“Hồi bẩm hoàng thượng, thần nữ được Tiên đế ưu ái năm ba tuổi liền tứ hôn với Duệ Vương làm Duệ Vương Phi, thần nữ cảm kích vô cùng. Khi tiên mẫu còn tại thế, cũng nhiều lần dạy thần nữ, học văn thức lễʿ*ʾ. Tuy tiên mẫu mất sớm, gia phụ lại đi sứ ở bên ngoài, thần nữ cũng tự nhiên cần cù, nhưng trong ngày tân hôn lại nhận được công văn từ hôn của Duệ Vương. Việc này đối với thần nữ thương tổn rất sâu, hôm nay Duệ Vương nếu không cho thần nữ một cái lý do chính đáng, thần nữ liền không muốn sống ở cõi đời này rồi.” Dứt lời liền khóc nức nở lên.
ʿ*ʾ học văn thức lễ: học văn tự nhớ lễ nghi.
“Bản vương chỉ là cùng ngươi giải trừ hôn ước mà thôi, tại sao kháng chỉ không tuân? Ngươi nói xấu bản vương như vậy, bản vương nhất định phải giết ngươi để giải mối hận trong lòng.” Duệ Vương một bên tức đến nổ phổi quát.
Lăng Nhược Huyên giả vờ xoa ít nước mắt trên mặt, nghiêm mặt nói: “Vương Gia lời ấy sai rồi, tuy rằng Vương Gia không hài lòng hôn ước cùng thần nữ, nhưng dù sao cũng là do Tiên đế tứ hôn. Lẽ nào ý chỉ của Tiên đế liền không tính thánh chỉ sao? Vương Gia vẫn chưa làm theo ý chỉ của Tiên đế cưới thần nữ làm phi, chẳng phải là kháng chỉ không tuân sao?”
“Cái này ——, ngươi ——” Duệ Vương vô lực phản bác. Đúng vậy a, hôn sự này là do Tiên đế ban tặng, xem ra nếu kháng chỉ không tuân liền gán tội thì không xong rồi.
“Lăng Nhược Huyên, kháng chỉ này không tuân còn nói có lý, nhưng điều thứ hai này làm sao giải quyết đây?” Ngọc Thần đế ôn nhu nói.
“Hồi bẩm hoàng thượng, Duệ Vương điện hạ chắc là do cảm thấy ta là nữ nhi Thừa Tướng nên không xứng làm chính phi của hắn đi. Mẫu thân thần nữ mất sớm, Duệ Vương điện hạ là lo lắng không có người giúp thần nữ mua đồ cưới, lo lắng đồ cưới không đủ phong phú, làm mất mặt Duệ Vương phủ đi. Thần nữ nghĩ chỉ có mỗi nguyên nhân này thôi.”
“Nói bậy, bản vương còn không thiếu hoa đào. Mọi người đều biết, ngươi là cái xấu xí, trận đại hỏa bảy năm trước, mẫu thân ngươi tạ thế, mà ngươi bị hủy dung, mà ngươi lại không thông viết văn, âm luật. Vương phi của bản vương sao có thể là nữ tử xấu xí mà không tài hoa gì như ngươi.”
Bên dưới triều đình, một mảnh hỗn loạn, thiên a, Duệ Vương này không phải bị thiển cận đi, Lăng Đại tiểu thư này là đẹp như thiên tiên a, sao lại nói nàng là xấu xí vô cùng đây? Nếu là không có tài hoa, ngôn từ chuẩn xác như vừa nãy kiện cáo Vương Gia lại là từ đâu ra đây.
Lăng Nhược Huyên nở nụ cười nhạt, xoay người đi về hướng Duệ Vương, cung kính thi lễ một cái nói: “Vương Gia, thần nữ tự biết diện mạo của ta không có đẹp, cũng thừa nhận tài hoa không thông. Nếu Vương Gia cho thần nữ câu trả lời chính đáng, thần nữ liền đồng ý từ hôn.”
“Hừ” Duệ Vương dư quang khẽ liếc qua bóng dáng Lăng Nhược Huyên, thoáng nhìn qua, rõ ràng hắn nhìn thấy đứng trước mặt hắn là một tuyệt đại giai nhân. Không phải đồn đại nói nàng xấu xí không thể tả sao? Sao lại thế…
“Hoàng huynh, thần đệ nhìn một trận như vậy từ nãy, nếu Duệ Vương huynh hắn không muốn cưới Lăng tiểu thư, vậy thì giải trừ đoạn hôn ước này được rồi, còn Lăng tiểu thư thì tự do.” Người đang nói chuyện chính là nam tử một thân tử sắc triều phục, chỉ thấy bên hông hắn mang đai lưng hoa văn hình con nhện vàng, tóc đen buộc lên lấy nạm bích mạ vàng quanʿ*ʾ cố định, thân thể thon dài đứng thẳng tắp, cả người phong thần tuấn lãng bên trong lại lộ ra khí chất cao quý mà từ lúc sinh ra đã có, khiến người ta cảm thấy cao không thể với tới, không nhiễm bụi trần.
ʿ*ʾ quan: cái mà buộc tóc lên mà ngày xưa thường dùng. (hình trên cùng cái buộc tóc màu vàng í)
“Kỳ Vương đệ, từ xưa nữ tử không tài thì là đức. Mặc dù Lăng tiểu thư nàng không thông văn cũng không phải đại sự gì, mượn cớ này để hủy bỏ hôn ước, nếu lan truyền ra ngoài thì bộ mặt hoàng gia ta sẽ bị tổn hại, đối với khuê dự của Lăng tiểu thư cũng ngại a.”
“Hoàng huynh nói đúng lắm, bây giờ thần đệ liền ra đề mục thi thi (thi thơ) này xem tài hoa Lăng tiểu thư ra sao.” Văn võ cả triều dồn dập gật đầu tán thành.
Kỳ Vương xoay người nhìn về phía Lăng Nhược Huyên nói: “Lăng tiểu thư, ngươi là am hiểu câu đối hay là thơ từ đây?”
“Thần nữ bất tài, Vương Gia tùy ý ra đề mục, nếu như thần nữ đáp không được, tự nhiên sẽ biết khó mà lui.”
“Được, bản vương sẽ ra câu đối trước, nghe rõ, vế trên của bản vương là:
‘Thủy hữu trùng tắc trọc, thủy hữu ngư tắc ngư, thủy thủy thủy, Giang Hà hồ miểu miểu.’ ”
(Sông có côn trùng thì bẩn, sông có cá thì đánh cá, nước nước nước, Trường Giang Hoàng Hà nước mênh mông)
“Thần nữ đối:
‘Mộc chi hạ vi bản, mộc chi thượng vi mạt, mộc mộc mộc, tùng bách chương sâm sâm.’” Lăng Nhược Huyên hướng Kỳ Vương thi lễ một cái nói.
(Dưới cây làm gốc, trên cây làm ngọn, cây cây cây, tùng bách chương um tùm)
“Hảo. Si Mị Võng Lượng, tứ tiểu quỷ, quỷ quỷ tại biên.” Kỳ Vương nhìn chung quanh một chút rồi nói.
(Si Mị Võng Lượng, bốn con quỷ nhỏ, ma quỷ ở xung quanh)
“Vế dưới của thần nữ là: Cầm sắt tỳ bà, bát đại vương, vương vương tại thượng.”
(Đàn cầm đàn tỳ bà, tám ông vua, vua vua ở trên cao)
“Đối hay, tuyệt vời, nàng có thể làm thơ được không?”
“Thần nữ bất tài, nguyện thi đối thơ, kính xin Vương Gia chỉ giáo.” Lăng Nhược Huyên như trước nho nhã lễ độ. Mà Duệ Vương một bên nhất thời choáng váng, hận chính mình không nên tin lời đồn đại, hủy bỏ mối hôn sự này.
“Lăng tiểu thư, vế trên của bản vương là:
‘Thu nguyệt hoành không tấu địch thanh, nguyệt hoành không tấu địch thanh thanh.
Hoành không tấu địch thanh thanh oán, không tấu địch thanh thanh oán sinh.’ ”
(Trên không nghe thấy âm thanh mừng mùa thu hoạch, trên không mỗi tháng nghe thấy âm thanh trong veo.
Trên không nghe thấy âm thanh oán hận, trên không nghe thấy âm thanh oán hận sinh mệnh)
Lăng Nhược Huyên cúi đầu suy tư chốc lát, giây lát liền nói:
“Đông các hàn hô khách thưởng mai, các hàn hô khách thưởng mai khai.
Hàn hô khách thưởng mai khai tuyết, hô khách thưởng mai khai tuyết phôi.”
(Mùa đông lạnh lẽo lữ khách trong phòng ngắm mai, lữ khách trong phòng ngắm mai nở.
Lữ khách ngắm mai nở trong tuyết giá, lữ khách ngắm mai nở ngồi uống rượu trong truyết giá)
Nói xong, triều đình phía dưới đều xôn xao, dơ ra ngón tay cái khen Lăng Nhược Huyên là tài nữ một đời.
“Hảo, thực sự là quá tuyệt rồi. Lăng tiểu thư, Kỳ Vương đệ của trẫm chính là người có tài hoa nhất nước, ngươi có thể đối thơ với hắn, có thể thấy được là Lăng Tương có cách dạy nữ nhi a.” Ngọc Thần đế nhìn về phía Duệ Vương nói: “Duệ Vương đệ, Lăng tiểu thư này khí chất như u lan, tài hoa có thể so với tiên, ngươi còn có gì không hài lòng? Lẽ nào ngươi còn kiên trì muốn giải trừ hôn ước sao?”
Duệ Vương lập tức chắp tay nói: “Hoàng huynh, thần đệ vừa rồi thất lễ. Đều là thần đệ tin lời đồn đại, đã như vậy, thần đệ nguyện ý tuân chỉ, thú (cưới) Lăng Nhược Huyên làm phi.”
Lăng Nhược Huyên phượng mày nâng lên, khóe miệng giơ lên tia cười đắc ý, một ít cử động nhỏ này, đều bị Kỳ Vương nhìn thấy. Chỉ nghe bịch một tiếng, Lăng Nhược Huyên quỳ rạp xuống đất, “Thần nữ thỉnh cầu Hoàng Thượng thu hồi thánh chỉ, thần nữ đã nói qua, nếu như Duệ Vương cho thần nữ lý do chính đáng, thần nữ tự mình biết rõ, không hề có hy vọng xa vời trở thành Duệ Vương phi.”
“Lăng Nhược Huyên, Duệ Vương đệ hắn đã nói, là do mình tin lầm tin vịt, cũng nguyện ý cùng ngươi thành hôn, ngươi vẫn là Duệ Vương phi, vì sao ngươi lại muốn trẫm hủy bỏ hôn ước của hai người các ngươi.”
“Hoàng thượng, nếu như Duệ Vương ngày đó chỉ nghe tin vịt liền dễ dàng cùng thần nữ từ hôn, có thể thấy được Duệ Vương cũng không thật tâm muốn thú thần nữ, tuy rằng Duệ Vương thương cảm cũng nguyện ý để thần nữ làm Vương phi, nhưng mà thần nữ không muốn ngày sau khi Vương Gia nghe lời đồn khác liền vứt bỏ thần nữ. Nếu Duệ Vương đối với thần nữ cũng không ý nghĩ yêu thương, sao không hủy bỏ gông xiềng của hai người, để Vương gia thú người trong lòng của hắn, đây là đối với Vương Gia cùng thần nữ là thiên đại ân điển.”
“Hoàng huynh. . .” Duệ Vương muốn mở miệng, lại bị Kỳ Vương cắt đứt lời nói. . .
ʿ*ʾ học văn thức lễ: học văn tự nhớ lễ nghi.
“Bản vương chỉ là cùng ngươi giải trừ hôn ước mà thôi, tại sao kháng chỉ không tuân? Ngươi nói xấu bản vương như vậy, bản vương nhất định phải giết ngươi để giải mối hận trong lòng.” Duệ Vương một bên tức đến nổ phổi quát.
Lăng Nhược Huyên giả vờ xoa ít nước mắt trên mặt, nghiêm mặt nói: “Vương Gia lời ấy sai rồi, tuy rằng Vương Gia không hài lòng hôn ước cùng thần nữ, nhưng dù sao cũng là do Tiên đế tứ hôn. Lẽ nào ý chỉ của Tiên đế liền không tính thánh chỉ sao? Vương Gia vẫn chưa làm theo ý chỉ của Tiên đế cưới thần nữ làm phi, chẳng phải là kháng chỉ không tuân sao?”
“Cái này ——, ngươi ——” Duệ Vương vô lực phản bác. Đúng vậy a, hôn sự này là do Tiên đế ban tặng, xem ra nếu kháng chỉ không tuân liền gán tội thì không xong rồi.
“Lăng Nhược Huyên, kháng chỉ này không tuân còn nói có lý, nhưng điều thứ hai này làm sao giải quyết đây?” Ngọc Thần đế ôn nhu nói.
“Hồi bẩm hoàng thượng, Duệ Vương điện hạ chắc là do cảm thấy ta là nữ nhi Thừa Tướng nên không xứng làm chính phi của hắn đi. Mẫu thân thần nữ mất sớm, Duệ Vương điện hạ là lo lắng không có người giúp thần nữ mua đồ cưới, lo lắng đồ cưới không đủ phong phú, làm mất mặt Duệ Vương phủ đi. Thần nữ nghĩ chỉ có mỗi nguyên nhân này thôi.”
“Nói bậy, bản vương còn không thiếu hoa đào. Mọi người đều biết, ngươi là cái xấu xí, trận đại hỏa bảy năm trước, mẫu thân ngươi tạ thế, mà ngươi bị hủy dung, mà ngươi lại không thông viết văn, âm luật. Vương phi của bản vương sao có thể là nữ tử xấu xí mà không tài hoa gì như ngươi.”
Bên dưới triều đình, một mảnh hỗn loạn, thiên a, Duệ Vương này không phải bị thiển cận đi, Lăng Đại tiểu thư này là đẹp như thiên tiên a, sao lại nói nàng là xấu xí vô cùng đây? Nếu là không có tài hoa, ngôn từ chuẩn xác như vừa nãy kiện cáo Vương Gia lại là từ đâu ra đây.
Lăng Nhược Huyên nở nụ cười nhạt, xoay người đi về hướng Duệ Vương, cung kính thi lễ một cái nói: “Vương Gia, thần nữ tự biết diện mạo của ta không có đẹp, cũng thừa nhận tài hoa không thông. Nếu Vương Gia cho thần nữ câu trả lời chính đáng, thần nữ liền đồng ý từ hôn.”
“Hừ” Duệ Vương dư quang khẽ liếc qua bóng dáng Lăng Nhược Huyên, thoáng nhìn qua, rõ ràng hắn nhìn thấy đứng trước mặt hắn là một tuyệt đại giai nhân. Không phải đồn đại nói nàng xấu xí không thể tả sao? Sao lại thế…
“Hoàng huynh, thần đệ nhìn một trận như vậy từ nãy, nếu Duệ Vương huynh hắn không muốn cưới Lăng tiểu thư, vậy thì giải trừ đoạn hôn ước này được rồi, còn Lăng tiểu thư thì tự do.” Người đang nói chuyện chính là nam tử một thân tử sắc triều phục, chỉ thấy bên hông hắn mang đai lưng hoa văn hình con nhện vàng, tóc đen buộc lên lấy nạm bích mạ vàng quanʿ*ʾ cố định, thân thể thon dài đứng thẳng tắp, cả người phong thần tuấn lãng bên trong lại lộ ra khí chất cao quý mà từ lúc sinh ra đã có, khiến người ta cảm thấy cao không thể với tới, không nhiễm bụi trần.
ʿ*ʾ quan: cái mà buộc tóc lên mà ngày xưa thường dùng. (hình trên cùng cái buộc tóc màu vàng í)
“Kỳ Vương đệ, từ xưa nữ tử không tài thì là đức. Mặc dù Lăng tiểu thư nàng không thông văn cũng không phải đại sự gì, mượn cớ này để hủy bỏ hôn ước, nếu lan truyền ra ngoài thì bộ mặt hoàng gia ta sẽ bị tổn hại, đối với khuê dự của Lăng tiểu thư cũng ngại a.”
“Hoàng huynh nói đúng lắm, bây giờ thần đệ liền ra đề mục thi thi (thi thơ) này xem tài hoa Lăng tiểu thư ra sao.” Văn võ cả triều dồn dập gật đầu tán thành.
Kỳ Vương xoay người nhìn về phía Lăng Nhược Huyên nói: “Lăng tiểu thư, ngươi là am hiểu câu đối hay là thơ từ đây?”
“Thần nữ bất tài, Vương Gia tùy ý ra đề mục, nếu như thần nữ đáp không được, tự nhiên sẽ biết khó mà lui.”
“Được, bản vương sẽ ra câu đối trước, nghe rõ, vế trên của bản vương là:
‘Thủy hữu trùng tắc trọc, thủy hữu ngư tắc ngư, thủy thủy thủy, Giang Hà hồ miểu miểu.’ ”
(Sông có côn trùng thì bẩn, sông có cá thì đánh cá, nước nước nước, Trường Giang Hoàng Hà nước mênh mông)
“Thần nữ đối:
‘Mộc chi hạ vi bản, mộc chi thượng vi mạt, mộc mộc mộc, tùng bách chương sâm sâm.’” Lăng Nhược Huyên hướng Kỳ Vương thi lễ một cái nói.
(Dưới cây làm gốc, trên cây làm ngọn, cây cây cây, tùng bách chương um tùm)
“Hảo. Si Mị Võng Lượng, tứ tiểu quỷ, quỷ quỷ tại biên.” Kỳ Vương nhìn chung quanh một chút rồi nói.
(Si Mị Võng Lượng, bốn con quỷ nhỏ, ma quỷ ở xung quanh)
“Vế dưới của thần nữ là: Cầm sắt tỳ bà, bát đại vương, vương vương tại thượng.”
(Đàn cầm đàn tỳ bà, tám ông vua, vua vua ở trên cao)
“Đối hay, tuyệt vời, nàng có thể làm thơ được không?”
“Thần nữ bất tài, nguyện thi đối thơ, kính xin Vương Gia chỉ giáo.” Lăng Nhược Huyên như trước nho nhã lễ độ. Mà Duệ Vương một bên nhất thời choáng váng, hận chính mình không nên tin lời đồn đại, hủy bỏ mối hôn sự này.
“Lăng tiểu thư, vế trên của bản vương là:
‘Thu nguyệt hoành không tấu địch thanh, nguyệt hoành không tấu địch thanh thanh.
Hoành không tấu địch thanh thanh oán, không tấu địch thanh thanh oán sinh.’ ”
(Trên không nghe thấy âm thanh mừng mùa thu hoạch, trên không mỗi tháng nghe thấy âm thanh trong veo.
Trên không nghe thấy âm thanh oán hận, trên không nghe thấy âm thanh oán hận sinh mệnh)
Lăng Nhược Huyên cúi đầu suy tư chốc lát, giây lát liền nói:
“Đông các hàn hô khách thưởng mai, các hàn hô khách thưởng mai khai.
Hàn hô khách thưởng mai khai tuyết, hô khách thưởng mai khai tuyết phôi.”
(Mùa đông lạnh lẽo lữ khách trong phòng ngắm mai, lữ khách trong phòng ngắm mai nở.
Lữ khách ngắm mai nở trong tuyết giá, lữ khách ngắm mai nở ngồi uống rượu trong truyết giá)
Nói xong, triều đình phía dưới đều xôn xao, dơ ra ngón tay cái khen Lăng Nhược Huyên là tài nữ một đời.
“Hảo, thực sự là quá tuyệt rồi. Lăng tiểu thư, Kỳ Vương đệ của trẫm chính là người có tài hoa nhất nước, ngươi có thể đối thơ với hắn, có thể thấy được là Lăng Tương có cách dạy nữ nhi a.” Ngọc Thần đế nhìn về phía Duệ Vương nói: “Duệ Vương đệ, Lăng tiểu thư này khí chất như u lan, tài hoa có thể so với tiên, ngươi còn có gì không hài lòng? Lẽ nào ngươi còn kiên trì muốn giải trừ hôn ước sao?”
Duệ Vương lập tức chắp tay nói: “Hoàng huynh, thần đệ vừa rồi thất lễ. Đều là thần đệ tin lời đồn đại, đã như vậy, thần đệ nguyện ý tuân chỉ, thú (cưới) Lăng Nhược Huyên làm phi.”
Lăng Nhược Huyên phượng mày nâng lên, khóe miệng giơ lên tia cười đắc ý, một ít cử động nhỏ này, đều bị Kỳ Vương nhìn thấy. Chỉ nghe bịch một tiếng, Lăng Nhược Huyên quỳ rạp xuống đất, “Thần nữ thỉnh cầu Hoàng Thượng thu hồi thánh chỉ, thần nữ đã nói qua, nếu như Duệ Vương cho thần nữ lý do chính đáng, thần nữ tự mình biết rõ, không hề có hy vọng xa vời trở thành Duệ Vương phi.”
“Lăng Nhược Huyên, Duệ Vương đệ hắn đã nói, là do mình tin lầm tin vịt, cũng nguyện ý cùng ngươi thành hôn, ngươi vẫn là Duệ Vương phi, vì sao ngươi lại muốn trẫm hủy bỏ hôn ước của hai người các ngươi.”
“Hoàng thượng, nếu như Duệ Vương ngày đó chỉ nghe tin vịt liền dễ dàng cùng thần nữ từ hôn, có thể thấy được Duệ Vương cũng không thật tâm muốn thú thần nữ, tuy rằng Duệ Vương thương cảm cũng nguyện ý để thần nữ làm Vương phi, nhưng mà thần nữ không muốn ngày sau khi Vương Gia nghe lời đồn khác liền vứt bỏ thần nữ. Nếu Duệ Vương đối với thần nữ cũng không ý nghĩ yêu thương, sao không hủy bỏ gông xiềng của hai người, để Vương gia thú người trong lòng của hắn, đây là đối với Vương Gia cùng thần nữ là thiên đại ân điển.”
“Hoàng huynh. . .” Duệ Vương muốn mở miệng, lại bị Kỳ Vương cắt đứt lời nói. . .
/27
|