Đinh Khải Thành ngồi vào bàn ăn tại một nhà hàng nổi tiếng, cô gái đối diện lặng lẽ cởi kính râm xuống, vẻ mặt là một màu huyền bí.
Xấp tiền không ít được đặt lên bàn, Đinh Khải Thành cười gian cầm lấy với vẻ mặt sung sướng, xem ra những năm tháng này anh ta vẫn có người phía sau chống đỡ.
Hướng Kim khoanh tay trước ngực, lưng tựa vào ghế, trang phục trên người là một màu đen làm nổi bật làn da của cô.
Cô ta nghiêng đầu, giọng điệu từ tốn, vốn dĩ đây không phải là lần gặp gỡ đầu tiên.
- Đây chỉ là một nửa, sau khi chia cắt được Phương Hinh và Hoàng Tống Hiên, tôi sẽ đưa anh một nửa còn lại.
Đinh Khải Thành nghe vậy liền sáng bừng mắt, anh ta nâng niu xấp tiền trên tay, cuối cùng là đưa nó vào túi áo.
Trong ánh mắt Hướng Kim rõ ràng là đang che dấu điều gì đó, đáy mắt lại hiện lên ý cười, Đinh Khải Thành dĩ nhiên không phát hiện ra, nếu có phát hiện ra anh ta cũng không dám xen vào.
- Đại tiểu thư Hướng gia có khác, cô nghĩ phần trăm chiếm được trái tim Hoàng Tống Hiên là bao nhiêu.
- Đây không phải chuyện của anh, hơn nữa đây cũng không phải là mong muốn của riêng tôi.
Úp úp mở mở như vậy người như Đinh Khải Thành không thể không nhìn ra, chắc hẳn phía sau Hướng Kim đã có người dẫn đường dẫn lối cho cô và Hoàng Tống Hiên.
Anh ta không muốn quản chuyện người ngoài, đối phó với Hoàng Tống Hiên hầu như Đinh Khải Thành không còn một chút suy nghĩ, dù sao phần trăm thắng cũng không có.
Nếu anh ta có suy nghĩ này, chắc chắn Hướng Kim sẽ cho anh ta ở bụi.
Phục vụ hưng món ăn lên, đều là sơn hào hải vị mà rất lâu Đinh Khải Thành mới nếm lại được. Chưa kịp động đũa, Hướng Kim chợt mở miệng hỏi, lời nói có chút nguy hiểm.
- Anh có cảm thấy kì lạ không? Phương Hinh tại sao chỉ trong một thời khắc lại bỏ rơi một người bạn thanh mai trúc mã lớn lên hơn 10 năm để quen một người cô ta từng ghét chứ? Tôi lại nghĩ cô ta có mục đích gì đó, cũng có thể vẫn còn tình cảm với anh.
Lời nói Hướng Kim như tiếp thêm sức mạnh để kế hoạch thành công, Đinh Khải Thành dời tầm mắt, cô ta nói cũng không hẳn là sai.
Dù sao đã ngồi chung một thuyền, Hướng Kim vẫn tiếp tục nói tiếp, những quan điểm của cô ta cứ như vậy phơi bày trước mặt Đinh Khải Thành.
- Anh nói xem, tôi thích Hoàng Tống Hiên hơn 1 năm nhưng kể từ khi anh ấy có bạn gái, tôi vẫn không ngừng đấu tranh. Vậy một người ở bên cạnh Phương Hinh gần 10 năm, chắc chắn Phương Hinh sẽ không thể nào quên. Anh phải nắm bắt điểm này cho tốt.
- Như vậy chẳng phải kế hoạch dễ dàng thành công hay sao? Hướng tiểu thư, cô nên chuẩn bị nửa số tiền còn lại đi là vừa.
- Không phải lo, anh cứ làm tốt việc này đi đã. Còn bây giờ tôi đi trước, chầu này tôi mời.
Hướng Kim đứng dậy cầm theo túi xách trên bàn, đeo lại kính râm, là dáng vẻ thanh tao trang nhã bước ra ngoài, Đinh Khải Thành chỉ nhìn theo bóng lưng cô, nụ cười dần trở nên gian xảo.
…
Bữa ăn sáng được đặt trên bàn ăn, Hoàng Tống Hiên còn mặc tạp dề lập tức cởi xuống, anh rửa tay rồi bước vào phòng ngủ.
Cô gái nhỏ quyến rũ đêm qua vẫn còn ngủ, vùi mình trong chăn. Hoàng Tống Hiên mặc quần áo thoải mái dễ dàng chui vào trong chăn, bàn tay không yên phận di chuyển.
Phương Hinh cảm nhận động tĩnh, lập tức tỉnh táo, mí mắt cô nặng trĩu nên không thể nâng lên, chỉ nhăn mày khó chịu, miệng lẩm bẩm.
- Gì vậy…?
- Em mà không dậy anh lại dày vò em nữa đấy.
Lời thì thầm như thần chết mang theo hơi thở phảng phất khiến Phương Hinh sợ hãi, cô mở mắt ra, cơ thể hơi nhích ra xa anh.
Hoàng Tống Hiên ôm lấy eo cô kéo Phương Hinh về bên mình, khuôn miệng lại nhếch lên đầy ẩn ý.
- Còn đau sao?
Nhắc đến lại khiến anh rạo rực, dáng vẻ Phương Hinh tối qua thực sự khiến anh nhớ mãi không quên, có lẽ đó là dáng vẻ đáng nhớ nhất.
Phương Hinh lập tức đỏ mặt đỏ tai, cô ôm lấy chăn lập tức rời khỏi giường. Lời nói lắp bắp.
- Em… em dậy rồi đây, dậy rồi.
Lời vừa nói xong, cô đã chạy vụt vào nhà tắm.
Xấp tiền không ít được đặt lên bàn, Đinh Khải Thành cười gian cầm lấy với vẻ mặt sung sướng, xem ra những năm tháng này anh ta vẫn có người phía sau chống đỡ.
Hướng Kim khoanh tay trước ngực, lưng tựa vào ghế, trang phục trên người là một màu đen làm nổi bật làn da của cô.
Cô ta nghiêng đầu, giọng điệu từ tốn, vốn dĩ đây không phải là lần gặp gỡ đầu tiên.
- Đây chỉ là một nửa, sau khi chia cắt được Phương Hinh và Hoàng Tống Hiên, tôi sẽ đưa anh một nửa còn lại.
Đinh Khải Thành nghe vậy liền sáng bừng mắt, anh ta nâng niu xấp tiền trên tay, cuối cùng là đưa nó vào túi áo.
Trong ánh mắt Hướng Kim rõ ràng là đang che dấu điều gì đó, đáy mắt lại hiện lên ý cười, Đinh Khải Thành dĩ nhiên không phát hiện ra, nếu có phát hiện ra anh ta cũng không dám xen vào.
- Đại tiểu thư Hướng gia có khác, cô nghĩ phần trăm chiếm được trái tim Hoàng Tống Hiên là bao nhiêu.
- Đây không phải chuyện của anh, hơn nữa đây cũng không phải là mong muốn của riêng tôi.
Úp úp mở mở như vậy người như Đinh Khải Thành không thể không nhìn ra, chắc hẳn phía sau Hướng Kim đã có người dẫn đường dẫn lối cho cô và Hoàng Tống Hiên.
Anh ta không muốn quản chuyện người ngoài, đối phó với Hoàng Tống Hiên hầu như Đinh Khải Thành không còn một chút suy nghĩ, dù sao phần trăm thắng cũng không có.
Nếu anh ta có suy nghĩ này, chắc chắn Hướng Kim sẽ cho anh ta ở bụi.
Phục vụ hưng món ăn lên, đều là sơn hào hải vị mà rất lâu Đinh Khải Thành mới nếm lại được. Chưa kịp động đũa, Hướng Kim chợt mở miệng hỏi, lời nói có chút nguy hiểm.
- Anh có cảm thấy kì lạ không? Phương Hinh tại sao chỉ trong một thời khắc lại bỏ rơi một người bạn thanh mai trúc mã lớn lên hơn 10 năm để quen một người cô ta từng ghét chứ? Tôi lại nghĩ cô ta có mục đích gì đó, cũng có thể vẫn còn tình cảm với anh.
Lời nói Hướng Kim như tiếp thêm sức mạnh để kế hoạch thành công, Đinh Khải Thành dời tầm mắt, cô ta nói cũng không hẳn là sai.
Dù sao đã ngồi chung một thuyền, Hướng Kim vẫn tiếp tục nói tiếp, những quan điểm của cô ta cứ như vậy phơi bày trước mặt Đinh Khải Thành.
- Anh nói xem, tôi thích Hoàng Tống Hiên hơn 1 năm nhưng kể từ khi anh ấy có bạn gái, tôi vẫn không ngừng đấu tranh. Vậy một người ở bên cạnh Phương Hinh gần 10 năm, chắc chắn Phương Hinh sẽ không thể nào quên. Anh phải nắm bắt điểm này cho tốt.
- Như vậy chẳng phải kế hoạch dễ dàng thành công hay sao? Hướng tiểu thư, cô nên chuẩn bị nửa số tiền còn lại đi là vừa.
- Không phải lo, anh cứ làm tốt việc này đi đã. Còn bây giờ tôi đi trước, chầu này tôi mời.
Hướng Kim đứng dậy cầm theo túi xách trên bàn, đeo lại kính râm, là dáng vẻ thanh tao trang nhã bước ra ngoài, Đinh Khải Thành chỉ nhìn theo bóng lưng cô, nụ cười dần trở nên gian xảo.
…
Bữa ăn sáng được đặt trên bàn ăn, Hoàng Tống Hiên còn mặc tạp dề lập tức cởi xuống, anh rửa tay rồi bước vào phòng ngủ.
Cô gái nhỏ quyến rũ đêm qua vẫn còn ngủ, vùi mình trong chăn. Hoàng Tống Hiên mặc quần áo thoải mái dễ dàng chui vào trong chăn, bàn tay không yên phận di chuyển.
Phương Hinh cảm nhận động tĩnh, lập tức tỉnh táo, mí mắt cô nặng trĩu nên không thể nâng lên, chỉ nhăn mày khó chịu, miệng lẩm bẩm.
- Gì vậy…?
- Em mà không dậy anh lại dày vò em nữa đấy.
Lời thì thầm như thần chết mang theo hơi thở phảng phất khiến Phương Hinh sợ hãi, cô mở mắt ra, cơ thể hơi nhích ra xa anh.
Hoàng Tống Hiên ôm lấy eo cô kéo Phương Hinh về bên mình, khuôn miệng lại nhếch lên đầy ẩn ý.
- Còn đau sao?
Nhắc đến lại khiến anh rạo rực, dáng vẻ Phương Hinh tối qua thực sự khiến anh nhớ mãi không quên, có lẽ đó là dáng vẻ đáng nhớ nhất.
Phương Hinh lập tức đỏ mặt đỏ tai, cô ôm lấy chăn lập tức rời khỏi giường. Lời nói lắp bắp.
- Em… em dậy rồi đây, dậy rồi.
Lời vừa nói xong, cô đã chạy vụt vào nhà tắm.
/66
|