Thiên hạ đại loạn

CHƯƠNG 4

/5



CHƯƠNG 4

“Ha ha ha...” Trịnh Lãng Quân vui vẻ nói: “Thế Kiệt, con đã thấy được bản lĩnh của Cửu Muội chưa?”

Người trẻ tuổi cao to luôn đứng cạnh cô cười hì hì nói: “Ban đầu chỉ là bội phục, bây giờ là bội phục sát đất!” Vừa nói vừa nhìn cô cúi đầu cung kính.

Cô khẽ hừ một tiếng, nhếch miệng nhìn hắn, ngón tay thanh mảnh chạm vào đóa hoa trên ngực áo, hắn thấy thế liền nói: “Em họ tha mạng! Anh sợ trang sức của em lắm rồi!” Cô buông tay xuống, hắn mới thở phào nhẹ nhõm: “Vẫn là tên cảnh sát đó to gan lớn mật.”

Cô chưa lên tiếng thì Trịnh Lãng Hỉ - cô tư của cô đã cau mày: “Đã lớn như vậy rồi còn cãi nhau ầm ĩ, chẳng ra làm sao.” Rồi bà ta quay sang nhìn cô: “Cửu Muội, sao con chưa xử lý tên cảnh sát đó đi? Chỉ là chút chuyện nhỏ, chẳng lẽ...”

Cô ngắt lời: “Cô à, con có cách giải quyết của con, cô không cần xen vào.”

Bà ta liếc cô một cái: “Con vừa trở về, có cách gì hay ho chứ? Hôm nay nếu không nhờ cô và Thiếu Khang hỗ trợ, với sức lực của con... Có thể giải quyết ổn thỏa được sao?” Vì mọi công lao đều bị cô giành hết, bà ta không khỏi bực tức. Dừng một chút, bà ta nói thêm: “Đúng là con quản lý đất Thượng Hải rất tốt, nhưng đây là Quảng Châu, con còn phải theo cô và mọi người học hỏi rất nhiều thứ!”

Cô chưa kịp nói gì thì người đàn ông trạc ngoài ba mươi, vẻ mặt kiêu ngạo đã cướp lời: “Phải đó em gái à, nếu không nhờ anh hù dọa đám cảnh sát kia thì bọn họ còn vướng tay vướng chân dài dài. Trong chuyện này, em nên cảm kích cô tư và người anh hai này đã ra mặt giúp em mới phải!”

“Cái gì? Hù dọa ai?” Cô ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Trịnh Thiếu Khang: “Em đã nói không ai được phép nhúng tay vào chuyện của em rồi mà!?”

Trịnh Lãng Hỉ và Trịnh Thiếu Khang nhìn nhau, cả hai đều bị giọng điệu của cô chọc tức, Trịnh Lãng Hỉ lên tiếng: “Thế nào gọi là nhúng tay? Con về đây chưa bao lâu đã gây thù với người ta, làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh, nếu cô và Thiếu Khang không ra mặt thì con đã tiêu đời từ lâu rồi!”

“Không cần hai người lo.” Cô lạnh nhạt đáp lại: “Nếu ba đã giao tất cả tiệm hút ở Quảng Châu này cho con quản lý thì hiển nhiên là tin tưởng con. Hai người một người lo cho hộp đêm, một người kinh doanh sòng bạc, cần gì quan tâm đến chuyện của con? Hơn nữa, những người hành động hôm nay đều do con đưa từ Thượng Hải về, tuyệt nhiên không dùng đến thuộc hạ của hai người. Có hao tổn cũng là hao tổn người của con, còn giúp hai người chiếm lĩnh không ít địa bàn, hai người dựa vào đâu lại nói con tự tung tự tác?”

“Con...” Trịnh Lãng Hỉ giận đến nói không nên lời, quay sang Trịnh Lãng Quân: “Anh coi, anh coi, con gái của anh kìa, đủ lông đủ cánh rồi, bây giờ nó không thèm để người cô này trong mắt nữa mà!”

Trịnh Lãng Quân cười lớn: “Bây giờ mới là sóng gió của Đông Thái sao?” Lúc trước, dù thấy Trịnh Cửu Muội mới về cứ bị người khác ăn hiếp, ông cũng kiên quyết không ra mặt giúp đỡ, muốn xem thử đứa con gái cưng này có bản lĩnh thế nào. Quả không sai với câu “hổ phụ sinh hổ nữ”, dù địa bàn liên tục bị chiếm, cô vẫn không chút nao núng, bình tĩnh suy tính kế sách, chuẩn bị kỹ càng chờ ngày phản công. Chuyện khác không nói, chỉ mỗi mưu trí của cô đã đủ khiến ông vui mừng khôn xiết. Ông cười nói: “Bây giờ tôi cũng đã già, dù sớm hay muộn cũng phải giao lại việc làm ăn cho bọn trẻ. Trịnh gia từ trước đến nay không có việc trọng nam khinh nữ, càng không có chuyện ưu ái cho trưởng nam đích tôn. Người nào có bản lĩnh thì người đó nắm quyền Đông Thái. Thiếu Khang, sắp tới con hãy sang Thượng Hải phụ giúp Thiếu Phong, cố gắng chỉ bảo cho nó, còn việc làm ăn ở Quảng Châu, ba sẽ giao cho Cửu Muội quản lí.”

Trịnh Thiếu Khang và Trịnh Lãng Hỉ lại liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt vô cùng oán độc, miễn cưỡng nói: “Dạ, ba.”

Cô vẫn không buông tha: “Con nhắc lại một lần nữa, sau này ba nhà chúng ta nước sông không phạm nước giếng, chuyện của con không cần bất kì ai nhúng tay vào!”

Trịnh Thiếu Khang thẹn quá thành giận: “Không phải vì tên cảnh sát đó chứ? Anh còn chưa đánh chết hắn mà! Em gái, em nghĩ kỹ lại đi, anh chỉ có ý tốt thôi!”

Cô giương mắt lên, chăm chú nhìn hắn, hỏi: “Anh làm chuyện tốt giúp em? Anh có biết đánh chết một cảnh sát sẽ gây ra chuyện gì không? Hơn nữa anh ta còn không phải là cảnh sát bình thường! Nếu anh đánh chết anh ta, tất cả mọi người sẽ nghi ngờ em, anh à, anh thật sự rất tốt!”

“Anh... Em dám...” Trịnh Thiếu Khang cứng họng, tức giận nói: “Được, chỉ một tên cảnh sát nghèo lại đi trách móc người anh ruột thịt này! Không ngờ làm chuyện tốt lại bị người ta cho là kẻ xấu! Sau này em có sống chết thế nào anh cũng sẽ không xen vào nữa!”

Trịnh Lãng Hỉ ở bên cạnh giả vờ khuyên ngăn: “Được rồi, được rồi! Thế Kiệt đang đứng đó kìa, đừng tự làm mình mất mặt.”

Người trẻ tuổi được gọi là Thế Kiệt kia lúng túng cười một tiếng, nói: “Chuyện này... Không sao đâu...” Vừa nói vừa lặng lẽ nhìn Cửu Muội, cẩn thận đi đến bên cạnh cô.

Trịnh Lãng Quân cười ha ha một tiếng rồi nói: “Thế Kiệt cũng là người trong nhà, không có gì phải kiêng nể.” Cô khẽ giật mình, Thế Kiệt đang níu lấy chiếc khăn choàng trên vai cô, nháy mắt với cô, Trịnh Lãng Quân trấn an: “Được rồi Cửu Muội, đừng vì một tên cảnh sát mà nói anh hai con như vậy.” Cô vừa định lên tiếng thì ông lại quay sang nhìn Thiếu Khang bảo: “Thiếu Khang, con cũng vậy, nếu muốn giúp em tại sao không tìm cách khác tốt hơn? Hơn nữa, nó đã bói không cần con giúp, con chỉ cần lo tốt bổn phận của mình là được!” Trịnh Thiếu Khang miễn cưỡng đồng ý.

Trịnh Lãng Quân lại nhìn Trịnh Lãng Hỉ: “Hỉ à, em là tiền bối, hãy cố gắng khuyên bảo tụi nhỏ, đừng dung túng chúng nó quá.” Trong lời nói như có ẩn ý: “Chúng ta cũng đều già rồi, vẫn là câu nói đó, thiên hạ sau này là của bọn trẻ!”

“Dạ, anh hai.” Bà ta đáp lại, trong giọng điệu có chút ganh tị.

“Thế Kiệt, khi nào Thế Anh sẽ về?” Cô nghe thấy câu hỏi đó, không kiềm được cũng ngẩng đầu lắng nghe.

“Tháng sau, sau khi từ Đông Bắc về anh ấy sẽ lập tức đến Quảng Châu.”

“A, thằng nhóc này đúng là tương lai sáng lạng, lại còn thi đậu vào trường quân sự, trở về là được làm sĩ quan, ha ha. Tuyệt! Tuyệt!”

“Dạ...” Thế Kiệt không biết phải thay anh hai khiêm tốn hay tự đắc, khéo léo nói: “Khi nào anh hai về, con sẽ nói anh ấy đến chào cậu.”

Trịnh Thiếu Khang đột nhiên hừ một tiếng, Trịnh Lãng Quân hạ giọng: “Ha ha, không cần khách sáo như vậy đâu. Đến lúc đó phải là cậu đến chào hỏi nó mới phải lẽ chứ, chỉ mong là nó sẽ nể mặt, ăn với người cậu này một bữa cơm là được!”

Thế Kiệt lúng túng: “Cậu lại nói đùa, làm sao như vậy được, ha ha...” Vừa cười khan, hắn vừa nhìn ngang nhìn dọc tìm cô giải vây, nhưng không biết cô đã ra ngoài một mình từ lúc nào.

... ......

“Ba của em vẫn như xưa.” Thế Kiệt vừa lái xe, vừa quay đầu sang nhìn cô: “Cả nhà em cũng đều như xưa.”

“Sao? Ý anh nói chỉ có em là thay đổi?” Cô trừng mắt nhìn hắn một cái.

“Đó là tự nhiên, làm sao em mãi như trước được.” Hắn nhìn ánh mắt cô vì ẩn chứa sự tức giận mà bộc phát sáng rực, cười hì hì nói: “Càng ngày càng đẹp, đẹp chết người!”

“Hừ!” Cô nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, Thế Kiệt nói: “Đúng là lạ, em nói đưa anh về nhà, tại sao anh lại phải lái xe?” Cô vẫn không thèm để ý đến hắn.

“Em không về thăm nhà cũ một chút sao?” Thế Kiệt đưa mắt nhìn lên bầu trời xa xăm. Bây giờ đã gần nửa đêm, hơn mười một giờ nhưng bầu trời xa xăm kia vẫn thỉnh thoảng có ánh lửa bừng lên.

“Không cần thiết. Muốn đến ắc sẽ tự đến.” Cô nhàn nhạt nói, Thế Kiệt lại nghiêng đầu nhìn cô, cô hỏi: “Thế nào?”

“À, không có gì.”

“Anh vẫn còn ở căn nhà cũ bên kia sao?”

“Đúng vậy, nhà anh không giàu có quyền lực giống nhà em. Ở Quảng Châu chỉ có căn nhà nhỏ kia thôi.”

Cô không trả lời, trên mặt giống như có một mảng mông lung xẹt qua, lần này đến phiên Thế Kiệt hỏi cô: “Em làm sao vậy?” Ngay sau đó ý thức được chuyện gì, bèn hỏi: “Anh đã nói gì sai sao?”

Cô cười một tiếng, đáp: “Không có gì. Nhà họ Lâm các anh là trung lương, thanh minh thế gia, không cần so sánh với nhà em.”

“Là tại anh không tốt, lại nhắc đến chuyện này... Cũng một phần do Thế Anh không phải... Em vẫn không tha thứ cho anh ấy sao?”

“Tha thứ chuyện gì? Những gì anh ấy nói đều là sự thật.” Giọng nói của cô ngày càng phai nhạt hơn.

Thế Kiệt lúng túng đổi đề tài: “Phải rồi, nghĩ kỹ một chút, quả thật… Đội trưởng Cấm Yên Cục và...” Hắn nhìn cô một cái, thấy cô như không có chuyện gì xảy ra, quyết định nói hết: “Và trùm áp phiện...”

Thế Kiệt nhìn sắc mặt cô, không biết cô đang nghĩ gì. Lần này trở về, hắn phát hiện cô càng trầm lặng hơn so với trước đây, vui buồn đều không để lộ ra bên ngoài, trông cô như vậy càng đáng sợ hơn, hắn bận rộn tìm đề tài khác: “Em đúng là càng ngày càng lợi hại. Sau buổi tối nay chắc không có ai dám chọc giận em nữa đâu!” Vừa nói, hắn vừa nghĩ lại lần gặp cô một năm trước ở Thượng Hải.

Cô nhìn ánh lửa nơi xa xăm đang dần dần yếu đi, bầu trời đêm vẫn tràn ngập sự huyên náo: “Em không biết.”

Thế Kiệt làm ra vẻ khoa trương: “Không biết? Tại sao lại không biết? Ai mà không sợ chết chứ!”

Cô cười cười: “Cũng có người không sợ chết.”

“À... Ý em muốn nói... Anh ta sao?” Thế Kiệt đột nhiên nhìn về phía trước.

Cô cũng nhìn theo hướng phía trước, trông thấy có mấy người đang đi bộ trên đoạn đường yên tĩnh, cuối cùng hiện ra một dáng người cô đã rất quen thuộc: “Là Lưu Tỉnh?”

“Tại sao lại là bọn họ?” Vẻ mặt cô có chút kỳ quái nói: “Bọn họ không đi giúp dập lửa sao?”

“Phải rồi.” Thế Kiệt suy nghĩ về biểu lộ của cô, lại nhìn sang phía trước một chút: “Cảnh sát thuộc cấp như bọn họ không phải luôn ở tuyến trước nhất sao?”

Cô nhíu mày lại, Thế Kiệt giả vờ vươn một bàn tay ra giúp cô xoa xoa huyệt thái dương: “Bình tĩnh, nếp nhăn lộ ra rồi kìa.” Cô suýt đánh gãy tay hắn, trong đầu vẫn đang suy tư điều gì đó.

“Thế nào?”

“Hơi lạ.” Cô nhìn dáng người ở phía trước, một mình hắn cúi sầm người thụt lại phía sau, chậm rãi bước đi, cô lẩm bẩm nói: “Có vẻ quá thuận lợi...”

“Muốn đến hỏi thẳng anh ta không?” Những lời này lập tức nhận được một cái liếc mắt: “Được rồi, anh nói giỡn thôi.” Trong lúc nói chuyện, chiếc xe đã vượt qua đám người đi bên đường.

Xa Nhỏ đang nói chuyện với Xa Lớn, liếc thấy chiếc xe màu đỏ vừa lướt qua, vội gọi Lưu Tỉnh: “Tỉnh ca, nhìn kìa!” Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn, đúng lúc thấy chiếc xe kia nhanh chóng lướt qua bọn họ, dưới ánh đèn lờ mờ, loáng thoáng nhìn thấy trong xe có hai người đang ngồi.

“Là nữ ma đầu kia!” Xa Nhỏ phát giác: “Tỉnh ca, chúng ta bắt cô ta bồi thường tổn thất đi!”

“Lúc ở trong đại sảnh tại sao em không nói đi? Đúng là ngớ ngẩn!” Xa Lớn vạch trần hắn.

“Vừa rồi như suýt ăn thịt người ta...” Xa Nhỏ mặt dày nói: “Nếu còn để em gặp lại lần sau, em nhất định sẽ đòi công bằng giúp Tỉnh ca!”

“Cơ hội của cậu đến rồi.” Dương Dương đột nhiên đứng bên cạnh nói. Xa Nhỏ có chút khó hiểu, vừa ngẩng đầu, phát hiện chiếc xe màu đỏ ở phía trước đã ngừng lại, cửa xe mở ra, có hai người bước xuống. Mắt trông thấy hai người kia đang đi đến từ phía đối diện, đồng thời kèm theo âm thanh của gót giày gõ vang trên mặt đường, Xa Nhỏ bị dọa sợ, từng bước một lui về đứng phía sau Lưu Tỉnh.

Một đám người nhìn cô từ từ đến gần, hiện giờ cô đã thay áo sơmi đơn giản, vậy mà khí thế cũng không vơi bớt chút nào. Tất cả mọi người có chút bối rối, nhất là khi bọn họ biết tối nay cô đã làm những gì. Ngược lại, dù thân hình Thế Kiệt cao to anh tuấn, đi phía sau cô cũng bị bọn họ sao lãng.

Lưu Tỉnh biết cô nhất định muốn tìm mình, đi lên trước, quả nhiên, cô dừng lại ngay trước mặt hắn, quan sát một lát, nói: “Hôm nay Lưu đội trưởng về nhà sớm vậy? Không đi giúp hai người bạn tốt kia một tay sao?” Khẩu khí mang theo chút chế nhạo.

Lưu Tỉnh im lặng không nói gì, ánh mắt cô xoay chuyển, nói: “Bây giờ tình thế đã rất rõ ràng, Lưu đội trưởng hãy suy nghĩ về đề nghị của tôi đi!”

Những lời này vừa ra khỏi miệng, đám người Dương Dương đều lấy làm kinh hãi. Đề nghị gì? Chẳng lẽ cô đã từng nói chuyện riêng với Lưu Tỉnh? Bọn họ đồng loạt nhìn về phía Lưu Tỉnh, lại phát hiện trên gương mặt lạnh nhạt của hắn cũng lộ ra vẻ nghi ngờ, giống như ngay cả hắn cũng không biết đến chuyện này. Thấy cô xoay người định đi, hắn hơi do dự, lần đầu tiên chủ động mở miệng hỏi: “Đề nghị gì?”

Cô quay đầu lại, cũng có chút kinh ngạc: “Anh không biết sao? Lương Phi Phàm không nói cho anh biết à?”

Lưu Tỉnh chậm rãi lắc đầu. Hắn cố gắng tìm tòi trong ký ức, bất chợt nhớ đến ngày cô đến cục cảnh sát, chẳng lẽ đó chính là điều cô đã nói với Lương Phi Phàm? Cô nhìn biểu lộ của hắn, trong mắt chợt hiện lên một chút bướng bỉnh, nói: “Vậy anh tự hỏi Lương Phi Phàm đi!” Nói xong, vừa chuẩn bị đi chợt trông thấy Đường Cát đang đứng sau cùng, cô nhìn hắn, gật đầu chào. Đường Cát đột nhiên thấy cô nhìn về phía mình, trong nhất thời đầu óc lại trống rỗng, cô cất tiếng hỏi: “Cậu có khỏe không?” Hắn ngây người chỉ biết gật đầu, cô khẽ mỉm cười, xoay người đi.

“Xương Sườn, cô ta đối xử với cậu đúng là đặc biệt nha!” Đợi cô vừa mở cửa xe chạy đi, Xa Nhỏ lập tức lên tiếng trêu ghẹo. Gương mặt Đường Cát vẫn hiện lên vẻ kinh sợ, còn chưa kịp hoàn hồn. Bên kia, Dương Dương lo lắng hỏi Lưu Tỉnh: “Tỉnh ca, có phải Lương Phi Phàm lại đang giở trò ma quỷ gì không?”

“Em thấy nữ ma đầu này cũng không có bụng dạ gì tốt.” Xa Lớn nói thêm vào. Lưu Tỉnh chỉ đứng nhìn chiếc xe kia đi xa dần, không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Trên xe, Thế Kiệt quay đầu lại nhìn những bóng người ở phía sau, nói: “Lưu Tỉnh này đúng là đặc biệt.” Lần này cô không thèm đáp lấy một tiếng, giống như đang suy nghĩ chuyện gì, Thế Kiệt nhìn cô một lát, nói thêm: “Anh cảm thấy hai người rất giống nhau.”

“Cái gì?” Cô lập tức có phản ứng ngay, bất mãn nói: “Em giống anh ta sao?”

“Anh nói thật.” Thế Kiệt nói tiếp: “Nét mặt của tên cảnh sát ấy rất trầm ổn, nhưng cũng giống người đang che giấu rất nhiều tâm sự bí mật.” Hắn dừng lại một chút, nói thêm: “Em cũng vậy.” Khuôn mặt hắn không còn tươi cười, lúc nói ra những lời này vô cùng nghiêm túc, cô hơi ngạc nhiên, sau đó cười: “Ăn nói lung tung. Lo việc lái xe của anh đi!”

Ngày thứ hai, trong đồn cảnh sát bắt đầu bàn tán ầm ĩ, tất cả đều nói đến chuyện đêm đó. Rất nhiều người vây đến chỗ Lưu Tỉnh hỏi thăm tin tức, bọn họ chỉ gói gọn trong một chữ “phiền”, hắn liền lấy cớ đi tuần bỏ ra ngoài.

Trên đường đi, Xa Nhỏ hỏi Lưu Tỉnh: “Tỉnh ca, anh còn chưa đi đón chị dâu về à?”

Thì ra chỉ trong chớp mắt, vợ hắn - Triệu Đông Ni - đã bỏ về nhà mẹ hơn nửa tháng rồi. Trước kia vợ chồng Lưu Tỉnh cũng thường xuyên tranh chấp, trong lúc tức giận Đông Ni cũng từng trở về nhà mẹ ở Hà Nam, chỉ vài ngày Lưu Tỉnh sẽ đón cô về, nhưng lần này thái độ của hắn vẫn bình thường, đã lâu như vậy vẫn không có một chút động tĩnh.

Triệu Đông Ni, Lưu Tỉnh và Lương Phi Phàm là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, từ nhỏ cô đã nổi tiếng là một mỹ nhân. Lương Phi Phàm thích cô từ nhỏ đến lớn, nhưng cô lại thích tính cách im lặng ít nói của Lưu Tỉnh. Mười năm trước hắn vào đồn cảnh sát làm việc, nổi tiếng có tài bắn súng cả hai tay bách phát bách trúng, quả thật là tuổi trẻ tài cao. Cô không cần suy nghĩ nhiều đã đồng ý gả cho Lưu Tỉnh.

Kết hôn được một thời gian, bọn họ đúng là rất hạnh phúc. So với những người ở vùng quê Ngưu Đầu Sơn hẻo lánh mà nói, tiền lương lúc ấy của Lưu Tỉnh không ít, hơn nữa bọn họ còn chuyển đến thành phố Quảng Châu sinh sống, Đông Ni vô cùng hãnh diện với cuộc sống của mình. Không ít người nói sớm muộn gì cô cũng sẽ trở thành “vợ quan lớn”, cô thật sự rất mong nó nhanh chóng trở thành sự thật.

Được mấy năm sau, em gái hắn - Lưu Tình - trưởng thành, đến Hương Cảng học đại học. Ba mẹ mất sớm, học phí và chi tiêu của Tình Tình đều do người làm anh như Lưu Tỉnh gánh vác, Đông Ni rất bất mãn nhưng cũng không tiện nói ra. Sau đó, Lưu Tìnhđột nhiên ngất xỉu ở trường học, đưa vào bệnh viện mới phát hiện cô bị mắc bệnh hở van tim bẩm sinh. Muốn chữa khỏi căn bệnh này không phải dễ, hơn nữa còn cần rất nhiều tiền. Sau vài lần Lưu Tình phát bệnh, nhà họ Lưu bỗng dưng suy sụp. Tình Tình hiểu anh mình gặp khó khăn nên cũng cắn răng chịu đựng. Nhưng mấy tháng trước cô lại phát bệnh, phải nhập viện, lần này không che giấu được nữa. Bác sĩ nói cho Lưu Tỉnh biết, Tình Tình nhất định phải nhanh chóng làm phẫu thuật, nếu không rất khó có thể giữ được tính mạng. Kể từ đó, hắn liền liều mạng kiếm tiền, nhưng số tiền hắn kiếm được cũng chẳng thấm vào đâu so với chi phí phẫu thuật.

Một mặt lâm vào cảnh túng thiếu, mặt khác, Lưu Tỉnh làm mãi vẫn không thăng chức, đã nhiều năm như vậy vẫn chỉ là một Đội trưởng nhỏ nhoi. Lương Phi Phàm vào đồn cảnh sát sau hắn, bây giờ đã lên được vị trí Cục phó, tất cả cũng đủ khiến Đông Ni cực kỳ bất mãn. Đã nhiều năm như vậy, cô chẳng những không được trở thành “vợ quan lớn” như ý muốn, ngược lại càng ngày càng nghèo hơn. Mà trong mắt Đông Ni, tính tình trầm lặng của Lưu Tỉnh trước kia cho thấy hắn là người có thể tin tưởng được, bây giờ lại biến hắn thành một kẻ trốn tránh trách nhiệm. Ngày qua ngày phải chịu cảnh thống khổ, tính tình của cô cũng càng lúc càng nóng nảy hơn, động chút là cãi nhau với Lưu Tỉnh, mà hắn cũng không chịu giải thích lấy nửa câu, mỗi lần tranh chấp gây gổ đều hạ mình đón cô về.

Những chuyện này Xa Lớn, Xa Nhỏ và Dương Dương đều để trong lòng. Đối với bọn họ mà nói, Lưu Tỉnh giống như người anh cả, dẫn dắt bọn họ, luôn chăm lo cho bọn họ tận tình, làm người cũng trọng tình trọng nghĩa. Mà gã Lương Phi Phàm kia hoàn toàn đối nghịch, đối xử với thuộc hạ rất cay nghiệt, hơn nữa luôn nhắm vào Lưu Tỉnh, không chịu nói lý lẽ, cậy thế hiếp đáp người khác. Bọn họ thấy Triệu Đông Ni thường xuyên so sánh Lương Phi Phàm với Lưu Tỉnh, trách hắn không có bản lĩnh, lại ám chỉ em gái hắn - Lưu Tình - liên lụy cả nhà, nên rất khó chịu. Đã nhiều lần bọn họ muốn cãi lại thay Lưu Tỉnh, nhưng cũng biết đây là chuyện nhà của người ta, mình không nên nhiều chuyện, chỉ có thể trút thêm vài phần thù hận vào Lương Phi Phàm.

Lúc này Xa Lớn cũng nói: “Chị dâu cũng là nhất thời nông nổi, Tỉnh ca, anh nên ngồi xuống từ từ nói...”

Lưu Tỉnh bất chợt xen ngang: “Không cần, hai ngày nữa sẽ tự về…”

Dương Dương khuyên nhủ: “Thật sự không cần đi đón sao? Thật ra thì suy nghĩ của phụ nữ…”

Lưu Tỉnh lại cắt ngang: “Không cần.”

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy có chút kỳ lạ, tại sao Lưu Tỉnh lại chắc chắn như vậy? Hắn hiểu rõ Đông Ni hơn bọn họ, không thể nào không biết tính tình của cô ấy, nhưng cũng có lẽ hắn sẽ lén lút đi đón cô? Bọn họ cũng tự hiểu, không mở miệng nữa.

Xa Lớn lại nghĩ đến một chuyện: “Tại sao hôm nay không nhìn thấy Lương Phi Phàm vậy?”

Xa Nhỏ khinh miệt nói: “Hắn còn dám đến? Xảy ra chuyện lớn như vậy, em thấy hắn không được ăn ngon ngủ yên rồi.” Dương Dương cũng nói: “Chuyện đêm qua không phải trò đùa, hôm nay có không ít người đang trông đợi sắc mặt của Lương Phi Phàm đó!”

Xa Lớn vội hỏi: “Tỉnh ca, lần này kinh động cả thành phố như vậy, anh có gặp chuyện không?”

“Đúng vậy, biết đâu tên Lương Phi Phàm đó sẽ đổ hết trách nhiệm lên đầu anh!”

Lưu Tỉnh cười một cái, Xa Lớn cũng nói: “Hắn hèn hạ như vậy, có chuyện gì mà không thể, Tỉnh ca, anh nhất định phải cẩn thận!”

“Đến lúc đó chúng ta làm chứng cho Tỉnh ca!”

“Cậu làm chứng có ích lợi gì, người bên hắn đông như vậy…”

Nói tới nói lui, bọn họ đã quay lại đồn cảnh sát, mới vừa vào cửa đã có đồng nghiệp khác ùa ra đón, như trút được gánh nặng nói: “Tỉnh ca, anh quay lại thật tốt quá, mau lên, Cục trưởng đang đợi anh trong phòng kìa!”

Bọn họ nhìn Lưu Tỉnh vào phòng làm việc của Cục trưởng, cũng nhận ra được không khí trong cục cảnh sát có chút gì đó không ổn, đồng nghiệp kia nói: “Hôm nay Cục trưởng rất tức giận, Lương Phi Phàm vào trong đã lâu rồi, mọi người đều phải cẩn thận đó.” Đám người của Dương Dương vô cùng lo lắng, không ngừng đi tới đi lui trước cửa. Người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán ầm ĩ, giống như là điềm báo trước khi có chấn động kéo tới.

Khoảng nửa giờ sau khi Lưu Tỉnh bước vào, cửa phòng làm việc mở ra, bọn họ hối hả ùa tới. Lưu Tỉnh đi ra trước, nhìn sắc mặt hắn vẫn không đoán ra được gì, sau đó là Lương Phi Phàm, lần này hắn không còn phách lối như bình thường, gương mặt mập mạp của hắn xụ xuống, ủ rũ cúi đầu.

Ra đến bên ngoài, Lương Phi Phàm chỉ về phía Lưu Tỉnh, ngón tay run lên: “Mày... Chuyện này...” Hắn vô cùng tức giận, trợn tròn mắt: “Mày…” Cả buổi cũng nói không ra một chữ, cuối cùng nặng nề hừ một tiếng, nói: “Lưu Tỉnh, thời thế luôn thay đổi, mày không nên quá đắc ý!” Lưu Tỉnh không thay đổi sắc mặt nhìn hắn, lúc này không biết tại sao Lương Phi Phàm giống như có chút sợ Lưu Tỉnh, chỉ dám trợn mắt nhìn bọn người Xa Lớn một cái rồi bỏ đi.

“Tỉnh ca, thế nào? Xảy ra chuyện gì?” Bọn họ lập tức tiến đến hỏi.

Lưu Tỉnh không nói gì, nhưng bọn họ nhìn ánh mắt của hắn cũng đã cảm thấy được một chút an tâm. Không bao lâu, toàn bộ sở cảnh sát đều biết tin tức này: “Bởi vì hành động sai sót, phạm phải lỗi lớn, hiện tại tạm ngừng chức vụ Phó Cục trưởng của Lương Phi Phàm, cụ thể việc phân xử đợi tra rõ tình huống sẽ thông báo sau.”

... ......

“Ha ha ha, Tỉnh ca, thật sự là vừa lòng hả dạ!” Xa Nhỏ cười to, bước lên cái ghế đẩu, giơ chung rượu nói: “Tới tới tới, hôm nay chúng ta không say không về!”

“Leng keng” một tiếng, tất cả ly rượu, ly trà cùng đụng vào nhau. Hôm nay bọn họ về nhà đã rất khuya, nhưng mọi người ở Trư Luân Lý đều thức chờ, mẹ Dương Dương còn đặc biệt chuẩn bị không ít món ăn ngon, mọi người đều bị lây cái sung sướng và vui vẻ của bọn họ - Vận xấu Lương Phi Phàm luôn đeo bám trên đầu nay đã tản đi rồi.

“Tỉnh ca, nhờ có anh đó!” Xa Lớn nhìn hắn giơ ngón tay cái lên. Xa Nhỏ ôm vai Lưu Tỉnh, hào hứng: “Ai cũng biết Tỉnh ca lợi hại nhất!”

Lưu Tỉnh cười, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy hắn thật sự cười vui vẻ sau nhiều ngày như vậy, chân mày lúc nào cũng nhíu cuối cùng cũng giãn ra.

Hôm nay vị bác sĩ trung y tên Huỳnh Lục cũng ở đây, hắn cao hứng nói: “Lương Phi Phàm bị cách chức là tốt nhất, bây giờ quốc gia đang đương đầu với đại nạn, thứ bại hoại như vậy đuổi một bớt một, nếu không đến lúc người Nhật Bản đánh vào, hắn ta nhất định sẽ đi làm Hán gian!” Từ trước đến nay hắn luôn là một người yêu nước, tư tưởng vô cùng quật cường. Vừa nói dứt lời, mọi người liền nghĩ đến thời cuộc hiện giờ, trong lòng không khỏi có chút nặng nề.

Xa Nhỏ thấy đại đa số đều có chút im lặng, lập tức cười nói: “Chuyện quốc gia tự có quốc gia lo, khi nào bọn quỷ Nhật đánh vào, chúng ta quyên một cái mạng là được, bây giờ có thể sung sướng một ngày thì sung sướng một ngày! Tới tới tới, cạn ly!”

Mọi người thấy hắn lạc quan như vậy, tâm trạng lại dâng cao, rót đầy ly, lần này ầm ầm nói: “Lương Phi Phàm đi chết đi! Kéo theo bọn quỷ Nhật chết hết cả đi! Vĩnh viễn cũng không đánh vào Quảng Châu!”

Lưu Tỉnh uống cạn ly rượu đầy, để xuống bàn, thở dài một hơi, giống như tâm sự trong lòng đều theo hơi thở này tuôn ra, Dương Dương nhìn hắn, không khỏi hỏi: “Tỉnh ca, rốt cuộc anh làm thế nào mà đuổi được hắn vậy?” Những người còn lại cũng im lặng, hiển nhiên bọn họ đều có cùng một nghi vấn.

Lưu Tỉnh do dự một chút, nói: “Chuyện này... Nói ra rất dài dòng.” Mọi người đều rất nóng lòng, nhưng Dương Dương đã nhận ra rõ ràng Lưu Tỉnh không muốn nói cặn kẽ, bèn lảng sang chuyện khác: “À, Lương Phi Phàm đi rồi, sau này có phải Tỉnh ca sẽ thay hắn, ngồi vào chức Cục phó hay không?”

“Đúng rồi, tại sao chúng ta không nghĩ đến việc này chứ! Sớm muộn gì Lương Phi Phàm cũng bị cách chức, đến lúc đó nhất định sẽ thăng chức cho Tỉnh ca làm Cục phó! Xét về thực lực, còn ai có thể thích hợp hơn Tỉnh ca?” Xa Nhỏ huênh hoang tự mãn. Những người khác cũng đồng loạt gật đầu. Huỳnh Lục lại rót ly rượu, đang định chúc mừng Lưu Tỉnh, chợt bên ngoài truyền tới tiếng đồ đạc lục cục.

“Ai lại đến khuya thế này?” Chị Thiền đi đến bên cửa sổ nhìn lấm lét, lập tức quay lại ngoắc ngoắc Lưu Tỉnh. Đám người Xa Nhỏ kéo nhau đi xem, phát hiện Triệu Đông Ni đang đứng ở lối vào khu nhà ở, bên cạnh còn có một rương đồ đạc.

Những lần trước Đông Ni đều muốn đích thân Lưu Tỉnh đi đón mới chịu về, tại sao lần này lại tự mình quay lại? Bọn họ cũng nhớ đến lời Lưu Tỉnh nói lúc sáng, đang định hỏi hắn, lại phát hiện hắn đã đi xuống lầu.

Cả đám người vây đến bên cửa sổ, cảm thấy bước chân của cô có chút chần chừ, giống như không quyết định được có muốn vào hay không, nhưng bóng lưng của hắn đã nhanh chóng xuất hiện trong sân. Hắn đi đến, tất cả mọi người đều cho rằng hắn muốn đón cô vào, ai ngờ hai người chỉ đứng trong sân nói tới nói lui.

Đám người của Dương Dương ở xa nên không nghe thấy bọn họ nói gì, cũng chẳng thấy được nét mặt của Lưu Tỉnh, chỉ có thể nhìn thấy gương mặt của cô nhanh chóng chuyển từ tức giận đến thất vọng. Hắn nói một câu gì đó, cô đột nhiên vô cùng kinh ngạc, lui về sau một bước, che miệng nhìn hắn vô cùng hoảng sợ, sau đó biểu hiện lại dần dần chuyển thành mờ mịt. Cuối cùng, cô sững sờ một lát, từ từ nhấc rương hành lý lên, xoay người. Bước đi của cô ngày càng nặng nề, ra đến cổng, cô giống như không nhịn được mà quay đầu lại, Lưu Tỉnh vẫn đứng ở trong sân, cô nhìn hắn một lần cuối cùng, sau đó cúi đầu bỏ đi.

Bọn họ vội vàng lao xuống lầu, bắt gặp Lưu Tỉnh đang đi lên, hắn vừa nhìn cũng biết bọn họ muốn hỏi gì, mỏi mệt nói: “Tôi rất mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi.” Bọn họ trơ mắt nhìn Lưu Tỉnh vào phòng, đóng cửa lại, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, đầu óc mơ hồ.

Ngày tiếp theo đến đồn cảnh sát, bọn họ còn chưa kịp hỏi Lưu Tỉnh đã xảy ra chuyện gì, chợt nghe có người đồn đoán sẽ có một Cục phó mới đến thay thế vị trí của Lương Phi Phàm, trong lòng bọn họ đều cảm thấy phiền muộn. Mặc dù tin tức còn chưa biết là thật hay giả, nhưng người nói đã khẳng định vô cùng chắc chắn, bọn họ đang do dự có nên nói cho Lưu Tỉnh biết chuyện này không, lại có thêm một tin buồn khác ập đến.

“Tỉnh ca, Tỉnh ca!” Dương Dương lảo đảo vọt vào cửa: “Vĩnh Nghiệp... Vĩnh Nghiệp phá sản rồi!”

“Cái gì? Không thể nào!” Xung quanh lập tức vang lên tiếng hoảng loạn kinh sợ.

Vĩnh Nghiệp mà Dương Dương nói là ngân hàng tiền tệ lớn nhất ở Quảng Châu lúc bấy giờ. Những năm đầu Dân Quốc, rất nhiều ngân hàng mở cửa được khoảng ba năm rưỡi đã kéo nhau tuyên bố phả sản, trong khi nguồn vốn của Vĩnh Nghiệp vẫn ổn định. Đối với họ từ trước đến giờ, uy tín là hàng đầu, đã đứng vững vàng không ngã hơn mười năm nay. Người dân ở cả Quảng Châu đều cho rằng Vĩnh Nghiệp có thể tin tưởng được, rất nhiều người lựa chọn đem tiền gửi vào ngân hàng Vĩnh Nghiệp, Lưu Tỉnh, Dương Dương và những ở Trư Luân Lý cũng không ngoại lệ.

Tin tức này nhất thời khiến nhiều người hoảng sợ ngây người. Ngân hàng phá sản, toàn bộ tiền của bọn họ dành dụm bấy lâu nay cũng hóa thành hư không, ngay cả Lưu Tỉnh từ trước đến giờ luôn bình tĩnh cũng thay đổi sắc mặt. Lập tức có người nhào đến hỏi thăm tình hình, Dương Dương bị đám người kia vây kín, gấp gáp đến mức nhìn Lưu Tỉnh hô to: “Là thật, là thật, Tỉnh ca, mau đi rút tiền đi!” Lưu Tỉnh phản ứng kịp, bảo Xa Lớn, Xa Nhỏ vội vàng về nhà thông báo cho mọi người, còn bản thân mình đạp xe đến ngân hàng.

Đi đến ngân hàng, cửa chính đã bị vây kín, đầu người nhốn nháo, vô cùng hỗn loạn, khắp nơi đều là người hoảng sợ, có người khóc kêu, có người huơ tay múa chân, có người cầu xin ngân hàng trả tiền lại... Lưu Tỉnh quan sát tình cảnh này, biết mình đã đến chậm, lòng nóng như lửa đốt, rút súng ra bắn chỉ thiên, xông thẳng vào trong dòng người, người của ngân hàng thấy hắn mặc đồng phục lại có súng, rõ ràng là cảnh sát, cho rằng hắn đến giúp duy trì trật tự nên không dám cản.

Hắn chạy thẳng đến phòng làm việc của người quản lý, cửa phòng làm việc đóng chặt, hắn chỉ cần một cước đã đá văng ra, nhìn thấy tên quản lý ngân hàng đang cầm điện thoại gầm gừ gì đó, Lưu Tỉnh vô cùng dứt khoát, dùng súng chỉ vào đầu của hắn, nói: “Tôi muốn rút tiền!”

Tên quản lý kia hồn phi phách tán, run rẩy nói: “Không có... Không có... Không có tiền...”

“Không có tiền?!” Ngón tay hắn vừa động, khẩu súng lục vang lên tiếng lên đạn, tên quản lý suýt chút nữa đã đi ra quần, run giọng nói: “Anh... Anh cần rút bao nhiêu?”

Lưu Tỉnh ném quyển sổ ngân hàng vào mặt hắn, hắn vừa nhìn vào lập tức nói: “Sáu... Sáu ngàn đồng đại dương... Chúng tôi thật... Thật sự không có nhiều tiền như vậy! Sáng sớm hôm nay có người đến nói muốn rút bốn trăm ngàn, toàn bộ tiền của ngân hàng... Toàn bộ đều...” Hắn liếc thấy biểu hiện của Lưu Tỉnh khó coi đến cực điểm, bị dọa sợ đến nhắm mắt lại, khàn giọng kêu lên: “Tôi không lừa anh đâu! Anh có giết chết tôi cũng không có nhiều tiền như vậy! Bây giờ trong ngân hàng còn hơn một ngàn đồng... Tôi... Tôi đưa hết cho anh!”

Lưu Tỉnh như rơi vào hầm băng, hắn buông tay ra, tên quản lý vội vàng kêu người đem hết số tiền còn dư đến đây. Lưu Tỉnh hơi do dự một chút, không cầm lấy ngay, hỏi: “Vì vậy mà Vĩnh Nghiệp phải phá sản sao?”

“Đúng... Đúng vậy...” Tên quản lý kia đau khổ nói: “Vốn là người khách kia muốn rút ngay sáu trăm ngàn, bây giờ còn còn thiếu lại hai trăm ngàn, bọn họ ép chúng tôi nhất định phải chuẩn bị xong trước ngày mai, nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn đó, chúng tôi biết đào đâu ra số tiền lớn như vậy? Cũng không biết do ai ra ngoài đồn thổi, bây giờ toàn bộ Quảng Châu đều vọt đến lấy tiền, làm sao Vĩnh Nghiệp có thể chịu đựng được?”

Lưu Tỉnh cau mày: “Chẳng lẽ không còn cách khác?”

“Có thì có...” Lưu Tỉnh thấy hắn chần chừ, dùng súng chỉ vào đầu, hắn vội vàng nói: “Trừ phi tìm được người có thực lực hùng hậu đến đầu tư... Nhưng lúc này ai có thể đồng ý nhập vốn chứ?”

Lưu Tỉnh nghe thấy bên ngoài càng lúc càng náo loạn, vừa đi qua đi lại vừa suy nghĩ, lộ ra vẻ phiền não. Tên quản lý kia và nhân viên len lén nhìn hắn, thấy tâm tư hắn lơ đãng, đang định nhân cơ hội tiến lên khống chế hắn, không ngờ hắn đột nhiên xoay người lại, tên quản lý bị dọa sợ đến không dám nhúc nhích. Thấy Lưu Tỉnh lướt qua mình đi thẳng ra cửa, một nhân viên ngân hàng lắm mồm hỏi: “Tiền của ngài...” Lưu Tỉnh được hắn nhắc nhở, quay đầu lại, cầm lấy số tiền kia, tên quản lý giận đến muốn đạp cho nhân viên kia vài cái, nhưng ngay trước mặt Lưu Tỉnh lại không dám.

Hắn cầm xấp tiền đi ra, phát hiện bên ngoài ngân hàng đã tấp nập dân chúng, tất cả đều do nghe thấy tin tức nên lo lắng chạy đến, cũng không thiếu người la hét muốn vọt vào ngân hàng giật tiền. Dù đã có phân cục cảnh sát đến cố gắng duy trì trật tự, thế nhưng người của cả Quảng Châu đều kéo đến đây, chỉ có mấy cảnh sát sao có thể ngăn cản được? Đúng lúc này, lại có mấy tên cảnh sát vọt vào, Lưu Tỉnh vừa nhìn đã nhận ra là Xa Lớn và Xa Nhỏ.

“Tỉnh ca!” Bọn họ rối rít kêu, Lưu Tỉnh hỏi: “Trong nhà thế nào?”

Xa Lớn rầu rỉ nói: “Chị Thiền và thím Huỳnh đang khóc lóc ở nhà, toàn bộ gia sản của bọn họ đều ở trong ngân hàng này, bây giờ Dương Dương và Xương Sườn đang ở nhà trấn an mẹ... Thế nào rồi Tỉnh ca, có rút được tiền không?”

Lưu Tỉnh kéo bọn họ qua một bên, âm thầm giao số tiền trong tay  cho Xa Lớn, nói: “Cậu đem chia cho mỗi người một phần. Tạm thời cũng được như vậy.”

“Nhưng... Tỉnh ca, vậy còn anh? Tình Tình còn phải chữa bệnh nữa, hai người phải làm sao đây?!” Xa Lớn vội la lên.

“Để tôi nghĩ cách.”

“Anh có cách gì chứ?!”Xa Nhỏ giậm chân: “Ngân hàng phá sản thì anh còn có cách gì! Vận khí của chúng ta đều xui xẻo...” Hắn đã rối đến mức sắp phát khóc rồi.

“Nhất định có cách.” Nói xong, Lưu Tỉnh đẩy họ ra, vội vã rời đi.

Xa Lớn nhìn bóng lưng của hắn, lẩm bẩm nói: “Còn có thể làm gì...” Xa Nhỏ lại hơi an lòng hơn một chút, từ trước đến giờ hắn rất tin tưởng Lưu Tỉnh, vội nói: “Tỉnh ca đã nói có cách thì nhất định sẽ có cách!”

Đạp xe vụt đi, Lưu Tỉnh phát hiện vẫn có rất nhiều người đang chạy về hướng ngân hàng Vĩnh Nghiệp, hắn cần thời gian để suy nghĩ, bèn chọn những con hẻm nhỏ ít người, những con đường tương đối tĩnh lặng nhất Quảng Châu mà đi.

Xuyên qua con hẻm nhỏ đi đến đường lớn, hắn dừng lại suy nghĩ một chút. Trong lòng hắn tự nhủ, những người giàu mà hắn quen biết không nhiều, mà có thể thuyết phục người ta thì càng ít. Bây giờ hắn còn không xác định được là tìm ai để giúp, cầu xin trợ giúp bằng cách nào? Chỉ có thể đi một bước tính một bước, hắn thở dài một hơi. Bất chợt, một chiếc xe hơi lướt qua từ bên cạnh, may mắn con đường này vốn rất vắng vẻ, lúc xế chiều lại không có nhiều người, nếu không chiếc xe kia chạy nhanh như vậy nhất định đã gặp chuyện không may rồi, nhưng dù là như vậy, mấy người trên lề đường vẫn chỉ chỉ trỏ trỏ, bất mãn vô cùng.

Lưu Tỉnh thấy được người lái xe đầu tiên, khuôn mặt vô cùng quen thuộc, là thuộc hạ A Nguyên của Trịnh Cửu Muội. Nhưng chiếc xe kia không phải màu đỏ mà cô hay dùng, là một chiếc màu đen bóng. Hắn tinh mắt thấy người ngồi bên cạnh là nữ tuỳ tùng luôn đi theo cô - A Thiết. Ngoài ra trong xe không còn ai. Cô đang ở đâu? Trong lòng hắn đột nhiên nảy lên ý nghĩ, lập tức đạp xe đuổi theo.

Xe đạp của đương nhiên không thể so sánh được với tốc độ của xe hơi, nhưng hắn biết đường tắt, liền rẽ vào ngã ba phía trước. Đi một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy chiếc xe kia ở đằng xa. Hắn ngây người, sao chiếc xe này lại dừng ở phía trước một nhà thờ được che khuất bởi một mảng rừng cây rậm, cách xa đường lớn? Bọn họ đến đây để làm gì? Nghi vấn này chỉ chợt lóe lên, hắn lập tức biết đáp án.

Có hai người bước ra từ nhà thờ kia, một vị cha xứ người ngoại quốc mặc áo đen, râu ria rậm rạp, người đi bên cạnh chính là cô.

Hắn lách người nấp vào tán cây um tùm, nhìn thấy vị cha xứ kia đứng trước cửa nói chuyện với cô mấy câu, sau đó ông xoay người bước vào trong. Cô cũng đi xuống bậc thềm, A Nguyên mở cửa xe chờ cô, cô đang chuẩn bị lên xe, Lưu Tỉnh đột nhiên đi ra từ đầu hẻm.

A Nguyên vừa nhìn thấy hắn, lập tức rút súng ra, đứng lên phía trước cô, A Thiết cũng đứng bên kia cảnh giác nhìn hắn chằm chằm. Cô thấy hắn, đầu tiên là hơi ngạc nhiên, nhưng đã nhanh chóng trấn định lại, bước lên phía trước A Nguyên.

Hắn đón lấy ánh mắt của cô, lấy khẩu súng lục từ bao súng ra ngoài, A Nguyên rất hoảng hốt, kêu lên: “Còn cử động tôi sẽ nổ súng!” Nhưng Lưu Tỉnh cầm súng trong tay mà không giương lên, ngược lại giơ tay ra vẻ không có ác ý. Hành động này nằm ngoài suy nghĩ của A Nguyên, hắn vẫn chĩa súng vào Lưu Tỉnh, vừa có chút nghi ngờ nhìn cô, cô vui vẻ nhìn Lưu Tỉnh hỏi: “Tìm tôi có việc sao?” Lưu Tỉnh yên lặng gật đầu. Cô ra lệnh cho A Nguyên và chị Thiết ngồi trên xe chờ cô, một mình đi đến chỗ Lưu Tỉnh. A Nguyên rất lo lắng, nhưng đành phải miễn cưỡng trở lại trên xe.

“Nói đi.”

Hắn nhìn cô, nói: “Cô Cửu, tôi có chuyện muốn xin cô giúp một tay.”

“Giúp một tay?” Cô bỗng nhiên lại cười. Lưu Tỉnh biết rất rõ cô cười là có ý gì, không nói gì thêm, đứng yên tại chỗ mặc cho cô quan sát mình, sau đó nghe cô nói: “Anh nói xem, tại sao tôi lại phải giúp anh?”

Lưu Tỉnh nói vô cùng thản nhiên : “Bởi vì chuyện này cũng tốt cho cô.”

“Thật sao?” Ánh mắt của cô mang theo chút thú vị: “Nói thử xem.”

Lưu Tỉnh liền kể hết chuyện chuyện ngân hàng Vĩnh Nghiệp sắp phá sản, cô nói: “Anh muốn tôi đầu tư vào đó sao?” Lưu Tỉnh gật đầu một cái.

“Chỗ tốt đâu?”

Hắn nói rất đơn giản: “Cô có thể sở hữu một ngân hàng.”

“Chỉ vậy thôi sao?” Cô cười: “Xét về quyền lực và tài chính của nhà họ Trịnh chúng tôi, muốn mở một ngân hàng cũng không phải việc khó, cần gì phải phí thời gian?”

“Vậy thì cô có thể lấy được một ngân hàng đã kinh doanh nhiều năm, rất có uy tín.” Hắn nhấn mạnh bốn chữ “rất có uy tín”.

“Sau đó?”

“Sau đó có thể lợi dụng uy tín của ngân hàng làm rất nhiều chuyện.” Lưu Tỉnh nói thêm: “Ngân hàng này mang lại lợi ích rất lớn cho cô, tôi không tin Trịnh Cửu Muội cô không thể nhìn xa trông rộng như vậy.”

Cô trầm ngâm một lát, xoay chuyển ánh mắt, nói: “Lưu đội trưởng, tôi không phải không tin tưởng mắt nhìn của anh, nhưng trước đây anh luôn muốn loại trừ tôi, nay lại đột ngột thay đổi thái độ, đặc biệt đến báo cho tôi biết một món hàng có lợi như vậy... Tôi sợ dù là người khác cũng không dám tin.”

“Nên tôi đã nói là tôi xin cô, cô giúp tôi một chuyện này thôi.” Lưu Tỉnh nói.

Cô nhìn hắn một chút: “Chẳng lẽ anh cũng gửi tiền vào ngân hàng kia?”

Hắn do dự một lát, lặng lẽ gật đầu.

“Bao nhiêu tiền?”

Lưu Tỉnh dõng dạc nói: “Cô Cửu, tôi không đến hỏi mượn tiền.”

“À, anh không mượn tiền của tôi, anh cần tôi bỏ tiền cứu vãn một ngân hàng sắp đóng cửa?” Ánh mắt của cô vô cùng sắc bén: “Nếu như anh cần tiền, tôi có thể cho anh mượn, không thành vấn đề, dù sao tôi cũng cảm thấy anh rất thú vị. Nhưng bây giờ anh lại đòi hỏi nhiều như vậy, anh có biết cần bao nhiêu tiền để cứu vãn một ngân hàng hay không?” Hắn không nói gì. “Thật không ngờ Lưu đội trưởng lại khờ khạo như vậy!” Cô giễu cợt nói. Lưu Tỉnh vẫn không nói gì.

“Lưu đội trưởng, tôi đã nói vậy anh cũng nên tự hiểu, sống trên đời này anh muốn có được thứ gì nhất định phải bỏ ra một cái giá rất đắt, không có gì là tự nhiên có được.” Cô lại dùng ánh mắt giễu cợt: “Ngược lại bây giờ tôi rất tò mò, đột nhiên anh muốn tôi giúp như vậy, anh định dùng cái gì để đổi?”

Giọng nói của Lưu Tỉnh có chút chần chừ: “Tôi... Không biết.”

“Sao?” Cô kéo dài âm thanh: “Lưu đội trưởng, anh thật là có ý tứ.”

“Tôi không biết gì cả.” Lưu Tỉnh lập tức phản pháo: “Tôi đã nói hết những có thể thuyết phục cô tôi, ngân hàng này thật sự có lợi cho cô. Nhà họ Trịnh của các người ở Quảng Châu này chỉ biết một mà không biết hai, cô vừa từ Thượng Hải trở về, cần nhanh chóng lấy danh lấy tiếng, không có gì so được với chuyện khống chế cả một ngân hàng kiếm ra tiền. Huống chi, về lâu dài, ngân hàng này có thể làm được nhiều việc hơn, gia đình của cô là một bang hội nhưng ngân hàng này là làm ăn trong sạch!”

Nghe hắn nói, cô im lặng trong chốc lát, đột nhiên hỏi: “Những lời này, trừ tôi ra, anh còn nói với ai khác không?”

Lưu Tỉnh lắc đầu một cái.

Cô cười: “Rất cảm ơn anh đã để mắt đến chúng tôi như vậy.” Cô từ từ đi về phía trước mấy bước, chợt quay đầu lại gọi hắn: “Lưu đội trưởng.” Hắn tiến đến, cô trầm ngâm, nói: “Mấy hôm nay trong lòng tôi vẫn có chút nghi vấn muốn hỏi anh.”

“Cứ nói.”

“Có phải anh đã nhúng tay vào tối hôm đó hay không?” Cô bổ sung: “Tôi chỉ cảm thấy kế hoạch đêm đó diễn ra rất thuận lợi.”

“Tôi không làm chuyện gì cả.”

Cô không dám tin ngay: “Thật không?”

“Thật! Tôi không làm chuyện gì cả.” Hắn lặp lại một lần nữa.

Lần này, có vẻ cô đã hiểu được dụng ý của câu nói đó, có chút nhiên, ngay sau đó nói: “Ý của anh là gì?”

“Ngày 17 tháng 07, ngày 20 tháng 07, ngày 06 tháng 08, ngày 08 tháng 08, ngày 14 tháng 08, ngày 19 tháng 08...” Lưu Tỉnh đột nhiên nói ra một chuỗi ngày liên tiếp, lúc đầu cô còn có chút nghi ngờ, nhưng khi nghe đến đoạn sau, sắc mặt của cô ngày càng nghiêm trọng, Lưu Tỉnh nói tiếp: “Dĩ nhiên , còn có ngày 02 tháng 07 và ngày 26 tháng 07...”

“Anh...” Trong ánh mắt cô xuất hiện vẻ hoảng sợ.

“Cô Cửu, tôi ở Quảng Châu đã mười năm rồi, chẳng lẽ tôi lại không biết trong thành phố này xảy ra chuyện gì.” Ánh mắt hắn bất chợt trở nên vô cùng sắc bén: “Trong lòng cô biết rất rõ, những ngày đầu tiên là thời điểm cô đưa người của mình đến Quảng Châu, vài ngày sau đó, tổng cộng có đến khoảng hai trăm người đã được vào thành. Mấy ngày sau đó... Bắt đầu vận chuyển thuốc phiện bằng thuyền bè, một từ Nam Dương, một từ Thượng Hải, tôi nói có sai không?”

Lần này, đến phiên cô im lặng. Một lát sau, cô hỏi: “Vậy nên… Anh nói mình không làm chuyện gì cả?”

“Đúng vậy.”

Cô ngước mặt lên theo thói quen, lộ ra một nụ cười: “Vậy tôi cần phải cảm ơn anh rồi.” Lưu Tỉnh không nói gì. Cô lại nhìn hắn, bất chợt nói: “Xem ra người có giá trị nhất chính là anh.”

“Cái gì?”

Cô thản nhiên cười một tiếng: “Chẳng phải anh nói không biết lấy thứ gì để đổi hay sao?” Ánh mắt của cô sáng rực lên, sắc mặt hắn hơi thay đổi, hiển nhiên hắn cũng biết cô đang nghĩ gì. Cô cười thật tươi, nói: “Được, tôi đồng ý đầu tư vào ngân hàng đó, nhưng anh cũng phải đồng ý với điều kiện của tôi.”

“Điều kiện gì?”

Cô nhìn về phía xe của mình, nói: “Tôi không hài lòng về A Nguyên từ lâu rồi, bắt đầu từ hôm nay, anh đến thay cho cậu ta đi!” Cô cẩn thận quan sát biểu lộ của hắn: “Thế nào, không muốn sao?”

“Không phải...” Hắn hơi chần chừ: “Nhưng công việc của tôi...”

“Chuyện đó à, không cần gấp gáp, tôi rất cần công việc của anh...” Tâm trạng hiện giờ của cô rất tốt, nhìn hắn cười tinh ranh nói: “Bình thường tôi sẽ không quấy rầy anh, nhưng khi nào tôi cần thì anh phải nghe theo lệnh của tôi, quan trọng nhất là...” Cô kéo dài một chút: “Bảo vệ tôi!”

Hắn im lặng.

“Thế nào?”

“Kì hạn?”

“À... Tạm định trước một tháng đi!”

Quay lại xe, cô ngồi vào hàng ghế sau, Lưu Tỉnh ngồi lên chỗ của A Nguyên, cửa xe đóng lại. Tuy trước đây hắn đã từng lái thử xe ở sở cảnh sát nhưng cũng có chút không quen. Một lúc sau mới khởi động được, họ để lại một mình A Nguyên đứng bên đường, hắn trơ mắt nhìn Lưu Tỉnh ngồi vào chỗ của mình nên không khỏi có chút tức tối.

Bên trong xe, Lưu Tỉnh hỏi: “Cô Cửu... Cô muốn đi đâu?” Hắn vẫn chưa quen với thân phận mới của mình.

“Đến Vĩnh Nghiệp đi.”

“Ngay bây giờ sao?”

“Phải làm xong chuyện đã hứa với anh trước chứ.” Cô cười híp mắt, nhanh chóng nghĩ ra một chuyện, vội nói: “Lưu đội trưởng, thoả thuận của tôi và anh hôm nay, có nên viết ra giấy trắng mực đen, ký tên đàng hoàng mới hữu hiệu không? Tôi có thể tin tưởng anh được không?”

Lưu Tỉnh chỉ lo lái xe, không nói gì.

“Tôi nghĩ Lưu đội trưởng là người có thể tin tưởng được, đúng không? Bản thân tôi rất ghét người khác phản bội mình, nên dù là thoả thuận bằng miệng tôi cũng hy vọng Lưu đội trưởng có thể tuân thủ, nếu không...”

Lưu Tỉnh nhìn qua kính, thấy đôi mắt của cô đã khẽ nhắm hờ, hắn nói: “Cô cứ yên tâm, tôi nhất định tuân thủ cam kết.”

“Như vậy là được rồi.”

Chiếc xe nhanh chóng chạy đến trước cửa ngân hàng Vĩnh Nghiệp, chỉ nhìn thoáng qua cũng biết đã đông người hơn rất nhiều so với lúc hắn rời đi. Trên lầu hai có người cầm một cái loa đang nói chuyện, người đó rất muốn ổn định lại trật tự. Lưu Tỉnh vừa nhìn đã nhận ra người đang nói chính là tên quản lý lúc nãy. Hắn dừng xe xong, bước xuống mở cửa xe cho cô, chị Thiết ở bên kia đã xách một cái túi xuống xe. Cô hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?” Chị Thiết gật đầu một cái. Bất chợt, trong lòng Lưu Tỉnh có một linh cảm bất thường.

Lúc bonh họ đã đi đến cửa, không biết tên quản lý kia đã ngừng nói từ lúc nào. Lưu Tỉnh bảo vệ cô đi xuyên qua đám người kia, vào trong ngân hàng, vừa đúng lúc tên quản lý vội vã ra đón, không ngừng run lẩy bẩy nói: “Cô... Cô Cửu, không phải cô nói... Ngày mai mới đến hay sao?”

Nghe đến đây, Lưu Tỉnh lập tức hiểu ra mọi chuyện.


/5

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status