Tâm trạng Tần Lam Nguyệt rất không tốt.
Nàng ngồi trên giường và nhìn chằm chằm vào gian phòng trống rỗng.
Trong gian phòng chỉ có một mình nàng, chỉ có thể nghe thấy nhịp tim và hơi thở của chính mình.
Yên tĩnh đến khiến người ta phát sợ.
Bị nhốt trong một nơi tối tăm không ảnh mặt trời, không có thức ăn, nước uống và không khí trong lành như thế này, dù nàng có chết ở đây cũng không ai phát hiện.
Chẳng lẽ là Đông Phương Lý ghét nàng quá phiền phức, quả chướng mắt nên muốn vây chết nàng ở đây?
Khi ý nghĩ này hiện ra, Tần Lam Nguyệt đột nhiên cảm thấy thân thể lạnh như băng, trong đầu hiện lên một loạt suy nghĩ lung tung, bộ phim kinh dị mật thất mà nàng từng xem lóe lên trước mắt như đèn lồng xoay tròn.
Càng nghĩ đến càng thấy sợ.
Nàng chợt đứng dậy, không thể ở đây chờ chết, phải tìm cách rời khỏi nơi quỷ quái này.
Sau khi rời khỏi mật thất nàng nhất định phải ngửa bài với Đông Phương Lý.
Nàng đã trả lại y một mạng, cũng coi như đã trả xong món nợ chủ nhân trước thiếu nợ y.
Nàng muốn hòa lỵ, nàng muốn tránh xa thị phi.
Tần Lam Nguyệt trầm tư suy nghĩ, kiểm tra Noãn Các hồi lâu vẫn không tìm thấy cơ quan mở.
Bốn phía đều là đá, ngay cả phương hướng Đông Phương Lý và Đỗ Khứ rời đi vừa rồi cũng chỉ có đá, không có cửa.
Cơ quan trong mật thất này khó tìm hơn trong tưởng tượng.
Vách tường cứng chắc, với sức của nàng, khả năng mở ra là bằng không.
Sắc mặt Tần Lam Nguyệt tái nhợt, nàng chưa từ bỏ ý định, nàng kiểm tra từng chút một bên trong Noãn Các để tìm kiếm đầu mối.
Cuối cùng, nàng đã ngửi thấy mùi thuốc trên một vách tường?
Từ vách tường loáng thoảng một mùi thuốc nhàn nhạt truyền tới, cho dù là nàng cũng ở khoảng cách gần mới ngửi thấy được.
Nhìn kỹ lại mới phát hiện ra trên vách tường có một cánh cửa.
Cánh cửa được gắn trong tường, được chiếu sáng bởi ánh sáng của dạ minh châu, nếu không nhìn kỹ thì vốn sẽ không thể phát hiện ra được.
“Là cửa ra?” Tần Lam Nguyệt Du vui mừng trong lòng, vội tìm cái gì đó có thể là cơ quan mở ở xung quanh.
Nàng chạm vào khắp bức tường, một lúc lâu sau, nàng ấn phải một khối đá trong đó.
Sau khi chạm phải cơ quan, cửa đá phát ra tiếng ken két, sau đó nhanh chóng mở ra hai bên trái phải.
Một mùi thuốc và sách nồng nặc phả vào mặt.
Tần Lam Nguyệt Nam nhìn qua đó, sau cửa đá cũng không phải là lối ra mà là một gian phòng khá rộng khắp gian phòng được đặt rất nhiều sách.
Nàng tiện tay cầm một vài quyển lên lật xem, chợt phát hiện ra chỗ sách này đều là sách y học.
Đi qua giá sách to lớn còn có một gian phòng ở phía sau.
Gian phòng đó còn tuyệt vời hơn, bày đầy các loại dược liệu, thuốc viên, chai lọ, còn có đủ thứ vật liệu lạ, có độc, không độc, đủ mọi thứ.
Chỗ này giống như một thư viện sách y học cộng với một phiên bản thô sơ của một phòng thí nghiệm chế thuốc.
Tần Lam Nguyệt nhìn những thứ này thì sửng sốt một hồi mới có phản ứng.
Trong Noãn Các lại ẩn giấu một nơi như vậy? Dù là Đông y hay là Tây y thì y học cũng không ngừng У tiến bộ và phát triển.
Tuy nhiên, sự tiến bộ và phát triển không thể tách rời kinh nghiệm được đúc kết bởi vô số bậc tiền bối.
Nàng muốn hiểu về các loại bệnh và thảo dược ở thế giới này thì nhất định phải đọc các tác phẩm y học ở đây.
Nàng năm thóp Lâm thái y, một phần lý do là vì nàng muốn ông ta mang cho nàng một số sách y học được cất giấu kỹ.
Không ngờ ở một nơi quỷ quái như thế này lại trông thấy nhiều sách y học như vậy!
Tần Lam Nguyệt rất phấn khởi, đây nhất định là một món thu hoạch lớn ngoài ý muốn.
Nỗi kinh hoàng khi bị giam giữ trong mật thất bị lấn át bởi niềm vui khi phát hiện ra những quyển sách.
Nàng dời xuống một chồng sách lớn về y học và tìm một chỗ ngồi xuống.
/340
|