Thôi thôi. Hoàng Hậu lắc đầu: Gần đây tính tình bệ hạ không tốt, khi ngươi đáp lời nhớ chú ý chút.
Vâng. Sau đó Ban Họa hành lễ lui ra.
Nương nương. Nữ quan bên cạnh Hoàng Hậu đến cạnh Hoàng Hậu, nhỏ giọng nói: Người truyền tin tức đến, vừa rồi Nhị Hoàng Tử Phi nửa đường cản Phúc Nhạc Quận Chúa lại, hai người huyên náo có chút không thoải mái.
Tuổi Nhị Hoàng Tử Phi vẫn còn rất trẻ, trong cung này vốn không có gì là bí mật, nàng ta nghênh ngang cản người lại, nên nghĩ đến ngày tin tức sẽ truyền đến tai nương nương.
Cả đám đều không bớt lo. Hoàng Hậu mệt mỏi nhắm mắt lại: Kệ bọn họ thôi, chỉ cần không náo quá mức, bản cung cũng không muốn quản.
Nương nương, gần đây ngài quá cực khổ. Nữ quan tiến lên véo nhẹ bả vai Hoàng Hậu: Ngài vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày đi.
Bây giờ hậu cung chướng khí mù mịt, lời đồn đại không ngừng, làm sao bản cung có thể an tâm nghỉ ngơi. Hoàng Hậu lo nghĩ một tay nâng cằm lên: Mấy ngày trước đây Hoàng Thượng mới phạt trượng Diêu Bồi Cát và Dung Hà, hôm nay lại hạ chỉ khiển trách mấy vị Thượng Thư, đây không phải buộc triều thần lục đục sao?
Nương nương ngài không nên suy nghĩ nhiều, mấy vị đại nhân này đều là loại người trung thành tuyệt đối, nhất định không vì những cử động này của bệ hạ mà sinh lòng bất mãn.
Cũng vì những đại thần này đều trung tâm, bệ hạcàng không nên làm thế. Hoàng Hậu thở dài, trong thoáng chốc lại nghĩ tới đêm bệ hạ vừa trúng gió, ông mơ mơ màng màng hoảng sợ miệng gọi tục danh lão Tĩnh Đình Công và phụ thân Dung Hà.
Phu thê hai người bọn họ thành thân nhiều năm như vậy, chỉ sợ bà cũng không hoàn toàn hiểu rõ bệ hạ.
Trong Đại Nguyệt cung, Vân Khánh Đế đang trong cơn giận dữ đổ chén thuốc, nước thuốc giội khắp cả mặt mũi cung nữ, nàng kinh hoàng quỳ gối trên mảnh sứ vỡ thỉnh tội, trên mặt ngay cả chút đau cũng không dám lộ ra.
Thứ tay chân vụng về, lăn ra ngoài! Vương Đức nhẹ nhàng đá cung nữ một cước, cung nữ thuận thế lăn trên mặt đất một vòng tròn, liền vội vàng lui xuống.
Hai tên thái giám tiến lên rón rén dọn mảnh sứ vỡ, lại có hai tên thái giám vội vàng dùng ống tay áo lau thuốc dưới đất, rất nhanh mùi thuốc đắng chát tràn ra toàn bộ đại điện.
Bệ hạ. Vương Đức cung cung kính kính làm một đại lễ với Vân Khánh Đế: Phúc Nhạc Quận Chúa tới.
Vân Khánh Đế cứ thế chỉ chốc lát, quay đầu nói: Tuyên.
Vương Đức lui ra ngoài, đi đến cửa đại điện lộ ra nụ cười xán lạn với Ban Họa: Quận Chúa, mời.
Làm phiền công công.
Quận Chúa làm nô tài ngại chết. Vương Đức tự tay giúp Ban Họa nhấc lên màn lụa thật dày bên ngoài. Đi vào trong điện, mùi thuốc khó ngửi xông vào mũi Ban Họa, ánh mắt nàng rơi xuống trên người Vân Khánh Đế ngửa ngồi trên giường.
Ngắn ngủi hơn nửa
Vâng. Sau đó Ban Họa hành lễ lui ra.
Nương nương. Nữ quan bên cạnh Hoàng Hậu đến cạnh Hoàng Hậu, nhỏ giọng nói: Người truyền tin tức đến, vừa rồi Nhị Hoàng Tử Phi nửa đường cản Phúc Nhạc Quận Chúa lại, hai người huyên náo có chút không thoải mái.
Tuổi Nhị Hoàng Tử Phi vẫn còn rất trẻ, trong cung này vốn không có gì là bí mật, nàng ta nghênh ngang cản người lại, nên nghĩ đến ngày tin tức sẽ truyền đến tai nương nương.
Cả đám đều không bớt lo. Hoàng Hậu mệt mỏi nhắm mắt lại: Kệ bọn họ thôi, chỉ cần không náo quá mức, bản cung cũng không muốn quản.
Nương nương, gần đây ngài quá cực khổ. Nữ quan tiến lên véo nhẹ bả vai Hoàng Hậu: Ngài vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày đi.
Bây giờ hậu cung chướng khí mù mịt, lời đồn đại không ngừng, làm sao bản cung có thể an tâm nghỉ ngơi. Hoàng Hậu lo nghĩ một tay nâng cằm lên: Mấy ngày trước đây Hoàng Thượng mới phạt trượng Diêu Bồi Cát và Dung Hà, hôm nay lại hạ chỉ khiển trách mấy vị Thượng Thư, đây không phải buộc triều thần lục đục sao?
Nương nương ngài không nên suy nghĩ nhiều, mấy vị đại nhân này đều là loại người trung thành tuyệt đối, nhất định không vì những cử động này của bệ hạ mà sinh lòng bất mãn.
Cũng vì những đại thần này đều trung tâm, bệ hạcàng không nên làm thế. Hoàng Hậu thở dài, trong thoáng chốc lại nghĩ tới đêm bệ hạ vừa trúng gió, ông mơ mơ màng màng hoảng sợ miệng gọi tục danh lão Tĩnh Đình Công và phụ thân Dung Hà.
Phu thê hai người bọn họ thành thân nhiều năm như vậy, chỉ sợ bà cũng không hoàn toàn hiểu rõ bệ hạ.
Trong Đại Nguyệt cung, Vân Khánh Đế đang trong cơn giận dữ đổ chén thuốc, nước thuốc giội khắp cả mặt mũi cung nữ, nàng kinh hoàng quỳ gối trên mảnh sứ vỡ thỉnh tội, trên mặt ngay cả chút đau cũng không dám lộ ra.
Thứ tay chân vụng về, lăn ra ngoài! Vương Đức nhẹ nhàng đá cung nữ một cước, cung nữ thuận thế lăn trên mặt đất một vòng tròn, liền vội vàng lui xuống.
Hai tên thái giám tiến lên rón rén dọn mảnh sứ vỡ, lại có hai tên thái giám vội vàng dùng ống tay áo lau thuốc dưới đất, rất nhanh mùi thuốc đắng chát tràn ra toàn bộ đại điện.
Bệ hạ. Vương Đức cung cung kính kính làm một đại lễ với Vân Khánh Đế: Phúc Nhạc Quận Chúa tới.
Vân Khánh Đế cứ thế chỉ chốc lát, quay đầu nói: Tuyên.
Vương Đức lui ra ngoài, đi đến cửa đại điện lộ ra nụ cười xán lạn với Ban Họa: Quận Chúa, mời.
Làm phiền công công.
Quận Chúa làm nô tài ngại chết. Vương Đức tự tay giúp Ban Họa nhấc lên màn lụa thật dày bên ngoài. Đi vào trong điện, mùi thuốc khó ngửi xông vào mũi Ban Họa, ánh mắt nàng rơi xuống trên người Vân Khánh Đế ngửa ngồi trên giường.
Ngắn ngủi hơn nửa
/172
|