Bóng đêm mênh mông như đang khoác một lớp áo sương lên cho cây cối.
Ánh trăng soi tỏ vào toàn ngự hoa viên.
Tô Mặc chậm rãi đi ra từ trong bụi cây, ngự hoa viên vẫn rất náo nhiệt, đám cấm quân chung quanh đang cầm đuốc đi tuần tra tìm người khắp nơi.
Người bọn họ tìm đúng là Tô Mặc, muốn gán tội thì sợ gì không có lý do? Chỉ cần tội danh xông loạn ngự hoa viên là đã có thể đuổi nàng ra rồi.
“Tiểu An Tử, vừa rồi phụ nhân kia thật sự đến đây ư? Sao tìm không thấy?” Có người hỏi.
“Có mà! Hoàng hậu nương nương vẫn cứ hỏi đến nàng ta nhưng lại không thấy đâu nên người sợ nàng ta đi loạn, ta thấy nàng đi đến hướng này.”
Tiểu thái giám tên là Tiểu An Tử, tâm tư cũng đầy bụng, hướng hắn ta chỉ đúng là ngự thư phòng.
“Tìm đi, qua trái lục soát, phụ nhân này không chừng là mật thám được phái tới, tìm ra thì lập tức bắt lại.”
Tô Mặc cười nhạt, không ngờ chỉ một lát mà đã đưa tới nhiều người như vậy, nàng đúng là có tố chất “trêu hoa ghẹo nguyệt”. Bọn họ dường như chỉ mong chờ bắt nàng lại để gán tội, nàng chậm rãi theo sau bọn họ, chỉ cần bọn họ lục soát ở đây nàng sẽ theo đến đó, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.
Giọng nói đầy ý cười của thiếu niên truyền đến: “Thú vị, thú vị, hoàng cung quả nhiên là nơi cực kì xấu xa, người nọ cũng đủ độc ác, nếu phát hiện ngươi ở ngự thư phòng vậy chẳng phải khó lòng biện giải sao?”
Đôi mắt Tô Mặc thoáng vẻ sắc lạnh, nàng dùng thần thức truyền âm: “Đều tại ngươi gọi ta ra nên mới chọc đến việc này, đầu sỏ gây nên là ngươi, ngươi còn ngồi đó nói mát?”
“Nữ nhân, nữ nhân, dù sao chủ ý của ngươi cũng nhiều, ta tin ngươi làm việc sẽ không để xảy ra vấn đề gì.” Hắn yên tâm nói.
“Không ngờ ngươi xem trọng ta như vậy, đúng là thụ sủng nhược kinh.”
“Nữ nhân, tâm tính con người phức tạp, làm dâu hoàng gia là phúc hay họa? Huống chi còn có sáu nam tử, sáu khế ước nữa, ngươi định đối phó thế nào? Nếu ngay cả chuyện này cũng không làm được, chứng tỏ trình độ của ngươi thật sự quá kém.”
“Việc riêng của ta, liên quan gì đến ngươi.” Tô Mặc hừ lạnh, đi về phía con đường gần nhất.
Nàng xuyên qua khu rừng, qua một cây cầu nhỏ, lẻn vào trong bóng đêm.
Vừa đi vài bước, thần thức đã bắt được động tĩnh, là tiếng hai người nói chuyện cách đó không xa.
Tô Mặc vốn cũng không để ý nhưng lại phát hiện dường như đó là người nàng biết, bước chân nàng dừng lại, đối thoại của họ cũng không phải là chuyện phiếm, lúc này mạo muội đi ra cũng không ổn.
Một giọng nam trầm thấp truyền đến: “Tuyết Nhi tiểu thư, hiện giờ Hạ Ngọc Nhi đã xong rồi, chúng ta đã mất một đối thủ thừa kế gia sản, đúng là đáng mừng.”
Giọng nữ lạnh nhạt thong dong vang lên: “Không ngờ cả một con thuyền lại bị hủy hết, tra được là ai làm không?”
“Không rõ, vẫn chưa tra được là ai, nhưng Hạ Trạch đã lật người không được nữa rồi, dung mạo của Hạ Ngọc Nhi cũng bị tổn hại.”
Nữ tử cười lạnh: “Nữ nhân chỉ có bề ngoài xinh đẹp là người vô dụng, nếu không có tâm cơ, nhất định kết cục sẽ giống như Hạ Ngọc Nhi.”
“Tuyết Nhi tiểu thư nói rất có đạo lý, đích nữ Hạ gia không phải ai cũng xuất sắc, cho nên lần này gia tộc không chọn Hạ Ngọc Nhi mà chọn tiểu thư đến liên hôn với hoàng gia tất nhiên đã suy xét đủ các mặt. Nếu tương lai Hạ gia chúng ta xuất hiện một hoàng hậu, vậy thế lực sẽ càng thêm củng cố.”
Tô Mặc cười lạnh, chậm rãi thăm dò sau núi giả, quả nhiên là Hạ Tuyết Nhi và một nam tử áo đen. Kiếp trước nàng không gặp Hạ Tuyết Nhi, chỉ nghe nói nữ tử này vô cùng xuất sắc, được xưng là đệ nhất mỹ nhân Hàn quốc. Có câu mỹ nhân thân thế bối cảnh tốt sẽ gả cho nam nhân tốt, nếu không có bối cảnh, thì chỉ được xem là đồ chơi. Tuy nam nhân thích mĩ mạo, nhưng họ sẽ cố kị gia thế bối cạnh nhiều hơn, cho nên nàng ta may mắn hơn Tô Mặc nhiều lắm.
Kiếp trước, Tô Mặc rất hâm mộ những người như nàng ta.
Hiện giờ trọng sinh, nàng thấy bản thân mình cũng không hề kém cỏi.
Nam tử bên cạnh lại hỏi: “Dường như Tuyết Nhi cô nương có chút khó chịu với hôn ước lần này?”
Hạ Tuyết Nhi gật đầu: “Nghe nói lúc trước Tam hoàng tử từng mê luyến một Yêu Cơ, ta phải gả cho nam nhân như vậy đúng thật là có chút không vui.”
“Tuyết Nhi tiểu thư là người tâm cao khí ngạo, chỉ là một Yêu Cơ thôi, đã sớm bị hoàng hậu diệt trừ rồi, nghe nói là bị đày đến Ác Nhân đảo, vào đó rồi muốn ra còn khó hơn lên trời.”
Ngữ khí Hạ Tuyết Nhi thong dong: “Việc Yêu Cơ hoàng hậu đã xử lý, thủ đoạn tất nhiên phải cường ngạnh. Chẳng qua Tam hoàng tử cũng là người thông minh nhưng không ngờ lại làm ra hành động như thế. Có thể thấy được Yêu Cơ kia đúng là mê hắn đến thần hồn điên đảo rồi.”
Nam tử kia không cho là đúng: “Nếu muốn lấy sắc hầu người, muốn khiến một nam tử không thể rời khỏi mình thì phải luôn khiến hắn có cảm giác tươi mới. Lúc đó hẳn là Tam hoàng tử chỉ chơi đùa chút thôi, khẳng định sẽ không coi trọng nàng ta, bằng không đã sớm trăm phương nghìn kế nghĩ cách đưa Yêu Cơ trở lại rồi, sao có thể thờ ơ như bây giờ.”
Hiện giờ, tuy ở Tề quốc, chuyện của Tam hoàng tử và Yêu Cơ đã không ai không biết, không người không hiểu, nhưng dù sao cũng đã qua rồi. Có rất nhiều trưởng bối cũng răn dạy nữ quyến trong nhà rằng, đừng quan tâm một nam nhân sủng ngươi yêu ngươi đến thế nào, tâm nam nhân sẽ luôn thay đổi.
“Tiểu thư không có tự tin sao?”
“Làm sao có thể?” Hạ Tuyết Nhi mím môi cười nhạt: “Ta nghĩ có lẽ hắn cũng thầm áy náy trong lòng, chẳng qua có một câu ngạn ngữ nói rất đúng, lấy sắc hầu người có được bao lâu? Hướng chi Hạ gia chúng ta rất có thực lực, Tam hoàng tử nếu muốn lên Thái tử, đương nhiên phải chứng tỏ lập trường cho hoàng thượng xem, bằng không hắn cũng sẽ không thể cầm sắt hòa minh cùng ta. Ta cảm thấy dã tâm của hắn càng lúc càng lớn, nam nhân sẽ trưởng thành, Yêu Cơ kia dù có xuất hiện ta cũng không ngại, nam nhân có dã tâm luôn biết ai nặng ai nhẹ.”
Nam tử khẽ cười: “Luận tài trí đức hạnh, Yêu Cơ kia chỉ là hạng kém cỏi. Tuyết Nhi tiểu thư cao quý hào phóng, có phong thái mẫu nghi thiên hạ, đây là thứ nhất. Phương diện của hồi môn thì, chỉ sợ nữ tử quý tộc khác có dồn hết tài lực gia tộc cũng không phong phú bằng người, đây là thứ hai. Bối cảnh của Hạ gia cũng rất cao, đủ để giúp điện hạ lấy nửa giang sơn, đây là thứ ba. Cho nên Yêu Cơ kia hoàn toàn không bằng người.”
“Không cần khen ngợi ta, ta còn là nữ nhi Hạ gia, sau khi trở thành Thái tử phi, ta và Hạ gia sẽ cùng vinh cùng hại.”
Nam tử cúi đầu hành lễ, “Được rồi, ta phải đi đây, tiểu thư về trước đi!”
Dứt lời, hai người cùng đi về phía Tô Mặc.
Chỗ núi giả này chỉ có một con đường, không có nơi tránh né. Nếu bây giờ trốn tránh chỉ sợ có chút không ổn, vì thế Tô Mặc chỉnh trang y phục, cố ý tăng thêm bước chân đi ra từ sau núi giả.
Vừa xoay người ở bậc thềm, nàng suýt nữa đã đụng vào nữ tử đối diện, Hạ Tuyết Nhi loạng choạng lui ra sau vài bước, nam tử lập tức quát lớn: “Ngươi đi đường kiểu gì vậy? Suýt nữa đụng ngã Tam hoàng tử phi tương lai rồi!”
“Thứ lỗi, ta không nhìn rõ đường lắm.” Tô Mặc cười nhạt.
“Xin thứ lỗi một câu là xong việc sao? Ngươi phải quỳ xuống.”
Quỳ xuống xin lỗi? Tô Mặc lạnh mắt liếc nhìn hắn.
Nàng đang muốn nghênh ngang đi qua, nhưng đối phương lại cản đường nàng, Tô Mặc nhẹ nhàng tránh khỏi cánh tay hắn.
Động tĩnh ở đây đã kinh động các thị vệ khác, mọi người nhanh chóng chạy tới.
“Nữ tử lớn mật, ngươi đi đâu?” Thái giám tổng quản bước lên khiển trách.
Tô Mặc cười khẽ: “Sao? Ta chỉ đi cung phòng thôi mà.”
Thái giám kia the thé nói: “Hoàng hậu nương nương tìm ngươi đã lâu, nói ngươi không hiểu quy củ, không nói tiếng nào đã chạy loạn.”
Thiếu niên trong Thiên Thư cười nói: “Có chút chuyện cũng nháo ra to, đám người này đúng là nhàm chán.”
Tô Mặc cười: “Ta đúng là không hiểu quy củ, hóa ra đi cung phòng cũng phải bẩm báo cho hoàng hậu nương nương một tiếng, từng khách nhân đều bẩm báo thì nơi này nhất định rất náo nhiệt, hoàng hậu nương nương thật là quá vất vả.”
“Ngươi…”
“Đợi chút, công công, nữ tử này đụng phải Tuyết Nhi tiểu thư, phải trừng phạt thế nào?” Nam tử kia vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Mặc.
“Cái gì? Ngươi dám đụng Tam hoàng tử phi tương lại? Phụ nhân vô lễ, thật sự nên phạt.” Thái giám khẽ kêu lên.
“Loại nữ nhân tùy tiện này động tay động chân, ai biết có rắp tăm bất lương muốn trộm gì đó của Tuyết Nhi tiểu thư hay không.”
“Không sai, lát nữa bẩm báo nương nương kéo nàng ta ra ngoài đánh ba mươi đại bản… Không… bốn mươi đại bản.”
Thái giám vui mừng, rốt cuộc cũng có tội danh rồi.
Tô Mặc nhíu nhíu mi, phi châm trên đầu ngón tay lật chuyển, nhưng đối phương chưa động, nàng cũng không tiện ra tay.
“Không sao, làm người phải khoan dung, để nàng ta đi đi.” Bỗng Hạ Tuyết Nhi ngẩng đầu nhìn mn.
Nàng tươi cười rất đúng mực hào phóng, không ngượng ngùng như những nữ nhân khác, nàng cũng có sức quyến rũ của tiểu thư khuê các, chính loại sức quyến rũ này đã khiến Tam hoàng tử để ý đến nàng, thậm chí còn quên Yêu Cơ trước kia.
“Tuyết Nhi tiểu thư thật đúng là khoan dung độ lượng.” Thái giám tuy bất mãn nhưng vẫn khen một câu.
“Tam hoàng phi này có thân phận gì, thật là rộng lượng.” Những thị vệ xung quanh cũng đồng ý.
“Đúng rồi, ngươi là Ngũ hoàng tử phi phải không?” Hạ Tuyết Nhi nhìn Tô Mặc.
“Là ta.” Tô Mặc hơi nghiêng đầu, mặt không biểu cảm nhìn nàng ta.
Hạ Tuyết Nhi cúi đầu nói bên tai Tô Mặc: “Ngũ hoàng phi, mọi người đều là nữ nhân, mà ta trước giờ không thích làm khó xử nhau, ta không ngại nói rõ với ngươi.” Dáng vẻ nàng ta thờ ơ, như căn bản không quan tâm đến những kỹ thủ đoạn tầm thường của nữ nhân, “Hoàng cung không thích hợp với ngươi, hơn nữa về sau Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử nhất định không hợp nhau. Tam hoàng tử là Thái tử tương lai, điều này không thể sai được. Ngũ hoàng tử lại không có triển vọng gì, mà hoàng hậu nương nương sẽ không buông tha cho các ngươi.”
Tô Mặc đảo mắt, không rõ ý nàng ta là gì.
Hạ Tuyết Nhi cũng cao thấp đánh giá Tô Mặc, nói tiếp: “Ta thấy khí chất của ngươi rất tốt, hẳn là có đọc sách, xuất thân cũng không tệ, chỉ tiếc nhiều nhất là một nữ tử quý tộc xuống dốc mà thôi.”
Tô Mặc cười cười, không ngờ nàng ta cũng biết xem tướng.
Hạ Tuyết Nhi cao cao tại thượng nói: “Ta biết cô nương như ngươi được như hôm nay cũng không dễ dàng, ý nghĩ của ngươi ta hiểu, vì gia tộc ta có rất nhiều người giống ngươi, nhưng kết cục cuối cùng đều vô cùng thảm. Đừng vì một chút hư vinh mà đi sai đường, Ngũ hoàng tử căn bản không thể tranh được ngôi vị hoàng đế, ở đây ngươi phải cẩn thận, bất luận thế nào, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn làm một nữ nhân bình thường đi!”
Hạ Tuyết Nhi ý vị sâu xa nói, liếc Tô Mặc một cái rồi xoay người rời đi.
Nữ tử này quả thật có chút bất phàm, rất giỏi đóng kịch.
Tô Mặc nhìn bóng lưng của nàng ta, khóe miệng hiện ý cười lạnh, nàng đã biết nhất định có gì kỳ lạ, hóa ra là vì ngôi vị hoàng đế, bọn họ thật cho rằng Văn Nhân Dịch muốn soán vị hay sao?
Tô Mặc nghĩ thầm trong lòng: Nàng đã gả cho Văn Nhân Dịch, như vậy nhất định phải phát sinh va chạm với bọn họ. Nàng xoay xoay phi châm trên đầu ngón tay, tia sắc bén trong mắt lóe lên, bỗng nhiên nàng rất muốn giẫm khuôn mặt dối nát của nàng ta dưới chân.
Nàng quay trở về, bầu trời đêm đầy sao, ánh trăng sáng ngời.
“Mặc Nhi, nàng đi đâu vậy?” Nhìn thấy Tô Mặc, Văn Nhân Dịch rốt cục nhẹ nhàng thở ra, bước lên hỏi.
Tô Mặc cố tình hỏi: “Dịch, ở đây ồn ào quá, có chuyện gì xảy ra sao?”
Văn Nhân Dịch vừa định trả lời thì Ngu Nhiễm bên cạnh đã thò đầu ra, cầm quạt cười mỉm nói: “Lúc nãy có một thái giám nói ngươi đi loạn trong cung, một đám người chạy đi tìm ngươi, ngay cả thị vệ cấm quân cũng xuất động, tìm tới tìm lui cũng không thấy chỉ đành phải từ bỏ. Khanh khanh không biết đâu, sắc mặt hoàng hậu nương nương xanh mét rồi.”
Tô Mặc cười nhạt: “Bọn họ cố ý dẫn ta đi sai đường, muốn hãm hại ta, chỉ tiếc hoàng cung này ta đã tới một hai lần, đương nhiên biết đi như thế nào.”
Ngu Nhiễm nhướng mày cười: “Ta biết khanh khanh sẽ không có việc gì mà.”
Tô Mặc kéo sát áo khoác: “Bất quá chỗ quỷ quái này ta không muốn ở thêm nữa, không biết bao giờ mới có thể rời đi?”
Ngu Nhiễm lắc lắc cây quạt: “Chỉ tiếc hiện giờ chúng ta không thể đi được.”
“Vì sao?”
Văn Nhân Dịch cũng nói: “Đúng là không thể về được.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Tô Mặc nhíu mi, thời điểm này kiếp trước nàng vừa mới gả cho Mộc Vô Ngân nên không biết nhiều chuyện bên ngoài, chỉ mơ hồ có chút ấn tượng, nàng nhớ thương đội Tô gia ở Tề quốc đã về muộn đến ba tháng, hơi hiểu ra nói: “Ta biết rồi, Tề quốc có loạn nên đóng cửa khẩu phải không?”
Văn Nhân Dịch tán thưởng đáp: “Tề quốc có loạn, thánh thượng để ta ở lại đây trấn thủ.”
“Chàng đáp ứng rồi?”
“Ừm, mẫu thân ta ở đây, ta vốn muốn dẫn bà đi nhưng thân thể bà không tốt, không bôn ba được, ở đây vẫn thích hợp cho bà dưỡng bệnh nên ta phải trấn thủ một vùng biển.”
“Trăm thiện hiếu đứng đầu, chàng làm rất tốt, huống chi dân chúng vô tội, ta sẽ trấn thủ cùng chàng, các phương diện cơ quan pháp khí đều có thể giao cho ta.”
Văn Nhân Dịch có chút cảm động: “Mặc Nhi, đi theo ta nàng phải vất vả rồi.”
Ngu Nhiễm lập tức hừ một tiếng: “Nếu nàng đi theo bản công tử, mỗi ngày ăn ngon uống ngon không nói, còn có thể xem kịch, chu du khắp đại giang nam bắc. Cho nên nữ nhân gả cho nam nhất tốt rất quan trọng, Văn Nhân Dịch thật sự không phải người tốt gì, hiện giờ khanh khanh hối hận vẫn còn kịp đó.”
Tô Mặc và Văn Nhân Dịch cùng trợn mắt nhìn hắn, Ngu Nhiễm không thèm lưu tâm.
Tô Mặc hỏi tiếp: “Hải vực hoàng đô là do ai thủ hộ?” Dù sao Phương phu nhân cũng đang ở đó.
“Tam hoàng tử.” Văn Nhân Dịch trả lời.
“Lại là hắn.” Tô Mặc có chút đăm chiêu, không ngờ hắn ta đông sơn tái khởi nhanh như vậy.
“Khanh khanh, có phải nàng thấy tình cũ di tình biệt luyến nên khó chịu trong lòng không?” Ngu Nhiễm khẽ cười. (*Di tình biệt luyến: Chuyển tình yêu sang người khác - yêu một người rồi, sau đó không yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.)
“Tam hoàng tử, lúc trước nàng với hắn…” Văn Nhân Dịch cũng có chút ghen tuông.
“Không có gì cả.” Ngu Nhiễm lại dễ dàng khơi dậy lòng ghen tuông của Văn Nhân Dịch như vậy, đúng là vô sỉ.
Ngu Nhiễm phe phẩy quạt, “Nhưng mà, ác phụ hoàng hậu kia cũng không phải người tốt gì, Tam hoàng tử là con trai bà ta, bà ta đương nhiên phải xem trọng, cho nên Tam hoàng tử được che chở dưới mắt thiên tử, dễ dàng tranh công, huống chi còn có người Hạ gia ủng hộ sau lưng. Tam hoàng tử hiện giờ có niềm vui mới, sớm đã vứt Yêu Cơ ra sau đầu, quả là bạc tình, cho nên ta mới nói nam nhân Văn Nhân gia chẳng phải thứ tốt gì.” Hắn có điều ngụ ý.
Văn Nhân Dịch híp híp mắt, “Tam hoàng tử không phải bạc tình bạc nghĩa.”
“Hử? Ngươi hiểu rõ hắn ta sao?” Ngu Nhiễm khinh thường, “Còn muốn biện hộ cho hắn?”
Văn Nhân Dịch lạnh lùng nói: “Lúc trước hắn nhất định có thích Mặc Nhi, chẳng qua thân là nam nhân sẽ có lúc thích nữ nhân khác, tính cách hắn ta cũng không gò bó, giống như Ngu Nhiễm vậy, thay đổi thất thường là tất nhiên. Hơn nữa Tam hoàng tử thích nhất lục nghệ, mà nữ tử kia lại tinh thông tất cả, bọn họ ở cùng nhau hẳn là có nhiều tiếng nói chung, bằng không cũng sẽ không cầm sắt hòa minh được, tuy rằng hợp tác lợi ích cũng là một nguyên nhân.” [*lục nghệ: lễ, nhạc, xạ (bắn), ngự (cưỡi ngựa), thủ (học chữ), số (học tính)..]
Ngu Nhiễm nhíu mày: “Văn Nhân Dịch, ngươi vì ghen nên bôi nhọ hai người chúng ta sao? Bản công tử với tên Tam hoàng tử kia căn bản không cùng loại, ta là một nam nhân tốt toàn tâm toàn ý.”
Văn Nhân Dịch làm như không nghe thấy, “Mặc Nhi, lòng hắn vẫn không quên được nàng.”
Tô Mặc cười nói: “Dù không quên được ta thì thế nào?”
“Không sao, trong lòng ta chỉ có nàng.”
Sau đó hắn đột nhiên ôm lấy nàng, Tô Mặc không ngờ hắn lại làm hành động thân mật trước mặt mọi người như vậy, tuy rằng kinh ngạc nhưng nàng vẫn âm thầm vui mừng. Nàng khẽ dựa vào lòng hắn, thân hình nàng duyên dáng yểu điệu, hai người nhìn vô cùng xứng đôi.
Chúng hoàng tử trố mắt, người kia thật sự là Văn Nhân Dịch lạnh lùng như băng đó sao?
Ngay cả Tam hoàng tử cũng nheo mắt lại, loại hành động đó hắn không làm được.
Hoàng hậu ngầm cắn răng, bà không tin không đối phó được hai chúng nó.
“Hai người các ngươi thật quá buồn nôn, khiến ta nổi da gà toàn thân rồi.” Ngu Nhiễm chợt phát hiện hắn là người thừa, cứ như không có cảm giác tồn tại, hắn tức giận hung hăng nói: “Chậc chậc, giỏi cho ngươi Văn Nhân Dịch, đúng là thú thê tử quên nương, huynh đệ bị ngươi đâm cho hai đao, ngươi đúng là vô sỉ nhất đời này.”
Sau đó Ngu Nhiễm tức giận uống một ngụm rượu bồ đào lớn, hối hận vì không mang băng hồ đến đây, bằng không đã có thể chà đạp con hồ ly này rồi.
Hồ ly và Văn Nhân Dịch có tâm linh cảm ứng, hồ ly khó chịu thì Văn Nhân Dịch cũng không thoải mái theo.
Khó chịu, thật sự rất khó chịu!
Tên Văn Nhân Dịch bình thường kiệm lời, nhưng bản chất cũng cực hắc, kết quả còn tỏ vẻ độc chiếm Yêu Cơ, dỗ nữ nhân kia tâm hoa nộ phóng, nàng ta cũng không bị hoàng tộc Tề quốc đuổi đi. Trình độ làm việc của hoàng cung này thật khiến hắn khinh thường, Ngu Nhiễm hận không thể ra lực thay hoàng tộc, chỉ tiếc hắn không muốn khiến Yêu Cơ tức giận, hắn bỗng nhiên cảm thấy đường dài còn quá gian truân*. (*Câu gốc là “Lộ man man kỳ tu viễn hề - Cách Tao của Khuất Nguyên)
Nhưng Ngu Nhiễm là loại càng đánh càng hăng, không hề thấy khổ.
Nếu có một ngày đối phương động đến hắn, hắn cũng sẽ hung hăng cắm lại hai đao cho hả giận.
Hiện giờ hoàng hậu nương nương càng nhìn càng không vừa mắt tân phụ kia. Biện pháp nữ nhân đối phó với nữ nhân cũng không có gì mới, chỉ cần đối phương khó chịu là được. Bà nhíu nhíu mày, khuôn mặt bỗng trở nên hiền từ, vô cùng hòa ái tiếp đón chúng hoàng tử phi và những nữ tử có hôn ước ngồi cùng nhau, cố ý lấy ra một chiếc tráp tinh mỹ khảm bảo ngọc. Bà nhẹ nhàng mở ra, tinh quang lộng lẫy, ánh mắt đám nữ tử quý tộc lập tức nhìn thẳng không dời.
Mặc dù mọi người đều là con nhà quyền quý, nhưng trang sức trong hoàng cung dù sao cũng là vật hữu hạn. Nữ nhân mà, các nàng đương nhiên vô cùng vui mừng.
Hoàng hậu cười nhẹ: “Các con đều là thê tử và vị hôn thê của các hoàng nhi, đương nhiên ai cũng có phần, thứ tốt ta tuyệt sẽ không giấu riêng làm gì.”
Bà đưa mắt nhìn một người, “Con là chính phi của Đại hoàng tử, thành thân ba năm, cây trâm ngọc bích này ta tặng cho con.”
mn cùng nhìn chiếc trâm, là cống phẩm tiền triều, giá trị xa xỉ, mọi người kinh thán không thôi.
Đại hoàng phi thụ sủng nhược kinh, vui mừng vạn phần nói lời cảm tạ.
Hoàng hậu chuyển mắt về phía một nữ tử khác: “Con là chính phi của Nhị hoàng tử, ngọc bội này ta tặng cho con, về sau nhớ giúp phu quân dạy con cho tốt.”
Là ngọc bội làm từ một mảnh ngọc Hòa Thị Bích* trong truyền thuyết, Nhị hoàng phi cũng kinh hỉ liên tục cảm tạ.
(*) Hòa Thị Bích: Là viên ngọc được một người thợ họ Hòa tìm thấy dâng lên vua Lê vương nước Sở, nhưng vua cho là ngọc giả nên phạt chặt chân anh ta, cuối cùng đến đời vua thứ ba viên ngọc mới được công nhận và trở thành quốc bảo. Hòa Thị Bích có nghĩa là “ngọc bích họ Hòa”. Muốn tìm hiểu rõ hơn xin liên hệ wiki.
Hoàng hậu cho mỗi người một lễ vật, đến lượt Hạ Tuyết Nhi, bà thậm chí còn tháo vòng tay phỉ thúy đeo cho nàng ta, nghe nói đó là thái hậu năm đó thưởng cho hoàng hậu, trưởng giả ban thưởng không thể từ, Hạ Tuyết Nhi lập tức thoải mái nhận lấy, khiến chúng nữ tử xung quanh vừa hâm mộ vừa ghen ghét.
Nhưng mà người nào cũng có phần, chỉ riêng Tô Mặc không được ban gì.
Hoàng hậu cố ý không nhìn đến Tô Mặc, nhưng các hoàng phi đều tự hiểu rõ.
Những nữ tử trang điểm xinh đẹp, đeo trân châu đá quý san hô phỉ thúy vô cùng chói mắt, bọn họ đều phức tạp nhìn Tô Mặc, có khinh thường, có nhỏ nhen, có đồng tình.
Văn Nhân Dịch nhíu mày, nói nhỏ: “Mặc Nhi, để nàng chịu ủy khuất rồi.”
Nhưng Tô Mặc lại không để tâm nói: “Kỳ thực bà ta đã ban thưởng rồi, hoàng hậu chính là người đày ta đến Ác Nhân đảo, coi như là bà mai gián tiếp cho chúng ta, hơn nữa ta căn bản không thèm để ý mấy thứ vô dụng đó.”
“Đợi chút.” Văn Nhân Dịch lấy một cây trâm trong ngực áo ra, là trâm san hô đỏ vô cùng tinh xảo, bên trên là quả cầu nhỏ được kết thành từ lông hồ bạch vĩ ngàn năm thượng đẳng, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Hắn nhẹ nhàng cắm cây trâm lên búi tóc Tô Mặc, nói: “Đây là thứ mẫu thân đưa ta lúc ra cửa, bà biết nhất định sẽ có màn này, cho nên nàng đừng để ý.”
“Được rồi, nếu là chàng tự tay làm thì càng tốt hơn!” Tô Mặc cố ý lắc nhẹ đầu, sóng mắt mê hoặc, sắc môi đỏ hồng, vô cùng yêu mị, quả cầu trên búi tóc cũng nhẹ nhàng lay động, hoa lệ lộng lẫy, quan trọng nhất là đường nét độc đáo, so với đống trang sức kia thì chỉ có hơn chứ không kém.
Các hoàng phi sắc mặt biến đổi, hoàng hậu ban thưởng và phu quân tự mình đưa là rất khác nhau.
Những nam nhân cao cao tại thượng đó làm sao thật sự để các nàng trong lòng được. Hơn nữa, nàng ta cài trâm lên lại xinh đẹp như vậy.
Hoàng hậu nương nương vô cùng khó chịu liếc mắt nhìn Tô Mặc, bà phát hiện tiểu tiện nhân kia giống hệt Phương phu nhân, có bản lĩnh làm người khác tức chết.
Chỉ có Hạ Tuyết Nhi là đăm chiêu nhìn Tô Mặc, ngầm hừ lạnh trong lòng, nàng tự tin đi đến bên cạnh Tam hoàng tử.
Thấm thoát, cung yến đã đến kết thúc, lúc này đương nhiên phải có nhạc kịch.
Tề đế được các cấm vệ vây quanh đi đến giữa điện, cùng ngồi ở tịch thủ với hoàng hậu nương nương. (*tịch thủ: vị trí đầu của bữa tiệc)
Đại điện và đài thiên văn cũng là nơi gần với ngự hoa viên nhất.
Tề đế nghiêm túc nói với mọi người: “Chư vị đại thần, chư vị nữ quyến quý tộc, chư vị thực khách, Tề quốc ta từ trước đến nay đều tài đức vẹn toàn, hơn nữa chưa bao giờ tiếc gì với người tài, hiện giờ trong tay ta có hai mươi khối linh thạch nhị phẩm và vài nguyên liệu luyện khí tốt, còn có một bộ hài cốt dị thú cấp bốn. Không bằng mọi người biểu diễn thuật cưỡi ngựa và bắn cung trong lục nghệ, mà phải là nam nữ hợp tác tỷ thí, đôi phu thê nào đứng đầu sẽ được ban thưởng những thứ đó. Những người trẻ tuổi các ngươi có muốn thứ không?”
Là nam nữ phối hợp, mọi người cũng bắt đầu có hứng thú.
Đương nhiên cũng có vài người lắc đầu, bọn họ chỉ có một mình, nếu không thì cũng đã lớn tuổi.
Cái này chẳng những là tỷ thí trình độ phối hợp ăn ý của nam nữ, mà còn tỷ thí cả tài bắn cung và cưỡi ngựa.
Nói chung, tất cả đều có lợi cho các quý tộc.
“Tuyết Nhi, ta biết nàng tinh thông lục nghệ, phần thưởng đã phong phú như thế, sao chúng ta không lên đấu một lần?” Tam hoàng tử thì thầm bên tai Hạ Tuyết Nhi, nàng ta hơi gật đầu, hai người nhìn vô cùng ăn ý.
Tô Mặc liếc mắt sang phần thưởng, tuy rằng kém hơn những thứ nàng đã lấy trên thuyền của Hạ gia nhưng cũng không phải người tầm thường có thể đạt được.
Bỗng giọng nói thiếu niên truyền ra từ Thiên Thư: “Nữ nhân, hai mươi viên tinh thạch nhị phẩm không bằng cho ta, còn có mấy thứ kia cũng rất tốt, hài cốt dị thú cấp bốn thích hợp làm cốt cung, có thể công kích cự ly xa, ngươi có muốn lên đấu hay không?”
“Vì sao không lên? Ta còn phải đối phó với một vài người cao cao tại thượng, tự cho là đúng nữa mà!”
Nhóm nội thị phát tên dắt ngựa ra cho các hoàng tử, nói: “Hai người cùng cưỡi một con ngựa, nếu có một người bắn trật thì phải ra khỏi trận đấu.”
Chúng quý nữ không yên trong lòng, kỹ thuật bắn của các nàng cũng không giỏi, nhất định sẽ có lúc trượt, không bằng để các nam tử đảm trách, các nàng giả vờ giả vịt là được.
Nhưng nhóm nội thị lại nói tiếp: “Nếu sau tiếng phát hiệu mà có một người không bắn thì cũng bị loại.”
Xong rồi xong rồi, chúng hoàng tử lập tức thở dài, biết hy vọng thắng lần này không lớn.
Ánh mắt bọn họ dừng trên người Tam hoàng tử và Hạ Tuyết Nhi, hai người này mới là tiêu điểm, bọn họ chẳng qua chỉ làm nền thôi.
Vì thế đã có mấy đôi chủ động rời khỏi cuộc tỷ thí, bỏ cuộc so với thua thảm thì tốt hơn nhiều.
Tô Mặc kéo tay Văn Nhân Dịch, tiến lên trước nói: “Đợi đã, chúng ta cũng muốn tham gia.”
Đám người không ngờ Tô Mặc cũng tham gia, bọn họ ngẩn ra.
Hạ Tuyết Nhi nhìn Tô Mặc, nàng ta nhíu mày, vẻ khinh thường thoáng qua mắt.
…
Trên đài quan sát có hai nam tử đang ngồi, một người áo trắng, một người áo hoa.
“Thật là náo nhiệt.” Mĩ nam yêu nghiệt mặc hoa y tùy ý dựa trên ghế, hoa phục làm nổi bật dáng người cao lớn của hắn, ngón tay thon dài cầm ly rượu sừng tê, môi mỏng khẽ nhếch, ánh sáng nhạt che khuất một bên mặt của hắn nhưng không ngăn được khí chất tà mị đó.
“Phải, đều là tài ba dị sĩ các hoàng tử tìm đến ra lực bảo vệ Tề quốc.” Nam tử áo trắng cười nhẹ.
Hai người này đúng là Hoa Tích Dung và Sư Anh, vừa rồi hai người đã vào hoàng cung, vì thân phận đặc thù nên được sắp xếp ở một nơi ít người.
Hoa Tích Dung nhíu mi nhìn bóng dáng Tô Mặc, hắn thấy có chút quen mắt.
Hắn bỗng nhớ đến nữ tử nhảy múa ở Kim Ngu Đường ngày ấy, hóa ra nàng cũng đã đến đây.
“Anh, ngươi thấy thế nào?” Hắn cười nhìn về phía nam tử áo trắng.
“Cái gì thấy thế nào?”
“Ngươi thấy trận này ai sẽ thắng? Có muốn cược không?”
“Hoa công tử, tại hạ chưa bao giờ thích đánh cược.”
“Ngươi đúng là không thú vị chút nào.”
Nam tử áo trắng khoanh tay, đưa mắt nhìn về phía đối diện, đến khi hắn thoáng nhìn thấy một bóng dáng hồng cưỡi ngựa phóng qua, gió đêm thổi tới cuốn tầng mành sa của đài quan sát lên, hắn thấy nao nao trong lòng, có cảm giác như đã trải qua mấy đời.
…
Trên trường đua, cự ly bắn có năm loại.
Mười lăm trượng, hai mươi trượng, hai lăm trượng, ba mươi trượng, ba lăm trượng.
Cự ly càng xa, điểm càng cao.
Chỉ cần ghi điểm cao trong thời gian năm lần gõ chiêng là có thể chiến thắng.
Âm thanh sắc nhọn của một nội thị vang lên: “Đại hoàng tử phi bắn chệch một mũi, bị loại.”
“Lục hoàng tử bắn trượt, bị loại.”
“Nhị hoàng phi không bắn, bị loại.”
Ánh mắt đại hoàng phi ảm đạm, nhị hoàng phi ủ rũ, hai người cùng bước ra khỏi trường đua.
Đã có hơn phân nửa bị loại, lúc này âm thanh hoan hô bỗng truyền đến, hóa ra là Hạ Tuyết Nhi, nàng mặc bộ y phục xanh nhạt, bên hông thắt nơ bạc, tóc búi cao, khuôn mặt thanh lệ thoát tục. Nàng và Tam hoàng tử cùng cưỡi một con ngựa, trâm Lưu Tô trên tóc nàng lóe lên, nàng nhanh chóng kéo cung, một nụ cười một cái nhăn mày đều mang đầy phong tình.
“Trúng, nàng lại trúng rồi.”
“Tam hoàng tử trúng ba mũi tên ở hai mươi trượng, Hạ Tuyết Nhi tiểu thư là hai mũi ở hai lăm trượng, đây là thành tích lợi hại nhất ở vòng đầu tiên.” Mọi người không ngờ Hạ Tuyết Nhi này chẳng những ưu tú ở mọi phương diện, mà ngay cả kỵ xạ cũng giỏi như vậy. Gần như tất cả mọi người đều lớn tiếng ủng hộ cổ vũ, tràn đầy khâm phục nhìn Hạ Tuyết Nhi.
Hạ Tuyết Nhi phát huy vô cùng tốt, tuy ngoài mặt không có vẻ tự mãn nhưng trong lòng lại không nhịn được kiêu ngạo.
Nàng ngoái đầu lại liếc mắt nhìn Tô Mặc, Tô Mặc và Văn Nhân Dịch cùng cưỡi một con tuấn mã màu đen, nàng ta đang cúi đầu khắc cái gì đó trên mũi tên, đến khi tới giờ thì tùy ý bắn một cái, trúng ngay hồng tâm bia mười lăm trượng, cự ly gần nhất, xem như không bị loại.
Mà Văn Nhân Dịch cũng bắn một tên trúng hồng tâm bia ba lăm trượng, vòng đầu tiên, Ngũ hoàng tử và Tam hoàng tử hòa nhau.
Mọi người biết Văn Nhân Dịch là tổng chỉ huy của Đông Lăng Vệ, kỵ xạ hạng nhất, vì thế mọi người thấy hắn có lẽ có thể so cao thấp được với Tam hoàng tử và Hạ Tuyết Nhi.
Hạ Tuyết Nhi càng thêm khinh thường, xem ra nàng ta muốn dựa vào bản lĩnh của Văn Nhân Dịch mà chiến thắng.
Tốt lắm, một khi đã như vậy, nàng cũng không ngại cho bọn họ ăn chút bài học.
Hạ Tuyết Nhi giơ cổ tay trắng noãn lên, Tam hoàng tử cực ăn ý ghìm ngựa thả chậm tốc độ, mũi nhọn chợt lóe, bắn thẳng về hồng tâm bia ba mươi trượng. Tư thái của nàng vô cùng động lòng người, tóc đen phiêu dật, tay áo giơ cao, mang đầy khí chất tiêu sái.
“Ba mươi trượng, là ba mươi trượng.” Mọi người ồ lên hoan hô.
Tam hoàng tử lại tiếp tục bắn trúng hồng tâm hai mươi trượng.
Tô Mặc ngồi trên ngựa tán thưởng liếc mắt nhìn phong tư của Hạ Tuyết Nhi, nàng chỉ cười nhẹ rồi kéo cung, mũi tên lập tức vọt ra.
Nhưng tên chưa tới bia đã lóe lên, bắn thẳng đến trước ngực thái giám Tiểu An Tử, hắn ta kêu thảm một tiếng ngã lăn ra đất.
Trọng tài nội thị ngây ra như phỗng, sửng sờ quên nói lên lời.
Mũi tên xuyên thấu qua thân thể Tiểu An Tử như xuyên qua một cái động, xoay tròn trong không trung rồi bắn trúng hồng tâm bia mười lăm trượng.
Mọi người kinh hô, không ngờ lại phát sinh chuyện này, nhưng bọn họ chỉ cho rằng đó là ngẫu nhiên.
Nàng ta nhìn có vẻ không giỏi bắn cung cưỡi ngựa gì.
Hoàng hậu khẽ kêu lên: “Tiện nhân, sao lại đả thương người?”
Tiểu An Tử là tâm phúc của bà, một mũi tên đó đã muốn lấy nửa cái mạng của hắn rồi.
“Không bắn trượt không phải sao? Cho nên không tính là thua, tiếp tục.” Văn Nhân Dịch lạnh lùng nói.
Dứt lời, hắn lại bắn trúng hồng tâm bia ba lăm trượng, vòng thứ hai kết thúc, vẫn hòa.
Nhưng sau đó Tô Mặc và Văn Nhân Dịch lại một trái một phải, phối hợp liên tiếp. Văn Nhân Dịch chuyên tấn công hồng tâm ba lăm trượng, Tô Mặc nhắm thẳng hồng tâm ba mươi trượng, triển lộ hoàn toàn tài bắn cung cao siêu của họ.
Hạ Tuyết Nhi có chút không phục, nữ nhân kia lại có thể ba phát đều trúng, nàng học tập lục nghệ từ nhỏ nhưng vẫn không nắm chắc lắm với cự ly ba mươi trượng, nhưng đối phương đã dần dần vượt qua thành tích của Tam hoàng tử. Tam hoàng tử thầm sốt ruột, trước mắt hắn vẫn chỉ có thể bắn trúng cự ly hai lăm trượng.
Mọi người đều hưng trí bừng bừng, trò chơi kỵ xạ thông thường đã trở thành trận quyết đấu giữa hai hoàng tử.
Hạ Tuyết Nhi lập tức hít sâu một hơi, nàng biết hiện giờ không thể loạn, tuyệt đối không thể loạn.
Nàng ổn định lại tâm thần, mắt nhìn chằm chằm tấm bia ba mươi trượng, nhớ lại cảm giác tốt nhất khi bắn tên, nàng hơi nghiêng người, hô hấp vững vàng, lực tay cũng ổn định hơn.
Nàng cắn môi, thả cung, mũi tên bay vút rồi dần dần hạ xuống, tuy không trúng hồng tâm nhưng cũng miễn cưỡng dính trên bia. Sau khi cảm giác lúc trước xuất hiện, ánh mắt Hạ Tuyết Nhi càng thêm bình tĩnh, thủ pháp càng thêm hài hòa nhịp nhàng.
Mấy mũi tên tiếp theo đều trúng hồng tâm, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay như sấm rền.
Cự ly ba mươi trượng, nàng cũng có thể làm được.
Vòng ba kết thúc, Hạ Tuyết Nhi bắn trúng mười tên bia ba mươi trượng, Tô Mặc bắn được năm lần, vẫn hòa.
Nhưng Tô Mặc không hề nhìn nàng ta, nàng hơi nheo mắt, mũi tên phóng ra.
Tia sáng chợt lóe, tốc độ cực nhanh, ngay khi mũi tên vừa ra khỏi cung thẳng lên trời xanh, Tô Mặc lại hơi ngửa người ra sau, gần như ngay lập tức lấy tiếp một tên nữa, kéo cung, mũi tên bắn ra hóa thành cầu vồng đuổi theo tên thứ nhất. Tên thứ ba, thứ tư, thứ năm đều bay đi như hình với bóng.
Năm mũi tên liên tiếp bắn trúng hồng tâm, cuối cùng tấm bia không chịu nổi nữa “phanh” một tiếng vỡ ra, rơi loạn xạ trên đất.
Bốn phía lặng ngắt như tờ, mọi người kinh thán, tình huống này bọn họ mới nhìn thấy lần đầu tiên.
Vô số ánh mắt kinh ngạc nhìn tấm bia vỡ thành nhiều mạnh, trong lòng rung động khó có thể hình dung.
Sau một lúc lâu, mọi người vẫn thẫn thờ chưa phục hồi lại.
Thua, thua triệt để, Tam hoàng tử khẽ thở dài, luận kỹ xảo và thực lực, hắn còn lâu mới bằng Văn Nhân Dịch.
Nhưng luận tài bắn cung, Hạ Tuyết Nhi cũng không bằng nữ tử này.
Hồi lâu sâu, có người kích động không thôi, tiếng vỗ tay vang lên, nhóm nội thị cũng quát to kết thúc trận đấu, tiếng hoan hô bay thẳng đến trời xanh, ngay cả những hoàng tử khác cũng không nhịn được vỗ tay cho Tô Mặc liên tục.
Nhưng nam tử áo đen không chịu được khi thấy Hạ Tuyết Nhi thua, hắn phất tay, ám tiễn bay thẳng về phía lụa mỏng của Tô Mặc, hắn muốn mọi người nhìn thấy khuôn mặt thật để nhân cơ hội làm nhục nàng ta, nhất định là rất xấu xí kì dị.
Tô Mặc cảm thấy gió sượt qua mặt, nàng hơi ngửa người nhưng vẫn chậm nửa nhịp, ám tiễn cuốn đi lớp mạng che mặt của nàng.
Diện dung lộ ra, mọi người lại càng thêm kinh ngạc.
Có người ngơ ngác nói: “Đẹp quá! Thật sự đẹp quá!”
Nhưng cũng có người đồng thời kêu lên: “Yêu Cơ, nàng chính là Yêu Cơ.”
Ánh trăng soi tỏ vào toàn ngự hoa viên.
Tô Mặc chậm rãi đi ra từ trong bụi cây, ngự hoa viên vẫn rất náo nhiệt, đám cấm quân chung quanh đang cầm đuốc đi tuần tra tìm người khắp nơi.
Người bọn họ tìm đúng là Tô Mặc, muốn gán tội thì sợ gì không có lý do? Chỉ cần tội danh xông loạn ngự hoa viên là đã có thể đuổi nàng ra rồi.
“Tiểu An Tử, vừa rồi phụ nhân kia thật sự đến đây ư? Sao tìm không thấy?” Có người hỏi.
“Có mà! Hoàng hậu nương nương vẫn cứ hỏi đến nàng ta nhưng lại không thấy đâu nên người sợ nàng ta đi loạn, ta thấy nàng đi đến hướng này.”
Tiểu thái giám tên là Tiểu An Tử, tâm tư cũng đầy bụng, hướng hắn ta chỉ đúng là ngự thư phòng.
“Tìm đi, qua trái lục soát, phụ nhân này không chừng là mật thám được phái tới, tìm ra thì lập tức bắt lại.”
Tô Mặc cười nhạt, không ngờ chỉ một lát mà đã đưa tới nhiều người như vậy, nàng đúng là có tố chất “trêu hoa ghẹo nguyệt”. Bọn họ dường như chỉ mong chờ bắt nàng lại để gán tội, nàng chậm rãi theo sau bọn họ, chỉ cần bọn họ lục soát ở đây nàng sẽ theo đến đó, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.
Giọng nói đầy ý cười của thiếu niên truyền đến: “Thú vị, thú vị, hoàng cung quả nhiên là nơi cực kì xấu xa, người nọ cũng đủ độc ác, nếu phát hiện ngươi ở ngự thư phòng vậy chẳng phải khó lòng biện giải sao?”
Đôi mắt Tô Mặc thoáng vẻ sắc lạnh, nàng dùng thần thức truyền âm: “Đều tại ngươi gọi ta ra nên mới chọc đến việc này, đầu sỏ gây nên là ngươi, ngươi còn ngồi đó nói mát?”
“Nữ nhân, nữ nhân, dù sao chủ ý của ngươi cũng nhiều, ta tin ngươi làm việc sẽ không để xảy ra vấn đề gì.” Hắn yên tâm nói.
“Không ngờ ngươi xem trọng ta như vậy, đúng là thụ sủng nhược kinh.”
“Nữ nhân, tâm tính con người phức tạp, làm dâu hoàng gia là phúc hay họa? Huống chi còn có sáu nam tử, sáu khế ước nữa, ngươi định đối phó thế nào? Nếu ngay cả chuyện này cũng không làm được, chứng tỏ trình độ của ngươi thật sự quá kém.”
“Việc riêng của ta, liên quan gì đến ngươi.” Tô Mặc hừ lạnh, đi về phía con đường gần nhất.
Nàng xuyên qua khu rừng, qua một cây cầu nhỏ, lẻn vào trong bóng đêm.
Vừa đi vài bước, thần thức đã bắt được động tĩnh, là tiếng hai người nói chuyện cách đó không xa.
Tô Mặc vốn cũng không để ý nhưng lại phát hiện dường như đó là người nàng biết, bước chân nàng dừng lại, đối thoại của họ cũng không phải là chuyện phiếm, lúc này mạo muội đi ra cũng không ổn.
Một giọng nam trầm thấp truyền đến: “Tuyết Nhi tiểu thư, hiện giờ Hạ Ngọc Nhi đã xong rồi, chúng ta đã mất một đối thủ thừa kế gia sản, đúng là đáng mừng.”
Giọng nữ lạnh nhạt thong dong vang lên: “Không ngờ cả một con thuyền lại bị hủy hết, tra được là ai làm không?”
“Không rõ, vẫn chưa tra được là ai, nhưng Hạ Trạch đã lật người không được nữa rồi, dung mạo của Hạ Ngọc Nhi cũng bị tổn hại.”
Nữ tử cười lạnh: “Nữ nhân chỉ có bề ngoài xinh đẹp là người vô dụng, nếu không có tâm cơ, nhất định kết cục sẽ giống như Hạ Ngọc Nhi.”
“Tuyết Nhi tiểu thư nói rất có đạo lý, đích nữ Hạ gia không phải ai cũng xuất sắc, cho nên lần này gia tộc không chọn Hạ Ngọc Nhi mà chọn tiểu thư đến liên hôn với hoàng gia tất nhiên đã suy xét đủ các mặt. Nếu tương lai Hạ gia chúng ta xuất hiện một hoàng hậu, vậy thế lực sẽ càng thêm củng cố.”
Tô Mặc cười lạnh, chậm rãi thăm dò sau núi giả, quả nhiên là Hạ Tuyết Nhi và một nam tử áo đen. Kiếp trước nàng không gặp Hạ Tuyết Nhi, chỉ nghe nói nữ tử này vô cùng xuất sắc, được xưng là đệ nhất mỹ nhân Hàn quốc. Có câu mỹ nhân thân thế bối cảnh tốt sẽ gả cho nam nhân tốt, nếu không có bối cảnh, thì chỉ được xem là đồ chơi. Tuy nam nhân thích mĩ mạo, nhưng họ sẽ cố kị gia thế bối cạnh nhiều hơn, cho nên nàng ta may mắn hơn Tô Mặc nhiều lắm.
Kiếp trước, Tô Mặc rất hâm mộ những người như nàng ta.
Hiện giờ trọng sinh, nàng thấy bản thân mình cũng không hề kém cỏi.
Nam tử bên cạnh lại hỏi: “Dường như Tuyết Nhi cô nương có chút khó chịu với hôn ước lần này?”
Hạ Tuyết Nhi gật đầu: “Nghe nói lúc trước Tam hoàng tử từng mê luyến một Yêu Cơ, ta phải gả cho nam nhân như vậy đúng thật là có chút không vui.”
“Tuyết Nhi tiểu thư là người tâm cao khí ngạo, chỉ là một Yêu Cơ thôi, đã sớm bị hoàng hậu diệt trừ rồi, nghe nói là bị đày đến Ác Nhân đảo, vào đó rồi muốn ra còn khó hơn lên trời.”
Ngữ khí Hạ Tuyết Nhi thong dong: “Việc Yêu Cơ hoàng hậu đã xử lý, thủ đoạn tất nhiên phải cường ngạnh. Chẳng qua Tam hoàng tử cũng là người thông minh nhưng không ngờ lại làm ra hành động như thế. Có thể thấy được Yêu Cơ kia đúng là mê hắn đến thần hồn điên đảo rồi.”
Nam tử kia không cho là đúng: “Nếu muốn lấy sắc hầu người, muốn khiến một nam tử không thể rời khỏi mình thì phải luôn khiến hắn có cảm giác tươi mới. Lúc đó hẳn là Tam hoàng tử chỉ chơi đùa chút thôi, khẳng định sẽ không coi trọng nàng ta, bằng không đã sớm trăm phương nghìn kế nghĩ cách đưa Yêu Cơ trở lại rồi, sao có thể thờ ơ như bây giờ.”
Hiện giờ, tuy ở Tề quốc, chuyện của Tam hoàng tử và Yêu Cơ đã không ai không biết, không người không hiểu, nhưng dù sao cũng đã qua rồi. Có rất nhiều trưởng bối cũng răn dạy nữ quyến trong nhà rằng, đừng quan tâm một nam nhân sủng ngươi yêu ngươi đến thế nào, tâm nam nhân sẽ luôn thay đổi.
“Tiểu thư không có tự tin sao?”
“Làm sao có thể?” Hạ Tuyết Nhi mím môi cười nhạt: “Ta nghĩ có lẽ hắn cũng thầm áy náy trong lòng, chẳng qua có một câu ngạn ngữ nói rất đúng, lấy sắc hầu người có được bao lâu? Hướng chi Hạ gia chúng ta rất có thực lực, Tam hoàng tử nếu muốn lên Thái tử, đương nhiên phải chứng tỏ lập trường cho hoàng thượng xem, bằng không hắn cũng sẽ không thể cầm sắt hòa minh cùng ta. Ta cảm thấy dã tâm của hắn càng lúc càng lớn, nam nhân sẽ trưởng thành, Yêu Cơ kia dù có xuất hiện ta cũng không ngại, nam nhân có dã tâm luôn biết ai nặng ai nhẹ.”
Nam tử khẽ cười: “Luận tài trí đức hạnh, Yêu Cơ kia chỉ là hạng kém cỏi. Tuyết Nhi tiểu thư cao quý hào phóng, có phong thái mẫu nghi thiên hạ, đây là thứ nhất. Phương diện của hồi môn thì, chỉ sợ nữ tử quý tộc khác có dồn hết tài lực gia tộc cũng không phong phú bằng người, đây là thứ hai. Bối cảnh của Hạ gia cũng rất cao, đủ để giúp điện hạ lấy nửa giang sơn, đây là thứ ba. Cho nên Yêu Cơ kia hoàn toàn không bằng người.”
“Không cần khen ngợi ta, ta còn là nữ nhi Hạ gia, sau khi trở thành Thái tử phi, ta và Hạ gia sẽ cùng vinh cùng hại.”
Nam tử cúi đầu hành lễ, “Được rồi, ta phải đi đây, tiểu thư về trước đi!”
Dứt lời, hai người cùng đi về phía Tô Mặc.
Chỗ núi giả này chỉ có một con đường, không có nơi tránh né. Nếu bây giờ trốn tránh chỉ sợ có chút không ổn, vì thế Tô Mặc chỉnh trang y phục, cố ý tăng thêm bước chân đi ra từ sau núi giả.
Vừa xoay người ở bậc thềm, nàng suýt nữa đã đụng vào nữ tử đối diện, Hạ Tuyết Nhi loạng choạng lui ra sau vài bước, nam tử lập tức quát lớn: “Ngươi đi đường kiểu gì vậy? Suýt nữa đụng ngã Tam hoàng tử phi tương lai rồi!”
“Thứ lỗi, ta không nhìn rõ đường lắm.” Tô Mặc cười nhạt.
“Xin thứ lỗi một câu là xong việc sao? Ngươi phải quỳ xuống.”
Quỳ xuống xin lỗi? Tô Mặc lạnh mắt liếc nhìn hắn.
Nàng đang muốn nghênh ngang đi qua, nhưng đối phương lại cản đường nàng, Tô Mặc nhẹ nhàng tránh khỏi cánh tay hắn.
Động tĩnh ở đây đã kinh động các thị vệ khác, mọi người nhanh chóng chạy tới.
“Nữ tử lớn mật, ngươi đi đâu?” Thái giám tổng quản bước lên khiển trách.
Tô Mặc cười khẽ: “Sao? Ta chỉ đi cung phòng thôi mà.”
Thái giám kia the thé nói: “Hoàng hậu nương nương tìm ngươi đã lâu, nói ngươi không hiểu quy củ, không nói tiếng nào đã chạy loạn.”
Thiếu niên trong Thiên Thư cười nói: “Có chút chuyện cũng nháo ra to, đám người này đúng là nhàm chán.”
Tô Mặc cười: “Ta đúng là không hiểu quy củ, hóa ra đi cung phòng cũng phải bẩm báo cho hoàng hậu nương nương một tiếng, từng khách nhân đều bẩm báo thì nơi này nhất định rất náo nhiệt, hoàng hậu nương nương thật là quá vất vả.”
“Ngươi…”
“Đợi chút, công công, nữ tử này đụng phải Tuyết Nhi tiểu thư, phải trừng phạt thế nào?” Nam tử kia vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Mặc.
“Cái gì? Ngươi dám đụng Tam hoàng tử phi tương lại? Phụ nhân vô lễ, thật sự nên phạt.” Thái giám khẽ kêu lên.
“Loại nữ nhân tùy tiện này động tay động chân, ai biết có rắp tăm bất lương muốn trộm gì đó của Tuyết Nhi tiểu thư hay không.”
“Không sai, lát nữa bẩm báo nương nương kéo nàng ta ra ngoài đánh ba mươi đại bản… Không… bốn mươi đại bản.”
Thái giám vui mừng, rốt cuộc cũng có tội danh rồi.
Tô Mặc nhíu nhíu mi, phi châm trên đầu ngón tay lật chuyển, nhưng đối phương chưa động, nàng cũng không tiện ra tay.
“Không sao, làm người phải khoan dung, để nàng ta đi đi.” Bỗng Hạ Tuyết Nhi ngẩng đầu nhìn mn.
Nàng tươi cười rất đúng mực hào phóng, không ngượng ngùng như những nữ nhân khác, nàng cũng có sức quyến rũ của tiểu thư khuê các, chính loại sức quyến rũ này đã khiến Tam hoàng tử để ý đến nàng, thậm chí còn quên Yêu Cơ trước kia.
“Tuyết Nhi tiểu thư thật đúng là khoan dung độ lượng.” Thái giám tuy bất mãn nhưng vẫn khen một câu.
“Tam hoàng phi này có thân phận gì, thật là rộng lượng.” Những thị vệ xung quanh cũng đồng ý.
“Đúng rồi, ngươi là Ngũ hoàng tử phi phải không?” Hạ Tuyết Nhi nhìn Tô Mặc.
“Là ta.” Tô Mặc hơi nghiêng đầu, mặt không biểu cảm nhìn nàng ta.
Hạ Tuyết Nhi cúi đầu nói bên tai Tô Mặc: “Ngũ hoàng phi, mọi người đều là nữ nhân, mà ta trước giờ không thích làm khó xử nhau, ta không ngại nói rõ với ngươi.” Dáng vẻ nàng ta thờ ơ, như căn bản không quan tâm đến những kỹ thủ đoạn tầm thường của nữ nhân, “Hoàng cung không thích hợp với ngươi, hơn nữa về sau Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử nhất định không hợp nhau. Tam hoàng tử là Thái tử tương lai, điều này không thể sai được. Ngũ hoàng tử lại không có triển vọng gì, mà hoàng hậu nương nương sẽ không buông tha cho các ngươi.”
Tô Mặc đảo mắt, không rõ ý nàng ta là gì.
Hạ Tuyết Nhi cũng cao thấp đánh giá Tô Mặc, nói tiếp: “Ta thấy khí chất của ngươi rất tốt, hẳn là có đọc sách, xuất thân cũng không tệ, chỉ tiếc nhiều nhất là một nữ tử quý tộc xuống dốc mà thôi.”
Tô Mặc cười cười, không ngờ nàng ta cũng biết xem tướng.
Hạ Tuyết Nhi cao cao tại thượng nói: “Ta biết cô nương như ngươi được như hôm nay cũng không dễ dàng, ý nghĩ của ngươi ta hiểu, vì gia tộc ta có rất nhiều người giống ngươi, nhưng kết cục cuối cùng đều vô cùng thảm. Đừng vì một chút hư vinh mà đi sai đường, Ngũ hoàng tử căn bản không thể tranh được ngôi vị hoàng đế, ở đây ngươi phải cẩn thận, bất luận thế nào, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn làm một nữ nhân bình thường đi!”
Hạ Tuyết Nhi ý vị sâu xa nói, liếc Tô Mặc một cái rồi xoay người rời đi.
Nữ tử này quả thật có chút bất phàm, rất giỏi đóng kịch.
Tô Mặc nhìn bóng lưng của nàng ta, khóe miệng hiện ý cười lạnh, nàng đã biết nhất định có gì kỳ lạ, hóa ra là vì ngôi vị hoàng đế, bọn họ thật cho rằng Văn Nhân Dịch muốn soán vị hay sao?
Tô Mặc nghĩ thầm trong lòng: Nàng đã gả cho Văn Nhân Dịch, như vậy nhất định phải phát sinh va chạm với bọn họ. Nàng xoay xoay phi châm trên đầu ngón tay, tia sắc bén trong mắt lóe lên, bỗng nhiên nàng rất muốn giẫm khuôn mặt dối nát của nàng ta dưới chân.
Nàng quay trở về, bầu trời đêm đầy sao, ánh trăng sáng ngời.
“Mặc Nhi, nàng đi đâu vậy?” Nhìn thấy Tô Mặc, Văn Nhân Dịch rốt cục nhẹ nhàng thở ra, bước lên hỏi.
Tô Mặc cố tình hỏi: “Dịch, ở đây ồn ào quá, có chuyện gì xảy ra sao?”
Văn Nhân Dịch vừa định trả lời thì Ngu Nhiễm bên cạnh đã thò đầu ra, cầm quạt cười mỉm nói: “Lúc nãy có một thái giám nói ngươi đi loạn trong cung, một đám người chạy đi tìm ngươi, ngay cả thị vệ cấm quân cũng xuất động, tìm tới tìm lui cũng không thấy chỉ đành phải từ bỏ. Khanh khanh không biết đâu, sắc mặt hoàng hậu nương nương xanh mét rồi.”
Tô Mặc cười nhạt: “Bọn họ cố ý dẫn ta đi sai đường, muốn hãm hại ta, chỉ tiếc hoàng cung này ta đã tới một hai lần, đương nhiên biết đi như thế nào.”
Ngu Nhiễm nhướng mày cười: “Ta biết khanh khanh sẽ không có việc gì mà.”
Tô Mặc kéo sát áo khoác: “Bất quá chỗ quỷ quái này ta không muốn ở thêm nữa, không biết bao giờ mới có thể rời đi?”
Ngu Nhiễm lắc lắc cây quạt: “Chỉ tiếc hiện giờ chúng ta không thể đi được.”
“Vì sao?”
Văn Nhân Dịch cũng nói: “Đúng là không thể về được.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Tô Mặc nhíu mi, thời điểm này kiếp trước nàng vừa mới gả cho Mộc Vô Ngân nên không biết nhiều chuyện bên ngoài, chỉ mơ hồ có chút ấn tượng, nàng nhớ thương đội Tô gia ở Tề quốc đã về muộn đến ba tháng, hơi hiểu ra nói: “Ta biết rồi, Tề quốc có loạn nên đóng cửa khẩu phải không?”
Văn Nhân Dịch tán thưởng đáp: “Tề quốc có loạn, thánh thượng để ta ở lại đây trấn thủ.”
“Chàng đáp ứng rồi?”
“Ừm, mẫu thân ta ở đây, ta vốn muốn dẫn bà đi nhưng thân thể bà không tốt, không bôn ba được, ở đây vẫn thích hợp cho bà dưỡng bệnh nên ta phải trấn thủ một vùng biển.”
“Trăm thiện hiếu đứng đầu, chàng làm rất tốt, huống chi dân chúng vô tội, ta sẽ trấn thủ cùng chàng, các phương diện cơ quan pháp khí đều có thể giao cho ta.”
Văn Nhân Dịch có chút cảm động: “Mặc Nhi, đi theo ta nàng phải vất vả rồi.”
Ngu Nhiễm lập tức hừ một tiếng: “Nếu nàng đi theo bản công tử, mỗi ngày ăn ngon uống ngon không nói, còn có thể xem kịch, chu du khắp đại giang nam bắc. Cho nên nữ nhân gả cho nam nhất tốt rất quan trọng, Văn Nhân Dịch thật sự không phải người tốt gì, hiện giờ khanh khanh hối hận vẫn còn kịp đó.”
Tô Mặc và Văn Nhân Dịch cùng trợn mắt nhìn hắn, Ngu Nhiễm không thèm lưu tâm.
Tô Mặc hỏi tiếp: “Hải vực hoàng đô là do ai thủ hộ?” Dù sao Phương phu nhân cũng đang ở đó.
“Tam hoàng tử.” Văn Nhân Dịch trả lời.
“Lại là hắn.” Tô Mặc có chút đăm chiêu, không ngờ hắn ta đông sơn tái khởi nhanh như vậy.
“Khanh khanh, có phải nàng thấy tình cũ di tình biệt luyến nên khó chịu trong lòng không?” Ngu Nhiễm khẽ cười. (*Di tình biệt luyến: Chuyển tình yêu sang người khác - yêu một người rồi, sau đó không yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.)
“Tam hoàng tử, lúc trước nàng với hắn…” Văn Nhân Dịch cũng có chút ghen tuông.
“Không có gì cả.” Ngu Nhiễm lại dễ dàng khơi dậy lòng ghen tuông của Văn Nhân Dịch như vậy, đúng là vô sỉ.
Ngu Nhiễm phe phẩy quạt, “Nhưng mà, ác phụ hoàng hậu kia cũng không phải người tốt gì, Tam hoàng tử là con trai bà ta, bà ta đương nhiên phải xem trọng, cho nên Tam hoàng tử được che chở dưới mắt thiên tử, dễ dàng tranh công, huống chi còn có người Hạ gia ủng hộ sau lưng. Tam hoàng tử hiện giờ có niềm vui mới, sớm đã vứt Yêu Cơ ra sau đầu, quả là bạc tình, cho nên ta mới nói nam nhân Văn Nhân gia chẳng phải thứ tốt gì.” Hắn có điều ngụ ý.
Văn Nhân Dịch híp híp mắt, “Tam hoàng tử không phải bạc tình bạc nghĩa.”
“Hử? Ngươi hiểu rõ hắn ta sao?” Ngu Nhiễm khinh thường, “Còn muốn biện hộ cho hắn?”
Văn Nhân Dịch lạnh lùng nói: “Lúc trước hắn nhất định có thích Mặc Nhi, chẳng qua thân là nam nhân sẽ có lúc thích nữ nhân khác, tính cách hắn ta cũng không gò bó, giống như Ngu Nhiễm vậy, thay đổi thất thường là tất nhiên. Hơn nữa Tam hoàng tử thích nhất lục nghệ, mà nữ tử kia lại tinh thông tất cả, bọn họ ở cùng nhau hẳn là có nhiều tiếng nói chung, bằng không cũng sẽ không cầm sắt hòa minh được, tuy rằng hợp tác lợi ích cũng là một nguyên nhân.” [*lục nghệ: lễ, nhạc, xạ (bắn), ngự (cưỡi ngựa), thủ (học chữ), số (học tính)..]
Ngu Nhiễm nhíu mày: “Văn Nhân Dịch, ngươi vì ghen nên bôi nhọ hai người chúng ta sao? Bản công tử với tên Tam hoàng tử kia căn bản không cùng loại, ta là một nam nhân tốt toàn tâm toàn ý.”
Văn Nhân Dịch làm như không nghe thấy, “Mặc Nhi, lòng hắn vẫn không quên được nàng.”
Tô Mặc cười nói: “Dù không quên được ta thì thế nào?”
“Không sao, trong lòng ta chỉ có nàng.”
Sau đó hắn đột nhiên ôm lấy nàng, Tô Mặc không ngờ hắn lại làm hành động thân mật trước mặt mọi người như vậy, tuy rằng kinh ngạc nhưng nàng vẫn âm thầm vui mừng. Nàng khẽ dựa vào lòng hắn, thân hình nàng duyên dáng yểu điệu, hai người nhìn vô cùng xứng đôi.
Chúng hoàng tử trố mắt, người kia thật sự là Văn Nhân Dịch lạnh lùng như băng đó sao?
Ngay cả Tam hoàng tử cũng nheo mắt lại, loại hành động đó hắn không làm được.
Hoàng hậu ngầm cắn răng, bà không tin không đối phó được hai chúng nó.
“Hai người các ngươi thật quá buồn nôn, khiến ta nổi da gà toàn thân rồi.” Ngu Nhiễm chợt phát hiện hắn là người thừa, cứ như không có cảm giác tồn tại, hắn tức giận hung hăng nói: “Chậc chậc, giỏi cho ngươi Văn Nhân Dịch, đúng là thú thê tử quên nương, huynh đệ bị ngươi đâm cho hai đao, ngươi đúng là vô sỉ nhất đời này.”
Sau đó Ngu Nhiễm tức giận uống một ngụm rượu bồ đào lớn, hối hận vì không mang băng hồ đến đây, bằng không đã có thể chà đạp con hồ ly này rồi.
Hồ ly và Văn Nhân Dịch có tâm linh cảm ứng, hồ ly khó chịu thì Văn Nhân Dịch cũng không thoải mái theo.
Khó chịu, thật sự rất khó chịu!
Tên Văn Nhân Dịch bình thường kiệm lời, nhưng bản chất cũng cực hắc, kết quả còn tỏ vẻ độc chiếm Yêu Cơ, dỗ nữ nhân kia tâm hoa nộ phóng, nàng ta cũng không bị hoàng tộc Tề quốc đuổi đi. Trình độ làm việc của hoàng cung này thật khiến hắn khinh thường, Ngu Nhiễm hận không thể ra lực thay hoàng tộc, chỉ tiếc hắn không muốn khiến Yêu Cơ tức giận, hắn bỗng nhiên cảm thấy đường dài còn quá gian truân*. (*Câu gốc là “Lộ man man kỳ tu viễn hề - Cách Tao của Khuất Nguyên)
Nhưng Ngu Nhiễm là loại càng đánh càng hăng, không hề thấy khổ.
Nếu có một ngày đối phương động đến hắn, hắn cũng sẽ hung hăng cắm lại hai đao cho hả giận.
Hiện giờ hoàng hậu nương nương càng nhìn càng không vừa mắt tân phụ kia. Biện pháp nữ nhân đối phó với nữ nhân cũng không có gì mới, chỉ cần đối phương khó chịu là được. Bà nhíu nhíu mày, khuôn mặt bỗng trở nên hiền từ, vô cùng hòa ái tiếp đón chúng hoàng tử phi và những nữ tử có hôn ước ngồi cùng nhau, cố ý lấy ra một chiếc tráp tinh mỹ khảm bảo ngọc. Bà nhẹ nhàng mở ra, tinh quang lộng lẫy, ánh mắt đám nữ tử quý tộc lập tức nhìn thẳng không dời.
Mặc dù mọi người đều là con nhà quyền quý, nhưng trang sức trong hoàng cung dù sao cũng là vật hữu hạn. Nữ nhân mà, các nàng đương nhiên vô cùng vui mừng.
Hoàng hậu cười nhẹ: “Các con đều là thê tử và vị hôn thê của các hoàng nhi, đương nhiên ai cũng có phần, thứ tốt ta tuyệt sẽ không giấu riêng làm gì.”
Bà đưa mắt nhìn một người, “Con là chính phi của Đại hoàng tử, thành thân ba năm, cây trâm ngọc bích này ta tặng cho con.”
mn cùng nhìn chiếc trâm, là cống phẩm tiền triều, giá trị xa xỉ, mọi người kinh thán không thôi.
Đại hoàng phi thụ sủng nhược kinh, vui mừng vạn phần nói lời cảm tạ.
Hoàng hậu chuyển mắt về phía một nữ tử khác: “Con là chính phi của Nhị hoàng tử, ngọc bội này ta tặng cho con, về sau nhớ giúp phu quân dạy con cho tốt.”
Là ngọc bội làm từ một mảnh ngọc Hòa Thị Bích* trong truyền thuyết, Nhị hoàng phi cũng kinh hỉ liên tục cảm tạ.
(*) Hòa Thị Bích: Là viên ngọc được một người thợ họ Hòa tìm thấy dâng lên vua Lê vương nước Sở, nhưng vua cho là ngọc giả nên phạt chặt chân anh ta, cuối cùng đến đời vua thứ ba viên ngọc mới được công nhận và trở thành quốc bảo. Hòa Thị Bích có nghĩa là “ngọc bích họ Hòa”. Muốn tìm hiểu rõ hơn xin liên hệ wiki.
Hoàng hậu cho mỗi người một lễ vật, đến lượt Hạ Tuyết Nhi, bà thậm chí còn tháo vòng tay phỉ thúy đeo cho nàng ta, nghe nói đó là thái hậu năm đó thưởng cho hoàng hậu, trưởng giả ban thưởng không thể từ, Hạ Tuyết Nhi lập tức thoải mái nhận lấy, khiến chúng nữ tử xung quanh vừa hâm mộ vừa ghen ghét.
Nhưng mà người nào cũng có phần, chỉ riêng Tô Mặc không được ban gì.
Hoàng hậu cố ý không nhìn đến Tô Mặc, nhưng các hoàng phi đều tự hiểu rõ.
Những nữ tử trang điểm xinh đẹp, đeo trân châu đá quý san hô phỉ thúy vô cùng chói mắt, bọn họ đều phức tạp nhìn Tô Mặc, có khinh thường, có nhỏ nhen, có đồng tình.
Văn Nhân Dịch nhíu mày, nói nhỏ: “Mặc Nhi, để nàng chịu ủy khuất rồi.”
Nhưng Tô Mặc lại không để tâm nói: “Kỳ thực bà ta đã ban thưởng rồi, hoàng hậu chính là người đày ta đến Ác Nhân đảo, coi như là bà mai gián tiếp cho chúng ta, hơn nữa ta căn bản không thèm để ý mấy thứ vô dụng đó.”
“Đợi chút.” Văn Nhân Dịch lấy một cây trâm trong ngực áo ra, là trâm san hô đỏ vô cùng tinh xảo, bên trên là quả cầu nhỏ được kết thành từ lông hồ bạch vĩ ngàn năm thượng đẳng, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Hắn nhẹ nhàng cắm cây trâm lên búi tóc Tô Mặc, nói: “Đây là thứ mẫu thân đưa ta lúc ra cửa, bà biết nhất định sẽ có màn này, cho nên nàng đừng để ý.”
“Được rồi, nếu là chàng tự tay làm thì càng tốt hơn!” Tô Mặc cố ý lắc nhẹ đầu, sóng mắt mê hoặc, sắc môi đỏ hồng, vô cùng yêu mị, quả cầu trên búi tóc cũng nhẹ nhàng lay động, hoa lệ lộng lẫy, quan trọng nhất là đường nét độc đáo, so với đống trang sức kia thì chỉ có hơn chứ không kém.
Các hoàng phi sắc mặt biến đổi, hoàng hậu ban thưởng và phu quân tự mình đưa là rất khác nhau.
Những nam nhân cao cao tại thượng đó làm sao thật sự để các nàng trong lòng được. Hơn nữa, nàng ta cài trâm lên lại xinh đẹp như vậy.
Hoàng hậu nương nương vô cùng khó chịu liếc mắt nhìn Tô Mặc, bà phát hiện tiểu tiện nhân kia giống hệt Phương phu nhân, có bản lĩnh làm người khác tức chết.
Chỉ có Hạ Tuyết Nhi là đăm chiêu nhìn Tô Mặc, ngầm hừ lạnh trong lòng, nàng tự tin đi đến bên cạnh Tam hoàng tử.
Thấm thoát, cung yến đã đến kết thúc, lúc này đương nhiên phải có nhạc kịch.
Tề đế được các cấm vệ vây quanh đi đến giữa điện, cùng ngồi ở tịch thủ với hoàng hậu nương nương. (*tịch thủ: vị trí đầu của bữa tiệc)
Đại điện và đài thiên văn cũng là nơi gần với ngự hoa viên nhất.
Tề đế nghiêm túc nói với mọi người: “Chư vị đại thần, chư vị nữ quyến quý tộc, chư vị thực khách, Tề quốc ta từ trước đến nay đều tài đức vẹn toàn, hơn nữa chưa bao giờ tiếc gì với người tài, hiện giờ trong tay ta có hai mươi khối linh thạch nhị phẩm và vài nguyên liệu luyện khí tốt, còn có một bộ hài cốt dị thú cấp bốn. Không bằng mọi người biểu diễn thuật cưỡi ngựa và bắn cung trong lục nghệ, mà phải là nam nữ hợp tác tỷ thí, đôi phu thê nào đứng đầu sẽ được ban thưởng những thứ đó. Những người trẻ tuổi các ngươi có muốn thứ không?”
Là nam nữ phối hợp, mọi người cũng bắt đầu có hứng thú.
Đương nhiên cũng có vài người lắc đầu, bọn họ chỉ có một mình, nếu không thì cũng đã lớn tuổi.
Cái này chẳng những là tỷ thí trình độ phối hợp ăn ý của nam nữ, mà còn tỷ thí cả tài bắn cung và cưỡi ngựa.
Nói chung, tất cả đều có lợi cho các quý tộc.
“Tuyết Nhi, ta biết nàng tinh thông lục nghệ, phần thưởng đã phong phú như thế, sao chúng ta không lên đấu một lần?” Tam hoàng tử thì thầm bên tai Hạ Tuyết Nhi, nàng ta hơi gật đầu, hai người nhìn vô cùng ăn ý.
Tô Mặc liếc mắt sang phần thưởng, tuy rằng kém hơn những thứ nàng đã lấy trên thuyền của Hạ gia nhưng cũng không phải người tầm thường có thể đạt được.
Bỗng giọng nói thiếu niên truyền ra từ Thiên Thư: “Nữ nhân, hai mươi viên tinh thạch nhị phẩm không bằng cho ta, còn có mấy thứ kia cũng rất tốt, hài cốt dị thú cấp bốn thích hợp làm cốt cung, có thể công kích cự ly xa, ngươi có muốn lên đấu hay không?”
“Vì sao không lên? Ta còn phải đối phó với một vài người cao cao tại thượng, tự cho là đúng nữa mà!”
Nhóm nội thị phát tên dắt ngựa ra cho các hoàng tử, nói: “Hai người cùng cưỡi một con ngựa, nếu có một người bắn trật thì phải ra khỏi trận đấu.”
Chúng quý nữ không yên trong lòng, kỹ thuật bắn của các nàng cũng không giỏi, nhất định sẽ có lúc trượt, không bằng để các nam tử đảm trách, các nàng giả vờ giả vịt là được.
Nhưng nhóm nội thị lại nói tiếp: “Nếu sau tiếng phát hiệu mà có một người không bắn thì cũng bị loại.”
Xong rồi xong rồi, chúng hoàng tử lập tức thở dài, biết hy vọng thắng lần này không lớn.
Ánh mắt bọn họ dừng trên người Tam hoàng tử và Hạ Tuyết Nhi, hai người này mới là tiêu điểm, bọn họ chẳng qua chỉ làm nền thôi.
Vì thế đã có mấy đôi chủ động rời khỏi cuộc tỷ thí, bỏ cuộc so với thua thảm thì tốt hơn nhiều.
Tô Mặc kéo tay Văn Nhân Dịch, tiến lên trước nói: “Đợi đã, chúng ta cũng muốn tham gia.”
Đám người không ngờ Tô Mặc cũng tham gia, bọn họ ngẩn ra.
Hạ Tuyết Nhi nhìn Tô Mặc, nàng ta nhíu mày, vẻ khinh thường thoáng qua mắt.
…
Trên đài quan sát có hai nam tử đang ngồi, một người áo trắng, một người áo hoa.
“Thật là náo nhiệt.” Mĩ nam yêu nghiệt mặc hoa y tùy ý dựa trên ghế, hoa phục làm nổi bật dáng người cao lớn của hắn, ngón tay thon dài cầm ly rượu sừng tê, môi mỏng khẽ nhếch, ánh sáng nhạt che khuất một bên mặt của hắn nhưng không ngăn được khí chất tà mị đó.
“Phải, đều là tài ba dị sĩ các hoàng tử tìm đến ra lực bảo vệ Tề quốc.” Nam tử áo trắng cười nhẹ.
Hai người này đúng là Hoa Tích Dung và Sư Anh, vừa rồi hai người đã vào hoàng cung, vì thân phận đặc thù nên được sắp xếp ở một nơi ít người.
Hoa Tích Dung nhíu mi nhìn bóng dáng Tô Mặc, hắn thấy có chút quen mắt.
Hắn bỗng nhớ đến nữ tử nhảy múa ở Kim Ngu Đường ngày ấy, hóa ra nàng cũng đã đến đây.
“Anh, ngươi thấy thế nào?” Hắn cười nhìn về phía nam tử áo trắng.
“Cái gì thấy thế nào?”
“Ngươi thấy trận này ai sẽ thắng? Có muốn cược không?”
“Hoa công tử, tại hạ chưa bao giờ thích đánh cược.”
“Ngươi đúng là không thú vị chút nào.”
Nam tử áo trắng khoanh tay, đưa mắt nhìn về phía đối diện, đến khi hắn thoáng nhìn thấy một bóng dáng hồng cưỡi ngựa phóng qua, gió đêm thổi tới cuốn tầng mành sa của đài quan sát lên, hắn thấy nao nao trong lòng, có cảm giác như đã trải qua mấy đời.
…
Trên trường đua, cự ly bắn có năm loại.
Mười lăm trượng, hai mươi trượng, hai lăm trượng, ba mươi trượng, ba lăm trượng.
Cự ly càng xa, điểm càng cao.
Chỉ cần ghi điểm cao trong thời gian năm lần gõ chiêng là có thể chiến thắng.
Âm thanh sắc nhọn của một nội thị vang lên: “Đại hoàng tử phi bắn chệch một mũi, bị loại.”
“Lục hoàng tử bắn trượt, bị loại.”
“Nhị hoàng phi không bắn, bị loại.”
Ánh mắt đại hoàng phi ảm đạm, nhị hoàng phi ủ rũ, hai người cùng bước ra khỏi trường đua.
Đã có hơn phân nửa bị loại, lúc này âm thanh hoan hô bỗng truyền đến, hóa ra là Hạ Tuyết Nhi, nàng mặc bộ y phục xanh nhạt, bên hông thắt nơ bạc, tóc búi cao, khuôn mặt thanh lệ thoát tục. Nàng và Tam hoàng tử cùng cưỡi một con ngựa, trâm Lưu Tô trên tóc nàng lóe lên, nàng nhanh chóng kéo cung, một nụ cười một cái nhăn mày đều mang đầy phong tình.
“Trúng, nàng lại trúng rồi.”
“Tam hoàng tử trúng ba mũi tên ở hai mươi trượng, Hạ Tuyết Nhi tiểu thư là hai mũi ở hai lăm trượng, đây là thành tích lợi hại nhất ở vòng đầu tiên.” Mọi người không ngờ Hạ Tuyết Nhi này chẳng những ưu tú ở mọi phương diện, mà ngay cả kỵ xạ cũng giỏi như vậy. Gần như tất cả mọi người đều lớn tiếng ủng hộ cổ vũ, tràn đầy khâm phục nhìn Hạ Tuyết Nhi.
Hạ Tuyết Nhi phát huy vô cùng tốt, tuy ngoài mặt không có vẻ tự mãn nhưng trong lòng lại không nhịn được kiêu ngạo.
Nàng ngoái đầu lại liếc mắt nhìn Tô Mặc, Tô Mặc và Văn Nhân Dịch cùng cưỡi một con tuấn mã màu đen, nàng ta đang cúi đầu khắc cái gì đó trên mũi tên, đến khi tới giờ thì tùy ý bắn một cái, trúng ngay hồng tâm bia mười lăm trượng, cự ly gần nhất, xem như không bị loại.
Mà Văn Nhân Dịch cũng bắn một tên trúng hồng tâm bia ba lăm trượng, vòng đầu tiên, Ngũ hoàng tử và Tam hoàng tử hòa nhau.
Mọi người biết Văn Nhân Dịch là tổng chỉ huy của Đông Lăng Vệ, kỵ xạ hạng nhất, vì thế mọi người thấy hắn có lẽ có thể so cao thấp được với Tam hoàng tử và Hạ Tuyết Nhi.
Hạ Tuyết Nhi càng thêm khinh thường, xem ra nàng ta muốn dựa vào bản lĩnh của Văn Nhân Dịch mà chiến thắng.
Tốt lắm, một khi đã như vậy, nàng cũng không ngại cho bọn họ ăn chút bài học.
Hạ Tuyết Nhi giơ cổ tay trắng noãn lên, Tam hoàng tử cực ăn ý ghìm ngựa thả chậm tốc độ, mũi nhọn chợt lóe, bắn thẳng về hồng tâm bia ba mươi trượng. Tư thái của nàng vô cùng động lòng người, tóc đen phiêu dật, tay áo giơ cao, mang đầy khí chất tiêu sái.
“Ba mươi trượng, là ba mươi trượng.” Mọi người ồ lên hoan hô.
Tam hoàng tử lại tiếp tục bắn trúng hồng tâm hai mươi trượng.
Tô Mặc ngồi trên ngựa tán thưởng liếc mắt nhìn phong tư của Hạ Tuyết Nhi, nàng chỉ cười nhẹ rồi kéo cung, mũi tên lập tức vọt ra.
Nhưng tên chưa tới bia đã lóe lên, bắn thẳng đến trước ngực thái giám Tiểu An Tử, hắn ta kêu thảm một tiếng ngã lăn ra đất.
Trọng tài nội thị ngây ra như phỗng, sửng sờ quên nói lên lời.
Mũi tên xuyên thấu qua thân thể Tiểu An Tử như xuyên qua một cái động, xoay tròn trong không trung rồi bắn trúng hồng tâm bia mười lăm trượng.
Mọi người kinh hô, không ngờ lại phát sinh chuyện này, nhưng bọn họ chỉ cho rằng đó là ngẫu nhiên.
Nàng ta nhìn có vẻ không giỏi bắn cung cưỡi ngựa gì.
Hoàng hậu khẽ kêu lên: “Tiện nhân, sao lại đả thương người?”
Tiểu An Tử là tâm phúc của bà, một mũi tên đó đã muốn lấy nửa cái mạng của hắn rồi.
“Không bắn trượt không phải sao? Cho nên không tính là thua, tiếp tục.” Văn Nhân Dịch lạnh lùng nói.
Dứt lời, hắn lại bắn trúng hồng tâm bia ba lăm trượng, vòng thứ hai kết thúc, vẫn hòa.
Nhưng sau đó Tô Mặc và Văn Nhân Dịch lại một trái một phải, phối hợp liên tiếp. Văn Nhân Dịch chuyên tấn công hồng tâm ba lăm trượng, Tô Mặc nhắm thẳng hồng tâm ba mươi trượng, triển lộ hoàn toàn tài bắn cung cao siêu của họ.
Hạ Tuyết Nhi có chút không phục, nữ nhân kia lại có thể ba phát đều trúng, nàng học tập lục nghệ từ nhỏ nhưng vẫn không nắm chắc lắm với cự ly ba mươi trượng, nhưng đối phương đã dần dần vượt qua thành tích của Tam hoàng tử. Tam hoàng tử thầm sốt ruột, trước mắt hắn vẫn chỉ có thể bắn trúng cự ly hai lăm trượng.
Mọi người đều hưng trí bừng bừng, trò chơi kỵ xạ thông thường đã trở thành trận quyết đấu giữa hai hoàng tử.
Hạ Tuyết Nhi lập tức hít sâu một hơi, nàng biết hiện giờ không thể loạn, tuyệt đối không thể loạn.
Nàng ổn định lại tâm thần, mắt nhìn chằm chằm tấm bia ba mươi trượng, nhớ lại cảm giác tốt nhất khi bắn tên, nàng hơi nghiêng người, hô hấp vững vàng, lực tay cũng ổn định hơn.
Nàng cắn môi, thả cung, mũi tên bay vút rồi dần dần hạ xuống, tuy không trúng hồng tâm nhưng cũng miễn cưỡng dính trên bia. Sau khi cảm giác lúc trước xuất hiện, ánh mắt Hạ Tuyết Nhi càng thêm bình tĩnh, thủ pháp càng thêm hài hòa nhịp nhàng.
Mấy mũi tên tiếp theo đều trúng hồng tâm, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay như sấm rền.
Cự ly ba mươi trượng, nàng cũng có thể làm được.
Vòng ba kết thúc, Hạ Tuyết Nhi bắn trúng mười tên bia ba mươi trượng, Tô Mặc bắn được năm lần, vẫn hòa.
Nhưng Tô Mặc không hề nhìn nàng ta, nàng hơi nheo mắt, mũi tên phóng ra.
Tia sáng chợt lóe, tốc độ cực nhanh, ngay khi mũi tên vừa ra khỏi cung thẳng lên trời xanh, Tô Mặc lại hơi ngửa người ra sau, gần như ngay lập tức lấy tiếp một tên nữa, kéo cung, mũi tên bắn ra hóa thành cầu vồng đuổi theo tên thứ nhất. Tên thứ ba, thứ tư, thứ năm đều bay đi như hình với bóng.
Năm mũi tên liên tiếp bắn trúng hồng tâm, cuối cùng tấm bia không chịu nổi nữa “phanh” một tiếng vỡ ra, rơi loạn xạ trên đất.
Bốn phía lặng ngắt như tờ, mọi người kinh thán, tình huống này bọn họ mới nhìn thấy lần đầu tiên.
Vô số ánh mắt kinh ngạc nhìn tấm bia vỡ thành nhiều mạnh, trong lòng rung động khó có thể hình dung.
Sau một lúc lâu, mọi người vẫn thẫn thờ chưa phục hồi lại.
Thua, thua triệt để, Tam hoàng tử khẽ thở dài, luận kỹ xảo và thực lực, hắn còn lâu mới bằng Văn Nhân Dịch.
Nhưng luận tài bắn cung, Hạ Tuyết Nhi cũng không bằng nữ tử này.
Hồi lâu sâu, có người kích động không thôi, tiếng vỗ tay vang lên, nhóm nội thị cũng quát to kết thúc trận đấu, tiếng hoan hô bay thẳng đến trời xanh, ngay cả những hoàng tử khác cũng không nhịn được vỗ tay cho Tô Mặc liên tục.
Nhưng nam tử áo đen không chịu được khi thấy Hạ Tuyết Nhi thua, hắn phất tay, ám tiễn bay thẳng về phía lụa mỏng của Tô Mặc, hắn muốn mọi người nhìn thấy khuôn mặt thật để nhân cơ hội làm nhục nàng ta, nhất định là rất xấu xí kì dị.
Tô Mặc cảm thấy gió sượt qua mặt, nàng hơi ngửa người nhưng vẫn chậm nửa nhịp, ám tiễn cuốn đi lớp mạng che mặt của nàng.
Diện dung lộ ra, mọi người lại càng thêm kinh ngạc.
Có người ngơ ngác nói: “Đẹp quá! Thật sự đẹp quá!”
Nhưng cũng có người đồng thời kêu lên: “Yêu Cơ, nàng chính là Yêu Cơ.”
/222
|