Hai mắt của Lục Tu sáng lên: “Ý của Vương Gia có nghĩa là ”
Y chưa kịp nói xong, cánh cửa đã bị đẩy mạnh ra.
Mang theo một trận cuồng phong, sắc mặt Đỗ Khứ tái mét bước vào, hắn đặt thức ăn lên bàn: “Vương gia, ngài thực sự để công chúa Mục Dã ở lại nhà của chúng ta sao?”
“Khi ở nhà bếp ta đã được nghe kể về chuyện của công chúa Mục Dã, bọn họ nói rằng nàng ta gần như huy động tất cả mọi người trong nhà để dọn dẹp sân, lau đi lau lại hàng trăm lần vẫn không đạt tiêu chuẩn, lại còn kiếm cớ để trừng phạt nha hoàn của vương phi ở trong sân”
Đông Phương Lý khẽ liếc hắn một cái: “Ý chỉ của thái hậu, ai dám chống lại chứ?”
“Không dám.
Nhưng mà, đây mới chỉ là ngày đầu tiên.
Đỗ Khứ nói: “Chờ một thời gian nữa e rằng trời đất sẽ đảo lộn.
Công chúa Mục Dã nói rằng nàng ta đang cần tìm kiếm U Lan Các, nên các nha hoàn của vương phi rất sợ gặp phải nguy hiểm.
“Đỗ Khứ” Đông Phương Lý nói: “Nếu như người muốn rút dao tương trợ, bổn vương có thể ngay lập tức phải ngươi đến hầu ở U Lan Các
Đỗ Khư im lặng ngay lập tức.
Có thể đến sân của vương phi chỉ có hai loại người, một là nha hoàn, hai là thái giám.
Hắn không muốn trở thành một thái giám đâu.
“Nếu như bọn họ không thể tồn tại quá ba ngày, thì đó chính là số phận của bọn họ.” Đông Phương Lý nhẹ giọng nói: “Việc của nàng ta thì để cho nàng ta tự giải quyết, bổn vương tự có sự quyết định của riêng mình.”
Đỗ Khứ nuốt hết những lời định nói vào trong bụng, không dám thực hiện lần thứ hai, nhưng đã sẵn sàng để chà xát chúng trong bí mật.
Tần Lam Nguyệt không biết thế giới bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Nàng đã dành gần như cả đêm để xem hết những quyển sách y học này và thời gian còn lại thì nàng nghiên cứu các loại thuốc khác nhau.
Có rất nhiều loại dược liệu, rất phong phú đa dạng.
Nàng tận dụng điều kiện hiện có để tạo ra thuốc viên cứu sinh, cũng thuận tiện làm ra một số chất độc để có thể đối phó được với đám tiện nhân.
Vốn dĩ nàng cho rằng ba ngày này sẽ khó khăn, nhưng bây giờ đối với nàng mà nói, chỉ là một cái búng tay.
Ba ngày sau, khi Đỗ Khứ đến đón nàng, nàng vẫn có chút tiếc nuối, nàng muốn ở lại đây để làm thí nghiệm.
“Nương nương, người có vẻ gầy đi đấy?” Đỗ Khứ rất lo lắng.
“Tinh thần ta vẫn tốt lắm.” Ánh mắt lúng túng của Tần Lam Nguyệt: “Đông Phương Lý đâu rồi? Ta phải thảo luận với ý, ngươi có thể để ta ở lại hai ngày nữa được không?”
Ban đầu nàng nghĩ rằng Đông Phương Lý sẽ nhốt nàng trong một căn phòng bí mật và chờ chết.
Nhưng sau khi nghiên cứu nhiều thuốc viên, nàng hiểu rằng Đông Phương Lý chỉ là muốn giữ nàng ở trong đây để học tập mà thôi.
Chính nàng đã suy bụng ta ra bụng người, lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.
“Vương gia đang vào cung” Đỗ Khứ: “Phải đợi đến xế chiều mới trở về.”
“Sức khỏe của hắn như thế nào rồi?”
“Sau khi Lục Tu đại nhân trở lại, y đã cho vương gia uống một loại thuốc, bây giờ vết thương đã đóng vảy, vương gia đã không còn nguy hiểm nữa rồi.” Đỗ Khứ cau mày.
Tần Lam Nguyệt nhìn Đỗ Khứ đang do dự, nói: “Ngươi có điều gì muốn nói sao?” Đỗ Khứ thở dài: “Nương nương, người phải nhanh chóng quay trở lại U Lan Các.”
“U Lan Các?” Tần Lam Nguyệt suy nghĩ một chút: “Ta nhớ rằng người đã hứa sẽ giúp ta sửa chữa ngôi nhà, vậy đây là đang đợi ta tới nghiệm thu sao?”
“Không phải” Đỗ Khứ có chút khó nói, biểu cảm của hắn không được tốt lắm.
“Này?” Mặt Tần Lam Nguyệt đen lại: “Đỗ Khứ, đúng là không thể tin được, tiền sửa chữa nhà, ta nhất định sẽ tính cho người mà”
“Ô.” Giọng nói của Đỗ Khứ có chút gấp gáp: “Vương phi, không phải là vấn đề sửa chữa nhà, mà là chuyện của công chúa Mục Dã “Công chúa Mục Dã?”
“Ừm, vài ngày trước, vài ngày trước công chúa Mục Da không đến đây sao? Nàng ta đã nói gì? Nương nương người có biết trước đây nàng ta đã trải qua cái gì không?” Tần Lam Nguyệt lắc đầu.
Trong ký ức của nguyên chủ ban đầu không có ký ức về công chúa Mục Dã
Công chúa Mục Dã là muội muội của Đông Phương Lý, cũng xem như là em chồng của nàng.
Không có gì to tát khi muội muội đến nhà ca ca ở một vài ngày.
Nàng không quan tâm.
“Mẹ ruột của công chúa Mục Dã là công chúa Bắc Lục, người dân Bắc Lục rất hào phóng, dáng người cao lớn, dũng cảm và giỏi chiến đấu.
Bất kể là nam hay nữ, già hay trẻ, công phu đều không tệ.” Đỗ Khứ đã tìm kiếm các từ có thể sử dụng được.
“Mặc dù công chúa Mục Dã được sinh ra ở Đông Lục, lớn lên ở Đông Lục, nhưng tính tình lại không hề giống người Đông Lục”
“Nàng ta rất tàn nhẫn.”
“Tàn nhẫn?” Trong lòng Tần Lam Nguyệt có chút hồi hộp: “Ý của ngươi là gì?”
/340
|