Hoàng Tống Hiên không nhìn xem sắc mặt Phương Hinh thế nào, lập tức ôm cô tiến đến phòng rồi đặt lên giường.
Trước đây không phải là chưa từng trải qua, chỉ là tình cảnh hoàn toàn khác nhau, bình thường lúc ghen Hoàng Tống Hiên cũng không đến nỗi đè cô ra như vậy.
Cơ hội tiếp xúc với người khác giới anh còn tự mình không cho phép, lấy đâu ra tình hình như vậy mà tưởng tượng, kiếp trước Phương Hinh quá may mắn khi Hoàng Tống Hiên giữ thân như ngọc chỉ để cô tận hưởng.
Anh nương theo cô vừa dịu dàng vừa ân cần, đến khi rời khỏi cơ thể cô, tay chân Hoàng Tống Hiên nhanh như gió cởi quần áo, thực sự quá hấp tấp nên chỉ nới lỏng những nơi cần thiết mà thôi.
Căn phòng xám xịt, ánh sáng chiếu vào không quá rõ nét, cảm giác cũng rất ma mị tăng thêm phần kích thích.
Hoàng Tống Hiên hôn lấy môi cô, bàn tay rất thuần thục cởi quần áo cô, khỏi phải nói, nhanh gọn không giống như lần đầu.
Trên chiếc giường êm ái, Phương Hinh không nhịn được rên khẽ mấy tiếng, đến lúc cao trào, Hoàng Tống Hiên không biết đang nghĩ gì liền lấy điện thoại ra, gọi điện cho ai đó.
Thấy tình hình không ổn, Phương Hinh đập mạnh vào ngực anh, giọng nói khàn đặc không rõ lời.
- Chuyện gì?
Cô nhăn nhó dưới thân thể anh, trông vô cùng yếu ớt.
- Anh gọi cho ai vậy?
- Gọi cho người cần gọi, chẳng phải em nói em sợ mất anh sao?
Anh vén tóc nhỏ cô ra sau tai, giọng nói trầm bổng dịu dàng. Vừa dứt lời, trong điện thoại vang lên âm thanh quen thuộc.
“Alo…”
Hoàng Tống Hiên bên trên cười gian xảo, anh ghé sát vào tai cô thì thầm.
- Hướng Kim nói với em là cô ta đã lên giường cùng anh nhưng không có chứng cứ, Hinh Hinh, em phải tự tạo chứng cứ là đang lên giường cùng anh, vả mặt cô ta.
Phát hiện ra ý đồ điên rồ của Hoàng Tống Hiên, Phương Hinh đưa tay che miệng, khuôn mặt sớm đã đỏ ửng.
- Anh điên sao? Muốn em ra ngoài không nhìn mặt người khác nữa à?
Hoàng Tống Hiên không nhiều lời, anh đưa tay nhéo vào eo cô, cảm thấy nhột, Phương Hinh rên lên một tiếng.
- Tiếp tục đi.
Anh ghé sát tai cô, tiếp tục ủng hộ.
Rõ ràng đợt này mạnh hơn đợt trước, đầu dây điện thoại liên tục gọi vọng lại, Hướng Kim có vẻ như đã phát hiện ra điều gì đó.
“Alo… Hoàng Tống Hiên, anh có chuyện gì muốn nói với em sao?”
Hoàng Tống Hiên hì hục không ngừng, lần này thì hết cách, Phương Hinh bỏ tay khỏi miệng, âm thanh của cô quyến rũ chết người.
" Chuyện gì vậy?"
Giọng nói Hướng Kim có hơi ngơ ngác, thấy đối phương đã nghe thấy, Hoàng Tống Hiên tiếp tục tung chiêu cuối, diệt cỏ tận gốc.
Anh lần nữa ghé sát tai Phương Hinh, giọng nói lần này ngọt ngào và rất êm tai.
- Hinh Hinh, gọi tên anh đi…
Không biết có phải cô nghe lời anh hay không, lời nói có đôi phần chân thật.
- Tống Hiên, nhẹ thôi…
“tút… tút… tút.”
Hoàng Tống Hiên ngẩng đầu nhìn điện thoại, bây giờ di động chỉ còn là màn hình nền màu xanh da trời, không còn hiển thị cuộc gọi.
Anh mãn nguyện hôn lên trán Phương Hinh, xem như phần thưởng.
…
11 giờ trưa, Phương Hinh hoàn toàn không còn sức, cô nằm vật vã trên giường, tất cả mọi thứ từ tắm rửa lau chùi hay mặc quần áo đều một tay Hoàng Tống Hiên chăm sóc
Thời gian ban ngày sẽ bận rộn hơn ban đêm, vì hôm nay có chuyện đột xuất nên Phương Hinh đành nghỉ buổi học thêm, Hoàng Tống Hiên lại không thể nghỉ vì có chuyện quan trọng cần bàn bạc.
Nhưng mới đây không lâu, Hoàng Tống Hiên lại nhận được tin Trình Vũ đã xử lí ổn thỏa.
Vừa bước vào bếp, anh liền nhận được tin nhắn từ Chu Dật.
“Chơi bida không? Đầy đủ cả chỉ thiếu mỗi cậu.”
Hoàng Tống Hiên chợt nhận ra gì đó, anh ngẩng đầu nhìn vào tấm lịch treo tường, hôm nay 21 / 8, mọi năm đều tổ chức họp lớp cấp hai.
Anh quên ngẩng đi vì cả ngày đều để bảo bối trong mắt, không điều gì lấn át được.
Sớm biết Hoàng Tống Hiên còn lo chuyện quan trọng nên Chu Dật sớm đã báo lại với tất cả mọi người, chỉ là thuận tiện thông báo cho anh một tin.
Trước đây không phải là chưa từng trải qua, chỉ là tình cảnh hoàn toàn khác nhau, bình thường lúc ghen Hoàng Tống Hiên cũng không đến nỗi đè cô ra như vậy.
Cơ hội tiếp xúc với người khác giới anh còn tự mình không cho phép, lấy đâu ra tình hình như vậy mà tưởng tượng, kiếp trước Phương Hinh quá may mắn khi Hoàng Tống Hiên giữ thân như ngọc chỉ để cô tận hưởng.
Anh nương theo cô vừa dịu dàng vừa ân cần, đến khi rời khỏi cơ thể cô, tay chân Hoàng Tống Hiên nhanh như gió cởi quần áo, thực sự quá hấp tấp nên chỉ nới lỏng những nơi cần thiết mà thôi.
Căn phòng xám xịt, ánh sáng chiếu vào không quá rõ nét, cảm giác cũng rất ma mị tăng thêm phần kích thích.
Hoàng Tống Hiên hôn lấy môi cô, bàn tay rất thuần thục cởi quần áo cô, khỏi phải nói, nhanh gọn không giống như lần đầu.
Trên chiếc giường êm ái, Phương Hinh không nhịn được rên khẽ mấy tiếng, đến lúc cao trào, Hoàng Tống Hiên không biết đang nghĩ gì liền lấy điện thoại ra, gọi điện cho ai đó.
Thấy tình hình không ổn, Phương Hinh đập mạnh vào ngực anh, giọng nói khàn đặc không rõ lời.
- Chuyện gì?
Cô nhăn nhó dưới thân thể anh, trông vô cùng yếu ớt.
- Anh gọi cho ai vậy?
- Gọi cho người cần gọi, chẳng phải em nói em sợ mất anh sao?
Anh vén tóc nhỏ cô ra sau tai, giọng nói trầm bổng dịu dàng. Vừa dứt lời, trong điện thoại vang lên âm thanh quen thuộc.
“Alo…”
Hoàng Tống Hiên bên trên cười gian xảo, anh ghé sát vào tai cô thì thầm.
- Hướng Kim nói với em là cô ta đã lên giường cùng anh nhưng không có chứng cứ, Hinh Hinh, em phải tự tạo chứng cứ là đang lên giường cùng anh, vả mặt cô ta.
Phát hiện ra ý đồ điên rồ của Hoàng Tống Hiên, Phương Hinh đưa tay che miệng, khuôn mặt sớm đã đỏ ửng.
- Anh điên sao? Muốn em ra ngoài không nhìn mặt người khác nữa à?
Hoàng Tống Hiên không nhiều lời, anh đưa tay nhéo vào eo cô, cảm thấy nhột, Phương Hinh rên lên một tiếng.
- Tiếp tục đi.
Anh ghé sát tai cô, tiếp tục ủng hộ.
Rõ ràng đợt này mạnh hơn đợt trước, đầu dây điện thoại liên tục gọi vọng lại, Hướng Kim có vẻ như đã phát hiện ra điều gì đó.
“Alo… Hoàng Tống Hiên, anh có chuyện gì muốn nói với em sao?”
Hoàng Tống Hiên hì hục không ngừng, lần này thì hết cách, Phương Hinh bỏ tay khỏi miệng, âm thanh của cô quyến rũ chết người.
" Chuyện gì vậy?"
Giọng nói Hướng Kim có hơi ngơ ngác, thấy đối phương đã nghe thấy, Hoàng Tống Hiên tiếp tục tung chiêu cuối, diệt cỏ tận gốc.
Anh lần nữa ghé sát tai Phương Hinh, giọng nói lần này ngọt ngào và rất êm tai.
- Hinh Hinh, gọi tên anh đi…
Không biết có phải cô nghe lời anh hay không, lời nói có đôi phần chân thật.
- Tống Hiên, nhẹ thôi…
“tút… tút… tút.”
Hoàng Tống Hiên ngẩng đầu nhìn điện thoại, bây giờ di động chỉ còn là màn hình nền màu xanh da trời, không còn hiển thị cuộc gọi.
Anh mãn nguyện hôn lên trán Phương Hinh, xem như phần thưởng.
…
11 giờ trưa, Phương Hinh hoàn toàn không còn sức, cô nằm vật vã trên giường, tất cả mọi thứ từ tắm rửa lau chùi hay mặc quần áo đều một tay Hoàng Tống Hiên chăm sóc
Thời gian ban ngày sẽ bận rộn hơn ban đêm, vì hôm nay có chuyện đột xuất nên Phương Hinh đành nghỉ buổi học thêm, Hoàng Tống Hiên lại không thể nghỉ vì có chuyện quan trọng cần bàn bạc.
Nhưng mới đây không lâu, Hoàng Tống Hiên lại nhận được tin Trình Vũ đã xử lí ổn thỏa.
Vừa bước vào bếp, anh liền nhận được tin nhắn từ Chu Dật.
“Chơi bida không? Đầy đủ cả chỉ thiếu mỗi cậu.”
Hoàng Tống Hiên chợt nhận ra gì đó, anh ngẩng đầu nhìn vào tấm lịch treo tường, hôm nay 21 / 8, mọi năm đều tổ chức họp lớp cấp hai.
Anh quên ngẩng đi vì cả ngày đều để bảo bối trong mắt, không điều gì lấn át được.
Sớm biết Hoàng Tống Hiên còn lo chuyện quan trọng nên Chu Dật sớm đã báo lại với tất cả mọi người, chỉ là thuận tiện thông báo cho anh một tin.
/66
|