Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu

Q.2 - Chương 29 - Chương 16.1

/191


Hai tờ thực đơn được thiết kế đặc biệt, một mặt là các món ăn miễn phí, không hề có món mặn, một mặt khác là món ngon mâm ngọc, giá trị ngàn vàng.

Thủy Khanh Y nhìn hoa cả mắt, nàng cảm thấy không phải mình tới để thương lượng đại sự, dùng bữa, mà là tới đây để cắt thịt!

Tùy tiện chọn một vòng những món viết chữ thịt, thấp nhất không dưới một ngàn lượng bạc, còn lại nhìn sơ qua đều là món ngon nổi tiếng, tất cả đều yết giá vàng.

Hách Liên Tầm, món ăn ở đây quả thật không tệ, trong lòng ngươi cũng biết khẩu vị của ta, ngươi lại vừa mới hẹn ta tới đây thương lượng, Bổn cung là khách, không thể giọng khách át giọng chủ, ta sẽ theo thường lệ, khách thuận theo chủ! Dứt lời, trên mặt Thủy Khanh Y tràn đầy ý cười, đẩy thực đơn tới tay Hách Liên Tầm.

Giỡn chơi, đây là nhà ngoại tổ phụ của hắn, hãm hại hắn thì cũng là người nhà.

Mộ Hải xoa xoa tay, cười như Phật Di Lặc, mắt híp lại thành một khe hở hẹp, hề hề nói: Công chúa Trường Nhạc, trên người Tiểu Tầm Nhi không có đồng nào, nếu để nó chọn món ăn, vậy thì phải dọn một bàn tiệc Phỉ Thúy.

Thủy Khanh Y gật đầu, món ăn tương tự ở nơi này đắt gấp mười lần so với ở quán rượu, không còn hi vọng có thể vơ vét để hồi vốn, nàng không để bị móc ra lần nữa là tốt rồi, tùy tiện ăn một chút là được.

Hách Liên Tầm thấy ngoại tổ phụ đi khỏi, bất đắc dĩ kéo khóe miệng, mở miệng nói: Công chúa chớ để bụng, lúc ngoại tổ phụ còn nhỏ, cuộc sống trong nhà không tốt, quá nghèo khổ, cho nên tính tình mới trở nên như thế.

Thủy Khanh Y khoát tay, nàng có thể hiểu được, bởi vì nàng cũng là người thích vơ vét của cải, nhưng Mộ Hải lại hơi thái quá. Đến thăm hỏi ông ta giống như thu vé vào cửa tham quan Đại Quan Viên (1), hơn nữa giá cũng không rẻ, còn dám quay lại lần nữa sao?

Tại sao ngươi biết Quán Phú? Thủy Khanh Y chuyển chủ đề, Quán Phú là người tựa như biển, thâm trầm khó lường. Ông ta có giao tình rất tốt với Lệnh Quý phi, cũng có tương giao với thân phận là bằng hữu với phụ hoàng, không hiểu ông ta có mục đích gì.

Đệ tử kế thừa chính thống của Phúc Bồn Tử lão nhân, được chân truyền, coi như là sư huynh muội với Hoàng hậu nương nương. Hách Liên Tầm nghịch bàn cờ đặt trên bàn, lạnh nhạt nói: Mặc dù nói Vô Nhai lão nhân và Phúc Bồn Tử cùng xuất sư môn, nhưng quan hệ không được tốt, hàng năm đều xây dựng một võ đài để đồ nhi tỷ thí, cho đến thời điểm Hoàng hậu nương nương ngủ mê man lúc trước, thì mới ngưng hẳn.

Thủy Khanh Y hơi ngạc nhiên, hóa ra còn có một tầng quan hệ như vậy sao?

Nếu là sư huynh của mẫu hậu, vậy vì sao phải đề phòng ông ta? Thủy Khanh Y không hiểu rốt cuộc cái “quan hệ không được tốt” kia có bao nhiêu cái không tốt, là tranh giành cao thấp, hay là mối quan hệ tồi tệ hễ gặp mặt là hận không thể giết đến đỏ mắt.

Thực ra ông ta ở lại Nam Chiếu là vì ngươi, nghe nói năm đó không biết Hoàng hậu nương nương đoạt được thứ gì đó từ trong tay ông ta, mới có thể khiến cho ông ta hao tổn hơn phân nửa tu vi để kéo dài tính mạng cho Hoàng hậu nương nương, hiện giờ, Hoàng hậu nương nương đã tỉnh lại, ông ta lại không có bất kỳ động tác gì, có lẽ ông ta cho rằng đồ vật đó ở trên người ngươi. Ánh mắt êm ái của Hách Liên Tầm nhìn mây mù phía núi xa, hắn vẫn đang đắm chìm trong mạch suy nghĩ, mặc dù Thiên Hạ Trang đã rút khỏi giang hồ, nhưng mạng lưới tin tức khổng lồ của hắn vẫn còn, tin tức từ bên trong hoàng cung Nam Chiếu truyền đến, hắn hợp lại rồi so sánh với những hành động việc làm của Thủy Thiên Diên mười lăm năm trước, cảm thấy rất kỳ lạ, quả thực giống như biến thành một người khác.

Trong đầu Thủy Khanh Y thoáng vụt qua mấy chữ “ôm cây đợi thỏ”, chẳng lẽ ông ta đoán được mình sẽ tới Nam Chiếu?

Theo ta được biết, năm đó là do mẫu hậu ăn Ngưng Huyết Châu để kéo dài tính mạng. Thủy Khanh Y càng cảm thấy Quán Phú thần bí, nếu ông ta có thể biết trước tương lai, vậy thì năm đó ông ta có thể tìm được nàng, tại sao vẫn ở lại Nam Chiếu mười lăm năm?

Hách Liên Tầm lắc đầu, Ngưng Huyết Châu không thể cứu được Thủy Thiên Diên, nếu không, người của hắn đang ở trong cung, cũng sẽ nghe thấy lời đồn đại.

Quán Phú một lòng muốn tu đạo thành tiên, cực kỳ quý trọng tu vi, ông ta tuyệt đối không thể hao tổn một nửa tu vi để cứu Hoàng hậu nương nương, cho nên, ở trong tay Hoàng hậu nương nương nhất định có vật gì đó rất quan trọng, nếu đúng là ở trong tay ngươi, xem ra ngươi có thể uy hiếp ông ta làm việc cho ngươi, lấy được sự ủng hộ của ông ta, ngươi phải lên ngôi Nữ Đế, sẽ càng gần hơn một bước. Hách Liên Tầm đề xuất.

Thủy Khanh Y bị câu “tu đạo thành tiên” của hắn làm cho giật mình, vì sao thế gian này lại có Thần tiên?

Ừ, đề xuất của ngươi không tệ. Đáy mắt của Thủy Khanh Y thoáng hiện lên vẻ giảo hoạt, nàng hoàn toàn không biết đó là thứ gì, nhưng mà có vị thần côn này ở đây, với danh tiếng của ông ta, quả thực có tác dụng cực tốt đối với nàng. Chỉ cần nàng khăng khăng nói có, người nào dám nói không?

Nhìn mấy người hầu bưng thức ăn đến, đặt từng đĩa ở trên bàn đá, cho dù là đồ ăn chay, cũng được làm cực kỳ tinh xảo, nhìn là đã thèm ăn.

Thủy Khanh Y chép miệng, nhìn năm món ăn một món canh trên bàn, nàng cầm đũa gắp một miếng củ cải trắng cho vào trong miệng, vị ngọt lan khắp khoang miệng, Thủy Khanh Y cắn vỡ miếng củ cải, thì “phụt” một tiếng, nàng phun ra đầy đất.

Nước —— Dung nhan như vẽ của Thủy Khanh Y nhăn nhúm thành một nắm, mở miệng kêu nước.

Hách Liên Tầm ung dung đặt đũa đang kẹp miếng củ cải hình vuông xuống, bưng nước trà đưa cho Thủy Khanh Y, nhưng bị Mộ Hải cản lại, ông ta giơ thực đơn ra, cười híp mắt nói: Công chúa, xin hỏi ngài muốn uống trà gì? Bích Loa Xuân, hay là Vũ Tiền Long Tỉnh, Vân Vụ Mao Tiêm (2). . .

Thủy Khanh Y chỉ cảm thấy đầu lưỡi của nàng như đang ngâm trong lọ muối, mặn đến nỗi làm miệng của nàng khô khốc, cổ họng căng lên, đợi hồi lâu mà vẫn chưa thấy nước được đưa tới, nghe thấy Mộ Hải đọc ra một đống, nàng giơ tay ý bảo ông ta dừng lại, nói: Nước trắng.

Đáy mắt của Mộ Hải thoáng qua tia sáng lấp lánh, không nói hai lời ý bảo nô tài bưng nước đến.

Thủy Khanh Y uống nửa bình trà mới thấy tốt hơn một chút, nàng cau chặt chân mày nhìn đậu phụ Ma Bà (3), ớt đỏ một mảng, trong miệng ngập nước miếng, nàng cắn răng, kẹp một miếng đậu phụ tươi cho vào trong miệng ngậm, đậu phụ trơn mềm giống như cho vào miệng là sẽ tan ra, nghĩ đến miếng củ cải muối kia, Thủy Khanh Y trực tiếp nuốt luôn miếng đậu phụ xuống, “Bùm” cảm giác như có một ngọn lửa bốc lên từ trong dạ dày, thiêu cháy dạ dày, cổ họng, đầu lưỡi, làm cánh môi bên ngoài sưng đỏ lên, cay đến nỗi há mồm ra cũng có thể nhả hơi khói.

Nước. . . Thủy Khanh Y bị cay đến nỗi nước mắt rơi rào rạt, mơ hồ muốn uống nước.

Công chúa, đây là loại sản phẩm mới, ớt ma pháp, cho vào miệng thì không cay, nuốt xuống bụng sẽ cay vô cùng, người bình thường cũng không chịu nổi, chỉ dám nếm một chút xíu, không ngờ Công chúa có thể ăn như vậy, một hớp nuốt xuống mấy miếng ớt. Nói xong, Mộ Hải cầm đũa gắp đậu phụ trắng noãn, bên trong bao phủ mấy miếng ớt đỏ rực.

Thủy Khanh Y muốn khóc ngất, ông ta đang trắng trợn trả thù đây mà, đôi mắt đẫm lệ mờ mịt nói: Mộ viên ngoại, nước. . .

Công chúa, lần này phải là rượu hoàng kim được nấu với công thức bí mật mới có thể giải được cay, ngài cần không? Đáy mắt của Mộ Hải sáng lấp lánh, nhìn Thủy Khanh Y giống như đang nhìn vàng.

Thủy Khanh Y bị cay sắp phát điên, mặc kệ là rượu gì, có thể giải cay là tốt rồi, nàng vội vàng gật đầu, nhận lấy rượu hoàng kim, uống một chén, trong dạ dày mát lạnh một hồi, quả thực không còn cay nữa.

Công chúa, mời ngài tiếp tục. Mộ Hải cung kính đứng sau lưng Thủy Khanh Y, ý bảo nàng tiếp tục dùng bữa.

Thủy Khanh Y nhìn thức ăn trên bàn, da đầu tê dại, vung tay lên, đùa giỡn nói: Mộ viên ngoại làm một bàn ngọt bùi cay đắng mặn này, rất có dụng tâm, nhắc nhở Bổn cung rằng cuộc sống chính là như thế này, muốn sống thoải mái, sẽ phải tốn tiền.

Công chúa có con mắt tinh tường, còn chưa nếm những thứ khác, sẽ biết có vị khác nhau. Mộ Hải cười xòa.

Thủy Khanh Y cảm thấy lần này nàng bị ngã một cú đau, ngồi đây nhìn Mộ Hải thì nàng liền nghĩ đến đống bạc trắng lóa kia, có chút ngồi không yên. Nếu không còn chuyện gì nữa, Bổn cung về cung trước.

Bờ môi chảy xuôi của Hách Liên Tầm nở nụ cười như vẽ chấm phá, khẽ vuốt cằm: Tại hạ không tiễn.

Thủy Khanh Y gật đầu, xoay người định rời đi, nhưng bị gọi lại: Công chúa, ngài xem, mặc dù đồ ăn là miễn phí, nhưng phải trả tiền nước trà.

Thủy Khanh Y cau mày, nghĩ đến chén nước trắng đã uống kia, móc ra một hai đồng bạc vụn ném vào trong tay Mộ Hải.

Mộ Hải không nâng mắt, ước tính chỗ bạc vụn đó rồi nói: Nước trà Công chúa uống là Tuyết Sơn Thanh Tuyền, coi như là người quen biết, giảm giá một chút là một trăm lượng, rượu hoàng kim, khà khà. . . Thứ này. . .Phải trả một ngàn lượng hoàng kim, cộng thêm phí chạy bàn của gã sai vặt, phí vất vả của nữ đầu bếp, phí nơi chốn, tổng cộng là một ngàn năm trăm lượng hoàng kim.

Thủy Khanh Y ôm trái tim đang nhảy điên cuồng, thiếu chút nữa




/191

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status