Tô di nương tuy trong lòng không vui, nhưng vẫn tìm bọn buôn người đến, mang theo nha hoàn bà tử tới Phượng Ngâm các. Lăng Nhược Huyên chậm rãi bước ra khỏi phòng, trên người mặc bộ y phục thanh nhã không màu mè, đầu thì vấn búi tóc đơn giản, cài trâm Bát Bảo Phỉ Thúy Cúc Sai, tỏa ra tia sáng chói mắt dưới ánh mặt trời, môi đỏ tươi hơi giương lên, hảo tuyệt mỹ nữ tử.
Mọi người ở đây nhìn thấy đều sững sờ, Lăng Nhược Huyên tao nhã ngồi ở trên ghế, "Cho các nàng ấy lần lượt xưng tên ra." Lăng Nhược Huyên nhàn nhạt nói, chờ nha hoàn bà tử được tuyển chọn lần lượt giới thiệu bản thân, chỉ có bốn nữ tử mặc y phục hồng nhạt đứng ở ngoài cùng bên trái gây sự chú ý của nàng, bốn nữ tử này mặt mày thanh tú, cử chỉ khéo léo, Lăng Nhược Huyên nhìn các nàng rất vừa mắt, nàng sống ở thế kỷ hai mươi mốt nhìn người chưa bao giờ sai.
"Ta muốn lưu lại cả bốn nàng." Lăng Nhược Huyên chỉ vào bốn nữ tử nói. Tiền ma ma rất hiểu ý liền dẫn bốn nữ tử lại chỗ Lăng Nhược Huyên thỉnh an.
"Nô tỳ gặp qua Đại tiểu thư." Bốn nữ tử cùng quỳ xuống đất nói.
"Đều đứng lên đi, các ngươi theo Tiền ma ma lui xuống, nghe ma ma dặn dò là tốt rồi." Lăng Nhược Huyên tay phải nhẹ nhàng nâng lên, động tác tao nhã.
"Huyên, Phi Nhi, tại sao không chọn nhiều người hầu hạ chút, bốn nha đầu làm sao đủ a." Lăng Tương một thân xanh ngọc luật tử đoàn hoa áo choàng bằng lụa tơ tằm nhàn nhã tản bộ đi tới cửa Phượng Ngâm các.
"Huyên gặp qua phụ thân" Lăng Nhược Huyên đứng dậy hành lễ nói. Một bên Vân Phi cũng có da có thịt học theo "Phi Nhi gặp qua phụ thân" . Lăng Tương nhìn hai đứa con đầy yêu thích.
"Hảo hài tử, phụ thân chỉ là qua thăm ngươi một chút coi có cái gì thiếu hụt hay không thôi." Lăng Tương một bộ dạng của từ phụ (“từ phụ”: người cha yêu thương con).
"Không có thiếu ạ, mời phụ thân vào trong nhà ngồi, nữ nhi có việc muốn cùng phụ thân thương lượng." Lăng Nhược Huyên làm động tác xin mời tao nhã.
"Ồ, hảo a, có chuyện gì đều có phụ thân chống cho con." Lăng Tương cười đi vào phòng khách.
"Phụ thân, người mới vừa trở về, hôm nay trời vừa sáng liền đi vào triều, nhất định mệt rồi, người trước tiên uống ngụm trà cho đỡ khô họng đi, trà này là do chính nữ nhi pha, người nếm thử coi mùi vị làm sao." Lăng Nhược Huyên trong lời nói đã đem ra trà được pha, cung kính bưng đến trước mặt Lăng Tương.
"Trà này tựa hồ không có ở trong phủ a, màu trà này trong trẻo, hương trà nhẹ nhàng khoan khoái, đúng là trà tốt." Lăng Tương nhìn nước trà, uống một hơi cạn sạch nói.
"Trà này, trong phủ xác thực không có. Trà này là do lúc nữ nhi lên núi hái thuốc bất ngờ phát hiện một cây, liền đem cây trà này về cấy ghép rồi trồng ở bên trong viện của nữ nhi. Phụ thân thích uống là tốt rồi." Lăng Nhược Huyên ngồi một bên, cũng bưng trà nói.
"Trà này có tên tuổi không?" Lăng Tương cười hỏi Lăng Nhược Huyên đang ngồi một bên.
"Trà này, nữ nhi pha tám phần mười nước ấm để ngâm, lá trà lúc đầu nổi lên trong chén, rồi chìm xuống đáy chén, như ngọc rơi xuống, mùi thơm nhẹ nhàng khoan khoái. Vì lẽ đó nên nữ nhi gọi trà là Ngọc Lộ. Người nghĩ như thế nào?"
"Ngọc Lộ? Rất thích hợp. Vậy gọi là Ngọc Lộ trà đi."
"Trà này rất tốt, đưa chút cho nhà ngoại tổ mẫu con đi, để ngoại tổ mẫu con cùng cữu cữu bọn họ nếm thử, chắc chắn bọn họ sẽ thích." Lăng Tương cười nói.
"Vẫn là người nghĩ chu đáo, Mộ Nhi, nhanh đi lấy chút Ngọc Lộ trà rồi gói kỹ, lập tức đưa đến Trấn Quốc Công phủ." Lăng Nhược Huyên hướng Mộ Nhi chờ phía ngoài cửa hô.
"Vâng, nô tỳ biết rồi." Mộ Nhi đáp lại rồi lui xuống chuẩn bị.
Lăng Tương bưng ly trà uống thêm một hớp tiện thể mở miệng nói: "Huyên a, Duệ Vương hắn..., việc Duệ Vương từ hôn phụ thân đã biết rồi, chuyện này để cho ngươi oan ức rồi. Phụ thân sẽ tìm cho con một nhà chồng thật tốt, sẽ không để cho ngươi bị oan ức."
"Phụ thân, nữ nhi không cảm thấy oan ức, nhưng chuyện này, người phải giúp nữ nhi lấy lại công đạo." Lăng Nhược Huyên oán hận nói.
"Có chuyện gì mà con muốn nói vậy? Phụ thân sẽ suy nghĩ thật kỹ." (nguyên văn “Có thể chuyện này làm sao thảo đây? Cha cần muốn suy nghĩ thật kỹ.” để như vậy cho dễ hiểu.)
"Nữ nhi có một kế, người có thể hay không nghe một chút đi." Lăng Nhược Huyên cười xấu xa nói. (có mùi âm mưu~)
"Hảo." Lăng Nhược Huyên ghé vào bên tai Lăng Tương, nhỏ giọng nói gì đó, Lăng Tương nghe xong không khỏi cười ha hả.
Sáng sớm hôm sau, Lăng Nhược Huyên ăn mặc chỉnh tề, theo Lăng Tương ngồi vào trong xe ngựa, hướng về phía hoàng cung đi đến...
Bên trong Vũ Anh điện, văn võ bá quan phân hai hàng đứng thẳng, Ngọc Thần đế ngồi trên Long ỷ mặc một bộ giáp bào mỏng hoàng sắc đan la sa, bên hông đeo thắt lưng bằng bạc nguyên chất, trên đế miện mười hai cây lưu rũ trước mặt (mũ mấy ông vua hay đội trên đầu mà có tua tua), mắt hổ thâm thúy khiến người ta nhìn vô cảm thấy vô cùng uy nghiêm. Thái giám bên người Vạn Toàn hô lanh lảnh nói: "Hoàng thượng có chỉ, có tấu dâng lên, không tấu bãi triều." Ngọc Thần đế nhìn trong điện vừa muốn ra hiệu bãi triều, phía bên ngoài triều truyền đến âm thanh giống như hoàng oanh xuất cốc: "Thần nữ, Lăng Nhược Huyên, thỉnh cầu diện kiến thánh thượng."
Ngọc Thần đế tay phải vừa nhấc, đối với Vạn Toàn một bên nói: "Tuyên." Vạn Toàn lại dùng âm thanh lanh lảnh cao giọng hô: "Tuyên Lăng Nhược Huyên lên điện... ."
Chỉ thấy Lăng Nhược Huyên một thân xanh lam Thúy Yên sam, váy dài tán hoa hơi nước lục thảo, khoác sa y màu lam nhạt thúy thủy khói, bờ vai như được gọt thành, thắt lưng thon thon, da như mỡ đông khí chất như u lanʿ*ʾ. Vòng eo nhỏ nhắn, hiện ra cổ tay trắng ngần trong lớp lụa mỏng. Con ngươi như chứa nước mùa xuân trong suốt mà yên tĩnh khiến người ta sa vào, đầu vấn Uy Đọa kế cài trâm vàng điêu khắc, vẩy một ít ngọc tím lên mái tóc đen (chắc là vẩy bột kim tuyến). Hương kiều ngọc nộn máʿ*ʾ lộ ra lúm đồng còn đẹp hơn hoa, ngón tay như lá hành (chắc nói ngón tay thon), môi đỏ như son, rõ là một cái nhíu mày một nụ cười đều động lòng người và cả linh hồn. (ôi mỹ nữ~)
ʿ*ʾ hương kiều ngọc nộn má: nói chung là má trắng nõn mềm mại thơm tho, dịch vậy kì quá nên để nguyên luôn.
ʿ*ʾ khí chất như u lan: là khí chất trầm tĩnh.
"Thần nữ Lăng Nhược Huyên, khấu kiến thánh thượng, Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế." Lăng Nhược Huyên nhẹ nhàng quỳ gối, vô cùng tao nhã khéo léo.
"Nhanh bình thân, Lăng Nhược Huyên, ngươi thỉnh cầu diện kiến trẫm, là có chuyện gì sao?" Ngọc Thần đế ôn nhu nói. Bách quan mới từ trong kinh ngạc tỉnh lại, hoàng đế người vừa nhìn thấy nhân gia cô nương đẹp đẽ liền ôn nhu như vậy, tựa hồ các nương nương hậu cung cũng không có được đãi ngộ này a.
"Thần nữ muốn cáo Duệ Vương hắn kháng chỉ không tuân, coi rẻ vương pháp, hai cáo hắn hiềm bần yêu phúʿ*ʾ nhục nhã thần nữ, xin hoàng thượng cho thần nữ một cái công đạo." Lăng Nhược Huyên lời nói vừa ra, văn võ cả triều tất cả xôn xao, tội danh này rất lớn, liền kháng chỉ không tuân một cái liền đủ mất đầu. Còn nhục nhã này, chắc là do Duệ Vương hối hônʿ*ʾ, náo động đến cả thành mọi người đều biết, làm cho khuê dựʿ*ʾ của Lăng Đại tiểu thư bị tổn hại đi.
ʿ*ʾ hiềm bần yêu phú: khinh nghèo yêu giàu.
ʿ*ʾ hối hôn: từ hôn.
ʿ*ʾ khuê dự: danh dự của con gái khuê phòng.
"Ồ? Ngươi muốn cáo Duệ Vương?" Ngọc Thần đế đối với việc Duệ Vương từ hôn cũng có nghe thấy, cũng từng nghe nói Lăng Đại tiểu thư này từng vì Duệ Vương từ hôn mà tìm chết. Có thể nói nữ tử trước mặt này khí chất như u lan, mỹ nữ tử như không thuộc chốn nhân gian này, tựa hồ cũng không đến nỗi làm ra sự tình tìm chết đi, hắn ngược lại muốn xem xem Lăng Nhược Huyên này có thể nói như thế nào.
Mọi người ở đây nhìn thấy đều sững sờ, Lăng Nhược Huyên tao nhã ngồi ở trên ghế, "Cho các nàng ấy lần lượt xưng tên ra." Lăng Nhược Huyên nhàn nhạt nói, chờ nha hoàn bà tử được tuyển chọn lần lượt giới thiệu bản thân, chỉ có bốn nữ tử mặc y phục hồng nhạt đứng ở ngoài cùng bên trái gây sự chú ý của nàng, bốn nữ tử này mặt mày thanh tú, cử chỉ khéo léo, Lăng Nhược Huyên nhìn các nàng rất vừa mắt, nàng sống ở thế kỷ hai mươi mốt nhìn người chưa bao giờ sai.
"Ta muốn lưu lại cả bốn nàng." Lăng Nhược Huyên chỉ vào bốn nữ tử nói. Tiền ma ma rất hiểu ý liền dẫn bốn nữ tử lại chỗ Lăng Nhược Huyên thỉnh an.
"Nô tỳ gặp qua Đại tiểu thư." Bốn nữ tử cùng quỳ xuống đất nói.
"Đều đứng lên đi, các ngươi theo Tiền ma ma lui xuống, nghe ma ma dặn dò là tốt rồi." Lăng Nhược Huyên tay phải nhẹ nhàng nâng lên, động tác tao nhã.
"Huyên, Phi Nhi, tại sao không chọn nhiều người hầu hạ chút, bốn nha đầu làm sao đủ a." Lăng Tương một thân xanh ngọc luật tử đoàn hoa áo choàng bằng lụa tơ tằm nhàn nhã tản bộ đi tới cửa Phượng Ngâm các.
"Huyên gặp qua phụ thân" Lăng Nhược Huyên đứng dậy hành lễ nói. Một bên Vân Phi cũng có da có thịt học theo "Phi Nhi gặp qua phụ thân" . Lăng Tương nhìn hai đứa con đầy yêu thích.
"Hảo hài tử, phụ thân chỉ là qua thăm ngươi một chút coi có cái gì thiếu hụt hay không thôi." Lăng Tương một bộ dạng của từ phụ (“từ phụ”: người cha yêu thương con).
"Không có thiếu ạ, mời phụ thân vào trong nhà ngồi, nữ nhi có việc muốn cùng phụ thân thương lượng." Lăng Nhược Huyên làm động tác xin mời tao nhã.
"Ồ, hảo a, có chuyện gì đều có phụ thân chống cho con." Lăng Tương cười đi vào phòng khách.
"Phụ thân, người mới vừa trở về, hôm nay trời vừa sáng liền đi vào triều, nhất định mệt rồi, người trước tiên uống ngụm trà cho đỡ khô họng đi, trà này là do chính nữ nhi pha, người nếm thử coi mùi vị làm sao." Lăng Nhược Huyên trong lời nói đã đem ra trà được pha, cung kính bưng đến trước mặt Lăng Tương.
"Trà này tựa hồ không có ở trong phủ a, màu trà này trong trẻo, hương trà nhẹ nhàng khoan khoái, đúng là trà tốt." Lăng Tương nhìn nước trà, uống một hơi cạn sạch nói.
"Trà này, trong phủ xác thực không có. Trà này là do lúc nữ nhi lên núi hái thuốc bất ngờ phát hiện một cây, liền đem cây trà này về cấy ghép rồi trồng ở bên trong viện của nữ nhi. Phụ thân thích uống là tốt rồi." Lăng Nhược Huyên ngồi một bên, cũng bưng trà nói.
"Trà này có tên tuổi không?" Lăng Tương cười hỏi Lăng Nhược Huyên đang ngồi một bên.
"Trà này, nữ nhi pha tám phần mười nước ấm để ngâm, lá trà lúc đầu nổi lên trong chén, rồi chìm xuống đáy chén, như ngọc rơi xuống, mùi thơm nhẹ nhàng khoan khoái. Vì lẽ đó nên nữ nhi gọi trà là Ngọc Lộ. Người nghĩ như thế nào?"
"Ngọc Lộ? Rất thích hợp. Vậy gọi là Ngọc Lộ trà đi."
"Trà này rất tốt, đưa chút cho nhà ngoại tổ mẫu con đi, để ngoại tổ mẫu con cùng cữu cữu bọn họ nếm thử, chắc chắn bọn họ sẽ thích." Lăng Tương cười nói.
"Vẫn là người nghĩ chu đáo, Mộ Nhi, nhanh đi lấy chút Ngọc Lộ trà rồi gói kỹ, lập tức đưa đến Trấn Quốc Công phủ." Lăng Nhược Huyên hướng Mộ Nhi chờ phía ngoài cửa hô.
"Vâng, nô tỳ biết rồi." Mộ Nhi đáp lại rồi lui xuống chuẩn bị.
Lăng Tương bưng ly trà uống thêm một hớp tiện thể mở miệng nói: "Huyên a, Duệ Vương hắn..., việc Duệ Vương từ hôn phụ thân đã biết rồi, chuyện này để cho ngươi oan ức rồi. Phụ thân sẽ tìm cho con một nhà chồng thật tốt, sẽ không để cho ngươi bị oan ức."
"Phụ thân, nữ nhi không cảm thấy oan ức, nhưng chuyện này, người phải giúp nữ nhi lấy lại công đạo." Lăng Nhược Huyên oán hận nói.
"Có chuyện gì mà con muốn nói vậy? Phụ thân sẽ suy nghĩ thật kỹ." (nguyên văn “Có thể chuyện này làm sao thảo đây? Cha cần muốn suy nghĩ thật kỹ.” để như vậy cho dễ hiểu.)
"Nữ nhi có một kế, người có thể hay không nghe một chút đi." Lăng Nhược Huyên cười xấu xa nói. (có mùi âm mưu~)
"Hảo." Lăng Nhược Huyên ghé vào bên tai Lăng Tương, nhỏ giọng nói gì đó, Lăng Tương nghe xong không khỏi cười ha hả.
Sáng sớm hôm sau, Lăng Nhược Huyên ăn mặc chỉnh tề, theo Lăng Tương ngồi vào trong xe ngựa, hướng về phía hoàng cung đi đến...
Bên trong Vũ Anh điện, văn võ bá quan phân hai hàng đứng thẳng, Ngọc Thần đế ngồi trên Long ỷ mặc một bộ giáp bào mỏng hoàng sắc đan la sa, bên hông đeo thắt lưng bằng bạc nguyên chất, trên đế miện mười hai cây lưu rũ trước mặt (mũ mấy ông vua hay đội trên đầu mà có tua tua), mắt hổ thâm thúy khiến người ta nhìn vô cảm thấy vô cùng uy nghiêm. Thái giám bên người Vạn Toàn hô lanh lảnh nói: "Hoàng thượng có chỉ, có tấu dâng lên, không tấu bãi triều." Ngọc Thần đế nhìn trong điện vừa muốn ra hiệu bãi triều, phía bên ngoài triều truyền đến âm thanh giống như hoàng oanh xuất cốc: "Thần nữ, Lăng Nhược Huyên, thỉnh cầu diện kiến thánh thượng."
Ngọc Thần đế tay phải vừa nhấc, đối với Vạn Toàn một bên nói: "Tuyên." Vạn Toàn lại dùng âm thanh lanh lảnh cao giọng hô: "Tuyên Lăng Nhược Huyên lên điện... ."
Chỉ thấy Lăng Nhược Huyên một thân xanh lam Thúy Yên sam, váy dài tán hoa hơi nước lục thảo, khoác sa y màu lam nhạt thúy thủy khói, bờ vai như được gọt thành, thắt lưng thon thon, da như mỡ đông khí chất như u lanʿ*ʾ. Vòng eo nhỏ nhắn, hiện ra cổ tay trắng ngần trong lớp lụa mỏng. Con ngươi như chứa nước mùa xuân trong suốt mà yên tĩnh khiến người ta sa vào, đầu vấn Uy Đọa kế cài trâm vàng điêu khắc, vẩy một ít ngọc tím lên mái tóc đen (chắc là vẩy bột kim tuyến). Hương kiều ngọc nộn máʿ*ʾ lộ ra lúm đồng còn đẹp hơn hoa, ngón tay như lá hành (chắc nói ngón tay thon), môi đỏ như son, rõ là một cái nhíu mày một nụ cười đều động lòng người và cả linh hồn. (ôi mỹ nữ~)
ʿ*ʾ hương kiều ngọc nộn má: nói chung là má trắng nõn mềm mại thơm tho, dịch vậy kì quá nên để nguyên luôn.
ʿ*ʾ khí chất như u lan: là khí chất trầm tĩnh.
"Thần nữ Lăng Nhược Huyên, khấu kiến thánh thượng, Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế." Lăng Nhược Huyên nhẹ nhàng quỳ gối, vô cùng tao nhã khéo léo.
"Nhanh bình thân, Lăng Nhược Huyên, ngươi thỉnh cầu diện kiến trẫm, là có chuyện gì sao?" Ngọc Thần đế ôn nhu nói. Bách quan mới từ trong kinh ngạc tỉnh lại, hoàng đế người vừa nhìn thấy nhân gia cô nương đẹp đẽ liền ôn nhu như vậy, tựa hồ các nương nương hậu cung cũng không có được đãi ngộ này a.
"Thần nữ muốn cáo Duệ Vương hắn kháng chỉ không tuân, coi rẻ vương pháp, hai cáo hắn hiềm bần yêu phúʿ*ʾ nhục nhã thần nữ, xin hoàng thượng cho thần nữ một cái công đạo." Lăng Nhược Huyên lời nói vừa ra, văn võ cả triều tất cả xôn xao, tội danh này rất lớn, liền kháng chỉ không tuân một cái liền đủ mất đầu. Còn nhục nhã này, chắc là do Duệ Vương hối hônʿ*ʾ, náo động đến cả thành mọi người đều biết, làm cho khuê dựʿ*ʾ của Lăng Đại tiểu thư bị tổn hại đi.
ʿ*ʾ hiềm bần yêu phú: khinh nghèo yêu giàu.
ʿ*ʾ hối hôn: từ hôn.
ʿ*ʾ khuê dự: danh dự của con gái khuê phòng.
"Ồ? Ngươi muốn cáo Duệ Vương?" Ngọc Thần đế đối với việc Duệ Vương từ hôn cũng có nghe thấy, cũng từng nghe nói Lăng Đại tiểu thư này từng vì Duệ Vương từ hôn mà tìm chết. Có thể nói nữ tử trước mặt này khí chất như u lan, mỹ nữ tử như không thuộc chốn nhân gian này, tựa hồ cũng không đến nỗi làm ra sự tình tìm chết đi, hắn ngược lại muốn xem xem Lăng Nhược Huyên này có thể nói như thế nào.
/27
|