Bên trong Điện Thái Cực, Thủy Triệt cùng bách quan đứng ở hai bên trái phải của đại điện chờ Quốc sư Quán Phú xuất quan.
Thủy Khanh Y đến đại điện, trông thấy sắc mặt vui mừng của Thủy Triệt, hiển nhiên là ông rất coi trọng Quán Phú, mắt phượng khẽ đảo, nâng mắt nhìn tháp cao đối diện Điện Thái Cực, trong lòng mơ hồ có chút mong đợi Quốc sư luôn che mặt này.
Mặc dù thuốc của Thủy Triệt bị Thủy Thiên Diên dùng nhiếp hồn thuật mê hoặc, nhưng nàng không cho rằng năng lực thần côn của Quốc sư có thể lấy được sự coi trọng của Thủy Triệt, có lẽ hắn cũng có chỗ hơn người, chỉ là không biết hắn là người của Thủy Triệt, hay là. . .
Tầm mắt Thủy Khanh Y như có như không quét qua Lệnh Quý phi lộng lẫy đang đứng đợi một bên, trong con ngươi chứa hàm ý sâu xa.
Hình như Phó Cầm cũng rất mong đợi vị Quốc sư này, màn diễn này càng ngày càng thú vị, tất cả mọi người đều đến đông đủ, chỉ còn xem người nào có thể ám đấu ở bên trong chiến trường không có khói thuốc súng này, bộc lộ ra tài năng!
Phụ hoàng. . . Thủy Khanh Y đến gần, khẽ khom người, nàng nhạy cảm cảm nhận được những ánh mắt khác nhau chiếu tới từ bốn phía.
Y Nhi, phụ hoàng đợi để tiến cử ngươi với Quốc sư, để hắn bói cho ngươi một quẻ. Tâm tình của Thủy Triệt vui vẻ, ánh mắt lóng lánh nhìn về cửa tháp khép chặt, Quốc sư đã bế quan ba năm, không biết đột nhiên ra ngoài, là đã giác ngộ, hay là sắp xảy ra chuyện lớn.
Vẻ mặt Thủy Khanh Y đông lại, ngay sau đó khôi phục lại thái độ bình thường, Quán Phú. . . Có lẽ nàng có thể tự thăm dò ra hắn có bản lĩnh nhìn thấy thiên cơ hay không.
Cũng được, tính xem nhi thần có tướng Đế Vương hay không, nếu thực sự có, vậy thì thuận theo thiên mệnh! Bờ môi Thủy Khanh Y mỉm cười, con ngươi trong như nước thu hết vẻ mặt của mọi người vào mắt.
Tóc trắng của Thủy Triệt tung bay, quấn quanh như tuyết trắng sáng rực rỡ, chiếu sáng khuôn mặt của ông, làm ông càng giống như thần tiên, giống như hoa sen trong nước, không nhiễm bụi trần.
Được, nếu Y Nhi không chịu, phụ hoàng cũng không ép! Thủy Triệt cưng chiều nhìn Thủy Khanh Y, trong lúc giật mình, giống như nhìn thấy Diên Nhi thời niên thiếu, hơi thở trên người nàng nồng đậm hơn, còn Thủy Thiên Diên ngày đêm ở bên cạnh ông, luôn có một cảm giác khác lạ.
Triệt ca ca, cửa mở rồi. Thủy Thiên Diên vẫn chờ ở sau lưng lập tức nhắc nhở, rõ ràng nàng là mẫu thân của Thủy Khanh Y, nhưng hai cha con kia chung sống hòa thuận, ngược lại nàng giống như là người ngoài, làm thế nào cũng không thể nhúng tay vào.
Mắt phượng thoáng hiện lên vẻ ghen tỵ không dễ phát hiện ra, ngón tay siết chặt tay áo bào, một mực từ ái nói: Y Nhi, đến khi gặp Quốc sư, không được gây chuyện.
Mẫu hậu, ở trong lòng của người, nhi thần là người chỉ biết gây chuyện sao? Khóe môi của Thủy Khanh Y nhếch lên nụ cười lạnh, đáy mắt lạnh lẽo không hề có nhiệt độ, như muốn đóng băng dòng máu của Thủy Thiên Diên.
Sắc mặt của Thủy Thiên Diên có hơi trắng bệch, nàng không biết mình đã làm sai điều gì, khiến cho Thủy Khanh Y lạnh lùng xa cách với nàng như vậy.
Y Nhi, vì mẫu hậu nhiều lần ngăn cản ngươi chuyện vào triều, nên ngươi mới xa cách mẫu hậu sao? Thủy Thiên Diên giơ tay muốn kéo tay của Thủy Khanh Y, nhưng bị Thủy Khanh Y né tránh, ánh mắt u ám, thở dài nói: Thôi thôi thôi, trong lòng đã quyết, nếu mẫu hậu lại nhúng tay vào, ngược lại không hiểu chuyện, sẽ làm xấu đi tình cảm mẹ con của chúng ta. Sau này phải đề phòng nhiều hơn, bất kỳ chuyện gì thương lượng với phụ hoàng ngươi, cũng có thể tìm Hách Nhi.
Mẫu hậu, con người rồi sẽ thay đổi, nhi thần cũng cần tình thương của mẫu thân, cũng không phải là phiền toái, mười lăm năm không có tình mẹ con, nhi thần vẫn sống rất tốt, mười lăm năm sau chưa chắc nhi thần đã cần. Nếu như người hết lần này đến lần khác vì người ta mà muốn đoạt được lợi ích nào đó từ nhi thần, nhi thần khuyên người nên từ bỏ, đừng quên chỉ có trong cơ thể nhi thần mới chảy dòng máu của người, Tuyên Vương. . . Nhắc tới cũng chỉ là người ngoài mà thôi. Trong con ngươi của Thủy Khanh Y không có chút gợn sóng nào, làm đại sự, nàng cần phải vô tâm vô tình, nàng không muốn góp vui lấy lệ, vì người không liên quan mà làm liên lụy đến Bách Lý Ngọc, mà vừa vặn, nàng cũng có thể bày ra vẻ cao thượng không có khả năng đặt bất kỳ kẻ nào vào trong mắt.
Vì sao còn phải uất ức diễn trò?
Phí công!
Vẻ mặt của Thủy Thiên Diên chấn động, không ngờ tới tính tình Thủy Khanh Y lạnh lùng như thế, ngay cả tình cảm mẹ con cũng không quan tâm, quả nhiên là lòng dạ sắt đá.
Y Nhi, mẫu hậu muốn bù đắp nên mới tính toán để tốt cho ngươi, nếu những thứ này không phải điều ngươi muốn, ngươi muốn giương cánh bay cao, dù mẫu hậu đau lòng, cũng sẽ ủng hộ ngươi. Nói xong, mắt phượng chứa đầy nước mắt, nghẹn ngào kéo tay của Thủy Khanh Y, nói: Mẫu hậu chưa từng cảm thấy lúc trước làm sai điều gì, làm việc gì cũng đều xuất phát từ suy nghĩ vì sự an nguy của hài nhi, ta sẽ không nói xin lỗi ngươi, mặc dù Long Hổ Lệnh nắm trong tay một nửa giang sơn, nhưng cũng là trái bom hẹn giờ, cho dù như thế nào, sau này Tuyên Vương không làm Hoàng đế cũng sẽ là cận thần phụ tá ngươi, sau khi trở về, ngươi suy nghĩ một chút.
Con ngươi xanh biếc của Thủy Khanh Y thoáng hiện lên vẻ châm biếm, trở tay nắm lấy cánh tay của Thủy Thiên Diên, ngón tay không biết vô tình hay cố ý bắt lên mạch của Thủy Thiên Diên, mới vừa chạm lên, ngón tay dừng lại, nàng cau mày suy nghĩ, không thể nào dò được nội tức, trong nháy mắt kia chỉ là ảo giác ư?
Mẫu hậu, tu vi của người? Lông mi của Thủy Khanh Y nhăn thành chữ xuyên, vẻ mặt không thể lý giải nhìn Thủy Thiên Diên.
Thủy Thiên Diên hất tay của Thủy Khanh Y ra theo bản năng, lúng túng lui về phía sau mấy bước, đúng lúc thấy Thủy Triệt xoay người, cúi đầu thu lại vẻ mặt luống cuống, nhẹ nhàng rưng rưng nói: Y Nhi, tu vi của mẫu hậu đã bị hủy, đời này sẽ không thể tu luyện được nữa.
Thủy Khanh Y tức giận, thiếu chút nữa, chỉ thiếu một chút nữa là làm cho nàng ta lộ nguyên hình.
Mẫu hậu, người có biết vì sao tu vi bị hủy không? Thủy Khanh Y không cam lòng, từng bước từng bước ép sát, nàng biết đây là một cơ hội rất tốt.
Lúc đó bị Sở Nam Kình. . .
Y Nhi! Thủy Triệt nghiêm khắc cắt đứt lời nói của Thủy Thiên Diên, quát lớn Thủy Khanh Y, lần đầu tiên ông nói giọng nghiêm túc: Y Nhi, tu vi của mẫu hậu ngươi bị hủy, cũng là vì cứu ngươi, về sau đừng nhắc lại chuyện này nữa!
Thủy Triệt nghe thấy Thủy Thiên Diên nhắc tới Sở Nam Kình, chọc phải cái gai trong lòng ông, cho nên mới nổi giận với Thủy Khanh Y.
Thủy Khanh Y ngẩn người, sững sờ nhìn Thủy Triệt, gắt gao siết chặt tay ở trong tay áo, nàng dám chắc chắn Thủy Thiên Diên là kẻ giả mạo, nếu là người thật, há có thể không biết tu vi bị hủy là vì nàng? Thậm chí còn không nhớ tu luyện thương Diễm chân kinh tới tầng cao nhất, sẽ nối gân tẩy tủy, nàng ta lại không biết.
Trong lòng Thủy Khanh Y hơi bối rối, vì sao nàng ta biết được bí mật mà mẫu thân không muốn người khác biết, lại không biết những chuyện này?
Y Nhi, phụ hoàng. . . Thủy Triệt nhìn Thủy Khanh Y giật mình đứng tại chỗ, cơn giận liền biến mất, có hơi đau lòng, ông không nên kích động, nhưng. . . Nói xin lỗi, ông thực sự không biết nên mở miệng thế nào, giật giật môi, cuối cùng không lên tiếng nữa.
Đương nhiên Thủy Khanh Y sẽ không tức giận với Thủy Triệt, cho dù tức giận, cũng nên đè xuống đáy lòng, hiện giờ nàng muốn dựa vào ông, có thể nhăn mặt với ông sao?
Phụ hoàng, Y Nhi đi quá giới hạn, không nên chất vấn mẫu hậu. Vẻ mặt của Thủy Khanh Y chân thành tha thiết, gật đầu về phía Thủy Thiên Diên.
Thủy Triệt rất vui vẻ, trong lòng càng thấy áy náy hơn với Thủy Khanh Y, vỗ mu bàn tay của Thủy Thiên Diên, nói: Nàng là mẫu thân, chớ so đo với Y Nhi.
Vẻ mặt của Thủy Thiên Diên thay đổi mấy lần, khóe miệng nhếch lên một nụ cười quyến rũ mê người, kéo tay Thủy Triệt, nói: Triệt ca ca, tại sao Diên Nhi phải so đo với Y Nhi chứ, mặc dù nhớ lại rất nhiều chuyện không muốn nhớ, nhưng Y Nhi cũng vì muốn tốt cho muội, đề phòng có người giả mạo. . . Nói xong lời cuối cùng, có chút mất mát, vì Thủy Khanh Y không tin tưởng.
Quả nhiên, Thủy Triệt nghe xong lời của nàng..., không đồng ý nhìn lướt qua Thủy Khanh Y, bất đắc dĩ nói: Y Nhi, sau này không được dò xét, nàng chính là mẫu thân của ngươi.
Thủy Khanh Y cau mày, đối mặt với ánh mắt khiêu khích của Thủy Thiên Diên, tâm chìm như đá, xem ra nàng ta cũng không có ý định ngụy trang ở trước mặt nàng, như vậy cũng tốt, đỡ phải bày ra bộ dạng hiền mẫu tử hiếu.
Ra rồi, Quốc sư đại nhân đi ra rồi. . . Trong lúc không khí lâm vào đông lạnh, Rầm một tiếng, Thiết Môn dày nặng nề mở ra, đụng vào trên tường, như Tự Miếu gõ vang chuông trống, làm Phật Âm viễn cổ trang nghiêm thành kính vang vọng ở bên tai, rung động lòng người.
Khóe miệng Thủy Khanh Y khẽ cong, màn lên đài này tạo nên hiệu ứng vô cùng kinh người, nếu Quán Phú khí thế hơn người, chắc chắn khiến cho bách quan bái phục.
Y Nhi, đi theo phụ hoàng ra ngoài nghênh đón. Đáy mắt của Thủy Triệt lưu động sáng rực, cất bước đi ra ngoài.
Thủy Khanh Y đi theo sau, cùng nhau đi ra ngoài, nàng đứng ở sau lưng Thủy Triệt, nhìn thấy một nam tử hắc bào vững bước đi từ trong cửa tháp tối om ra, mặt nạ che mặt rất mỏng, áo khoác lớn màu đen khoác sau lưng, mũ che đầu, chỉ lộ ra một đôi con ngươi tĩnh mịch như nước xoáy, sau vẻ bình thản che giấu thủy triều mãnh liệt, môi mỏng tái nhợt không có chút huyết sắc nào, nhưng không có dấu hiện bị bệnh.
Hoàng thượng, không cần tự mình nghênh đón. Môi mỏng của Quán Phú khẽ nhếch, lúc tầm
Thủy Khanh Y đến đại điện, trông thấy sắc mặt vui mừng của Thủy Triệt, hiển nhiên là ông rất coi trọng Quán Phú, mắt phượng khẽ đảo, nâng mắt nhìn tháp cao đối diện Điện Thái Cực, trong lòng mơ hồ có chút mong đợi Quốc sư luôn che mặt này.
Mặc dù thuốc của Thủy Triệt bị Thủy Thiên Diên dùng nhiếp hồn thuật mê hoặc, nhưng nàng không cho rằng năng lực thần côn của Quốc sư có thể lấy được sự coi trọng của Thủy Triệt, có lẽ hắn cũng có chỗ hơn người, chỉ là không biết hắn là người của Thủy Triệt, hay là. . .
Tầm mắt Thủy Khanh Y như có như không quét qua Lệnh Quý phi lộng lẫy đang đứng đợi một bên, trong con ngươi chứa hàm ý sâu xa.
Hình như Phó Cầm cũng rất mong đợi vị Quốc sư này, màn diễn này càng ngày càng thú vị, tất cả mọi người đều đến đông đủ, chỉ còn xem người nào có thể ám đấu ở bên trong chiến trường không có khói thuốc súng này, bộc lộ ra tài năng!
Phụ hoàng. . . Thủy Khanh Y đến gần, khẽ khom người, nàng nhạy cảm cảm nhận được những ánh mắt khác nhau chiếu tới từ bốn phía.
Y Nhi, phụ hoàng đợi để tiến cử ngươi với Quốc sư, để hắn bói cho ngươi một quẻ. Tâm tình của Thủy Triệt vui vẻ, ánh mắt lóng lánh nhìn về cửa tháp khép chặt, Quốc sư đã bế quan ba năm, không biết đột nhiên ra ngoài, là đã giác ngộ, hay là sắp xảy ra chuyện lớn.
Vẻ mặt Thủy Khanh Y đông lại, ngay sau đó khôi phục lại thái độ bình thường, Quán Phú. . . Có lẽ nàng có thể tự thăm dò ra hắn có bản lĩnh nhìn thấy thiên cơ hay không.
Cũng được, tính xem nhi thần có tướng Đế Vương hay không, nếu thực sự có, vậy thì thuận theo thiên mệnh! Bờ môi Thủy Khanh Y mỉm cười, con ngươi trong như nước thu hết vẻ mặt của mọi người vào mắt.
Tóc trắng của Thủy Triệt tung bay, quấn quanh như tuyết trắng sáng rực rỡ, chiếu sáng khuôn mặt của ông, làm ông càng giống như thần tiên, giống như hoa sen trong nước, không nhiễm bụi trần.
Được, nếu Y Nhi không chịu, phụ hoàng cũng không ép! Thủy Triệt cưng chiều nhìn Thủy Khanh Y, trong lúc giật mình, giống như nhìn thấy Diên Nhi thời niên thiếu, hơi thở trên người nàng nồng đậm hơn, còn Thủy Thiên Diên ngày đêm ở bên cạnh ông, luôn có một cảm giác khác lạ.
Triệt ca ca, cửa mở rồi. Thủy Thiên Diên vẫn chờ ở sau lưng lập tức nhắc nhở, rõ ràng nàng là mẫu thân của Thủy Khanh Y, nhưng hai cha con kia chung sống hòa thuận, ngược lại nàng giống như là người ngoài, làm thế nào cũng không thể nhúng tay vào.
Mắt phượng thoáng hiện lên vẻ ghen tỵ không dễ phát hiện ra, ngón tay siết chặt tay áo bào, một mực từ ái nói: Y Nhi, đến khi gặp Quốc sư, không được gây chuyện.
Mẫu hậu, ở trong lòng của người, nhi thần là người chỉ biết gây chuyện sao? Khóe môi của Thủy Khanh Y nhếch lên nụ cười lạnh, đáy mắt lạnh lẽo không hề có nhiệt độ, như muốn đóng băng dòng máu của Thủy Thiên Diên.
Sắc mặt của Thủy Thiên Diên có hơi trắng bệch, nàng không biết mình đã làm sai điều gì, khiến cho Thủy Khanh Y lạnh lùng xa cách với nàng như vậy.
Y Nhi, vì mẫu hậu nhiều lần ngăn cản ngươi chuyện vào triều, nên ngươi mới xa cách mẫu hậu sao? Thủy Thiên Diên giơ tay muốn kéo tay của Thủy Khanh Y, nhưng bị Thủy Khanh Y né tránh, ánh mắt u ám, thở dài nói: Thôi thôi thôi, trong lòng đã quyết, nếu mẫu hậu lại nhúng tay vào, ngược lại không hiểu chuyện, sẽ làm xấu đi tình cảm mẹ con của chúng ta. Sau này phải đề phòng nhiều hơn, bất kỳ chuyện gì thương lượng với phụ hoàng ngươi, cũng có thể tìm Hách Nhi.
Mẫu hậu, con người rồi sẽ thay đổi, nhi thần cũng cần tình thương của mẫu thân, cũng không phải là phiền toái, mười lăm năm không có tình mẹ con, nhi thần vẫn sống rất tốt, mười lăm năm sau chưa chắc nhi thần đã cần. Nếu như người hết lần này đến lần khác vì người ta mà muốn đoạt được lợi ích nào đó từ nhi thần, nhi thần khuyên người nên từ bỏ, đừng quên chỉ có trong cơ thể nhi thần mới chảy dòng máu của người, Tuyên Vương. . . Nhắc tới cũng chỉ là người ngoài mà thôi. Trong con ngươi của Thủy Khanh Y không có chút gợn sóng nào, làm đại sự, nàng cần phải vô tâm vô tình, nàng không muốn góp vui lấy lệ, vì người không liên quan mà làm liên lụy đến Bách Lý Ngọc, mà vừa vặn, nàng cũng có thể bày ra vẻ cao thượng không có khả năng đặt bất kỳ kẻ nào vào trong mắt.
Vì sao còn phải uất ức diễn trò?
Phí công!
Vẻ mặt của Thủy Thiên Diên chấn động, không ngờ tới tính tình Thủy Khanh Y lạnh lùng như thế, ngay cả tình cảm mẹ con cũng không quan tâm, quả nhiên là lòng dạ sắt đá.
Y Nhi, mẫu hậu muốn bù đắp nên mới tính toán để tốt cho ngươi, nếu những thứ này không phải điều ngươi muốn, ngươi muốn giương cánh bay cao, dù mẫu hậu đau lòng, cũng sẽ ủng hộ ngươi. Nói xong, mắt phượng chứa đầy nước mắt, nghẹn ngào kéo tay của Thủy Khanh Y, nói: Mẫu hậu chưa từng cảm thấy lúc trước làm sai điều gì, làm việc gì cũng đều xuất phát từ suy nghĩ vì sự an nguy của hài nhi, ta sẽ không nói xin lỗi ngươi, mặc dù Long Hổ Lệnh nắm trong tay một nửa giang sơn, nhưng cũng là trái bom hẹn giờ, cho dù như thế nào, sau này Tuyên Vương không làm Hoàng đế cũng sẽ là cận thần phụ tá ngươi, sau khi trở về, ngươi suy nghĩ một chút.
Con ngươi xanh biếc của Thủy Khanh Y thoáng hiện lên vẻ châm biếm, trở tay nắm lấy cánh tay của Thủy Thiên Diên, ngón tay không biết vô tình hay cố ý bắt lên mạch của Thủy Thiên Diên, mới vừa chạm lên, ngón tay dừng lại, nàng cau mày suy nghĩ, không thể nào dò được nội tức, trong nháy mắt kia chỉ là ảo giác ư?
Mẫu hậu, tu vi của người? Lông mi của Thủy Khanh Y nhăn thành chữ xuyên, vẻ mặt không thể lý giải nhìn Thủy Thiên Diên.
Thủy Thiên Diên hất tay của Thủy Khanh Y ra theo bản năng, lúng túng lui về phía sau mấy bước, đúng lúc thấy Thủy Triệt xoay người, cúi đầu thu lại vẻ mặt luống cuống, nhẹ nhàng rưng rưng nói: Y Nhi, tu vi của mẫu hậu đã bị hủy, đời này sẽ không thể tu luyện được nữa.
Thủy Khanh Y tức giận, thiếu chút nữa, chỉ thiếu một chút nữa là làm cho nàng ta lộ nguyên hình.
Mẫu hậu, người có biết vì sao tu vi bị hủy không? Thủy Khanh Y không cam lòng, từng bước từng bước ép sát, nàng biết đây là một cơ hội rất tốt.
Lúc đó bị Sở Nam Kình. . .
Y Nhi! Thủy Triệt nghiêm khắc cắt đứt lời nói của Thủy Thiên Diên, quát lớn Thủy Khanh Y, lần đầu tiên ông nói giọng nghiêm túc: Y Nhi, tu vi của mẫu hậu ngươi bị hủy, cũng là vì cứu ngươi, về sau đừng nhắc lại chuyện này nữa!
Thủy Triệt nghe thấy Thủy Thiên Diên nhắc tới Sở Nam Kình, chọc phải cái gai trong lòng ông, cho nên mới nổi giận với Thủy Khanh Y.
Thủy Khanh Y ngẩn người, sững sờ nhìn Thủy Triệt, gắt gao siết chặt tay ở trong tay áo, nàng dám chắc chắn Thủy Thiên Diên là kẻ giả mạo, nếu là người thật, há có thể không biết tu vi bị hủy là vì nàng? Thậm chí còn không nhớ tu luyện thương Diễm chân kinh tới tầng cao nhất, sẽ nối gân tẩy tủy, nàng ta lại không biết.
Trong lòng Thủy Khanh Y hơi bối rối, vì sao nàng ta biết được bí mật mà mẫu thân không muốn người khác biết, lại không biết những chuyện này?
Y Nhi, phụ hoàng. . . Thủy Triệt nhìn Thủy Khanh Y giật mình đứng tại chỗ, cơn giận liền biến mất, có hơi đau lòng, ông không nên kích động, nhưng. . . Nói xin lỗi, ông thực sự không biết nên mở miệng thế nào, giật giật môi, cuối cùng không lên tiếng nữa.
Đương nhiên Thủy Khanh Y sẽ không tức giận với Thủy Triệt, cho dù tức giận, cũng nên đè xuống đáy lòng, hiện giờ nàng muốn dựa vào ông, có thể nhăn mặt với ông sao?
Phụ hoàng, Y Nhi đi quá giới hạn, không nên chất vấn mẫu hậu. Vẻ mặt của Thủy Khanh Y chân thành tha thiết, gật đầu về phía Thủy Thiên Diên.
Thủy Triệt rất vui vẻ, trong lòng càng thấy áy náy hơn với Thủy Khanh Y, vỗ mu bàn tay của Thủy Thiên Diên, nói: Nàng là mẫu thân, chớ so đo với Y Nhi.
Vẻ mặt của Thủy Thiên Diên thay đổi mấy lần, khóe miệng nhếch lên một nụ cười quyến rũ mê người, kéo tay Thủy Triệt, nói: Triệt ca ca, tại sao Diên Nhi phải so đo với Y Nhi chứ, mặc dù nhớ lại rất nhiều chuyện không muốn nhớ, nhưng Y Nhi cũng vì muốn tốt cho muội, đề phòng có người giả mạo. . . Nói xong lời cuối cùng, có chút mất mát, vì Thủy Khanh Y không tin tưởng.
Quả nhiên, Thủy Triệt nghe xong lời của nàng..., không đồng ý nhìn lướt qua Thủy Khanh Y, bất đắc dĩ nói: Y Nhi, sau này không được dò xét, nàng chính là mẫu thân của ngươi.
Thủy Khanh Y cau mày, đối mặt với ánh mắt khiêu khích của Thủy Thiên Diên, tâm chìm như đá, xem ra nàng ta cũng không có ý định ngụy trang ở trước mặt nàng, như vậy cũng tốt, đỡ phải bày ra bộ dạng hiền mẫu tử hiếu.
Ra rồi, Quốc sư đại nhân đi ra rồi. . . Trong lúc không khí lâm vào đông lạnh, Rầm một tiếng, Thiết Môn dày nặng nề mở ra, đụng vào trên tường, như Tự Miếu gõ vang chuông trống, làm Phật Âm viễn cổ trang nghiêm thành kính vang vọng ở bên tai, rung động lòng người.
Khóe miệng Thủy Khanh Y khẽ cong, màn lên đài này tạo nên hiệu ứng vô cùng kinh người, nếu Quán Phú khí thế hơn người, chắc chắn khiến cho bách quan bái phục.
Y Nhi, đi theo phụ hoàng ra ngoài nghênh đón. Đáy mắt của Thủy Triệt lưu động sáng rực, cất bước đi ra ngoài.
Thủy Khanh Y đi theo sau, cùng nhau đi ra ngoài, nàng đứng ở sau lưng Thủy Triệt, nhìn thấy một nam tử hắc bào vững bước đi từ trong cửa tháp tối om ra, mặt nạ che mặt rất mỏng, áo khoác lớn màu đen khoác sau lưng, mũ che đầu, chỉ lộ ra một đôi con ngươi tĩnh mịch như nước xoáy, sau vẻ bình thản che giấu thủy triều mãnh liệt, môi mỏng tái nhợt không có chút huyết sắc nào, nhưng không có dấu hiện bị bệnh.
Hoàng thượng, không cần tự mình nghênh đón. Môi mỏng của Quán Phú khẽ nhếch, lúc tầm
/191
|