Phương Hinh ngồi trên ghế phụ thẫn thờ như người mất hồn, cho dù Hoàng Tống Hiên có bắt chuyện hết lần này đến lần khác cô vẫn thờ ơ không để tâm.
Anh thấy vậy thì không làm phiền, chỉ chuyên tâm lái xe.
Lên đến thang máy, vừa nghe tiếng thang máy mở cửa, âm thanh phát ra không cao không thấp lại khiến Phương Hinh giật mình, tâm trí trở về với thế giới thực tại.
Vừa ngẩng đầu lên, căn phòng số 14 đang nằm chễm chệ ngay trước mặt, Phương Hinh hơi ngơ ngác, khuôn mặt nhìn anh có phần ảm đạm.
Hoàng Tống Hiên bất giác biết được cô đang nhìn mình nhưng cố tình không để ý, vẫn bình thản đưa cô vào trong nhà.
Đứng trước cửa bấm mật khẩu, Phương Hinh giọng khàn đặc không thèm nhẫn nhịn lên tiếng.
- Sao lại tới đây? Tôi muốn về nhà.
Giọng nói Phương Hinh nhẹ nhàng bay bổng nhưng vẫn cất giấu một chút sự mệt mỏi, Hoàng Tống Hiên nâng mắt nhìn cô, khuôn mặt đã trở nên khó coi lạnh lẽo.
- Sao lại đổi cách xưng hô rồi? Anh không thích.
- Em muốn về nhà.
Vốn dĩ cả hai đều muốn đối phương giải quyết chuyện của mình trước, không ai nhường nhịn ai.
Hoàng Tống Hiên thở một hơi, giọng nói bình thản.
- Vào nhà.
Cánh cửa đúng lúc nhập mật khẩu xong, Hoàng Tống Hiên vươn tay đẩy nhẹ cánh cửa, muốn Phương Hinh vào trước, cô vẫn lầm lì không chịu, khuôn mặt không còn kiên nhẫn.
- Em đang không bình tĩnh, em muốn về nhà.
Hoàng Tống Hiên âm thầm khiến răng, anh nhanh chóng kéo Phương Hinh vào trong nhà, cơ thể cô trước đây đã nhẹ, bây giờ còn nhẹ hơn, có hơi gầy một chút.
Anh ôm cô ngồi lên kệ để giày, cánh cửa cũng hung bạo bị Hoàng Tống Hiên đóng sầm lại không chút hối tiếc.
Khoảng cách gần mới thấy, đôi mắt của cả sớm đã đỏ ửng lên rồi.
Căn nhà hơi ảm đảm, chỉ lờ mờ đôi chút ánh sáng ở rèm cửa, không khí vẫn là ngột ngạt đến mức khó chịu. Hoàng Tống Hiên đột ngột cất giọng phá tan bầu không khí, anh đã nhẫn nhịn đủ rồi.
- Hướng Kim nói gì với em?
Phương Hinh bị anh ép ngồi trên kệ đựng giày, lưng áp sát vào tường, khuôn mặt anh đang rất gần cô, lúc này Phương Hinh không còn chỗ nào vướng víu, chỉ có thể bám chặt vào bả vai Hoàng Tống Hiên.
Thấy Phương Hinh im lặng không nói, Hoàng Tống Hiên tiếp tục mở miệng, giọng nói lúc này dịu dàng hơn trước.
- Em tin những tấm hình đó à?
Đôi mi Phương Hinh chợt run lên, một lúc sau lại hơi lắc đầu.
- Trả lời.
- Không tin.
Hoàng Tống Hiên ngạc nhiên nhìn cô, giọng nói Phương Hinh bây giờ không còn trơn tru mềm mại mà là khàn đặc và nấc nghẹn như sắp khóc.
Nâng tay xoa đầu cô, Hoàng Tống Hiên dần dần nhỏ giọng, áp sát vào tai cô.
- Anh sai rồi, Hinh Hinh, xin lỗi em…
Bàn tay Phương Hinh bấu chặt vạt áo, ngón tay đâm sâu vào da thịt anh như muốn rách da, nhưng Hoàng Tống Hiên lại không lên tiếng hay có hành động ngăn cản cô.
Khoảng chừng vài giây, Phương Hinh đã bớt nghẹn hơn chút, giọng nói lại nhỏ đi rất nhiều.
- Không ngờ anh lại thích mẫu người như cô ấy.
Là mẫu người quyến rũ, xinh đẹp, gợi cảm và chủ động đến gần đàn ông.
Không chần chừ thêm, Hoàng Tống Hiên tay siết chặt eo cô, lời nói đã trở nên tức giận nhưng vẫn giữ được sự dịu dàng.
- Anh không có, thật ra khi nghe điện thoại em, không hiểu sao cô ta lại ở đó, hình như bị bỏ thuốc, bám lấy anh như đỉa, những tấm hình đó cũng vì những khoảnh khắc ấy mà ra. Sau đó anh đẩy cô ta ra, còn chuyện lên giường… anh chỉ muốn mỗi em, ngoài em ra những cô gái khác anh đều không xem vào mắt.
Lời nói chân thành đến mức run người, Phương Hinh rơi nước mắt, Hoàng Tống Hiên nhìn cô lại có chút run rẩy lúng túng, không biết phải làm sao.
Anh đưa tay muốn lau nước mắt Phương Hinh nhưng cuối cùng lại dừng trước không trung, không biết tại sao lại không dám chạm vào, ngay cả Hoàng Tống Hiên cũng ngạc nhiên khi nhận thấy bản thân mình yếu lòng ngay lúc này.
- Hướng Kim nói đã ngủ với anh đêm đó.
- Hoàn toàn không có chuyện đó.
Phương Hinh sịt mũi, nhỏ giọng nhưng anh vẫn nghe thấy.
- Em đã rất sợ, thực sự rất sợ sẽ đánh mất anh.
Hoàng Tống Hiên nghe vậy thì hơi mỉm cười, anh vẫn tỉnh táo hỏi lại.
- Sợ đánh mất ai?
- Sợ đánh mất Hoàng Tống Hiên.
Bàn tay to lớn của anh xoa đầu cô, một bàn tay khác bắt đầu không yên phận sờ soạng những chỗ khác. Ánh mắt và nụ cười cũng không còn trong sáng nữa.
Ngay lúc bầu không khí trở nên cao trào, Hoàng Tống Hiên lại tự ý biến mình thành khách.
- Nếu em đã dồn anh vào đường cùng như vậy, không còn cách nào khác anh đành dùng cơ thể mình dâng hiến cho em để chứng minh trong sạch, và để em có cảm giác an toàn hơn.
Anh thấy vậy thì không làm phiền, chỉ chuyên tâm lái xe.
Lên đến thang máy, vừa nghe tiếng thang máy mở cửa, âm thanh phát ra không cao không thấp lại khiến Phương Hinh giật mình, tâm trí trở về với thế giới thực tại.
Vừa ngẩng đầu lên, căn phòng số 14 đang nằm chễm chệ ngay trước mặt, Phương Hinh hơi ngơ ngác, khuôn mặt nhìn anh có phần ảm đạm.
Hoàng Tống Hiên bất giác biết được cô đang nhìn mình nhưng cố tình không để ý, vẫn bình thản đưa cô vào trong nhà.
Đứng trước cửa bấm mật khẩu, Phương Hinh giọng khàn đặc không thèm nhẫn nhịn lên tiếng.
- Sao lại tới đây? Tôi muốn về nhà.
Giọng nói Phương Hinh nhẹ nhàng bay bổng nhưng vẫn cất giấu một chút sự mệt mỏi, Hoàng Tống Hiên nâng mắt nhìn cô, khuôn mặt đã trở nên khó coi lạnh lẽo.
- Sao lại đổi cách xưng hô rồi? Anh không thích.
- Em muốn về nhà.
Vốn dĩ cả hai đều muốn đối phương giải quyết chuyện của mình trước, không ai nhường nhịn ai.
Hoàng Tống Hiên thở một hơi, giọng nói bình thản.
- Vào nhà.
Cánh cửa đúng lúc nhập mật khẩu xong, Hoàng Tống Hiên vươn tay đẩy nhẹ cánh cửa, muốn Phương Hinh vào trước, cô vẫn lầm lì không chịu, khuôn mặt không còn kiên nhẫn.
- Em đang không bình tĩnh, em muốn về nhà.
Hoàng Tống Hiên âm thầm khiến răng, anh nhanh chóng kéo Phương Hinh vào trong nhà, cơ thể cô trước đây đã nhẹ, bây giờ còn nhẹ hơn, có hơi gầy một chút.
Anh ôm cô ngồi lên kệ để giày, cánh cửa cũng hung bạo bị Hoàng Tống Hiên đóng sầm lại không chút hối tiếc.
Khoảng cách gần mới thấy, đôi mắt của cả sớm đã đỏ ửng lên rồi.
Căn nhà hơi ảm đảm, chỉ lờ mờ đôi chút ánh sáng ở rèm cửa, không khí vẫn là ngột ngạt đến mức khó chịu. Hoàng Tống Hiên đột ngột cất giọng phá tan bầu không khí, anh đã nhẫn nhịn đủ rồi.
- Hướng Kim nói gì với em?
Phương Hinh bị anh ép ngồi trên kệ đựng giày, lưng áp sát vào tường, khuôn mặt anh đang rất gần cô, lúc này Phương Hinh không còn chỗ nào vướng víu, chỉ có thể bám chặt vào bả vai Hoàng Tống Hiên.
Thấy Phương Hinh im lặng không nói, Hoàng Tống Hiên tiếp tục mở miệng, giọng nói lúc này dịu dàng hơn trước.
- Em tin những tấm hình đó à?
Đôi mi Phương Hinh chợt run lên, một lúc sau lại hơi lắc đầu.
- Trả lời.
- Không tin.
Hoàng Tống Hiên ngạc nhiên nhìn cô, giọng nói Phương Hinh bây giờ không còn trơn tru mềm mại mà là khàn đặc và nấc nghẹn như sắp khóc.
Nâng tay xoa đầu cô, Hoàng Tống Hiên dần dần nhỏ giọng, áp sát vào tai cô.
- Anh sai rồi, Hinh Hinh, xin lỗi em…
Bàn tay Phương Hinh bấu chặt vạt áo, ngón tay đâm sâu vào da thịt anh như muốn rách da, nhưng Hoàng Tống Hiên lại không lên tiếng hay có hành động ngăn cản cô.
Khoảng chừng vài giây, Phương Hinh đã bớt nghẹn hơn chút, giọng nói lại nhỏ đi rất nhiều.
- Không ngờ anh lại thích mẫu người như cô ấy.
Là mẫu người quyến rũ, xinh đẹp, gợi cảm và chủ động đến gần đàn ông.
Không chần chừ thêm, Hoàng Tống Hiên tay siết chặt eo cô, lời nói đã trở nên tức giận nhưng vẫn giữ được sự dịu dàng.
- Anh không có, thật ra khi nghe điện thoại em, không hiểu sao cô ta lại ở đó, hình như bị bỏ thuốc, bám lấy anh như đỉa, những tấm hình đó cũng vì những khoảnh khắc ấy mà ra. Sau đó anh đẩy cô ta ra, còn chuyện lên giường… anh chỉ muốn mỗi em, ngoài em ra những cô gái khác anh đều không xem vào mắt.
Lời nói chân thành đến mức run người, Phương Hinh rơi nước mắt, Hoàng Tống Hiên nhìn cô lại có chút run rẩy lúng túng, không biết phải làm sao.
Anh đưa tay muốn lau nước mắt Phương Hinh nhưng cuối cùng lại dừng trước không trung, không biết tại sao lại không dám chạm vào, ngay cả Hoàng Tống Hiên cũng ngạc nhiên khi nhận thấy bản thân mình yếu lòng ngay lúc này.
- Hướng Kim nói đã ngủ với anh đêm đó.
- Hoàn toàn không có chuyện đó.
Phương Hinh sịt mũi, nhỏ giọng nhưng anh vẫn nghe thấy.
- Em đã rất sợ, thực sự rất sợ sẽ đánh mất anh.
Hoàng Tống Hiên nghe vậy thì hơi mỉm cười, anh vẫn tỉnh táo hỏi lại.
- Sợ đánh mất ai?
- Sợ đánh mất Hoàng Tống Hiên.
Bàn tay to lớn của anh xoa đầu cô, một bàn tay khác bắt đầu không yên phận sờ soạng những chỗ khác. Ánh mắt và nụ cười cũng không còn trong sáng nữa.
Ngay lúc bầu không khí trở nên cao trào, Hoàng Tống Hiên lại tự ý biến mình thành khách.
- Nếu em đã dồn anh vào đường cùng như vậy, không còn cách nào khác anh đành dùng cơ thể mình dâng hiến cho em để chứng minh trong sạch, và để em có cảm giác an toàn hơn.
/66
|