Thiên hạ đại loạn

CHƯƠNG 5

/5


CHƯƠNG 5

“Phiền anh đứng bên ngoài.”

Hắn lặng lẽ lui ra, cô bỗng nhiên lại đi đến hỏi: “Anh không cam lòng sao?” Gương mặt cô như nở ra một nụ cười.

“Hoàn toàn cam tâm.” Hắn lạnh nhạt nói.

Cô cười lên: “Vậy thì tốt.” Vừa nói vừa đưa tay hướng ra phía ngoài: “Nhờ vào anh.”

Hắn nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của cô, từ từ khép cửa lại, sau đó rút súng ra, xoay người đứng trước cửa.

Chỉ chốc lát sau, đám người Xa Lớn đã xuất hiện ở lối cầu thang, phía sau bọn họ còn có nhiều người khác: “Tỉnh ca, anh đang làm gì vậy?” Xa Nhỏ tỏ vẻ kỳ lạ hỏi.

“Các cậu đến đây làm gì?”

“Bọn họ nói người vừa vào trong muốn rút ngay hai trăm ngàn, có phải không?”

Lưu Tỉnh nhìn đám người hung hăng phía sau, nói: “Vậy thì sao?”

Một người đàn ông tức giận đi lên trước: “Vậy thì sao à? Bắt ả ta ói tiền ra!” Phía sau hắn có rất đông người hừng hực khí thế.

Lưu Tỉnh từ từ giơ tay lên, mọi người thấy hắn đang cầm súng, cũng lấy làm ngạc nhiên. Xa Nhỏ kêu lên trước: “Tỉnh ca, anh...”

“Cô ấy muốn rút tiền của mình, không có gì sai trái.”

“Nhưng... Cô ta cố ý muốn ngân hàng phá sản!” Người đàn ông kia lại hô to.

“Đúng vậy, sao cậu có thể giúp cho kẻ ác, cậu không phải là cảnh sát sao? Cậu phải giúp chúng tôi chứ!” Mọi người rối rít hét lên, ngay cả Xa Lớn, Xa Nhỏ cũng nhìn hắn nghi ngờ.

“Tôi bảo đảm với mọi người, chuyện này nhất định sẽ được giải quyết!” Giọng nói của hắn trầm thấp mà rất có uy lực.

Mọi người quay mặt nhìn nhau, Xa Lớn Xa Nhỏ cũng nhìn nhau một lát, đứng bên cạnh Lưu Tỉnh nói: “Xin mọi người hãy bình tĩnh, không nên hoảng hốt, cho ngân hàng chút thời gian để giải quyết!”

Người đàn ông dẫn đầu nhìn thấy ba tên cảnh sát này cầm súng ngăn trước cửa, miễn cưỡng nói: “Được! Chúng tôi đợi ở đây, tôi cũng muốn xem họ có giải quyết được không. Hôm nay tôi nhất định phải lấy tiền của mình về!”

Hắn vừa nói hết những lời này, cánh cửa sau lưng Lưu Tỉnh liền mở ra, cô xuất hiện ngay sau đó. Cô vừa xuất hiện liền mang đến một luồng khí căng thẳng, mọi người đều trơ mắt nhìn cô bước ra, chị Thiết cũng đi theo sau lưng. Cô đi đến trước mặt đám người kia, vừa rồi bọn họ còn hiếu chiến đòi xông vào nhưng khi nhìn thấy cô, nửa câu cũng không dám nói.

Lúc này lại có mấy người đi ra, đầu tiên là một người đàn ông đứng tuổi, sắc mặt người kia có chút khó coi, lộ ra vẻ phẫn nộ. Ông ta lấy khăn tay ra lau mồ hôi, cố gắng định thần. Sau lưng ông cũng có một số người đi theo, tên quản lý cũng có trong số đó. Người đứng tuổi này nhìn cô một cái, sai người mở tất cả cửa sổ ra, sau đó cầm cái loa bên cạnh lên.

“Xin mọi người đừng lo lắng, xin đừng lo lắng!” Theo tiếng hô của ông ta, từ trong đến ngoài đang huyên náo bỗng nhiên yên ắng hẳn, người ở lầu trên lầu dưới đều nhìn ông ta. “Cảm ơn mọi người từ trước đến nay luôn tin tưởng ngân hàng Vĩnh Nghiệp của chúng tôi! Không sai, lần này ngân hàng Vĩnh Nghiệp có nguy cơ phải đóng cửa, nhưng...” Ông ta ngừng một chút, tất cả mọi người như nén thở nhìn ông chằm chằm, ông ta lại nhìn về phía cô, nói: “Nhưng may mắn thay, nhờ có công ty Đông Thái ủng hộ, giúp chúng tôi có thể vượt qua nguy cơ lần này một cách bình yên!” Không biết có phải do Lưu Tỉnh tưởng tượng ra hay không, nhưng hắn cảm thấy ông ta phải “cắn răng nghiến lợi” mới nói ra được những lời này.

Bốn phía lại vang lên tiếng bàn tán xôn xao, rất nhiều người đưa mắt nhìn cô, vẻ mặt cô mang theo sự tự tin mà ung dung mỉm cười, nhận lấy cái loa, nói: “Các vị, tôi cũng không ngờ lần này sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy. Vừa rồi tôi đã kịp thời đem một triệu bạc đầu tư vào ngân hàng Vĩnh Nghiệp, nên bây giờ...” Cô dừng lại một chút: “Mọi người có thể lựa chọn rút tất cả tiền của mình ra...”

Mọi người vừa nghe ngân hàng có tiền lại, phản ứng đầu tiên chính là muốn chạy vào bên trong ngay, nhưng cô lại nói ra một câu khiến bọn họ do dự.

“Nhưng mọi người nghĩ thử xem, rút hết tiền ra rồi, mọi người định giữ tiền ở đâu? Trong thành phố Quảng Châu này còn có ngân hàng nào đáng tin tưởng hơn Vĩnh Nghiệp? Hay là để trong nhà? Nhưng hiện giờ thời cuộc rung chuyển, trộm cướp khắp nơi, thật sự an toàn sao?” Giọng cô đều đều nhưng nghe hết sức khẩn thiết, tất cả mọi người đều bị thu hút bởi lời nói của cô, chỉ biết lắng nghe cô nói tiếp: “Tôi nghĩ mọi người vẫn có thể tiếp tục tin tưởng Vĩnh Nghiệp, có Đông Thái chúng tôi ủng hộ, ngân hàng Vĩnh Nghiệp hôm nay còn có thể phát triển hơn nhiều so với tưởng tượng của các vị!”

Đám người bên dưới nửa tin nửa ngờ, bàn tán ầm ĩ, ngay cả Xa Nhỏ cũng không nhịn được, hỏi Xa Lớn: “Anh hai, chúng ta có rút tiền không?”

Sau khi ổn định được lòng người, những người khác bắt đầu bỏ ra về, cô đi đến cạnh người đàn ông kia. Cô mỉm cười nói: “Trần lão gia, như vậy không phải rất tốt sao? Có chúng tôi, sau này Vĩnh Nghiệp muốn chống đỡ thêm mười năm nữa cũng không thành vấn đề.”

Trần lão gia kia nói: “Ngân hàng Vĩnh Nghiệp hoan nghênh công ty Đông Thái gia nhập!” Có vẻ như ông ta đã nghiến chặt răng phun ra những lời này.

Cô cười một tiếng, nói: “Mong chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.” Vừa nói cô vừa đưa tay đến, Trần lão gia miễn cưỡng bắt tay với cô, sau đó lập tức buông ra, chật vật quay đầu rời đi. Tên quản lý bên cạnh vẫn còn không biết thức thời, nhắc nhở: “Chẳng lẽ lão gia thật sự muốn...”

“Câm miệng ngay cho tôi!”

Cô cười tươi nhìn người nọ rời đi, nụ cười trên mặt từ từ hạ xuống, cuối cùng biến thành một tiếng cười lạnh. Cô lấy khăn giấy ra lau tay, đang định bước đi, đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, quay đầu nhìn lại, Lưu Tỉnh vẫn im lặng đi theo bên cô. Chị Thiết đã rất im lặng rồi, Lưu Tỉnh còn ảm đạm hơn, nếu như không nhìn đến, hắn giống như một bóng ma không thể nào phát hiện. Cô thấy hắn không quên thoả thuận kia, rất hài lòng, hỏi: “Anh có muốn rút tiền không?” Lưu Tỉnh lắc đầu.

“Vậy chúng ta đi thôi.”

Lưu Tỉnh cũng không hỏi cô muốn đi đâu, chỉ lặng lẽ đi theo phía sau. Xa Lớn nhìn thấy hắn, ngạc nhiên hỏi: “Tỉnh ca, anh... Anh muốn đi đâu?”

“Các cậu về nhà trước đi.” Hắn đáp vội.

Bọn họ ngơ ngác nhìn hắn mở cửa xe giúp cô, cô lên xe rồi, hắn lại giúp cô đóng kín cửa xe, sau đó ngồi vào chỗ tài xế. Cửa đóng lại, xe rời đi, hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được biểu lộ kinh ngạc trên mặt đối phương.

Đêm hôm đó, mọi người ăn xong cơm tối, Lưu Tỉnh mới về nhà. Sau khi về đến nhà, hắn mới được ngồi xuống nghỉ ngơi, trên mặt hiện ra vẻ mệt mỏi. Chị Thiền đã chừa lại một ít thức ăn cho hắn, hắn ngồi một mình trong phòng khách từ từ ăn.

Lúc này, đám người Xa Lớn cũng đi ra, Lưu Tỉnh liếc mắt nhìn bọn họ, không nói gì, tiếp tục vùi đầu ăn cơm. Bọn họ ngồi xuống bàn, cuối cùng Xa Nhỏ cũng không nhịn được, mở miệng: “Tỉnh ca...” Xa Lớn liền khều hắn: “Đợi anh ấy ăn cơm xong đã.” Miệng hắn nói vậy, nhưng cũng giương đôi mắt lo âu quan sát Lưu Tỉnh.

Hắn không để ý đến bọn họ, ăn sạch hết thức ăn, dọn dẹp chén đũa đứng lên. Bọn họ thấy hắn xoay người quay đi, vội kêu lên: “Tỉnh ca!”

“Tôi không có gì muốn nói.” Nói xong, hắn đi vào bếp cất chén đũa, lại đi ra sân gom quần áo phơi khô. Bọn họ luôn đi theo phía sau hắn, Xa Lớn nói: “Tại sao anh không nói cho bọn em biết quan hệ giữa anh và nữ ma đầu đó?”

“Đúng đó Tỉnh ca, tại sao anh lại làm tài xế cho cô ta? Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Xa Nhỏ nóng lòng hỏi dồn: “Cô ta độc ác như vậy, tại sao anh lại muốn giúp? Xảy ra chuyện lần này chắc chắn đều do cô ta!”

Lưu Tỉnh không nói gì, cầm quần áo đi lên lầu, Xa Nhỏ nóng nảy kêu: “Tỉnh ca, em đang nói chuyện với anh đó! Tỉnh ca...”

Xa Lớn thở dài, nói: “Thôi, em cũng biết tính khí của anh ấy mà, bất kể là chuyện gì anh ấy cũng không giải thích nhiều với chúng ta đâu. Nhưng nhắc đến chuyện lúc sáng, nếu người phụ nữ kia không đầu tư vào thì chắc ngân hàng đã gặp nguy rồi, nên...”

“Nên có thể tha thứ cho cô ta sao?” Dương Dương đột nhiên cất tiếng. Xa Lớn cảm thấy giọng điệu của hắn có chút khác thường, không khỏi nhìn hắn một chút, phát hiện sắc mặt của hắn rất thâm trầm.

Xa Lớn vỗ vỗ vai hắn: “Có lẽ Tỉnh ca vì Tình Tình nên mới đi cầu xin nữ ma đầu kia...”

“Đúng rồi, chắc vì vậy nên anh ấy mới bị cô ta bắt làm tài xế?” Xa Nhỏ mừng rỡ nói.

Sắc mặt của Dương Dương càng khó coi hơn: “Dù vì lý do gì, tôi cũng không tán thành Tỉnh ca làm việc nữ ma đầu kia, người phụ nữ kia không ai đối phó được!”

Lúc này, Đường Cát đột nhiên hỏi: “Tỉnh ca... Tỉnh ca làm... Tài xế?” Hắn lắp ba lắp bắp.

“Đúng vậy, tôi cảm thấy thật khó chịu!” Xa Nhỏ lắc đầu than thở: “Tưởng rằng anh ấy sắp được thăng chức Cục phó, bây giờ lại bị người phụ nữ kia sai khiến tới lui!” Đường Cát im lặng, không hỏi gì nữa.

Huỳnh Lục nghe thấy bọn họ nói chuyện, bước ra nói: “Cậu Tỉnh sẽ không theo trùm áp phiện đó làm việc chứ? Nếu quả thật là vậy...” Hắn lộ ra vẻ mặt khinh bỉ, còn nói: “Bây giờ đại độc điêu(16) khống chế Vĩnh Nghiệp sao? Thế giới này...”

(16) Đại độc điêu: Một cụm từ tiếng lóng dùng để diễn tả những người có nhiều thế lực, tính cách độc ác tàn nhẫn, không nghĩ đến người khác.

Thím Huỳnh ở phòng trong nói vọng ra: “Quản lý ngân hàng là chuyện của người ta, có thể gửi tiền, có thể lấy lãi, không bị phá sản là tốt rồi!”

“Phụ nữ các người, đúng là ‘tóc dài kiến thức ngắn’...”

“Yêu nước đến mức không cần tiền sao? Có thể tiếp tục sống là được rồi! Lần này em ủng hộ cậu Tỉnh!”

... ......

Hoàng hôn đã biến mất, ánh trăng sáng màu bạc dâng lên, từng cơn gió đêm thổi đến nhẹ nhàng. Hương đêm dần dần tản ra, bay tứ phía. Cô trầm tư đứng ngoài ban công, những ngôi nhà chi chít ở đằng xa đều đã lên đèn, địa thế của tòa nhà này vốn đã cao, nhưng đứng từ lầu hai mới nhận ra tầm mắt càng thêm trống trải.

“Cảnh tượng thật đẹp!” Một giọng nam vang lên, cô quay đầu nhìn lại, chỉ lờ mờ thấy một dáng người cao lớn bước đến. Trong phòng không mở đèn nên mọi thứ đều mờ mịt, thế nhưng giọng nói kia, bờ vai rộng kia đều rất quen thuộc. Cô giống như đang chìm sâu vào ký ức, không khỏi ngẩn ngơ: “Anh...” Vừa định tiến lên, người nọ đã hiện ra dưới ánh trăng, cô nhìn rõ ràng hơn, là Thế Kiệt.

“Là anh à?” Cô quay đầu lại. Thế Kiệt không nhìn rõ biểu hiện trên mặt cô, nhưng thái độ dịu dàng trong bóng đêm của cô so với những việc làm “nhe nanh giơ vuốt” ban ngày, có lẽ là có sức hút hơn. Hắn có thể cảm nhận được nét ưu tư trong đôi mắt mờ ảo ấy, đi lên phía trước, đáp: “Là anh.” Vừa nói, vừa lấy chiếc áo choàng trên giường, giũ ra, khoác lên vai cô: “Buổi tối trời rất lạnh, em phải mặc thêm áo vào.”

Cô không phản ứng lại, chỉ nói: “Bọn họ cho anh lên sao?”

“Không thì sao? Phòng riêng của đại tiểu thư nhà họ Trịnh, trừ anh ra, còn ai có thể vào?” Thế Kiệt trở lại khuôn mặt tươi cười.

Cô cũng mĩm cười: “Đúng là vậy, chỉ khác là bây giờ không cần trèo cây để vào nữa!” Ngón tay thon mảnh chỉ ra gốc cổ thụ bên hông nhà.

Thế Kiệt đi đến bên cạnh cô, cùng cô ngắm nhìn tán cây xanh um đầy lá, lại hướng ánh mắt ra phía xa xăm, xuyên qua trung tâm Quảng Châu, đi đến phía Tây thành phố...

“Nhớ nhà cũ sao?”

Cô đang thả hồn nhìn về phía xa, không nói gì.

“Nhớ anh ấy à?” Cuồi cùng hắb vẫn không kìm được, hỏi.

Cô im lặng một lát, đột nhiên cười, nhìn hắn hỏi ngược lại: “Khi nào thì anh đi?”

“Khoảng vài ngày nữa.” Thế Kiệt cũng chăm chú nhìn cô. Gương mặt cô dưới ánh trăng dường như càng sắc sảo hơn, cô bị hắn nhìn chằm chằm nên không được tự nhiên, quay đầu sang chỗ khác, hắn kéo tay cô, kêu lên một tiếng: “Em gái...” Cô ngạc nhiên, Thế Kiệt nói tiếp: “Lâu rồi không được gọi như vậy... Lúc nhỏ bắt chước theo đám người của Thiếu Khang gọi em như vậy, nhưng thật ra thì em còn lớn hơn anh mấy tháng...” Hắn xoay người cô lại, để cô nhìn thẳng mình, nghiêm túc nói: “Nhưng anh vẫn... Vẫn luôn xem em là em gái của mình, anh còn nhớ năm đó lúc em quay về...”

Gương mặt cô chợt biến sắc: “Đừng nói nữa! Em không muốn nghe!”

“Được, anh không nói nữa, nhưng tại sao em lại quay về?” Nét mặt của hắn trở nên vô cùng nghiêm túc, hỏi: “Tại sao lại trở về nơi này, lại còn muốn làm ăn ở đây? Em gái, em điên rồi à?”

Hai bàn tay cô xoắn vào nhau, không nói gì, hắn lại thừa dịp nói tiếp: “Em biết gia đình anh mà, biết bọn họ mà... Ông nội anh, ba anh, người nhà anh đều rất kỳ vọng vào anh em bọn anh. Em biết anh lớn lên trong hoàn cảnh thế nào mà? Nhưng từ trước đến nay anh chưa từng xem thường em, dù gia đình em làm ăn bằng cách nào, dù em... Dù em giết người phóng hỏa, dù em không có chuyện ác nào không làm, anh vẫn...” Cô đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn, hắn tự biết mình đã lỡ lời, lập tức nói lảng đi: “Dù bọn họ ép anh đoạn tuyệt quan hệ với gia đình em, dù người nhà của em, ba của em, cô của em, mẹ kế và anh em của em nhìn anh bằng ánh mắt gì đi nữa, anh cũng không quan tâm, em biết mà, phải không?”

“Em biết.” Cô tự cười giễu cợt mình: “Anh không giống anh ấy.”

“Em ở Thượng Hải đã mười năm nay, bao nhiêu khổ cực cũng chỉ mình em chịu đựng, không chịu lên tiếng cầu xin Quân gia giúp đỡ, đến bây giờ vừa mới xây dựng được tiếng tăm vững như bàn thạch, tại sao Quân gia chỉ nói một câu em đã quay về? Rời khỏi căn nhà này, rời khỏi những người này mãi mãi không được sao?” Thế Kiệt có chút kích động, nhưng hắn lập tức nhận ra được giọng nói của mình hơi lớn, kìm chế tâm trạng, hắn hạ thấp giọng nói: “Lúc nào chị Hỉ nào cũng lom lom dòm ngó, em không thấy ánh mắt của bà ta sao? Cô của em muốn ăn tươi nuốt sống em đó! Trong lòng nhị nương, tam nương nghĩ gì, em không biết được sao? Còn Thiếu Khang nữa… Gia đình này so với ‘long đàm hổ huyệt’ còn nguy hiểm hơn nhiều, bước sai một bước sẽ vạn kiếp bất phục(17), em không hiểu sao?!” Hắn kìm lòng không được, siết chặt cánh tay cô.

(17) Vạn kiếp bất phục: Mãi mãi không thể nào thay đổi được nữa.

“Em hiểu.” Đôi mắt cô nhìn hắn như trong suốt, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân thật vô dụng, nói: “Em hiểu, anh đường nhiên biết em hiểu. Nhưng người không hiểu chính là anh, rốt cuộc em đang làm gì vậy? Em nói cho anh biết đi!”

Cô né hắn ra, không nói gì, nhìn thấy mấy điếu thuốc lá để trên bàn trang điểm, rất muốn lấy nhưng cuối cùng vẫn kìm chế được.

Thế Kiệt cũng nhìn về phía chiếc bàn trang điểm, nhưng không phải nhìn mấy điếu thuốc kia. Trên bàn để một cái ghim cài áo tinh xảo, kim cương phản xạ với ánh trăng toả ra ánh sáng nhàn nhạt, bên cạnh kim cương và bảo thạch còn có một vật nhỏ lộ ra, là món trang sức đặc biệt của cô, nhưng cũng vô cùng nguy hiểm - Kiếm hôn anh túc.

“Cái ghim cài này...” Thế Kiệt nói tiếp: “Còn tên cảnh sát kia nữa, em cứ để anh ta bám theo bên cạnh vậy sao? Em biết rõ anh ta và mình như nước với lửa, tại sao phải làm như vậy? Tại sao phải để những thứ nguy hiểm bên cạnh mình chứ?”

Cô cầm cái ghim kia lên, nhàn nhạt nói: “Chỉ khi đối mặt với nguy hiểm, con người mới có thể học cách bình tĩnh giải quyết.”

“Nhưng em muốn bình tĩnh như vậy để làm gì?!” Thế Kiệt bắt đầu nổi giận, thấy cô lại im lặng, hắn nói: “Có phải Quân gia ép em không? Em đã hy sinh cho gia đình mình rất nhiều rồi, em gái, em cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường mà thôi...”

“Thế Kiệt, anh không nên nói nữa.” Cô cắt ngang lời hắn, nhìn hắn nói: “Em biết anh rất quan tâm đến em, nhưng cũng như anh có trách nhiệm với ba mẹ, em sinh ra trong một gia đình như vậy, em cũng có trách nhiệm của mình. Chuyện của mình phải do mình tự giải quyết, những đạo lý này không thể nào thay đổi được, phản kháng cũng vô dụng, giãy giụa cũng vô ích, chỉ có thể làm hết sức mình mà thôi.” Cô tỏ ra rất bình tĩnh.

Nhìn vào mắt cô, hắn chỉ cảm thấy bản thân càng vô dụng hơn, hắn không biết phải làm thế nào mới có thể khiến cô tỉnh ngộ, lát sau, hắn chán nản nói: “Được rồi, tùy em...” Hắn lại cười lên: “Ngoại trừ chiều theo em, anh còn làm gì được chứ? Nhưng có một chuyện em nói sai rồi, anh không phải quan tâm đến em... Không chỉ có như vậy...” Giọng nói của hắn dần dần trầm xuống: “Anh rất sợ, anh sợ mình sống sót trở về từ chiến trường, nhưng không thể gặp lại em.”

“Không đâu... Em...” Cô định nói gì đó, lại phát hiện mình không biết cách nói sao cho đúng. Nhưng câu nói kia của hắn cũng khiến cô nhận ra, người đang đứng trước mắt mình có thể sẽ biến mất mãi mãi. “Thế Kiệt...” Cô gọi hắn một tiếng, lại phát hiện hoàn toàn không biết làm sao diễn tả nỗi lo âu của mình, cũng không biết phải nói gì.

Có lẽ, đây là số mệnh. Như cô và Thế Kiệt, còn rất nhiều người khác nữa, đều phải đương đầu với số mệnh của riêng mình.

Hắn nhìn cô thật lâu, khuôn mặt ấy ngày xưa luôn tươi cười, tại sao ánh mắt của cô bây giờ lại thâm trầm đến như vậy? Cuối cùng hắn chỉ nói: “Anh tôn trọng tất cả quyết định của em, nhưng anh muốn xin em một chuyện, xin em cố gắng bảo vệ tính mạng của mình, xem như là vì anh có được hay không?”

Cô nhìn hắn, biết nói gì chứ? Có thể từ chối sao? Cô chỉ có thể gật đầu một cái. Hắn hít một hơi thật sâu, xoay người rời khỏi phòng.

Cô nhìn hắn đi xuống lầu, rất nhanh, lầu dưới cũng truyền đến tiếng động, có người chào hỏi: “Lâm thiếu gia, cậu đi rồi sao? Đi thong thả...” Là tiếng của nhị nương. Không lâu sau, có tiếng xe nổ máy, cô đứng nhìn chiếc xe biến mất trong màn đêm. Gió đêm thật sự rất lạnh, cô  kéo áo khoác kín lại theo bản năng.

Hai ngày sau, ở cục cảnh sát đưa ra công văn chính thức, Lương Phi Phàm bị cách chức, vị trí Phó Cục trưởng tạm thời bỏ trống. Tin đồn ngày càng lan xa, nghe nói sắp có người mới được điều đến thay thế Lương Phi Phàm, khắp nơi đều bàn tán xôn xao. Những người từng chống đối Lưu Tỉnh cảm thấy có chút hả hê, nhưng cũng không thiếu người cảm thấy bất bình thay hắn.

“Tỉnh ca, vị trí này đúng ra là của anh, quá bất công rồi!”

“Đúng vậy, thật không phục, chắc chắn lại là kẻ không có bản lĩnh gì, chỉ biết dựa vào quan hệ để vào đây!”

Anh em Xa Lớn cũng vô cùng tức giận, nhưng đối với những chuyện này, Lưu Tỉnh lại vờ như không thấy được cũng không nghe được.

Hôm đó không có chuyện gì khác, vốn là có thể về nhà sớm. Chiều tà, sắc trời chợt thay đổi, bên ngoài bắt đầu mưa. Lúc này, Lưu Tỉnh nhận được một cú điện thoại. Cầm lên nghe một lát, hắn để điện thoại xuống, thay đồ thường, nói với Xa Lớn: “Tôi có việc phải ra ngoài, tối nay ăn cơm đừng chờ tôi.”

“Anh đi đâu vậy?” Xa Nhỏ nói: “Trời đang mưa lớn...”

Xa Lớn hỏi thêm: “Tỉnh ca, có phải người phụ nữ đó lại tìm anh không?”

Lưu Tỉnh do dự một chút, nói: “Thuộc hạ của cô ấy, chị Thiết, gọi điện thoại đến nói có việc trễ nãi, không đi đón cô ấy được.”

“Tỉnh ca, anh đi làm tài xế cho cô ta thật à?” Xa Lớn nhẫn nhịn đã lâu, cuối cùng nói: “Anh có biết trong sở cảnh sát, các đồng nghiệp...” Đường đường là một Đội trưởng Cấm Yên Cục lại đi làm tài xế bảo vệ cho trùm áp phiện, chuyện này sớm muộn cũng sẽ trở thành trò cười ở đồn cảnh sát.

Lưu Tỉnh không trả lời, cầm áo mưa lên, còn lấy theo một cây dù.

“Tỉnh ca, anh cũng đâu muốn giúp nữ ma đầu đó, anh thiếu cô ta cái gì sao?” Xa Nhỏ cũng nói. Cách đó không xa, Dương Dương đang nhìn hắn, vẻ mặt đầy phiền muộn.

Lưu Tỉnh liếc mắt nhìn bọn họ: “Lo được cho Tình Tình thì chuyện gì tôi cũng làm, bất kể đối phương là ai.” Vừa định ra cửa, hắn phát hiện chuyện gì đó, hỏi: “Xương Sườn đâu?”

“Buổi trưa cậu ta đã ra ngoài rồi, nói là sẽ về sớm, nhưng bên ngoài mưa lớn quá, chắc đang trú mưa ở đâu đó.” Xa Nhỏ buồn buồn đáp.

“Gần đây cậu ta rất thường ra ngoài à?”

“Dạ, từ khi tìm được ân nhân cứu mạng của mình, cậu ta thường đi thăm cô ấy, đúng không Dương Dương?”

Dương Dương đi đến, giống như nhớ ra việc gì đó, trầm mặt xuống nói: “Nhắc đến chuyện này, Tỉnh ca, em thấy cô bé kia có chút khả nghi.”

“Sao?”

“Em gặp phải cô bé ấy mấy lần, vốn cũng không chú ý nhiều, nhưng em phát hiện có mấy người hay đi theo phía sau cô ấy. Hơn nữa, Xương Sườn nói cô ấy ở Cô nhi viện, nhưng có lần em để ý, phát hiện Xương Sườn vừa đi, cô bé kia cũng rời khỏi đó.”

Sắc mặt Lưu Tỉnh liền trở nên nghiêm trọng: “Có tiếp tục điều tra không? Rốt cuộc là ai?”

“Nghe Xương Sườn nói, cô bé kia cũng từng ở trong các tiệm hút, sau đó không biết đi đâu, gần đây cậu ta mới gặp lại.”

“Lần sau gặp lại phải điều tra thân phận cô ta thật rõ ràng.”

“Dạ, Tỉnh ca.” Dương Dương đáp, Lưu Tỉnh quay lưng chui vào màn mưa bên ngoài, hắn cản không kịp, giậm chân một cái, vô cùng tức giận nói: “Anh ấy còn phải chịu đựng người phụ nữ kia bao lâu nữa đây!”

Lưu Tỉnh đến Đông Thái lấy xe hơi của cô, chạy đến nhà thờ lớn lần trước gặp mặt. Ngoài cửa, cô đang lo lắng đứng nhìn màn mưa trắng xoá. Hắn xuống xe, bung dù, mở cửa xe cho cô lên, cô trách cứ nói: “Tại sao lại đến trễ như vậy?” Hắn cảm thấy mưa tạt liên hồi, sắc mặt của cô cũng lạnh đến trắng bệt, có chút run rẩy, hắn im lặng không lên tiếng, chờ cô lên xe thì đóng cửa xe ngay.

“Đến trạm xe lửa, nhanh lên đi!” Cô nói dồn dập, vừa lấy khăn tay lau sơ đầu tóc.

Lưu Tỉnh khởi động xe, qua khỏi khúc cua chưa được bao xa, hắn đã thấy một bóng người quen thuộc, “Xương Sườn?”

Người nọ chính là Đường Cát. Hắn núp dưới mái hiên một căn nhà lớn, bên cạnh còn có hai người, chắc là A Châu và em trai của cô ấy. Lưu Tỉnh lập tức nhìn về tấm bảng treo phía cổng, trên đó viết “Cô nhi viện”, xem ra đây chính là nơi mà Dương Dương nhắc đến. Hắn lại cảnh giác nhìn bốn phía, nhưng bên ngoài mưa to mịt mù, cũng chẳng thấy được gì.

Lúc này cô ở phía sau cất tiếng hỏi: “Lưu Tỉnh, có chuyện gì vậy?”

“Không có gì.” Lưu Tỉnh đang định đạp ga chạy nhanh hơn nữa, cô lại nói: “Dừng lại.” Thì ra cô cũng nhìn thấy Đường Cát đang trú mưa ở bên đường, “Gọi cậu ta lên đi, tôi tiễn cậu ta một đoạn.”

Trong lòng Lưu Tỉnh lại khá bất ngờ, dừng xe trước cửa cô nhi viện.

Thật ra Đường Cát đã sớm nhìn thấy chiếc xe này, nhưng không ngờ nó lại đột nhiên dừng trước mặt mình, càng không ngờ Lưu Tỉnh lại kêu mình lên xe. Hắn không dám bước lên, nhìn ra hàng ghế sau theo bản năng, thấy cô khẽ mỉm cười nhìn mình gật đầu một cái, trong lòng lập tức rối lên, vội vàng quay đầu nhìn A Châu nói: “Anh... Anh đi trước.”

A Châu đứng trong mái hiên, nhẹ nhàng gật đầu, hắn lại vẫy tay chào, đứa bé kia đứng nép sau lưng A Châu, cũng sợ sệt vẫy tay chào hắn. Đột nhiên, đứa bé nhìn thấy chiếc xe màu đỏ, đôi mắt sáng lên, cũng nhìn về phía chiếc xe vẫy tay một cái, gương mặt tròn trịa bụ bẫm nở ra nụ cười vui vẻ. Đường Cát chỉ nghĩ thằng bé thích thú với món đồ mới lạ nên không hỏi nhiều, lơ đễnh xoay người bước lên xe, Lưu Tỉnh lại khởi động xe.

Trong xe kéo kín cửa sổ, không khí phảng phất một hương thơm không thể nào tả được. Đường Cát sợ hãi đến mức không dám nói tiếng nào, chỉ biết giương mắt nhìn nước mưa không ngừng tạt vào cửa xe, nhưng tất cả những dây thần kinh trong cơ thể hắn lại tập trung vào người ngồi bên cạnh. Hắn nhận ra bầu không khí này rất im ắng, cô và Lưu Tỉnh nhất quyết không nói một lời. Bên trong xe không có người nói chuyện, chỉ có tiếng mưa rơi không ngớt.

Cơn mưa nhỏ dần, lúc này Đường Cát mới nghĩ đến một vấn đề: Tại sao cô phải gọi hắn lên xe? Chính hắn cũng không có câu trả lời. Nhưng nếu hắn không lên xe, như vậy, chẳng phải cô và Lưu Tỉnh, hai người... Không biết tại sao, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác rất phức tạp đối với Lưu Tỉnh. Hắn không hề quên, ban đầu cô muốn giữ hắn lại làm thuộc hạ cho mình, là Lưu Tỉnh kiên quyết muốn dẫn hắn đi, nếu không vì Lưu Tỉnh, có lẽ người ngồi ở chỗ tài xế hiện giờ chính là hắn... Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện, hắn lập tức tự mắng mình, ban đầu là vì Lưu Tỉnh muốn cứu hắn, Đường Cát không thể oán trách Lưu Tỉnh được. Nhưng dù hắn cố gắng tự thuyết phục mình thế nào, cảm giác mất mác trong lòng vẫn không ngừng lan rộng.

Cô ngồi phía sau đột nhiên mở miệng hỏi: “Còn bao lâu mới đến?”

“Khoảng vài phút nữa!” Lưu Tỉnh trả lời.

“À, Đường Cát, tôi quên mất mình có việc gấp, bây giờ chỉ có thể để cậu theo tôi đến trạm xe lửa một chuyến.” Cô nói thêm.

Bỗng dưng cô nhìn mình giải thích, hắn còn không dám tin đây là thật, lắp bắp trả lời: “Không... Không sao... Tôi... Không cần gấp gáp...” Trong lòng hắn có chút bối rối, một Trịnh Cửu Muội từ trước đến giờ luôn kiêu ngạo, chẳng những để mình đi chung xe, lại còn dịu dàng hoà nhã như vậy?

Đến trạm xe lửa, hành khách đi tới đi lui ồn ào náo nhiệt, cô quan sát bốn phía, bất ngờ nghe có người kêu lên: “Em gái!” Quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Thế Kiệt.

Hôm nay hắn mặc quân trang, thần thái có thêm mấy phần quật cường của quân nhân, thân hình vốn đã cao lớn, khoác bộ quân phục này lên lại càng hiên ngang, mạnh mẽ. Lần trước Đường Cát thấy hắn đã có chút e sợ, lần này lại càng tự ti mặc cảm hơn, không dám đến gần.

Vừa trông thấy hắn, cô liền thở phào, hắn cười nói: “Anh còn tưởng hôm nay em không đến tiễn anh chứ.” Lúc này Đường Cát mới để ý đến rương đồ hắn cầm trong tay. Cô không nói gì, đi cùng Thế Kiệt vào trong sân ga. Đường Cát đang suy nghĩ có nên đi cùng không, Lưu Tỉnh đã theo phía sau cô, hắn bèn gấp gáp đuổi theo.

Đi đến cạnh đường sắt, một luồng gió bấc lạnh như băng thổi đến, khiến nước mưa tạt cả vào người họ. “Trời mưa lớn thế này, em không lạnh sao?” Thế Kiệt vừa nói vừa cởi áo quân phục trên người ra choàng lên vai cô, còn bản thân chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi trắng, “Em như vậy làm sao anh yên tâm mà đi?” Cô vẫn không lên tiếng.

“Em đừng lo lắng cho anh.” Hắn biết cô đang suy nghĩ điều gì, “Không phải anh ấy vẫn bình an trở về hay sao? Anh cũng sẽ không sao.”

Cô lặng lẽ gật đầu một cái.

Hắn lại nói tiếp: “Đúng rồi, tháng sau anh ấy sẽ về Quảng Châu, nghe nói...” Hắn có chút do dự.

“Nghe nói chuyện gì?”

“Không có gì... Đến lúc đó có thể hai người sẽ không cùng chiến tuyến với nhau, em... Trước khi làm gì cũng phải suy nghĩ thật cẩn thận.”

Nghe đến câu này, trong lòng Lưu Tỉnh cũng có chút hoang mang, cô lại cười lên, “Không phải từ trước đến giờ đều là vậy sao?”

Lúc đi đến một chiếc xe lửa treo biển “Quảng Châu - Bắc Kinh”, hai người họ đứng lại, Thế Kiệt đưa mắt nhìn cô, nói: “Anh phải đi rồi, em... Nhớ giữ lời hứa với anh đó.”

Cô khẽ gật đầu, đưa tay định cởi áo khoác trả lại, Thế Kiệt chặn tay cô, “Trời còn lạnh lắm.”

“Nhưng phía Bắc cũng rất lạnh...”

“Không sao, anh cũng không có gì để lại cho em, xem như là quà kỷ niệm đi, sau này dù không được gặp anh nữa...”

Cô ngẩng đầu lên, “Đừng nói lung tung!”

Hắn nhìn cô, cười nói: “Được, anh không nói nữa.” Hắn đưa tay kéo bâu áo khoác trên người cô thật kín lại, sau đó, tay của hắn thuận thế, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Đường Cát trông thấy chỉ biết ngây người.

Động tác của hắn dịu dàng mà có phong độ, cô dựa vào lòng hắn, nhẹ giọng hỏi: “Anh lại áp dụng lễ nghi phương Tây nữa à?” Lần này hắn không nói gì, im lặng tận hưởng khoảnh khắc cuối cùng.

Đột nhiên có tiếng còi xe lửa vang lên, bắt đầu đốt than nhả khói, nhân viên ở trạm thúc giục hành khách lên xe, nhưng hai người họ đều giống như không nghe thấy. Những người qua lại cũng không khỏi ngước nhìn một chút, dù sao đây cũng là chốn thanh thiên bạch nhật, mà bề ngoài hai người lại rất xứng đôi vừa lứa, thật sự dễ gây hiểu lầm.

“Nè, nếu không buông ra, người ta sẽ nghĩ anh là chồng của em đó.” Cô ngước mắt nói.

Lúc này hắn mới từ từ buông tay ra, cố cười nói: “Cầu cũng không được. Nhưng có người chồng như anh cũng đâu có gì xấu hổ.”

“Nếu anh sống sót trở về, em nhất định sẽ...” Cô dừng lại một chút, trong lòng Thế Kiệt đột nhiên có chút vui mừng, không ngờ cô nói: “Giúp anh tìm một người môn đăng hộ đối.”

Hắn cắt ngang lời cô: “Em gái, đây không phải chuyện em nên lo.”

“Gọi bằng chị!”

“Được rồi, chị!” Tiếng thúc giục của nhân viên trạm xe lửa lại vang lên, hắn nhìn cô nuối tiếc, “Anh phải đi thật rồi.” Khuôn mặt hắn tuy tươi cười, nhưng ánh mắt vẫn còn để lộ tâm sự, cô chỉ biết gật đầu.

Thế Kiệt cầm rương hành lý lên, vỗ vai cô, chợt nhìn về phía Lưu Tỉnh khẽ gật đầu. Lưu Tỉnh hơi bất ngờ, ngay sau đó liền hiểu ra, cũng yên lặng gật đầu một cái. Thế Kiệt xoay người bước lên xe lửa, xe rít còi chậm rãi lăn bánh, xa dần đến khi mất hút khỏi tầm mắt.

Trên đường trở về, cô vẫn giữ im lặng. Đường Cát cảm nhận được cô của hôm nay và trước kia hắn gặp hoàn toàn khác nhau. Bình thường cô tỏa sáng rực rỡ, đầy tự tin, khiến người khác phải chịu áp lực khi đối diện, nhưng hôm nay cô giống như đã cởi bỏ lớp áo đầy gai nhọn, trong lòng mang theo tâm sự nặng nề, thậm chí còn thoáng vẻ u buồn. Nhưng chính vì vậy mà khiến người ta có cảm giác thu gần khoảng cách với cô hơn, không còn thấy cô “cao cao tại thượng” như trước. Dù vậy, hắn vẫn không dám đến gần.

Thấy cô trầm tư, cũng không ai lên tiếng quấy rầy. Mưa rơi nhỏ dần, từng giọt tí tách nhẹ nhàng chạm vào cửa kính. Xe bất ngờ thắng gấp, cô chợt giật mình hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Phía trước, Lưu Tỉnh hơi nghiêng đầu, nói: “Xin lỗi. Không có gì.” Hắn lại khởi động xe, nhưng Đường Cát chợt kêu lên: “Người đó... Đó là...” Hắn chỉ lên vỉa hè phía trước, đèn đường sáng trưng lộ ra hai dáng người quen thuộc.

Cô từ cửa sổ xe nhìn ra ngoài, phát hiện đó là một nam một nữ, nữ mặc kỳ bào đơn giản, cao ráo xinh đẹp, người đàn ông kia cô cũng quen biết, “Lương Phi Phàm?”

Hai người đang lôi lôi kéo kéo nhau, cô cũng không cảm thấy hứng thú, nhưng Đường Cát lại gọi tên người phụ nữ kia: “Chị... Chị Tỉnh?” Cô không khỏi lấy làm ngạc nhiên.

Lúc này Lưu Tỉnh đã đạp ga, chiếc xe nhanh chóng rời đi, Đường Cát kinh ngạc quay đầu lại nhìn hai người kia, nói: “Tỉnh ca, đó thật sự là... Là chị dâu.”

“Cậu nhìn lầm rồi.” Lưu Tỉnh vẫn thản nhiên nói. Đường Cát gãi gãi đầu, lòng đầy nghi hoặc. Cô xem như không có chuyện gì xảy ra, đổi chủ đề, hỏi: “Đường Cát, ở đồn cảnh sát có tốt không? Lưu Tỉnh đối xử với cậu thế nào?”

Cô đột nhiên hỏi làm hắn sợ, lắp bắp trả lời: “Tốt... Rất tốt...”

“Vậy thì được.” Cô dường như hơi mỉm cười với hắn. Lúc này nội tâm hắn rất mâu thuẫn, hắn suy nghĩ một chút rồi bạo gan nói: “Cô... Cô Cửu, lần trước cô đã cứu tôi...” Hắn nhìn thấy sắc mặt Lưu Tỉnh rất khó coi nhưng vẫn quyết định nói ra: “Tôi... Tôi còn chưa báo đáp cô, nếu như cô cần tài xế hay vệ sĩ...”

Cô quay lại với dáng vẻ như trước kia, trở nên cao thâm khó lường, không ai nắm bắt được tâm tư, dứt khoác nói: “Không được.”

Hắn giống như rơi xuống đáy vực sâu, cúi đầu đáp một tiếng, cô lại nói: “Đi theo tôi rất nguy hiểm, cậu theo Lưu Tỉnh vẫn tốt hơn.”

Nghe thấy những lời này, hắn như nhìn thấy lại ánh bình minh, bất chấp sắc mặt Lưu Tỉnh có tốt hay không, nói ngay: “Tôi... Tôi không sợ nguy hiểm!”

“Cũng không được, người làm việc cho tôi phải có bản lĩnh, không có bản lĩnh thì không được. Giống như Lưu đội trưởng đây có tài bắn súng rất chuẩn xác...” Nghe cô nói vậy, Lưu Tỉnh không khỏi ngước lên tấm kính chiếu hậu nhìn cô, cô cũng lập tức đáp trả ánh mắt.

“Tôi... Tôi biết rồi...” Đường Cát ngồi khúm núm.

Màn đêm buông xuống, Lưu Tỉnh và Đường Cát trở về nhà. Trong lòng hắn thấp thỏm lo âu, sợ Lưu Tỉnh sẽ gặng hỏi, không ngờ hắn hoàn toàn không để tâm về cuộc nói chuyện trên xe, trái lại rất quan tâm đến lai lịch của A Châu. Thật ra bản thân Đường Cát cũng rất mờ mịt về thân thế của A Châu, ngay cả có người theo dõi cô mà hắn còn không biết.

Lưu Tỉnh thấy nét mặt hắn không giống nói dối, liền bảo Dương Dương điều tra thân thế A Châu, Đường Cát nói: “Tỉnh ca... A Châu cô ấy... Là người tốt...”

Xa Lớn kiên nhẫn nói: “Chúng tôi không nói cô ấy là người xấu, nhưng điều tra rõ sẽ yên tâm hơn.” Đường Cát không nói thêm gì.

Nhà họ Trịnh.

Chị Thiết mang ít thức ăn khuya và một tách cà phê nóng vào phòng sách cho cô, còn đặt một xấp giấy tờ lên bàn của cô.

Cô nhìn vào, hỏi: “Cực cho chị quá, mọi chuyện đến đâu rồi?”

“Không khác biệt lắm.” A Thiết trả lời. Chị ta ít khi nói chuyện, nhưng lần này lại chủ động hỏi: “Cô Cửu, cô muốn dùng người này thật sao?”

“Anh ta thật sự rất giỏi, nếu có anh ta giúp đỡ, mục tiêu của chúng ta sẽ sớm hoàn thành.”

Chị Thiết suy nghĩ một lát: “Nhưng Lâm đại thiếu gia sắp về đây phải không?”

“Phải!”

A Thiết trầm tư.

“Chuyện này tôi đã quyết định, cứ như vậy mà làm, nếu Lưu Tỉnh có thể dùng được, tôi nhất định không bạc đãi anh ta, hy vọng anh ta cũng không khiến tôi thất vọng.”

“Có cần tôi giúp cậu ấy không?”

“Không cần. Cứ để mặc anh ta tự do phát huy, tôi cũng muốn xem anh ấy có bản lĩnh đến đâu.”

“Vâng. Đại tiểu thư còn căn dặn gì không?”

Cô lật xấp tài liệu kia, đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, hỏi: “Chuyện giữa Triệu Đông Ni và Lương Phi Phàm bắt đầu từ khi nào?”

“Khoảng ba năm trước.” A Thiết bình thản, giọng nói không mang theo bất kỳ sắc thái tình cảm nào. Cô như có chút suy nghĩ, “Được, tôi biết rồi.”

A Thiết rời khỏi phòng không lâu, lại có tiếng gọi: “Đại tiểu thư!”

“Có chuyện gì?”

Một nữ người làm đẩy cửa đi vào, trong tay còn cầm chiếc áo quân phục cô mang về.

“Tiểu thư, trong lúc tôi giặt đồ đã tìm thấy thứ này...” Bà móc trong túi ra một món đồ đưa cho cô, sắc mặt cô lập tức có chút thay đổi.

“Được rồi, chị ra ngoài đi.” Đợi người giúp việc ra khỏi phòng, cô đi đến bên cửa sổ, lấy vật trong tay mình ra xem.

Đó là một chiếc mặt nạ thủ công bằng gỗ, tinh mỹ dị thường, trông rất sống động. Nhưng cùng một chiếc mặt nạ lại chia ra làm hai phần, một nửa vẽ hoạ tiết ác quỷ thâm sâu, nửa kia lại hoàn toàn trái ngược, vẽ mắt phượng mi cong, đôi môi mọng đỏ, vô cùng xinh đẹp. Hai nửa hoàn toàn trái ngược nhau, một trời một vực.

Cô ngây người một lúc rồi lại cười, Thế Kiệt... Nhưng cô nhận ra chiếc mặt nạ kia không chỉ đơn giản như thế. Cô nhẹ nhàng vén lên, phát hiện nó có hai lớp. Cẩn thận mở ra, cô lại ngạc nhiên một lần nữa.

Lớp bên trong kia chỉ có một mảng màu trắng giống như chưa vẽ kịp hoặc có thể là cố tình bỏ trống, thợ thủ công đã dùng đủ mọi sắc thái để điêu khắc nó. Trông thấy thứ này, cô không kìm được ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt mình trên tấm gương treo tường, thơ thẩn suy nghĩ một chút, lại quan sát hai cái mặt nạ một lát, sau đó gọi người giúp việc ngoài cửa vào.

“Đốt cái này đi.” Cô đưa mặt nạ kia cho người giúp việc.

“Dạ, đại tiểu thư.”

/5

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status