"Thứ hỗn trướng, ngươi lại dám hô to gọi nhỏ với ta như vậy." Lăng Tương gầm lên, doạ lui Lăng Hàm Yên mới vừa nãy hung hăng.
"Huyên, Phi Nhi, ngày hôm nay phụ thân nhất định sẽ hảo hảo giáo huấn tiện nhân này cho các ngươi hả giận." Lăng Hàm Yên một bên giờ mới hiểu được, nguyên lai phụ thân như vậy là vì Lăng Nhược Huyên cùng Lăng Vân Phi mới động thủ đánh nương. Hai tay chống nạnh kêu gào nói: "Lăng Nhược Huyên ngươi cái tiểu tiện nhân này, dùng biện pháp gì, khiến phụ thân động thủ đánh nương ta a, đừng tưởng rằng phụ thân trở về thì các ngươi sẽ có ngày sống dễ chịu, qua mấy ngày phụ thân đi rồi, các ngươi sẽ tốt hơn aʿ*ʾ." Lăng Hàm Yên từ trước đến giờ là người ngu ngốc, không quen giữ mồm giữ miệng, đang tức thì nghĩ cái gì nói cái đó, không nghĩ tới nàng vừa nói như thế, sự thực bị phơi bày là nương nàng ức hiếp Đại tiểu thư, Đại thiếu gia dòng chính thất.
ʿ*ʾ “các ngươi sẽ tốt hơn a” cái này bịa, nguyên văn là “có các ngươi khỏe được.” nghĩa chắc cũng tương tự “các ngươi sẽ tốt hơn a” mang hàm ý đe dọa nha.
"Còn nói oan uổng, ngươi dạy dỗ con gái rất tốt, bổn tướng đang ở nhà mà dám nhục mạ tỷ tỷ như thế, bổn tướng nếu không ở nhà thì cũng không biết có tình cảnh gì."
"Thiếp thân..." Tiêu di nương đang định nói tiếp, nhưng bây giờ nói cái gì cũng vô dụng, chính con gái ngu xuẩn của mình nói điều không nên nói. Dẫn lửa lên người mình rồi.
"Người đâu" Lăng Tương hướng ra phía ngoài cao giọng quát lên.
"Có nô tài." Mấy gia đinh khôi ngô từ bên ngoài đi vào."Tương gia có gì phân phó?"
"Người đâu, đem Tiêu di nương cùng Nhị tiểu thư nhốt vào phòng chứa củi, chờ ngày mai bổn tướng có thời gian lại cùng các nàng tính sổ." Tiêu di nương cùng Lăng Hàm Yên vừa nghe, vội vàng xin tha, mới nói vài câu, liền bị gia đinh kéo xuống.
Lăng Tương tâm tình yên tĩnh trở lại, liền cười với Lăng Nhược Huyên cùng Vân Phi nói: "Buổi trưa muốn ăn cái gì liền nói cho phụ thân, phụ thân để trù phòng cho người làm. Yên tâm, phụ thân ngày mai liền lên điện nộp chỉ, sẽ không bao giờ rời khỏi các ngươi."
"Phụ thân" Lăng Nhược Huyên cùng Vân Phi trăm miệng một lời nói, thuận thế nhào vào trong lồng ngực Lăng Tương. Sau ngọ phạnʿ*ʾ, nghĩ nhi nữ mà mình yêu nhất lại ở trong tiểu viện rách nát, lại là một trận chua xót."Huyên, chuyển tới Phượng Ngâm của mẫu thân con đi, sau trận đại hỏa, phụ thân đã sai người sửa chữa lại, đều chiếu theo kiểu trang trí trước kia của mẫu thân con ở, con đến ở là vừa vặn."
ʿ*ʾ ngọ phạn: giờ cơm trưa.
Lăng Tương dẫn Lăng Như Huyên tới Phượng Ngâm các, bên trong phòng bố trí vô cùng nhã tríʿ*ʾ, nhìn trong phòng trang trí như vậy liền có thể biết được, Hạ Hầu Ngạo Tuyết là một người huệ chất lan tâm nữ tửʿ*ʾ, đáng thương hồng nhan bạc mệnh, không khỏi khiến người ta thở dài.
ʿ*ʾ nhã trí: lịch sự tao nhã.
ʿ*ʾ huệ chất lan tâm: người mang khí chất của hoa huệ, tâm của hoa lan, thường là những người cao quý, thanh khiết.
"Phụ thân, Phượng Ngâm các phòng khá nhiều, Vân Phi có thể ở dưới lầu." Lăng Nhược Huyên nhàn nhạt nói.
"Phượng Ngâm các này cho con ở, Vân Phi có thể ở Ly Cảnh Hiên kế bên chỗ con, chỗ này vốn là chuẩn bị cho Vân Phi, hiện tại Vân Phi cũng không còn nhỏ, sang năm cũng vừa vặn 13 tuổi, cũng nên ở một mình rồi."
"Tương gia, Ly Cảnh Hiên này là chung linh dục túʿ*ʾ địa phương tốt, e rằng công tử gia không được vào ở rồi." Tô di nương nhắc nhở.
ʿ*ʾ chung linh dục tú: chỉ môi trường tốt đẹp sẽ sinh ra những nhân vật ưu tú. (mình để nguyên văn vì thấy nó hay hơn)
"Vì sao không thể ở?" Lăng Tương không nhìn Tô di nương, hơi khó chịu hỏi.
"Hiện tại nhị tiểu thư đang ở Ly Cảnh Hiên này, Tiêu di nương nói, nàng là phu nhân, ai ở đâu đều do nàng định đoạt." Tô di nương tiếp tục khiêu khích nói.
"Nàng ta tính là thứ gì, bất quá chỉ là bổn tướng thiếp thất, lại dám tự xưng phu nhân. Ngươi bây giờ đi sắp xếp người, đem đồ vật của Hàm Yên từ Ly Cảnh Hiên dọn ra, thu thập xong liền đưa Phi Nhi vào ở, rồi sắp xếp mấy người hầu hạ đắc lực."
"Vâng, thiếp thân liền đi làm." Tô di nương được Lăng Tương cho phép một mình đi tới ban saiʿ*ʾ. Trong phủ các di nương đều có người của mình, chỉ chốc lát sau liền đem tất cả đồ vật của Lăng Hàm Yên dọn ra đặt trong viện Tiêu di nương Lãm Nguyệt hiên.
ʿ*ʾ ban sai: việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa.
Nhất thời, trong phủ trên dưới đều cảm thấy được chiều gió biến hóa, Tương gia hồi phủ, từ đây Đại tiểu thư cùng công tử chính là chủ nhân trong nhà, những tuỳ tùng gia đinh bà môn của Tiêu di nương trước kia nhất thời đắc ý, bây giờ bọn chúng phải trải qua tháng ngày lo lắng sợ hãi.
Tô di nương là nữ nhân khôn khéo, đêm đó liền đem Ly Cảnh Hiên quét tước không nhiễm một hạt bụi, lại sắp xếp mấy nha hoàn làm việc nặng, Vân Phi đi vào gian phòng, nhìn bốn phía, hết sức hài lòng gật gù. Mấy nha hoàn này đều không muốn phục vụ, Vân Phi biết rõ, những năm gần đây, bọn tỷ đệ họ vẫn thu dần phong mang (chắc “phong mang là “tiền”), giấu tiền để có thể sống sót, tuy rằng phụ thân đã hồi phủ, thế nhưng mấy di nương khác cũng không nhất định sẽ chân thành đối với mình được, nếu như xếp mật thám vào bên cạnh mình, vậy cũng là khó mà phòng bị. Nghĩ tới đây, Vân Phi liền bước nhanh đi tới phía cửa sổ kiểm tra có người giám thị chính mình hay không.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Lăng Vân Phi liền chạy đến trong phòng tỷ tỷ muốn cùng tỷ tỷ cãi lộn đồng thời ăn điểm tâm, ngay lúc đó Tô di nương mang theo nha hoàn đi tới trước cửa Phượng ngâm các, đối với Tiền ma ma nói: "Những hạ nhân này đều là trong phủ, thỉnh Đại tiểu thư chọn mấy người đến hầu hạ mình cùng công tử đi."
"Tô di nương chờ chút, ta đi mời Đại tiểu thư cùng công tử tới." Nói xong, liền xoay người vào cửa.
Vân Phi chính mình ôm thỏ cùng nhau ăn cơm, chính mình ăn một miếng cơm liền cho thỏ ăn một cây củ cải, dáng vẻ thực đáng yêu. Lăng Nhược Huyên thấy Tiền ma ma đi vào liền hỏi: "Ma ma, có chuyện gì sao?"
"Đại tiểu thư, Tô di nương ngoài cửa mang theo mấy nha hoàn trong phủ đến rồi, nói là để người chọn mấy người hầu hạ người cùng công tử."
"Ồ? Nàng tốt bụng như vậy sao? Ta muốn xem là thừa dịp lúc Tiêu di nương bị cấm túc, liền nhân cơ hội đoạt quyền đi. Ma ma nói với nàng, trong phủ ta không muốn, hôm nào gọi bọn buôn người đến, chính ta tự mình chọn."
"Vâng a, Đại tiểu thư. Đại tiểu thư có muốn gặp nàng sắp xếp lại người không?"
"Không giữ lại ai, nói với nàng, ngày khác gọi bọn buôn người dẫn người đến, để ta tự mình chọn."
"Vâng." Tiền ma ma lĩnh mệnh đi ra ngoài.
"Huyên, Phi Nhi, ngày hôm nay phụ thân nhất định sẽ hảo hảo giáo huấn tiện nhân này cho các ngươi hả giận." Lăng Hàm Yên một bên giờ mới hiểu được, nguyên lai phụ thân như vậy là vì Lăng Nhược Huyên cùng Lăng Vân Phi mới động thủ đánh nương. Hai tay chống nạnh kêu gào nói: "Lăng Nhược Huyên ngươi cái tiểu tiện nhân này, dùng biện pháp gì, khiến phụ thân động thủ đánh nương ta a, đừng tưởng rằng phụ thân trở về thì các ngươi sẽ có ngày sống dễ chịu, qua mấy ngày phụ thân đi rồi, các ngươi sẽ tốt hơn aʿ*ʾ." Lăng Hàm Yên từ trước đến giờ là người ngu ngốc, không quen giữ mồm giữ miệng, đang tức thì nghĩ cái gì nói cái đó, không nghĩ tới nàng vừa nói như thế, sự thực bị phơi bày là nương nàng ức hiếp Đại tiểu thư, Đại thiếu gia dòng chính thất.
ʿ*ʾ “các ngươi sẽ tốt hơn a” cái này bịa, nguyên văn là “có các ngươi khỏe được.” nghĩa chắc cũng tương tự “các ngươi sẽ tốt hơn a” mang hàm ý đe dọa nha.
"Còn nói oan uổng, ngươi dạy dỗ con gái rất tốt, bổn tướng đang ở nhà mà dám nhục mạ tỷ tỷ như thế, bổn tướng nếu không ở nhà thì cũng không biết có tình cảnh gì."
"Thiếp thân..." Tiêu di nương đang định nói tiếp, nhưng bây giờ nói cái gì cũng vô dụng, chính con gái ngu xuẩn của mình nói điều không nên nói. Dẫn lửa lên người mình rồi.
"Người đâu" Lăng Tương hướng ra phía ngoài cao giọng quát lên.
"Có nô tài." Mấy gia đinh khôi ngô từ bên ngoài đi vào."Tương gia có gì phân phó?"
"Người đâu, đem Tiêu di nương cùng Nhị tiểu thư nhốt vào phòng chứa củi, chờ ngày mai bổn tướng có thời gian lại cùng các nàng tính sổ." Tiêu di nương cùng Lăng Hàm Yên vừa nghe, vội vàng xin tha, mới nói vài câu, liền bị gia đinh kéo xuống.
Lăng Tương tâm tình yên tĩnh trở lại, liền cười với Lăng Nhược Huyên cùng Vân Phi nói: "Buổi trưa muốn ăn cái gì liền nói cho phụ thân, phụ thân để trù phòng cho người làm. Yên tâm, phụ thân ngày mai liền lên điện nộp chỉ, sẽ không bao giờ rời khỏi các ngươi."
"Phụ thân" Lăng Nhược Huyên cùng Vân Phi trăm miệng một lời nói, thuận thế nhào vào trong lồng ngực Lăng Tương. Sau ngọ phạnʿ*ʾ, nghĩ nhi nữ mà mình yêu nhất lại ở trong tiểu viện rách nát, lại là một trận chua xót."Huyên, chuyển tới Phượng Ngâm của mẫu thân con đi, sau trận đại hỏa, phụ thân đã sai người sửa chữa lại, đều chiếu theo kiểu trang trí trước kia của mẫu thân con ở, con đến ở là vừa vặn."
ʿ*ʾ ngọ phạn: giờ cơm trưa.
Lăng Tương dẫn Lăng Như Huyên tới Phượng Ngâm các, bên trong phòng bố trí vô cùng nhã tríʿ*ʾ, nhìn trong phòng trang trí như vậy liền có thể biết được, Hạ Hầu Ngạo Tuyết là một người huệ chất lan tâm nữ tửʿ*ʾ, đáng thương hồng nhan bạc mệnh, không khỏi khiến người ta thở dài.
ʿ*ʾ nhã trí: lịch sự tao nhã.
ʿ*ʾ huệ chất lan tâm: người mang khí chất của hoa huệ, tâm của hoa lan, thường là những người cao quý, thanh khiết.
"Phụ thân, Phượng Ngâm các phòng khá nhiều, Vân Phi có thể ở dưới lầu." Lăng Nhược Huyên nhàn nhạt nói.
"Phượng Ngâm các này cho con ở, Vân Phi có thể ở Ly Cảnh Hiên kế bên chỗ con, chỗ này vốn là chuẩn bị cho Vân Phi, hiện tại Vân Phi cũng không còn nhỏ, sang năm cũng vừa vặn 13 tuổi, cũng nên ở một mình rồi."
"Tương gia, Ly Cảnh Hiên này là chung linh dục túʿ*ʾ địa phương tốt, e rằng công tử gia không được vào ở rồi." Tô di nương nhắc nhở.
ʿ*ʾ chung linh dục tú: chỉ môi trường tốt đẹp sẽ sinh ra những nhân vật ưu tú. (mình để nguyên văn vì thấy nó hay hơn)
"Vì sao không thể ở?" Lăng Tương không nhìn Tô di nương, hơi khó chịu hỏi.
"Hiện tại nhị tiểu thư đang ở Ly Cảnh Hiên này, Tiêu di nương nói, nàng là phu nhân, ai ở đâu đều do nàng định đoạt." Tô di nương tiếp tục khiêu khích nói.
"Nàng ta tính là thứ gì, bất quá chỉ là bổn tướng thiếp thất, lại dám tự xưng phu nhân. Ngươi bây giờ đi sắp xếp người, đem đồ vật của Hàm Yên từ Ly Cảnh Hiên dọn ra, thu thập xong liền đưa Phi Nhi vào ở, rồi sắp xếp mấy người hầu hạ đắc lực."
"Vâng, thiếp thân liền đi làm." Tô di nương được Lăng Tương cho phép một mình đi tới ban saiʿ*ʾ. Trong phủ các di nương đều có người của mình, chỉ chốc lát sau liền đem tất cả đồ vật của Lăng Hàm Yên dọn ra đặt trong viện Tiêu di nương Lãm Nguyệt hiên.
ʿ*ʾ ban sai: việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa.
Nhất thời, trong phủ trên dưới đều cảm thấy được chiều gió biến hóa, Tương gia hồi phủ, từ đây Đại tiểu thư cùng công tử chính là chủ nhân trong nhà, những tuỳ tùng gia đinh bà môn của Tiêu di nương trước kia nhất thời đắc ý, bây giờ bọn chúng phải trải qua tháng ngày lo lắng sợ hãi.
Tô di nương là nữ nhân khôn khéo, đêm đó liền đem Ly Cảnh Hiên quét tước không nhiễm một hạt bụi, lại sắp xếp mấy nha hoàn làm việc nặng, Vân Phi đi vào gian phòng, nhìn bốn phía, hết sức hài lòng gật gù. Mấy nha hoàn này đều không muốn phục vụ, Vân Phi biết rõ, những năm gần đây, bọn tỷ đệ họ vẫn thu dần phong mang (chắc “phong mang là “tiền”), giấu tiền để có thể sống sót, tuy rằng phụ thân đã hồi phủ, thế nhưng mấy di nương khác cũng không nhất định sẽ chân thành đối với mình được, nếu như xếp mật thám vào bên cạnh mình, vậy cũng là khó mà phòng bị. Nghĩ tới đây, Vân Phi liền bước nhanh đi tới phía cửa sổ kiểm tra có người giám thị chính mình hay không.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Lăng Vân Phi liền chạy đến trong phòng tỷ tỷ muốn cùng tỷ tỷ cãi lộn đồng thời ăn điểm tâm, ngay lúc đó Tô di nương mang theo nha hoàn đi tới trước cửa Phượng ngâm các, đối với Tiền ma ma nói: "Những hạ nhân này đều là trong phủ, thỉnh Đại tiểu thư chọn mấy người đến hầu hạ mình cùng công tử đi."
"Tô di nương chờ chút, ta đi mời Đại tiểu thư cùng công tử tới." Nói xong, liền xoay người vào cửa.
Vân Phi chính mình ôm thỏ cùng nhau ăn cơm, chính mình ăn một miếng cơm liền cho thỏ ăn một cây củ cải, dáng vẻ thực đáng yêu. Lăng Nhược Huyên thấy Tiền ma ma đi vào liền hỏi: "Ma ma, có chuyện gì sao?"
"Đại tiểu thư, Tô di nương ngoài cửa mang theo mấy nha hoàn trong phủ đến rồi, nói là để người chọn mấy người hầu hạ người cùng công tử."
"Ồ? Nàng tốt bụng như vậy sao? Ta muốn xem là thừa dịp lúc Tiêu di nương bị cấm túc, liền nhân cơ hội đoạt quyền đi. Ma ma nói với nàng, trong phủ ta không muốn, hôm nào gọi bọn buôn người đến, chính ta tự mình chọn."
"Vâng a, Đại tiểu thư. Đại tiểu thư có muốn gặp nàng sắp xếp lại người không?"
"Không giữ lại ai, nói với nàng, ngày khác gọi bọn buôn người dẫn người đến, để ta tự mình chọn."
"Vâng." Tiền ma ma lĩnh mệnh đi ra ngoài.
/27
|