mặt tinh xảo tuyệt thế, nhẵn nhụi, trắng nõn, thanh nhã, yêu mị.
Tuy trong lòng hắn, Yêu Cơ không có nhiều giá trị lợi dụng, nhưng lại khiến hắn cảm thấy mới mẻ.
Hắn cho rằng Yêu Cơ chính là một nữ tử chỉ biết dùng sắc đẹp, nhưng trước mặt Văn Nhân Dịch nàng lại rất hồn nhiên đáng yêu, tài bắn cung cũng khiến người khác phải kính nể không thôi.
Nữ tử này rốt cuộc đã gạt hắn cái gì? Trước mắt mới là nàng thật sự.
Nếu như nói Yêu Cơ trước mắt không khiến hắn động tâm, thì là gạt người.
Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ, lúc hắn quay đầu lại nhìn thì phát hiện nàng không còn giống người thường, cũng đã là vật còn người mất.
Nàng không phải là nữ nhân thương tâm bị hoàng hậu nhốt vào Ác Nhân đảo, không phải là một Yêu Cơ tội nghiệp.
Khiến hắn không chịu được chính là, nữ nhân mình sủng ái ngày xưa nay lại trở thành người của Văn Nhân Dịch.
Tuy hắn đã từ bỏ nàng, nhưng nàng vẫn đã từng là của hắn.
Chỉ có hắn mới có thể vứt bỏ nữ nhân, nữ nhân không thể phản bội hắn.
Nghĩ như vậy, khuôn mặt Tam hoàng tử càng ngày càng khó coi, ánh mắt càng ngày càng thâm trầm, sắc mặt biến xanh, hai tay nắm chặt quyền.
Bát hoàng tử nhịn không được đắc ý cười, mắt đầy vẻ tính toán, hắn đã sớm phát hiện nàng ta là Yêu Cơ rồi.
Hắn là người đầu tiên trong đám hoàng tử phát hiện ra chân tướng, hắn đưa tay sờ sờ cằm, nghĩ thầm mình đúng là anh minh thần võ, vĩ đại bất phàm, rốt cuộc cũng đợi đến được ngày này. Không biết Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử sẽ nháo lên như thế nào, đến lúc đó trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, nếu thật sự không được, hắn sẽ đi châm ngòi nổi gió, rồi bàng quan đứng xem.
Hắn cười xảo quyệt, sự tình càng lúc càng thú vị rồi.
Hiện giờ, Tô Mặc, Văn Nhân Dịch và Tam hoàng tử đã trở thành tiêu điểm chú ý của bữa tiệc.
Bất luận lúc nào, chuyện xấu bát quái luôn là mục tiêu chú ý của mọi người, ngay cả quý tộc cũng không ngoại lệ.
Đây đúng là màn tình mới gặp tình cũ, Yêu Cơ ngày xưa biến thành tân nương của Ngũ hoàng tử.
Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử vì giang sơn, vì mĩ nhân, vì quyền thế - quyết đấu.
Cũng có người dò xét qua lại giữa Hạ Tuyết Nhi và Tô Mặc, để xem hai nữ tử này có ưu khuyết gì.
Có người tán thưởng phong tư khuynh thành của Yêu Cơ ngày xưa, có thể mị hoặc người không thích hào nhoáng như Ngũ hoàng tử không thèm để ý đến ánh mắt thế tục vì nàng. Có người lại lý trí thấy thân thế bối cảnh của Hạ Tuyết Nhi mới là quan trọng nhất, Tam hoàng tử cần loại nữ nhân như vậy để trở thành hậu thuẫn chắc chắn của hắn. Càng có nhiều người dừng mắt mắt bát quái ở Tam hoàng tử, muốn xem hắn xử lý hai mỹ nhân này ra sao. Yêu Cơ có thể gả cho Ngũ hoàng tử chứng tỏ thủ đoạn cũng không tầm thường, lần này mục đích trở về của Yêu Cơ là muốn trả thù kẻ bạc tình hay sao?
Mọi người đoán bóng đoán gió, phấn khởi không thôi, cứ như đã phát hiện ra bí mật thật lớn.
Ngu Nhiễm thở dài, tay cầm quạt, tùy ý đưa mắt nhìn về phía Văn Nhân Dịch, hắn đảo mắt lười biếng nói: “Xem đi, ta biết chắc chắn chuyện này sẽ phát sinh mà, lời đồn đãi sẽ nhanh chóng bay đầy trời, đến lúc đó miệng nhiều người xói chảy vàng, tích hủy tiêu cốt. Ngươi thật đúng là chuyện xấu quấn thân, Yêu Cơ gả cho ngươi đúng là không phải chuyện tốt!”
Văn Nhân Dịch lạnh lùng đáp: “Lời đồn nhảm sẽ tự sụp đổ, ta không thèm để ý, thanh giả tự thanh trọc giả tự trọc.”
Tô Mặc cũng lạnh nhạt, bình thản đối mặt tất cả, càng có thêm ba phần khí thế ung dung hơn Hạ Tuyết Nhi.
Nàng nói: “Vốn tưởng rằng thành thân rồi là có thể rời đi, không ngờ vẫn phải chịu huyên náo ồn ào thế này.”
“Không sao, đã tới rồi thì cứ an tâm, về sau chúng ta an ổn qua ngày là được.”
Ngu Nhiễm lắc lắc quạt, không đồng ý cười nói: “Văn Nhân Dịch à Văn Nhân Dịch, hiện giờ có thể an ổn qua ngày ở đâu cơ chứ? Đại náo hoàng cung vừa ra là phong vân gợn sóng, giương cung bạt kiếm. Nói không chừng kịch bản kế tiếp của ta sẽ lấy đây làm đề tài, viết nên một truyền kỳ khác về Yêu Cơ. Yêu Cơ này đứng giữa tranh đoạt của hai hoàng tử, hai bên ra tay quá nặng mà cùng tổn hại, tình hình vô cùng không ổn…”
“Sau đó thì sao?” Văn Nhân Dịch lạnh lùng liếc hắn.
“Đúng vậy, sau đó thì sao?” Tô Mặc không biết hắn còn có thể nói ra phiên bản gì.
Ngu Nhiễm thưởng thức cây quạt, hơi nhếch môi nói: “Sau đó cả hai hoàng tử đều không có kết cục tốt, Yêu Cơ gả cho một thế tử gia biết viết sách biết khiêu vũ, hai người sống cuộc sống hạnh phúc. Câu chuyện này của ta thế nào, khanh khanh?” Nói xong, Ngu Nhiễm nhẹ nhàng lấy vai cọ cọ Tô Mặc, lại bị Văn Nhân Dịch hung hăng đạp một cước.
Ngu Nhiễm nhất thời không đề phòng, hắn biết sắc, đúng là hồ ly vô sỉ.
Tô Mặc cười khẽ, nụ cười này lại mang ý nghĩa khác trong mắt mọi người.
Biểu cảm của Hạ Tuyết Nhi không quá tự nhiên, hiện giờ biết tân nương của Ngũ hoàng tử là chính là Yêu Cơ, tuy rằng nàng không rõ mọi chuyện lắm nhưng trong lòng cũng càng ngày càng khó chịu. Nàng ở Hạ gia vốn là công chúa cao không thể chạm, mĩ mạo tuyệt luân, tu hoa bế nguyệt, quốc sắc thiên hương, lại rất thông minh cơ trí, cho nên ở gia tộc mọi người luôn vô cùng coi trọng và kỳ vọng vào nàng.
Sau khi nàng đến Tề quốc, bất luận là hoàng hậu hay là Tam hoàng tử thì cũng đều kỳ vọng rất cao vào nàng.
Mà Yêu Cơ này, một nữ nhân bị vứt bỏ, bị lưu đày đến Ác Nhân đảo nhưng giờ lại đột nhiên xuất hiện ở đây, thật sự không thể tưởng tượng được. Mà ngay từ đầu nàng lại không để nàng ta vào mắt, bất tri bất giác lại phạm phải thói khinh địch.
Bất luận thế nào nàng ta cũng đã từng là Yêu Cơ của Tam hoàng tử, mà hiện giờ nàng là vị hôn thê của Tam hoàng tử nên đương nhiên có liên hệ với nhau rất lớn. Sự xuất hiện của đối phương khiến nàng cảm thấy đang bị đánh vào mặt.
Nàng rốt cuộc cũng nghiêm túc đánh giá Yêu Cơ, ngầm suy tính trong lòng.
Không đúng, nàng ta nhất định có chuẩn bị mà đến.
Hoàng hậu khẽ kêu lên, vươn ngón tay đeo móng vang dài chỉ vào Tô Mặc nói: “Tiện nhân Yêu Cơ, sao ngươi có thể thoát khỏi Ác Nhân đảo?”
“Tiện nhân gọi ai?”
“Tiện nhân gọi ngươi.” Hoàng hậu rít gào, vẫn không biết mình đã nói sai.
Mọi người muốn cười mà không dám cười, sau một lúc lâu hoàng hậu mới phản ứng kịp, cũng không mở miệng mắng chửi được nữa.
Ngu Nhiễm nhịn không được cười rộ lên, đối thoại này là hắn viết trong sách, nàng ta sử dụng cũng thật quá tùy ý.
Thấy hoàng hậu im bặt, Bát hoàng tử vui sướng tràn ngập khi người khác gặp họa, hắn vội vàng đi ra nói giúp: “Bẩm hoàng hậu nương nương, ta nghe nói Ngũ ca từng đi qua Ác Nhân đảo một lần, sau đó nhất định là huynh ấy lén đưa nàng ta rời đi, nhi thần đoán như vậy.”
Tô Mặc khinh thường liếc mắt, đoán cũng hay lắm. Xem ra tin tức Yêu Cơ rời đi được giấu diếm rất chặt chẽ, không ai tin được là nàng tự mình thoát khỏi Ác Nhân đảo.
Nàng không biết, đó là do Văn Nhân Dịch không để lộ ra nửa tiếng gió Yêu Cơ đã trốn thoát. Hắn là tổng chỉ huy của Đông Lăng Vệ, binh tướng ở đó đương nhiên nghe lệnh hắn.
Ánh mắt Văn Nhân Dịch lạnh băng, bước lên thản nhiên đáp: “Không sai, là ta đi Ác Nhân đảo mang Yêu Cơ cô nương ra ngoài, vì ta nghe nói Tam hoàng tử có một vị Yêu Cơ tuyệt thế. Sau khi gặp nàng, ta đã nhất kiến chung tình, Tam hoàng tử có mắt không tròng, không biết quý trọng nàng, mà nữ tử như nàng cũng chỉ xứng đôi với nam nhân có hiểu biết. Tam hoàng tử đã không xứng với nàng, vậy cứ để ta thú nàng.” (*Nhất kiến chung tình: vừa gặp đã yêu)
Tô Mặc nghe Văn Nhân Dịch nói dối mà mặt không đổi sắc, từng câu từng chữ đều bảo hộ nàng, trong lòng hơi hơi cảm động.
Hắn luôn miệng nói Tam hoàng tử không xứng với nàng, cũng nói bản thân hắn ưu tú hơn Tam hoàng tử nhiều.
Toàn trường đua tĩnh lặng, không khí ngưng trệ.
Có người nghĩ thầm, hóa ra lão Ngũ đã sớm mơ ước nữ nhân của lão Tam rồi. Thật đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm, không nhìn ra được lão Ngũ bề ngoài lạnh lùng, bên trong lại nóng như lửa. (*Tri nhân tri diện bất tri tâm: Biết người biết mặt mà không biết lòng)
Hành động này hoàn toàn không hợp với bộ dáng lạnh nhạt bình thường của hắn, chỉ là mộ danh thôi mà đã chạy đến Ác Nhân đảo tìm Yêu Cơ, còn thú về nhà, đó là loại chấp nhất đến cỡ nào? Thậm chí còn có chút lãng mạn không phải sao?
Chỉ tiếc bọn họ không có thực quyền như Văn Nhân Dịch, bằng không cũng sẽ học hỏi hắn.
Đương nhiên cũng có người chú ý đến lời Văn Nhân Dịch tự thấy bản thân ưu tú hơn Tam hoàng tử, đây chẳng lẽ là mơ ước ngôi vị hoàng đế?
Hoàng hậu giận run người, quát lớn một tiếng: “Văn Nhân Dịch, ngươi làm càn, ai cho phép ngươi dẫn người rời đi?”
Văn Nhân Dịch vẫn mặt không biểu cảm, toàn thân lộ sát khí, lạnh lùng nói: “Yêu Cơ cô nương vốn là một nữ tử vô tội, vậy mà hoàng hậu lại nhẫn tâm lưu đày nàng đến Ác Nhân đảo, nói vậy nghĩa là đã bỏ mặc nàng tự sinh tự diệt. Mà ta lại thật lòng thích nàng, Tam hoàng tử của người bạc tình với nàng, ta là thật tâm, ta cứu một nữ tử khỏi dầu sôi lửa bỏng thì có gì là sao? Huống chi, ta đường đường là tổng chỉ huy của Đông Lăng Vệ, đương nhiên có tư cách mang tù nhân đi. Hậu cung hà tất phải can thiệp?”
Hoàng hậu á khẩu, bà có tư cách bắt người, nhưng đối phương cũng có tư cách thả người.
Bát hoàng tử không ngờ Văn Nhân Dịch vẫn có thực lực đó, quyền lợi của Đông Lăng Vệ đã vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn. Hắn đảo mắt, tiếp tục xúi giục: “Ngũ hoàng tử, ta vẫn còn một câu muốn nói, Yêu Cơ này tuy không tệ nhưng Tam ca buông nàng chỉ là kế tạm thời, nói không chừng còn có thể quay lại mang nàng đi, sao Ngũ ca có thể tùy tiện thú nữ nhân của huynh ấy như vậy?” Ý ngoài lời là Tam hoàng tử vẫn chưa thật sự bỏ nàng.
Hai nam nhân đánh vì một nữ nhân mới thú vị không phải sao?
Tam hoàng tử nhìn chằm chằm Tô Mặc, ánh mắt vô cùng thâm trầm. Từ khi nhận ra nàng là Yêu Cơ, ánh mắt của hắn vẫn không thể dứt khỏi nàng, sáng quắc như vậy nhất định Yêu Cơ cũng nhận ra, nhưng nàng ta từ đầu đến cuối đều chỉ nhìn mỗi Văn Nhân Dịch, mắt đi mày lại, không liếc mắt hắn lấy một cái.
Bất kể nàng có phải lạt mềm buộc chặt hay không, hắn vẫn cảm thấy vừa tức giận vừa buồn bực.
Lúc trước là hắn bỏ nàng, tuy rằng không nỡ nhưng hắn tuyệt đối không tỏ vẻ ra ngoài. Hiện giờ nghe thấy lời của Bát hoàng tử, hắn lập tức mở miệng đính chính: “Chư vị, phụ hoàng, mẫu hậu, các huynh đệ, năm đó bản hoàng tử mù quáng mê luyến Yêu Cơ, hiện giờ đã quay đầu đính hôn cùng Hạ Tuyết Nhi cô nương, tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ.”
Sau đó hắn tình cảm nồng nàn nhìn Hạ Tuyết Nhi: “Huống chi Tuyết Nhi cô nương cao quý ôn nhu, tri thức hiểu lễ nghĩa, tài hoa hơn người, lại là đệ nhất mỹ nữ của Hàn quốc, mỹ danh truyền ra khắp bảy nước. Bối cảnh gia tộc luyện khí sư của nàng càng thêm cao quý, chỉ có thể gặp mà không thể cầu, nhi thần cho rằng Yêu Cơ kia tuy diện mạo xinh đẹp nhưng hoàn toàn không thể đánh đồng với Hạ Tuyết Nhi cô nương, cho nên ta không có gì lưu luyến với nàng cả.”
Nghe vậy, Bát hoàng tử có chút thất vọng.
Hoàng hậu lập tức gật gật đầu, cảm thấy nhi tử làm việc rất ổn thỏa. Bà ta cũng nói tiếp: “Hạ Tuyết Nhi thân phận bất phàm, phong nghi xuất chúng, nhất quốc chi mẫu như bản cung cũng vô cùng yêu thích. Hơn nữa nàng có tài có đức, sao có thể đánh đồng với loại nữ yêu mị tầm thường được. Cái nào ưu cái nào kém ta nghĩ mọi người hẳn là có thể phân rõ ràng.”
Mọi người đưa mắt sang nhìn Hạ Tuyết Nhi, khuôn mặt nàng ta vẫn có chút cứng nhắc nhưng nghe hoàng hậu nương nương tán dương mình như thế, lại nghe Tam hoàng tử thổ lộ trước mặt mọi người, nàng lập tức hít sâu một hơi, phục hồi tinh thần lại. Dù sao nàng vẫn còn trẻ nên chưa thể tự nhiên được, chỉ có thể cố gắng thẳng lưng, tận lực ra vẻ bình tĩnh không bận tâm.
Nàng bước lên phía trước nói: “Có thể được hoàng hậu và Tam hoàng tử khen ngợi, tiểu nữ cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Chỉ là tài bắn cung của Yêu Cơ quả thực siêu quần, hơn nữa còn là tân nương của Ngũ hoàng tử, thật sự rất hơn người!”
Nàng ta cố ý khích lệ Tô Mặc, ra vẻ mình cũng không đố kị gì. Những nữ nhân tầm thường luôn mắng chửi đối thủ trước mặt mọi người, nhưng nữ nhân cơ trí sẽ khen ngợi đối thủ. Quả nhiên, những người xung quanh sáng mắt, không khỏi khen ngợi nàng, ngay cả Tề đế cũng vừa lòng gật đầu.
Tam hoàng tử nhịn không được đảo mắt qua nhìn chằm chằm Tô Mặc, lần này hắn đã nói lời khinh thường nàng, nàng nhất định sẽ liếc mắt nhìn hắn một cái, không nữ nhân nào có thể dễ dàng tha thứ nam tử bỏ qua mình. Nhưng hắn không ngờ nàng ta vẫn đứng cùng Văn Nhân Dịch, hai người tay nắm tay, nàng đang đưa mắt nói chuyện cùng nam tử bên cạnh, có vẻ rất quen thuộc với Ngu Nhiễm của Kim Ngu Đường. Hắn ta đưa tay túm tay áo nàng như đang thổ lộ cái gì, còn nàng không hề nhìn mình lấy một cái. Nữ tử này… Tam hoàng tử rất không cam lòng.
Hắn tuy không phải người lòng dạ hẹp hòi, nhưng chưa từng bị người khác thờ ơ như vậy.
Bát hoàng tử nhìn chung quanh, buồn chán bĩu môi, cảm thấy vẫn chưa đủ kịch liệt. Hắn vậy mà lại không xúi giục được hai hoàng tử nổi lửa, đúng là vô cùng thất sách.
Hắn lập tức vỗ tay lớn tiếng nói: “Chậc chậc, Hạ Tuyết Nhi cô nương đúng là rất có lòng, Yêu Cơ kia chẳng qua chỉ là người bị Tam ca ruồng bỏ, người bị ruồng bỏ sao có thể đánh đồng với chính thất. Nàng ta không thể so được với một cọng tóc của Hạ Tuyết Nhi cô nương, Hạ cô nương luôn băng thanh ngọc khiết, không giống như mấy nữ nhân thủy tính dương hoa, nay Tần mai Sở. Chỉ tiếc Tam ca lúc trước bị hãm vào quá sâu thôi.”
Ý ngoài lời là Yêu Cơ có quan hệ không minh bạch với Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử lập tức nói: “Nam nhân trước khi thành thân có mấy nữ tử cũng không phải chuyện sai, chỉ cần toàn tâm toàn ý với chính thê là được rồi.”
Hoàng hậu ngạo mạn hừ khẽ, khinh thường nói: “Không sai, trước khi thành thân nam nhân nào mà không có vài thông phòng? Ai không có chuyện phong lưu? Chẳng qua Hạ Tuyết Nhi cô nương như mây trên trời, Yêu Cơ là bùn lầy dưới đất, giầy của Tam hoàng tử vô ý bị dính lấy thôi, cho nên phải vứt bỏ chiếc giầy đó, cũng như phụ nhân bị người ruồng bỏ vậy!”
Bà ta chẳng những so sánh đối phương như bùn, đồng thời còn ám chỉ đối phương là dâm nữ.
Nghe vậy, trong lòng Hạ Tuyết Nhi đương nhiên vô cùng thích ý, nàng ta liếc xéo Tô Mặc một cái. Nàng vốn muốn nhìn vẻ mặt xấu hổ ủ rũ của Yêu Cơ, thậm chí muốn đối phương không ngẩng đầu lên được nhưng lại không thể. Yêu Cơ vẫn cười xinh đẹp mị hoặc như trước, cứ như tất thảy đều không liên quan gì đến nàng, nàng chỉ đang xem diễn mà thôi.
Chỉ có Văn Nhân Dịch càng lúc càng lạnh lẽo, như một thanh kiếm sắp ra khỏi vỏ.
“Ấy chết, hoàng nhi, ta nói có đúng không?” Hoàng hậu bỗng nhiên thanh lệ hỏi.
“Mẫu hậu nói phải.” Tam hoàng tử lên tiếng, khẽ cúi đầu.
“Yêu Cơ là bùn dưới giầy của ngươi? Là người bị ruồng bỏ?”
“Vâng ạ.” Tam hoàng tử không đành lòng nhìn Tô Mặc, nhưng Tô Mặc chỉ cười lạnh một tiếng.
Vừa dứt lời, sát khí xung quanh tăng vọt, lại là đến từ Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm. Văn Nhân Dịch lạnh mắt: “Ta cho rằng có vài người mất đi rồi sẽ hiểu cách quý trọng, phạm lỗi một lần sẽ biết cái gì là đúng là sai, nhưng tuyệt không ngờ Tam hoàng tử càng ngày càng không có mắt, phân không được trân châu với mắt cá. Bản thân đã không hiểu thì thôi, ngay cả hoàng hậu nương nương cũng như vậy. Hôm nay Văn Nhân Dịch ta thề, sẽ có một ngày khiến cho các ngươi biết cái gì gọi là hối hận không kịp.”
Hoàng hậu và Tam hoàng tử biến sắc, bọn họ chưa từng nhìn thấy Văn Nhân Dịch khí thế bức người như vậy giờ.
Hắn luôn là người nhất ngôn cửu đỉnh, bọn họ không thể không cảnh giác!
Ngu Nhiễm phì cười phá tan không khí lạnh băng, hắn phe phẩy quạt nói: “Chậc chậc, người không có mắt trong cung càng ngày càng nhiều, lão thái bà mắt mờ thì thôi, ngay cả người trẻ tuổi cũng mù quáng theo. Nhưng mắt mù không đáng sợ, sợ là sợ mấy người có mắt không tròng, mắt mù tâm cũng mù. Ta muốn nói là, có vài người làm mất hạt dưa hấu lượm phải hạt vừng còn đắc chí, mất nhiều hơn được. Thật quá buồn cười, bản công tử sắp cười chết rồi.”
Tô Mặc chậm rãi nói: “Có mù hay không chẳng liên quan gì đến ta, chỉ cần phu quân ta nói muốn các ngươi hối hận, vậy ta tin tưởng chàng nhất định sẽ khiến các ngươi phải hối hận, ta cũng không khách khí đâu.”
Thật tốt! Tốt quá! Chiến hỏa nổi lên rồi!
Bát hoàng tử thấy Ngũ hoàng tử hạ chiến thư với Tam hoàng tử, nhưng thanh danh của hai người lại không bị ảnh hưởng gì lớn, nên hắn lập tức nói: “Chậc chậc, Yêu Cơ nhất định là khẩu thị tâm phi, ta nghĩ nhất định đúng là dư tình chưa dứt với Tam ca đúng không?”
Hắn liếc mắt sang, một tâm phúc đứng lẫn trong đám người lập tức gào to: “Nhìn xem, lão Ngũ thú nữ nhân của lão Tam kìa.”
Người khác lại kêu tiếp: “Không sai, đúng là gièm pha mà.”
“Thật không biết liêm sỉ, không biết xấu hổ.”
“Hai người như vậy có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế sao? Có thể hay không?”
“Hừ, ta tưởng mỹ nhân gì chứ, hóa ra là Yêu Cơ bị Tam hoàng tử vứt bỏ.” Tên áo đen lập tức lên tiếng bôi nhọ Tô Mặc, để giữ gìn danh dự cho Hạ Tuyết Nhi.
“Ngũ ca, nữ nhân Tam ca không cần mà huynh cũng muốn sao? Ánh mắt của huynh cũng không tốt lắm đâu.” Bát hoàng tử chỉ sợ thiên hạ không loạn rêu rao.
Tề đế không thích sự tình nháo lớn, lạnh lùng nói: “Lão Bát, con uống nhiều rồi.”
Bát hoàng tử vội vàng cười nói: “Thật có lỗi, thật có lỗi, hình như con uống hơi nhiều thật!”
Uống nhiều? Hắn căn bản không động tới rượu, lần này phải khiến lão Tam lão Ngũ cùng tổn hại mới được, trước mắt mục đích của hắn đã đạt được một phần rồi.
Tên áo đen lạnh lùng nói: “Ngũ hoàng tử, ngươi bị mất thể diện như vậy không bằng vứt bỏ Yêu Cơ đi, bằng không hoàng tộc Tề quốc sao còn mặt mũi được nữa? Tề đế sao gặp người được nữa? Dù sao phụ nhân đó cũng không phải thứ tốt gì.” Tuy rằng hắn có chút e ngại Văn Nhân Dịch, nhưng trong hoàng cung hắn là khách quý, đối phương không thể ra tay với hắn được.
Bỗng nhiên “soạt”, một thanh chủy thủ đặt ngay cổ hắn!
Lạnh lẽo, sát khí, không biết được rút ra từ khi nào.
Hắn liếc mắt sang, nhìn thấy một bàn tay trắng nõn đang cầm chủy thủ kề sát cổ họng hắn.
Là Yêu Cơ, không ngờ đối phương ra tay nhanh như vậy, hoàn toàn ngoài dự kiến của hắn, mọi người chung quanh kinh hô.
Tề đế Tề hậu cũng không ngờ nàng ta lớn mật như vậy, lại dám ra tay với người Hạ gia, thật sự là điên rồi.
“Ngươi muốn làm gì?” Tên áo đen kinh ngạc hỏi.
“Ngươi là người Hạ gia đúng không?”
“Không sai.” Nam tử liếc mắt, “Đã biết ta là người Hạ gia mà còn dám ra tay như vậy?”
Tô Mặc cười: “Ta không thích nhất chính là Hạ gia, không khéo một vị huynh trưởng của ta vừa thắng luyện khí sư của Hạ gia.”
Nam tử áo đen vội vàng nói: “Huynh trưởng của ngươi là ai?”
“Ngươi sẽ từ từ được biết thôi, huynh ấy cũng là luyện khí sư.”
“Luyện khí sư?” Hắn ta đương nhiên biết thực lực của luyện khí sư, trên trán hắn chảy xuống một giọt mồ hôi.
Nàng cười lạnh: “Nhưng dường như ngươi rất bất mãn với ta, liên tiếp bức bách dồn áp, vừa rồi là ngươi dùng ám tiễn hất mạng che mặt của ta, sự tình trước mắt hết thảy đều do ngươi dựng nên. Bản cô nương đã sớm nhìn ngươi không vừa mắt rồi, vốn định buông tha ngươi hai ngày nhưng ngươi lại quá bức người, lắm mồm, không bằng cắt bỏ yết hầu của ngươi đi cho rồi, thế nào?” Tô Mặc lướt qua cổ hắn để lại một đường máu đỏ.
“Tha mạng, tha mạng.” Sắc mặt nam tử trắng bệch.
Tên áo đen kinh ngạc, tại sao lại như thế này?
Hoàn toàn không giống như tưởng tượng của hắn, không ngờ gương mặt thật của nàng ta lại tuyệt sắc như vậy.
Nếu không phải hắn cố ý hất mạng che mặt của nàng ta ra, thì hắn thật đúng là cho rằng nàng ta cố ý dùng mỹ mạo đến làm nhục tiểu thư nhà mình.
Ngay cả hắn cũng không ngờ trên đời này lại có nữ nhân yêu mị vô song, dung mạo diễm lệ, phong hoa tuyệt đại như vậy.
Sau khi mọi người khiếp sợ, có người nhịn không được hỏi: “Rốt cuộc cô nương này là ai? Thật quá xinh đẹp.”
Co vài nữ tử thậm chí còn đưa mắt nhìn về phía Hạ Tuyết Nhi, âm thầm so sánh, dù sao biểu hiện của Hạ Tuyết Nhi luôn cao cao tại thượng, đương nhiên có người vui mừng muốn xem phản ứng của nàng ta như thế nào. Quả nhiên vẻ mặt Hạ Tuyết Nhi vô cùng khiếp sợ, vô cùng xấu hổ, vô cùng khó tin, khuôn mặt luôn tự tin cũng chỉ có thể cười miễn cưỡng.
Nữ nhân mỹ lệ thường sẽ chú ý tới người hấp dẫn hơn mình đầu tiên, nàng còn để tâm đến điều này hơn bất cứ ai.
Lúc trước, Hạ Tuyết Nhi luôn được xưng là đệ nhất mỹ nữ của Hàn quốc, hơn nữa bản thân nàng cũng có chút tư cách để kiêu ngạo, nên đó không phải là hư danh.
Nay nhìn thấy tân phụ của Ngũ hoàng tử, nàng mới cảm nhận được cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Gương mặt đối phương tinh xảo, khí chất minh diễm bức người, hoàn toàn khác với Hạ Tuyết Nhi giả vờ đoan trang. Hai người tuy là hai kiểu đẹp khác nhau, nhưng vẻ yêu mị của đối càng hấp dẫn ánh mắt người khác hơn. So với Tô Mặc, khí chất của Hạ Tuyết Nhi đã nhạt đi phần nào, thậm chí ảm đạm như sao gặp phải mặt trăng.
“Chậc chậc, mỹ nhân là rốt cuộc là thần thánh phương nào? Ngũ hoàng tử tìm được nàng ta từ đâu vậy?”
“Đúng là khuynh thành vô song, xinh đẹp mê hoặc, không ngờ trên đời này còn có nữ tử như vậy, chỉ sợ danh hiệu đệ nhất mỹ nhân hoàng cung của Hạ Tuyết Nhi khó giữ được rồi.” Có người cúi đầu nói, tuy không ác ý gì nhưng Hạ Tuyết Nhi nghe được lại thầm hận vô cùng.
Trước mắt bao người, Tô Mặc lạnh nhạt nhếch khóe môi nở nụ cười ưu mị. Nàng không ra vẻ trấn định như Hạ Tuyết Nhi, mà là tao nhã từ trong xương cốt.
Nàng đi đến trước mặt trọng tài nội thị, nhướng mi thản nhiên nói: “Phần thưởng khi nào thì giao cho ta?”
Nội thị ngơ ngác nhìn nàng, run sợ hồi lâu, sau đó ừ ừ a a một lúc lâu như bị câm điếc.
Tuy rằng thái giám không phải là một nam nhân hoàn chỉnh, nhưng nhìn thấy nữ tử mỹ lệ như vậy cũng có vài phần thích cái đẹp.
Lúc này, hoàng hậu lại kêu lên: “Đợi đã… nàng ta là Yêu Cơ.”
Phụ nhân đứng gần đó lưu ý đến lời nói của hoàng hậu, bà ta tò mò hỏi: “Yêu Cơ? Yêu Cơ nào?”
Hoàng hậu thầm hận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chính là Yêu Cơ của Tam hoàng tử.”
Yêu Cơ của Tam hoàng tử! Yêu Cơ của Tam hoàng tử!
Những lời này như sét đánh vào giữa ao nước, tất cả mọi người kinh ngạc, dần dần sôi trào.
Rõ ràng không khí trong điện đã biến đổi, mọi người hai mặt nhìn nhau, Yêu Cơ của Tam hoàng tử, đây là tình huống gì?
Chuyện về Yêu Cơ, không ai ở Tề quốc mà không biết, nghe nhiều nên thuộc.
Ngay cả sắc mặt của Hạ Tuyết Nhi cũng trầm xuống, nàng ta khẽ nhếch môi, mắt lóe cảm xúc phức tạp.
Trong những người ở đây, cảm thấy khó tin nhất đương nhiên chính là Tam hoàng tử, hắn ta nhìn Tô Mặc, ánh mắt ngẩn ngơ trong chốc lát.
Sau đó đôi mắt hắn thoáng qua một tia âm trầm, đồng thời các loại cảm xúc phức tạp cũng dồn dập xuất hiện.
Nhìn thấy đôi mắt nàng lóng lánh như đá quý, thân thể mềm mại nhẹ nhàng, ánh sáng tuyệt thế lưu chuyển quanh thân. Không sai, nàng đúng là Yêu Cơ, hắn tuyệt đối không ngờ hắn có thể gặp lại Yêu Cơ, hơn nữa còn là trước mặt nhiều người như vậy.
Hoàn toàn vượt ra ngoài dự đoán của hắn.
Lần đầu tiên hắn nhẫn tâm buông tay với nữ nhân mình thích, thậm chí còn cho rằng đã hoàn toàn quên nàng rồi. Người muốn thành đại sự không thể câu nệ nhi nữ tình trường, hắn cũng không thấy bỏ nàng có gì là không đúng. Dù sao, trong lòng một hoàng tử có dã tâm, giang sơn và quyền thế đều luôn đứng thứ nhất. Nếu một ngày hắn trở thành cửu ngũ chí tôn, tam cung lục viên bảy mươi hai phi tần, nữ nhân vô số, có dạng gì mà không thể thu vào cung, chỉ quyền thế mới mang lại nhiều lợi ích cho hắn, hắn tuyệt đối không thể vì sa vào sắc đẹp mà cuối cùng bị người dèm pha, chịu nhỏ mất lớn.
Trong cảm nhận của hắn, Yêu Cơ bị lưu đày đến Ác Nhân đảo cũng không có gì khác bị bỏ vào lãnh cung.
Một nữ nhân bị biếm lãnh cung, bất luận dung mạo xinh đẹp cỡ nào, dần dần năm tháng trôi qua cũng sẽ nhạt nhòa tất cả.
Mẫu thân hắn, hoàng hậu nương nương thậm chí còn dẫn hắn đi đến lãnh cung một chuyến, để hắn nhìn thấy những nữ nhân nổi điên phát cuồng trong đó. Ngày xưa diễm lệ đến cỡ nào, cuối cùng cũng hồng nhan tóc bạc, khiến hắn tràn đầy cảm xúc trong lòng.
Hắn có chút hận, hận Yêu Cơ kia cứ lúc lạnh lúc nóng với hắn, khiến hắn lâm vào trầm mê.
Nam nhân không thể để nữ nhân muốn làm gì thì làm, mà phải nắm tất thảy nữ nhân trong tay.
Một nam nhân phải đủ ngoan độc, đủ lạnh lùng, đủ cứng rắn mới có thể thành đại sự.
Phàm là những thứ đã dùng qua rồi mà không có lợi cho bản thân, thì đều phải vứt ra sau đầu.
Những chuyện này đều là hoàng hậu dạy cho hắn mỗi ngày, cùng với những thứ hắn chậm rãi lĩnh ngộ được trong cuộc đấu quyền thế.
Tam hoàng tử vốn có chút khúc mắc với Yêu Cơ, từ sau khi Yêu Cơ đi Ác Nhân đảo, hắn lại gặp Hạ Tuyết Nhi, lập trường không vững khiến hắn cũng dần dần buông xuống hoàn toàn.
Vương phi của hắn nên đoan trang hào phóng như Hạ Tuyết Nhi, có tri thức hiểu lễ nghĩa, minh diễm động lòng người. Chẳng những đọc đủ thứ thi thư, tinh thông lục nghệ, giơ tay nhấc chân đều mang đầy phong phạm tiểu thư khuê các. Nàng ta còn rất ôn nhu săn sóc, khéo hiểu lòng người, tài đức vẹn toàn, tâm tính rộng rãi, cũng rất khiêm tốn.
Thậm chí sau lưng còn có một bối cảnh thế lực cường đại chống lưng, đây mới là hoàng hậu, là mẫu nghi thiên hạ.
Bất luận thế nào, so sánh hai nữ tử với nhau thì Hạ Tuyết Nhi vẫn luôn chiếm ưu thế hơn.
Nhưng tâm tư nam nhân lại rất kỳ quái, khi nữ nhân mà hắn buông tay đứng cạnh một nam nhân khác, trong lòng hắn có chút không thoải mái.
Hiện giờ hắn đang cẩn thận đánh giá Yêu Cơ, hắn phát hiện nàng khác xa lúc trước rất nhiều, bớt đi vài phần kiều mị phóng túng, nhiều thêm vài phần chân thành. Đôi mắt đầy vẻ cơ trí, khí chất không hề kém Hạ Tuyết Nhi. Hơn nữa dưới ánh mắt chú mục của mọi người, nàng ta vẫn thoải mái ung dung, tươi cười nhàn nhạt, trang điểm diễm lệ làm nổi bật khuôn mặt tinh xảo tuyệt thế, nhẵn nhụi, trắng nõn, thanh nhã, yêu mị.
Tuy trong lòng hắn, Yêu Cơ không có nhiều giá trị lợi dụng, nhưng lại khiến hắn cảm thấy mới mẻ.
Hắn cho rằng Yêu Cơ chính là một nữ tử chỉ biết dùng sắc đẹp, nhưng trước mặt Văn Nhân Dịch nàng lại rất hồn nhiên đáng yêu, tài bắn cung cũng khiến người khác phải kính nể không thôi.
Nữ tử này rốt cuộc đã gạt hắn cái gì? Trước mắt mới là nàng thật sự.
Nếu như nói Yêu Cơ trước mắt không khiến hắn động tâm, thì là gạt người.
Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ, lúc hắn quay đầu lại nhìn thì phát hiện nàng không còn giống người thường, cũng đã là vật còn người mất.
Nàng không phải là nữ nhân thương tâm bị hoàng hậu nhốt vào Ác Nhân đảo, không phải là một Yêu Cơ tội nghiệp.
Khiến hắn không chịu được chính là, nữ nhân mình sủng ái ngày xưa nay lại trở thành người của Văn Nhân Dịch.
Tuy hắn đã từ bỏ nàng, nhưng nàng vẫn đã từng là của hắn.
Chỉ có hắn mới có thể vứt bỏ nữ nhân, nữ nhân không thể phản bội hắn.
Nghĩ như vậy, khuôn mặt Tam hoàng tử càng ngày càng khó coi, ánh mắt càng ngày càng thâm trầm, sắc mặt biến xanh, hai tay nắm chặt quyền.
Bát hoàng tử nhịn không được đắc ý cười, mắt đầy vẻ tính toán, hắn đã sớm phát hiện nàng ta là Yêu Cơ rồi.
Hắn là người đầu tiên trong đám hoàng tử phát hiện ra chân tướng, hắn đưa tay sờ sờ cằm, nghĩ thầm mình đúng là anh minh thần võ, vĩ đại bất phàm, rốt cuộc cũng đợi đến được ngày này. Không biết Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử sẽ nháo lên như thế nào, đến lúc đó trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, nếu thật sự không được, hắn sẽ đi châm ngòi nổi gió, rồi bàng quan đứng xem.
Hắn cười xảo quyệt, sự tình càng lúc càng thú vị rồi.
Hiện giờ, Tô Mặc, Văn Nhân Dịch và Tam hoàng tử đã trở thành tiêu điểm chú ý của bữa tiệc.
Bất luận lúc nào, chuyện xấu bát quái luôn là mục tiêu chú ý của mọi người, ngay cả quý tộc cũng không ngoại lệ.
Đây đúng là màn tình mới gặp tình cũ, Yêu Cơ ngày xưa biến thành tân nương của Ngũ hoàng tử.
Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử vì giang sơn, vì mĩ nhân, vì quyền thế - quyết đấu.
Cũng có người dò xét qua lại giữa Hạ Tuyết Nhi và Tô Mặc, để xem hai nữ tử này có ưu khuyết gì.
Có người tán thưởng phong tư khuynh thành của Yêu Cơ ngày xưa, có thể mị hoặc người không thích hào nhoáng như Ngũ hoàng tử không thèm để ý đến ánh mắt thế tục vì nàng. Có người lại lý trí thấy thân thế bối cảnh của Hạ Tuyết Nhi mới là quan trọng nhất, Tam hoàng tử cần loại nữ nhân như vậy để trở thành hậu thuẫn chắc chắn của hắn. Càng có nhiều người dừng mắt mắt bát quái ở Tam hoàng tử, muốn xem hắn xử lý hai mỹ nhân này ra sao. Yêu Cơ có thể gả cho Ngũ hoàng tử chứng tỏ thủ đoạn cũng không tầm thường, lần này mục đích trở về của Yêu Cơ là muốn trả thù kẻ bạc tình hay sao?
Mọi người đoán bóng đoán gió, phấn khởi không thôi, cứ như đã phát hiện ra bí mật thật lớn.
Ngu Nhiễm thở dài, tay cầm quạt, tùy ý đưa mắt nhìn về phía Văn Nhân Dịch, hắn đảo mắt lười biếng nói: “Xem đi, ta biết chắc chắn chuyện này sẽ phát sinh mà, lời đồn đãi sẽ nhanh chóng bay đầy trời, đến lúc đó miệng nhiều người xói chảy vàng, tích hủy tiêu cốt. Ngươi thật đúng là chuyện xấu quấn thân, Yêu Cơ gả cho ngươi đúng là không phải chuyện tốt!”
Văn Nhân Dịch lạnh lùng đáp: “Lời đồn nhảm sẽ tự sụp đổ, ta không thèm để ý, thanh giả tự thanh trọc giả tự trọc.”
Tô Mặc cũng lạnh nhạt, bình thản đối mặt tất cả, càng có thêm ba phần khí thế ung dung hơn Hạ Tuyết Nhi.
Nàng nói: “Vốn tưởng rằng thành thân rồi là có thể rời đi, không ngờ vẫn phải chịu huyên náo ồn ào thế này.”
“Không sao, đã tới rồi thì cứ an tâm, về sau chúng ta an ổn qua ngày là được.”
Ngu Nhiễm lắc lắc quạt, không đồng ý cười nói: “Văn Nhân Dịch à Văn Nhân Dịch, hiện giờ có thể an ổn qua ngày ở đâu cơ chứ? Đại náo hoàng cung vừa ra là phong vân gợn sóng, giương cung bạt kiếm. Nói không chừng kịch bản kế tiếp của ta sẽ lấy đây làm đề tài, viết nên một truyền kỳ khác về Yêu Cơ. Yêu Cơ này đứng giữa tranh đoạt của hai hoàng tử, hai bên ra tay quá nặng mà cùng tổn hại, tình hình vô cùng không ổn…”
“Sau đó thì sao?” Văn Nhân Dịch lạnh lùng liếc hắn.
“Đúng vậy, sau đó thì sao?” Tô Mặc không biết hắn còn có thể nói ra phiên bản gì.
Ngu Nhiễm thưởng thức cây quạt, hơi nhếch môi nói: “Sau đó cả hai hoàng tử đều không có kết cục tốt, Yêu Cơ gả cho một thế tử gia biết viết sách biết khiêu vũ, hai người sống cuộc sống hạnh phúc. Câu chuyện này của ta thế nào, khanh khanh?” Nói xong, Ngu Nhiễm nhẹ nhàng lấy vai cọ cọ Tô Mặc, lại bị Văn Nhân Dịch hung hăng đạp một cước.
Ngu Nhiễm nhất thời không đề phòng, hắn biết sắc, đúng là hồ ly vô sỉ.
Tô Mặc cười khẽ, nụ cười này lại mang ý nghĩa khác trong mắt mọi người.
Biểu cảm của Hạ Tuyết Nhi không quá tự nhiên, hiện giờ biết tân nương của Ngũ hoàng tử là chính là Yêu Cơ, tuy rằng nàng không rõ mọi chuyện lắm nhưng trong lòng cũng càng ngày càng khó chịu. Nàng ở Hạ gia vốn là công chúa cao không thể chạm, mĩ mạo tuyệt luân, tu hoa bế nguyệt, quốc sắc thiên hương, lại rất thông minh cơ trí, cho nên ở gia tộc mọi người luôn vô cùng coi trọng và kỳ vọng vào nàng.
Sau khi nàng đến Tề quốc, bất luận là hoàng hậu hay là Tam hoàng tử thì cũng đều kỳ vọng rất cao vào nàng.
Mà Yêu Cơ này, một nữ nhân bị vứt bỏ, bị lưu đày đến Ác Nhân đảo nhưng giờ lại đột nhiên xuất hiện ở đây, thật sự không thể tưởng tượng được. Mà ngay từ đầu nàng lại không để nàng ta vào mắt, bất tri bất giác lại phạm phải thói khinh địch.
Bất luận thế nào nàng ta cũng đã từng là Yêu Cơ của Tam hoàng tử, mà hiện giờ nàng là vị hôn thê của Tam hoàng tử nên đương nhiên có liên hệ với nhau rất lớn. Sự xuất hiện của đối phương khiến nàng cảm thấy đang bị đánh vào mặt.
Nàng rốt cuộc cũng nghiêm túc đánh giá Yêu Cơ, ngầm suy tính trong lòng.
Không đúng, nàng ta nhất định có chuẩn bị mà đến.
Hoàng hậu khẽ kêu lên, vươn ngón tay đeo móng vang dài chỉ vào Tô Mặc nói: “Tiện nhân Yêu Cơ, sao ngươi có thể thoát khỏi Ác Nhân đảo?”
“Tiện nhân gọi ai?”
“Tiện nhân gọi ngươi.” Hoàng hậu rít gào, vẫn không biết mình đã nói sai.
Mọi người muốn cười mà không dám cười, sau một lúc lâu hoàng hậu mới phản ứng kịp, cũng không mở miệng mắng chửi được nữa.
Ngu Nhiễm nhịn không được cười rộ lên, đối thoại này là hắn viết trong sách, nàng ta sử dụng cũng thật quá tùy ý.
Thấy hoàng hậu im bặt, Bát hoàng tử vui sướng tràn ngập khi người khác gặp họa, hắn vội vàng đi ra nói giúp: “Bẩm hoàng hậu nương nương, ta nghe nói Ngũ ca từng đi qua Ác Nhân đảo một lần, sau đó nhất định là huynh ấy lén đưa nàng ta rời đi, nhi thần đoán như vậy.”
Tô Mặc khinh thường liếc mắt, đoán cũng hay lắm. Xem ra tin tức Yêu Cơ rời đi được giấu diếm rất chặt chẽ, không ai tin được là nàng tự mình thoát khỏi Ác Nhân đảo.
Nàng không biết, đó là do Văn Nhân Dịch không để lộ ra nửa tiếng gió Yêu Cơ đã trốn thoát. Hắn là tổng chỉ huy của Đông Lăng Vệ, binh tướng ở đó đương nhiên nghe lệnh hắn.
Ánh mắt Văn Nhân Dịch lạnh băng, bước lên thản nhiên đáp: “Không sai, là ta đi Ác Nhân đảo mang Yêu Cơ cô nương ra ngoài, vì ta nghe nói Tam hoàng tử có một vị Yêu Cơ tuyệt thế. Sau khi gặp nàng, ta đã nhất kiến chung tình, Tam hoàng tử có mắt không tròng, không biết quý trọng nàng, mà nữ tử như nàng cũng chỉ xứng đôi với nam nhân có hiểu biết. Tam hoàng tử đã không xứng với nàng, vậy cứ để ta thú nàng.” (*Nhất kiến chung tình: vừa gặp đã yêu)
Tô Mặc nghe Văn Nhân Dịch nói dối mà mặt không đổi sắc, từng câu từng chữ đều bảo hộ nàng, trong lòng hơi hơi cảm động.
Hắn luôn miệng nói Tam hoàng tử không xứng với nàng, cũng nói bản thân hắn ưu tú hơn Tam hoàng tử nhiều.
Toàn trường đua tĩnh lặng, không khí ngưng trệ.
Có người nghĩ thầm, hóa ra lão Ngũ đã sớm mơ ước nữ nhân của lão Tam rồi. Thật đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm, không nhìn ra được lão Ngũ bề ngoài lạnh lùng, bên trong lại nóng như lửa. (*Tri nhân tri diện bất tri tâm: Biết người biết mặt mà không biết lòng)
Hành động này hoàn toàn không hợp với bộ dáng lạnh nhạt bình thường của hắn, chỉ là mộ danh thôi mà đã chạy đến Ác Nhân đảo tìm Yêu Cơ, còn thú về nhà, đó là loại chấp nhất đến cỡ nào? Thậm chí còn có chút lãng mạn không phải sao?
Chỉ tiếc bọn họ không có thực quyền như Văn Nhân Dịch, bằng không cũng sẽ học hỏi hắn.
Đương nhiên cũng có người chú ý đến lời Văn Nhân Dịch tự thấy bản thân ưu tú hơn Tam hoàng tử, đây chẳng lẽ là mơ ước ngôi vị hoàng đế?
Hoàng hậu giận run người, quát lớn một tiếng: “Văn Nhân Dịch, ngươi làm càn, ai cho phép ngươi dẫn người rời đi?”
Văn Nhân Dịch vẫn mặt không biểu cảm, toàn thân lộ sát khí, lạnh lùng nói: “Yêu Cơ cô nương vốn là một nữ tử vô tội, vậy mà hoàng hậu lại nhẫn tâm lưu đày nàng đến Ác Nhân đảo, nói vậy nghĩa là đã bỏ mặc nàng tự sinh tự diệt. Mà ta lại thật lòng thích nàng, Tam hoàng tử của người bạc tình với nàng, ta là thật tâm, ta cứu một nữ tử khỏi dầu sôi lửa bỏng thì có gì là sao? Huống chi, ta đường đường là tổng chỉ huy của Đông Lăng Vệ, đương nhiên có tư cách mang tù nhân đi. Hậu cung hà tất phải can thiệp?”
Hoàng hậu á khẩu, bà có tư cách bắt người, nhưng đối phương cũng có tư cách thả người.
Bát hoàng tử không ngờ Văn Nhân Dịch vẫn có thực lực đó, quyền lợi của Đông Lăng Vệ đã vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn. Hắn đảo mắt, tiếp tục xúi giục: “Ngũ hoàng tử, ta vẫn còn một câu muốn nói, Yêu Cơ này tuy không tệ nhưng Tam ca buông nàng chỉ là kế tạm thời, nói không chừng còn có thể quay lại mang nàng đi, sao Ngũ ca có thể tùy tiện thú nữ nhân của huynh ấy như vậy?” Ý ngoài lời là Tam hoàng tử vẫn chưa thật sự bỏ nàng.
Hai nam nhân đánh vì một nữ nhân mới thú vị không phải sao?
Tam hoàng tử nhìn chằm chằm Tô Mặc, ánh mắt vô cùng thâm trầm. Từ khi nhận ra nàng là Yêu Cơ, ánh mắt của hắn vẫn không thể dứt khỏi nàng, sáng quắc như vậy nhất định Yêu Cơ cũng nhận ra, nhưng nàng ta từ đầu đến cuối đều chỉ nhìn mỗi Văn Nhân Dịch, mắt đi mày lại, không liếc mắt hắn lấy một cái.
Bất kể nàng có phải lạt mềm buộc chặt hay không, hắn vẫn cảm thấy vừa tức giận vừa buồn bực.
Lúc trước là hắn bỏ nàng, tuy rằng không nỡ nhưng hắn tuyệt đối không tỏ vẻ ra ngoài. Hiện giờ nghe thấy lời của Bát hoàng tử, hắn lập tức mở miệng đính chính: “Chư vị, phụ hoàng, mẫu hậu, các huynh đệ, năm đó bản hoàng tử mù quáng mê luyến Yêu Cơ, hiện giờ đã quay đầu đính hôn cùng Hạ Tuyết Nhi cô nương, tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ.”
Sau đó hắn tình cảm nồng nàn nhìn Hạ Tuyết Nhi: “Huống chi Tuyết Nhi cô nương cao quý ôn nhu, tri thức hiểu lễ nghĩa, tài hoa hơn người, lại là đệ nhất mỹ nữ của Hàn quốc, mỹ danh truyền ra khắp bảy nước. Bối cảnh gia tộc luyện khí sư của nàng càng thêm cao quý, chỉ có thể gặp mà không thể cầu, nhi thần cho rằng Yêu Cơ kia tuy diện mạo xinh đẹp nhưng hoàn toàn không thể đánh đồng với Hạ Tuyết Nhi cô nương, cho nên ta không có gì lưu luyến với nàng cả.”
Nghe vậy, Bát hoàng tử có chút thất vọng.
Hoàng hậu lập tức gật gật đầu, cảm thấy nhi tử làm việc rất ổn thỏa. Bà ta cũng nói tiếp: “Hạ Tuyết Nhi thân phận bất phàm, phong nghi xuất chúng, nhất quốc chi mẫu như bản cung cũng vô cùng yêu thích. Hơn nữa nàng có tài có đức, sao có thể đánh đồng với loại nữ yêu mị tầm thường được. Cái nào ưu cái nào kém ta nghĩ mọi người hẳn là có thể phân rõ ràng.”
Mọi người đưa mắt sang nhìn Hạ Tuyết Nhi, khuôn mặt nàng ta vẫn có chút cứng nhắc nhưng nghe hoàng hậu nương nương tán dương mình như thế, lại nghe Tam hoàng tử thổ lộ trước mặt mọi người, nàng lập tức hít sâu một hơi, phục hồi tinh thần lại. Dù sao nàng vẫn còn trẻ nên chưa thể tự nhiên được, chỉ có thể cố gắng thẳng lưng, tận lực ra vẻ bình tĩnh không bận tâm.
Nàng bước lên phía trước nói: “Có thể được hoàng hậu và Tam hoàng tử khen ngợi, tiểu nữ cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Chỉ là tài bắn cung của Yêu Cơ quả thực siêu quần, hơn nữa còn là tân nương của Ngũ hoàng tử, thật sự rất hơn người!”
Nàng ta cố ý khích lệ Tô Mặc, ra vẻ mình cũng không đố kị gì. Những nữ nhân tầm thường luôn mắng chửi đối thủ trước mặt mọi người, nhưng nữ nhân cơ trí sẽ khen ngợi đối thủ. Quả nhiên, những người xung quanh sáng mắt, không khỏi khen ngợi nàng, ngay cả Tề đế cũng vừa lòng gật đầu.
Tam hoàng tử nhịn không được đảo mắt qua nhìn chằm chằm Tô Mặc, lần này hắn đã nói lời khinh thường nàng, nàng nhất định sẽ liếc mắt nhìn hắn một cái, không nữ nhân nào có thể dễ dàng tha thứ nam tử bỏ qua mình. Nhưng hắn không ngờ nàng ta vẫn đứng cùng Văn Nhân Dịch, hai người tay nắm tay, nàng đang đưa mắt nói chuyện cùng nam tử bên cạnh, có vẻ rất quen thuộc với Ngu Nhiễm của Kim Ngu Đường. Hắn ta đưa tay túm tay áo nàng như đang thổ lộ cái gì, còn nàng không hề nhìn mình lấy một cái. Nữ tử này… Tam hoàng tử rất không cam lòng.
Hắn tuy không phải người lòng dạ hẹp hòi, nhưng chưa từng bị người khác thờ ơ như vậy.
Bát hoàng tử nhìn chung quanh, buồn chán bĩu môi, cảm thấy vẫn chưa đủ kịch liệt. Hắn vậy mà lại không xúi giục được hai hoàng tử nổi lửa, đúng là vô cùng thất sách.
Hắn lập tức vỗ tay lớn tiếng nói: “Chậc chậc, Hạ Tuyết Nhi cô nương đúng là rất có lòng, Yêu Cơ kia chẳng qua chỉ là người bị Tam ca ruồng bỏ, người bị ruồng bỏ sao có thể đánh đồng với chính thất. Nàng ta không thể so được với một cọng tóc của Hạ Tuyết Nhi cô nương, Hạ cô nương luôn băng thanh ngọc khiết, không giống như mấy nữ nhân thủy tính dương hoa, nay Tần mai Sở. Chỉ tiếc Tam ca lúc trước bị hãm vào quá sâu thôi.”
Ý ngoài lời là Yêu Cơ có quan hệ không minh bạch với Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử lập tức nói: “Nam nhân trước khi thành thân có mấy nữ tử cũng không phải chuyện sai, chỉ cần toàn tâm toàn ý với chính thê là được rồi.”
Hoàng hậu ngạo mạn hừ khẽ, khinh thường nói: “Không sai, trước khi thành thân nam nhân nào mà không có vài thông phòng? Ai không có chuyện phong lưu? Chẳng qua Hạ Tuyết Nhi cô nương như mây trên trời, Yêu Cơ là bùn lầy dưới đất, giầy của Tam hoàng tử vô ý bị dính lấy thôi, cho nên phải vứt bỏ chiếc giầy đó, cũng như phụ nhân bị người ruồng bỏ vậy!”
Bà ta chẳng những so sánh đối phương như bùn, đồng thời còn ám chỉ đối phương là dâm nữ.
Nghe vậy, trong lòng Hạ Tuyết Nhi đương nhiên vô cùng thích ý, nàng ta liếc xéo Tô Mặc một cái. Nàng vốn muốn nhìn vẻ mặt xấu hổ ủ rũ của Yêu Cơ, thậm chí muốn đối phương không ngẩng đầu lên được nhưng lại không thể. Yêu Cơ vẫn cười xinh đẹp mị hoặc như trước, cứ như tất thảy đều không liên quan gì đến nàng, nàng chỉ đang xem diễn mà thôi.
Chỉ có Văn Nhân Dịch càng lúc càng lạnh lẽo, như một thanh kiếm sắp ra khỏi vỏ.
“Ấy chết, hoàng nhi, ta nói có đúng không?” Hoàng hậu bỗng nhiên thanh lệ hỏi.
“Mẫu hậu nói phải.” Tam hoàng tử lên tiếng, khẽ cúi đầu.
“Yêu Cơ là bùn dưới giầy của ngươi? Là người bị ruồng bỏ?”
“Vâng ạ.” Tam hoàng tử không đành lòng nhìn Tô Mặc, nhưng Tô Mặc chỉ cười lạnh một tiếng.
Vừa dứt lời, sát khí xung quanh tăng vọt, lại là đến từ Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm. Văn Nhân Dịch lạnh mắt: “Ta cho rằng có vài người mất đi rồi sẽ hiểu cách quý trọng, phạm lỗi một lần sẽ biết cái gì là đúng là sai, nhưng tuyệt không ngờ Tam hoàng tử càng ngày càng không có mắt, phân không được trân châu với mắt cá. Bản thân đã không hiểu thì thôi, ngay cả hoàng hậu nương nương cũng như vậy. Hôm nay Văn Nhân Dịch ta thề, sẽ có một ngày khiến cho các ngươi biết cái gì gọi là hối hận không kịp.”
Hoàng hậu và Tam hoàng tử biến sắc, bọn họ chưa từng nhìn thấy Văn Nhân Dịch khí thế bức người như vậy giờ.
Hắn luôn là người nhất ngôn cửu đỉnh, bọn họ không thể không cảnh giác!
Ngu Nhiễm phì cười phá tan không khí lạnh băng, hắn phe phẩy quạt nói: “Chậc chậc, người không có mắt trong cung càng ngày càng nhiều, lão thái bà mắt mờ thì thôi, ngay cả người trẻ tuổi cũng mù quáng theo. Nhưng mắt mù không đáng sợ, sợ là sợ mấy người có mắt không tròng, mắt mù tâm cũng mù. Ta muốn nói là, có vài người làm mất hạt dưa hấu lượm phải hạt vừng còn đắc chí, mất nhiều hơn được. Thật quá buồn cười, bản công tử sắp cười chết rồi.”
Tô Mặc chậm rãi nói: “Có mù hay không chẳng liên quan gì đến ta, chỉ cần phu quân ta nói muốn các ngươi hối hận, vậy ta tin tưởng chàng nhất định sẽ khiến các ngươi phải hối hận, ta cũng không khách khí đâu.”
Thật tốt! Tốt quá! Chiến hỏa nổi lên rồi!
Bát hoàng tử thấy Ngũ hoàng tử hạ chiến thư với Tam hoàng tử, nhưng thanh danh của hai người lại không bị ảnh hưởng gì lớn, nên hắn lập tức nói: “Chậc chậc, Yêu Cơ nhất định là khẩu thị tâm phi, ta nghĩ nhất định đúng là dư tình chưa dứt với Tam ca đúng không?”
Hắn liếc mắt sang, một tâm phúc đứng lẫn trong đám người lập tức gào to: “Nhìn xem, lão Ngũ thú nữ nhân của lão Tam kìa.”
Người khác lại kêu tiếp: “Không sai, đúng là gièm pha mà.”
“Thật không biết liêm sỉ, không biết xấu hổ.”
“Hai người như vậy có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế sao? Có thể hay không?”
“Hừ, ta tưởng mỹ nhân gì chứ, hóa ra là Yêu Cơ bị Tam hoàng tử vứt bỏ.” Tên áo đen lập tức lên tiếng bôi nhọ Tô Mặc, để giữ gìn danh dự cho Hạ Tuyết Nhi.
“Ngũ ca, nữ nhân Tam ca không cần mà huynh cũng muốn sao? Ánh mắt của huynh cũng không tốt lắm đâu.” Bát hoàng tử chỉ sợ thiên hạ không loạn rêu rao.
Tề đế không thích sự tình nháo lớn, lạnh lùng nói: “Lão Bát, con uống nhiều rồi.”
Bát hoàng tử vội vàng cười nói: “Thật có lỗi, thật có lỗi, hình như con uống hơi nhiều thật!”
Uống nhiều? Hắn căn bản không động tới rượu, lần này phải khiến lão Tam lão Ngũ cùng tổn hại mới được, trước mắt mục đích của hắn đã đạt được một phần rồi.
Tên áo đen lạnh lùng nói: “Ngũ hoàng tử, ngươi bị mất thể diện như vậy không bằng vứt bỏ Yêu Cơ đi, bằng không hoàng tộc Tề quốc sao còn mặt mũi được nữa? Tề đế sao gặp người được nữa? Dù sao phụ nhân đó cũng không phải thứ tốt gì.” Tuy rằng hắn có chút e ngại Văn Nhân Dịch, nhưng trong hoàng cung hắn là khách quý, đối phương không thể ra tay với hắn được.
Bỗng nhiên “soạt”, một thanh chủy thủ đặt ngay cổ hắn!
Lạnh lẽo, sát khí, không biết được rút ra từ khi nào.
Hắn liếc mắt sang, nhìn thấy một bàn tay trắng nõn đang cầm chủy thủ kề sát cổ họng hắn.
Là Yêu Cơ, không ngờ đối phương ra tay nhanh như vậy, hoàn toàn ngoài dự kiến của hắn, mọi người chung quanh kinh hô.
Tề đế Tề hậu cũng không ngờ nàng ta lớn mật như vậy, lại dám ra tay với người Hạ gia, thật sự là điên rồi.
“Ngươi muốn làm gì?” Tên áo đen kinh ngạc hỏi.
“Ngươi là người Hạ gia đúng không?”
“Không sai.” Nam tử liếc mắt, “Đã biết ta là người Hạ gia mà còn dám ra tay như vậy?”
Tô Mặc cười: “Ta không thích nhất chính là Hạ gia, không khéo một vị huynh trưởng của ta vừa thắng luyện khí sư của Hạ gia.”
Nam tử áo đen vội vàng nói: “Huynh trưởng của ngươi là ai?”
“Ngươi sẽ từ từ được biết thôi, huynh ấy cũng là luyện khí sư.”
“Luyện khí sư?” Hắn ta đương nhiên biết thực lực của luyện khí sư, trên trán hắn chảy xuống một giọt mồ hôi.
Nàng cười lạnh: “Nhưng dường như ngươi rất bất mãn với ta, liên tiếp bức bách dồn áp, vừa rồi là ngươi dùng ám tiễn hất mạng che mặt của ta, sự tình trước mắt hết thảy đều do ngươi dựng nên. Bản cô nương đã sớm nhìn ngươi không vừa mắt rồi, vốn định buông tha ngươi hai ngày nhưng ngươi lại quá bức người, lắm mồm, không bằng cắt bỏ yết hầu của ngươi đi cho rồi, thế nào?” Tô Mặc lướt qua cổ hắn để lại một đường máu đỏ.
“Tha mạng, tha mạng.” Sắc mặt nam tử trắng bệch.
/222
|