Đọc hết quyền này đến quyền khác, đến khi nàng thấy mệt thì cũng đã đọc xong hàng chục quyển.
Nội dung trong sách có chỗ đúng cũng có chỗ sai, còn có những chỗ nàng không biết.
Phần lớn nội dung trùng lặp với kiến thức mà nàng biết, đối với những nội dung này, nàng chỉ tùy ý lướt qua, nàng chỉ tập trung vào những loại thảo dược và độc dược mà nàng không biết.
Trước kia nàng từng được gọi là thiên tài là bởi vì, những thứ trong sách, nàng chỉ cần xem qua một lần là có thể thấu hiểu thông suốt và tự học.
Tần Lam Nguyệt đắm chìm trong chỗ sách y học này, càng đọc càng thấy thích thú, thậm chí khi Đỗ Khứ đi vào đưa cơm nàng cũng không hề để ý.
Sau khi đọc qua cũng tàm tạm chỗ sách y học, nàng lại đặt mục tiêu vào những vật liệu kia.
Ở đó là một số thuốc thử hóa học không hoàn chỉnh.
Nàng bắt đầu từ việc chế tạo các thuốc thử hóa học đơn giản và dễ sử dụng, tận dụng các vật liệu hiện có và bắt đầu điều chế thuốc viên.
Ngày trước, nàng từng làm nghiên cứu đến quên ăn quên ngủ.
Trong Noãn Các yên tĩnh, nàng đắm chìm vào nghiên cứu.
Vào lúc này.
Bên ngoài Noãn Các.
Vẻ mặt của Đỗ Khứ rất phức tạp: “Vương gia, vương phi quả thực đã phát hiện ra nơi Lục đại nhân nghiên cứu thuốc, nhưng bây giờ người không ăn không uống.
Thuộc hạ đã vào đó mấy lần, gọi ngài ấy mấy tiếng, ngài ấy cũng không có phản ứng.
Thực sự không có chuyện gì sao?”
Đông Phương Lý dựa vào trên giường, đang cầm một quyển sách tùy ý đọc: “Có thể có chuyện gì?”
“Từ tối hôm qua cho tới hôm nay vương phi vẫn luôn đọc sách, sức khỏe của người yếu, một thời gian dài không ăn sẽ xảy ra chuyện” Đỗ Khứ lo lắng nói.
“Ngươi để thức ăn ở chỗ nàng ta đọc sách, nàng ta cũng không ngốc, lúc đói tự nhiên sẽ ăn” Đông Phi ng Lý cũng không ngước mắt lên: “Để thêm bánh bao, bánh nướng và các loại thức ăn có thể dùng tay “Vâng.” Đỗ Khứ nhận lệnh rồi rời đi.
Lục Tu đã trở về.
Sau khi y nhìn thấy vết thương trên đùi của Đông Phương Lý thì tự trách mình.
Nghe nói vương phi đã tẩy sạch chất độc, chỉ cần xử lý vết thương là được, y cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Y đang thay thuốc cho Đông Phương Lý, nghe giọng điệu bình tĩnh của Đông Phương Lý thì cười khẽ: “Thần rất ngạc nhiên khi ngài có thể để vương phi vào Noãn Các.
Đông Phương Lý không nói gì, bình tĩnh đọc sách.
Lục Tu nói: “Chỗ sách đó rất nhiều, sợ là đọc ba ngày cũng không hết.”
“Nữ nhận đó luôn có thể làm ra những việc khiến người ta kinh ngạc.
Đông Phương Lý nói: “Người đã tra ra được nàng ta đã học y thuật từ đâu chưa?” Lục Tu lắc đầu: “Thần đã điều tra kỹ lưỡng nhưng không tìm ra manh mối.”
Y dừng lại một chút: “Y thuật của vương phi nương nương dường như có được chỉ trong một đêm.
“Có thể sao?” Đông Phương Lý đặt quyển sách xuống: “Ta vốn tưởng rằng thuận theo tình hình lấy Tần Lam Nguyệt ngu xuẩn, vô hại lại không chỗ dựa, để cho những người đang bám chặt lấy chúng ta không rời buông lỏng cảnh giác hơn.
Tuy nhiên, kế hoạch không nhanh bằng sự thay đổi, bây giờ nàng ta quá gây sự chú ý.
Lục Tu đang thay thuốc thì dừng lại: “Hộ Quốc Công là cha ruột của vương phi, sao vương phi lại không có chỗ dua?”
“Phu nhân Hộ Quốc Công mất sớm, toàn bộ quyền lực của Tần gia nằm trong tay Nhị phu nhân, Nhị phu nhân là người của Tam huynh.” Đông Phương Lý lạnh lùng nói: “Tuy nhiên, sợ là mọi chuyện đã thay đổi.
Lục Tu, chúng ta cần phải thay đổi kế hoạch.”
Vẻ mặt Lục Tu nghiêm túc.
“Sớm muộn gì nàng ta cũng sẽ càng trở nên đáng chú ý” Đông Phương Lý nhắm mắt lại, lời nói yếu ớt: “Huống chi, nếu không có nàng ta, e rằng bây giờ ta đã trở thành một cái xác rồi.”
“Thuộc hạ bất tài.” Lục Tu quỳ xuống, thở dài, có chút sợ hãi.
Nếu không phải có Tần Lam Nguyệt, sợ rằng y sẽ hối hận cả đời.
“Không liên quan gì đến người.” Đông Phương Lý nói: “Nếu hắn ta đã có thể ra tay với ta, nhất định biết rất rõ về ngươi, lừa gạt được người cũng là chuyện bình thường”
Sắc mặt của Lục Tu không dễ coi: “Độc dược đó đến từ Bắc Lục, người ra tay với vương gia là Đại hoàng tử?” Đông Phương Lý gật đầu trầm ngâm: “Âm mưu này có thể còn đáng sợ hơn chúng ta tưởng tượng “
“Lục Tu, ngươi tung tin ra ngoài, nói là Thiên Linh đạo nhân báo mộng rằng đệ tử thân truyền của lão nhân gia ngài sở hữu y thuật tuyệt thế, cứu vãn chúng sanh, hôm nay thời cơ đã đến, vị đệ tử đó đã tỉnh lại.”
/340
|