Thiên hạ đại loạn

CHƯƠNG 3

/5


CHƯƠNG 3

Ngày đó vợ Lưu Tỉnh bỏ về nhà mẹ, đến bây giờ vẫn chưa chịu về. Mỗi ngày Lưu Tỉnh đều đến đồn cảnh sát như thường lệ, đi tuần, kiểm tra tiệm hút... Lúc nào hắn cũng giữ im lặng, bản thân vốn cũng không thích nói chuyện, nên so với trước đây cũng không có gì khác nhau.
     
Nhưng từ hôm đó trở đi, bọn họ đột nhiên phát hiện không khí xung quanh trở nên quái dị, bên cạnh giống như có quỷ ám nặng nề, đi đến đâu cũng có kẻ bám theo như bóng với hình.
     
“Tỉnh ca, có gì đó là lạ.” Xa Lớn ưu tư, lo lắng nói: “Bọn họ là người do ai phái đến vậy? Có phải người của Đông Thái không?”
     
Dương Dương cũng phản ứng theo: “Từ ngày xảy ra vụ nổ súng, những kẻ đó...” Xa Nhỏ nhìn hắn, hắn lập tức im bặt.
     
Chuyện xảy ra hôm đó bọn họ cũng không muốn nhắc lại nữa. Trong lòng mỗi người đều biết, đêm đó người phục kích nhà Lưu Tỉnh chắc chắn có liên quan đến bọn người này, nếu không tại sao lại trùng hợp đến như vậy?
     
Xa Lớn thấy Lưu Tỉnh vẫn im lặng, liền kéo hắn sang một bên, lo lắng nói: “Nếu quả thật là người của Đông Thái, Tỉnh ca, anh mau dừng tay đi, nguy hiểm quá!”
     
Lưu Tỉnh cười cười một tiếng, nói: “Không sao. Xa Lớn, tối nay có việc quan trọng, các cậu đừng đi theo tôi!”
     
Xa Lớn giật mình, hạ thấp giọng hỏi: “Lại bàn chuyện với bên kia sao?” Lưu Tỉnh lẳng lặng gật đầu.
     
“Vậy không được, bọn em phải đi cùng anh!” Hắn nói dứt khoát, lại nhìn Dương Dương: “Dương Dương, cậu đừng đi, ở nhà với Xương Sườn đi!”
     
Dương Dương nóng nảy: “Dù xảy ra chuyện gì tôi cũng phải đi...”
     
Mặc dù Đường Cát không biết bọn họ muốn đi đâu, nhưng cũng cẩn thận lên tiếng: “Tôi... Tôi cũng muốn đi theo mọi người...”
     
“Khả năng bắn súng của cậu...” Xa Nhỏ lộ ra vẻ xem thường: “Ở nhà đi!”
     
Tính khí của hắn hiền như vậy cũng bị chọc giận, nhăn mặt nói: “Tôi muốn đi!”
     
Dương Dương thấy mọi người đoàn kết một lòng, vội vàng nói: “Tỉnh ca, anh phải để cho bọn em đi cùng, nếu không em không trấn an bọn họ được đâu!”
     
Lưu Tỉnh liếc mắt nhìn mọi người, hắn biết bọn họ tranh chấp là giả, muốn đi cùng là thật, thấy bọn họ khẩn trương lại lo âu nhìn mình chằm chằm, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
     
Đêm đó, Đường Cát theo mọi người đến một nơi vắng vẻ mà từ trước đến giờ hắn chưa từng biết đến. Ở đây đáng chú ý nhất chỉ có một quán trà đơn sơ. Khác với vẻ vắng lặng bên ngoài, trong tiệm rất đông đúc. Bầu không khí căng thẳng, sục sôi như một đấu trường. Qua cách ăn mặc của những người ra vào nơi đó, có thể biết họ là phần tử của các bang hội.
     
Vừa dừng xe lại trước cửa, ngay lập tức bên trong có người bước ra hỏi lai lịch của bọn họ, cảnh giác nhìn xung quanh xem có ai theo dõi hay không, rồi lại có một người trẻ tuổi cẩn thận lục soát trên người họ. Tiếp sau, có một người đàn ông gầy ốm tiến đến, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ: “Tỉnh ca, là thủ tục, là thủ tục cần có thôi.” Người trẻ tuổi chạm phải khẩu súng giắt bên hông Lưu Tỉnh liền nói: “Tất cả vũ khí đều phải để ở ngoài, không được mang vào trong.” Người đàn ông gầy ốm vừa nghe thấy liền quát: “Mày là người mới à? Cả súng của Tỉnh ca cũng dám giữ?!” Rồi lại tươi cười quay sang nói với Lưu Tỉnh: “Tỉnh ca, hắn là người mới, không hiểu chuyện. Súng của anh chúng tôi đâu dám giữ. Nhưng thuộc hạ của anh thì…”
     
Lưu Tỉnh nhìn Dương Dương ra hiệu. Hắn hiểu ý lập tức bảo Xa Lớn, Xa Nhỏ và Đường Cát tháo súng đưa cho tên trẻ tuổi ban nãy đã soát người họ. Sau đó, có người dẫn họ lên lầu. Bước trong âm thanh lạo xạo của cầu thang gỗ, dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo, Đường Cát có một cảm giác bất thường, đám người này thật là đáng ngờ.
     
Người dẫn đường rất cẩn thận, cố không tạo ra bất cứ tiếng động nào. Đây là lần đầu tiên Đường Cát rơi vào hoàn cảnh này, tâm trạng vô cùng căng thẳng, cũng cố bước từng bước thật cẩn thận lên các bậc thang. Lên đến tầng trên, những tiếng cười lớn chợt vang lên làm hắn giật thót tim, trong khi Lưu Tỉnh vẫn rất thản nhiên như là chẳng nghe thấy gì.
     
Qua khỏi cầu thang, trước mặt Đường Cát là một phòng trà rộng rãi. Tuy bày biện đơn sơ, nhưng không mất đi vẻ tráng lệ, sàn nhà được phủ một tấm thảm dày và rất êm chân. Căn phòng mờ mịt khói, ở giữa có một chiếc bàn tròn đã kín người ngồi. Nổi bậc nhất trong số họ là hai người đàn ông. Một người rất gầy khoác một chiếc áo đen đang cầm ống điếu rít từng hơi; người còn lại thấp béo, vẻ mặt dữ tợn, mặc một chiếc áo sáng màu đang cười khanh khách.
     
“Tôi đã nói cô ta nhất định sợ mà, ha ha ha...”
     
Người đàn ông gầy ốm mỉm cười, chưa kịp nói gì thì trông thấy Lưu Tỉnh, lập tức đứng lên chào hỏi: “A! Lưu lão đệ đến rồi đấy à!” Giọng điệu vô cùng thân mật.
     
Nét mặt Lưu Tỉnh vẫn bình thản, tiến đến phía trước. Bên cạnh người đàn ông gầy, có người nhanh nhẹn kéo một cái ghế mời Lưu Tỉnh ngồi. Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống. Đường Cát phát hiện ra hiện giờ hắn rất khác với vẻ lạnh lùng bình thường, nói chính xác hơn là có chút giang hồ giống như những người ở tiệm hút mà Đường Cát thường gặp. Mấy hôm nay Lưu Tỉnh vẫn không thể nào nghỉ ngơi, gò má gầy ốm, thêm vào mấy phần chán chường. Hắn hiên ngang ngồi ở ghế giữa, có người cầm điếu thuốc đến, hắn lắc đầu một cái. Người kia đưa tay ra hiệu cho thuộc hạ lui xuống, đẩy hộp xì gà qua cho hắn, hắn cười một tiếng, từ chối.
     
“Bàn vào việc chính đi!” Lưu Tỉnh nói ngắn gọn.
     
Tên to béo kia cũng không nói nhiều, lập tức vào đề: “Trong thời gian qua, cũng nhờ Lưu lão đệ giúp đỡ làm cho Đông Thái một phen gà bay chó chạy. Nghe nói tất cả tiệm hút của Đông Thái đều được Lưu lão đệ đây thết đãi chu đáo, khiến cho người phụ nữ kia tiến chẳng được mà lui cũng chả xong, đúng là vạn phần bội phục.”
     
Người đàn ông vừa lên tiếng cũng có tiếng tăm ở Quảng Châu, mọi người thường gọi lão là “Quyền ca”. Lão và Đại Long có thể nói là ngang tài ngang sức, nhưng nếu gộp chung thế lực của họ cũng không thể nào đấu được với ba ngàn anh em Đông Thái. Lực lượng của Đông Thái hùng hậu, chiếm lĩnh địa bàn lớn nhất Quảng Châu. Ba bang hội thề không đội trời chung, nhưng nhân lúc Đông Thái xảy ra nội chiến, Quyền ca liền tìm Đại Long cùng hợp tác đối phó, thậm chí còn lôi kéo cả đội trưởng Cấm Yên Cục như Lưu Tỉnh vào cuộc, quyết hạ gục Đông Thái giành lại địa bàn.

Một tháng trước, cũng tại nơi này, Lưu Tỉnh đã đưa ra hai đề nghị cho bọn họ. Đầu tiên, đoán biết Trịnh Cửu Muội vừa trở về Quảng Châu nắm quyền nhất định sẽ nóng lòng lập công nên căn dặn Quyền, Long hai nhà phải đề cao cảnh giác. Nhờ đó cả hai đã tránh được nhiều đòn tấn công bất ngờ của Đông Thái, lần nào cũng có đông người đợi sẵn, hoặc cảnh sát đến kịp ngăn xung đột xảy ra. Song song đó, Lưu Tỉnh liên tục dẫn người đến các tiệm hút của Đông Thái quấy rối, xua đuổi dân nghiện, đồng thời cử người chốt ở các ngõ vào thành không cho Đông Thái vận chuyển thuốc phiện vào. Kết quả là cả Quyền ca và Đại Long đều được ngư ông đắc lợi(12), còn đội trưởng Cấm Yên Cục như Lưu Tỉnh thì trở thành anh hùng trong mắt mọi người. Đột nhiên thu được nguồn lợi lớn, lại có thể trả đũa Đông Thái, cả hai càng khâm phục mưu trí của Lưu Tỉnh, khen ngợi không ngớt lời.

(12) Ngư ông đắc lợi: Nguyên văn là “Trai cò tranh đấu/ Ngư ông đắc lợi”. Ý chỉ hai người tranh giành với nhau thì chỉ có lợi cho người thứ ba.
     
Lưu Tỉnh vẫn cứ thản nhiên. Bên cạnh, Đại Long xấu hổ lên tiếng: “Hôm đó đệ tử của tôi có điều xúc phạm cậu, nay ở đây xin lỗi lão đệ, mong là cậu rộng lượng bỏ qua. À, tôi cũng đã thay cậu xử trí hắn rồi...”
     
Lưu Tỉnh nhướng mày ngạc nhiên: “Các người đã làm gì hắn? Chút chuyện nhỏ đó tôi đã sớm quên rồi.”
     
Đại Long thấy hắn không cảm kích mình, da mặt đỏ lên: “Phải phải, Lưu lão đệ là người lớn, không chấp nhất kẻ nhỏ.” Hắn lại quay sang nhìn Quyền ca như đang trao đổi gì đó qua ánh mắt, song hắn lại tươi cười nhìn Lưu Tỉnh: “Lần này Lưu lão đệ đã lao tâm lao lực, bọn tôi cũng có chút tâm ý...” Rồi hắn quay lại ra hiệu với tên thuộc hạ đứng phía sau. Tên kia liền lấy ra hai xấp tiền dày cộm đưa cho Lưu Tỉnh.
     
Đường Cát trợn to mắt nhìn vào số tiền. Từ lúc sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy số tiền lớn như vậy, Xa Nhỏ ở bên cạnh cũng không kiềm chế được vẻ vui mừng. Riêng Lưu Tỉnh lại cười lạnh, liếc xéo Đại Long và Quyền ca: “Chỉ có bấy nhiêu đây mà muốn đuổi tôi sao? Các người coi thường tôi quá rồi.” Vừa nói, hắn vừa đứng dậy đi lại chỗ Dương Dương.
     
Đại Long và Quyền ca liếc mắt nhìn nhau, có chút biến sắc, thuộc hạ của họ biết có chuyện không ổn nên cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ lệnh hành động. Xa Lớn đã bắt đầu thấy hối hận, tại sao lúc nãy lại dại dột để súng ở ngoài. Đường Cát phát hiện tay của Lưu Tỉnh đã chạm vào khẩu súng giắt ở hông. Không khí ngày càng căng thẳng.
     
Đột nhiên Quyền ca cười khanh khách: “Là tôi không tốt, ha ha, là tôi không tốt. Tôi đã coi Lưu lão đệ là bằng hữu, cái này coi như thành ý của riêng tôi.” Nói rồi hắn lấy ra thêm hai xấp tiền đưa cho Lưu Tỉnh: “Sau này nhất định còn có cơ hội hợp tác, Lưu lão đệ ngồi xuống trước đã, đừng làm mất hòa khí...”
     
Lưu Tỉnh đưa tiền cho Xa Nhỏ giữ, miệng nói: “Ý tốt của Quyền ca tôi xin nhận. Không còn gì để bàn nữa, chúng tôi cũng về đây.”
     
Đại Long thoáng vẻ tức giận: “Lưu lão đệ, tiếp theo chúng tôi nên làm gì? Cậu cứ thế mà đi à?”
     
“Tiếp theo? Tại sao tôi phải nói cho các người biết?”
     
Không thể kiềm chế được nữa, Đại Long đập bàn đứng dậy: “Lưu Tỉnh, mày nghĩ mày là ai? Tại sao bọn tao phải kiêng nể mày?” Nói xong liền xoạt một tiếng, hắn rút khẩu súng trong người chỉ vào ngay giữa trán Lưu Tỉnh, hằn học nói: “Mày có tin là tao sẽ bắn nát đầu bọn mày không?” Thuộc hạ của hắn cũng lập tức làm theo.
     
Đường Cát nhìn thấy nhiều khẩu súng chĩa vào mình, hai chân mềm nhũn tựa vào tường bất lực, những người khác lại vô cùng căng thẳng. Lưu Tỉnh không chớp mắt lấy một cái, nhìn thẳng vào họng súng, cười lạnh: “Ông muốn bắn chúng tôi? Được, cứ tự nhiên. Nhưng trước hết tôi khuyên ông nên hỏi thuộc hạ của mình ở dưới lầu rồi nổ súng cũng không muộn.”
     
“Mày muốn nói gì?” Đại Long nghi hoặc. Hắn thấy Lưu Tỉnh không có chút gì sợ hãi, không thể nhìn được Lưu Tỉnh đang giả vờ hay thật sự có nội tình gì. Hắn quay sang nhìn Quyền ca, tên này cũng không hiểu. Bất ngờ dưới lầu có người chạy lên rỉ tai Quyền ca. Sau khi nghe xong, mặt hắn lập tức biến sắc, đứng lên nhìn Đại Long.
     
“Ha ha.” Hắn cười khan, giọng điệu thay đổi: “Thì ra Lưu lão đệ không chỉ mang theo một nhóm bảo tiêu đến đây đàm phán. Tôi đây tâm phục khẩu phục.” Dương Dương đã nhanh chóng hiểu được phần nào. Thì ra Lưu Tỉnh lợi dụng bọn người đi theo họ mấy ngày qua để phô trương thanh thế. Nếu Lưu Tỉnh đến đây, nhất định bọn chúng cũng sẽ đi theo, như vậy có thể khiến bọn này lầm tưởng là người của cục cảnh sát phái đến. Khiến bọn họ sợ rằng nếu Lưu Tỉnh chết ở đây thì cục cảnh sát nhất định truy cứu đến cùng. Thì ra Lưu Tỉnh đã khéo léo tính toán hết mọi việc.
     
Đại Long và Quyền ca nhìn nhau, biết lúc này không thể động đến Lưu Tỉnh, Quyền ca hạ giọng nói: “Vậy để chúng tôi tiễn Lưu lão đệ ra cửa.”
     
Lưu Tỉnh không nói nửa lời, xoay người tiến ra phía cầu thang. Đột nhiên hắn quay đầu lại: “Để không phụ ý tốt của Quyền ca, tôi xin nhắc các người một câu. Phải tuyệt đối cẩn thận.” Nói xong, hắn cất bước xuống cầu thang ngay.
     
Đại Long và Quyền ca nhìn nhau không hiểu, Quyền ca tức tốc đuổi theo Lưu Tỉnh, chân thành hỏi: “Có thể nói rõ hơn không?”
     
Lưu Tỉnh dừng chân nhưng không quay đầu lại, cất tiếng: “Ý tốt của các người chỉ đáng được bấy nhiêu thôi. Ngày tháng sau này phải làm gì, các người về bàn bạc lại giá tiền rồi hãy đến tìm tôi.” Nói xong, nhóm người của leo lên xe đạp đi ngay.

Đi xa khỏi quán trà Đường Cát mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Hắn cảm thấy lưng áo mình đã ướt đẫm mồ hôi. Băng qua một con hẻm, quán trà kia dần dần khuất bóng. Mọi người mới dần dần bớt căng thẳng.
     
Xa Lớn suy nghĩ một lát mới can đảm hỏi: “Tỉnh ca, bây giờ anh đã đắc tội với bọn họ, sau này...” Trước đây, người của Đông Thái đã đuổi giết đến tận cửa, tưởng đâu hắn phải liên kết với bọn người Đại Long rất thân thiết, ai ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện này. Sau này hai bên đều là kẻ thù, bốn bề đều là quân địch, bọn họ phải làm sao?!
     
Lưu Tỉnh không nói câu nào, như đang có nhiều điều suy nghĩ. Xa Nhỏ lên tiếng trước: “Anh à, anh đừng lo lắng quá, dù sao hôm nay chúng ta cũng kiếm được không ít.” Vừa nói hắn vừa phấn khởi chỉ vào túi quần. Xa Lớn lại nhìn sang phía Lưu Tỉnh: “Hình như anh không được vui?”
     
Lưu Tỉnh cười nhạt: “Các cậu biết mỗi tháng bọn họ bán được bao nhiêu thuốc phiện không? Là một ngàn cân. Mỗi cân giá ba trăm đồng. Mỗi tháng kiếm được bao nhiêu tiền? Tự mình tính đi. Số tiền chúng ta có được vẫn chưa đáng bao nhiêu đâu.”
     
Xa Nhỏ lẩm nhẩm trong miệng, tính toán một lát rồi kinh ngạc thốt lên: “Ba, ba trăm ngàn!”
     
Lưu Tỉnh vẫn giữ nụ cười, không nói gì.
     
“Vậy bọn họ giàu quá còn gì!” Xa Nhỏ kêu lên.
     
“Đó cũng chưa phải là lợi nhuận hoàn toàn. Nhưng nếu trừ đi phần vốn thì cũng còn khá nhiều.” Lưu Tỉnh nói.
     
“Tỉnh ca, tiếp theo anh định làm gì? Cuối cùng bệnh của Tình Tình cần bao nhiêu tiền mới đủ?” Xa Nhỏ hỏi.
     
Nghe đến vấn đề này, Lưu Tỉnh chỉ nhìn về phía xa xăm, vẻ mặt trầm tư, Dương Dương cũng vậy, không ai trả lời.
     
Ngày thứ hai đi làm, bọn người hôm trước vẫn cứ bám theo họ như bóng với hình khiến họ vô cùng bức bối. Đến chiều, mọi người đến phòng tập bắn như thường lệ. Đường Cát lớ ngớ không biết cầm làm sao cho đúng, mỗi phát súng bắn ra cả người hắn đều lảo đảo. Mọi người thấy thế cũng không dám đứng gần, sợ hắn đứng không vững sẽ bắn trúng mình.
     
Tập bắn xong, Dương Dương đưa Đường Cát đến ngân hàng gửi tiền. Ngoài số tiền gửi cùng chị Thiền, Dương Dương cũng lén gửi một số tiền riêng để phụ Lưu Tỉnh lo cho Tình Tình. Dù biết chẳng đáng là bao nhưng hắn nghĩ có còn hơn không. Ra về, Đường Cát lại bắt gặp bóng dáng quen thuộc của A Châu trên đường.
     
Cô bé đó đang dắt đứa bé lần trước đứng mua táo bên kia đường. Lúc này ngoài phố không đông lắm, Đường Cát bạo gan tiến đến gần, len lén nhìn mặt cô. Đường Cát phát hiện ra cô bé ấy có gương mặt rất xinh xắn, thân hình nhỏ nhắn, nhanh nhẹn, mặc một bộ kỳ bào màu lam nhạt rất trang nhã, chỉ là trên mặt thoáng chút ưu sầu. Hắn không biết cô có phải A Châu hay không vì hắn chưa bao giờ nhìn rõ được mặt cô. Lúc này hắn cũng không dám đến chào hỏi. Đúng lúc cô bé mua táo xong, xoay người lại, suýt chút nữa thì đâm sầm vào hắn. Cô bé ấy hốt hoảng, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt hắn lại có vẻ như nhận ra điều gì. Hắn cũng thừa dịp lên tiếng hỏi: “Em là... Em là A Châu đúng không?”
     
Cô bé sửng sốt quan sát hắn thật kỹ, giống như đã từng quen nhưng cũng giống như không nhận ra. Đường Cát vội nói: “Anh... Anh là... Anh là Đường Cát...”
     
Cô bé mỉm cười, khẽ gật đầu như đã nhận ra hắn. Hắn phấn khởi nói tiếp: “Em đúng là A Châu. Đúng là em chưa chết!” Cô bé lại mỉm cười và khẽ gật đầu. Lúc này hắn mới để ý, từ lúc gặp nhau đến giờ cô bé chưa nói với hắn một câu nào. Hắn cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng cũng không sao cả, vì cuối cùng hắn cũng tìm được cô. Đối với hắn như vậy đã là đủ. Hắn rất phấn khích, cái vẻ nhút nhát, ngượng ngùng thường ngày dường như mất hẳn. Hắn để ý đứa bé ba bốn tuổi nấp sau A Châu có vài phần giống cô, có lẽ là em trai của cô, đang chăm chăm nhìn mình.
     
“Đây là em trai của em à?” Cô bé gật đầu. Cô vẫn không nói chuyện, Đường Cát không biết làm gì hơn ngoài việc tiếp tục bắt chuyện: “Em đang ở đâu? Để anh đưa em về.” Cô bé giương mắt nhìn về một hướng xa, song chần chừ một lúc mới quay lại gật đầu. Đường Cát vội chạy lại báo với Dương Dương một tiếng. Dương Dương hiểu được cảm giác vui mừng của hắn lúc này nên không ngăn cản, chỉ dặn hắn nhớ quay về sớm.
     
A Châu dắt tay em trai, Đường Cát đi phía sau hộ tống họ. Trong đầu hắn lúc này chợt lóe lên một ý nghĩ: Chẳng lẽ A Châu không thể nói chuyện, vì cho đến lúc này cô cũng chưa nói với hắn một lời, song song đó, hắn cũng tỉ mỉ quan sát A Châu. Không ngờ cô bé gầy ốm, mặc quần áo dơ bẩn ngày đó nay lại xinh xắn đến vậy, lại còn rất tốt bụng nữa. Đang suy nghĩ, A Châu bất ngờ quay sang nhìn hắn, gương mặt trắng nõn của cô bỗng nhiên đỏ bừng lên, Đường Cát cũng đỏ mặt. Trong một lúc cao hứng, hắn nghĩ A Châu là ân nhân cứu mạng của mình, hắn phải hết lòng bảo vệ cô, liền ưỡn ngực lớn tiếng nói: “A Châu, sau này em không phải sợ nữa, bây giờ anh là cảnh sát, nếu có ai dám bắt nạt em, em cứ nói với anh.” A Châu ban đầu có chút ngạc nhiên, nhưng sau đó cô lại nhìn hắn, hai má ửng hồng rồi khẽ gật đầu.
     
Đường Cát đưa A Châu và cậu nhóc đến trước một khu nhà lớn có đề biển “Cô nhi viện”. Hắn nhìn A Châu dắt cậu bé đi vào rồi vẫy tay từ biệt.
     
Ra về, Đường Cát vẫn chìm đắm trong sự hưng phấn, trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn lên, hắn nhất thời ngây người. Cách cô nhi viện đó không xa, có một tòa nhà lớn hơn nhưng cũng mang phong cách phương Tây tương tự như thế. Phía trên đỉnh có gắn nhiều vật trang trí bằng thủy tinh lấp lánh. Hắn chợt nhớ lại Xa Nhỏ từng nói, nơi như thế gọi là nhà thờ. Hắn mãi mê ngắm nhìn, nhưng không phải bị cuốn hút bởi vẻ tráng lệ của nhà thờ mà bởi vì chiếc xe hơi đang dừng lại trước cửa. Sườn xe màu đỏ, bóng loáng và sang trọng, thiết nghĩ cả Quảng Châu này, loại xe xa xỉ như thế chỉ đếm trên đầu ngón tay. Màu sắc rất bắt mắt, kiểu dáng thì đúng là độc nhất vô nhị. Hắn đang tự hỏi không biết ai sở hữu chiếc xe ấy mà hoàn toàn không biết - Chủ nhân của nó là người vẫn thường xuyên xuất hiện trong tâm trí hắn, hiện giờ người đó đang bước ra từ nhà thờ.
     
Hắn trơ mắt nhìn hai tay cô mở cửa xe, khom người bước vào rồi ngồi xuống. Vì quá xa nên hắn không thể nào nhìn rõ nét mặt, nhưng tất cả động tác của cô đều rất uyển chuyển, toát lên vẻ sang trọng. Ngay sau đó, chiếc xe dần lăn bánh rồi mất hút ở phía xa, hắn như người mất hồn quay về đồn cảnh sát.
     
Lúc trở về, hắn thấy hôm nay có điều hơi lạ, vắng lặng hơn mọi ngày, cả Lưu Tỉnh và mọi người cũng không thấy đâu. Hắn nhìn đồng hồ, rõ ràng là chưa hết giờ làm việc, vậy mọi người đã đi đâu? Hắn vội tìm một người thường ngày vẫn hay nói chuyện để hỏi thăm. Người kia nhìn hắn: “Xương Sườn, sao cậu còn ở đây?” Đúng lúc ấy, từ phía sau lại có người gọi hắn: “Xương Sườn!” Hắn quay đầu lại nhìn, thì ra là Xa Nhỏ.
     
Xa Nhỏ vội vàng kéo Đường Cát đi theo mình, vừa đi vừa nói rằng hôm nay Đông Thái cho người gửi thiệp mời cả đồn cảnh sát, từ cấp cao đến lính quèn, đến dự tiệc, Lương Phi Phàm cùng Lưu Tỉnh và mọi người đã đi trước, bản thân hắn ở lại đợi Đường Cát.
     
“Cái, cái gì? Đông Thái mời chúng ta?” Hắn trợn mắt không dám tin vào những gì mình vừa nghe.
     
“Đúng vậy.” Xa Nhỏ lo lắng: “Không biết cuối cùng họ muốn gì nữa, tôi nghĩ...” Hắn giương mắt nhìn xung quanh, thấy cả hai đã ra khỏi cục cảnh sát mới nói nhỏ: “Tôi nghĩ Đông Thái thấy Đại Long nhờ vào bọn mình áp đảo tình thế nên mới bắt chước tìm đến Lương Phi Phàm! Lần này họ mời không ít người, rất nhiều đồn cảnh sát đều được gửi thiệp, ngoài ra còn nhiều người có tiếng tăm ở Quảng Châu nữa.”
     
Đường Cát ậm ừ một tiếng. Hắn rất muốn hỏi là ai đã mang thiệp mời đến, nhưng lại không dám hỏi. Hắn nhớ ra mình vừa gặp cô ở nhà thờ, hắn tự hỏi liệu cô có quay về dự tiệc không? Nói cách khác, liệu hôm nay... Hắn có thể gặp lại cô không? Xa Nhỏ chở hắn trên chiếc xe đạp của mình, đột nhiên Đường Cát thấy hận chiếc xe làm sao. Sao nó lại chậm như vậy? Hắn rất muốn nhảy xuống xe để chạy thật nhanh đến đó, nhưng vẫn cố kiềm chế cảm xúc, kiên nhẫn ngồi phía sau Xa Nhỏ.
     
Lần này, buổi tiệc được tổ chức tại nhà hàng Kim Lăng, bây giờ Đường Cát đã hiểu tại sao Xa Nhỏ lại nói Đông Thái đặc biệt hào phóng. Đây là nhà hàng lớn nhất, sang trọng nhất toàn Quảng Châu, tọa lạc bên cạnh bờ sông Châu Giang mát mẻ trong lành. Nó được xây dựng theo phong cách phương Tây, có thể xem là tòa nhà cao nhất khu vực Đông Nam Á tại thời điểm đó, cách trang trí vô cùng xa hoa lộng lẫy. Nghe Xa Nhỏ nói, nhà hàng này có hẳn năm tầng, vào trong ăn một bữa cơm thôi cũng đáng giá bằng cả năm tiền lương của họ. Nghĩ lại, hắn không khỏi hít hà cảm thán.

Đến cửa, đã có không ít người ngó nghiêng nhìn bọn họ, thật ra, nếu không có bộ cảnh phục kia, chỉ xét một cách đơn thuần về vẻ bề ngoài, những cảnh sát này thật sự cũng không khác gì các phần tử hắc bang. Xa Nhỏ nói, phần lớn mục đích của những người này chỉ là muốn đến gặp anh em Đông Thái, mở rộng tầm mắt xem cái gì gọi là “khí phách của người nghĩa khí”.

“Tỉnh ca đâu?”

“Tỉnh ca? Nếu không phải bị Lương Phi Phàm ép buộc, đời nào Tỉnh ca chịu đến đây! Anh ấy đang đối đầu với người phụ nữ kia mà!”
     
Đường Cát theo Xa Nhỏ đi vào trong, dọc theo hành lang, hắn thấy hoa cả mắt, nhân viên nhà hàng đi lại tấp nập. Đến đại sảnh đã thấy có khoảng hai ba trăm người. Phải khó khăn lắm hắn mới tìm được Lưu Tỉnh. Lúc này, Lưu Tỉnh đang đứng tựa vào cửa sổ, vẻ mặt lạnh nhạt quan sát mọi người, trông hắn có chút nhàm chán, trong khi Lương Phi Phàm lại cười cười nói nói vui vẻ với các vị lãnh đạo cấp cao.
     
Đường Cát đối không có chút hứng thú với những thứ đồ trang trí này, nhìn ra bốn phía theo bản năng, quá nhiều người, căn bản hắn không tìm được người mình mong chờ sẽ xuất hiện. Bên cạnh họ có hai người cứ chỉ chỉ trỏ trỏ, một người nói: “Hôm nay có nhiều người đến quá...”
     
“Đúng là cơ hội hiếm có, Trịnh gia trước giờ rất hẹp hòi, không ngờ cũng chịu hào phóng một lần.”
     
“Nghe nói là ý của Trịnh...” Người ấy nhìn quanh, hạ thấp giọng: “Là ý của cô Cửu phải không?”
     
Người kia càng thấp giọng hơn: “Hình như vậy, là do đại tiểu thư Trịnh gia bày ra.”
     
“Có thật không? Tôi nghe nói cô ấy rất xinh đẹp đó...” Người kia đột nhiên cười lớn: “Không gạt anh đâu, hôm nay tôi cũng muốn xem vị đại tiểu thư này đẹp đến mức nào...” Đường Cát nghe giọng cười của hắn có chút bỉ ổi, cảm thấy rất khó chịu.
     
“Đẹp thì đã sao, cũng đâu ai dám động vào...” Người đàn ông thì thầm vào tai người kia nói gì đó mà Đường Cát không thể nghe rõ, chỉ thấy người ấy nghe xong liền trợn tròn mắt: “Vậy...” Hắn vội hạ thấp giọng hơn nữa: “Độc ác quá... Chẳng lẽ không có ai biết sao?”
     
Người kia nhìn quanh, rỉ tai người đàn ông nọ: “Trịnh gia có tiền có thế, bọn họ lại đang định hợp tác với cảnh sát Quảng Châu, ai dám động vào.”
     
“Thời buổi này chính tà cũng chẳng có gì khác biệt, tốt nhất là bên nào mạnh thì ngã theo bên đó!” Đang nói chuyện bỗng nhiên cảm thấy có người nghe lén, cả hai quay đầu lại thấy Đường Cát và Xa Nhỏ đang đứng gần đấy liền hốt hoảng rời đi ngay.
     
“Tỉnh ca, bọn họ nói gì vậy?” Xa Nhỏ hỏi, Lưu Tỉnh chỉ lắc đầu. Đột nhiên đúng lúc hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, bên kia có tiếng xôn xao, mọi người rốt rít nhường đường, một nhóm người đi đến.
     
Đi phía trước là một người cao tuổi mặc kỳ bào nam màu xám, tay chống gậy, vẻ mặt uy nghiêm, khí thế vạn phần. Đi phía sau là một nam và một nữ, người nữ dù tuổi tác không còn trẻ nhưng nhìn kỹ vẫn có nét đẹp, ăn mặc kín đáo, đoan trang nhưng đôi mắt sắc bén trông rất dữ tợn. Người đàn ông bên cạnh độ khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt đầy vẻ trưởng thành nhưng lại kiêu căng như thể chẳng để ai vào mắt.
     
Phía sau họ lại có một nam một nữ khác thu hút mọi ánh nhìn, ai cũng cố chen lấn để nhìn kỹ mặt họ. Đường Cát bị đẩy về phía sau nhưng nhìn thái độ của họ cũng đủ biết bọn họ đã nhìn thấy ai. Hắn vừa mong chờ, lại vừa khẩn trương. Cuối cùng, đến khi cả năm người đến giữa sảnh thì hắn cũng được nhìn rõ.
     
Quả nhiên, người mà hắn mong đợi nhất cũng đã xuất hiện. Lần này, cô mặc kỳ bào đỏ được may tinh xảo, ôm sát cơ thể, khoác bên ngoài một chiếc khăn choàng màu ngọc trai, vô cùng hoa mỹ, sang trọng. Hắn nhớ lại từ lần đầu gặp cô đến bây giờ, tất cả trang phục cô chọn đều như được đặt may riêng, đều tôn lên những đường cong hoàn mỹ. Ngoài ra còn được điểm xuyến bởi trang sức ngọc trai lấp lánh, trên môi cô luôn nở một nụ cười tự tin, dưới ánh đèn pha lê huyền ảo, đôi mắt nâu trầm kia lại càng thêm phần lung linh, quyến rũ. Từng cử chỉ của cô đều toả ra ánh sáng huyền ảo. Dù đại sảnh có không ít mỹ nhân, nhưng cô giống như có một sức hút kỳ lạ, có thể lôi kéo mọi sự chú ý về mình.
     
Mọi người đều dồn mắt về phía người phụ nữ đã cả gan kinh động thành phố Quảng Châu, vậy mà cô cứ ung dung đứng đó để tất cả mọi người mặc sức soi mói. Lúc này hắn mới để ý, cô đang khoác tay một người đàn ông. Người kia cũng vào khoảng hai mươi tám, ba mươi, người mặc lễ phục Tây Dương, thân hình cao lớn khoẻ mạnh, diện mạo anh tuấn, đứng bên cạnh cô đương nhiên cũng không thua kém bao nhiêu. Hai người bọn họ vô cùng thân mật, hắn cẩn thận che chở cho cô, quá mức thân thiết, thỉnh thoảng còn nghiêng đầu thủ thỉ cười nói với nhau. Đường Cát nhìn thấy, trong lòng dâng lên một cảm giác khó có thể dùng lời diễn tả được. Bên cạnh hắn không ngừng có người xì xào bàn tán:
     
“Hôm nay cả nhà Trịnh gia đều xuất hiện, thật đúng là hiếm thấy.”
     
“Đi phía sau Quân gia là con trai lớn đúng không?”
     
“Chị Hỉ thật có khí chất phong tao...” Lại có người nói: “Cậu coi chừng người của Đông Thái nghe thấy đó!”
     
Còn có người thở dài nói: “Đại tiểu thư... Thật không dám nghĩ đến...” Mặc dù lời của hắn còn chưa nói hết, nhưng vào giờ phút này mỗi một người đều ôm tâm sự trong lòng như nhau - Vừa xinh đẹp lại vừa đáng sợ.
     
“Người bên cạnh chưa từng thấy qua... Không giống em trai của cô ấy...”
     
“Nhị thiếu gia Trịnh gia không phải đã đến Thượng Hải rồi sao?”
     
“Không phải người yêu chứ.” Giọng nói suy đoán này mang theo vài phần mập mờ, lập tức có người thấp giọng nói gì đó, nghe không rõ, nhưng không cần nghe cũng biết không phải ý tốt.
     
“Các người cẩn thận một chút, đóa hồng kia chẳng những có gai, mà còn có độc...” Có người thật lòng nhắc nhở.
     
“Nhưng nghe nói từ khi cô ấy trở về đã liên tiếp bại trận, toàn để người khác chiếm lấn, tôi thấy cô ta cũng như thế, phụ nữ cuối cùng vẫn là phụ nữ.” Bên cạnh vang lên không ít âm thanh phụ họa.
     
Lại có người nói: “Hôm nay người của Trịnh gia đều đến, bọn họ muốn làm gì đây?”
     
“Trịnh Lãng Hùng đâu có đến?”
     
Lúc này, có một người đã bước lên bắt đầu bài phát biểu: “Rất cảm ơn các vị đã đến đây hôm nay, công ty Đông Thái chúng tôi hy vọng từ nay về sau có thể cùng các vị chung sức hợp tác, cùng chung tay...”
     
“Người này hình như là em vợ của Quân gia?” Có người lại bắt đầu bàn tán.
     
Đường Cát dường như phớt lờ tất cả, ánh mắt hắn chỉ đuổi theo hình bóng của cô, nhìn cô ngồi vào bàn, cô ngẩng mặt lên cười, trò chuyện với người bên cạnh hoặc lắng nghe lời của người khác... Cô giống như ánh mặt trời sáng chói, khiến cho người ta mặc cảm, mà người đàn ông anh tuấn bất phàm bên cạnh cô càng khiến hắn tự ti hơn.
     
Hắn từ từ cúi đầu tìm một góc khuất mà đứng. Khi người trên sân khấu vừa phát biểu xong thì bữa tiệc cũng bắt đầu. Đây là tiệc theo phong cách phương Tây, thức ăn cũng như nước uống đều được bày hết trên một chiếc bàn dài tùy thực khách lựa chọn. Xa Nhỏ thấy Đường Cát có vẻ không vui bèn hỏi: “Xương Sườn, sao không lấy đồ ăn đi?” Hắn sợ tâm sự của mình bị người khác phát hiện bèn vội vàng chạy đi lấy đĩa gắp thức ăn.
     
Bên này Xa Lớn hỏi Lưu Tỉnh: “Anh thấy trong số những người này có ai từng đứng về phía Đại Long nhưng bị lôi kéo qua đây không?”
     
Lưu Tỉnh nhìn bao quát người trong đại sảnh, khóe miệng nhếch lên, cười bạt bẽo, Xa Lớn nói: “Em nghĩ cũng không thể nào.” Hắn cũng nhận ra những người này đến đây hôm nay đa số đều đơn giản muốn đến xem náo nhiệt, thật lòng đến hợp tác không có mấy người, nhưng tại sao Trịnh gia lại phải tỏ vẻ hào phóng mời một lượng khách lớn đến đây?
     
Lưu Tỉnh nói: “Lôi kéo thuộc hạ thì không thể nào, nhưng mà...” Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã sụp tối, nhìn dòng sông Châu Giang lấp lánh dưới màn đêm đầy sao, trên mặt hắn lộ ra một vẻ ưu sầu. Dương Dương hỏi: “Tỉnh ca, anh lo lắng chuyện gì sao?”
     
“Chẳng qua là... Linh cảm thôi.” Lưu Tỉnh tiếp tục tựa vào bệ cửa sổ.
     
Mấy người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, Dương Dương hỏi tiếp: “Linh cảm gì? Liên quan đến chuyện gì?” Bọn họ cũng biết, linh cảm của Lưu Tỉnh chưa bao giờ sai.
     
Lưu Tỉnh còn chưa trả lời, bọn họ đột nhiên nhận ra xung quanh yên tĩnh bất thường. Cách đó không xa, cô đang nói chuyện với Lương Phi Phàm, mọi người đều hướng mắt về phía hai người họ. Trong khoảng thời gian ngắn không ai nói chuyện, chỉ thấy tên Lương Phi Phàm kia không ngừng cười to, vỗ ngực ra vẻ bảo đảm. Dương Dương nhìn thấy không khỏi nhíu mày, vô cùng chán ghét cách nịnh nọt của hắn. Hắn liên tục hứa hẹn, còn cô một mực không lên tiếng, chỉ im lặng lắng nghe. Bất chợt, cô ngước mắt lên, vô tình nhìn thấy bọn người Lưu Tỉnh đang đứng cách đó không xa, nét mặt thoáng chút ngạc nhiên: “A, Lưu đội trưởng?” Vừa nói, vừa đi đến chỗ bọn họ.
     
Khoảng cách gần hơn, cô trông càng thêm lộng lẫy, đồng thời toả ra một hương thơm vô cùng quyến rũ. Xa Lớn, Xa Nhỏ cũng thôi gắp thức ăn, có chút khẩn trương nhìn cô bước đến. Đường Cát lui về phía sau một bước, hai chân mềm nhũn dựa vào vách tường. Lưu Tỉnh lại từ khung cửa sổ bên cạnh đứng lên, đón nhận ánh mắt của cô.
     
“Cô Cửu.” Hắn bình tĩnh gọi một tiếng.
     
Cô nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Lưu đội trưởng, anh khỏe không?” Mấy hôm nay trông Lưu Tỉnh gầy hẳn đi, sắc mặt lại không được tốt, so với mấy tháng trước quả nhiên xuống sắc hơn. Xa Lớn nghe thấy không khỏi tức giận. Rõ ràng là cô đã phái sát thủ đến nhà ám hại, lại ngày ngày sai người theo dõi bọn họ, bây giờ lại mèo khóc chuột, giả vờ hỏi thăm.
     
“Cảm ơn đã quan tâm, tôi vẫn khỏe.” Lưu Tỉnh thản nhiên trả lời.
     
“Vậy thì tốt.” Cô mỉm cười: “Tôi thấy sắc mặt anh không được ổn lắm, cố gắng bảo trọng đó!”
     
Những lời này khiến mọi người đều không khỏi giật mình, mơ hồ tương đương như một lời cảnh cáo, nhưng nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của cô, khó có thể nhận ra hàm ý ẩn chứa phía sau.
     
Lưu Tỉnh nhìn cô chăm chú, chậm rãi nói: “Nhất định, nhất định!” Nói xong, hắn hạ ánh mắt xuống, ý muốn đuổi khéo cô đi, nhưng đột nhiên bị một món đồ trước mắt thu hút.
     
Trước ngực cô, cài một chiếc ghim hình đóa hoa nở rộ, bảo thạch làm nhụy, kim cương làm cánh, sáng chói mắt, vô cùng lấp lánh, hòa vào trang phục cô mặc hôm nay, màu sắc tựa như ánh sáng rực rỡ. Ghim áo được làm rất tinh xảo, chắc chắn không có ở Quảng Châu. Lưu Tỉnh liếc mắt liền thấy phía dưới cánh hoa lộ ra một đoạn chuôi kiếm, nhìn qua bao quát có thể nói đoá hoa này nở trên một thanh kiếm, hoặc nói cách khác, thanh kiếm kia đã đâm xuyên qua đoá hoa đương nở rộ.
     
Lưu Tỉnh nhìn chằm chằm vào chiếc ghim áo kia một lúc, đột nhiên ý thức được hành động của mình có chút không ổn, lập tức dời ánh mắt đi. Vừa ngẩng đầu liền phát hiện cô đang nhìn mình, tự tiếu phi tiếu(13), Lưu Tỉnh không khỏi có chút hơi lúng túng. Mặc dù hắn cũng không phải là quân tử, nhưng kiên quyết không lăng nhăng, lần này sợ rằng sẽ tự biến mình thành một kẻ háo sắc. Thật may, cô tựa hồ cũng không ngại, ngược lại hiểu ý hỏi: “Lưu đội trưởng có hứng thú với ghim cài áo này à?”

(13) Tự tiếu phi tiếu: Cười mà như không cười.
     
Hắn lúng túng, không thể không trả lời: “Cũng không hẳn là thích. Đây là... Hoa anh túc đúng không?”
     
Cô giống như có chút ngạc nhiên, thích thú cười: “Rất tinh mắt!”
     
Lưu Tỉnh biết mình đã đoán trúng, cả gan nói: “Tôi có thể xem qua một chút không?”
     
Lần này không riêng gì cô, ngay cả bọn người Xa Lớn cũng giật mình. Bọn họ chưa từng nghĩ Lưu Tỉnh lại có hứng thú với những món đồ trang sức của phụ nữ đến như vậy. Nhưng cô lập tức hào phóng nói: “Đương nhiên.” Liền đưa tay tháo cái ghim kia xuống đưa cho hắn.
     
Lưu Tỉnh vươn tay nhận lấy, bọn người Xa Lớn đều nhìn hắn, không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì, ngay cả cô cũng có hứng thú nhìn hắn chăm chú. Hắn quan sát một lát, cẩn thận đẩy tay vào chỗ cánh, không biết hắn đã đụng phải cái gì, chỉ nghe “rắc” một tiếng, đoá hoa kia liến tách rời, lộ ra một thanh kiếm nhỏ ẩn nấp trong cánh hoa.
     
Lần này tất cả mọi người đều lấy làm kinh hãi, Lương Phi Phàm xông lại mắng: “Lưu Tỉnh, cậu dám làm hư đồ của người ta? Đồ của cô Cửu cậu đền nổi sao?”
     
Cô ngăn hắn lại, nói: “Không sao.” Lại nhìn sang Lưu Tỉnh, nói: “Lưu đội trưởng, anh quả nhiên rất lợi hại.”
     
Lưu Tỉnh không lên tiếng, nhìn thanh kiếm nhỏ trong tay. Ban đầu có cánh hoa ngăn che, chỉ có thể nhìn thấy chuôi kiếm và gần nửa thân kiếm, bây giờ quan sát cẩn thận hơn, thanh kiếm kia sáng đến mức có thể phản chiếu ánh đèn trên trần nhà, thật không giống một loại trang sức bình thường, rất sắc bén. Hắn đang định dùng ngón tay chạm thử vào mũi kiếm kia, cô đã nhẹ nhàng nhắc nhở: “Cẩn thận đó, Lưu đội trưởng.” Lưu Tỉnh liền cầm lấy một chiếc đũa bên cạnh, tùy tiện quơ ngang lưỡi kiếm, chiếc đũa đã vô thanh vô tức(14) bị cắt thành hai đoạn. Trong lòng mọi người đều khẽ rùng mình. Lưu Tỉnh ngẩng đầu nhìn cô, nói: “Món đồ nguy hiểm như vậy cũng dám mang trên người, cô Cửu quả thật rất can đảm.”

(14) Vô thanh vô tức: Không có âm thanh, tiếng động.
     
Cô khẽ mỉm cười, không trả lời, Lưu Tỉnh chậm rãi gắn thanh kiếm kia về chỗ cũ, đang định trả lại cho cô, đột nhiên trong đại sảnh lại xôn xao, Dương Dương vội vả đi đến, ghé vào bên tai Lưu Tỉnh nói câu gì đó, tay hắn liền run lên, ngón tay vừa bất cẩn va vào lưỡi kiếm đã xoạt ra một vết thương, máu tươi lập tức trào ra.
     
“Lưu Tỉnh, xảy ra chuyện gì?” Lương Phi Phàm hỏi.
     
Lưu Tỉnh không nói gì, lặng lẽ trả lại thứ trang sức vô cùng xinh đẹp nhưng cũng vô cùng nguy hiểm kia cho cô, khoé miệng cô bất giác hiện lên một nụ cười: “Không phải tôi đã dặn anh cẩn thận một chút sao, Lưu đội trưởng?”
     
“Lưu Tỉnh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lương Phi Phàm nóng nảy. Có người chạy đến, nói vào bên tai Lương Phi Phàm mấy câu, sắc mặt hắn nhanh chóng thay đổi, kinh ngạc nhìn cô, xoay người xông về phía cửa.
     
“Cô Cửu, cô thật giỏi thủ đoạn!” Lưu Tỉnh nhìn cô chăm chú, hoàn toàn không để ý đến vết thương, mặc cho máu tươi hết giọt này đến giọt khác ào ra, nhỏ xuống.
     
Cô nhíu mày hỏi: “Thủ đoạn gì?” Vừa nói vừa đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào mũi nhọn nơi Lưu Tỉnh vừa đụng phải, máu tươi từ ngón tay thon dài trắng nõn của cô cũng lập tức đổ ra, một phần trượt xuống mũi kiếm, rơi vào viên bảo thạch ở chuôi kiếm, hòa vào máu của hắn, không biết có phải hay không, bảo thạch thấm đẫm máu tươi trông càng xinh đẹp chói mắt. Cô thản nhiên cười một tiếng: “Xin lỗi đã khiến anh bị thương, xem như tôi bồi thường cho anh đi!”
     
Nụ cười của cô vô cùng rực rỡ, vậy mà lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo. Lúc này trong đại sảnh vô cùng náo loạn, dường như tất cả cảnh sát đều đã chạy ra ngoài, Xa Nhỏ vọt đến cửa, phát hiện dọc theo bờ sông Châu Giang, ở phía xa xăm không ngừng hừng hực ánh lửa, cả bầu trời đêm đều được thắp sáng.
     
Lưu Tỉnh kéo Đường Cát đi theo, đúng lúc xoay người lại, đột nhiên cô ở phía sau gọi hắn: “À, đúng rồi.” Cô giống như vừa mới nhớ đến: “Vật nhỏ này cũng có tên, gọi là ‘Kiếm hôn anh túc’(15).”
     
(15) Kiếm hôn anh túc: Nguyên văn là (剑吻罂粟). Đây là một cách chơi chữ, từ “吻” ở đây có nghĩa là “hôn” nhưng cũng đồng âm (wěn) với từ “刎” nên còn có nghĩa là “tự đâm vào cổ” hay “tự vẫn”.

Trong mắt cô toả ra ánh sáng, khóe miệng nhếch lên, lại nhìn hắn cười một lần nữa. Cô cười ranh mãnh mà lại ma mị, không che giấu vẻ đắc ý của bản thân, toàn bộ bầu không khí âm u phảng phất cũng bị nụ cười ấy làm cho tỏa sáng.
     
Đêm đó, Hồng Long bang và sáu bang phái lớn nhỏ khác gặp phải Đông Thái điên cuồng phản pháo, cảnh sát can dự không kịp, phần lớn bang phái tổn thất nghiêm trọng, Đông Thái thu hồi lại toàn bộ hàng hóa đã mất, đồng thời phá hủy mười hai tiệm thuốc phiện, bốn sòng bạc, ba hộp đêm. Cũng trong đêm đó, từ Đông Nam Á vận chuyển đến sáu mươi vạn cân thuốc phiện, phân thành nhóm từ đường biển vận chuyển đến Quảng Châu, từ Thượng Hải đi qua Hương Cảng cũng thuận lợi chuyển đến mười vạn cân. Mà vào lúc đó, tất cả các quan chức cấp cao, cảnh sát lớn nhỏ, đều có tên trong danh sách tham dự buổi tiệc ở nhà hàng Kim Lăng.

Buổi tiệc kết thúc, toàn bộ thế lực hắc bang ở Quảng Châu lại xào bài, Đông Thái trở thành người thắng lớn nhất.


/5

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status