Kỳ Vương như vậy, làm Duệ Vương tức giận đến phát run, hung dữ nhìn chằm chằm vào Kỳ Vương, Kỳ Vương là bộ dáng không thèm quan tâm chút nào, đối với Duệ Vương nói: "Duệ Vương huynh không nên gấp gáp a, thần đệ có thể nói ra quan điểm của thần đệ để tham khảo một chút a." Nói xong, liền chuyển về hướng Ngọc Thần đế nói: "Hoàng huynh, thần đệ cũng cảm thấy có lẽ nên hủy bỏ hôn ước của Duệ Vương huynh cùng Lăng tiểu thư. Cái này lúc trước cũng là do Duệ Vương huynh từ hôn trước, tuy rằng nay cũng đã chứng minh Lăng tiểu thư cũng không giống như lời đồn đại, mà dù Lăng tiểu thư đối với Duệ Vương huynh có khúc mắc, nếu còn muốn cho bọn họ thành hôn, sợ cuộc sống sau này cũng sẽ không hạnh phúc được, giống như lời Lăng tiểu thư mà nói, nếu như Duệ Vương huynh lại nghe lời đồn gì nữa, chẳng phải là còn muốn náo lên trên triều đình này sao? Hoàng huynh nhật lý vạn kỵʿ*ʾ, nào có nhiều thời gian rỗi như vậy để để ý đến chuyện nhà bọn hắn đây, chẳng bằng như vậy hủy bỏ hôn ước của bọn họ, cũng bỏ bớt phiền toái ngày sau a."
ʿ*ʾ nhật lý vạn ky: ngày đi vạn dặm, ý chỉ người vô cùng bận rộn.
Ngọc Thần đế nghe xong không khỏi gật đầu đồng ý, nhìn ánh mắt kiên định của Lăng Nhược Huyên, lại nhìn Duệ Vương thần sắc hổn hển một chút, thở dài nói: "Thôi được, thôi được, Lăng Tương."
"Có lão thần." Lăng Tương khom người nói.
"Lăng Tương a. Chuyện này là hoàng gia đã làm sai trước, lại để cho Lăng tiểu thư chịu ủy khuất. Nếu như Lăng tiểu thư không muốn gả cho Duệ Vương, như vậy trẫm liền hủy bỏ hôn ước của hai người bọn hắn, ngươi dạy bảo Lăng tiểu thư tốt, ngày sau có người trong sạch, trẫm sẽ làm chủ cho Lăng tiểu thư."
"Đa tạ Hoàng thượng, mẫu thân Nhược Huyên nàng mất sớm, lão thần là phụ thân mà không có trách nhiệm với nàng, ngày sau nhất định chiếu cố nàng thật tốt. Lão thần sẽ giúp nữ nhi tìm một nhà khá giả, kính xin Hoàng thượng yên tâm là được." Lăng Tương vừa nói vừa lau đi nước mắt trên mặt nói.
"Lăng Tương, ngươi quanh năm đi sứ các quốc gia khác, bình định biên thuỳ, công lao không thể bỏ qua a. Ngươi yên tâm, trẫm sẽ thông cáo thiên hạ, Lăng tiểu thư quả thật là nữ tử tài mạo song toàn, là vinh quang của nước ta, như vậy có thể thay nàng đem lời đồn nhiều năm làm sáng tỏ một phát."
"Đa tạ Hoàng thượng." Lăng Tương cùng Lăng Nhược Huyên quỳ dưới đất trăm miệng một lời nói
"Không cần đa tạ không cần đa tạ, mau đứng lên. Lăng tiểu thư, ngươi với Hoàng Hậu là biểu tỷ muội a."
"Hồi bẩm Hoàng thượng, thần nữ may mắn có thể cùng Hoàng hậu nương nương trở thành biểu tỷ muội, là phúc khí của thần nữ."
"Không cần giữ lễ tiết như vậy, tùy ý chút đi, luôn hồi bẩm hồi bẩm, cũng có xa lạ đâu, nếu như ngươi rảnh thì thường xuyên đến hậu cung gặp Hoàng hậu, nàng sẽ thật cao hứng đấy." Chúng thần bị đối xử lạnh nhạt nhìn Hoàng thượng giống như không có người ở đây cùng Lăng Nhược Huyên trò chuyện, trong nội tâm thầm nghĩ, một thần nữ nho nhỏ thấy Hoàng thượng không cần giữ lễ tiết? Cái kia còn ra thể thống gì a. Còn để cho nàng thường xuyên vào hậu cung gặp Hoàng hậu, e rằng Hoàng hậu càng không muốn gặp biểu muội của nàng, mà Hoàng thượng a, đây không phải rõ ràng là mượn cớ gặp Hoàng hậu mà dường như để chính mình thân cận với Lăng tiểu thư sao.
"Hoàng thượng, hậu cung chính là trọng địa (nơi quan trọng) của hoàng gia, sao có thể để cho thần nữ tùy ý ra vào được, chẳng phải là làm trái thể chế à. Hoàng hậu nương nương sinh thần cũng sắp đến rồi, đến lúc đó, thần nữ nhất định sẽ chuẩn bị lễ mọn tiến cung cùng nương nương ăn mừng."
"Hảo, đến lúc đó trẫm sẽ phái người tới đón ngươi."
"Thần nữ đa tạ ân điển của Hoàng thượng. Nhưng nếu như Hoàng thượng phái người tới đón thần nữ, đối với danh dự của Hoàng Thượng không khỏi có trướng ngại. Hay là để thần nữ hộ tống phụ thân theo lễ phép mà cùng tiến cung cùng Hoàng hậu nương nương ăn mừng a."
"Hảo, hảo, hảo, ngươi nói sao cũng được. Trẫm theo ý ngươi." Dưới triều đình cữu cữu Hạ Hầu Ngạo Tường âm thầm trừng Hoàng đế, tốt xấu Hoàng hậu cũng là đích xuất nữ nhi (con vợ cả) của Trấn Quốc Công phủ, hiện tại trước mặt chúng thần cũng không biết thu liễm tí nào, lại đối với cháu ngoạiʿ*ʾ của mình như thế mà coi trọng, chỉ sợ cái hậu cung này không ai bằng nàng. Rõ ràng là Lăng Nhược Huyên căn bản sẽ không nhìn trúng ngươi, ngươi còn không biết rõ mà còn mặt nóng dán mông lạnh, đâu còn có chút uy nghiêm của thiên tử a.
ʿ*ʾ “cháu ngoại” ở đây là cậu-cháu không phải là ông-cháu.
Ngọc Thần đế cười cho Vạn Toàn một thủ thế (chắc là dấu hiệu/ hành động gì đó), tiếng nói lanh lảnh của Vạn Toàn lần nữa vang lên "Hoàng thượng có chỉ, bãi triều." Phất trần trong tay hất lên, duỗi tay để Ngọc Thần đế vịn đứng dậy đi xuống. Văn võ bá quan cũng lần lượt nối đuôi nhau mà ra về, bên ngoài Vũ Anh điện, Lăng Tương cùng Hạ Hầu Quốc Công lão gia... đi song song, "Tử mặc (?) a, xem ra là Hoàng thượng thập phần ưa thích Nhược Huyên a."
"Ngạo Tường huynh, ta không muốn Nhược Huyên gả vào hoàng cung a, tính tình của nàng không thích hợp sinh hoạt trong hoàng cung, sẽ đưa tới họa sát thân đấy."
"Nhưng nếu Hoàng thượng lại muốn để cho Nhược Huyên vào cung thì phải làm sao bây giờ, dung mạo Nhược Huyên càng lúc càng giống mẫu thân nàng rồi." Hạ Hầu Ngạo Tường nhìn lên bầu trời giận dữ nói.
"Đúng vậy a, mẫu thân với nàng giống nhau đẹp, giống nhau tính tình." Lăng Tương giống như hoài niệm nói.
"Đúng vậy a, hôm qua ngươi đưa lá trà tới cũng không tồi a. Mẫu thân rất thích."
"Trà này là do Nhược Huyên ngắt về, gọi là Ngọc Lộ. Nếu như nhạc mẫu đại nhân ưa thích, ta lại đưa qua chút ít."
"Ngọc Lộ? Rất thích hợp. Trà vẫn còn đủ uống, cũng làm phiền tâm ý của ngươi, chẳng qua là những năm gần đây ngươi đi sứ các quốc gia khác, ta đây là cữu cữu mà cũng không có chiếu cố tốt cho hai hài tử của Ngạo Tuyết, trong triều rối loạn không yên, thế lực Duệ Vương đảng trong triều cũng không thể khinh thường, mà mấy đệ đệ thứ xuất của ta cũng để ý đến tài sản trong phủ, đến bây giờ vẫn còn không yên, thật là đau đầu a."
"Bây giờ hôn sự của Duệ Vương cùng Nhược Huyên đã hủy bỏ, mấy đảng phái nếu muốn dựa vào Duệ Vương cũng không chú ý đến Nhược Huyên rồi."
"Đúng vậy a, bởi vậy, chúng ta cũng yên tâm hơn rồi. Đúng rồi, qua ít ngày để Nhược Huyên mang Vân Phi tới Quốc Công phủ ở hai ngày, ta sẽ mời Hoàng hậu an bài thái y xem bệnh cho Vân Phi."
"Hảo, trước mắt Nhược Huyên đã cho Vân Phi uống mấy thang thuốc, còn trải qua mấy cái đợt châm cứu, Vân Phi mới có thể khôi phục."
"Có thể khôi phục là tốt rồi. Cần cái gì thì trực tiếp nói với ta."
"Ta nhất định. Nhược Huyên a, tới bái kiến cữu cữu con." Lăng Tương vẫy tay ý bảo Lăng Nhược Huyên cách đó không xa nói.
ʿ*ʾ nhật lý vạn ky: ngày đi vạn dặm, ý chỉ người vô cùng bận rộn.
Ngọc Thần đế nghe xong không khỏi gật đầu đồng ý, nhìn ánh mắt kiên định của Lăng Nhược Huyên, lại nhìn Duệ Vương thần sắc hổn hển một chút, thở dài nói: "Thôi được, thôi được, Lăng Tương."
"Có lão thần." Lăng Tương khom người nói.
"Lăng Tương a. Chuyện này là hoàng gia đã làm sai trước, lại để cho Lăng tiểu thư chịu ủy khuất. Nếu như Lăng tiểu thư không muốn gả cho Duệ Vương, như vậy trẫm liền hủy bỏ hôn ước của hai người bọn hắn, ngươi dạy bảo Lăng tiểu thư tốt, ngày sau có người trong sạch, trẫm sẽ làm chủ cho Lăng tiểu thư."
"Đa tạ Hoàng thượng, mẫu thân Nhược Huyên nàng mất sớm, lão thần là phụ thân mà không có trách nhiệm với nàng, ngày sau nhất định chiếu cố nàng thật tốt. Lão thần sẽ giúp nữ nhi tìm một nhà khá giả, kính xin Hoàng thượng yên tâm là được." Lăng Tương vừa nói vừa lau đi nước mắt trên mặt nói.
"Lăng Tương, ngươi quanh năm đi sứ các quốc gia khác, bình định biên thuỳ, công lao không thể bỏ qua a. Ngươi yên tâm, trẫm sẽ thông cáo thiên hạ, Lăng tiểu thư quả thật là nữ tử tài mạo song toàn, là vinh quang của nước ta, như vậy có thể thay nàng đem lời đồn nhiều năm làm sáng tỏ một phát."
"Đa tạ Hoàng thượng." Lăng Tương cùng Lăng Nhược Huyên quỳ dưới đất trăm miệng một lời nói
"Không cần đa tạ không cần đa tạ, mau đứng lên. Lăng tiểu thư, ngươi với Hoàng Hậu là biểu tỷ muội a."
"Hồi bẩm Hoàng thượng, thần nữ may mắn có thể cùng Hoàng hậu nương nương trở thành biểu tỷ muội, là phúc khí của thần nữ."
"Không cần giữ lễ tiết như vậy, tùy ý chút đi, luôn hồi bẩm hồi bẩm, cũng có xa lạ đâu, nếu như ngươi rảnh thì thường xuyên đến hậu cung gặp Hoàng hậu, nàng sẽ thật cao hứng đấy." Chúng thần bị đối xử lạnh nhạt nhìn Hoàng thượng giống như không có người ở đây cùng Lăng Nhược Huyên trò chuyện, trong nội tâm thầm nghĩ, một thần nữ nho nhỏ thấy Hoàng thượng không cần giữ lễ tiết? Cái kia còn ra thể thống gì a. Còn để cho nàng thường xuyên vào hậu cung gặp Hoàng hậu, e rằng Hoàng hậu càng không muốn gặp biểu muội của nàng, mà Hoàng thượng a, đây không phải rõ ràng là mượn cớ gặp Hoàng hậu mà dường như để chính mình thân cận với Lăng tiểu thư sao.
"Hoàng thượng, hậu cung chính là trọng địa (nơi quan trọng) của hoàng gia, sao có thể để cho thần nữ tùy ý ra vào được, chẳng phải là làm trái thể chế à. Hoàng hậu nương nương sinh thần cũng sắp đến rồi, đến lúc đó, thần nữ nhất định sẽ chuẩn bị lễ mọn tiến cung cùng nương nương ăn mừng."
"Hảo, đến lúc đó trẫm sẽ phái người tới đón ngươi."
"Thần nữ đa tạ ân điển của Hoàng thượng. Nhưng nếu như Hoàng thượng phái người tới đón thần nữ, đối với danh dự của Hoàng Thượng không khỏi có trướng ngại. Hay là để thần nữ hộ tống phụ thân theo lễ phép mà cùng tiến cung cùng Hoàng hậu nương nương ăn mừng a."
"Hảo, hảo, hảo, ngươi nói sao cũng được. Trẫm theo ý ngươi." Dưới triều đình cữu cữu Hạ Hầu Ngạo Tường âm thầm trừng Hoàng đế, tốt xấu Hoàng hậu cũng là đích xuất nữ nhi (con vợ cả) của Trấn Quốc Công phủ, hiện tại trước mặt chúng thần cũng không biết thu liễm tí nào, lại đối với cháu ngoạiʿ*ʾ của mình như thế mà coi trọng, chỉ sợ cái hậu cung này không ai bằng nàng. Rõ ràng là Lăng Nhược Huyên căn bản sẽ không nhìn trúng ngươi, ngươi còn không biết rõ mà còn mặt nóng dán mông lạnh, đâu còn có chút uy nghiêm của thiên tử a.
ʿ*ʾ “cháu ngoại” ở đây là cậu-cháu không phải là ông-cháu.
Ngọc Thần đế cười cho Vạn Toàn một thủ thế (chắc là dấu hiệu/ hành động gì đó), tiếng nói lanh lảnh của Vạn Toàn lần nữa vang lên "Hoàng thượng có chỉ, bãi triều." Phất trần trong tay hất lên, duỗi tay để Ngọc Thần đế vịn đứng dậy đi xuống. Văn võ bá quan cũng lần lượt nối đuôi nhau mà ra về, bên ngoài Vũ Anh điện, Lăng Tương cùng Hạ Hầu Quốc Công lão gia... đi song song, "Tử mặc (?) a, xem ra là Hoàng thượng thập phần ưa thích Nhược Huyên a."
"Ngạo Tường huynh, ta không muốn Nhược Huyên gả vào hoàng cung a, tính tình của nàng không thích hợp sinh hoạt trong hoàng cung, sẽ đưa tới họa sát thân đấy."
"Nhưng nếu Hoàng thượng lại muốn để cho Nhược Huyên vào cung thì phải làm sao bây giờ, dung mạo Nhược Huyên càng lúc càng giống mẫu thân nàng rồi." Hạ Hầu Ngạo Tường nhìn lên bầu trời giận dữ nói.
"Đúng vậy a, mẫu thân với nàng giống nhau đẹp, giống nhau tính tình." Lăng Tương giống như hoài niệm nói.
"Đúng vậy a, hôm qua ngươi đưa lá trà tới cũng không tồi a. Mẫu thân rất thích."
"Trà này là do Nhược Huyên ngắt về, gọi là Ngọc Lộ. Nếu như nhạc mẫu đại nhân ưa thích, ta lại đưa qua chút ít."
"Ngọc Lộ? Rất thích hợp. Trà vẫn còn đủ uống, cũng làm phiền tâm ý của ngươi, chẳng qua là những năm gần đây ngươi đi sứ các quốc gia khác, ta đây là cữu cữu mà cũng không có chiếu cố tốt cho hai hài tử của Ngạo Tuyết, trong triều rối loạn không yên, thế lực Duệ Vương đảng trong triều cũng không thể khinh thường, mà mấy đệ đệ thứ xuất của ta cũng để ý đến tài sản trong phủ, đến bây giờ vẫn còn không yên, thật là đau đầu a."
"Bây giờ hôn sự của Duệ Vương cùng Nhược Huyên đã hủy bỏ, mấy đảng phái nếu muốn dựa vào Duệ Vương cũng không chú ý đến Nhược Huyên rồi."
"Đúng vậy a, bởi vậy, chúng ta cũng yên tâm hơn rồi. Đúng rồi, qua ít ngày để Nhược Huyên mang Vân Phi tới Quốc Công phủ ở hai ngày, ta sẽ mời Hoàng hậu an bài thái y xem bệnh cho Vân Phi."
"Hảo, trước mắt Nhược Huyên đã cho Vân Phi uống mấy thang thuốc, còn trải qua mấy cái đợt châm cứu, Vân Phi mới có thể khôi phục."
"Có thể khôi phục là tốt rồi. Cần cái gì thì trực tiếp nói với ta."
"Ta nhất định. Nhược Huyên a, tới bái kiến cữu cữu con." Lăng Tương vẫy tay ý bảo Lăng Nhược Huyên cách đó không xa nói.
/27
|