Có vẻ như giấc ngủ này kéo dài rất lâu, khi Marvelous tỉnh lại, cái cổ của anh mỏi nhừ, chắc anh đã giữ tư thế nằm sấp này từ đầu đến cuối. Hơi cử động, cơ thể có phần ê ẩm.
Mar gắng gượng ngồi dậy, ngó xung quanh, anh đang ở trong một căn phòng khá sang trọng xa hoa, kiến trúc mang đậm phong cách quý tộc, điều này làm anh có chút ngạc nhiên.
Nhớ lại chuyện tối hôm qua, lúc Mar đang ngủ ngon lành thì bị Sharon đập cửa dựng dậy rồi lôi sang phòng của cô, trong đó nồng nặc mùi thuốc sâm mà anh sợ từ bé, cô nói có gì đó không ổn đòi đi ngay trong đêm, mặc dù rất buồn bực vì mất ngủ nhưng anh cũng mau chóng gói ghém hành lí sẵn sàng.
Vừa dọn xong, anh nghe có tiếng gì đó lạch cạch như tiếng mở khoá, nhìn về phía cửa thì thấy Sharon đã đứng đợi sẵn, cô mở miệng thúc giục một chút, sau đó anh cùng cô rời khỏi phòng.
Vừa đi vừa lèm bèm với Sharon bên cạnh, chợt Mar nghe thấy ai đó gọi tên mình, anh có quay đầu lại ngó nhưng bị Sharon lôi mạnh về phía trước, trông rất sốt sắng, anh tự nhủ chắc là mình mơ ngủ, lại bước tiếp.
Nhưng vừa đi xuống cầu thang mấy bước, Mar lại nghe thấy một tiếng hét to xướng tên mình lên, rõ ràng là giọng của Sharon, mà cô lại đang đi bên cạnh anh, thế là thế nào?
Sharon đi bên cạnh vội quàng lấy tay anh kéo xuống, thái độ rất nôn nóng, Mar hỏi cô có nghe thấy tiếng gì không, cô lập tức bảo không, điệu bộ trông còn đáng nghi hơn, anh giật tay ra khỏi cô rồi chạy ngược lại, vừa lúc nhìn thấy một Sharon khác đang bị hai gã lạ hoắc lôi đi.
Mar như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, người đi cùng anh lúc nãy không phải Sharon, mà là một kẻ mạo danh, anh hộc tốc chạy về Sharon thật , nhưng không kịp, tay chân bị thứ gì đó quấn chặt như mắc vào dây leo rồi lôi cả cơ thể về phía đằng sau.
Anh chưa kịp làm gì đã cảm giác phía sau gáy nhói một phát như kim đâm, cơn buồn ngủ kéo đến như đê vỡ, không kìm được mà ngã vật ra đất bất tỉnh.
Từ đó trở về sau anh không còn biết gì hết. Chỉ chắc chắn một điều cả hai đã bị ai đó bắt cóc.
Mar sau khi hồi tưởng lại một chút, cảm giác bị uy hiếp bùng cháy mãnh liệt, anh lao xuống giường, nhằm về phía cánh cửa chắc chắn đang được khoá kia mà cho một chưởng.
Không may là cánh cửa đã được bảo hộ bởi bùa chú, cú đánh của anh chạm vào kết giới liền phản tác dụng, hai cánh tay bị chấn đến tê dại. Mar chửi thề một câu.
Không riêng gì cửa ra vào, cả căn phòng đều được bao bọc bởi kết giới, muốn phá giải bùa chú là điều không tưởng.
Bị giam cầm, ngoài việc ngồi chờ bất lực thì còn có thể làm gì nữa, Mar mặc dù rất không tình nguyện, lại lo lắng cho Sharon nhưng anh chỉ đành chờ đợi, kiểu gì cũng sẽ có người mang cơm đến, đã bắt cóc thì không thể để con tin chết đói được.
Không ngoài dự liệu, chỉ khoảng nửa giờ sau, cánh cửa vẫn đóng im ỉm lập tức phát ra tiếng lạch cạch rồi bật mở, một cô gái bước vào, tay cầm khay cơm thơm lừng.
Mar rất đói, nhưng chưa đến mức mất hết lí trí như vậy, anh nằm trên giường, giả vờ ngủ, còn để tư thế nằm sấp. Cô gái nhẹ nhàng đặt khay cơm lên bàn, có lẽ nghĩ vì sẽ rời đi ngay nên không đóng cửa lại, vừa mới ngẩng đầu đã thấy một người đàn ông kề ngay sau lưng mình, ánh mắt như muốn giết người.
Cô gái hoảng sợ, đờ người ra mấy giây rồi theo bản năng lập tức hét lên, Mar bịt miệng cô lại, trầm giọng nói:
- Cấm lộn xộn, nghe theo lời tôi thì sống rõ chưa?
Cô gái tội nghiệp kia nước mắt lưng tròng, nhưng không gật đầu.
- Có cô gái nào được đưa đến đây với tôi không? Có thì gật đầu, không có thì chớp mắt hai cái, không biết thì lắc.
Cô gái vô thức chớp mắt, sau đó mới gật đầu.
- Dẫn tôi tới chỗ cô gái đó! - Mar ra lệnh đồng thời lôi cô gái về phía cửa.
Cô ta mặc dù có phản kháng nhưng không đỡ lại được một người đàn ông khoẻ mạnh, chỉ đành để người ta lôi đi. Ra khỏi cánh cửa một cách an toàn, anh mới ý thức được kết giới nằm ở bản thân cánh cửa, một khi nó mở ra, kết giới sẽ ngay lập tức mất tác dụng, tưởng như thủ đoạn lập kết giới này rất cao siêu, nhưng lại sơ hở đến không tưởng.
Đi qua một đoạn hành lang là có hai ngã rẽ, Mar hỏi cô gái là đi về hướng nào, cô ta chả suy nghĩ gì hất đầu về bên trái.
- Tốt, đi. - Thế nhưng anh lại kéo cô ta đi hướng bên phải.
Cô gái liền lộ vẻ hoảng hốt, ngón tay đang bấu chặt lấy tay của anh bất giác tăng lực.
Rõ ràng hướng bên trái là hướng gây bất lợi cho anh, cô ta muốn đào thoát, lại thông thạo đường lối, đối với một người không biết gì về nơi này như anh hoàn toàn chiếm ưu thế, nhưng động tác hất đầu mách nước một cách nhanh chóng lại tố cáo ý đồ của cô ta. Cô ta nên vờ tỏ ra do dự để nguỵ tạo là mình đang sắp phản bội ông chủ mà sinh sợ sệt mới phải.
Mar tỏ ra rất đắc ý, kéo cô gái kia đi về phía hành lang bên phải. Đoạn hành lang này không dài lắm, chỉ xuất hiện hai cánh cửa, sau khi thăm dò cô hầu gái, xác định là không có ai mà cửa cũng khoá bên nên lại bước tiếp.
Anh không biết nhiều về kiến trúc cổ điển của đất nước Ferekas, nhưng có vẻ như nơi này thuộc dạng hoa lệ thường thấy của cánh nhà giàu, bọn họ xây dựng cơ ngơi theo lối hiểu biết nông cạn về kiến trúc hoàng gia, nói trắng ra là nhái lại cho 'có vẻ' sang trọng, sau đó thêm thắt những thứ khoa trương theo sở thích cá nhân, thì nơi này cũng sàn sàn như vậy.
Mar ở trong cung điện Dulistal bao nhiêu năm như vậy, mấy điều sơ đẳng này hoàn toàn thuộc lòng.
Rẽ phải thêm lần nữa thì có cầu thang đi xuống, chẳng biết thế nào lại đến được sảnh chính của nơi này, theo Mar nghĩ là một lâu đài nhỏ của gã tỷ phú nào đó, nhưng phía dưới này kiến trúc rất khác.
Hào nhoáng xa xỉ nhưng lại có phần tinh tế, rất hiện đại, kiến trúc nhại theo hoàng gia biến mất, tiền sảnh thông thoáng, ngay cả những vật dụng trang trí nhỏ nhặt như nhánh hoa đính cố ý trên khung tranh đều là những sự dàn dựng tỉ mỉ. Chủ nhân nơi này quả thực có phần kì lạ.
Đang mải mê suy ngẫm, chợt có một giọng nói vang lên làm các dây thần kinh trên người Mar lập tức căng cứng.
- Chào mừng đến với dinh thự của Bá tước Milas!
Một người đàn ông xuất hiện phía trên cầu thang, bề ngoài có vẻ cao ráo anh tuấn, giọng nói trầm ổn, nhìn không đoán ra tuổi, nhưng theo Mar thì không trẻ lắm.
- Ta là Milas Olera, chủ nhân của dinh thự này, chắc cậu đã có một giấc ngủ ngon. - Ông ta bước xuống cầu thang, cất giọng chủ nhà hiếu khách.
- Cô gái kia đâu? - Mar hỏi ngay, không thèm vòng vo câu nệ với đám nhà giàu.
- Cô gái đó vẫn đang nghỉ ngơi, đương nhiên là được chăm sóc rất tốt, cậu không cần lo lắng. - Bá tước Milas mỉm cười nói. - Cậu cũng nên nhẹ tay với cô hầu gái tội nghiệp của tôi một chút.
Mar đẩy cô gái về phía vị bá tước kia rồi nhếch mép cười.
- Bảo sao thấy quen quen, hoá ra là vị bá tước Đá Quý danh bất hư truyền.
- Không dám không dám. - Bá tước đỡ cô hầu gái của mình rồi cho cô ta lui.
Vốn dĩ Mar biết đến người này là bởi lúc còn ở Dulistal làm hộ vệ, ông ta đã từng đến cung điện một chuyến. Ông ta là người thuộc dòng dõi quý tộc, nhiều đời được phong bá tước. Dòng tộc này có một truyền thống rất xa xỉ, đó là sưu tập đá quý, người ta đồn đại rằng gia tộc Milas sở hữu hàng ngàn loại đá quý từ khắp nơi trên thế giới, so với bộ sưu tập hoàng gia còn lớn hơn.
Bá tước Milas đến Dulistal cũng chỉ có mục đích là săn đá quý, mà loại đá này được cất ở trong hoàng cung, muốn mua từ nơi nào đó trong lãnh thổ thì cũng phải có giấy tờ thông hành đàng hoàng, ông ta chẳng quản ngại xa xôi lặn lội tới tìm, thân phận cũng được xem là không nhỏ, tiếp đãi khách lớn nước bạn rộng rãi một chút cũng là thường tình.
Mar chính là người phụ trách an ninh cho Bá tước Milas năm đó. Trong trí nhớ của anh và thời điểm hiện tại, người đàn ông đó vẫn giữ nguyên được phong độ và vẻ bề ngoài lãng tử của mình, chiếu theo cách ăn nói thì cũng là người từng trải, vẻ ngoài chắc chắn không thể hiện đúng tuổi tác.
- Cậu và cô gái kia là do người của tôi cướp về, đêm qua hai người bị đối thủ cạnh tranh của tôi bắt cóc, thật có lỗi. - Bá tước nói giọng mềm mỏng.
- Hở?
- Đại hội sắp diễn ra, tôi đương nhiên có nhiều đối thủ, phải gấp rút chiêu mộ nhân tài, nhưng xem ra năm nay chất lượng không khả quan lắm. Các nhà tài trợ quay sang giành giật với nhau, tôi vốn là biết tài năng của cậu nên cho người theo dõi hành tung để dễ gặp mặt, nhưng một đối thủ của tôi đã giở trò chơi đểu, đêm hôm khuya khoắt tìm đến chỗ cậu quấy phá.
Bá tước Milas giải thích một hồi nữa, đại khái là ông ta muốn giành lấy giải thưởng cao nhất của cuộc thi là chiếc nhẫn quý giá của Nhà tiên tri Stephan, ông ta đã sưu tập cả đời nhưng vẫn không cách nào tìm được loại đá mà các nhà tiên tri vĩ đại sử dụng làm mặt nhẫn, đại hội lần này là một cơ hội tuyệt vời.
Thế nhưng nhân tài đến tay lại tuột mất, đối thủ của bá tước vốn chẳng 'ưa' gì kho báu đồ sộ nhà Milas, thế nên tìm cách mua chuộc đấu thủ , gán cho bá tước biệt danh keo kiệt, sát ngày thi mà ông ta không thể chiêu mộ thêm bất cứ ai. Đương nhiên là rất sốt ruột, may thay Mar lại đến Ferekas vào đúng dịp thi đấu, bá tước biết tài năng của anh nên rất muốn mời về. (Ông ta có mạng lưới thông tin khắp nơi, việc Mar rời khỏi Dulistal ổng cũng biết luôn)
- Vậy tại sao lại dùng kết giới giam giữ tôi, lúc chúng tôi bị phục kích đáng ra các ông phải ra tay chứ!
- Đấy chỉ là thử nghiệm mà thôi.
- Đối với đấu thủ khác ông cũng giở trò này chắc?
- Không hẳn, tôi có nhiều cách để thử thách, tuy nhiên cậu được đãi ngộ tốt hơn. Dù sao thì chúng ta coi như có quen biết ở Dulistal.
- Ờ. - Mar đáp thờ ơ.
Bá tước khụ một tiếng rồi nói tiếp.
- Cậu sẽ giúp tôi chứ?
- Tiếc là chúng tôi lại muốn lấy lại chiếc nhẫn, chứ không phải giúp ông giành nó. - Mar nhún vai tỏ ý ngược lại. - Chiếc nhẫn đó vốn là của cô gái đi cùng với tôi, bọn trộm đã đánh cắp nó và bán cho hội đồng thi đấu.
- Hửm?
- Ông khoan hãy nghi ngờ. - Đôi mắt Mar sáng lên một chút. - Ông nói là mất cả đời mà vẫn không tìm thấy được chiếc nhẫn quý giá đó, vậy còn cô gái kia thì sao? Cô ta vì sao mà có được may mắn đến thế? Ông hẳn là chưa nghĩ đến khả năng Nhà tiên tri đã tặng cô ta thứ đó nhỉ?
Bị Mar công kích, bá tước dù trong tâm dậy sóng nhưng gương mặt thể hiện vẫn rất bình tĩnh, không nhanh không chậm nói thờ ơ.
- Tôi cũng không phải kẻ ngốc, cô gái đó lúc tiếp nhận ảo ảnh tại khách sạn đã gặp một người mà tôi chắc chắn đó là Nhà tiên tri Stephen huyền thoại, bảo không bất ngờ kì thực chính là nói dối.
- Thế giờ ngài có còn muốn trọng dụng chúng tôi nữa hay không? - Mar hỏi thăm dò.
- Đương nhiên là muốn rồi. - Bá tước Milas chỉnh sửa lại vạt áo choàng. - Tôi muốn tìm đến cậu, cũng bởi theo dõi cậu đã lâu, ở Ferekas, kiếm một người có năng lực còn khó hơn tìm đá quý ở trong miệng núi lửa, coi như lần này tôi bất chấp phần thưởng, giúp hai người, thế nào?
Không ngờ bá tước Milas lại dễ dãi đến vậy, sẵn sàng từ bỏ món lợi mà mình theo đuổi bấy lâu, Mar hiển nhiên vẫn nảy sinh chút nghi ngờ.
Đứng lâu mỏi chân, bá tước nói:
- Nãy giờ thật thất lễ với cậu, chúng ta sang phòng trà ngồi cho thoải mái.
- Đưa tôi đến chỗ cô gái kia! - Giọng Mar không lớn nhưng ngữ khí điềm đạm như ra lệnh, bá tước cũng không vì thế mà tức giận, vẫn ôn hoà như trước dẫn anh đi.
Người này khiếu thẩm mĩ cũng không đến nỗi nào, mặc dù là tỷ phú đá quý nhưng bày biện cũng không quá phô trương, có phần pha trộn các phong cách kiến trúc lại với nhau để tạo ra một gam màu mới, khá hợp mắt mà không mất đi vẻ đặc trưng tinh tế.
Nơi Sharon bị giam giữ cũng khá tiện nghi, cô trông có vẻ còn hưởng thụ hơn cả anh, lúc đến nơi anh còn thấy cô đang được các nữ hầu chải tóc.
- Cô thấy thoải mái không? - Bá tước Milas cười hỏi.
- Tốt. - Sharon đáp gọn lỏn.
- Cô chẳng có chút đề phòng gì hết à? - Mar cười khổ trong lòng.
- Đề phòng kiểu gì? - Sharon hất lọn tóc dài ra sau vai. - Lần trước (ở cung điện Dulistal) cũng tỉnh dậy và phát hiện đang nằm trên một chiếc giường sang trọng, kẻ hầu người hạ, có gì phải đề phòng.
Giả bộ không đề phòng sẽ khiến đối phương giảm đi sự đề phòng, rõ là Sharon đang dùng cách này để thăm dò bá tước. Mar hiểu ra tia ẩn ý trong đôi mắt của cô, liền thức thời nghiêng theo.
- Nơi này đúng thật là khá an toàn, chúng ta tạm thời không cần lo ăn ở, lại có người đầu tư để tham gia thi đấu, mọi chuyện coi như ổn thoả.
- Đúng vậy. - Bá tước Milas hài lòng ra mặt. - Tôi sẽ trợ giúp cậu tham gia thi đấu, cậu cần gì cứ nói, tôi sẽ chuẩn bị.
- Cảm ơn. - Mar khách sáo.
- Tôi sẽ thi đấu cùng anh ta. - Sharon lên tiếng, lời nói như một lời khẳng định chứ không hề giống như đang hỏi ý kiến của bá tước.
Ông ta hơi rung mí mắt một chút, lại nở một nụ cười như có như không.
- Được thôi.
- Ông có điều kiện gì không? - Một câu hỏi sâu xa mà Mar đã suy nghĩ một hồi mới nói ra, phải chủ động hỏi trước thì có thể chiếm một phần lợi thế. Cuộc thi này vốn dĩ đã sặc mùi tính toán.
Bá tước hơi bất ngờ khi anh hỏi thẳng thừng vậy, nhưng biểu hiện rất vui vẻ.
- Giải nhất được trao cho nhà vô địch và nhà tài trợ, phân chia thế nào thì ở trong nội bộ quyết định, tôi vốn không thiếu tiền.
Nói đến thế thì ai cũng hiểu.
- Nhưng với viên chiếc nhẫn kia cũng không phải là không thể từ bỏ.
- Vậy ngài muốn gì hơn ngoài phần thưởng đó vậy? - Sharon nhìn bá tước qua hình ảnh phản chiếc trong gương, khi không nhìn chính diện, trông cô có vẻ dịu dàng hơn.
Nụ cười của bá tước Milas càng thêm ý vị.
- Tôi muốn hướng đến hội đồng thi đấu mà nuốt chửng.
End chap 24
Mar gắng gượng ngồi dậy, ngó xung quanh, anh đang ở trong một căn phòng khá sang trọng xa hoa, kiến trúc mang đậm phong cách quý tộc, điều này làm anh có chút ngạc nhiên.
Nhớ lại chuyện tối hôm qua, lúc Mar đang ngủ ngon lành thì bị Sharon đập cửa dựng dậy rồi lôi sang phòng của cô, trong đó nồng nặc mùi thuốc sâm mà anh sợ từ bé, cô nói có gì đó không ổn đòi đi ngay trong đêm, mặc dù rất buồn bực vì mất ngủ nhưng anh cũng mau chóng gói ghém hành lí sẵn sàng.
Vừa dọn xong, anh nghe có tiếng gì đó lạch cạch như tiếng mở khoá, nhìn về phía cửa thì thấy Sharon đã đứng đợi sẵn, cô mở miệng thúc giục một chút, sau đó anh cùng cô rời khỏi phòng.
Vừa đi vừa lèm bèm với Sharon bên cạnh, chợt Mar nghe thấy ai đó gọi tên mình, anh có quay đầu lại ngó nhưng bị Sharon lôi mạnh về phía trước, trông rất sốt sắng, anh tự nhủ chắc là mình mơ ngủ, lại bước tiếp.
Nhưng vừa đi xuống cầu thang mấy bước, Mar lại nghe thấy một tiếng hét to xướng tên mình lên, rõ ràng là giọng của Sharon, mà cô lại đang đi bên cạnh anh, thế là thế nào?
Sharon đi bên cạnh vội quàng lấy tay anh kéo xuống, thái độ rất nôn nóng, Mar hỏi cô có nghe thấy tiếng gì không, cô lập tức bảo không, điệu bộ trông còn đáng nghi hơn, anh giật tay ra khỏi cô rồi chạy ngược lại, vừa lúc nhìn thấy một Sharon khác đang bị hai gã lạ hoắc lôi đi.
Mar như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, người đi cùng anh lúc nãy không phải Sharon, mà là một kẻ mạo danh, anh hộc tốc chạy về Sharon thật , nhưng không kịp, tay chân bị thứ gì đó quấn chặt như mắc vào dây leo rồi lôi cả cơ thể về phía đằng sau.
Anh chưa kịp làm gì đã cảm giác phía sau gáy nhói một phát như kim đâm, cơn buồn ngủ kéo đến như đê vỡ, không kìm được mà ngã vật ra đất bất tỉnh.
Từ đó trở về sau anh không còn biết gì hết. Chỉ chắc chắn một điều cả hai đã bị ai đó bắt cóc.
Mar sau khi hồi tưởng lại một chút, cảm giác bị uy hiếp bùng cháy mãnh liệt, anh lao xuống giường, nhằm về phía cánh cửa chắc chắn đang được khoá kia mà cho một chưởng.
Không may là cánh cửa đã được bảo hộ bởi bùa chú, cú đánh của anh chạm vào kết giới liền phản tác dụng, hai cánh tay bị chấn đến tê dại. Mar chửi thề một câu.
Không riêng gì cửa ra vào, cả căn phòng đều được bao bọc bởi kết giới, muốn phá giải bùa chú là điều không tưởng.
Bị giam cầm, ngoài việc ngồi chờ bất lực thì còn có thể làm gì nữa, Mar mặc dù rất không tình nguyện, lại lo lắng cho Sharon nhưng anh chỉ đành chờ đợi, kiểu gì cũng sẽ có người mang cơm đến, đã bắt cóc thì không thể để con tin chết đói được.
Không ngoài dự liệu, chỉ khoảng nửa giờ sau, cánh cửa vẫn đóng im ỉm lập tức phát ra tiếng lạch cạch rồi bật mở, một cô gái bước vào, tay cầm khay cơm thơm lừng.
Mar rất đói, nhưng chưa đến mức mất hết lí trí như vậy, anh nằm trên giường, giả vờ ngủ, còn để tư thế nằm sấp. Cô gái nhẹ nhàng đặt khay cơm lên bàn, có lẽ nghĩ vì sẽ rời đi ngay nên không đóng cửa lại, vừa mới ngẩng đầu đã thấy một người đàn ông kề ngay sau lưng mình, ánh mắt như muốn giết người.
Cô gái hoảng sợ, đờ người ra mấy giây rồi theo bản năng lập tức hét lên, Mar bịt miệng cô lại, trầm giọng nói:
- Cấm lộn xộn, nghe theo lời tôi thì sống rõ chưa?
Cô gái tội nghiệp kia nước mắt lưng tròng, nhưng không gật đầu.
- Có cô gái nào được đưa đến đây với tôi không? Có thì gật đầu, không có thì chớp mắt hai cái, không biết thì lắc.
Cô gái vô thức chớp mắt, sau đó mới gật đầu.
- Dẫn tôi tới chỗ cô gái đó! - Mar ra lệnh đồng thời lôi cô gái về phía cửa.
Cô ta mặc dù có phản kháng nhưng không đỡ lại được một người đàn ông khoẻ mạnh, chỉ đành để người ta lôi đi. Ra khỏi cánh cửa một cách an toàn, anh mới ý thức được kết giới nằm ở bản thân cánh cửa, một khi nó mở ra, kết giới sẽ ngay lập tức mất tác dụng, tưởng như thủ đoạn lập kết giới này rất cao siêu, nhưng lại sơ hở đến không tưởng.
Đi qua một đoạn hành lang là có hai ngã rẽ, Mar hỏi cô gái là đi về hướng nào, cô ta chả suy nghĩ gì hất đầu về bên trái.
- Tốt, đi. - Thế nhưng anh lại kéo cô ta đi hướng bên phải.
Cô gái liền lộ vẻ hoảng hốt, ngón tay đang bấu chặt lấy tay của anh bất giác tăng lực.
Rõ ràng hướng bên trái là hướng gây bất lợi cho anh, cô ta muốn đào thoát, lại thông thạo đường lối, đối với một người không biết gì về nơi này như anh hoàn toàn chiếm ưu thế, nhưng động tác hất đầu mách nước một cách nhanh chóng lại tố cáo ý đồ của cô ta. Cô ta nên vờ tỏ ra do dự để nguỵ tạo là mình đang sắp phản bội ông chủ mà sinh sợ sệt mới phải.
Mar tỏ ra rất đắc ý, kéo cô gái kia đi về phía hành lang bên phải. Đoạn hành lang này không dài lắm, chỉ xuất hiện hai cánh cửa, sau khi thăm dò cô hầu gái, xác định là không có ai mà cửa cũng khoá bên nên lại bước tiếp.
Anh không biết nhiều về kiến trúc cổ điển của đất nước Ferekas, nhưng có vẻ như nơi này thuộc dạng hoa lệ thường thấy của cánh nhà giàu, bọn họ xây dựng cơ ngơi theo lối hiểu biết nông cạn về kiến trúc hoàng gia, nói trắng ra là nhái lại cho 'có vẻ' sang trọng, sau đó thêm thắt những thứ khoa trương theo sở thích cá nhân, thì nơi này cũng sàn sàn như vậy.
Mar ở trong cung điện Dulistal bao nhiêu năm như vậy, mấy điều sơ đẳng này hoàn toàn thuộc lòng.
Rẽ phải thêm lần nữa thì có cầu thang đi xuống, chẳng biết thế nào lại đến được sảnh chính của nơi này, theo Mar nghĩ là một lâu đài nhỏ của gã tỷ phú nào đó, nhưng phía dưới này kiến trúc rất khác.
Hào nhoáng xa xỉ nhưng lại có phần tinh tế, rất hiện đại, kiến trúc nhại theo hoàng gia biến mất, tiền sảnh thông thoáng, ngay cả những vật dụng trang trí nhỏ nhặt như nhánh hoa đính cố ý trên khung tranh đều là những sự dàn dựng tỉ mỉ. Chủ nhân nơi này quả thực có phần kì lạ.
Đang mải mê suy ngẫm, chợt có một giọng nói vang lên làm các dây thần kinh trên người Mar lập tức căng cứng.
- Chào mừng đến với dinh thự của Bá tước Milas!
Một người đàn ông xuất hiện phía trên cầu thang, bề ngoài có vẻ cao ráo anh tuấn, giọng nói trầm ổn, nhìn không đoán ra tuổi, nhưng theo Mar thì không trẻ lắm.
- Ta là Milas Olera, chủ nhân của dinh thự này, chắc cậu đã có một giấc ngủ ngon. - Ông ta bước xuống cầu thang, cất giọng chủ nhà hiếu khách.
- Cô gái kia đâu? - Mar hỏi ngay, không thèm vòng vo câu nệ với đám nhà giàu.
- Cô gái đó vẫn đang nghỉ ngơi, đương nhiên là được chăm sóc rất tốt, cậu không cần lo lắng. - Bá tước Milas mỉm cười nói. - Cậu cũng nên nhẹ tay với cô hầu gái tội nghiệp của tôi một chút.
Mar đẩy cô gái về phía vị bá tước kia rồi nhếch mép cười.
- Bảo sao thấy quen quen, hoá ra là vị bá tước Đá Quý danh bất hư truyền.
- Không dám không dám. - Bá tước đỡ cô hầu gái của mình rồi cho cô ta lui.
Vốn dĩ Mar biết đến người này là bởi lúc còn ở Dulistal làm hộ vệ, ông ta đã từng đến cung điện một chuyến. Ông ta là người thuộc dòng dõi quý tộc, nhiều đời được phong bá tước. Dòng tộc này có một truyền thống rất xa xỉ, đó là sưu tập đá quý, người ta đồn đại rằng gia tộc Milas sở hữu hàng ngàn loại đá quý từ khắp nơi trên thế giới, so với bộ sưu tập hoàng gia còn lớn hơn.
Bá tước Milas đến Dulistal cũng chỉ có mục đích là săn đá quý, mà loại đá này được cất ở trong hoàng cung, muốn mua từ nơi nào đó trong lãnh thổ thì cũng phải có giấy tờ thông hành đàng hoàng, ông ta chẳng quản ngại xa xôi lặn lội tới tìm, thân phận cũng được xem là không nhỏ, tiếp đãi khách lớn nước bạn rộng rãi một chút cũng là thường tình.
Mar chính là người phụ trách an ninh cho Bá tước Milas năm đó. Trong trí nhớ của anh và thời điểm hiện tại, người đàn ông đó vẫn giữ nguyên được phong độ và vẻ bề ngoài lãng tử của mình, chiếu theo cách ăn nói thì cũng là người từng trải, vẻ ngoài chắc chắn không thể hiện đúng tuổi tác.
- Cậu và cô gái kia là do người của tôi cướp về, đêm qua hai người bị đối thủ cạnh tranh của tôi bắt cóc, thật có lỗi. - Bá tước nói giọng mềm mỏng.
- Hở?
- Đại hội sắp diễn ra, tôi đương nhiên có nhiều đối thủ, phải gấp rút chiêu mộ nhân tài, nhưng xem ra năm nay chất lượng không khả quan lắm. Các nhà tài trợ quay sang giành giật với nhau, tôi vốn là biết tài năng của cậu nên cho người theo dõi hành tung để dễ gặp mặt, nhưng một đối thủ của tôi đã giở trò chơi đểu, đêm hôm khuya khoắt tìm đến chỗ cậu quấy phá.
Bá tước Milas giải thích một hồi nữa, đại khái là ông ta muốn giành lấy giải thưởng cao nhất của cuộc thi là chiếc nhẫn quý giá của Nhà tiên tri Stephan, ông ta đã sưu tập cả đời nhưng vẫn không cách nào tìm được loại đá mà các nhà tiên tri vĩ đại sử dụng làm mặt nhẫn, đại hội lần này là một cơ hội tuyệt vời.
Thế nhưng nhân tài đến tay lại tuột mất, đối thủ của bá tước vốn chẳng 'ưa' gì kho báu đồ sộ nhà Milas, thế nên tìm cách mua chuộc đấu thủ , gán cho bá tước biệt danh keo kiệt, sát ngày thi mà ông ta không thể chiêu mộ thêm bất cứ ai. Đương nhiên là rất sốt ruột, may thay Mar lại đến Ferekas vào đúng dịp thi đấu, bá tước biết tài năng của anh nên rất muốn mời về. (Ông ta có mạng lưới thông tin khắp nơi, việc Mar rời khỏi Dulistal ổng cũng biết luôn)
- Vậy tại sao lại dùng kết giới giam giữ tôi, lúc chúng tôi bị phục kích đáng ra các ông phải ra tay chứ!
- Đấy chỉ là thử nghiệm mà thôi.
- Đối với đấu thủ khác ông cũng giở trò này chắc?
- Không hẳn, tôi có nhiều cách để thử thách, tuy nhiên cậu được đãi ngộ tốt hơn. Dù sao thì chúng ta coi như có quen biết ở Dulistal.
- Ờ. - Mar đáp thờ ơ.
Bá tước khụ một tiếng rồi nói tiếp.
- Cậu sẽ giúp tôi chứ?
- Tiếc là chúng tôi lại muốn lấy lại chiếc nhẫn, chứ không phải giúp ông giành nó. - Mar nhún vai tỏ ý ngược lại. - Chiếc nhẫn đó vốn là của cô gái đi cùng với tôi, bọn trộm đã đánh cắp nó và bán cho hội đồng thi đấu.
- Hửm?
- Ông khoan hãy nghi ngờ. - Đôi mắt Mar sáng lên một chút. - Ông nói là mất cả đời mà vẫn không tìm thấy được chiếc nhẫn quý giá đó, vậy còn cô gái kia thì sao? Cô ta vì sao mà có được may mắn đến thế? Ông hẳn là chưa nghĩ đến khả năng Nhà tiên tri đã tặng cô ta thứ đó nhỉ?
Bị Mar công kích, bá tước dù trong tâm dậy sóng nhưng gương mặt thể hiện vẫn rất bình tĩnh, không nhanh không chậm nói thờ ơ.
- Tôi cũng không phải kẻ ngốc, cô gái đó lúc tiếp nhận ảo ảnh tại khách sạn đã gặp một người mà tôi chắc chắn đó là Nhà tiên tri Stephen huyền thoại, bảo không bất ngờ kì thực chính là nói dối.
- Thế giờ ngài có còn muốn trọng dụng chúng tôi nữa hay không? - Mar hỏi thăm dò.
- Đương nhiên là muốn rồi. - Bá tước Milas chỉnh sửa lại vạt áo choàng. - Tôi muốn tìm đến cậu, cũng bởi theo dõi cậu đã lâu, ở Ferekas, kiếm một người có năng lực còn khó hơn tìm đá quý ở trong miệng núi lửa, coi như lần này tôi bất chấp phần thưởng, giúp hai người, thế nào?
Không ngờ bá tước Milas lại dễ dãi đến vậy, sẵn sàng từ bỏ món lợi mà mình theo đuổi bấy lâu, Mar hiển nhiên vẫn nảy sinh chút nghi ngờ.
Đứng lâu mỏi chân, bá tước nói:
- Nãy giờ thật thất lễ với cậu, chúng ta sang phòng trà ngồi cho thoải mái.
- Đưa tôi đến chỗ cô gái kia! - Giọng Mar không lớn nhưng ngữ khí điềm đạm như ra lệnh, bá tước cũng không vì thế mà tức giận, vẫn ôn hoà như trước dẫn anh đi.
Người này khiếu thẩm mĩ cũng không đến nỗi nào, mặc dù là tỷ phú đá quý nhưng bày biện cũng không quá phô trương, có phần pha trộn các phong cách kiến trúc lại với nhau để tạo ra một gam màu mới, khá hợp mắt mà không mất đi vẻ đặc trưng tinh tế.
Nơi Sharon bị giam giữ cũng khá tiện nghi, cô trông có vẻ còn hưởng thụ hơn cả anh, lúc đến nơi anh còn thấy cô đang được các nữ hầu chải tóc.
- Cô thấy thoải mái không? - Bá tước Milas cười hỏi.
- Tốt. - Sharon đáp gọn lỏn.
- Cô chẳng có chút đề phòng gì hết à? - Mar cười khổ trong lòng.
- Đề phòng kiểu gì? - Sharon hất lọn tóc dài ra sau vai. - Lần trước (ở cung điện Dulistal) cũng tỉnh dậy và phát hiện đang nằm trên một chiếc giường sang trọng, kẻ hầu người hạ, có gì phải đề phòng.
Giả bộ không đề phòng sẽ khiến đối phương giảm đi sự đề phòng, rõ là Sharon đang dùng cách này để thăm dò bá tước. Mar hiểu ra tia ẩn ý trong đôi mắt của cô, liền thức thời nghiêng theo.
- Nơi này đúng thật là khá an toàn, chúng ta tạm thời không cần lo ăn ở, lại có người đầu tư để tham gia thi đấu, mọi chuyện coi như ổn thoả.
- Đúng vậy. - Bá tước Milas hài lòng ra mặt. - Tôi sẽ trợ giúp cậu tham gia thi đấu, cậu cần gì cứ nói, tôi sẽ chuẩn bị.
- Cảm ơn. - Mar khách sáo.
- Tôi sẽ thi đấu cùng anh ta. - Sharon lên tiếng, lời nói như một lời khẳng định chứ không hề giống như đang hỏi ý kiến của bá tước.
Ông ta hơi rung mí mắt một chút, lại nở một nụ cười như có như không.
- Được thôi.
- Ông có điều kiện gì không? - Một câu hỏi sâu xa mà Mar đã suy nghĩ một hồi mới nói ra, phải chủ động hỏi trước thì có thể chiếm một phần lợi thế. Cuộc thi này vốn dĩ đã sặc mùi tính toán.
Bá tước hơi bất ngờ khi anh hỏi thẳng thừng vậy, nhưng biểu hiện rất vui vẻ.
- Giải nhất được trao cho nhà vô địch và nhà tài trợ, phân chia thế nào thì ở trong nội bộ quyết định, tôi vốn không thiếu tiền.
Nói đến thế thì ai cũng hiểu.
- Nhưng với viên chiếc nhẫn kia cũng không phải là không thể từ bỏ.
- Vậy ngài muốn gì hơn ngoài phần thưởng đó vậy? - Sharon nhìn bá tước qua hình ảnh phản chiếc trong gương, khi không nhìn chính diện, trông cô có vẻ dịu dàng hơn.
Nụ cười của bá tước Milas càng thêm ý vị.
- Tôi muốn hướng đến hội đồng thi đấu mà nuốt chửng.
End chap 24
/89
|