Edit: Đào Sindy
Đỗ Cửu hé miệng, sau một lúc lâu nói: Thuộc hạ đã rõ.
Ban Họa vừa về tới nhà, người nhà liền xông tới, xác định nàng không bị uất ức gì, thần sắc người Ban gia mới buông lỏng.
Họa Họa, con vào cung, bệ hạ nói gì? Âm thị lôi kéo Ban Họa ngồi xuống, hỏi kỹ quá trình khi Ban Hoạ vào.
Ban Họa nói chuyện xảy ra khi vào cung một năm một mười: Nhìn bệ hạ xác thực không tốt lắm, dung mạo vặn vẹo biến hình. Thần sắc nhóm cung nhân Đại Nguyệt cung từng người từng người khẩn trương, e sợ bệ hạ nổi giận trách phạt bọn họ. Lần này đi Đại Nguyệt cung, làm nàng cảm thấy vừa kiềm chế vừa buồn bực, cùng bầu không khí nhẹ nhõm trước kia hoàn toàn khác biệt.
Âm thị cười lạnh trong lòng, người làm nhiều chuyện xấu, chắc chắn sẽ có báo ứng. Bà vỗ tay Ban Hoạ: Nếu cảm xúc bệ hạ hiện tại không ổn định như thế, sau này con nên ít tiến cung. Chuyện giữa Thái Tử và Nhị Hoàng Tử nhà chúng ta không tham dự, Nhị Hoàng Tử Phi bàn tính đánh cho quá vang dội, hận không thể chiếm hết chỗ tốt trong thiên hạ. Loại người này quá nông cạn, đừng đến gần nàng ta.
Ngay từ đầu quan hệ giữa con và nàng ta không tốt sao có thể đến gần. Ban Họa cười: Người cứ yên tâm đi.
Hai vật nhỏ các con làm người ta không bớt lo, khi nào mới để ta yên tâm? Âm thị nói: Thôi, con từ trước đến nay có thói quen ngủ trưa, về tiểu viện của mình đi.
Ban Họa đứng dậy chuẩn bị cáo từ.
Chờ một chút. Âm thị gọi nàng lại: Thương thế của Dung Bá gia thế nào?
Đã khá nhiều, chàng chỉ chịu vết thương da thịt, nuôi rất nhanh. Ban Họa tùy ý đáp nói: Người không cần lo lắng.
Hài tử ngốc này, bà không phải vì lo lắng cho Dung Hà, mà lo lắng cho nàng. Nếu thân thể Dung Hà xảy ra vấn đề, bà không muốn để nữ nhi gả cho một người tàn tật. Mỹ danh của nữ nhi là chuyện nhà người ta, bà chỉ hy vọng nữ nhi nhà mình không thiệt thòi.
Lão gia, phu nhân, cô nương nhà Diêu Thượng Thư cầu kiến.
Diêu Thượng Thư? Âm thị nghi ngờ nhìn Ban Hoài, từ lúc nào thì nhà họ và Diêu Bồi Cát có liên hệ thế?
Ban Hoài lắc đầu, ông và Diêu Bồi Cát si mê tranh khi nào thì có quan hệ.
Là Diêu Tam cô nương sao? Ban Họa nhìn về phía quản gia hỏi.
Đúng thế. Quản gia đáp.
Vị Diêu Tam cô nương này cùng con có chút giao tình, để nàng vào. Nói xong lời này, Ban Họa quay đầu nói với Âm thị: Mẫu thân, Diêu Tam cô nương có chút thú vị, trước tiên để nàng vào, hỏi một chút dụng ý của nàng rồi nói.
Âm thị gật đầu, không nói thêm gì.
Ban Hằng hoài nghi lườm Ban Họa: Tỷ, tỷ lại ra ngoài trêu chọc tiểu cô nương? Hắn có lý do tin tưởng, nếu như tỷ hắn là nam nhân, nhất định sẽ là hoa tâm công tử phóng đãng nổi danh Kinh Thành.
Nói hươu nói vượn, là tiểu cô nương tự mình cố ý kết giao với ta. Ban Họa trừng Ban Hằng: Đứa nhỏ này thật không biết nói chuyện.
Ban Hằng: ...
Diêu Lăng tâm thần bất định bất an ngồi ở gian ngoài, khăn trong tay đã bị nàng vặn thành bánh quai chèo. Từ khi phụ thân bị bệ hạ phạt trượng, vị trí Thượng Thư lại bị người ta thay thế, địa vị Diêu gia bọn họ trong Kinh Thành liền rơi xuống ba trượng. Thái y phải ba thúc bốn mời mới bằng lòng đến, đại phu bên ngoài lại không được, vết thương trên người phụ thân đã có nhiều chỗ hóa mủ.
Sau khi phụ thân mất đi giá trị lợi dụng, Thạch gia không tiếp tục để ý Diêu gia bọn họ, những gia đình khác cũng qua loa cho xong, trong nhà muốn mời hai đại phu có bản lãnh lớn, lại không biết nên tìm ai. Nàng trùng hợp nghe nói Ban gia nuôi đại phu trong nhà có chút bản lĩnh thật sự, tiền bối của những đại phu này đều theo chân tổ tiên Ban gia lên chiến trường, cho nên phương diện trị liệu vết thương rất lợi hại, ngay cả vết thương của Thành An Bá đều dựa vào đại phu Ban gia trị liệu.
Nàng đã sớm muốn đến cầu người Ban gia, nhưng lại sợ bị từ chối hay liên lụy bọn họ, cho nên một mực chịu đựng. Nào biết được đêm qua vết thương phụ thân chuyển biến xấu, sáng sớm hôm nay sốt cao không lùi, bây giờ nàng không còn cách nào, chỉ có thể mặt dạn mày dày đi cầu người Ban gia.
Hạ nhân dẫn nàng vào chính điện, gặp một nhà bốn người đều ở đây, nàng bước lên phía trước thi lễ: Tiểu nữ tử bái kiến Quốc Công gia, bái kiến phu nhân, bái kiến Quận Chúa và Thế Tử. Mạo muội tới chơi, xin Quốc Công gia và phu nhân tha lỗi nhiều hơn.
Diêu cô nương mời ngồi. Âm thị cười ôn hòa một tiếng: Diêu cô nương bỗng nhiên đến thăm, là có chuyện gì? Bà nhìn thấy hốc mắt Diêu Lăng đỏ lên, bên trên lông mi còn mang theo nước mắt, giọng điệu mềm thêm.
Phu nhân, hôm nay tiểu nữ tử tới cửa, là tới cầu xin một chuyện. Diêu Lăng đứng dậy làm một đại lễ: Gia phụ bị thương nặng, cầu Quốc Công gia và phu nhân phái đại phu quý phủ giúp gia phụ xem vết thương.
Âm thị thấy nàng hành đại lễ, còn tưởng là xảy ra chuyện lớn gì, không nghĩ tới chỉ vì hai đại phu mà thôi. Bà sửng sốt một chút: Vết thương của lệnh tôn còn chưa tốt sao?
Diêu Lăng lắc đầu: Không chỉ không tốt, vết thương đã sinh mủ, hiện tại thân thể ông ấy lại bắt đầu phát sốt, tiểu nữ tử thật sự không biết
Đỗ Cửu hé miệng, sau một lúc lâu nói: Thuộc hạ đã rõ.
Ban Họa vừa về tới nhà, người nhà liền xông tới, xác định nàng không bị uất ức gì, thần sắc người Ban gia mới buông lỏng.
Họa Họa, con vào cung, bệ hạ nói gì? Âm thị lôi kéo Ban Họa ngồi xuống, hỏi kỹ quá trình khi Ban Hoạ vào.
Ban Họa nói chuyện xảy ra khi vào cung một năm một mười: Nhìn bệ hạ xác thực không tốt lắm, dung mạo vặn vẹo biến hình. Thần sắc nhóm cung nhân Đại Nguyệt cung từng người từng người khẩn trương, e sợ bệ hạ nổi giận trách phạt bọn họ. Lần này đi Đại Nguyệt cung, làm nàng cảm thấy vừa kiềm chế vừa buồn bực, cùng bầu không khí nhẹ nhõm trước kia hoàn toàn khác biệt.
Âm thị cười lạnh trong lòng, người làm nhiều chuyện xấu, chắc chắn sẽ có báo ứng. Bà vỗ tay Ban Hoạ: Nếu cảm xúc bệ hạ hiện tại không ổn định như thế, sau này con nên ít tiến cung. Chuyện giữa Thái Tử và Nhị Hoàng Tử nhà chúng ta không tham dự, Nhị Hoàng Tử Phi bàn tính đánh cho quá vang dội, hận không thể chiếm hết chỗ tốt trong thiên hạ. Loại người này quá nông cạn, đừng đến gần nàng ta.
Ngay từ đầu quan hệ giữa con và nàng ta không tốt sao có thể đến gần. Ban Họa cười: Người cứ yên tâm đi.
Hai vật nhỏ các con làm người ta không bớt lo, khi nào mới để ta yên tâm? Âm thị nói: Thôi, con từ trước đến nay có thói quen ngủ trưa, về tiểu viện của mình đi.
Ban Họa đứng dậy chuẩn bị cáo từ.
Chờ một chút. Âm thị gọi nàng lại: Thương thế của Dung Bá gia thế nào?
Đã khá nhiều, chàng chỉ chịu vết thương da thịt, nuôi rất nhanh. Ban Họa tùy ý đáp nói: Người không cần lo lắng.
Hài tử ngốc này, bà không phải vì lo lắng cho Dung Hà, mà lo lắng cho nàng. Nếu thân thể Dung Hà xảy ra vấn đề, bà không muốn để nữ nhi gả cho một người tàn tật. Mỹ danh của nữ nhi là chuyện nhà người ta, bà chỉ hy vọng nữ nhi nhà mình không thiệt thòi.
Lão gia, phu nhân, cô nương nhà Diêu Thượng Thư cầu kiến.
Diêu Thượng Thư? Âm thị nghi ngờ nhìn Ban Hoài, từ lúc nào thì nhà họ và Diêu Bồi Cát có liên hệ thế?
Ban Hoài lắc đầu, ông và Diêu Bồi Cát si mê tranh khi nào thì có quan hệ.
Là Diêu Tam cô nương sao? Ban Họa nhìn về phía quản gia hỏi.
Đúng thế. Quản gia đáp.
Vị Diêu Tam cô nương này cùng con có chút giao tình, để nàng vào. Nói xong lời này, Ban Họa quay đầu nói với Âm thị: Mẫu thân, Diêu Tam cô nương có chút thú vị, trước tiên để nàng vào, hỏi một chút dụng ý của nàng rồi nói.
Âm thị gật đầu, không nói thêm gì.
Ban Hằng hoài nghi lườm Ban Họa: Tỷ, tỷ lại ra ngoài trêu chọc tiểu cô nương? Hắn có lý do tin tưởng, nếu như tỷ hắn là nam nhân, nhất định sẽ là hoa tâm công tử phóng đãng nổi danh Kinh Thành.
Nói hươu nói vượn, là tiểu cô nương tự mình cố ý kết giao với ta. Ban Họa trừng Ban Hằng: Đứa nhỏ này thật không biết nói chuyện.
Ban Hằng: ...
Diêu Lăng tâm thần bất định bất an ngồi ở gian ngoài, khăn trong tay đã bị nàng vặn thành bánh quai chèo. Từ khi phụ thân bị bệ hạ phạt trượng, vị trí Thượng Thư lại bị người ta thay thế, địa vị Diêu gia bọn họ trong Kinh Thành liền rơi xuống ba trượng. Thái y phải ba thúc bốn mời mới bằng lòng đến, đại phu bên ngoài lại không được, vết thương trên người phụ thân đã có nhiều chỗ hóa mủ.
Sau khi phụ thân mất đi giá trị lợi dụng, Thạch gia không tiếp tục để ý Diêu gia bọn họ, những gia đình khác cũng qua loa cho xong, trong nhà muốn mời hai đại phu có bản lãnh lớn, lại không biết nên tìm ai. Nàng trùng hợp nghe nói Ban gia nuôi đại phu trong nhà có chút bản lĩnh thật sự, tiền bối của những đại phu này đều theo chân tổ tiên Ban gia lên chiến trường, cho nên phương diện trị liệu vết thương rất lợi hại, ngay cả vết thương của Thành An Bá đều dựa vào đại phu Ban gia trị liệu.
Nàng đã sớm muốn đến cầu người Ban gia, nhưng lại sợ bị từ chối hay liên lụy bọn họ, cho nên một mực chịu đựng. Nào biết được đêm qua vết thương phụ thân chuyển biến xấu, sáng sớm hôm nay sốt cao không lùi, bây giờ nàng không còn cách nào, chỉ có thể mặt dạn mày dày đi cầu người Ban gia.
Hạ nhân dẫn nàng vào chính điện, gặp một nhà bốn người đều ở đây, nàng bước lên phía trước thi lễ: Tiểu nữ tử bái kiến Quốc Công gia, bái kiến phu nhân, bái kiến Quận Chúa và Thế Tử. Mạo muội tới chơi, xin Quốc Công gia và phu nhân tha lỗi nhiều hơn.
Diêu cô nương mời ngồi. Âm thị cười ôn hòa một tiếng: Diêu cô nương bỗng nhiên đến thăm, là có chuyện gì? Bà nhìn thấy hốc mắt Diêu Lăng đỏ lên, bên trên lông mi còn mang theo nước mắt, giọng điệu mềm thêm.
Phu nhân, hôm nay tiểu nữ tử tới cửa, là tới cầu xin một chuyện. Diêu Lăng đứng dậy làm một đại lễ: Gia phụ bị thương nặng, cầu Quốc Công gia và phu nhân phái đại phu quý phủ giúp gia phụ xem vết thương.
Âm thị thấy nàng hành đại lễ, còn tưởng là xảy ra chuyện lớn gì, không nghĩ tới chỉ vì hai đại phu mà thôi. Bà sửng sốt một chút: Vết thương của lệnh tôn còn chưa tốt sao?
Diêu Lăng lắc đầu: Không chỉ không tốt, vết thương đã sinh mủ, hiện tại thân thể ông ấy lại bắt đầu phát sốt, tiểu nữ tử thật sự không biết
/172
|