Chương 29: GIẢI THÍCH
Trong phòng y tế
"Em không sao. Anh đừng có hoảng hốt như vậy!"- Minh Hân
"Như vậy mà không sao à? Em bị vậy mà còn càng đánh đàn. Em muốn chết à?"- Khánh Anh vừa nói vừa la Minh Hân. Nói xong anh lấy dụng cụ y tế chữa trị cho cô
"Ahh!"
"Thấy chưa? Vậy mà nói là không sao hả? Mới lấy bông gòn đụng vào thôi mà đã như vậy, sao mà đi đánh nhau được? Đừng có nói câu 'tới đó tính' với anh"
Vừa mới dứt câu thì cô lại nói với anh: "Để mốt tính"
"Đúng là không thể cãi lại em"- Khánh Anh lắc đầu chán nản nói
Sau một hồi thì vết thương cũng đã xử lý xong. Khánh Anh bảo cô không thể làm việc gì hết, kể cả đụng vào đồ vật. Phải đợi khoảng ba tuần mới hết
Khánh Anh nhìn bàn tay xinh đẹp của Minh Hân không khỏi xót xa, anh sẽ không bỏ qua cho kẻ nào dám làm tổn thương người con gái anh yêu nhất
"Còn đau không?"- Khánh Anh nói dịu dàng
"Không đau nữa rồi"- Minh Hân cười với Khánh Anh
Khánh Anh thấy cô cười với mình, không kìm lòng được bèn cúi xuống hôn cô nhưng chưa chạm môi thì...
"Minh Hân! Mày còn đau không?"- Thiên Mẫn bước vào hỏi thăm cô thì thấy được cảnh 'lãng mạn' này
"Thôi, hai người tiếp tục ha. Tôi chưa thấy gì đâu. Bye!"- Thiên Mẫn chạy lẹ ra khỏi phòng
Mặt Minh Hân lúc này đỏ lên, Khánh Anh thấy vậy thì khẽ cười
"Em...em đi ra ngoài"
Cô nói xong liền chạy thật nhanh ra ngoài, chỉ còn Khánh Anh trong phòng, khuôn mặt dịu dàng của anh đã không còn, nó đã biến thành mặt đầy sát khí
"Hà Thanh! Cô chết chắc với tôi"- giọng nói lạnh lùng vang lên từ trong miệng anh
--------------------------------
Thiên Mẫn lúc chạy ra phòng y tế thì Gia Minh đã bắt được tay cô và dẫn cô đi theo anh mặc cho cô la hét, phản đối
Ra tới khuôn viên trường anh mới bỏ tay cô ra
"Dẫn tôi tới đây làm gì?"- giọng lạnh nhạt
"Em nghe tôi giải thích, chuyện hôm qua không phải do em nghĩ đâu"
"Sao tôi tin được? Chính mắt tôi thấy mà, với lại anh lúc nào cũng theo gái"
"Em là ghen hả?"
Đáp lại là sự im lặng
"Em nghe tôi nói đã. Đúng là hôm qua tôi có hôn cô ta nhưng tôi tưởng là em nên tôi mới như vậy. Từ khi gặp em thì tôi đâu có theo ai nữa đâu. Em cũng biết là tôi yêu em mà"- anh nhẹ nhàng nói
Cô nghe tới đây thì xoay mặt rời đi. Gia Minh thấy cô đi thì cũng biết cô giận thật rồi, cô là người khó tính nhất trong bộ ba nữ mà
Sau khi không thấy bóng dáng của cô thì điện thoại của anh bất chợt có tin nhắn. Là của Thiên Mẫn
'Em cũng yêu anh'
Tin nhắn này làm cho anh vui sướng hẳn lên, anh vui như đứa trẻ lên ba vậy. Cô không giận anh, ngược lại cô yêu anh. Chút xíu nữa phải rủ mấy thằng bạn thân ăn mừng mới được
Thiên Mẫn đứng đằng sau gốc cây thấy vậy thì trong lòng rất vui, ấm áp. Đứng một hồi thì cô rời đi
----------------------------
Trong quán bar
"Hẹn tụi tao ra làm gì?"- Hàn Phong nhướng mày hỏi
"Mẫn, cô ấy yêu tao"
Nói đến đây thì anh lại cười thật tươi
Phụtttttt
"Thật không?"- Âu Dương Thiên và Hàn Phong
"Thật"
"Có nhớ cô bé Diệu Anh không? Tao không biết tại sao gặp cô ấy tao lại có cảm giác rất quen thuộc, giống như đã quen lâu rồi vậy!"- Âu Dương Thiên
"Không chừng cô ấy là bạn hồi nhỏ mà mày hay tìm kiếm á"- Gia Minh
"Chắc không phải đâu"
"Phong, sao mày không nói gì hết vậy?"- Gia Minh hỏi
"Không có gì để nói"- Hàn Phong vừa lắc ly rượu vừa nói
"Lúc nãy tao thấy Minh Hân và Khánh Anh hôn nhau đấy"
Nghe Gia Minh nói vậy thì anh chợt dừng động tác lại, một lúc sau thì không trả lời
Không khí bắt đầu trở nên im lặng khác thường.
/37
|