Chào các readers, đầu tiên là xin lỗi mọi người vì đã để hố quá lâu, vì Au tự dưng cảm thấy không có hứng viết nên đã drop một thời gian, và thay vào đó là cày truyện và xem phim. Giờ thì Au đã comeback, hì hì, Au sẽ cố để hoàn thành truyện này vì Au đã tốn nhiều thì giờ với nó, bỏ đi thì tiếc lắm. Đặc biệt rất cảm kích vì mọi người vẫn nhớ đến Au, ở bên và khích lệ Au qua từng trang truyện, yêu mọi người lắm lắm ^^
~Lunar~
----
Hôm sau, Sharon và Mar trả phòng khách sạn, quyết tâm lên đường sớm.
Cô và anh di chuyển ở thành phố trên không bằng những phương tiện công cộng nên rất tiện lợi, giá cũng rẻ lại thoải mái, lúc ngồi trong chiếc hộp hình chữ nhật mà người ta gọi là xe bus, Mar còn gà gật ngủ vì chạy rất êm.
Đến trạm 1, hai người tìm quán ăn nào đó để lót dạ, từ đây đến trung tâm cũng phải chạy thêm hai chuyến xe nữa, Sharon chuyên tâm nghiên cứu bản đồ đến độ sắp thuộc lòng đến nơi, còn Mar thì hối hả ăn uống, hoàn toàn không để tâm đến thứ gì khác.
Sharon gấp bản đồ lại, thở dài một hơi rồi cầm đũa lên gắp một chút đồ ăn.
- Sao thế? - Mar để ý đến biểu hiện của cô thì thuận miệng hỏi.
- Đất nước này quá rộng lớn, chúng ta lại bị kẹt lại... - Sharon dừng một chút, định nói gì đó rồi lại thôi.
- Nếu cô thấy không quá quan trọng - Mar dừng ăn lại, mặt mày nghiêm túc. - Thì đi luôn, khỏi phải lấy lại chiếc nhẫn làm gì.
- Đâu có được! - Sharon giật mình. - Chiếc nhẫn là của Nhà tiên tri, anh cũng biết nó rất có giá trị.
- Đúng là như thế, nhưng cũng chỉ là một chiếc nhẫn cổ thôi, chúng ta vẫn là ưu tiên nhiệm vụ hàng đầu.
Cô cũng đã trằn trọc suy tính cả đêm, ừ thì chiếc nhẫn không phải bảo bối, cũng không giúp cô nhanh chóng kết thúc nhiệm vụ, nhưng cô cảm giác mong manh rằng đó là thứ duy nhất có thể kết nối cô với Nhà tiên tri mà trong đó, ông đại diện cho một thế lực mà cô cũng không biết gọi tên, có thể là những Nhà tiên tri kiệt xuất khác nữa, không có món quà gì của Nhà tiên tri là vô ích cả.
- Thôi, tóm lại chúng ta cứ vào thành phố xem trước tình hình cái đã. - Mar lại vô tư ăn uống như thường.
Cả hai ăn xong thì bắt thêm một chuyến xe nữa để đến trạm tiếp theo.
Ròng rã một ngày trời mới tới trung tâm thành phố, đất nước này thực sự là rộng không tưởng, mật độ dân số lại đông, có thể nói là nhất nhì thế giới. Nói là trung tâm nhưng thực chất mọi thứ cơ sở vật chất ở đây đều rất giống các khu ngoại vi, chỉ khác là nhiều địa điểm giải trí hơn, giao thông tiện lợi hơn.
Sharon và Mar không quá khó khăn để tìm đến một khách sạn tốt giá rẻ, cả hai đặt phòng cất hành lí xong thì đi xung quanh thám thính.
Sắp đến giải đấu, khắp nơi đều treo biển quảng cáo, nào là giới thiệu các nhà tài trợ với đấu thủ xuất sắc, nào là giải thưởng vô cùng hấp dẫn chưa được tiết lộ, dân tình sục sôi. Mặc dù đây là trò tiêu khiển của đám nhà giàu, nhưng không ngờ lại được người ta hưởng ứng như thế, có chút quái lạ.
- Hừ, ba cái trò bạo lực này mà cũng tồn tại được, đất nước này nhìn qua rất văn minh cơ mà! - Sharon hễ nhìn thấy chiếc nhẫn yêu quý của Nhà tiên tri trên mấy tấm bìa quảng cáo là ruột gan lại sục sôi.
- Cũng chả phải là đại hội gì lành mạnh, nhưng người ta đổ cả gia tài để cá độ đó, bao nhiêu người kiếm được ối tiền. - Mar nói thờ ơ.
- Phải có mục đích gì đó chứ, tổ chức hằng năm như vậy rất tốn kém. - Sharon sống biệt lập nhiều năm, nhưng đối với mấy thứ xa xỉ này thì cơ bản vẫn hiểu được.
- Quan tâm gì mấy thứ đó, dù sao thì cũng chỉ là một cuộc thi, họ thích làm gì thì làm. - Mar từ đầu chí cuối vẫn có thái độ chẳng mấy hứng thú.
- Tôi phải đăng kí tham gia cho bằng được. - Cô lộ vẻ quyết tâm, nhưng một giây sau đã bị anh giội một xô nước lạnh.
- Đăng kí? Cô tưởng là mình đang thi múa chắc, phải có đại gia tài trợ mới được phép bước chân vào đấu trường.
Cả anh và cô đến từ nơi đất khách quê người, quen làm sao được đại gia tỷ phú mà đòi thi đấu này nọ, một chút hy vọng hoàn toàn không có.
- Thế anh không để ý là các đại gia tìm được nhân tài bằng cách nào à? - Rất nhanh trong đầu Sharon đã loé lên một tia sáng.
Mar hình như cùng lúc nghiệm ra điều này với cô.
- Phải, bọn họ không thể chọn tuỳ tiện trong biển người này được, các tuyển thủ phải tự động tìm đến đại gia để được đăng kí thi đấu.
- Quan trọng là tìm đến các đại gia bằng cách nào?
Cô và anh nhìn nhau, đương nhiên là hỏi người bản địa rồi.
Không nhiều lời, cả hai lập tức chạy đôn khắp nơi để tìm kiếm sự trợ giúp. Có rất nhiều nhà tài trợ đăng kí tham gia cuộc thi, sau một hồi thăm hỏi, cô và anh mỗi người có đến gần một chục địa chỉ tuyển dụng của các đại gia.
- Đi chỗ nào trước đây? - Sharon hoa hết cả mắt. - Hỏi ai ai cũng bảo ông A bà B này là nhà tài trợ tuyệt đối hào phóng, chi mạnh tay này này nọ nọ, thật chẳng biết tin ai.
- Thôi thì tôi và cô chọn bừa đi, đòi hỏi quá làm gì. - Mar đối với chuyện này rút cục cũng tìm ra được chút thú vị, người thắng cuộc nghe nói được rất nhiều ưu đãi nha, sau còn được quân đội tuyển dụng gì gì đó, nghe cũng khá hấp dẫn.
- Chuyện này không được bừa bãi, cần tìm đúng người thực sự có năng lực trợ thủ, chúng ta chẳng rảnh để chờ đến năm sau đâu. - Trong đầu cô đã sớm có tính toán, một nhà tài trợ đồng ý bỏ tiền cho đấu thủ của mình đương nhiên cũng là để làm lợi cho bản thân, cần phải tìm người nào có đủ tham vọng để giở mánh khoé hoặc chí ít cũng giúp cô nắm chắc phần thắng trong tay.
- Cô có nghĩ, nếu lỡ chúng ta mà thua cuộc, thì phải đành để chiếc nhẫn của Nhà tiên tri lại mảnh đất này không? - Mar bắt đầu giờ giọng trêu đùa.
- Nếu thua thì phải đi tìm cái tên thắng cuộc kia mà cướp lại. - Cô đáp không do dự.
- Thế thì thi đấu làm gì nữa, chờ người ta thi xong rồi đi cướp của giết người, nhàn hơn không!
- Thế thì tôi và anh kiếm chỗ nào đó mà đi chơi thư giãn đi là vừa, để mai mốt có lỡ bị luật pháp ở đây tuyên án tử hình cũng đỡ hối hận.
Cả hai đùa qua đùa lại, không mảy may biết rằng mình đang bị người ta theo dõi.
Vì cả hai đặt chân đến thủ đô hơi muộn, nên sau khi đi dò la tin tức một hồi thì trời cũng đã tối, giờ cao điểm trôi qua thật hối hả.
Người ta đa phần đều sống phía dưới mặt đất, khu đô thị trên không này chủ yếu là nơi để làm việc và giải trí mà thôi, giá cả nhà cửa cũng đắt đỏ, muốn cũng chưa chắc đã ở được.
Mar và Sharon đương nhiên không biết, đặt khách sạn trên không, giá cả có hơn một chút so với khách sạn cùng sao bên dưới.
Cô đến thời điểm này lại thoáng nghĩ, hành trình giữa cô và anh gần như xoay quanh việc ăn uống là nhiều nhất thì phải.
Mar phàm ăn vừa lôi vừa kéo Sharon đến một nhà hàng truyền thống của Ferekas, cô vừa muốn tiết kiệm tiền, vừa muốn ăn món bánh kẹp vốn là khoái khẩu của mình thì bị anh cho là ki bo, suốt ngày vì tiếc tiền mà phải ăn cái thứ khô khốc như rơm ấy, nhất quyết đòi vô nhà hàng mở tiệc, coi như bù đắp cho tháng ngày ăn uống kham khổ .
No nê ôm bụng ra về với vẻ mặt thoả mãn, Mar vỗ vỗ cái người mặt còn đen hơn đít nồi đang đi bên cạnh mình.
- Có sao đâu mà, ăn một bữa thì có hết tiền ngay được đâu, tôi và cô mỗi người trả một nửa còn gì.
- Đồ ăn đắt như thế, bỏ ra hai đồng vàng đáng không? - Cô cáu kỉnh, 100 đồng bạc đổi lấy 1 đồng vàng, tính cô cũng được cho là vô cùng tiết kiệm, một chiếc bánh kẹp đắt lắm cũng chỉ mất 5 đồng bạc, chưa tới một phần mười bữa ăn trời đánh kia.
- Ôi cô tằn tiện làm gì, sống phải hưởng thụ một chút chứ. - Mar thoải mái nói.
Tên này mang tâm lý đi du lịch chứ nào giống người đang gánh vác một nhiệm vụ to lớn trên lưng, ngay cả cô cũng chưa ý thức được hết trách nhiệm của bản thân trong cái nhiệm vụ bất khả thi này, nhưng cũng chưa đến nỗi phè phỡn như gã kia.
Hành trình còn dài, chỉ ăn chứ chưa chắc đã làm ra được thêm đồng lẻ nào, ai biết tình hình kinh tế của những người đồng hành khác ra sao, có phải nuôi họ không, rồi phải sắm sửa hành trang linh tinh lang tang, giờ mà không biết tiêu xài tiết chế, mai mốt cạp đất mà ăn.
Mặc dù chủ thẻ ngân hàng là cô, nhưng tổng tiền bao nhiêu lại không nắm rõ, chỉ biết là các thầy đưa cô rất nhiều, thế nên càng phải cẩn thận, vụ mất thẻ đã làm cô đau đầu lắm rồi.
Miên man đến vấn đề tài chính sau này, Sharon về đến khách sạn cũng không hề hay biết.
Cả hai trở về phòng riêng sinh hoạt tắm rửa, tầm mười giờ tối hai bên tắt đèn nghỉ ngơi.
Khi Sharon đang thiu thiu ngủ thì chợt nghe thấy có tiếng lách cách như chìa khoá tra vào ổ, cô ngồi bật dậy mở đèn, căn phòng thoáng chốc sáng bừng, tiếng động vô thanh vô thức biến mất.
Cô xuống giường, kiểm tra cửa ra vào và cửa sổ xong mới yên tâm nằm lại trên giường, nhưng vẫn cảnh giác rất cao độ. Cô là người tỉnh ngủ, chỉ cần một tiếng động nhỏ là sẽ bật dậy ngay.
Chợt cô cảm thấy có một mùi hương nào đó rất thơm sực vào mũi. Mà mùi này quen quen. Hình như đã từng ngửi qua một lần.
Sau một hồi ngẫm nghĩ, Sharon mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, lấy tay bịt chặt mũi lại, đây chính là mùi của lá Từ Dược, thứ đã khiến cô bị kiệt sức vào cái đêm ở trong khu rừng của Dulistal, để rồi sau đó hành lý bị trộm đi sạch sẽ.
Cô đá chăn gối ngồi dậy, vội đến độ quên cả bật đèn, tông cửa xông ra, bên ngoài hành lang trống trơn, cửa sổ thì đóng kín như bưng, không thể qua đó mang mùi hương vào phòng được.
Chuyện này vô cùng mờ ám, cô chẳng đợi chờ gì đập cửa phòng Mar rầm rầm. Gần như chỉ mất hai giây anh đã xuất hiện sau cánh cửa.
- Sao thế?
- Có mùi lá Từ Dược trong phòng tôi! - Cô nói rất nhanh.
- Hử? - Anh khẽ nhíu mày. - Sao thế được!
- Không tin à? - Cô kéo tay anh sang phòng của mình. - Ngửi thấy chưa?
- Eo ôi, đây là mùi thuốc sâm mà, khiếp quá! - Mar kêu lên kinh hãi, anh sợ nhất là món thuốc nặng mùi này.
- Cái gì? Rõ ràng là mùi của lá Từ Dược mà! - Cô bỏ tay khỏi mũi, đánh liều hửi thử một ngụm.
Cùng chung một căn phòng mà hai người ngửi ra hai mùi khác nhau, đây chỉ có thể là... ảo giác.
Câu hỏi đặt ra là ảo giác từ đâu tới?
Ai đưa tới?
Tại sao lại làm thế?
Những câu hỏi lướt nhanh qua tiềm thức, Sharon đẩy vai Mar.
- Thu gom hành lý trả phòng đi, tôi thấy chỗ này không ổn.
- Đã nửa đêm rồi đó! - Mar có chút không đồng tình.
- Chỗ này rất kì quái, ở lâu sẽ nguy hiểm. - Trực giác mách bảo, cô liền lao vào dọn chỗ hành lí ít ỏi của mình, Mar đành phải chiều theo.
Chợt cô cảm thấy có thứ gì đó man mát sượt qua cánh tay, chất lỏng âm ấm chảy ra. Định thần nhìn lại, máu đang chảy xuống thành dòng, cô giật mình đứng phắt dậy thủ thế, bị tấn công bất ngờ như vậy khiến cô hơi rối loạn, chuyện gì xảy ra đây.
Rồi cô nghe thấy thanh âm lách cách ban nãy vang lên bên tai, nhưng không biết là đến từ đâu, sau đó từ cách cửa mở xuất hiện một người.
Nhà tiên tri Stephen.
Sharon sững sờ, tại sao ông lại xuất hiện bất đắc kì tử vậy chứ? Lại còn biết cô ở đây mà tìm đến đúng nơi, chẳng lẽ ông đã phát hiện vụ chiếc nhẫn bị mất?
Nhà tiên tri chậm rãi bước vào, vuốt vuốt chòm râu.
- Con định đi đâu à?
- Nơi này có gì đó rất lạ, cháu thấy không an toàn. - Cô thả lỏng thân người một chút, đi sang chỗ Nhà tiên tiên đang đứng.
- Lạ chỗ nào?
- Trong căn phòng này cháu rõ ràng ngửi thấy mùi lá Từ Dược, Mar lại bảo là mùi thuốc sâm. - Cô đáp.
- Con có sao không đấy? Ta chẳng ngửi thấy mùi gì cả. - Nhà tiên tri hà hà nói.
- Quái lạ. - Cô nhăn mày, tại sao mọi thứ lại kì quái đến vậy. - Mà tại sao ông lại ở đây?
- Ta muốn đến xem con như thế nào thôi, đi đường xa chắc vất vả lắm ha. - Nhà tiên tri lại vuốt vuốt chòm râu.
Sharon cảm thấy có gì đó rất kì quái. Nhà tiên tri lúc xưng hô chỉ có ta với cháu, nhưng lần này ông toàn gọi cô là con, còn liên tục vuốt râu, điều mà cô hiếm khi thấy Nhà tiên tri làm khi đang nói chuyện.
- Ông ơi! - Cô gọi. - Cháu muốn uống chút trà thảo mộc, ông 'còn' không? Cái hồi trước ông cho cháu nếm thử ấy!
- Cháu thích à? Ta đương nhiên còn! - Nhà tiên tri lục lục trong túi áo choàng lấy ra một hộp nhỏ đựng thảo mộc đưa về phía cô.
- Ông không phải Nhà tiên tri. - Sharon gạt cái hộp văng ra xa. - Nhà tiên tri không bao giờ có chiếc hộp đựng thảo mộc nào trong người cả!
Nhà tiên tri không đáp, nhìn chằm chằm vào Sharon. Im lặng tức là thừa nhận, có kẻ nào đó đã giả mạo ông, nhằm mục đích gì đây, mà Mar mãi chẳng thấy bóng dáng đâu, hay ngủ quên mất rồi.
Cô sốt ruột chạy ra cửa, xô kẻ giả mạo sang một bên. Vừa lúc ra tới hành lang thì thấy phía xa xa bóng lưng của Mar đang đi cùng với cô gái nào đó xuống cầu thang, nhìn màu tóc giống y chang của cô. Cô lớn tiếng gọi:
- Mar...
Thình lình một bàn tay to lớn bịt miệng cô lại, kẻ giả mạo dùng sức vây hãm Sharon kéo vào phòng, cô giãy giụa, đem cùi chỏ thụi vào sườn gã, chân móc vô mắt cá chân gã gạt mạnh, cả hai mất đà ngã xuống, thừa dịp cô ngửa mạnh đầu đập vào mặt tên đó một cú rồi vùng dậy.
- Mar! - Cô hét rất to, cơ hồ có thể đánh thức cả khách sạn dậy.
Nhưng rồi cô cảm nhận được phía sau gáy nhói lên một cái rất đau, cả cơ thể đổ ập xuống đất, cổ chân bị thứ gì đó kẹp chặt lôi lại, hai mắt đã sớm nảy đom đóm, dù ráng sức chống cự nhưng cú đánh chí mạng kia như muốn nuốt mất nửa phần hồn của cô mất rồi.
- Ranh con, nhìn vầy mà không ngờ cũng đô ra phết. - Một giọng đàn ông văng vẳng bên tai, nghe không cũng biết chẳng phải loại người gì tốt đẹp. Gã xốc cô dậy, thụi một đấm vào bụng cô.
- Ê, mày mà làm nó bị thương là ông chủ thiến mày luôn đấy! - Một giọng nam khác the thé vang lên.
- Kệ mẹ, tao tí nữa đi đời cái mũi rồi đấy! - Gã đang túm Sharon lèm bèm, tay túm tóc cô rất chặt.
- Thằng kia chắc là xử xong rồi, lôi hai đứa về lĩnh thưởng. - Gã the thé ra lệnh.
Sharon trước lúc bị bồi thêm một cú mà ngất đi, loáng thoáng thấy Mar lao về phía cô, đằng sau còn mấy người nữa đuổi theo, sau đó thế nào cô cũng không biết nữa, mọi thứ tối sầm ngay trước mắt.
End chap 23
~Lunar~
----
Hôm sau, Sharon và Mar trả phòng khách sạn, quyết tâm lên đường sớm.
Cô và anh di chuyển ở thành phố trên không bằng những phương tiện công cộng nên rất tiện lợi, giá cũng rẻ lại thoải mái, lúc ngồi trong chiếc hộp hình chữ nhật mà người ta gọi là xe bus, Mar còn gà gật ngủ vì chạy rất êm.
Đến trạm 1, hai người tìm quán ăn nào đó để lót dạ, từ đây đến trung tâm cũng phải chạy thêm hai chuyến xe nữa, Sharon chuyên tâm nghiên cứu bản đồ đến độ sắp thuộc lòng đến nơi, còn Mar thì hối hả ăn uống, hoàn toàn không để tâm đến thứ gì khác.
Sharon gấp bản đồ lại, thở dài một hơi rồi cầm đũa lên gắp một chút đồ ăn.
- Sao thế? - Mar để ý đến biểu hiện của cô thì thuận miệng hỏi.
- Đất nước này quá rộng lớn, chúng ta lại bị kẹt lại... - Sharon dừng một chút, định nói gì đó rồi lại thôi.
- Nếu cô thấy không quá quan trọng - Mar dừng ăn lại, mặt mày nghiêm túc. - Thì đi luôn, khỏi phải lấy lại chiếc nhẫn làm gì.
- Đâu có được! - Sharon giật mình. - Chiếc nhẫn là của Nhà tiên tri, anh cũng biết nó rất có giá trị.
- Đúng là như thế, nhưng cũng chỉ là một chiếc nhẫn cổ thôi, chúng ta vẫn là ưu tiên nhiệm vụ hàng đầu.
Cô cũng đã trằn trọc suy tính cả đêm, ừ thì chiếc nhẫn không phải bảo bối, cũng không giúp cô nhanh chóng kết thúc nhiệm vụ, nhưng cô cảm giác mong manh rằng đó là thứ duy nhất có thể kết nối cô với Nhà tiên tri mà trong đó, ông đại diện cho một thế lực mà cô cũng không biết gọi tên, có thể là những Nhà tiên tri kiệt xuất khác nữa, không có món quà gì của Nhà tiên tri là vô ích cả.
- Thôi, tóm lại chúng ta cứ vào thành phố xem trước tình hình cái đã. - Mar lại vô tư ăn uống như thường.
Cả hai ăn xong thì bắt thêm một chuyến xe nữa để đến trạm tiếp theo.
Ròng rã một ngày trời mới tới trung tâm thành phố, đất nước này thực sự là rộng không tưởng, mật độ dân số lại đông, có thể nói là nhất nhì thế giới. Nói là trung tâm nhưng thực chất mọi thứ cơ sở vật chất ở đây đều rất giống các khu ngoại vi, chỉ khác là nhiều địa điểm giải trí hơn, giao thông tiện lợi hơn.
Sharon và Mar không quá khó khăn để tìm đến một khách sạn tốt giá rẻ, cả hai đặt phòng cất hành lí xong thì đi xung quanh thám thính.
Sắp đến giải đấu, khắp nơi đều treo biển quảng cáo, nào là giới thiệu các nhà tài trợ với đấu thủ xuất sắc, nào là giải thưởng vô cùng hấp dẫn chưa được tiết lộ, dân tình sục sôi. Mặc dù đây là trò tiêu khiển của đám nhà giàu, nhưng không ngờ lại được người ta hưởng ứng như thế, có chút quái lạ.
- Hừ, ba cái trò bạo lực này mà cũng tồn tại được, đất nước này nhìn qua rất văn minh cơ mà! - Sharon hễ nhìn thấy chiếc nhẫn yêu quý của Nhà tiên tri trên mấy tấm bìa quảng cáo là ruột gan lại sục sôi.
- Cũng chả phải là đại hội gì lành mạnh, nhưng người ta đổ cả gia tài để cá độ đó, bao nhiêu người kiếm được ối tiền. - Mar nói thờ ơ.
- Phải có mục đích gì đó chứ, tổ chức hằng năm như vậy rất tốn kém. - Sharon sống biệt lập nhiều năm, nhưng đối với mấy thứ xa xỉ này thì cơ bản vẫn hiểu được.
- Quan tâm gì mấy thứ đó, dù sao thì cũng chỉ là một cuộc thi, họ thích làm gì thì làm. - Mar từ đầu chí cuối vẫn có thái độ chẳng mấy hứng thú.
- Tôi phải đăng kí tham gia cho bằng được. - Cô lộ vẻ quyết tâm, nhưng một giây sau đã bị anh giội một xô nước lạnh.
- Đăng kí? Cô tưởng là mình đang thi múa chắc, phải có đại gia tài trợ mới được phép bước chân vào đấu trường.
Cả anh và cô đến từ nơi đất khách quê người, quen làm sao được đại gia tỷ phú mà đòi thi đấu này nọ, một chút hy vọng hoàn toàn không có.
- Thế anh không để ý là các đại gia tìm được nhân tài bằng cách nào à? - Rất nhanh trong đầu Sharon đã loé lên một tia sáng.
Mar hình như cùng lúc nghiệm ra điều này với cô.
- Phải, bọn họ không thể chọn tuỳ tiện trong biển người này được, các tuyển thủ phải tự động tìm đến đại gia để được đăng kí thi đấu.
- Quan trọng là tìm đến các đại gia bằng cách nào?
Cô và anh nhìn nhau, đương nhiên là hỏi người bản địa rồi.
Không nhiều lời, cả hai lập tức chạy đôn khắp nơi để tìm kiếm sự trợ giúp. Có rất nhiều nhà tài trợ đăng kí tham gia cuộc thi, sau một hồi thăm hỏi, cô và anh mỗi người có đến gần một chục địa chỉ tuyển dụng của các đại gia.
- Đi chỗ nào trước đây? - Sharon hoa hết cả mắt. - Hỏi ai ai cũng bảo ông A bà B này là nhà tài trợ tuyệt đối hào phóng, chi mạnh tay này này nọ nọ, thật chẳng biết tin ai.
- Thôi thì tôi và cô chọn bừa đi, đòi hỏi quá làm gì. - Mar đối với chuyện này rút cục cũng tìm ra được chút thú vị, người thắng cuộc nghe nói được rất nhiều ưu đãi nha, sau còn được quân đội tuyển dụng gì gì đó, nghe cũng khá hấp dẫn.
- Chuyện này không được bừa bãi, cần tìm đúng người thực sự có năng lực trợ thủ, chúng ta chẳng rảnh để chờ đến năm sau đâu. - Trong đầu cô đã sớm có tính toán, một nhà tài trợ đồng ý bỏ tiền cho đấu thủ của mình đương nhiên cũng là để làm lợi cho bản thân, cần phải tìm người nào có đủ tham vọng để giở mánh khoé hoặc chí ít cũng giúp cô nắm chắc phần thắng trong tay.
- Cô có nghĩ, nếu lỡ chúng ta mà thua cuộc, thì phải đành để chiếc nhẫn của Nhà tiên tri lại mảnh đất này không? - Mar bắt đầu giờ giọng trêu đùa.
- Nếu thua thì phải đi tìm cái tên thắng cuộc kia mà cướp lại. - Cô đáp không do dự.
- Thế thì thi đấu làm gì nữa, chờ người ta thi xong rồi đi cướp của giết người, nhàn hơn không!
- Thế thì tôi và anh kiếm chỗ nào đó mà đi chơi thư giãn đi là vừa, để mai mốt có lỡ bị luật pháp ở đây tuyên án tử hình cũng đỡ hối hận.
Cả hai đùa qua đùa lại, không mảy may biết rằng mình đang bị người ta theo dõi.
Vì cả hai đặt chân đến thủ đô hơi muộn, nên sau khi đi dò la tin tức một hồi thì trời cũng đã tối, giờ cao điểm trôi qua thật hối hả.
Người ta đa phần đều sống phía dưới mặt đất, khu đô thị trên không này chủ yếu là nơi để làm việc và giải trí mà thôi, giá cả nhà cửa cũng đắt đỏ, muốn cũng chưa chắc đã ở được.
Mar và Sharon đương nhiên không biết, đặt khách sạn trên không, giá cả có hơn một chút so với khách sạn cùng sao bên dưới.
Cô đến thời điểm này lại thoáng nghĩ, hành trình giữa cô và anh gần như xoay quanh việc ăn uống là nhiều nhất thì phải.
Mar phàm ăn vừa lôi vừa kéo Sharon đến một nhà hàng truyền thống của Ferekas, cô vừa muốn tiết kiệm tiền, vừa muốn ăn món bánh kẹp vốn là khoái khẩu của mình thì bị anh cho là ki bo, suốt ngày vì tiếc tiền mà phải ăn cái thứ khô khốc như rơm ấy, nhất quyết đòi vô nhà hàng mở tiệc, coi như bù đắp cho tháng ngày ăn uống kham khổ .
No nê ôm bụng ra về với vẻ mặt thoả mãn, Mar vỗ vỗ cái người mặt còn đen hơn đít nồi đang đi bên cạnh mình.
- Có sao đâu mà, ăn một bữa thì có hết tiền ngay được đâu, tôi và cô mỗi người trả một nửa còn gì.
- Đồ ăn đắt như thế, bỏ ra hai đồng vàng đáng không? - Cô cáu kỉnh, 100 đồng bạc đổi lấy 1 đồng vàng, tính cô cũng được cho là vô cùng tiết kiệm, một chiếc bánh kẹp đắt lắm cũng chỉ mất 5 đồng bạc, chưa tới một phần mười bữa ăn trời đánh kia.
- Ôi cô tằn tiện làm gì, sống phải hưởng thụ một chút chứ. - Mar thoải mái nói.
Tên này mang tâm lý đi du lịch chứ nào giống người đang gánh vác một nhiệm vụ to lớn trên lưng, ngay cả cô cũng chưa ý thức được hết trách nhiệm của bản thân trong cái nhiệm vụ bất khả thi này, nhưng cũng chưa đến nỗi phè phỡn như gã kia.
Hành trình còn dài, chỉ ăn chứ chưa chắc đã làm ra được thêm đồng lẻ nào, ai biết tình hình kinh tế của những người đồng hành khác ra sao, có phải nuôi họ không, rồi phải sắm sửa hành trang linh tinh lang tang, giờ mà không biết tiêu xài tiết chế, mai mốt cạp đất mà ăn.
Mặc dù chủ thẻ ngân hàng là cô, nhưng tổng tiền bao nhiêu lại không nắm rõ, chỉ biết là các thầy đưa cô rất nhiều, thế nên càng phải cẩn thận, vụ mất thẻ đã làm cô đau đầu lắm rồi.
Miên man đến vấn đề tài chính sau này, Sharon về đến khách sạn cũng không hề hay biết.
Cả hai trở về phòng riêng sinh hoạt tắm rửa, tầm mười giờ tối hai bên tắt đèn nghỉ ngơi.
Khi Sharon đang thiu thiu ngủ thì chợt nghe thấy có tiếng lách cách như chìa khoá tra vào ổ, cô ngồi bật dậy mở đèn, căn phòng thoáng chốc sáng bừng, tiếng động vô thanh vô thức biến mất.
Cô xuống giường, kiểm tra cửa ra vào và cửa sổ xong mới yên tâm nằm lại trên giường, nhưng vẫn cảnh giác rất cao độ. Cô là người tỉnh ngủ, chỉ cần một tiếng động nhỏ là sẽ bật dậy ngay.
Chợt cô cảm thấy có một mùi hương nào đó rất thơm sực vào mũi. Mà mùi này quen quen. Hình như đã từng ngửi qua một lần.
Sau một hồi ngẫm nghĩ, Sharon mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, lấy tay bịt chặt mũi lại, đây chính là mùi của lá Từ Dược, thứ đã khiến cô bị kiệt sức vào cái đêm ở trong khu rừng của Dulistal, để rồi sau đó hành lý bị trộm đi sạch sẽ.
Cô đá chăn gối ngồi dậy, vội đến độ quên cả bật đèn, tông cửa xông ra, bên ngoài hành lang trống trơn, cửa sổ thì đóng kín như bưng, không thể qua đó mang mùi hương vào phòng được.
Chuyện này vô cùng mờ ám, cô chẳng đợi chờ gì đập cửa phòng Mar rầm rầm. Gần như chỉ mất hai giây anh đã xuất hiện sau cánh cửa.
- Sao thế?
- Có mùi lá Từ Dược trong phòng tôi! - Cô nói rất nhanh.
- Hử? - Anh khẽ nhíu mày. - Sao thế được!
- Không tin à? - Cô kéo tay anh sang phòng của mình. - Ngửi thấy chưa?
- Eo ôi, đây là mùi thuốc sâm mà, khiếp quá! - Mar kêu lên kinh hãi, anh sợ nhất là món thuốc nặng mùi này.
- Cái gì? Rõ ràng là mùi của lá Từ Dược mà! - Cô bỏ tay khỏi mũi, đánh liều hửi thử một ngụm.
Cùng chung một căn phòng mà hai người ngửi ra hai mùi khác nhau, đây chỉ có thể là... ảo giác.
Câu hỏi đặt ra là ảo giác từ đâu tới?
Ai đưa tới?
Tại sao lại làm thế?
Những câu hỏi lướt nhanh qua tiềm thức, Sharon đẩy vai Mar.
- Thu gom hành lý trả phòng đi, tôi thấy chỗ này không ổn.
- Đã nửa đêm rồi đó! - Mar có chút không đồng tình.
- Chỗ này rất kì quái, ở lâu sẽ nguy hiểm. - Trực giác mách bảo, cô liền lao vào dọn chỗ hành lí ít ỏi của mình, Mar đành phải chiều theo.
Chợt cô cảm thấy có thứ gì đó man mát sượt qua cánh tay, chất lỏng âm ấm chảy ra. Định thần nhìn lại, máu đang chảy xuống thành dòng, cô giật mình đứng phắt dậy thủ thế, bị tấn công bất ngờ như vậy khiến cô hơi rối loạn, chuyện gì xảy ra đây.
Rồi cô nghe thấy thanh âm lách cách ban nãy vang lên bên tai, nhưng không biết là đến từ đâu, sau đó từ cách cửa mở xuất hiện một người.
Nhà tiên tri Stephen.
Sharon sững sờ, tại sao ông lại xuất hiện bất đắc kì tử vậy chứ? Lại còn biết cô ở đây mà tìm đến đúng nơi, chẳng lẽ ông đã phát hiện vụ chiếc nhẫn bị mất?
Nhà tiên tri chậm rãi bước vào, vuốt vuốt chòm râu.
- Con định đi đâu à?
- Nơi này có gì đó rất lạ, cháu thấy không an toàn. - Cô thả lỏng thân người một chút, đi sang chỗ Nhà tiên tiên đang đứng.
- Lạ chỗ nào?
- Trong căn phòng này cháu rõ ràng ngửi thấy mùi lá Từ Dược, Mar lại bảo là mùi thuốc sâm. - Cô đáp.
- Con có sao không đấy? Ta chẳng ngửi thấy mùi gì cả. - Nhà tiên tri hà hà nói.
- Quái lạ. - Cô nhăn mày, tại sao mọi thứ lại kì quái đến vậy. - Mà tại sao ông lại ở đây?
- Ta muốn đến xem con như thế nào thôi, đi đường xa chắc vất vả lắm ha. - Nhà tiên tri lại vuốt vuốt chòm râu.
Sharon cảm thấy có gì đó rất kì quái. Nhà tiên tri lúc xưng hô chỉ có ta với cháu, nhưng lần này ông toàn gọi cô là con, còn liên tục vuốt râu, điều mà cô hiếm khi thấy Nhà tiên tri làm khi đang nói chuyện.
- Ông ơi! - Cô gọi. - Cháu muốn uống chút trà thảo mộc, ông 'còn' không? Cái hồi trước ông cho cháu nếm thử ấy!
- Cháu thích à? Ta đương nhiên còn! - Nhà tiên tri lục lục trong túi áo choàng lấy ra một hộp nhỏ đựng thảo mộc đưa về phía cô.
- Ông không phải Nhà tiên tri. - Sharon gạt cái hộp văng ra xa. - Nhà tiên tri không bao giờ có chiếc hộp đựng thảo mộc nào trong người cả!
Nhà tiên tri không đáp, nhìn chằm chằm vào Sharon. Im lặng tức là thừa nhận, có kẻ nào đó đã giả mạo ông, nhằm mục đích gì đây, mà Mar mãi chẳng thấy bóng dáng đâu, hay ngủ quên mất rồi.
Cô sốt ruột chạy ra cửa, xô kẻ giả mạo sang một bên. Vừa lúc ra tới hành lang thì thấy phía xa xa bóng lưng của Mar đang đi cùng với cô gái nào đó xuống cầu thang, nhìn màu tóc giống y chang của cô. Cô lớn tiếng gọi:
- Mar...
Thình lình một bàn tay to lớn bịt miệng cô lại, kẻ giả mạo dùng sức vây hãm Sharon kéo vào phòng, cô giãy giụa, đem cùi chỏ thụi vào sườn gã, chân móc vô mắt cá chân gã gạt mạnh, cả hai mất đà ngã xuống, thừa dịp cô ngửa mạnh đầu đập vào mặt tên đó một cú rồi vùng dậy.
- Mar! - Cô hét rất to, cơ hồ có thể đánh thức cả khách sạn dậy.
Nhưng rồi cô cảm nhận được phía sau gáy nhói lên một cái rất đau, cả cơ thể đổ ập xuống đất, cổ chân bị thứ gì đó kẹp chặt lôi lại, hai mắt đã sớm nảy đom đóm, dù ráng sức chống cự nhưng cú đánh chí mạng kia như muốn nuốt mất nửa phần hồn của cô mất rồi.
- Ranh con, nhìn vầy mà không ngờ cũng đô ra phết. - Một giọng đàn ông văng vẳng bên tai, nghe không cũng biết chẳng phải loại người gì tốt đẹp. Gã xốc cô dậy, thụi một đấm vào bụng cô.
- Ê, mày mà làm nó bị thương là ông chủ thiến mày luôn đấy! - Một giọng nam khác the thé vang lên.
- Kệ mẹ, tao tí nữa đi đời cái mũi rồi đấy! - Gã đang túm Sharon lèm bèm, tay túm tóc cô rất chặt.
- Thằng kia chắc là xử xong rồi, lôi hai đứa về lĩnh thưởng. - Gã the thé ra lệnh.
Sharon trước lúc bị bồi thêm một cú mà ngất đi, loáng thoáng thấy Mar lao về phía cô, đằng sau còn mấy người nữa đuổi theo, sau đó thế nào cô cũng không biết nữa, mọi thứ tối sầm ngay trước mắt.
End chap 23
/89
|