Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu

Q.2 - Chương 28 - Chương 15.2

/191


Dứt lời, Tào Hạo hét lớn một tiếng, xách đao xông lên, Thủy Khanh Y đứng bất động, cho đến khi hắn đến gần, nàng phất hai dải lụa đỏ ở trong tay áo ra, một dải quấn lấy đại đao của Tào Hạo, một dải đánh vào mặt hắn.

Tào Hạo chuyển hướng bước chân, bay vút lên né tránh, vừa ổn định bước chân, hắn trực tiếp cảm nhận được một luồng gió quất thẳng vào mặt, một cây chủy thủ đâm vào vai của hắn.

Phập —— Vũ khí sắc bén đâm rách da thịt, Thủy Khanh Y rút chủy thủ ra, buông hai tay xuôi ở bên người, máu tươi chảy theo chủy thủ nhỏ xuống mặt đất.

Mạt tướng bái kiến Thái Úy! Tào Hạo đúng là một hán tử, dám đánh cược dám chịu thua!

Chúng đại thần ở trong đại điện kinh ngạc vẫn chưa hoàn hồn, đây chính là Công chúa chỉ biết công phu mèo cào trong lời đồn đại ư?

Vậy thì bọn họ có thể đi tự tử rồi!

Ánh mắt của Lệnh Quý phi lóe lên, đáy mắt giấu kín vẻ nham hiểm, nhìn nữ tử y phục màu đỏ kia, phát ra nỗi hận thấu xương.

Tướng quân, mau đứng lên, sau này còn phải thỉnh giáo nhiều hơn. Thủy Khanh Y rất hài lòng với hiệu quả của việc khiếp sợ nàng, nàng xoay người, y phục màu đỏ tung bay, mặt mày lạnh tanh nhìn đại điện, lạnh lùng nói: Còn có người nào không phục? Mau tới để ta tế đao, đã quá lâu nó không uống máu, cũng bị cùn rồi.

Mọi người thấy nàng nghiêm túc lau chùi chủy thủ rỉ máu, lông tơ bỗng nhiên dựng thẳng, nhìn chằm chằm mũi chân, không dám lên tiếng.

Nếu các ngươi đã không có dị nghị, vậy thì lần sau, kẻ nói huyên thuyên bị Bổn cung nghe thấy, sẽ bị tế đao. Đáy mắt Thủy Khanh Y thoáng hiện lên vẻ tàn nhẫn, nàng đổi giọng, hướng về phía Thủy Triệt, nói: Vết thương ở chân của nhi thần chưa khỏi, nên sẽ không tham gia dạ tiệc, kính xin phụ hoàng chuẩn tấu.

Được. Thủy Triệt càng nhìn càng yêu thích nữ nhi này, đáy mắt lộ ra nụ cười hài lòng, đảo mắt nhìn đám đại thần đến một cái rắm cũng không dám thả kia, ông cảm thấy phải ra oai phủ đầu bọn họ, nếu không bọn họ đều không biết rõ thân phận!

Trong lúc Thủy Khanh Y xoay người, nàng nghe được một tiếng nói lười biếng vang lên: Phụ hoàng, nhi thần bận rộn chính vụ, cho nên nhi thần cũng không tham gia dạ tiệc. Nói xong, không đợi Thủy Triệt đáp lời, hắn xoay người rời đi.

Thủy Khanh Y nhìn thấy cái liếc mắt có hàm ý của hắn, nàng bĩu môi, bước ra khỏi Điện Thái Cực, đi đến khúc cua thì trông thấy Thủy Minh Hách đang dựa vào cột đá, không tập trung nói: Thật chậm!

Thủy Khanh Y mím môi, nhíu chặt chân mày biểu thị rằng nàng không vui.

Ơ, ghi hận Bổn Vương sao? Thủy Minh Hách hài hước cúi người nhìn đồng tử của Thủy Khanh Y, nhìn hình ảnh gương mặt tuấn tú của hắn phản chiếu trong đôi mắt xanh biếc kia, nụ cười trên mặt càng trở nên không đàng hoàng. Quả nhiên chỉ có tiểu nữ nhân mới khó nuôi dạy.

Đầu Thủy Khanh Y đầy hắc tuyến, nếu có người nói, ta giành chén cơm của ngươi, quay đầu, lại giống như huynh đệ tốt với ngươi, tựa như không có chuyện gì xảy ra, kề vai sát cánh vui vẻ trò chuyện, nàng tự hỏi, nàng không làm được!

Tuyên Vương còn thiếu một câu, ngược lại Bổn cung cảm thấy rất xứng với ngươi! Thủy Khanh Y trả lời lại một cách mỉa mai, tiểu nhân khó nuôi dạy cũng. . . khá hợp với hắn đấy!

Tiểu nhân sao?

Thủy Minh Hách ngoẹo đầu, cười càng yêu nghiệt hơn, đôi tay của hắn dò lên hông của Thủy Khanh Y, còn chưa chạm đến, hốc mắt đau xót, chua xót, tê rần, hắn biết mình bị đánh dấu rồi.

Đừng, lần sau chúng ta không đánh vào mặt được không? Trừ gương mặt lừa tiểu cô nương này của Bổn Vương ra, ngươi không thể xuống tay được, nếu bị hủy, sau này Bổn Vương sẽ quấn lấy ngươi. Thủy Minh Hách che khuôn mặt tuấn tú nho nhã của mình, đau lòng móc bình sứ từ trong ngực ra xức thuốc.

Thủy Khanh Y thấy rõ bình sứ trong tay của hắn, khóe miệng khẽ co quắp, hắn lại có dự tính trước, chuẩn bị sẵn mang theo bên người.

Trừ gương mặt này của ngươi ra, không còn chỗ nào đáng để cho Bổn cung đánh! Thủy Khanh Y cười lạnh, Thủy Minh Hách từ nhân viên ba không, bị nàng chính thức quy thành kẻ địch tam đẳng, tất nhiên không cần nói khách khí. Tuyên Vương còn nợ Bổn cung khế ước mua bán nhà, khi nào thì ngươi trả lại cho Bổn cung hả? Nghĩ tới khế ước mua bán nhà đại phát tài ngày đó, trong lòng nàng thật không nỡ buông tha.

Thủy Minh Hách đang xức thuốc thì dừng tay lại, cười không đứng đắn, nói: Không đưa, ngươi đừng quên chúng ta là kẻ thù không đội trời chung!

Thủy Khanh Y nâng trán, dáng vẻ này của bọn họ, giống sao?

Không đưa cũng được, nghe nói Đại tiểu thư Mộ gia nhìn trúng áo xanh trong lâu của ta, thiếu nam nhân nên rất cô đơn, nếu ta ném ngươi cho bà ta, chắc chắn bà ta sẽ mở mấy gian cửa hàng nhỏ cho ta. Thủy Khanh Y nhắc nhở Thủy Minh Hách, ta không thể không phế ngươi trên tay.

Thủy Minh Hách nghĩ đến thảm cảnh của Sở Mộ Cẩn, ngón tay run một cái, thiếu chút nữa tự đâm mù mắt mình. Vội vàng nói: Đừng, đây không phải là Bổn Vương tính toán bảo quản giúp ngươi mấy ngày sao, đưa cho ngươi cũng được, nhưng ngươi phải mời Bổn Vương ăn bữa cơm!

Thủy Khanh Y nắm thật chặt nắm đấm tay, nhịn được nỗi kích động muốn đánh chết hắn, nàng rất muốn vặn đầu của hắn ra xem bên trong có cấu tạo gì, ở đâu có chuyện tranh giành ngôi vị Hoàng đế với nàng xong, giờ còn muốn nàng mời ăn cơm chứ?

Được! Thủy Khanh Y đổi ý, sảng khoái lên tiếng, mũi chân bước về phía ngoài hoàng cung.

Thủy Minh Hách nhìn dáng người uyển chuyển như chim yến kia, khóe miệng kéo lên hình vòng cung, theo sát đến phố đông phồn hoa.

Thấy Thủy Khanh Y vừa đi vừa nghỉ, xuyên qua đám người, hoàn toàn không có ý tìm nơi dừng lại, Thủy Minh Hách vuốt mồ hôi trán, giống như xách nàng ra ngoài, chạy thẳng tới quán rượu.

Nhanh bắt kịp!

Trong lúc hắn đang mê mẩn đứng trước cửa quán, giọng nói lạnh lùng của Thủy Khanh Y vang dội bên tai, hắn đuổi theo ngay lập tức, thì trông thấy nàng đang đứng ở trước sạp bày vằn thắn.

Ngây ngốc làm gì, ngươi muốn ăn mì gạo hay vằn thắn? Thủy Khanh Y hít sâu mùi vị đã lâu không gặp, cảm giác thèm ăn hoàn toàn bị dụ ra.

Ở đây sao? Thủy Minh Hách chưa hoàn hồn, nàng chen tới chen lui ở trong đám người, chính là vì muốn mời hắn ăn một bát. . . đồ ăn nghèo nàn này sao?

Hắn nhìn chung quanh, còn có côn trùng không rõ đang bay loạn khắp nơi, trên bàn gỗ hiện đầy vết bẩn màu đen, bị dính mỡ nên ánh lên, chỉ nhìn thôi đã không muốn ăn.

Đương nhiên Thủy Khanh Y biết suy nghĩ trong lòng hắn, đầu tiên là vì muốn độc ác chỉnh hắn, thứ hai là vì vằn thắn ở nơi này quả thật không tệ, mấy lần đi ngang qua đều đông như trẩy hội, hôm nay chắc là do chưa tới thời gian dùng bữa, cho nên chỉ có lẻ tẻ mấy người.

Thủy Khanh Y không nói nhảm, nhận lấy vằn thắn nóng hổi mà ông chủ đưa tới, tùy tiện tìm một chỗ trống ngồi xuống, cầm đũa gỗ thổi hơi nóng phù phù rồi ăn.

Thực sự rất ngon ư? Thủy Minh Hách nhìn vẻ mặt thèm ăn của nàng, vằn thắn nóng đến nỗi không ăn được, vậy mà nàng cũng nhét vào trong miệng, không ngừng thổi khí nóng, tay cũng không nhàn rỗi quạt gió giải nhiệt.

Thủy Khanh Y hoàn toàn không nói được, chỉ có thể gật đầu, trong miệng nóng không nuốt xuống được, nhưng vị ngon kích thích vị giác, hoàn toàn không chịu phun ra, hà hơi không có hình tượng chút nào.

Thủy Minh

/191

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status