"Dừng tay, dừng tay. Tam hoàng tử, người mau nói nàng dừng tay lại." Hạ Tuyết Nhi nhịn không được, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
Còn ánh mắt của Tam hoàng tử lại như có lửa, không thể tin được nhìn về phía Tô Mặc, Yêu Cơ trước mắt này thật sự là Yêu Cơ trước đây sao?
Bên ngọn đèn, nét mặt của Tô Mặc không chút thay đổi, lãnh diễm bức người, con ngươi mê hoặc đen đậm như nước mực, trên môi mang theo nụ cười lãnh khốc.
"Đợi một chút, ngươi không thể đụng đến ta, ta là trưởng lão của Hạ gia, nếu như ngươi đụng đến ta ngươi sẽ phải hối hận." Nam tử áo đen cảm thấy cô gái sau lưng vô cùng đáng sợ, nhưng nơi đây là hoàng cung, hắn lại là khách quý của Hạ gia, nàng không có quyền động thủ với hắn .
Chủy thủ của Tô Mặc khắc họa đường nét trên cổ họng hắn một lúc lâu, vẽ ra vô số vệt máu, thưởng thức một lát nàng lại đột nhiên hung hăng đẩy người áo đen về phía trước, nam tử cảm thấy như có một cơn gió lạnh quất vào mặt của mình, hắn lại có thể bị trực tiếp ném đến trước mặt Ngu Nhiễm và Văn Nhân Dịch.
Yêu Cơ lưu chuyển đôi mắt đẹp nói: "Người này vẫn muốn gây bất lợi cho ta, hai vị cảm thấy nên xử lý hắn như thế nào?"
Ngu Nhiễm khẽ cười, trong ánh mắt thoáng qua một tia tàn độc, hắn bóp chặt nắm tay, "Lại có thể gây bất lợi với khanh khanh à, xử lý như thế nào đây? Ra tay đánh hắn."
Ánh mắt của Văn Nhân Dịch mang theo sát ý, "Trong cung có quy củ không thể tiếp đãi với khách bằng đao kiếm, thật sự là cũng lâu rồi ta không tự tay đánh người."
"Các ngươi… Các ngươi…” Nam tử áo đen mới vừa lui về phía sau đã bị hai nam tử một trái một phải vây đánh, thân thủ của tên áo lam trước mắt vô cùng tự nhiên, mỗi một tư thái một động tác đều hết sức uyển chuyển, vậy mà khi chạm tới thân thể của hắn lại đau đến không muốn sống, từng tiếng xương vỡ vụn phát ra theo tứ chi bách hải. Trước mắt hắn tất cả đều là cước ảnh quyền phong, mỗi một quyền rơi trên người hắn đều ngoan độc làm hắn phải phun ra một miệng đầy máu tươi, còn chưa thở nổi hắn lại cảm thấy lồng ngực truyền đến cơn đau nhói, tiếng xương sườn gãy nát vang lên bên tai.
"Bốp."
"Phốc."
"Bịch."
"Phanh."
“Đừng đánh nữa!” Hạ Tuyết Nhi nhịn không được muốn khóc, người nọ nàng xem như thân nhân mình.
Mọi người không ai dám bước lên ngăn cản, hai vị công tử này đánh người thật là đáng sợ, nếu xông vào can e rằng cũng chịu vạ lây.
Không ngờ thuộc hạ của Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm tuyệt không khách khí, ẩu đả một trận, tên áo đen đã mặt mũi bầm dập quỳ rạp trên đất, tay chân vặn vẹo không còn như bình thường.
Ngu Nhiễm người lạnh: “Văn Nhân, ngươi ra tay không có lực gì hết, mới gãy mấy cái xương sườn thôi.”
Văn Nhân Dịch lạnh nhạt: “Ngươi chẳng qua cũng chỉ mới vặn gãy tay chân của hắn.”
Ngu Nhiễm nhíu mày: “Còn nội thương nữa thì sao?”
“Nhìn không thấy rõ.”
Ngu Nhiễm lập tức đá thêm một cước, “Đánh tiếp!”
Sắc mặt mọi người xung quanh trắng bệch, thật sự quá tàn nhẫn, quá tàn ác!
Bên cạnh, Tô Mặc nhíu mắt phượng, chậm rãi đảo qua đám người, nhếch môi lạnh lùng nói: “Vừa rồi ta nghe có người chê trách ta, chửi rủa ta, cho rằng ta không biết sao? Các ngươi tự ra hay là muốn ta bắt ra?”
Nhóm tâm phúc của Bát hoàng tử biến sắc, nữ tử này thật đáng sợ, chẳng lẽ muốn lần lượt xử lý họ sao?
Bọn họ không ngu, sao có thể bước ra tự thú được.
Tô Mặc chớp mắt nói: “Được rồi, xem ra vẫn là ta tự mình ra tay thôi.”
Tô Mặc nhẹ nhàng cười, bấm đầu ngón tay, hơn mười con bướm bay ra khỏi tay áo.
Bươm bướm vỗ cánh bay lượn trong bóng đêm, “ầm ầm ầm”, tiếng nổ mạnh phát ra trong đám người, tiếng kêu thảm thiết vọng thấu trời đen. Tuy rằng uy lực không mạnh lắm, nhưng đủ để nổ tung người lên không trung rồi. Mọi người ôm ngực sợ hãi nhìn từng thân thể nhiễm máu bay lên sau đó ngã mạnh xuống đất.
Đây là chuyện gì? Tề đế nghẹn họng nhìn trân trối, đám người cũng há hốc mồm theo.
Bát hoàng tử đảo mắt qua mấy người trên đất, đều là tâm phúc của hắn, không thiếu một người nào. Trái tim hắn co thắt mãnh liệt.
Hắn nâng mắt lên đối diện với tầm mắt Yêu Cơ, hai chân hắn run lẩy bẩy. Nàng ta khẽ hé môi, ngón trỏ và ngón cái chậm rãi chỉ vào hắn, nhẹ nhàng nói một tiếng “Ầm”.
Bát hoàng tử sợ tới mức ngã ngồi trên đất, xua tay liên thanh nói: “Không liên quan đến ta, không liên quan đến ta, ta chỉ xem náo nhiệt thôi, chỉ nói vài câu châm chọc thôi, tuyệt đối không có ý bất kính, tuyệt đối không có!”
Dứt lời, Văn Nhân Dịch vụt một cái đứng trước mặt hắn, vung tay lên.
Bát hoàng tử ôm đầu liên tục kêu thảm thiết: “Ta uống rượu, ta chỉ là uống rượu thôi!”
Tô Mặc che miệng cười: “Ta ghét nhất là những người say rượu rồi lại hồ ngôn loạn ngữ.”
Ngu Nhiễm gãi gãi đầu, nghĩ thầm: Không phải nói ta chứ?
“Không dám, ta sai rồi, ta không nên vô lễ với hoàng tẩu.”
Hai cái răng dính máu bay ra.
…
Trên đài quan sát, nam tử yêu nghiệt đưa mắt nhìn ra ngoài, cười nói: “Chậc chậc, đúng là càng ngày càng náo nhiệt.”
Nam tử áo trắng đứng bên cạnh, vạt áo bay bay theo gió, cũng cười nhạt: “Không phải ngươi thích nhất là xem náo nhiệt sao?”
Nam tử yêu nghiệt nhếch môi: “Tuy rằng xem náo nhiệt rất thú vị nhưng ta lại không thích nữ nhân, nhất là Yêu Cơ kia, chân đứng hai thuyền nay Tần mai Sở, vừa mê hoặc Tam hoàng tử vừa quyến rũ Ngũ hoàng tử…” Ánh mắt Hoa Tích Dung nhìn Tô Mặc có chút châm chọc, có chút khinh thường.
“Trước khi chưa biết rõ chân tướng, không nên nghị luận lung tung.”
“Ngươi đang dạy dỗ ta sao?”
Bỗng một tiếng nổ mạnh thu hút sự chú ý của họ, nam tử áo trắng chăm chú nhìn con bướm một lúc lâu, hơi khó tin hỏi: “Nữ tử này rốt cuộc là ai?”
“Sao vậy?” Yêu nghiệt nhíu mày.
“Loại bướm cơ quan này nhìn rất quen mắt, hình như là…”
“Không khác gì cơ quan thuật của ngươi đúng không?” Nam tử yêu nghiệt phong tình vạn chủng dựa vào cây cột, khoanh tay.
Ý cười của nam tử áo trắng thu liễm lại, hắn để một tay lên cột, một tay đặt sau lưng, nhíu nhíu mày, đôi mắt đen thâm trầm như bầu trời đêm.
“Bất quá, nàng ta dường như cũng có chút hứng thú với cơ quan thuật của ngươi đó!” Nam tử yêu nghiệt liếc mắt sang, cười khẽ một tiếng, huých nhẹ bả vai của hắn.
Nam tử áo trắng đáp một tiếng, đầu ngón tay khẽ vuốt trước ngực, ánh mắt xa xăm.
…
“Ngũ hoàng tử, dừng tay.” Bỗng một giọng nói lạnh lùng vang lên, một cây quải trượng đen dừng trước mặt Văn Nhân Dịch, là một lão giả tóc trắng, áo bào đen phiêu dật, không giận tự uy.
“Quốc sư đại nhân… Cứu mạng… Quốc sư đại nhân…” Bát hoàng tử như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng nhào qua ôm chân quốc sư.
“Ngũ hoàng tử, lão phu đang ở đây, người đừng nên vọng động.” Vẻ mặt quốc sư thâm sâu khó dò, đứng trước mặt đế hậu.
Tô Mặc nhíu mày, năm đó chính nàng đã chọc giận quốc sư này nên ông ta mới cho nàng một cái tên mị thế như vậy.
Đầu ngón tay nàng gõ nhẹ lên Thiên Thư: “Ông ta thực lực thế nào?”
“Tạm được.”
Tô Mặc bĩu môi, lẩm bẩm: “Xem ra trước mắt tạm thời không thể hành động thiếu suy nghĩ rồi.”
Thiếu niên trong Thiên Thư khinh thường nói: “Lần sau chuẩn bị nhiều pháp khí một chút mới đối phó được bọn họ.”
Tô Mặc cười: “Yên tâm, đêm nay ta sẽ đi chuẩn bị.”
Lúc này, Tề đế hung hăng trừng mắt nhìn Văn Nhân Dịch, nổi giận đùng đùng vỗ bàn, ném hết đồ sứ trên bàn xuống đất, phẫn nộ kêu lên: “Văn Nhân Dịch, đồ nghiệp chướng! Ngươi dám huynh đệ tương tàn trước mặt mọi người, cái này mà nhịn được thì còn gì không thể nhịn nữa, đúng là tức chết trẫm! Tức chết trẫm rồi!” Ông ta ho khan, dường như bị tức không nhẹ.
Tề hậu vội vàng tiếp lời, cả giận nói: “Văn Nhân Dịch, trong mắt ngươi không có hoàng quyền, không có tôn trưởng, dám ẩu đả với khách quý của ta. Người đâu, mau bắt tên nghịch tử này lại cho ta, nhốt vào trong ngục! Hôm nay phải để bản cung giáo huấn các ngươi mới được! Ngươi quá kiêu ngạo, làm quá nhiều chuyện xấu hổ không biết liêm sỉ, hôm nay không thể không dạy dỗ các ngươi!”
Tề đế ho khan, giận đến phát run, vươn tay chỉ vào Tô Mặc: “Còn có yêu tinh này nữa, ta vốn thấy ngươi còn nhỏ tuổi, phạm lỗi nên chỉ nhốt ngươi vào Ác Nhân đảo, không ngờ ngươi lại trốn ra, còn thông đồng với tiểu Ngũ. Hoàng tộc chúng ta sao có thể đối đãi với loại người tùy tiện như ngươi? Ngươi thật cho rằng mình có thể bay lên cành cao biến thành phượng hoàng sao?”
Dứt lời, một đám cấm vệ quân đã tiến lên vây quanh. Tề hậu chỉ vào Ngu Nhiễm: “Bắt luôn tên này lại cho ta.”
“Đợi đã, người này tuyệt đối không thể.” Quốc sư bỗng lên tiếng.
“Vì sao?” Tề đế kinh ngạc.
Ngu Nhiễm cầm quạt cười nhẹ, nhướng mi, vẻ mặt không hoảng không loạn nói: “Bởi vì bản công tử chẳng những là đường chủ của Kim Ngu Đường, mà mẹ ta còn là vương phi Vô Song thành, ta là thế tử Ngu Nhiễm hàng thật giá thật. Vô Song thành là nơi nào các ngươi không phải không biết chứ? Khách quý của các ngươi được tính là cái gì vậy? Đánh bọn họ cũng là cho bọn họ mặt mũi đó không phải sao?
Hay cho câu đánh họ cũng là cho họ mặt mũi, nghe hắn ta kiêu ngạo như vậy, Tề đế lại không nói được lời nào.
Đám người chung quanh hút một ngụm khí lạnh: “Không ngờ lại là thế tử Vô Song thành, là Vô Song thành chỉ kém hơn Thiên Không thành một chút đó!”
Nhắc đến Vô Song thành là nhắc đến thế lực của ẩn môn, mà thế lực ẩn môn đối với quý tộc mà nói, chính là sự tồn tại chí cao vô thượng/
Một Vô Song thành có thể quản hạt đến mấy quốc gia, tuy rằng Tề quốc không thuộc phạm vi cai quản của Vô Song thành, nhưng vẫn vô cùng tôn trọng Vô Song thành.
Thế tử Vô Song thành đương nhiên cũng là nhân vật lớn được người người tôn trọng.
Tề hậu chuyển mắt, hít sâu một hơi, không ngờ lần này hoàng cung lại đón tiếp một vị thế tử Vô Song thành.
Bà ta ho khan vài tiếng, vội vàng chỉ vào Văn Nhân Dịch nói: “Vậy thì bắt hắn trước đi.”
Ngu Nhiễm vui sướng khi người gặp họa cười nói: “Biểu ca, bọn họ muốn bắt huynh kia, ta không thể đảm bảo cho huynh được rồi.”
Mọi người té xỉu, biểu ca của thế tử Vô Song thành đương nhiên cũng rất cao, vậy mà đối phương lại nói kiểu đó.
Văn Nhân Dịch lạnh lùng cười, khoanh tay đứng đó: “Bà thật sự muốn bắt ta?”
Tề hậu cắn cắn môi, ra vẻ uy nghiêm nói: “Không sai.”
“Một khi đã như vậy, có một việc ta không thể không nói.”
Tề đế cảm thấy có chút không ổn, vội hỏi: “Chuyện gì?”
Văn Nhân Dịch bỗng sải bước đi ra phía trước, trường bào trắng phấp phới như tuyết, sắc mặt thong dong tự tin. Hắn đứng cạnh quốc sư, dùng nội lực lớn tiếng nói: “Chư vị, hôm nay ta muốn nói cho mọi người biết một việc, đó là về thân thế thật sự của ta. Kỳ thực bản vương không phải là con nối dòng của đương kim thánh thượng.”
Lời này như một tia sét đánh vào mặt nước, bùng nổ toàn trường.
Mọi người kinh ngạc: “Cái gì? Hắn không phải con của hoàng thượng? Vậy hắn là ai?”
Sắc mặt Tề đế Tề hậu biến đổi, nhịn không được nói: “Văn Nhân Dịch, ngươi im miệng.”
Văn Nhân Dịch nhướng mày, lạnh lùng nhếch môi, không thèm để ý đến bọn họ: “Tất cả mọi người đều biết Phương phu nhân, mẫu thân của ta đã từng là phi tử của tiên hoàng, cho nên mọi người hẳn phải tôn xưng bà một tiếng Thái phi nương nương. Thời điểm tiên đế băng hà, mẫu thân ta đã có thai, mà ta chính là con trai út hoàng tộc tiền triều. Chuyện này Thái phi nương nương nói với ta có một chỗ trong mật thất hoàng tộc đã ghi lại, ta nghĩ quốc sư đại nhân hẳn cũng biết đến.” Hắn liếc mắt sang nhìn quốc sư.
Quốc sư gật đầu: “Không sai.”
Tề đế xụi lơ, ông giấu diếm lâu như vậy, cuối cùng vẫn sáng tỏ.
“Quốc sư, ngươi vì sao lại giúp hắn?” Tề đế nhịn không được hỏi.
“Thánh thượng yên tâm, việc này không liên quan đến giang sơn của thánh thượng. Năm đó tổ tiên đã từng nói, chỉ cần hoàng tử thành thân thì có thể công bố thân phận thật sự cho công chúng.”
Tề đế nhẹ nhàng thở ra, cũng may, chỉ cần không bị cướp ngôi vị hoàng đế là được.
Nhưng mọi người lại ồ lên: “Cái gì? Văn Nhân Dịch là con của tiên đế, vậy hắn căn bản không phải Ngũ hoàng tử mà là Ngũ hoàng thúc đó!”
Chúng hoàng tử kinh sợ, thì ra Văn Nhân Dịch là hoàng thúc, tin tức này thật sự rất chấn động!
Yêu Cơ chẳng phải biến thành hoàng thẩm rồi sao?
Văn Nhân Dịch lạnh lùng liếc mắt qua cấm vệ quân, binh lính lui ra sau vài bước.
Hắn lại nhìn Tề hậu: “Thân phận của ta không còn như trước, phụ nhân ngươi cũng muốn nhốt ta, không nhìn lại xem có đủ tư cách hay không?”
Tề hậu cắn cắn môi, đối phương biến thành tiểu hoàng thúc của bà, bà đúng là không có tư cách nhốt hắn.
Văn Nhân Dịch lại liếc sang Bát hoàng tử, thản nhiên nói: “Hoàng thúc giáo huấn con cháu, không phải huynh đệ tương tàn, vậy có gì không ổn không?”
Tề đế nhíu mày, không phản bác được.
Văn Nhân Dịch nhìn Tô Mặc, lạnh nhạt nói: “Còn nữa, nữ nhân của ta không đến phiên các ngươi giáo huấn.”
Tề đế vẫn không cam lòng nói: “Nhưng Yêu Cơ này rõ ràng là nữ nhân của Tam hoàng nhi, ngươi làm vậy thật sự không nên, rối loạn bối phận.”
Tô Mặc khẽ cười, nàng chuyển mắt sang Tam hoàng tử: “Hoàng thượng cần gì bôi nhọ thanh danh của ta, ta chưa từng làm nữ nhân của Tam hoàng tử, chỉ là vài phép ảo thuật mà thôi.” Nàng đối mắt với Tam hoàng tử, Tam hoàng tử lập tức lui về phía sau.
Hắn nhìn thấy một nữ tử trần như nhộng xuất hiện trước mặt mình, hắn cơ hồ cầm giữ không được, trán đổ đầy mồ hôi, cố gắng duy trì lý trí liên tục nói: “Đừng tới đây, ngươi mau mặc quần áo, đừng tới đây.”
Trước mắt rõ ràng không có ai cả, mọi người trố mắt đứng nhìn.
Tô Mặc cười tao nhã, nhẹ giọng nói: “Hiện tại Tam hoàng tử đã bị ảo giác mê hoặc rồi, năm đó ta cũng sử dụng ảo thuật như vậy, cho nên hắn không phải thật sự say mê Yêu Cơ, ta cũng chưa từng là nữ nhân của hắn.”
Văn Nhân Dịch tiến lên phía trước nói: “Không sai, khi nàng gả cho ta căn bản là thân hoàn bích, không thể nghi ngờ.”
Tề đế Tề hậu liếc nhau, không còn lời nào để nói.
Còn ánh mắt của Tam hoàng tử lại như có lửa, không thể tin được nhìn về phía Tô Mặc, Yêu Cơ trước mắt này thật sự là Yêu Cơ trước đây sao?
Bên ngọn đèn, nét mặt của Tô Mặc không chút thay đổi, lãnh diễm bức người, con ngươi mê hoặc đen đậm như nước mực, trên môi mang theo nụ cười lãnh khốc.
"Đợi một chút, ngươi không thể đụng đến ta, ta là trưởng lão của Hạ gia, nếu như ngươi đụng đến ta ngươi sẽ phải hối hận." Nam tử áo đen cảm thấy cô gái sau lưng vô cùng đáng sợ, nhưng nơi đây là hoàng cung, hắn lại là khách quý của Hạ gia, nàng không có quyền động thủ với hắn .
Chủy thủ của Tô Mặc khắc họa đường nét trên cổ họng hắn một lúc lâu, vẽ ra vô số vệt máu, thưởng thức một lát nàng lại đột nhiên hung hăng đẩy người áo đen về phía trước, nam tử cảm thấy như có một cơn gió lạnh quất vào mặt của mình, hắn lại có thể bị trực tiếp ném đến trước mặt Ngu Nhiễm và Văn Nhân Dịch.
Yêu Cơ lưu chuyển đôi mắt đẹp nói: "Người này vẫn muốn gây bất lợi cho ta, hai vị cảm thấy nên xử lý hắn như thế nào?"
Ngu Nhiễm khẽ cười, trong ánh mắt thoáng qua một tia tàn độc, hắn bóp chặt nắm tay, "Lại có thể gây bất lợi với khanh khanh à, xử lý như thế nào đây? Ra tay đánh hắn."
Ánh mắt của Văn Nhân Dịch mang theo sát ý, "Trong cung có quy củ không thể tiếp đãi với khách bằng đao kiếm, thật sự là cũng lâu rồi ta không tự tay đánh người."
"Các ngươi… Các ngươi…” Nam tử áo đen mới vừa lui về phía sau đã bị hai nam tử một trái một phải vây đánh, thân thủ của tên áo lam trước mắt vô cùng tự nhiên, mỗi một tư thái một động tác đều hết sức uyển chuyển, vậy mà khi chạm tới thân thể của hắn lại đau đến không muốn sống, từng tiếng xương vỡ vụn phát ra theo tứ chi bách hải. Trước mắt hắn tất cả đều là cước ảnh quyền phong, mỗi một quyền rơi trên người hắn đều ngoan độc làm hắn phải phun ra một miệng đầy máu tươi, còn chưa thở nổi hắn lại cảm thấy lồng ngực truyền đến cơn đau nhói, tiếng xương sườn gãy nát vang lên bên tai.
"Bốp."
"Phốc."
"Bịch."
"Phanh."
“Đừng đánh nữa!” Hạ Tuyết Nhi nhịn không được muốn khóc, người nọ nàng xem như thân nhân mình.
Mọi người không ai dám bước lên ngăn cản, hai vị công tử này đánh người thật là đáng sợ, nếu xông vào can e rằng cũng chịu vạ lây.
Không ngờ thuộc hạ của Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm tuyệt không khách khí, ẩu đả một trận, tên áo đen đã mặt mũi bầm dập quỳ rạp trên đất, tay chân vặn vẹo không còn như bình thường.
Ngu Nhiễm người lạnh: “Văn Nhân, ngươi ra tay không có lực gì hết, mới gãy mấy cái xương sườn thôi.”
Văn Nhân Dịch lạnh nhạt: “Ngươi chẳng qua cũng chỉ mới vặn gãy tay chân của hắn.”
Ngu Nhiễm nhíu mày: “Còn nội thương nữa thì sao?”
“Nhìn không thấy rõ.”
Ngu Nhiễm lập tức đá thêm một cước, “Đánh tiếp!”
Sắc mặt mọi người xung quanh trắng bệch, thật sự quá tàn nhẫn, quá tàn ác!
Bên cạnh, Tô Mặc nhíu mắt phượng, chậm rãi đảo qua đám người, nhếch môi lạnh lùng nói: “Vừa rồi ta nghe có người chê trách ta, chửi rủa ta, cho rằng ta không biết sao? Các ngươi tự ra hay là muốn ta bắt ra?”
Nhóm tâm phúc của Bát hoàng tử biến sắc, nữ tử này thật đáng sợ, chẳng lẽ muốn lần lượt xử lý họ sao?
Bọn họ không ngu, sao có thể bước ra tự thú được.
Tô Mặc chớp mắt nói: “Được rồi, xem ra vẫn là ta tự mình ra tay thôi.”
Tô Mặc nhẹ nhàng cười, bấm đầu ngón tay, hơn mười con bướm bay ra khỏi tay áo.
Bươm bướm vỗ cánh bay lượn trong bóng đêm, “ầm ầm ầm”, tiếng nổ mạnh phát ra trong đám người, tiếng kêu thảm thiết vọng thấu trời đen. Tuy rằng uy lực không mạnh lắm, nhưng đủ để nổ tung người lên không trung rồi. Mọi người ôm ngực sợ hãi nhìn từng thân thể nhiễm máu bay lên sau đó ngã mạnh xuống đất.
Đây là chuyện gì? Tề đế nghẹn họng nhìn trân trối, đám người cũng há hốc mồm theo.
Bát hoàng tử đảo mắt qua mấy người trên đất, đều là tâm phúc của hắn, không thiếu một người nào. Trái tim hắn co thắt mãnh liệt.
Hắn nâng mắt lên đối diện với tầm mắt Yêu Cơ, hai chân hắn run lẩy bẩy. Nàng ta khẽ hé môi, ngón trỏ và ngón cái chậm rãi chỉ vào hắn, nhẹ nhàng nói một tiếng “Ầm”.
Bát hoàng tử sợ tới mức ngã ngồi trên đất, xua tay liên thanh nói: “Không liên quan đến ta, không liên quan đến ta, ta chỉ xem náo nhiệt thôi, chỉ nói vài câu châm chọc thôi, tuyệt đối không có ý bất kính, tuyệt đối không có!”
Dứt lời, Văn Nhân Dịch vụt một cái đứng trước mặt hắn, vung tay lên.
Bát hoàng tử ôm đầu liên tục kêu thảm thiết: “Ta uống rượu, ta chỉ là uống rượu thôi!”
Tô Mặc che miệng cười: “Ta ghét nhất là những người say rượu rồi lại hồ ngôn loạn ngữ.”
Ngu Nhiễm gãi gãi đầu, nghĩ thầm: Không phải nói ta chứ?
“Không dám, ta sai rồi, ta không nên vô lễ với hoàng tẩu.”
Hai cái răng dính máu bay ra.
…
Trên đài quan sát, nam tử yêu nghiệt đưa mắt nhìn ra ngoài, cười nói: “Chậc chậc, đúng là càng ngày càng náo nhiệt.”
Nam tử áo trắng đứng bên cạnh, vạt áo bay bay theo gió, cũng cười nhạt: “Không phải ngươi thích nhất là xem náo nhiệt sao?”
Nam tử yêu nghiệt nhếch môi: “Tuy rằng xem náo nhiệt rất thú vị nhưng ta lại không thích nữ nhân, nhất là Yêu Cơ kia, chân đứng hai thuyền nay Tần mai Sở, vừa mê hoặc Tam hoàng tử vừa quyến rũ Ngũ hoàng tử…” Ánh mắt Hoa Tích Dung nhìn Tô Mặc có chút châm chọc, có chút khinh thường.
“Trước khi chưa biết rõ chân tướng, không nên nghị luận lung tung.”
“Ngươi đang dạy dỗ ta sao?”
Bỗng một tiếng nổ mạnh thu hút sự chú ý của họ, nam tử áo trắng chăm chú nhìn con bướm một lúc lâu, hơi khó tin hỏi: “Nữ tử này rốt cuộc là ai?”
“Sao vậy?” Yêu nghiệt nhíu mày.
“Loại bướm cơ quan này nhìn rất quen mắt, hình như là…”
“Không khác gì cơ quan thuật của ngươi đúng không?” Nam tử yêu nghiệt phong tình vạn chủng dựa vào cây cột, khoanh tay.
Ý cười của nam tử áo trắng thu liễm lại, hắn để một tay lên cột, một tay đặt sau lưng, nhíu nhíu mày, đôi mắt đen thâm trầm như bầu trời đêm.
“Bất quá, nàng ta dường như cũng có chút hứng thú với cơ quan thuật của ngươi đó!” Nam tử yêu nghiệt liếc mắt sang, cười khẽ một tiếng, huých nhẹ bả vai của hắn.
Nam tử áo trắng đáp một tiếng, đầu ngón tay khẽ vuốt trước ngực, ánh mắt xa xăm.
…
“Ngũ hoàng tử, dừng tay.” Bỗng một giọng nói lạnh lùng vang lên, một cây quải trượng đen dừng trước mặt Văn Nhân Dịch, là một lão giả tóc trắng, áo bào đen phiêu dật, không giận tự uy.
“Quốc sư đại nhân… Cứu mạng… Quốc sư đại nhân…” Bát hoàng tử như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng nhào qua ôm chân quốc sư.
“Ngũ hoàng tử, lão phu đang ở đây, người đừng nên vọng động.” Vẻ mặt quốc sư thâm sâu khó dò, đứng trước mặt đế hậu.
Tô Mặc nhíu mày, năm đó chính nàng đã chọc giận quốc sư này nên ông ta mới cho nàng một cái tên mị thế như vậy.
Đầu ngón tay nàng gõ nhẹ lên Thiên Thư: “Ông ta thực lực thế nào?”
“Tạm được.”
Tô Mặc bĩu môi, lẩm bẩm: “Xem ra trước mắt tạm thời không thể hành động thiếu suy nghĩ rồi.”
Thiếu niên trong Thiên Thư khinh thường nói: “Lần sau chuẩn bị nhiều pháp khí một chút mới đối phó được bọn họ.”
Tô Mặc cười: “Yên tâm, đêm nay ta sẽ đi chuẩn bị.”
Lúc này, Tề đế hung hăng trừng mắt nhìn Văn Nhân Dịch, nổi giận đùng đùng vỗ bàn, ném hết đồ sứ trên bàn xuống đất, phẫn nộ kêu lên: “Văn Nhân Dịch, đồ nghiệp chướng! Ngươi dám huynh đệ tương tàn trước mặt mọi người, cái này mà nhịn được thì còn gì không thể nhịn nữa, đúng là tức chết trẫm! Tức chết trẫm rồi!” Ông ta ho khan, dường như bị tức không nhẹ.
Tề hậu vội vàng tiếp lời, cả giận nói: “Văn Nhân Dịch, trong mắt ngươi không có hoàng quyền, không có tôn trưởng, dám ẩu đả với khách quý của ta. Người đâu, mau bắt tên nghịch tử này lại cho ta, nhốt vào trong ngục! Hôm nay phải để bản cung giáo huấn các ngươi mới được! Ngươi quá kiêu ngạo, làm quá nhiều chuyện xấu hổ không biết liêm sỉ, hôm nay không thể không dạy dỗ các ngươi!”
Tề đế ho khan, giận đến phát run, vươn tay chỉ vào Tô Mặc: “Còn có yêu tinh này nữa, ta vốn thấy ngươi còn nhỏ tuổi, phạm lỗi nên chỉ nhốt ngươi vào Ác Nhân đảo, không ngờ ngươi lại trốn ra, còn thông đồng với tiểu Ngũ. Hoàng tộc chúng ta sao có thể đối đãi với loại người tùy tiện như ngươi? Ngươi thật cho rằng mình có thể bay lên cành cao biến thành phượng hoàng sao?”
Dứt lời, một đám cấm vệ quân đã tiến lên vây quanh. Tề hậu chỉ vào Ngu Nhiễm: “Bắt luôn tên này lại cho ta.”
“Đợi đã, người này tuyệt đối không thể.” Quốc sư bỗng lên tiếng.
“Vì sao?” Tề đế kinh ngạc.
Ngu Nhiễm cầm quạt cười nhẹ, nhướng mi, vẻ mặt không hoảng không loạn nói: “Bởi vì bản công tử chẳng những là đường chủ của Kim Ngu Đường, mà mẹ ta còn là vương phi Vô Song thành, ta là thế tử Ngu Nhiễm hàng thật giá thật. Vô Song thành là nơi nào các ngươi không phải không biết chứ? Khách quý của các ngươi được tính là cái gì vậy? Đánh bọn họ cũng là cho bọn họ mặt mũi đó không phải sao?
Hay cho câu đánh họ cũng là cho họ mặt mũi, nghe hắn ta kiêu ngạo như vậy, Tề đế lại không nói được lời nào.
Đám người chung quanh hút một ngụm khí lạnh: “Không ngờ lại là thế tử Vô Song thành, là Vô Song thành chỉ kém hơn Thiên Không thành một chút đó!”
Nhắc đến Vô Song thành là nhắc đến thế lực của ẩn môn, mà thế lực ẩn môn đối với quý tộc mà nói, chính là sự tồn tại chí cao vô thượng/
Một Vô Song thành có thể quản hạt đến mấy quốc gia, tuy rằng Tề quốc không thuộc phạm vi cai quản của Vô Song thành, nhưng vẫn vô cùng tôn trọng Vô Song thành.
Thế tử Vô Song thành đương nhiên cũng là nhân vật lớn được người người tôn trọng.
Tề hậu chuyển mắt, hít sâu một hơi, không ngờ lần này hoàng cung lại đón tiếp một vị thế tử Vô Song thành.
Bà ta ho khan vài tiếng, vội vàng chỉ vào Văn Nhân Dịch nói: “Vậy thì bắt hắn trước đi.”
Ngu Nhiễm vui sướng khi người gặp họa cười nói: “Biểu ca, bọn họ muốn bắt huynh kia, ta không thể đảm bảo cho huynh được rồi.”
Mọi người té xỉu, biểu ca của thế tử Vô Song thành đương nhiên cũng rất cao, vậy mà đối phương lại nói kiểu đó.
Văn Nhân Dịch lạnh lùng cười, khoanh tay đứng đó: “Bà thật sự muốn bắt ta?”
Tề hậu cắn cắn môi, ra vẻ uy nghiêm nói: “Không sai.”
“Một khi đã như vậy, có một việc ta không thể không nói.”
Tề đế cảm thấy có chút không ổn, vội hỏi: “Chuyện gì?”
Văn Nhân Dịch bỗng sải bước đi ra phía trước, trường bào trắng phấp phới như tuyết, sắc mặt thong dong tự tin. Hắn đứng cạnh quốc sư, dùng nội lực lớn tiếng nói: “Chư vị, hôm nay ta muốn nói cho mọi người biết một việc, đó là về thân thế thật sự của ta. Kỳ thực bản vương không phải là con nối dòng của đương kim thánh thượng.”
Lời này như một tia sét đánh vào mặt nước, bùng nổ toàn trường.
Mọi người kinh ngạc: “Cái gì? Hắn không phải con của hoàng thượng? Vậy hắn là ai?”
Sắc mặt Tề đế Tề hậu biến đổi, nhịn không được nói: “Văn Nhân Dịch, ngươi im miệng.”
Văn Nhân Dịch nhướng mày, lạnh lùng nhếch môi, không thèm để ý đến bọn họ: “Tất cả mọi người đều biết Phương phu nhân, mẫu thân của ta đã từng là phi tử của tiên hoàng, cho nên mọi người hẳn phải tôn xưng bà một tiếng Thái phi nương nương. Thời điểm tiên đế băng hà, mẫu thân ta đã có thai, mà ta chính là con trai út hoàng tộc tiền triều. Chuyện này Thái phi nương nương nói với ta có một chỗ trong mật thất hoàng tộc đã ghi lại, ta nghĩ quốc sư đại nhân hẳn cũng biết đến.” Hắn liếc mắt sang nhìn quốc sư.
Quốc sư gật đầu: “Không sai.”
Tề đế xụi lơ, ông giấu diếm lâu như vậy, cuối cùng vẫn sáng tỏ.
“Quốc sư, ngươi vì sao lại giúp hắn?” Tề đế nhịn không được hỏi.
“Thánh thượng yên tâm, việc này không liên quan đến giang sơn của thánh thượng. Năm đó tổ tiên đã từng nói, chỉ cần hoàng tử thành thân thì có thể công bố thân phận thật sự cho công chúng.”
Tề đế nhẹ nhàng thở ra, cũng may, chỉ cần không bị cướp ngôi vị hoàng đế là được.
Nhưng mọi người lại ồ lên: “Cái gì? Văn Nhân Dịch là con của tiên đế, vậy hắn căn bản không phải Ngũ hoàng tử mà là Ngũ hoàng thúc đó!”
Chúng hoàng tử kinh sợ, thì ra Văn Nhân Dịch là hoàng thúc, tin tức này thật sự rất chấn động!
Yêu Cơ chẳng phải biến thành hoàng thẩm rồi sao?
Văn Nhân Dịch lạnh lùng liếc mắt qua cấm vệ quân, binh lính lui ra sau vài bước.
Hắn lại nhìn Tề hậu: “Thân phận của ta không còn như trước, phụ nhân ngươi cũng muốn nhốt ta, không nhìn lại xem có đủ tư cách hay không?”
Tề hậu cắn cắn môi, đối phương biến thành tiểu hoàng thúc của bà, bà đúng là không có tư cách nhốt hắn.
Văn Nhân Dịch lại liếc sang Bát hoàng tử, thản nhiên nói: “Hoàng thúc giáo huấn con cháu, không phải huynh đệ tương tàn, vậy có gì không ổn không?”
Tề đế nhíu mày, không phản bác được.
Văn Nhân Dịch nhìn Tô Mặc, lạnh nhạt nói: “Còn nữa, nữ nhân của ta không đến phiên các ngươi giáo huấn.”
Tề đế vẫn không cam lòng nói: “Nhưng Yêu Cơ này rõ ràng là nữ nhân của Tam hoàng nhi, ngươi làm vậy thật sự không nên, rối loạn bối phận.”
Tô Mặc khẽ cười, nàng chuyển mắt sang Tam hoàng tử: “Hoàng thượng cần gì bôi nhọ thanh danh của ta, ta chưa từng làm nữ nhân của Tam hoàng tử, chỉ là vài phép ảo thuật mà thôi.” Nàng đối mắt với Tam hoàng tử, Tam hoàng tử lập tức lui về phía sau.
Hắn nhìn thấy một nữ tử trần như nhộng xuất hiện trước mặt mình, hắn cơ hồ cầm giữ không được, trán đổ đầy mồ hôi, cố gắng duy trì lý trí liên tục nói: “Đừng tới đây, ngươi mau mặc quần áo, đừng tới đây.”
Trước mắt rõ ràng không có ai cả, mọi người trố mắt đứng nhìn.
Tô Mặc cười tao nhã, nhẹ giọng nói: “Hiện tại Tam hoàng tử đã bị ảo giác mê hoặc rồi, năm đó ta cũng sử dụng ảo thuật như vậy, cho nên hắn không phải thật sự say mê Yêu Cơ, ta cũng chưa từng là nữ nhân của hắn.”
Văn Nhân Dịch tiến lên phía trước nói: “Không sai, khi nàng gả cho ta căn bản là thân hoàn bích, không thể nghi ngờ.”
Tề đế Tề hậu liếc nhau, không còn lời nào để nói.
/222
|