Edit: Đào Sindy
Không biết có phải là ảo giác hay không, Ban Họa phát hiện mình đi vào cửa lớn Dung gia rồi, nụ cười của quản gia đối với mình so với ngày xưa càng thêm xán lạn.
Quận Chúa, mời.
Làm phiền. Qua hành lang, Ban Họa nhìn thấy một nam nhân trung niên mặc trường bào màu xanh đứng trong góc nhỏ, nàng nhíu mày, không hỏi nhiều. Nhưng quản gia lại chú ý tới ánh mắt của nàng, nhỏ giọng đáp: Đó là môn khách Bá gia nuôi.
Ban Họa hiểu gật đầu, nhóm văn nhân đều thích nuôi một số môn khách ở nhà, thảo luận thi từ ca phú, hội họa thư pháp, người thân phận càng cao, sẽ nuôi một số môn khách môn khách, không giống Ban gia bọn họ, nuôi đều là con hát, gánh xiếc gánh hát, ca cơ vũ cơ còn có tiên sinh kể chuyện, so với Dung gia, Ban gia bọn họ thực sự quá tục, đơn giản tục không chịu được.
Thì ra là thế. Ban Họa nhẹ gật đầu, quay đầu thấy môn khách kia đang dò xét nàng, nàng hơi nhíu mày: Môn khách quý phủ đều là vô lễ như vậy?
Quản gia quay đầu nhìn lại, chú ý tới ánh mắt môn khách còn rơi vào trên người Ban Họa, lập tức xạm mặt lại, đang lúc ông chuẩn bị phát tác, môn khách lui lại một bước, làm một đại lễ với Ban Họa rồi lui ra ngoài.
Ban Họa bị thái độ của môn khách làm cho không hiểu thấu, nhưng nghĩ đến đối phương chỉ là một môn khách không có công danh, thế là cũng không để người này trong lòng, quay đầu đi đến nội viện.
Hạ nhân phủ Thành An Bá không tính quá nhiều, nhưng gã sai vặt, nha hoàn đều cực kỳ có quy củ, thấy nàng đến, nhao nhao né tránh hành lễ, ngay cả chút mạo phạm cũng không có.
Tiến vào nội viện, Ban Họa vừa vặn đối đầu Đỗ Cửu c từ bên trong đi ra, nàng dừng bước.
Đỗ Cửu đi hai bước, hành lễ trước mặt Ban Họa. Từ lần trước Tĩnh Đình Công giúp đỡ khi gặp chuyện, Đỗ Cửu cung kính hơn rất nhiều với Ban Họa: Bái kiến Quận Chúa.
Hôm nay Bá gia nhà các ngươi thay thuốc chưa? Ban Họa thấy cửa phòng mở ra: Đã gần đến trưa rồi.
Bẩm Quận Chúa, thuốc đã thay. Đỗ Cửu cúi đầu trả lời.
Vậy chàng dùng cơm chưa?
Bá gia còn chưa dùng cơm.
Ta biết rồi. Ban Họa nhẹ gật đầu, nâng mép váy lên đi vào trong nhà, hai tỳ nữ mặc kỵ trang sau lưng nàng đứng ngoài cửa, không cùng đi vào.
Mặc dù Dung Hà và Vân Khánh Đế đều dùng thuốc, thế nhưng mùi thuốc trong phòng Dung Hà rất nhạt, sẽ không để người khác buồn nôn, cùng mùi buồn bực lại khó ngửi trong Đại Nguyệt cung rất khác biệt. Ban Họa vào cửa, gặp Dung Hà còn nằm lỳ trên giường đọc sách, tiến lên rút đi sách của y: Nằm lỳ ở trên giường đọc sách gì chứ, không cần mắt sao?
Nàng không có ở đây, ta nằm lỳ ở trên giường cũng không trò chuyện, không đọc sách giết thời gian, còn có thể làm gì đây? Dung Hà mở to hai mắt nhìn Ban Họa, nước
Không biết có phải là ảo giác hay không, Ban Họa phát hiện mình đi vào cửa lớn Dung gia rồi, nụ cười của quản gia đối với mình so với ngày xưa càng thêm xán lạn.
Quận Chúa, mời.
Làm phiền. Qua hành lang, Ban Họa nhìn thấy một nam nhân trung niên mặc trường bào màu xanh đứng trong góc nhỏ, nàng nhíu mày, không hỏi nhiều. Nhưng quản gia lại chú ý tới ánh mắt của nàng, nhỏ giọng đáp: Đó là môn khách Bá gia nuôi.
Ban Họa hiểu gật đầu, nhóm văn nhân đều thích nuôi một số môn khách ở nhà, thảo luận thi từ ca phú, hội họa thư pháp, người thân phận càng cao, sẽ nuôi một số môn khách môn khách, không giống Ban gia bọn họ, nuôi đều là con hát, gánh xiếc gánh hát, ca cơ vũ cơ còn có tiên sinh kể chuyện, so với Dung gia, Ban gia bọn họ thực sự quá tục, đơn giản tục không chịu được.
Thì ra là thế. Ban Họa nhẹ gật đầu, quay đầu thấy môn khách kia đang dò xét nàng, nàng hơi nhíu mày: Môn khách quý phủ đều là vô lễ như vậy?
Quản gia quay đầu nhìn lại, chú ý tới ánh mắt môn khách còn rơi vào trên người Ban Họa, lập tức xạm mặt lại, đang lúc ông chuẩn bị phát tác, môn khách lui lại một bước, làm một đại lễ với Ban Họa rồi lui ra ngoài.
Ban Họa bị thái độ của môn khách làm cho không hiểu thấu, nhưng nghĩ đến đối phương chỉ là một môn khách không có công danh, thế là cũng không để người này trong lòng, quay đầu đi đến nội viện.
Hạ nhân phủ Thành An Bá không tính quá nhiều, nhưng gã sai vặt, nha hoàn đều cực kỳ có quy củ, thấy nàng đến, nhao nhao né tránh hành lễ, ngay cả chút mạo phạm cũng không có.
Tiến vào nội viện, Ban Họa vừa vặn đối đầu Đỗ Cửu c từ bên trong đi ra, nàng dừng bước.
Đỗ Cửu đi hai bước, hành lễ trước mặt Ban Họa. Từ lần trước Tĩnh Đình Công giúp đỡ khi gặp chuyện, Đỗ Cửu cung kính hơn rất nhiều với Ban Họa: Bái kiến Quận Chúa.
Hôm nay Bá gia nhà các ngươi thay thuốc chưa? Ban Họa thấy cửa phòng mở ra: Đã gần đến trưa rồi.
Bẩm Quận Chúa, thuốc đã thay. Đỗ Cửu cúi đầu trả lời.
Vậy chàng dùng cơm chưa?
Bá gia còn chưa dùng cơm.
Ta biết rồi. Ban Họa nhẹ gật đầu, nâng mép váy lên đi vào trong nhà, hai tỳ nữ mặc kỵ trang sau lưng nàng đứng ngoài cửa, không cùng đi vào.
Mặc dù Dung Hà và Vân Khánh Đế đều dùng thuốc, thế nhưng mùi thuốc trong phòng Dung Hà rất nhạt, sẽ không để người khác buồn nôn, cùng mùi buồn bực lại khó ngửi trong Đại Nguyệt cung rất khác biệt. Ban Họa vào cửa, gặp Dung Hà còn nằm lỳ trên giường đọc sách, tiến lên rút đi sách của y: Nằm lỳ ở trên giường đọc sách gì chứ, không cần mắt sao?
Nàng không có ở đây, ta nằm lỳ ở trên giường cũng không trò chuyện, không đọc sách giết thời gian, còn có thể làm gì đây? Dung Hà mở to hai mắt nhìn Ban Họa, nước
/172
|